5. In the Confines of Silence

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




hồng | Giới hạn của lặng im I

'Dựa vào dáng vẻ nhỏ bé của cơ thể thì những cơ bắp và sức mạnh của cô ấy thật khó tin.'

Tiffany nghĩ khi nàng bế một Taeyeon đang không có ý thức lên hai cầu thang và vào căn hộ của mình. Cô gái nhỏ đã khuỵu xuống gối và khóc cho đến khi chính cô ngã quỵ bởi kiệt sức và ướt sũng bởi cơn mưa. Tiffany không thể không ngạc nhiên trước sự khoẻ mạnh của Taeyeon. Những cơ bắp nổi lên bên dưới lớp quần áo của Taeyeon đã khiến Tiffany bất ngờ khi nàng bế cô lên khỏi mặt đất.

Cẩn thận để cô gái cứng đầu dựa vào cửa khi nàng đi vào phòng tắm và lấy một vài chiếc khăn tắm, Tiffany cắn môi thất vọng - nàng không thể nhìn thấu được cô gái này. Bước ra khỏi phòng tắm, Tiffany nhẹ nhàng đưa cô gái nằm lên chiếc giường được khăn tắm phủ kín, nàng để Taeyeon nằm xuống và ngồi đó, bên mép giường, quan sát vị khách không ngờ tới nhưng cũng không phải là không được chào đón.

Cầm chiếc khăn còn lại, Tiffany lau mặt cho cô gái đang bất tỉnh với một sự quan tâm tuyệt đối - Khuôn mặt mà không thể không nhìn chằm chằm. Khuôn mặt cô gái lớn hơn dường như quá ngây thơ và trẻ con để có thể là một vệ sĩ máu lạnh và một kẻ giết người. Mắt Tiffany lướt dọc theo các đường nét trên mặt Taeyeon, dọc theo sống mũi của người kia và dừng lại ở đôi mắt nhắm nghiền. Tiffany cảm thấy - không - biết rằng có gì đó trên khuôn mặt Kim Taeyeon đã kể lên một câu chuyện, câu chuyện về một quá khứ đau buồn. Nàng không thể kìm lại được cảm giác muốn được biết nhiều thêm về cô gái này.

Tiffany lo lắng nhìn khi khuôn mặt bình yên của Taeyeon trở nên nhăn nhó cùng cơn ác mộng đang bùng phát. Cơ thể cô gái co giật, hàng lông mày nhíu chặt khi giấc mơ tiếp tục chơi đùa với tâm trí cô. Không lâu sau, những giọt lệ bắt đầu tuôn xuống khuôn mặt nhợt nhạt khiến Tiffany lo lắng.

"Không. Đừng. Làm ơn." Taeyeon nhăn nhó lầm bầm trong giấc ngủ. Tiffany chỉ có thể đứng đó nhìn mà không biết phải làm gì.

"Không! Hãy bắt tôi đi! Đừng! Làm ơn!" Giờ là những tiếng hét lớn. Tiffany nhanh chóng ôm lấy cô gái đang ngủ trong vòng tay mình, vuốt ve mái tóc vệ sĩ, hy vọng rằng hành động ấy có thể phần nào giúp xoa dịu.

"Argh!" Mặt Taeyeon nhăn lại như thể cô đang đau đớn. "Không. Không. Tôi cầu xin anh! KHÔNG!" Tiffany cảm thấy những giọt nước mắt của chính mình đang rơi. Nàng cũng đang khóc. Cảm giác bối rối thổi bùng lên trong lòng. Khát khao muốn hoàn thành nhiệm vụ và sự tò mò về quá khứ của Kim Taeyeon phai dần khi Tiffany nhận ra cảm giác của mình. Nàng đang thấy buồn cùng Taeyeon. Nàng cảm thấy mình như một bà mẹ đang cố gắng bảo vệ đứa con của mình. Như thể nàng muốn giữ an toàn cho cô gái lớn hơn.

'Có đáng không khi sử dụng cô ấy để moi thông tin? Dùng cô ấy để làm nguồn tin khi chúng mình còn không muốn bắt cô ấy?' Ý thức của Tiffany trở nên rối loạn. Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao mọi thứ bỗng dưng lại quá phức tạp?

Nàng chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ của mình, chưa bao giờ phải nghi ngờ về cách thức mà nàng và Woowoung đã dùng để có được những gì cấp trên yêu cầu, miễn là không làm hại đến người vô tội. Giờ thì nàng ở đây, ngồi bên cạnh kẻ tình nghi người vẫn còn ướt đẫm mà họ đã tìm kiếm trong suốt hai năm trời, và không. biết phải làm gì.

Mệt mỏi, Tiffany quyết định lau khô người cho Taeyeon rồi tính tiếp. Cầm lấy chiếc khăn tắm còn lại trong nhà tắm, nàng khẽ xoay người cô gái thấp hơn để có thể cởi chiếc áo khoác nặng bị ướt đẫm bởi nước mưa mà cô vệ sĩ đang mặc. Hoàn toàn không thoải mái với việc cởi quần áo cho Taeyeon, đặc vụ quyết đinh chỉ cởi chiếc áo sơ mi màu đen rồi vỗ nhẹ xuống người cô gái kia bằng chiếc khăn bông, lau khô những giọt nước còn sót lại. Đi đến tủ quần áo lộn xộn của mình, Tiffany lấy chiếc áo choàng tắm màu trắng.

Thế nhưng trước khi đóng tủ quần áo lại, nàng nhìn thấy cái bóng bên ngoài cửa sổ qua khoé mắt. Nhanh chóng xoay người, nàng để ý đuôi của cái bóng đang di chuyển ra khỏi tầm nhìn của mình. Tiffany im lặng đứng yên đó, tay tự động chạm đến khẩu súng đang được nằm trong bao. Hai phút trôi qua trước khi nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi mà chính nàng còn không nhận ra mình đã nín thở và tiếp tục công việc giúp Taeyeon lau khô người của mình. Cẩn thận mặc chiếc áo choàng tắm vào người cô gái đang ngủ, Tiffany tiếp tục quan sát cô gái kia ngủ cho đến khi mí mắt của mình nặng trĩu và cũng tự mình chìm vào giấc ngủ.

'Mình tự hỏi liệu cô ấy đã từng được cảm nhận sự ấm áp của tình yêu hay chưa.'


***


xám | Giới hạn của lặng im II

Yuri và Jessica im lặng khi lái xe rời khỏi khu mộ. Họ đã nhìn Taeyeon khóc tới mức ngã gục và cô gái kia vội vã đỡ Taeyeon dậy khỏi mặt đất. Tất nhiên, Yuri biết cô gái ấy là ai. Cô biết sau khi trông thấy cô gái nhìn cô và Taeyeon nói chuyện ở căn hộ xa hoa. Yuri chưa bao giờ mất cảnh giác - không khi có Taeyeon ở bên cạnh. Yuri biết rằng Taeyeon biết và cô cũng biết rằng Tiffany không nên đỡ mục tiêu của mình khỏi mặt đất và đưa vào xe. Yuri biết rằng Tiffany Hwang không nên đưa Kim Taeyeon trở về căn hộ của nàng bởi rất nhiều lý do, bao gồm cả sự thật rằng Taeyeon là kẻ tình nghi chính trong nhiệm vụ của nàng.

Họ đã đi đến nơi: Căn hộ của Tiffany Hwang. Đưa cho chủ nhà một lượng tiền khá lớn, cô mỉm cười khi cầm chìa khoá chính và đi lên cầu thàng với Jessica theo sau. Đi đến căn phòng được thông báo bởi chủ nhà, Yuri tra chìa khoá vào ổ và xoay cổ tay, mở khoá. Cặp đôi đứng im, nghĩ rằng người ở trong có thể nghe thấy tiếng động và ra mở cửa. Tuy nhiên trường hợp đó đã không xảy ra, có vẻ như hành động này chẳng đánh động được đến tâm hồn của kẻ nào ở trong nhà cả.

Khẽ đẩy nhẹ cánh cửa, Yuri bất ngờ khi thấy vệ sĩ đáng tin cậy của mình đang nằm ngủ cạnh cô nàng đặc vụ. Nàng đặc vụ dường như đã ngủ gật bởi cách nàng nằm ngủ trên tấm chăn và nằm ra tận mép giường.

Yuri cảm thấy Jessica di chuyển phía sau mình. Yuri biết Jessica cũng cảm thấy, nếu không nhiều hơn, ngạc nhiên như mình. Nhất là sự thật rằng Taeyeon đang nằm trên giường của một kẻ khác - cho dù có quần áo hay không. Yuri đẩy vị hôn thê của mình đến khu vực bếp, xa khỏi chiếc giường và phòng khác, rồi cả hai ngồi lên ghế chờ đợi hai cô gái kia thức dậy.


***

Một tiếng sau trôi qua trước khi Yuri nghe thấy tiếng động từ phía bên kia tường. Tiffany và Taeyeon hẳn là đã ngủ dậy. Yuri khẽ đánh thức Jessica, người đang gật gù ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn trắng. Cô gái cao hơn do dự trong chốc lát trước khi cúi xuống và trao một nụ hôn lên trán Jessica và thì thầm. "Đi thôi."

***

Yuri không thể không khẽ cười khi thấy biểu cảm sốc trên khuôn mặt nàng đặc vụ. Có lẽ đây là lý do khiến Taeyeon muốn chơi đùa với cô gái này, nó đôi lúc cũng dẫn đến những điều thú vị. Cô và Jessica đứng im khi Tiffany nhanh chóng đứng dậy, lông mày nhíu chặt khi nàng cố gắng quyết định mình nên trở nên lịch sự và cúi chào hay nên phẫn nộ khi có hai kẻ lạ mặt xuất hiện trong nhà mình.

Mặt khác, Taeyeon chỉ im lặng ngồi dậy khỏi giường, quay lại để lưng cô đối diện với ba người kia. Cô cởi chiếc áo choàng tắm mình đang mặc và để lộ cơ thể mình chỉ cùng một lớp đồ lót.

Yuri nghiến chặt quai hàm khi trông thấy vết sẹo - cô luôn như vậy. Cô cảm thấy Jessica khẽ cử động như thể nhăn mặt bởi hình ảnh ấy. Những vết sẹo ấy khơi lại những ký ức mà không ai trong số họ muốn nhớ lại. Hai vết sẹo hình chữ V trên lưng vệ sĩ là một lời nhắc nhở về chuyện đã xảy ra. Lời nhắc nhở rằng Taeyeon đã chấp nhận nhận hết mọi lỗi lầm. Lời nhắc nhở rằng giờ đây chính Taeyeon đã có thể nằm sâu dưới chín tấc đất rồi.

Như thể không khí trong căn phòng bị đóng băng - như hầu hết những lần khác - trong khi Taeyeon mặc đồ, khiến ba người kia bị quyến rũ bởi hình ảnh trước mẳt. Nhưng không chỉ vết sẹo dọc theo làn da không được chăm sóc kia tác động đến họ. Không phải sự thật rằng cô đã thay đồ trước mặt họ. Yuri cảm thấy là bởi sự thật rằng đây là lần đầu tiên, cả ba người họ - cô, Jesscia, và Taeyeon - đứng trong cùng một căn phòng, cùng một thời điểm, với một kẻ ngoài cuộc đã vô tình xen vào bí mật của họ.

Hẳn là phải có một vài lời giải thích cần đưa ra về quá khứ của họ với nàng đặc vụ rồi.

'Đó là cách duy nhất.'

"Chúng ta cần nói chuyện." Yuri nói to, phá vỡ sự im lặng. "Tiffany Hwang." Cô quay sang phía đặc vụ người đáp lại là một cái nhìn về phía cô với đôi mắt mở to bất ngờ.

Yuri đứng im khi Taeyeon đi về phía cô và Jessica. Cô im lặng quan sát khi Taeyeon nhìn mình với đôi mắt mệt mỏi trước khi cúi đầu, bước tiếp để rời khỏi căn hộ, cũng là lúc cô cảm thấy Jessica di chuyển và đi theo Taeyeon. Yuri nhìn theo Jessica đi đến phía trước Taeyeon, giúp cài lại cúc áo sơ mi trước khi dẫn cô ấy rời khỏi căn hộ trong im lặng.

Yuri nhắm mắt và hít vào một hơi thở dài. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài làm ngay lúc này. Cô nhận thấy vẻ bối rối trên mặt Tiffany qua khoé mắt mình nhưng quyết định lờ đi câu hỏi không được nói ra mà Yuri biết rằng nàng đặc vụ có trong đầu.

"Bao nhiêu?" Yuri cuối cùng cũng hỏi với giọng điệu bình thản.

"Sao?"

"Để giữ im lặng. Bao nhiêu?"

Tiffany hoài nghi nhìn cô. "Tôi không hiểu. Chẳng có chuyện gì để tôi có thể nói ra cả."

"Vậy cô muốn gì đây? Cô hiểu rằng những chuyện thế này sẽ tác động lớn đến chúng tôi - Ý tôi là hình ảnh của Jessica và tôi với tư cách là giám đốc điều hành. Cô đã chứng kiến nỗi nhục nhã của ba người quyền lực nhất thế giới, và cô không muốn thứ gì sao?" Yuri hỏi, vẫn giữ nguyên tông giọng đều đều.

Cả hai nhìn chằm chằm nhau một lúc trước khi Tiffany nhẹ nhàng và cẩn trọng nói. "Tôi muốn biết điều gì có thể khiến một người nào đó có thể hét lên một cách đầy đau đớn đến vậy."


***


xanh | Giới hạn của lặng im III

Jessica dìu Taeyeon đang bị tác động bởi cơn say ra khỏi thang máy và về phía chiếc xe đang đỗ bên lề đường. Cô có biết Taeyeon thường ra ngoài uống say mỗi khi có ngày nghỉ nhưng cô chưa bao giờ thấy hậu quả của nó. Vệ sĩ thường sẽ tỉnh táo trở lại và hoàn toàn thoát khỏi tác động của cơn say trước khi cô gặp mặt ai đó. Jessica chưa bao giờ thấy Taeyeon mất kiểm soát. Chưa bao giờ. Trừ một lần. Trừ một lần khi Taeyeon lạc mất chính mình. Khi toàn bộ rắc rồi này bắt đầu. Khi Krystal đã qua đời. Khi Jessica suýt thì mất mạng. Khi Taeyeon gần như đã chết.

'Nhưng cô ấy đã rồi. Tâm hồn cô ấy đã chết rồi.'

Jessica ngăn lại những ký ức đột nhiên xuất hiện trong tâm trí mình. Rào chắn cô đã xây dựng trong suốt bảy năm đã rạn nứt, tất cả bởi vì hình ảnh một Taeyeon đáng thương bị vấp chân khi đi về phía xe hơi.

Tóc vàng mở khoá xe với chùm chìa khoá của mình và giúp Taeyeon ngồi vào ghế phụ khi nhìn thấy Taeyeon khó khăn thế nào để đặt lưng vào chiếc xe hai cửa. Đi sang phía bên kia, Jessica ngồi vào ghế lái và đóng cửa lại. Cô cầm lấy chai nước còn nửa từ chỗ để cốc và giữ nó ở môi Taeyeon, không tin tưởng rằng vệ sĩ có thể tự mình giữ chắc nó.

Nhưng cô không cần phải lo lắng. Tay Taeyeon luôn chắc chắn. Luôn luôn. Ngay cả khi say, Taeyeon có thể giữ thăng bằng con dao trên đầu ngón tay mình, và bắn một viên đạn trúng đích khi cách xa mười mét. Cô gần như không bao giờ trượt.

Gần như.

Cô đã trượt một lần.

Jessica nhắm mắt, biểu cảm trên mặt bình tĩnh nhưng tâm trí cô lại rối loạn bởi những ký ức cô ước gì mình đã quên đi. Cô mở mắt ra để nhìn vào cầu mắt màu nâu đầy mỏi mệt của Taeyeon.

Jessica ước gì Taeyeon đã không để trượt. Ước gì Taeyeon đã không quá vị tha và đã trượt như vậy.


***


xám | Giới hạn của lặng im IV

"Taeyeon từng là một thiên tài nhí." Yuri đứng ở cửa sổ, nhìn ra những tòa nhà cao tầng bên ngoài. Khung cảnh chẳng có gì ngoạn mục để nhìn, nhưng cô không thể nhìn Tiffany được. "Cô ấy có bằng đại học ngành Hàng Không khi mới mười ba tuổi. Cô ấy biết mình có khả năng về Y học và biết cách thực hiện phẫu thuật tim khi mười lăm tuổi." Yuri đưa tay chạm vào tấm kính mát lạnh, nhìn chằm chằm khi cơn mưa hình thành những hoa văn đinh tán xuống cửa sổ. "Tuyệt vời phải không?"

Tiffany im lặng đứng sau cô, cẩn thận quan sát và lắng nghe, không tạo ra bất kỳ tiếng ồn nào.

Yuri hít vào và thở mạnh ra bằng mũi trước khi tiếp tục. "Bố mẹ Taeyeon đã qua đời từ rất sớm. Mẹ mất khi sinh cô ấy ra và sáu năm sau đó bởi lá gan bị hỏng do chứng nghiện rượu mà bố cô ấy cũng đã mất." Ngón trỏ tay trái của Yuri bắt đầu lần theo dấu vết của giọt nước tạo thành con đường chạy xuống trên lớp kính.

"Vậy nên gia đình tôi đã nhận nuôi cô ấy. Chúng tôi trở thành bạn thân, thành chị em. Không thể tách rời. Nhưng số phận của chúng tôi khác nhau. Bố cô ấy là một người nghiện công việc trước khi chết, ông đâm đầu vào công việc để quên đi nỗi đau mất vợ và để bản thân không chán ghét đứa con của mình. Ông muốn cô ấy đi theo hướng đi của mình - trở thành một nhà nghiên cứu công nghệ quân sự."

Yuri thấy Tiffany đã di chuyển đến gần mình nên cô đợi xem liệu nàng đặc vụ kia có nói gì không nhưng chào đón cô chỉ là sự im lặng nên cô tiếp tục.

"Bố mẹ tôi đã điều hành tập đoàn Kwon như cô đã biết đấy. Một tổ chức hòa bình chuyên cung cấp công nghệ giúp chấm dứt các vấn đề toàn cầu như nạn đói và chiến tranh. Chúng tôi biết Taeyeon sẽ vui mừng khi được làm việc với chúng tôi, giúp tìm kiếm nhưng bố mẹ tôi quyết định tôn trọng ước muốn của bố Taeyeon - tuy nhiên chống lại ý tưởng chiến tranh. Cô ấy đã làm việc cho chính phủ và giúp phát triển các tên lửa đạn được điều khiển từ xa. "

Yuri bỏ tay xuống và nhìn xuống chân mình. "Mặc dù làm việc, cô ấy và bố mẹ tôi quyết định gửi cô ấy đến trường cấp ba sẽ tốt hơn. Như một điều bình thường họ đã nói thế. Để phát triển các kỹ năng xã hội. Vì vậy, cô ấy vào trường cấp ba với tôi khi còn là học sinh năm đầu. Tất cả đều ổn, chúng tôi kết bạn, vui vẻ. Cô ấy gặp Jessica vào năm học đầu tiên và họ bắt đầu hẹn hò. Gia đình tôi gần gũi với nhà Jung nên họ đã sắp xếp một cuộc hôn nhân giữa tôi và em gái của Jessica, Krystal. Nhà Jung là nhà ngoại giao, chúng tôi là nhà từ thiện, và trên tất cả, hai chúng tôi thực sự thích nhau, mọi thứ có vẻ hoàn hảo. Chúng tôi còn trẻ và nhiệt huyết trong tình yêu. Cuộc sống dường như hoàn hảo. "

"...Mọi thứ đã hoàn hảo..." Giọng Yuri nhỏ dần.

Yuri ngừng nói và nhắm mắt lại, nuốt khan. Cô chưa bao giờ kể với bất kỳ ai về quá khứ của họ. Không ai nên biết, nhưng bằng cách nào đó, mà cô lại ở đây, đứng trong căn hộ của đặc vụ Interpol, kể cho cô gái nghe về câu chuyện này.

"Nhưng..." Tiffany nói, khích lệ cô gái cao hơn tiếp tục. Yuri biết nàng muốn biết. Giờ nó không chỉ còn nằm trong nhiệm vụ của Tiffany nữa mà đó đơn giản chỉ là một sự tò mò.

"Nhưng tất cả đã dừng trở nên hoàn hảo."


***

đen | Giới hạn của lặng im V

Taeyeon đã ngủ gật sau khi uống nước, yếu ớt ý thức được rằng Jessica đang lau mặt cho mình bằng khăn giấy. Taeyeon không bao giờ ngủ nhiều. Cô không thích ngủ, ngủ khiến cô sợ hãi. Đó là điều duy nhất khiến cô sợ bởi ngủ sẽ khiến cô nhớ lại.

Những cơn ác mộng.

Yuri đã đi du lịch Châu Âu cùng bố mẹ trong khi Taeyeon phải ở lại vì công việc. Một tháng đã trôi qua kể từ sinh nhật lần thứ 17 của Taeyeon và việc học hành ở trường cũng đã kết thúc. Cô, Jessica, và Krystal quyết định cuối tuần ở lại nhà Kwon để tiễn gia đình Kwon và Jung cùng đi.

"Con sẽ chăm sóc cho hai cô gái nhỏ này đúng không, Taeyeon?" Ông Jung mỉm cười trong khi Krystal và Jessica phàn nàn vì bị gọi là những cô gái nhỏ.

"Vâng chú Jung. Con sẽ." Taeyeon nói với nụ cười toe trên môi.

"Hứa nhé?" Yuri nói, với một chân ở trong xe..

"Hứa mà." Taeyeon gật đầu, nhìn Yuri vào trong xe của bố mẹ và ông Jung vào trong xe taxi của mình rồi cả hai cùng khởi hành đến sân bay.

Mọi chuyện vẫn ổn cho đến khi một ai đó gõ cửa nhà.

Họ tự nhận mình là nhà đầu tư của loạt công nghệ mới. Họ đề nghị nhận Taeyeon vào một công việc, họ thậm chí còn đã chuẩn bị sẵn hợp đồng các thứ. Lương trả gấp ba lần số tiền của chính phủ, tự do nghiên cứu tìm hiểu bất kỳ thứ gì, lịch làm việc linh hoạt, tất cả chỉ để cho một điều - Cung cấp cho họ ba loại độc tố thần kinh mới mà cô đang làm cho chính phủ.

Tất nhiên, Taeyeon từ chối. Đó là một dự án nghiên cứu bí mật quân sự hàng đầu và độc tố rơi nhầm vào tay kẻ xấu sẽ trở thành một thảm hoạ.

"Tôi thất vọng với câu trả lời của cô đó, cô Kim. Cô đang làm những người có quyền thế nổi giận. Tôi hi vọng cô sẽ không hối hận vì điều này." Người đàn ông nói trước khi rời đi.

Và cô đã. Taeyeon hối hận vì tất cả - làm việc về các vũ khí, cho chính phủ, mở cửa cho người đàn ông kia vào, tất cả những điều đó.

Hai ngày sau - cái ngày Yuri trở về từ chuyến đi, họ đã bị bắt. Taeyeon, Jessica, và Krystal bị bắt bởi một nhóm người đeo mặt nạ mà sau này họ biết được chúng là thành viên của Hội Tam Hoàng. Đầu súng chĩa về phía Jessica và Krystal, Taeyeon chỉ có thể làm theo yêu cầu của chúng và bị hai người đàn ông hộ tống từ nhà kho đến phòng thí nghiệm của mình. Cô bị buộc nói dối với người canh giữ và nói với họ rằng những người đàn ông là chuyên viên nghiên cứu và sau đó bị ép để lấy ba lọ huyết thanh trước khi chúng buộc cô quay trở lại xe và quay trở lại nhà kho.


***


"Chứng minh đi." Người đàn ông hiểm độc nói. Hắn giữu một con cún con trong tay phải, dường như nó chỉ mới hai tuần tuổi. "Chứng minh rằng nó có hiệu quả. Chứng minh nó là thật và cô không đưa đến đây cái hộp chỉ có nước đi."

"K-không." Taeyeon lùi lại phía sau khi gã đàn ông tiến về phía trước.

"Ồ? Vậy mày muốn tao thử với một trong hai đứa kia sao?" Hắn chỉ về phía Krystal và Jessica đang bị chói chặt ở phía tường, một gã vệ sĩ với khẩu súng trên tay đứng trước họ.

"Không!" Taeyeon bước lại gần hai cô gái và gã đàn ông đi theo với nụ cười rợn người. Tên vệ sĩ bước ra xa khỏi Jessica và Krystal, tiến về phía cô gái thấp hơn với khẩu súng nâng lên.

Giơ cánh tay để ra hiệu cho tên vệ sĩ ngừng lại, gã đàn ông cười khẽ. "Vậy sao, cô khuyên chúng tôi nên làm gì đây cô Kim?" Hắn đột nhiên di chuyển và tất cả những gì Taeyeon có thể cảm thấy là cơn đau đớn ở quai hàm, cảm nhận vị tanh nồng của máu trong khuôn miệng. Trước khi cô có thể ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô cảm thấy thêm một cơn đau khác, lần này là ở lồng ngực trái của mình. Cô nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị vỡ vụn.

Hắn đã đá Taeyeon, quật cô ngã xuống đất. Nhặt chiếc hộp nhỏ đựng lọ thuốc lên hắn mở nắp hộp và rút lọ có nắp màu xanh, bỏ vào túi hai lọ còn lại.

"Giờ chúng ta cùng xem xem cái thứ này có thể làm được gì chứ nhỉ?" Hắn rút ống tiêm ra và bơm vào một nửa. Sau đó, hắn đi về phía Krystal với nụ cười nhăn nhó làm biến dạng khuôn mặt. "Phải chăng sẽ là một cảnh tượng khi độc tố thần kinh có thể làm được gì với một con người?"

Jessica vùng vẫy trong tuyệt vọng, cô la hét và vung chân đá khắp nơi cũng vô ích. Tất cả những gì Krystal có thể làm là nhìn đi nhìn lại giữa chiếc kim tiêm và khuôn mặt người đàn ông khi hắn ta tiến đến gần, tiếng hét mắc kẹt lại trong cổ họng. Taeyeon chỉ có thể vô lực nhìn khi cô cố gắng đứng dậy, ho từng cơn ra máu.

"K-không!" Taeyeon thở gấp. "Không! Đừng! Làm ơn." Cô bắt đầu trượt lê người về phía gã đàn ông. "Dùng tôi đi. Thử lên tôi đi." Cô túm lấy ống chân quần của hắn và nhìn lên với đôi mắt tuyệt vọng.

Gã đàn ông cúi xuống nhìn cô với nụ cười đểu giả trên môi. "Tôi sẽ. Trông cô có vẻ như đang cầu xin để được đau đớn nhỉ. Nhưng đáng tiếc, cấp trên muốn cô sống. Cô cần chế tạo ra nhiều cái thứ này-" Hắn đẩy nhẹ ống tiêm, khiến vài giọt rơi xuống nền đất trước mặt Taeyeon. "-cho họ."

"LŨ KHỐN! Taeyeon sẽ không bao giờ làm những chuyện đó đâu!" Jessica hét lên trong khi vẫn vùng vẫy thoát khỏi dây trói.

Gã đàn ông trở nên bình tĩnh quay lại đối mặt với cô chị cả nhà Jung và lôi một con dao ra. "Tôi có ý khác hay hơn."

"Không!" Krystal và Taeyeon cùng hét lên khi hắn dùng ngón tay vuốt ve chuôi dao.

"Không. Không. Tôi cầu xin ông!"

"Nào, cô Jessica Jung, tôi khuyên cô nên im lặng đi vì cuộc thảo luận này không liên quan gì đến cô." Hắn giữ con dao và chỉ vào cổ họng Jessica. "Sự kiên nhẫn của tôi giành cho ba người các cô không có nhiều nữa đâu. Có lẽ tôi nên-"

"Không!" Taeyeon hét lên và lao về phía gã đàn ông. Tên vệ sĩ bên cạnh đã nhắm súng nhưng quá chậm để nổ ngòi bởi gã ta đã dễ dàng túm lấy Taeyeon ra khỏi lưng mình và giữ lấy cổ áo cô.

Hổn hển với từng nhịp thở, Taeyeon túm chặt bàn tay to lớn của gã đàn ông khi hắn siết tay gần như nghiền nát khí quản cô. Sau khi để Taeyeon chết ngạt trong vài giây khi Jessica và Krystal gào thét hắn buông cô ra, hắn nhanh chóng quay người và thẳng ném Taeyeon xuống mặt đất.

Taeyeon có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng và dính dớp chảy trên mặt mình. Hắn đã làm gãy mũi cô.

"Giờ cô Kim à, tôi có nói là không giết cô, nhưng không ai nói gì về việc có thể làm cô bị thương đến sắp chết hay không. Vì cô đã chọn chơi trò làm người hùng, tôi sẽ cho cô bạn gái nhỏ bé và bạn của cô thây hậu quả của việc thử thách lòng kiên nhẫn của tôi là gì nhé." Ghim chặt Taeyeon xuống đất với đầu gối đè lên lưng cô, gã đàn ông đặt ống tiêm xuống sàn và chơi đùa với con dao giữa những ngón tay.

"Tôi thật sự mong cái này sẽ không giết cô đó cô Kim à." Hắn cầm con dao như cách bác sĩ cầm dao mổ, ngón trỏ giữ ở mặt cùn. Với sự chậm rãi có chủ đích, hắn cắt một đường thẳng chéo qua lưng cô, mỉm cười man rợ khi thấy dòng máu thấm qua lớp áo sơ mi trắng.

Tất cả những gì Taeyeon có thể nhớ lúc đó là đau đớn và tiếng hét của bản thân.

Vì một vài lý do nào đó, gã đàn ông đã cử tên vệ sĩ ra ngoài kiểm tra thứ gì đó trước khi tiếp tục màn tra tấn. Hắn đã cắt xong chữ 'V' thứ hai ở sau lưng khi nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài. Hắn đứng dậy và bước qua phía bên kia của căn phòng, để mặc Taeyeon nằm trên sàn nhà trong khi Jessica và Krystal khóc nức nở và cầu nguyện Taeyeon sẽ đứng dậy.

Taeyeon nhớ nhờ cả vào adrenaline mà cuối cùng cô cũng có thể cử động đầu và quay lại nhìn thấy ống tiêm vẫn nằm trên sàn nhà. Ký ức về những gì xảy ra tiếp theo tất cả đều diễn ra theo một chuyển động chậm.

Chậm rãi nhấc mình lên khỏi mặt đất, Taeyeon có thể nghe thấy tiếng chuông inh ỏi bên tai cùng với tiếng khóc nhẹ nhõm của người yêu và bạn mình. Choáng váng bởi cơn đau và mất máu, Taeyeon vấp ngã và nhìn thẳng xuống ống tiêm vẫn còn đầy một nửa chất độc thần kinh từ lọ có nắp màu xanh.

Một loại độc tố mà cô chưa hoàn thiện.

Hai loại kia phát tác dụng gần như ngay lập tức trong khi loại này chỉ có tác dụng nếu được tiêm trực tiếp vào máu. Nó là một chất thay thế nhân tạo của taipoxin hiện có, được chiết xuất và được tinh chế từ nọc độc một con rắn taipan. Về cơ bản, nó sẽ bóp nghẹt một người đến chết bằng cách làm tê liệt hệ hô hấp. Vì vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nó được cho là được tiêm qua các động mạch phổi để có hiệu quả ngay lập tức.

Taeyeon là một bác sĩ phẫu thuật có bằng cấp, cô biết rõ các động mạch phổi nằm vị trí nào mà không phải rạch cơ thể ra. Cô biết chính xác nơi cần tiêm nó - họ đã thử nghiệm nó trên người giả và tù nhân bị kết án tử hình. Cô biết ở đâu, khi nào, và làm thế nào. Lưng của gã đàn ông hiện đang quay lại, cô có một cơ hội hoàn hảo. Cô có một bàn tay vững chắc - cô là một bác sĩ phẫu thuật có bằng cấp - tất cả đều hoàn hảo.

Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng giết người.

Taeyeon không bao giờ là người tiêm thuốc vào cơ thể của những kẻ bị thí nghiệm, cô chỉ đọc báo cáo và kiểm tra thi thể sau khi mọi chuyện đã hoàn tất. Các nhà nghiên cứu lớn tuổi đã không để cô làm việc đó.

Tất cả đều hoàn hảo.

Nhưng cô đã trượt mục tiêu.

Một inch cách động mạch chính. Cô đã tiêm nó vào tĩnh mạch khác, sẽ mất nhiều thời gian hơn để đến phổi hắn. Một nơi đánh đổi một mạng sống.

Để cho gã đàn ông đổ sụp xuống trong sự ngạc nhiên, Taeyeon vội vã mở khoá cho hai người kia. Nắm lấy chìa khóa đặt trên chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng, cô mở khoá cho Krystal trước, giúp cô gái đứng xuống, phớt lờ cơn đau nhói và máu chảy trên lưng. Khi cuối cùng cô tháo dây xích của Jessica, cô đã lơ là khi thấy người đàn ông đứng dậy, với lấy một khẩu súng giấu trong ngăn kéo bàn.

Cô đã không trông thấy điều đó. Nhưng Krystal thì không.

Đẩy Taeyeon ra sau mình, Krystal bước đến để che chắn cho cô gái thấp hơn và chị gái mình ngay khi gã đàn ông nổ súng.

Hai tiếng súng vang lên.

Một viên đạn nhắm nhầm mục tiêu - Tim Krystal.

Một viên đạn khác nhắm đúng mục tiêu - Lưng gã đàn ông.

Taeyeon chỉ có thể bật lên một tiếng thở gấp vì sốc khi cô gái trẻ ngã vào vòng tay mình, phía trước áo sơ mi ngập tràn màu máu.

"Không." Giọng nói quen thuộc kéo đến. Kwon Yuri.

Cô gái tóc đen lao ra từ phía sau viên cảnh sát đã bắn chết gã đàn ông. Cô chạy đến bên vị hôn phu của mình, tuyệt vọng nắm chặt tay cô gái.

Mặc dù có một ký ức mờ nhạt về Jessica đang khóc bên cạnh, nhưng kể từ lúc đó Taeyeon chỉ có thể nhớ rõ y nguyên hình ảnh ấy.

Đôi mắt của Yuri. Đôi mắt của sự cáo buộc, buộc tội, giận dữ và ân hận. Chúng nhìn chằm chằm vào cô khi Krystal thở dốc, siết chặt tay Yuri và cánh tay Taeyeon.

"E-e-em y-yêu Yuri."


***


hồng | Giới hạn của lặng im VI

"Sau khi ra viện, Taeyeon đã rời khỏi Hàn Quốc." Yuri vẫn đứng bên cửa sổ không nhìn về phía Tiffany.

Tiffany chỉ có thể đứng im trong cơn sốc khi quan sát cô gái cao hơn tiếp tục lần theo dấu vết của những giọt nước chảy trên mặt kính. Nàng không nghĩ là mọi thứ đến mức kinh khủng như vậy.

'Chẳng trách nào Taeyeon săn lùng thành viên của Hội Tam Hoàng."

"Cô ấy rời đến Nhật Bản, nơi cô ấy tự cô lập mình, hồi phục cả nỗi đau tinh thần và thể xác tại một bệnh viện ở Kyoto. Cô ấy không bao giờ nói với chúng tôi về chuyện đó, không phải tôi, Jessica, hay bố mẹ chúng tôi." Yuri lại dừng lại, nhìn về phía cơn mưa.

"Cô ấy đã bỏ lỡ đám tang của Krystal."

Tiffany đưa mắt từ chân mình nhìn lên để thấy Yurid đang giơ tay lên dưới ánh mặt trời khan hiếm, nhìn ngắm chiếc nhẫn đính hôn của mình.

"Cô ấy bỏ đi bốn năm. Không một cuộc gọi, không một lá thư. Chỉ có bác sĩ thỉnh thoảng gửi báo cáo về tình trạng của cô ấy. Chúng tôi đều rất đau lòng. Bố mẹ tôi quyết định tiếp tục cuộc hôn nhân giữa hai gia đình và để Jessica và tôi đính hôn. " Yuri nghịch chiếc nhẫn, kéo nó ra trước khi đeo lại.

"Cô ấy quay về sau khi các bác sĩ nói tình trạng của cô ấy đã lành lặn hoàn toàn - thể xác. Nhưng tất cả mọi người đều biết cô ấy không hề ổn. Cô ấy đã thay đổi. Cô ấy... giống như hiện tại." Khuôn mặt cô đau nhói - như thể cô đang nhai kính - khi nuốt nước bọt. Giọng cô lạc đi khi cô ngừng nói, buông tay và nhìn xuống chân mình.

Tiffany đợi Yuri tiếp tục nhưng sự im lặng tiếp diễn khiến nàng nhận ra Yuri đã nói xong những gì muốn nói. Tiến lại gần giám đốc điều hành, Tiffany đứng sau lưng cô, chính xác là hai bước chân.

Nàng khẽ nói, "Cô đổ lỗi cho cô ấy phải không? Đó là lý do tại sao cô không thể tiếp tục."

"Tôi không muốn đổ lỗi cho cô ấy. Tôi ước gì mình đã không. Nhưng tôi có." Yuri nhìn chiếc hộp thép trên sàn cạnh mình. Cô cúi xuống nhặt nó lên, mở ra. Khẩu súng lục sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời lẻ loi. Những viên đạn nằm yên trong những vết lõm xốp dưới nòng súng. "Tâm trí tôi đổ lỗi cho cô ấy nhưng trái tim tôi tự trách mình. Tôi đổ lỗi cho mọi người khi không có gì để đổ lỗi cũng như không có ai để đổ lỗi cho điều đó."

Tiffany nhìn xuống, giọng nói trung lập và đều đặn, nhưng vẫn nhẹ nhàng. "Cô có yêu cô ấy không? Cô có yêu Jessica không?"

Yuri không di chuyển, nhưng Tiffany có thể thấy sự phản chiếu mờ nhạt phía cửa sổ và nhận ra rằng Yuri cũng đã nhìn xuống. "Tôi có. Tôi đang cố gắng."

"Cô ấy cũng vậy." Tiffany trả lời. "Tất cả vấn đề chỉ là liệu cô có tha thứ cho bản thân và Taeyeon vì những gì không nên là điều cô để cảm thấy tội lỗi hay không."

Yuri quay đầu lại giữa chừng để nhìn Tiffany bằng ánh mắt dò hỏi.

"Cô có sẵn sàng buông tay để cô có thể yêu Jessica như cô ấy xứng đáng không? Tại sao cô không thể để ký ức về cô gái ấy ra đi? Tại sao cô không thể ngừng so sánh Jessica với Krystal? Tại sao cô không thể tha thứ cho Taeyeon để cô ấy có thể tha thứ cho chính mình? " Tiffany cao giọng cho đến khi lời cuối cùng của nàng là một tiếng hét. Nàng thở ra một cách khó chịu trước khi dịu lại giọng nói của mình, "Có vẻ như chẳng ai giành được bất cứ thứ gì từ trò chơi của cô."

Cuối cùng Yuri quay sang đối mặt với nàng và trả lời với một nụ cười trống rỗng, "Nó không được tạo nên để có một người chiến thắng."

Tiffany đau khổ nhìn Yuri. Nàng không nên quan tâm đến chuyện này, nhưng nàng đã làm. Nàng không thể đứng nhìn ba người phụ nữ tự hành hạ bản thân bởi quá khứ.

"Cô không thể để buông tha cho Taeyeon sao? Cô không thấy rằng Jessica cũng đau đớn à? Không phải chỉ là về hai người thôi."

"Tôi đang cố gắng. Tôi biết rằng nó đau. Nó thật là ... khó khăn." Yuri nhìn chằm chằm vào hộp súng mở trong tay. "Cô không thấy khẩu súng này? Nó chỉ có ba khoang. Mỗi viên giành cho mỗi người chúng tôi theo một nghĩa nào đó." Cô dừng lại để xem Tiffany có hiểu không và tiếp tục khi nàng đặc vụ gật đầu, thừa nhận sự thật rằng nàng biết về khẩu súng. "Taeyeon đã tự tay làm nó khi chúng tôi mười lăm tuổi. Chúng tôi đã xem một bộ phim về những người bạn tự tử sau khi một trong số họ chết. Cô ấy nói chúng tôi nên làm như vậy. Hồi đó nó chỉ là một trò đùa thôi? Nhưng bây giờ, đó chính là hiện thực tàn khốc. Chúng tôi ràng buộc mình vào trò chơi này và chấp nhận các quy tắc mà không cần đặt ra câu hỏi. "

Tiffany nuốt nước bọt và cảm thấy như một viên gạch đã trượt xuống cổ họng mình. "Vậy hãy để tôi chơi." Nàng nói khẽ.

Yuri nhìn nàng với đôi mắt mở to. "Sao?"

"Hãy để tôi chơi. Trừ khi cô sẵn sàng để mọi thứ trôi qua, tôi sẽ không đứng đây và nhìn ba người chờ đợi ngày cô sẽ phải tự sát." Tiffany cảm thấy như lửa chạy trong huyết quản. Nàng phát ốm bởi ba kẻ mất trí này, họ thật vô phương cứu chữa trong những sự kiện mơ hồ của họ, bị cuốn vào thế giới nhỏ của riêng họ.

Yuri nhìn xuống khẩu súng lục, nở nụ cười trống rỗng. Cả hai đứng im lặng, đối mặt nhau sau cảm giác như hàng giờ trồi qua trước khi Yuri ngước lên và nói.

"Tại sao?"

Tiffany ngạc nhiên với câu trả lời của chính mình. "Bởi vì tôi quan tâm quá nhiều. Bởi vì tôi không bao giờ muốn nhìn thấy một người nào khóc theo cách cô ấy đã làm một lần nữa."

Yuri giữ nụ cười trống rỗng khi cô đưa tay vào chiếc hộp và rút ra một trong những viên đạn. Cô giơ nó lên ngang mắt, ngưỡng mộ cái tên được khắc cầu kỳ trên đó trước khi cầm tay của Tiffany và ấn nó vào lòng bàn tay nàng.

"Ít đi một người chơi trong trò chơi nhỏ của chúng tôi." Yuri nói trước khi đi ngang qua Tiffany và ra khỏi căn hộ.

Tiffany đứng im, lắng nghe tiếng đóng cửa và tiếng bước chân mờ dần theo nhịp mưa dồn dập, tay nàng vẫn ở vị trí mà Yuri đã rời khỏi nó. Nàng nhìn xuống vật kim loại và đọc tên được khắc lên trên thân nó.

Jessica.

***

|20190113|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro