Chương 42 : Khi tỉnh dậy, tôi trở thành người có công với đất nước (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Nhạt (Chỉ có trên wattpad metmoividatten198)

---------------------------------------

Cuộc trò chuyện giữa người đàn ông và người phụ nữ đang ngồi trong quán cà phê yên tĩnh khá là khô khan, mặc dù cả hai đều đang nhìn đối phương như người yêu vậy. Đó là tổ hợp của một người có thông tin và một người có khả năng biến thông tin đó thành tiền. Kleio nhấp một ngụm rượu còn sót lại trong ly, mùi hoa hồi nồng nặc xộc lên mũi. Loại rượu mạnh màu xanh mà anh tìm thấy tại quán bar và quán cà phê tồi tàn ở quận Orails có mùi thơm như rượu absinthe. Thưởng thức xong, Kleio vui vẻ nhìn sang phía bên kia đường, nhìn những hàng rào sắt xung quanh khu phá dỡ. Anh rất vui khi nhìn thấy nó.

'Trong tương lai, khi chiến tranh nổ ra, giá sẽ còn tăng cao hơn nữa... Khi đó, mình có thể tích lũy tiền thuê nhà, nên đó là một khoản đầu tư tuyệt vời.'

Thật không dễ dàng khi kiếm tiền bằng thông tin, hoặc kết nối hai cá nhân ở hai thế giới.

'Mình có thể phải gắn bó với nhân vật chính mọi lúc mọi nơi, vậy nên phải có phần thưởng chứ nhỉ?'

Sau khi kiểm tra khoản thanh toán đầu tiên, anh ghé vào ngân hàng và lập tức thanh toán toàn bộ phí cho Dione. Cả hai phấn khích rời đi để kiểm tra 'căn cứ'. Anh đã đến thăm quận Orails vài lần, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh thấy yêu những con hẻm bẩn thỉu và những hố bùn bị đào lên đến thế. 

'Nhờ đó, mình không cần phải dựa vào tiền của Gideon Asel nữa.'

Bây giờ, tiền tiêu vặt chất đống trong tài khoản ngân hàng của anh, nhưng anh chưa động đến một xu. Khi đang xem xét xung quanh, một thứ mùi lạ và khó chịu xộc lên mũi anh.

'Gì vậy? Mùi như cỏ bị mục nát ấy. Không, làm sao lại có mùi cỏ mục ở thành phố được?'

Vẻ mặt của Dione cũng đanh lại khi cô nhận ra bất thường.

"Đây là... Tôi đã được học ở trường rằng chỉ có thứ mùi như vậy khi... Nhưng..."

Không giống như mọi khi, Dione trông không tự tin chút nào. Một lúc sau, Kleio mới nhận ra những nghi ngờ của cô. Anh sử dụng [Kí ức] để tìm ra mô tả tương ứng.

[Máu của con quỷ bốc mùi như cỏ mục. Mùi hôi tỏa ra tứ phía.]

'Đúng rồi!'

"...Mùi máu quỷ?"

"Phải. Về lý thuyết thì đúng rồi. Nhưng lần cuối cùng quỷ xuất hiện đã 1000 năm."

"Nhớ tất cả những gì được học ở trường... Tiểu thư Dione thật tuyệt vời."

"Tôi phải nghe về lịch sử và truyền thống của Cánh cổng Mnemosyne hàng năm, làm sao tôi quên được?"

Ngày xưa, các Vương quốc như Brunnen, Carolinger và lục địa Meridis đều có cổng Mnemosyne. Một số người nói rằng cổng vẫn tồn tại cả trên lục địa Chentrum trước khi dòng sông cạn kiệt và nền văn minh ở đó bị phá hủy. Tuy nhiên, tất cả các cánh cổng đã đóng lại từ lâu. Cánh cổng Mnemosyne trên bờ sông Tempus là cánh cổng còn sót lại dẫn đến thế giới khác. Trường học và Lực lượng Phòng vệ ban đầu được thành lập với mục đích canh gác và quan sát cánh cổng.

'Và trong tiểu thuyết gốc -Hoàng tử của Vương quốc Albion-, cánh cổng ở Lundane sẽ lại mở ra sau 1000 năm. Vào thời của Arthur...'

Kleio vội vàng bật [Nhận thức], giúp thính giác và khứu giác nhạy bén hơn. Nó ghi lại rõ ràng sự di chuyển của một con quỷ bốn chân khổng lồ đang hoành hành cách đó sáu dãy nhà với tiếng gầm vang dội. 

'Sói hai đầu!? Đó không phải là con quỷ Arthur hạ được khi cậu ta mười chín tuổi à? Sớm hơn hai năm... Khốn!'

Kleio rất ngạc nhiên trước sự tồn tại của một con quỷ to lớn như vậy, nhưng khi yên lặng lắng nghe, anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của các kiếm sĩ đuổi theo sau. Đó hẳn là các hiệp sĩ.

'Cảm ơn Chúa! Nếu các hiệp sĩ ở đó, họ sẽ xử nó.'

Nhìn xung quanh, anh thấy ngoài đường có rất ít người và quán cà phê cũng chỉ lác đác. Họ trông vẫn bình thường như thể họ chưa nhận thức được chuyện gì sắp xảy ra.

"Tôi không biết con quỷ sẽ đi theo hướng nào, nhưng ra ngoài bây giờ không an toàn."

Kleio uống nốt phần rượu còn lại để xoa dịu trái tim đang run rẩy của mình. nh có thể thấy rõ rượu đang cạn dần.

"Tiểu thư Dione, cô có còn nhớ bất kì thần chú ma thuật nào được sử dụng trong chiến đấu không?"

"Tôi là pháp sư chế tạo công cụ ma thuật. Tôi đã quên [Bùng cháy] và những cái tương tự như [Giáng] rồi."

"Tiếc thật."

"Tôi bận ghi nhớ các thần chú hữu ích trong lĩnh vực của tôi, sao tôi phải nhớ những gì mình sẽ không dùng đến chứ? Nhưng, một cái gì đó nguy hiểm đang đến, phải không?"

"Một con quỷ bị bốn hiệp sĩ truy đuổi đang đến."

Mặt Dione đanh lại.

"A, tôi không nghe hay nhìn được cái gì cả. Điều đó cũng đã được dự đoán?"

"Tương tự vậy. Nhưng nó hơi khác với mong đợi của tôi."

"Không, nếu cậu đã biết trước, chúng ta phải tránh nơi này hôm nay chứ!?"

"Tôi thực sự không biết chuyện này sẽ xảy ra hôm nay. Tuy nhiên, các hiệp sĩ của Lực lượng Phòng vệ đang theo sát, nên họ sẽ xử lí nó sớm thôi..."

Kleio không thể kết liễu con sói xám to bằng bốn con ngựa cộng lại, đang nhảy qua quán cà phê và đáp xuống con đường trước mặt họ. Nó phát ra một tiếng gầm dữ dội.

Rắc-

Đôi mắt nó lộ vẻ điên cuồng và phẫn nộ khi máu chảy xuống từ hai chân sau. [Hiểu biết] bắt đầu làm việc.

[Varg

-Thể loại : Ác ma

- Cấp 5]

Cả Kleio và Dione đều cứng người. Những người trong quán cà phê quá kinh ngạc, một số thậm chí đã hét lên. Đôi mắt con quỷ tỏa sáng khi nó nhận ra những người trong quán cà phê.

Choang-

Cửa sổ vỡ ra sau khi Kleio triệu hồi ma thuật phòng thủ. Anh không thể nghĩ ra câu thần chú nào bởi con quỷ quá đáng sợ, vì vậy anh đã lấp đầy quán bằng ma thuật đơn giản.

"[Phòng thủ]!!!"

Một vòng tròn rộng tỏa ánh sáng vàng xung quanh những vị khách của quán, bao gồm cả Kleio và Dione.

Gahhh-

Con sói để lộ hàm răng sắc nhọn khi đối đầu với ma thuật phòng thủ của Kleio. Bất cứ khi nào nó va vào kết giới, những tia lửa vàng đều phóng ra. Con quỷ không thể tổn thương được vòng tròn. Quá phấn khích, Dione tiến lại gần Kleio, đứng ra trước để bảo vệ anh. 

"Cảm ơn cậu. Tôi nên làm gì bây giờ? Nếu đối thủ là con người, điều đó còn có thể, nhưng bây giờ..."

"Không sao, các hiệp sĩ đang đến, nên cứ chờ thôi."

Kleio rất lo lắng, nhưng Dione đang run rẩy như thế, vậy nên anh phải giả vờ bình tĩnh.

'Nào, tập trung. Mình có [Nhận thức] mà, nên mình có thể theo dõi chuyển động của nó. Mình vẫn còn đủ năng lượng ma thuật, và các hiệp sĩ cũng đang đuổi đến. Mình có thể cầm cự.'

Cơ thể con quỷ bật ra khỏi ma thuật phòng thủ và ngã xuống hàng rào thép gai quây quanh khu đất của Kleio bên kia quán cà phê. Hàng rào dễ dàng bị xé rách, và con quỷ rơi xuống một khu đất đang được đào lên để chuẩn bị dỡ bỏ. Máu trào ra từ miệng của một cái đầu.

'Có vẻ con quỷ sắp chết rồi. Thật nhẹ nhõm... Phải không vậy?!!'

Con quỷ chết thì không sao, nhưng lẽ ra nó phải chết ở chỗ khác, không phải khu đất thuộc quyền sở hữu của Kleio! Anh sử dụng [Kí ức] với tốc độ chóng mặt. Trong tiểu thuyết gốc, Arthur đuổi theo con quỷ và giết chết nó ở một địa điểm đã bị phá hủy. Máu tím bắn khắp nơi như dưới địa ngục. Vì không ai biết máu quỷ có tác hại gì không, nên Lực lượng Phòng vệ đã phong tỏa khu vực và cử các pháp sư đến điều tra tình hình.

'Tất nhiên, nó chẳng làm sao cả! Các pháp sư đã tiêu tốn rất nhiều thời gian để nghiên cứu về máu quỷ.'

Các pháp sư rất quan tâm đến con quỷ đã xuất hiện, và họ đã mất mười tám tháng để hoàn thành cuộc điều tra. Tất nhiên, khi đó việc xây dựng cũng bắt buộc phải dừng lại. Anh hoàn toàn không thể trì hoãn việc xây dựng khách sạn lâu vậy được!

'Mẹ nó, không được!! Đừng chết trên đất của tôi!'

Trước khi kịp suy nghĩ, cơ thể anh đã tự chuyển động. Kleio, nắm lấy cây dù che nắng của Dione, nhảy ra đường qua cửa sổ vỡ. 

"[Nhảy lên nào, nhanh nhẹn giống đôi chân của người đưa tin!]"

Kleio sử dụng [Nhảy] và [Bay]. Đó là sự kết hợp anh đã thử nghiệm trong kì nghỉ. Con sói đã gục xuống, nhưng rồi lại đứng dậy như thể bị kích thích bởi ma thuật bùng nổ của Kleio. Dù cho toàn bộ cơ thể nó đã rất tàn tạ rồi, nhưng nó vẫn rung chuyển dữ dội để đôi mắt có thể chạm đến ánh nhìn của Kleio. 

'Bây giờ!'

Kleio mở rộng vòng tròn của mình đến mức tối đa và nhảy càng xa càng tốt để thu hút con quái vật.

'Phải, theo tao này!'

Con sói gầm rú khi nó đuổi theo Kleio.

Rầm- Rầm-

Người dân vội vàng trốn chạy khỏi con quỷ.

'Mày phải ra khỏi chỗ này!'

Dần dần, tiếng gầm và tiếng bước chân của con quỷ càng lúc càng gần hơn. Nhờ [Nhận thức], mọi hoạt động của con sói trở nên rất sinh động. Anh sợ đến mức không dám quay đầu nhìn lại. Kleio vẫn tiếp tục dụ con sói, và sử dụng ma thuật nhiều lần. Ngực anh thắt lại, hơi thở dồn dập. Anh lục trong túi áo khoác để lôi thứ gì đó ra khỏi túi không gian con của mình. Chính vào lúc đó...

Gahhhh!!

Con quỷ nhảy qua Kleio, người vẫn đang ở trên không, và chặn đường anh ở nơi tiếp đất.

Gaoooo!!

Khi con sói quay đầu và gầm lên dữ dội, hàm răng nhuốm máu của nó mở to.

"Woah!"

Kleio xém tí là hét lên, nhưng nhờ [Nhận thức], anh vẫn nhìn thấy được chuyển động của nó.

'Nhưng mình có thể làm gì ngay cả khi có thể nhìn rõ nó chứ?!'

Anh đã dừng ma thuật [Bay] để tránh con sói. Anh tiếp đất kịp thời trên một đống gạch của đống đổ nát, và vẫn đang loay hoay với túi của mình.

'Sao mình không thể mở nó raaa?!!'



























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro