Are you afraid? ( Chị sợ sao ? )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khó khăn của cả 2 là làm sao để đi một nơi nào đó với nhau?

Cả Joohyun và Seungwan luôn dựa vào người quản lý của mình và di chuyển bằng xe công ty để đi đến nơi mà lịch trình yêu cầu. Lịch trình của họ ở trong thành phố Seoul nhộn nhịp hoặc những vùng ngoại ô phát triển của đất nước, không bao giờ có khó khăn gì khi di chuyển.

Đội ngũ quản lý sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng phương tiện chuyên chở của họ để có thể đến nơi được chỉ định đúng giờ; và đảm bảo Red Velvet sẽ biểu diễn ở nơi được yêu cầu và được trả tiền chu đáo cho việc đó.

Trước khi họ nhận ra cả hai người họ đã dần dần phụ thuộc vào công ty và bằng cách nào đó cả 2 cảm thấy như họ đang bị giam giữ và kiểm soát.

Lịch trình của họ bắt đầu từ việc biểu diễn không hồi kết trong các sự kiện trực tiếp, các sự kiện fan-sign được tổ chức trong khu phức hoẹp của công ty. Những nói này đã trở nên quá quen thuộc đến mức cả 2 quên cách sống bên ngoài thế giới showbiz.

Đã rất nhiều năm Wendy và Irene không tự mình đi xe buýt. Hôm nay, cả 2 sẽ đi bộ đến trạm xe buýt gần nhất và có một chuyến đi cho cuộc đời mình. Một chuyến đi đến sự tự do.

Joohyun mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay kết hợp với quần jean đen. Mặc trang phục đơn giản là cách tốt nhất để giảm sự chú ý không cần thiết cho chính mình. Cô cũng đội mũ Nike yêu thích của mình và khuôn mặt mộc của cô được giấu đằng sau cặp kính tròn. Irene có thể mặc quần áo bình thường nhưng sự hiện diện của cô là hào quang của người nổi tiếng với cách của cô, sẵn sàng và sự tự tin.Đó là điều đáng lo ngại.

Ngược lại, Seungwan thì mặc chiếc áo sơ mi caro đã mòn của mình cái mà Seungwan đã giữ kể từ lần đầu tiên cô trở lại Hàn Quốc và một chiếc quần short denim. Wendy đi đôi giày Vans quý giá của mình. Cô gái tóc nâu (Wendy) trông giống như một thiếu niên bình thường đã sẵn sàng để chiến đấu với thế giới và không sợ bất kỳ trở ngại nào mình có thể phải đối mặt. Seungwan buộc tóc mình lên bởi vì thời tiết hơi nóng. Hạt mồ hôi có thể được nhìn thấy trên cổ cô.

Cả hai  đang đứng trước lối vào của kí túc xá. Joohyun đang cố gắng để mở khóa cửa chính cái mà đã cung cấp ranh giới an toàn cho Red Velvet khỏi sự soi mói của công chúng. Ký túc xá là nơi trú ẩn an toàn của họ và bây giờ họ sắp để nó lại phía sau để rời đi. Ngón tay nhanh nhẹn của Irene đang bận rộn để chèn chìa khóa vào lỗ khóa của nắm cửa. Joohyun lo lắng, hơi chút lo lắng. Liệu mình có đang làm đúng không?

"Để em giúp," Seungwan tới gần trưởng nhóm và nhẹ nhàng nắm tay run rẩy của người kia. Seungwan nắm tay Joohyun và cùng chị ấy mở khóa. Cái chạm tay chạm đến trái tim của Joohyun. Cô ấy không muốn Seungwan bỏ cuộc.

Chỉ với một hành động nhẹ nhàng, cánh cửa đã được mở thành công.

"Ở đó, xong rồi. Chúng ta làm việc nhóm thật tuyệt, phải không unnie?" Seungwan cười khúc khích. Tiếng cười truyền đến tai Joohyun. Joohyun có thể nghe nó mãi mãi.

Seungwan sau đó quay lại đối mặt với Joohyun.Seungwan hít thở khó khăn, mỗi khi Joohyun gần gũi với mình.Joohuyn quyến rũ với cặp mắt nâu đáng yêu.Cũng giống như một bầu trời buổi tối muộn, nhưng cho cô cảm giác khác một đêm tối hơn và đẹp hơn.

"Bạn không bao giờ có thể nhìn vào mắt chị ấy quá lâu, nếu không bạn sẽ yêu chị ấy mất". Trong đầu Seungwan vang lên lời nhận xét đó.

Joohyun liếc nhìn sau lưng mình. Seungwan có thể bắt được ánh mắt ngay lúc đó của chị, đôi mắt nâu đó liếc nhìn vào môi mình. Nó diễn ra quá nhanh, nhưng Seungwan nghĩ đó chỉ là tưởng tượng của mình thôi.

"Ừm. Cảm ơn em," giọng nói của Joohuyn phá vỡ sự mơ màng của Seungwan. Seungwan không thể ngừng nhìn chằm chằm vào môi Joohyun khi chị ấy trả lời. Seungwan như bị thôi miên.

Wendy lùi lại một chút, phá vỡ sự gần gũi của của cả hai. Ngay lúc đó, Seungwan đã bỏ lỡ những ấm áp mà Joohyun phát ra từ khoảng cách nhỏ giữa hai người. Seungwan quan sát người phụ nữ trước mặt cô ấy. Mái tóc đen ngọt ngào của Joohyun được xõa ra và tự do. Cô ấy là một nữ thần với vẻ đẹp của mình.Không thể như vậy được! Unnie rất dễ nhận ra.

"Unnie, quay lại đi," Seungwan nói. Seungwan lấy đồ buộc tóc trong túi quần short ra.

Joohyun lúng túng trước yêu cầu đột ngột của Seungwan, nhưng chị làm theo. Chị ấy có thể nhảy từ một vách đá xuống nếu Seungwan là người nói.Chị hoàn toàn tin tưởng Wendy. Joohyun quay lưng lại nhìn Seungwan.

Sau đó, Joohyun cảm thấy một cái chạm trán bất ngờ trên gáy cô. Joohyun hết sức shock. Chị nhìn trừng trừng vào thủ phạm. Khi nhận ra đó là Seungwan, ánh mắt chị ấy dịu lại ngay lập tức.

Seungwan mỉm cười thận trọng trước khi tiến gần lại Joohyun một lần nữa. Wendy gom tóc của Joohyun trong một tay còn tay còn lại của mình buộc chặt mái tóc đen.

Joohyun run rẩy khi tay Seungwan chạm vào cổ của mình. Cô cảm thấy trái tim mình đập nhanh, rất kích động . Seungwan đã tạo kiểu tóc đuôi ngựa cho Irene. Khi xong, Seungwan chạm vào vai của Joohyun sau đó quay lại vị trí ban đầu của cả 2, đối mặt với nhau.

"Em có thể thấy đó là chị từ xa với mái tóc được xõa xuống. chị quá đẹp." Seungwan vén những sợi tóc bị rơi ra nằm gọn gàng phía sau tai Joohyun.

Joohyun mỉm cười trước lời thú nhận của Seungwan.

"Em đẹp hơn, Seungwan," Joohuyn trêu

"Chị vừa nói câu đó sao ?!" Seungwan ngại ngùng che mặt. Má cô ửng đỏ. Seungwan muốn chui xuống 1 cái lỗ nào đó ngay lập tức. Wendy à mày đúng là đồ ngốc mà!

Seungwan tập trung vào bản thân. Cô cảm thấy như họ đang trên một chuyến đi tàu lượn siêu tốc. Không khí tiếp tục thay đổi. Những khoảnh khắc ngọt ngào của cả 2 nhanh chóng biến mất, thay thế bởi sự u ám và nguy hiểm. Những cơn gió ngang qua lại khiến họ lo lắng về những nỗi lo một lần nữa.

"Chị không sợ à?" Seungwan cẩn thận hỏi và nhìn vào Irene.

"Về chuyện gì? Việc bỏ đi?..." Có một chút nghi ngờ trong giọng nói của chị, nhưng Joohyun nhấn mạnh, "... chị chỉ muốn sống như này một lần mà không cần phải lo lắng bất cứ điều gì khiến chị thất vọng." Bàn tay Joohuyn đang bồn chồn. Cô ấy đang tìm kiếm sự chấp thuận và chấp nhận trong mắt của Seungwan.

"Thế sau chuyện này thì sao? Chúng ta sẽ chạy bao lâu? Chị biết rắng không thể đi mãi mãi, đúng không? Công ty cuối cùng sẽ tìm thấy chúng ta. Điều này chỉ là tạm thời thôi."Seungwan giải thích. Wendy đang cố gắng thuyết phục Joohyun. Ngược lại, Joohyun im lặng. Cô nhìn lên bầu trời. Bầu trời xanh nhẹ, sáng và trong trẻo. Joohyun ghen tị với nó. Cô ước mình là một con chim có tự do, bay trên bầu trời rộng lớn.

Giọng chị trầm đi. "Chị không muốn nghĩ về việc đó lúc này. Hãy để chị ích kỷ lần này thôi." Joohyun cau mày nhăn trán. Seungwan muốn làm phẳng cái cau mày đi, xóa đi hoàn toàn những lo lắng của chị. Joohyun đang suy ngẫm về hành động của mình. Chị biết điều đó không công bằng đối với các thành viên khác. Bỏ trốn là hành động hèn nhát của bản thân mình. Joohyun không muốn chịu trách nhiệm về chuyện này. Ít nhất là bây giờ, cô ấy rất cần nghỉ ngơi.

Seungwan hiểu. Đôi khi cô cũng cảm thấy cuộc sống như một thần tượng là áp lực  và vô nghĩa. Cô ấy dừng đôi bàn tay đang bồn chồn của Irene với cái nắm chắc chắn của mình. Ngón tay cái của cô dịu dàng vuốt ve bàn tay chị.

"Không sao đâu. Chúng ta sẽ ổn thôi. Chúng ta chỉ sống một lần thôi." Seungwan nói rõ và to để trấn an trái tim nặng nề của chị Joohuyn và bản thân mình.

Seungwan đã không yêu cầu Joohyun dừng lại, không bao giờ là quá muộn để quay trở lại. Seungwan biết chị đã nhiều năm. Khi Joohyun đã quyết định, chị ấy thậm chí

sẽ đi qua địa ngục và lửa để thực hiền điều đó. Joohyun cũng là một chiến binh mạnh mẽ và cũng rất độc lập. Một chút mong muốn của Seungwan là Joohyun có thể vô tư 1 chút, thậm chí nó có nghĩa là phản bội các thành viên khác.

Seungwan rất ích kỷ khi đề nghị chạy trốn với Joohyun. Nhưng cô không hối hận vì đó là điều trái tim mình muốn làm.Seungwan tạm thời nhận thức rằng nếu hôm nay mình không nắm tay chị ấy có lẽ mình sẽ mất Joohyun thật. Joohyun sẽ vẫn chạy trốn và Seungwan không sẵn sàng để mất Joohyun trong cuộc sống của mình.

"Hãy tìm hạnh phúc của chúng ta."

Joohyun đã vui vẻ khi Seungwan ở bên cạnh mình. Bây giờ, cô ấy đã có tình yêu mà cô mong muốn, không phải là fanservice mà là thực sự.

...

Họ đến trạm xe buýt. Mặt trời nóng bỏng và quần áo của họ ướt đẫm mồ hôi. Seungwan tiến tới quầy bán vé và mua một cặp vé về vùng nông thôn. May mắn thay, người bán vé không nhận ra mình. Wendy có thể nghe thấy âm thanh của radio mà người đàn ông đang điều chỉnh. Đó là một ít của âm nhạc cổ điển, âm thanh của dàn nhạc và piano hài hòa rất tốt với nhau, Seungwan có sự thôi thúc để khiến bản thân hòa mình với âm nhạc. Nhưng Wendy  đã kiểm chế bản thân. Sự chịu đựng lúc này giúp cô để kìm nén cảm xúc này.Wendy cần phải ở xa và thoát khỏi âm thanh của radio

Seungwan đi đến Joohyun, người đang ngồi ở một chiếc ghế dài ở khu vực chờ đợi. Chiếc mũ giúp che giấu vẻ đẹp điêu khắc của Irene một cách hoàn hảo. Seungwan không biết rằng mình thích chiếc mũ vì nó che giấu khuôn mặt của Joohyun hay ghét nó nhiều hơn vì cô không thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nhóm trưởng một cách rõ ràng.

Không ai để mắt đến họ, và điều đó khiến cả Seungwan và Joohyun trở nên sợ hãi hơn. Điều này  không quen thuộc khi không bị đánh giá và xem xét. Cảm giác rất bình thường nhưng Joohyun rất thỏa mãn.Chị đã không nhận ra mình bỏ lỡ khoảnh khắc như vầy bao lâu rồi, khao khát sự im lặng. Là một người bình thường, tránh xa ánh đèn flash và tiếng tách tách của camera và tiếng ồn lớn của người hâm mộ đã từng xâm nhập vào không gian cá nhân của mình. Điều này thật bình yên và yên tĩnh.

Chị bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình khi một cậu bé, khoảng bảy đang kéo tay áo của mình.

"Không phải các từng chị xuất hiện trên TV à?", Cậu bé với mái tóc đen nhánh hỏi.Một cái nhìn thoáng qua của cậu bé sự phấn khích lấp lánh ở khóe mắt .

Bae Joohyun chỉ có thể nín thở vào lúc này.

Nó đã thực sự đã kết thúc trước khi nó bắt đầu?

Mn thấy câu chuyện hấp dẫn chưa :))) càng về sau càng thú vị nhé 😘😘.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro