curious and curiouser (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Haechan không đơn độc. Một nửa của lâu đài cũng thất vọng với mối quan hệ của Jeno và Jaemin. Và Mark Lee cũng không ngoại lệ.

Anh hối hận vì sao mình không dành thời gian để nói chuyện nhiều hơn và lâu hơn với Na Jaemin. Chà, anh biết nguyên nhân là do trái tim anh dường như chẳng chịu trật tự mỗi khi anh đối mặt với người trẻ hơn. Nhưng khi nhìn thấy Jeno và Jaemin đọc được cả ý nghĩ của nhau, anh cảm thấy mình chưa bao giờ đủ cố gắng.

"Tớ cá là vì dòng máu ma cà rồng của Jeno. Cậu biết đấy, có lẽ em ấy không ảnh hưởng nhiều đến Jaemin, "Lucas lập luận. Jeno và Jaemin vừa trở về sau chuyến thăm Hogsmeade. Jeno tháo găng tay của mình (màu xanh da trời: một món quà từ Haechan, người dù rất đau lòng vẫn không thể ngăn bản thân gửi món quà của mình), giũ chúng cho tuyết rơi trong khi Jaemin ôm cậu từ phía sau, cố gắng làm ấm bản thân.

Mark khịt mũi với đống thức ăn của anh ấy. Mặt anh đỏ bừng không kiềm chế được khi nhận ra anh đang ước được trở thành người thế chỗ Jeno, nhất là khi được Jaemin ôm từ đằng sau như vậy. Tên khốn vô ơn đó, Mark nghĩ khi liếc nhìn khuôn mặt vô cảm thường ngày của Jeno. Mặt khác, anh thầm ngạc nhiên khi thấy Jeno trông bình tĩnh như vậy khi Jaemin luôn ở bên cậu.

"Chết tiệt. Cậu ấy thực sự đang sống trong mơ," Lucas lại lẩm bẩm. Mặt anh ấy trông cũng mù mịt mặc dù Mark biết rằng anh ấy không thực sự yêu Jaemin. Nó chỉ là một sự mê đắm trần trụi gây ra bởi dòng máu Veela của Jaemin.

Zhong Chenle hét lên và đi đến chỗ Jaemin và Jeno. Jaemin cười và đưa cho Chenle một cốc kẹo từ trong túi, khiến Chenle nhảy cẫng lên vì sung sướng. Jaemin thoát khỏi cái ôm với Jeno và ôm lấy Chenle, tiến vào Đại Sảnh Đường để ăn tối. Jeno đi theo sau cậu.

"Xiaojun! Cậu ổn chứ? "Lucas hỏi Xiaojun, người vừa ngồi trước mặt họ. Cậu ấy cũng từ Hogsmeade trở về, trông đẹp trai với mái tóc đen tương phản với áo len trắng.

"Việc đó sao?" Xiaojun lặp lại, gắp một cái đĩa.

"Jeno và Jaemin. Họ đã làm gì ở Hogsmeade? "

"À, tớ thấy họ hôn nhau," Xiaojun bình tĩnh trả lời.

"Tớ tưởng rằng cậu thích cậu ấy." Mark trả lời.

Xiaojun nhìn chằm chằm vào Mark trong một giây, trước khi bật cười. "Na Jaemin?"

Mark cảm thấy mất mát khi Lucas thậm chí còn nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng. "Cậu đang làm gì vậy? Cậu thực sự không quan tâm đến Jaemin, hả? Cậu thậm chí còn không biết rằng Xiaojun là anh họ của cậu ấy."

"Chờ đã, cái gì?"

"Đúng vậy, Mark-hyung. Bố em là anh trai của bố Jaemin. Chúng em lớn lên cùng nhau và em không thích anh ấy theo cách đó", Xiaojun giải thích."Nên là, Jeno ổn. Cậu ấy đã vượt qua sự kiểm tra của em và đó là lý do tại sao họ đang hẹn hò."

Trong nội tâm, Mark tự nguyền rủa bản thân vì Xiaojun đã từng là một trong những lý do khiến anh cẩn thận khi tiếp cận Jaemin. Anh luôn nghĩ rằng Xiaojun thích Jaemin và Jaemin ở một mức độ nào đó cũng sẽ thích Xiaojun vì cậu ấy đã cho phép Xiaojun ở bên cạnh gần như mỗi ngày.

Ít nhất thì Mark hy vọng rằng Jeno và Jaemin sẽ không kéo dài được lâu.

Na Jaemin luôn là một Slytherin.

Cậu ấy biết mình rất quyến rũ và có thể chinh phục bất cứ ai bằng điều đó. Điều này khiến cậu có hơi "nửa vời" trong việc học. Cậu sẽ chỉ học khi cậu muốn. Ít nhất, điều này đã thay đổi một chút kể từ khi cậu trở thành bạn trai của Lee Jeno và là bạn của Huang Renjun cùng Zhong Chenle.

Renjun luôn nói rằng Jaemin có đủ tư cách để trở thành một phù thủy độc nhất vì dòng máu Veela của cậu ấy. Nhưng Jaemin không muốn cố gắng quá nhiều. Đây là điều Jeno muốn thay đổi. Sau một thời gian yêu nhau, Jeno bắt đầu thường xuyên rủ Jaemin đến thư viện học cùng nhau.

"Em thích âu yếm với anh hơn cơ," Jaemin luôn bĩu môi mỗi khi Jeno bắt cậu làm một bài tập về nhà.

"Sau chuyện này, Nana. Em cần hoàn thành bài tập Biến Hình của mình. Tham gia cùng Chenle đi. Renjun đang dạy em ấy." Như thường lệ, Jeno sẽ cổ vũ cậu.

Vì vậy, khi điểm số của Na Jaemin được cải thiện, cậu đã có món nợ  lớn với Jeno, Renjun và Chenle. Ba người họ cũng đóng một vai trò lớn trong việc hoàn thiện con người của Jaemin.

"Tớ mệt mỏi với những lời thú nhận này. Họ không thấy rằng Jeno và tớ đang bên nhau sao? Jen, tình yêu à, anh có nghĩ rằng chúng ta chưa âu yếm đủ để đẩy họ ra xa sao?"

Renjun nghẹn lại trong khi Chenle cười khúc khích. Họ đang tụ tập dưới sân, ăn kẹo và đọc sách. Hoạt động này là khá hiếm khi xem xét các hoạt động riêng biệt của họ. Nhưng sau một tháng thỏa hiệp, Jaemin cố gắng ép ba người bạn của mình tận hưởng một buổi chiều bên ngoài lâu đài. Tuy nhiên, họ vẫn khó chịu vì hai con cú đưa đến một lá thư và bưu kiện lên đùi Jaemin.

"'Na Jaemin, anh sẽ luôn yêu em', 'em đang bị mê hoặc', 'xin đừng phiền khi anh nhìn chằm chằm vào tâm hồn xinh đẹp của em mỗi khi có cơ hội ...'" Jaemin đọc vài dòng trong lá thư cậu đã nhận được.

Renjun và Chenle đồng loạt cười trong khi Jeno thì đang cố nén cười.

"Chà, 'tâm hồn đẹp'. Dù đó là ai, họ chắc chắn không biết cậu, Jaemin à "Renjun nói.

"Ý cậu là gì? Tâm hồn tớ đẹp lắm đó!"

"Cậu thực sự đã đợi Mat Hutington trước phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff và bảo cậu ấy phải học chăm chỉ hơn vì cậu ấy đã làm bỏng tay Jeno. Tớ thề là đã nghe thấy cậu ấy nức nở" Renjun đáp lại một cách không thương tiếc.

"Như thế đã là quá tốt sau khi cậu ta làm hỏng bàn tay bạn trai tớ"

"Em yêu, đó là một vết thương nhỏ và nó đã khỏi hoàn toàn."

"Im đi, Lee Jeno. Anh biết em ghét khi anh làm tổn thương chính mình. Tớ cũng đã làm điều tương tự với Richard Yu, Huang Renjun. Lòng biết ơn của cậu ở đâu hả? "

Renjun đảo mắt và nói một cách tinh nghịch, "cảm ơn cậu, người hùng của tớ."

"Chính xác," Jaemin thở dài. Cậu dựa người vào ngực Jeno. Tay cậu nắm lấy tay Jeno, nhưng Jeno lại từ từ rút tay ra.

"Tay anh lạnh lắm, Nana."

"Em chả quan tâm." Jaemin siết chặt hơn. Cậu biết rằng nhiệt độ của Jeno thấp hơn nhiều so với người bình thường. Từ trước đến nay, Jaemin luôn cảm động trước thái độ của Jeno, người đã cố gắng sưởi ấm cho cậu.

"Ồ! Nó từ phía đó của lâu đài. Người tìm kiếm Gryffindor của chúng ta rất táo bạo, phải không?" Renjun chỉ vào con cú lúc này đang tiến về phía họ. Mặt Chenle đỏ bừng. Renjun đang đề cập đến Gryffindor Park Jisung năm thứ năm, người yêu của Chenle.

"Em đã trả lời bức thư của Jisung sáng nay."

"Chà, chắc cậu ấy thích em lắm nên chiều nay cậu ấy lại gửi cú cho em."

Con cú nâu lao xuống thấp, vượt lên trên chúng trước khi đánh rơi bưu kiện dưới chân Jeno.

"Hả?" Jaemin nhíu mày, bối rối. Jeno chộp lấy chiếc hộp. Cậu nhìn vào lá thư được buộc trên đầu và cất chiếc hộp vào túi.

"Jen, ai vậy?" Jaemin đứng dậy, nhìn Jeno.

Uh-huh, Renjun và Chenle cảnh giác nhìn nhau. Tất nhiên họ biết nó là của ai.

"Chắc là từ Lee Haechan, em biết mà, huynh trưởng từ Gryffindor?" Jeno bình tĩnh đáp.

"Được rồi," Jaemin cố nhớ xem liệu có một khoảnh khắc đặc biệt nào mà cậu có thể hiểu được thư từ giữa Haechan và Jeno. "Tại sao anh không mở nó ngay bây giờ?"

"Em à.""Ừ, Jeno-hyung. Tại sao anh không mở quà ngay bây giờ? "Chenle trả lời. Cậu biết lời nói của mình chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, nhưng sau khi nhìn thấy những tương tác trước đây của Haechan và Jeno, cậu nghĩ Jaemin nên biết trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Jeno nhìn Chenle với ánh mắt khiến bất cứ ai cũng phải khiếp sợ. Nhưng đây là Chenle. Jaemin, Jeno và Renjun thực tế đã nuôi nấng cậu ấy trong 5 năm qua. Chenle không còn dễ dàng sợ hãi và ít nhiều cũng có một số khía cạnh của Slytherin từ Jaemin.

Một cách chậm rãi, Jeno lấy bưu kiện trong túi ra. Cậu từ từ mở nó ra, có chút sợ hãi trước ánh mắt nghi ngờ của Jaemin.

"Ối giời!" Renjun bình luận khi nhìn thấy thứ bên trong chiếc hộp nhung trên tay Jeno.

"Đó là gì?" Jaemin nhăn mày hỏi.

"Một viên đá có màu sắc thay đổi theo thời tiết và tâm trạng của bạn," Renjun vui vẻ giải thích vì cậu ấy là người luôn đọc The Daily Prophet (và quảng cáo bên trong nó).

"Ồ, rất chu đáo. Cậu ấy đang nghĩ đến Jeno, người sẽ sớm tập quidditch gần như mỗi ngày."

Jaemin nghiến răng, nhanh chóng lấy cuộn giấy da buộc vào giấy gói và đọc nó.

"Nana," Jeno gọi, cố gắng với tới lá thư của Haechan.

"'Tớ cảm thấy tồi tệ về vết thương của cậu nhưng tớ biết cậu sẽ sớm khỏi thôi. Tớ hy vọng cậu không quá ép bản thân trong quá trình luyện tập. Cậu đã hai lần giành Cúp Quidditch rồi, Jen. Hãy nghỉ ngơi khi cậu cần làm thế. Tớ đã mua cái này tại Hogsmeade và biết rằng nó là một món quà hoàn hảo dành cho cậu. Hứa với tớ không luyện tập nếu viên đá này nói rằng trời sắp mưa to, được không? ' Cái quái gì vậy, Lee Jeno? "Jaemin đọc một đoạn thư của Haechan và dừng lại khi Jeno chộp lấy bức thư, nhanh chóng nhét nó vào một chiếc túi.

"Làm sao cậu ta biết được ..." Renjun lẩm bẩm.

"Ồ, chúng em đã gặp anh ấy khi đến Bệnh Thất thăm anh. Anh ấy nhìn thấy tay của Jeno-hyung và em chắc chắn rằng anh ấy không nói dối: anh ấy cảm thấy tồi tệ về điều đó," Chenle nhanh chóng trả lời.

"Zhong Chenle," Jeno nói khi nhận ra giọng nói của Chenle rõ ràng đang khiêu khích Jaemin.

Nhưng quá muộn. Jaemin đã ngậm chặt miệng. Anh nắm lấy những lá thư nằm rải rác trên đùi mình, đốt chúng và đứng dậy.

"Xin lỗi. Chúng ta hãy quay trở lại lâu đài thôi."

"Hm? Tớ tưởng chúng ta sẽ ở đây cho đến bữa tối." Renjun, Chenle và Jeno theo sau cậu.

"Tớ thậm chí không muốn ăn tối chút nào." Jaemin thò tay vào túi áo khoác, rõ ràng tránh được bàn tay đang cố nắm lấy tay mình của Jeno, rồi bước đi.

"Chenle, anh không ngờ đó." Jeno nhìn Chenle lần cuối trước khi bắt kịp Jaemin. Renjun và Chenle để hai người họ biến mất vào lâu đài.

"Anh nghĩ bằng cách nào đó em sẽ phù hợp với Slytherin ..." Renjun thở dài khi nhìn Chenle.

"Nana. Em yêu à." Jeno cố gắng giữ chân Jaemin trước khi họ đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

"Đừng gọi em yêu, Lee Jeno. Cái quái gì thế? Tại sao cậu ấy lại gửi cho anh loại thư đó? "

"Nó không có gì, thực sự! Cậu ấy chỉ là một người bạn của anh." Jeno có thể thấy mắt Jaemin nóng bừng và anh biết Jaemin sẽ không dễ bị thuyết phục. "Na Jaemin, hãy nghe anh, được không? Tụi anh chỉ là bạn."

"Bạn bè sẽ không gửi những loại thư và quà như thế, Lee Jeno. Thực sự, anh đã gửi thư trả lời như thế nào cho cậu ta trước đây? Em không bao giờ biết bởi vì anh không bao giờ cho phép em. Nhưng bây giờ thì em thực sự tò mò đó."

"Em đang nghi ngờ anh à? Nào, Jaemin. Đừng quá xúc động và hãy tin tưởng ở anh, được chứ?" Trán Jeno cau lại trước giọng điệu buộc tội trong câu nói của Jaemin. "Thật sự?"

"Anh giống như không nghiêm túc sao?"

"Nana. Anh yêu em. Chỉ mình em."

"Món quà mà anh đã gửi cho cậu ấy vào dịp Giáng sinh trước là gì, Jen?" Jaemin nhấn mạnh.

Jeno nhìn Jaemin đầy hoài nghi. "Anh không thể tin được." Một trong những vấn đề thường nảy sinh trong mối quan hệ của họ là Jeno cho rằng Jaemin luôn phản ứng với mọi thứ một cách thái quá.

"Em cũng thế." Jaemin thả tay mình ra khỏi tay Jeno và bước đi. Jeno đã nhiều lần giải thích rằng Haechan là bạn của cậu ấy. Jaemin tin vào bạn trai của mình, nhưng cậu không tin người khác. Cậu không biết Jeno và Haechan là bạn của nhau như thế nào vì họ không hề có điểm chung. Và điều đó khiến cậu phiền lòng rất nhiều vì vậy điều cậu cần là sự bảo đảm từ bạn trai của mình. Nhưng đôi khi (giống như ngay bây giờ) Jeno không thể trao nó cho cậu và cậu vẫn không thể hiểu được làm thế nào người ta có thể gần gũi với một người khác có bạn trai. Heck, Jaemin sẽ không bao giờ làm điều đó.

Jaemin đã không đến dùng bữa tối. Xiaojun nói rằng em họ của anh ấy không muốn bị quấy rầy. Anh vỗ vai động viên Jeno trước khi tiến đến bàn Slytherin vì anh biết rằng Jaemin đôi khi có thể hơi quá đáng.

Gương mặt uể oải của Jeno dĩ nhiên bị Haechan bắt gặp từ bàn của mình. Cậu ấy không thích quà của mình sao? Thường thì Jeno sẽ cố gắng trả lời thư của cậu nhanh nhất có thể. Haechan nhớ lời cảm ơn của Jeno và cậu ấy đã nhẹ nhàng như thế nào trong từng bức thư.

Cậu định đến gần Jeno sau bữa tối, nhưng Jeno vừa biến mất giữa đám đông học sinh Hufflepuff. Cảm thấy lo lắng, Haechan quyết định đi tìm cậu ấy, đồng thời để tránh Yangyang đã bắt đầu nghi ngờ về hành vi của cậu.

Mình sẽ không điên như vậy đâu, Haechan nghĩ khi bước qua Tháp Thiên Văn. Cậu quyết tâm tìm Jeno trong lâu đài và cũng để mình thoát khỏi rắc rối vì cậu biết Yangyang sẽ cằn nhằn cậu. Nhưng làm sao cậu có thể không làm thế sau khi nhìn thấy Jeno với đôi vai buông thõng khi đang ăn tối trước đó. Lần cuối cùng Haechan thấy cậu ấy uể oải như vậy là sau khi cậu ấy gục ngã trong một trận đấu quidditch với Gryffindor hai năm trước (để lại Haechan hầu như không thể chúc mừng đội nhà của mình).

Lần đó, Haechan đã đưa cho cậu ấy sô cô la trắng và Jeno đã mỉm cười với cậu lần đầu tiên. Bây giờ cậu không biết lý do khiến Jeno buồn, nhưng cậu muốn an ủi Jeno. Cậu cố gắng mở từng lớp cửa, hy vọng có thể tìm thấy Jeno đang ở một mình vì cậu biết rằng đó là thói quen của Jeno khi  cảm thấy buồn. Và biết đâu, có thể mang lại một chút hạnh phúc cho người lớn tuổi hơn.

-

Na Jaemin giảm bớt lo lắng của mình bằng cách ngồi im lặng trong góc thư viện. Cậu đang cố gắng hoàn thành các bài tập mới về Alchemy (Giả kim) cần được nộp vào tháng tới, hy vọng sẽ phân tâm khỏi những bức thư và quà tặng của Lee Haechan.

Cậu lật qua trang và một mảnh giấy da đập vào mắt cậu.

Anh sẽ đợi em trong lớp học của chúng ta sau bữa tối. -J

Jaemin khịt mũi, ngả lưng xuống ghế. Jeno luôn có cách của mình. Bằng cách nào đó, cậu ấy đưa thông điệp vào cuốn sách của cậu, như thể biết rằng Jaemin sẽ trốn tránh và chọn làm bài tập của Giáo sư Edmund.

Jaemin không bao giờ có thể giận Jeno quá lâu và Jeno biết điều đó. Cậu dọn dẹp bàn ăn của mình khi nhận ra rằng giờ ăn tối đã kết thúc. Để tránh đám đông, cậu đi đường vòng về phía Tháp Thiên Văn, nơi cậu tiếp tục gặp Jeno một cách bí mật.

Cậu đẩy cửa lớp ra, rồi từ từ đóng lại. Renjun là người đã kể cho họ nghe về lớp học này. Vì cậu ấy thường xuyên học muộn, thậm chí cho đến khi thư viện đóng cửa, giáo sư Jung đã nói cho cậu ấy một phòng học thoải mái để học vì ánh trăng chiếu thẳng qua cửa sổ cao. Đó là nơi Renjun mời bạn bè của mình đến để giết thời gian và đó là nơi cuối cùng Jaemin và Jeno thường dành thời gian để gặp nhau.

Jaemin đặt cặp lên bàn. Không có dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện của Jeno ngoài–

"Em yêu."Jaemin giữ bản thân không nguyền rủa. Cậu biết họ đã yêu nhau quá lâu nên cậu không nên ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Jeno. Nhưng Jeno luôn thành thạo trong việc che giấu ánh hào quang từ sự hiện diện của mình.

Jeno ôm cậu từ phía sau, tựa cằm vào vai Jaemin.

"Anh nhớ em."

"Hm. Anh khá rõ ràng nhỉ, anh Lee. Chúng ta vừa gặp nhau tối nay và anh đột nhiên nhớ em sau khi chúng ta cãi nhau?"

"Chúng ta sao?" Jeno giả vờ ngạc nhiên.

Jaemin nhéo bàn tay của Jeno đang cuộn tròn trên bụng trong khi Jeno bật cười.

"Anh xin lỗi. Được chứ?" Từ giọng nói của mình, Jaemin có thể biết rằng nụ cười hoàn hảo của Jeno đã biến mất. "Đó chỉ là một người bạn của anh, Nana. Em biết anh không giống em. Anh không có nhiều bạn."

"Anh dám đổ lỗi cho em sao, Lee Jeno."

"Không, không phải thế! Đúng rồi. Anh chỉ muốn nói rằng anh xin lỗi và anh yêu em rất nhiều."

Jaemin thở dài. Cậu biết mình yêu Jeno quá nhiều để họ có thể giận nhau trong một thời gian dài.

"Em cũng vậy, tình yêu à. Em đoán là em chỉ phản ứng thái quá. "Jaemin vuốt ve mu bàn tay của Jeno trên bụng mình.

"Xin lỗi bé yêu."Jeno buông cái ôm ra, rồi xoay người Jaemin ôm cậu chặt hơn, vùi mặt vào vai Jaemin trong khi tay cậu vuốt ve lưng Jaemin. Cậu biết Jaemin rất hạnh phúc với việc skinship và mặc dù ban đầu rất khó xử nhưng Jeno biết rằng cậu cũng rất thoải mái và rất thích chạm vào Jaemin. Jaemin là người duy nhất không rùng mình khi họ vô tình chạm vào nhau.

"Jeno." Hai tay Jaemin nắm lấy hai má Jeno, khiến Jeno nghiêng mặt, rồi hôn vào lòng bàn tay Jaemin. Vani và sự ngọt ngào, Jeno nghĩ. Cậu ghi nhớ mùi hương của Jaemin, ngay cả khi cậu ấy không dùng loại nước hoa nào. Jaemin nhìn lên và đặt nụ hôn lên môi Jeno. Jeno cũng háo hức hôn lại, vòng tay ôm chặt lấy eo Jaemin.

Trong vài phút, không một âm thanh nào phát ra từ hai người họ khi nụ hôn ngày càng sâu và đôi mắt họ nhắm nghiền, tận hưởng khoảng thời gian ít ỏi khiến họ trở nên bất tử. Nhưng Jaemin rụt mặt lại khi lưỡi cậu chạm vào cặp răng nanh của Jeno.

"Không, em yêu," Jeno truy sát môi Jaemin. Jaemin mỉm cười và hôn nhẹ lên môi Jeno.

"Tình yêu à, đã nhiều tuần rồi. Nào."

"Lúc nãy em đã không ăn tối, Nana. Em sẽ rất yếu". Jeno dịu dàng nhìn Jaemin.

"Em đã ăn bánh từ một trong những món quà của mình..." Mặt Jaemin hơi đỏ bừng. Thường thì cậu sẽ không đụng đến bất kỳ món quà nào được tặng. Nhưng trước đó cậu đã dành thời gian để ăn bánh sô cô la sau khi nó vượt qua sự giám sát của Xiaojun. Chà, sẽ không phải lỗi của cậu nếu cậu gặp nguy hiểm khi ăn thức ăn có tẩm Tình Dược (Jeno và Xiaojun đã phát điên lên vào lúc đó).

"Em không nên bỏ bữa tối, Nana. Em thực sự không muốn gặp anh, phải không? "Jeno thở dài, trán nhăn lại vì không hài lòng.

"Tình yêu ơi," Jaemin rên rỉ. "Cứ làm đi. Em nhớ anh. Em muốn anh bên trong em." Jaemin biết ảnh hưởng của cậu đối với Jeno. Cậu nhìn vào mắt Jeno giờ đã đỏ hoe. Cậu từ từ bỏ tay ra khỏi ngực Jeno, kéo tay áo len để một bên vai lộ ra.

Jeno nín thở nhìn làn da trắng nõn của Jaemin dưới ánh trăng. Cậu ngửi thấy một mùi rất quen thuộc và hơi thở của cậu trở nên nặng nề.

Jaemin thấy rõ sự nghi ngờ của Jeno khi cậu nhìn thấy quai hàm của Jeno đang cứng lại.

Jaemin nhanh chóng ngồi xuống chiếc bàn gần đó, túm lấy cổ áo choàng của Jeno để cậu đứng giữa hai chân mình. Rồi cậu kéo gáy Jeno, đưa mặt Jeno lại gần cổ mình. Cậu nuốt khan khi hơi thở ấm áp của Jeno phả vào da thịt. Chứng kiến ​​điều này, hàng phòng thủ của Jeno liền sụp đổ. Cậu hôn lên thái dương của Jaemin, sau đó đi xuống quai hàm và cổ Jaemin.

Jaemin khẽ lẩm bẩm, vuốt ve gáy Jeno để trấn an khi những nụ hôn nhỏ đáp xuống cổ cậu.

"Bình tĩnh, cưng..." Jeno thấp giọng thì thầm khi chân Jaemin vòng qua eo cậu. Cậu mở miệng, để răng nanh chạm vào da Jaemin, khiến cho Jaemin càng siết chặt hơn.

Những lúc như thế này, Jeno chỉ có thể nhận ra vẻ đẹp trước mắt và thật may mắn biết bao khi Jaemin yêu cậu cũng nhiều như cậu yêu Jaemin. Cậu nhớ mình đã luôn lắc đầu khi gặp Jaemin để thoát khỏi tất cả sự quyến rũ mà cậu ấy dành cho cậu. Phải mất hơn hai năm Jeno mới nhận ra rằng cậu đã thua và sẽ không bao giờ thắng được Jaemin vì cậu muốn có Jaemin. Rất nhiều.

Không chỉ là vẻ đẹp, mà còn là tình yêu và cả máu của cậu. Jeno từ từ cắm răng vào gáy Jaemin. Cậu nghe thấy tiếng thở dài của Jaemin và khi tay Jaemin luồn tay vào tóc cậu, vị sắt chuyển thành vị ngọt. Jeno siết chặt eo Jaemin, mắt cậu từ từ nhắm lại khi nhận ra Jaemin đã toàn tâm toàn ý trao hết cho cậu. Giống như lần đầu tiên họ làm điều này.

"Tiếp tục đi, tình yêu. Em là của anh." Dù đang say sưa với mùi hương và máu của Jaemin, Jeno vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của Jaemin. Jaemin ngẩng mặt lên cao, cho Jeno toàn bộ những gì mà cậu muốn. Cậu cắn môi luồn tay vào tóc Jeno để trấn tĩnh, chờ đợi cơn đau nhói dịu đi. Thật tuyệt vời, cảm giác giao phó bản thân cho ai đó mà cậu hoàn toàn tin tưởng. Jeno không chỉ là ai đó. Cậu ấy hoàn toàn phù hợp với Jaemin. Mỗi lần họ làm như vậy, Jaemin có thể cảm thấy áp lực trên chiếc cổ trần của cậu nhanh chóng biến thành thứ gì đó kỳ diệu hơn cả. Và đẹp hơn. Không ai biết, ngoại trừ Xiaojun, cảm giác của Veela khi được người mình yêu đánh dấu như thế nào. Jeno không biết điều này và Jaemin đã định nói với cậu ấy sau, khi họ nói về tương lai sau khi tốt nghiệp. Cậu không muốn áp đảo Jeno vì nó thực sự là một vấn đề lớn đối với cậu ấy và cả gia đình cậu ấy. Cậu biết từ lần đầu tiên gặp Lee Jeno, người lớn tuổi hơn có thể giết cậu và cậu sẽ không ngần ngại cho đi bản thân mình.

Khi lưỡi của Jeno lần nữa chạm vào da mình, Jaemin buông tiếng thở dài nhất đêm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro