from the first (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong lần đầu tiên đến thăm Hogsmeade, Jeno không thể rời mắt khỏi nhóm Slytherin đang ngồi bên ngoài Shrieking Shacks. Cậu vừa từ bưu điện đến, mua một bộ tem phiên bản dành cho người chơi quidditch mà cậu đã ao ước bấy lâu khi nghe thấy tiếng cười quen thuộc.

Jaemin nằm trong số đó. Đang cười khi một trong những người bạn của mình cố gắng ném thanh gỗ càng gần càng tốt vào Shrieking Shacks. Cậu ấy trông thật tuyệt vời, mặc chiếc áo khoác jeans che đi chiếc áo hoodie màu trắng. Mái tóc đen nhánh được tạo kiểu trong khi khuôn mặt ửng đỏ vì gió. Jeno chưa bao giờ nhìn thấy phong cách đó trước đây, đoán rằng Jaemin đang mặc trang phục muggle của cậu ấy.

"Đừng nhìn chằm chằm như thế, Lee Jeno." Cậu nghe thấy tiếng Renjun bên cạnh.

"Tớ không có nhìn như thế." Jeno nhanh chóng tiếp tục bước đi. Họ đến chỗ Ba Cây Chổi để tìm một số loại bánh nướng bơ.

"Cậu biết đấy, tớ vẫn không thể hiểu tại sao các cậu rất thân thiết trong thư nhưng cậu còn chẳng bao giờ nói lời chào với cậu ấy."

"Chúng tớ có chào nhau."

Renjun nhìn cậu chằm chằm một cách khô khan. "Cậu thực sự còn không bao giờ liếc nhìn Na Jaemin. Sợ gì chứ? "Họ đã có thể nhìn thấy tòa nhà cổ Ba Cây Chổi, nơi rất ấm áp khi nhìn từ bên ngoài.

Cơ thể của Jeno thuộc loại miễn nhiễm với cái lạnh của thời tiết. Đây là một trong những đặc điểm của ma cà rồng mà cậu được thừa hưởng. Không có gì lạ khi Lee Taeyong, đội trưởng của đội quidditch Hufflepuff, đã rất ấn tượng và ngay lập tức biến cậu thành một Truy thủ. Thậm chí hôm nay cậu chỉ mặc độc một chiếc áo len xanh và quần jean, không giống như Renjun, người đã mặc hai lớp quần áo dưới áo khoác và găng tay.

"Chúng tớ ổn," là câu trả lời duy nhất của Jeno khi họ chuẩn bị bước vào Ba Cây Chổi. Nơi này không quá đông. Có vẻ như nhóm học sinh vẫn còn đang lang thang khắp các cửa hàng ở Hogsmeade trước khi ngồi xuống và uống bia bơ. Hai người họ gọi hai ly bia bơ lớn và ngồi xuống chiếc bàn trống cạnh cửa sổ.

Jeno đã hy vọng rằng Renjun sẽ nói về bất cứ điều gì khác, nhưng có vẻ như cậu ấy vẫn đang muốn tiếp tục cuộc trò chuyện của họ về Jaemin. Cuộc trò chuyện về Jaemin là một trong những cuộc nói chuyện yêu thích của Renjun bởi vì cậu ấy thấy thỏa mãn khi chế nhạo Jeno và vì Jeno chỉ có thể im lặng.

"Thừa nhận đi, Na Jaemin rất hấp dẫn và cậu thật ngu ngốc khi tiến triển như thế."

Jeno khịt mũi. Cậu vẫn chưa hiểu hết những lo lắng của Renjun và đòi "tiến triển" với Jaemin. Sau hơn một năm làm bạn với Renjun, cậu không còn cần phải che đậy tình cảm của mình với Jaemin mà cậu chỉ có thể thể hiện qua những lá thư (mà Renjun tình cờ đọc được- "Ồ, tất nhiên rồi! Cậu đã trả lời bức thư của tớ chỉ với hai đoạn văn trong suốt mùa hè và cậu tình cờ viết cho Jaemin mười hai trang dài!"). Jeno khá vui khi được làm bạn với Jaemin. Cậu không cần phải cạy ra khuôn mặt vô cảm dường như đang muốn nổ tung mỗi khi bên cạnh Jaemin. Mối liên kết duy nhất của họ trong thế giới thực là Chenle, người vào bữa sáng đã vui vẻ chuyển từ bên cạnh Jaemin ở bàn Slytherin sang Jeno và Renjun ở bàn Ravenclaw.

"Cậu đang áp -"

Cánh cửa mở ra và kêu vang. Lần này to hơn và tràn ngập tiếng cười khiến nơi đây càng nhộn nhịp hơn. Jeno ngay lập tức quay đi khi nhận ra Jaemin và những người bạn của mình đến. Họ ngồi vào một chiếc bàn lớn giữa phòng. Jaemin xoa mũi và tiếp tục gọi món. Cậu bước đến quầy và gọi một tá bánh quy bơ với một nụ cười thật tươi.

Sau đó Renjun bắt đầu kể về lớp học của họ, khiến Jeno rất thích thú. Ít nhất thì họ không nói về Jaemin khi có Jaemin.

"Đi thôi," Jeno nói khi nhận ra bên ngoài trời đang tối dần. Cậu và Renjun bước ra khỏi Ba Cây Chổi mà không thèm nhìn lại các Slytherin.

"Ôi, tào lao ghê," Renjun đột ngột nguyền rủa. "Tớ đã quên món kẹo yêu thích của Chenle. Cậu biết loại mà có gừng trong đó? Em ấy đã nhiều lần nhắc nhở tớ ".

"Không sao đâu. Đi trước đi, "Jeno kêu lên trên con phố chật kín học sinh Hogwarts. Trong số đó có những Ravenclaws cũng sắp trở lại lâu đài.

"Tớ sẽ mua nó." Cậu thấy Renjun rùng mình.

"Cậu ổn chứ?""Ừ," cậu vẫn muốn ở bên ngoài lâu đài lâu hơn ngay cả khi tuyết bắt đầu rơi. Chenle là con trai của chúng ta, Jaemin viết, cậu luôn luôn nói về Chenle trong thư. Cậu mỉm cười trấn an và Renjun cảm ơn cậu trước khi chạy bộ trở về lâu đài.

Ít nhất thì Honeydukes vẫn còn mở và yên tĩnh hơn nhiều. Jeno nhanh chóng chộp lấy viên kẹo gừng yêu thích của Chenle, loại kẹo mật ong yêu thích của Jaemin luôn khiến cậu nhức răng khi tưởng tượng nó ngọt đến mức nào, và kẹo bạc hà chứa đầy mứt yêu thích của cậu. Cậu trả tiền và ra khỏi cửa hàng. Đường phố ở Hogsmeade ngày càng vắng vẻ và đèn bật sáng.

"Không! Lùi lại! "Cậu đang đi một con đường tắt lẻ loi ra đường chính thì nghe thấy một giọng nói khác trong lối đi tối tăm. Jeno định bỏ qua thì giọng nói đó lại vang lên, lần này mang vẻ thất vọng hơn.

"B-buông tôi ra!"

"Một sinh vật đẹp đẽ như em không thể tự mình lượn lờ, hả? Nhìn kìa, em thật khác biệt với những người bạn hợm hĩnh của mình ở Ba Cây Chổi đó. Veela, huh? Chết tiệt."

Có điều gì đó lóe lên trong đầu Jeno và cậu lập tức lao về phía phát ra âm thanh.

Cậu thấy Jaemin bị ép vào tường. Ba người đàn ông vây quanh cậu ấy, cười nói. Jaemin trông bất lực vì bàn tay cầm đũa phép của cậu ấy bị nắm chặt bên cạnh đầu và Jeno biết thể chất của Jaemin chưa bao giờ sẵn sàng cho một cuộc chiến thể xác.

Jeno đánh rơi đồ tạp hóa của mình với một tiếng động lớn, nhanh chóng lao vào ba người đàn ông cùng một lúc, ném họ vào góc của hành lang khiến một cái vợt nằm giữa cơ thể chúng va vào thùng rác.

"Cái quái-"

"Không được phép sử dụng phép thuật bên ngoài trường học, vì vậy tôi sẽ chặt mấy người ra bằng tay của tôi. Tốt chứ? "Jeno gầm gừ.

Ba người đàn ông ban đầu định ôm con bướm đêm của họ đã ngạc nhiên khi nhận ra rằng đôi mắt của Jeno chuyển sang màu đỏ và tiếng gầm gừ của cậu làm lộ ra một cặp răng nanh thon dài. Mặc dù họ cũng là phù thuỷ, họ biết những gì họ đang đối mặt không phải là một phù thuỷ bình thường. Một người trong số họ run rẩy giơ đũa phép lên, nhưng Jeno cười toe toét và với tốc độ cực nhanh, cậu vặn bàn tay hắn. Một tiếng hét chói tai vang lên.

"Mày là cái thứ gì?!"

Ngay lập tức, Jeno đã đánh gục cả ba người và ném họ xuống đất với khuôn mặt bầm tím.

"J-Jen ..." Cậu nghe thấy tiếng gọi xen lẫn tiếng nức nở sau lưng và ngay lập tức nhớ ra Jaemin cần được giúp đỡ. Jeno lo lắng đến gần Jaemin.

"Cậu có sao không, Nana? Mẹ kiếp. Cậu đang bị thương sao? Chúng có làm tổn thương cậu không? "

Jaemin lắc đầu giữa dòng nước mắt. Jeno ôm chặt lấy cậu, nhưng nhanh chóng buông ra khi nhận ra nhiệt độ của cậu hẳn sẽ khiến Jaemin rùng mình.

"Không! Jeno, tớ-tớ cần điều đó. Xin cậu."

Dù có do dự nhưng Jeno lại ôm chầm lấy Jaemin. Lần này Jaemin đưa đầu mình áp lên cổ Jeno. Ngay khi cảm nhận được hơi thở của Jaemin trên da mình, mắt Jeno từ từ chuyển sang màu đen và răng nanh cũng dần nhỏ lại.

"C-Chúng ta có thể đi không, J-Jen?"

Jeno gật đầu. Cậu đảm bảo rằng những kẻ tấn công Jaemin đã hoàn toàn nằm dài trước khi hộ tống Jaemin và lấy túi đồ của cậu.

"Đây, Nana." Cậu mở túi đồ của mình sau khi họ đi xa khỏi lối đi và đưa cho Jaemin viên kẹo mật ong yêu thích.

"Ồ, cảm ơn, Jeno!" Jaemin đón nhận nó bằng cả hai tay, siết chặt mình vào trong vòng tay của Jeno. "Tớ quay lại Honeydukes để mua kẹo này và kẹo gừng yêu thích của Chenle khi họ ..."

"Suỵt. Không sao đâu, Nana. Họ đã làm phiền cậu trước đây sao?" Jeno hỏi trong khi xoa xoa cánh tay Jaemin.

Jaemin chậm rãi gật đầu, tay cậu nắm đằng trước áo len của Jeno. "Bạn bè của tớ đã đuổi họ ra khỏi Ba Cây Chổi khi họ cố gắng nắm tay tớ. Tớ thề là tớ không yếu đâu, Jeno ... Tớ đã sẵn sàng để đánh gục họ nhưng họ đã cầm được tay tớ."

"Cậu thật mạnh mẽ, Nana. Tớ biết. Có đau không? "Jeno hỏi khi Jaemin xoay cổ tay, Jaemin giật gấu áo khoác và để lộ một hàng dài những vết đỏ trên làn da.

"Lũ khốn," Jeno giận dữ lẩm bẩm.

"Làm ơn đừng quay lại vì họ, Jen. Họ không đáng."

Jeno hít một hơi thật sâu mặc dù với Jaemin trong vòng tay, điều đó còn khiến cậu hơn cả bình tĩnh. Cậu có thể ngửi thấy mùi vani quyện với mùi thơm đặc trưng của gia vị từ cơ thể Jaemin mà cậu không bao giờ có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác.

Họ bước đi trong im lặng, tận hưởng sự gần gũi hiếm có. Tuyết vẫn đang từ từ rơi xuống, làm mờ đi tầm nhìn của họ một chút, nhưng họ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe ngựa sẽ đưa họ trở về vẫn đang đợi.

"Ồ, không. Chenle sẽ giận tớ mất," Jaemin hối hận khi họ đến gần toa xe cuối cùng.

Jeno bình tĩnh lại bằng cách mở túi hàng tạp hóa của mình, cho cậu ấy thấy hàng tá bánh kẹo nằm lẫn lộn dưới đáy. Jaemin mở to mắt và Jeno cảm thấy tim mình như ngừng đập khi Jaemin nhìn cậu với ánh mắt khó tả.

"Đó là lý do tại sao em yêu anh, Jen," ​​cậu thở dài khi ôm lưng Jeno một lúc trước khi lên xe.

Jeno chỉ đứng sững tại chỗ.

-

Jeno cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho Jaemin. Cậu thích nó vì khi ở bên Jaemin, cậu có thể là con người thật của mình và tự hào về điều đó. Cậu luôn để tâm về việc học sinh nhà mình bị đánh giá là vụng về và mọt sách, khiến cậu phải đắn đo suy nghĩ về việc cố gắng hòa đồng với những người khác. Jaemin là người duy nhất nói rằng hãy là chính mình. Nghĩ đến Jaemin khiến cậu bình tĩnh lại trong những ngày dài.

("... Cậu không cần phải thúc ép bản thân, Jen. Cậu thật tuyệt vời. Nếu mọi người không thể nhìn thấy điều đó ở cậu, đó là lỗi của họ, không phải của cậu. Hãy nhìn Renjun. Cậu ấy thích làm bạn với cậu khi mà cậu không cần cố gắng thân thiện với bất cứ ai. Nếu cậu cảm thấy rằng cậu ổn với bản thân mình, thì hãy như thế... ")

Điều này làm cho Jeno cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Không chỉ vậy, cậu có thể cảm thấy thoải mái hơn khi viết thư cho bố mẹ. Ông bà Lee luôn lo lắng rằng sự thiếu cẩn trọng của mình sẽ khiến cậu gặp rắc rối ở Hogwarts. Đặc biệt là với lịch sử gia đình của họ không thể nói là tốt. Cuối cùng thì Jeno cũng dám bày tỏ tình cảm của mình với bố mẹ.

("... Jaemin nói rằng con cần phải thoải mái là chính mình để có thể học tốt hơn. Bố mẹ không cần ép con trở thành một đứa trẻ vui vẻ đâu vì đó không phải là con. Ngược lại, con thích bạn bè của mình; Jaemin, Renjun, Chenle và Xiaojun. Vậy là đủ rồi. Bố mẹ không cần phải lo lắng... ")

Mặc dù cảm thấy rằng mình không bao giờ thích hợp để làm việc trong một đội nhóm, Jeno đã tham gia vào cuộc tuyển chọn vào đội quidditch vì sự động viên của Jaemin, Renjun và Chenle. Jaemin nói rằng Jeno rất giỏi bay và thích quidditch. Điều đó đủ để đưa cậu vào đội. Chenle hứa sẽ luôn cổ vũ cậu mỗi khi cậu thi đấu, thậm chí còn làm bảng hiệu để ủng hộ cậu. Trong khi đó Renjun cười toe toét và nói một cách ngạo mạn: "Ít nhất thì trong chuyện này, cậu rõ ràng là vượt trội hơn tớ, Jen. Điều này không phải quá hiếm sao?"

Cậu đã vượt qua cuộc tuyển chọn, trở thành một trong những truy thủ của Hufflepuff và khiến cậu nhận được nhiều sự chú ý hơn bình thường. Jeno đã quen với việc quay đầu lại khi vào phòng. Cậu nhận được vài lời tỏ tình mỗi tuần, tất nhiên là ít hơn Jaemin. Nhưng Jeno không bao giờ quan tâm vì thứ đó chẳng mang lại cho cậu một chút thích thú nào.

"Tất nhiên! Tất cả những gì cậu nghĩ đến là Na Jaemin!" Renjun thở một hơi dài, khiến Chenle đang ngồi bên cạnh bật cười.

"Jeno-hyung, anh không ngốc, đúng không?" Chenle nói khi tiếng cười của cậu tắt ngấm.

Điều này khiến Jeno muốn gục mặt vào bát thức ăn của mình trong khi Renjun khịt mũi thích thú.

Nhận ra rằng ở bên Jaemin khiến cậu cảm thấy thoải mái, vui vẻ và bình tĩnh hơn rất nhiều, Jeno không còn lựa chọn nào khác là kìm chế bản thân trước một thứ mà cậu muốn.

Cậu muốn ở bên Jaemin.

Chỉ thế thôi. Vì vậy, cậu dành nhiều thời gian hơn cho việc học, bởi vì giáo viên của họ thường yêu cầu giúp đỡ để giám sát thực hành trong lớp học. Chiến thuật đã hiệu quả. Jeno được yêu cầu giúp Giáo sư Jung giám sát lớp học Độc Dược của Ravenclaw và Slytherin .

Jeno đã giúp đỡ mọi người hết sức có thể, một tiếng rít của Renjun xuất hiện - người cũng bước vào để giúp đỡ bạn bè của mình - trong tai cậu ("Giúp họ thật tốt đi, đồ ngốc! Cậu còn chả bao giờ mở miệng!" Jeno khịt mũi, và báo cáo lại rằng không phải lỗi của cậu khi lọ thuốc của Sylvia Abledeen bị bật ra vì cô gái đó quá bận rộn với việc cố gắng chạm vào Jeno). Giáo sư Jung có vẻ nhận ra sự lạnh lùng của Jeno, nhưng Jeno là một trong những học sinh sáng giá nhất và ông đã để các học sinh giúp đỡ nhau theo cách của mình.

Khái niệm rất đơn giản. Jeno và Renjun không được phép chạm vào bất cứ thứ gì ngoài việc xem và đảm bảo rằng những hướng dẫn của Giáo sư đã được truyền đạt đúng cách. Họ chỉ cần là cái bóng để ít nhất tránh những vụ nổ lớn hoặc những sai lầm chết người của học sinh.

Từ chỗ ngồi của mình, Jeno nhìn Jaemin đang bình tĩnh luộc ốc trong vạc của mình. Jaemin không thể được gọi là một học sinh xuất sắc vì cậu ấy luôn làm mọi thứ theo mức trung bình. Cậu ấy dường như từ chối thu hút nhiều sự chú ý hơn ngoại hình nổi bật của mình. Dù vậy, lần này trông cậu ấy rất nghiêm túc. Trán cậu ấy thỉnh thoảng nhăn lại và môi mím lại, một dấu hiệu cho thấy cậu ấy đang tập trung. Nhiều lần chải lại mái tóc đen của mình để đọc hướng dẫn sử dụng rõ ràng hơn. Cậu đã xắn tay áo đồng phục và cẩn thận di chuyển từ bàn này sang cái vạc.

Rất tiếc, Jeno nhận ra Jaemin quá yếu để có thể siết chặt wombat root, khiến nó chỉ cười khúc khích thích thú mà không tiết ra phần nhựa đang cần. Ngay cả khi đã dùng cả hai tay, wombat root cũng chỉ chiết xuất hai giọt nhựa từ hai chiếc thìa cần thiết để hoàn thành lọ thuốc.

Giáo sư Jung nhìn lên cái vạc của Jaemin. "A! Gần như hoàn mỹ, trò Na! Hơi thiếu nhựa sống, em thấy sao?"

Mặt Jaemin đỏ bừng và Jeno muốn véo má đáng yêu của Jaemin. "Em không đủ sức để bóp chết nó, thưa Giáo sư."

"Tớ có thể giúp–" Sarah Connor đã sẵn sàng giúp đỡ, nhưng Giáo sư Jung đã giữ cô lại.

"Trò Connor, trò nên tập trung vào lọ thuốc của mình vì tôi chắc rằng chất lỏng trong vạc của trò lúc này phải có màu tím sẫm chứ không phải màu hồng." Giáo sư Jung sau đó quay sang Jeno và yêu cầu cậu lại gần hơn.

Một số cô gái hét lên khi thấy Jeno đứng lên. Jaemin đảo mắt và Jeno giữ cho mình không mỉm cười.

"Trò Lee, chỉ cho trò ấy cách siết một wombat root đúng cách đi," Giáo sư Jung ra lệnh trước khi chuyển đến bàn của Xiaojun.

Khi Jeno và Jaemin ngồi một mình trên bàn, hai người họ bận rộn với bất cứ điều gì khác ngoài việc nhìn nhau. Jeno có thể nhìn thấy thái dương của Jaemin đang đổ mồ hôi và nhận ra tay mình cũng như vậy. Trấn tĩnh lại, Jeno nắm lấy wombat root giờ đang quằn quại trong tay.

"Jaemin," cậu nhẹ nhàng gọi. "Đưa tay vào hai đầu, xoay ngược chiều."

"Thế vậy sao?" Jaemin bắt chước chuyển động tay của Jeno với wombat root của cậu ấy. Jeno gật đầu và mỉm cười nhẹ, nhận ra rằng Jaemin đang mím môi lại để siết chặt nó hết mức có thể. Thật là một cảnh tượng, Jeno thở dài một mình, một cảnh tượng thật dễ thương.

Nó thật sự hiệu quả. Chiếc thìa đầu tiên của Jaemin từ từ đầy. Jaemin cảm ơn và đổ nó vào vạc. Cậu lặp lại hành động siết lần thứ hai khi Jeno nắm tay cậu.

"Đừng quên, cậu đã nhỏ vào hai giọt nhựa trước đó. Vì vậy, hãy chắc chắn rằng thìa thứ hai của cậu không đầy ".

"Oops, cậu nói đúng." Jaemin thậm chí không dám ngẩng mặt lên nhìn Jeno. Không phải lỗi của cậu khi trong căn phòng độc dược đầy khói và oi bức, làn da trắng ngần của Jeno rất nổi bật, tạo nên một sự tương phản với bầu không khí xung cậu ấy.

Cuối buổi học, lần đầu tiên lọ thuốc của Jaemin đạt điểm tuyệt đối. Jeno giấu một nụ cười khi thấy Jaemin đỏ mặt lúc giáo sư Jung công bố điểm của họ.

"À, thưa Giáo sư, em cần thảo luận về bài báo của mình. Em có thể nói chuyện với Giáo sư được không?" Khi mọi người đứng dậy khỏi ghế, Renjun hỏi Giáo sư Jung.

"Trò rất siêng năng, trò Huang. Tờ báo sẽ đến hạn vào tháng tới. Nhưng, tôi cho rằng nó thực sự cần thiết để thảo luận trước đó. Chúng ta có thể thảo luận về nó trên đường đến Đại Sảnh Đường để ăn trưa." Giáo sư Jung tháo kính và cất bước, Renjun đi sau nháy mắt với Jeno.

Ngay sau khi giáo sư Jung và hầu hết học sinh bước ra khỏi phòng học Độc Dược, nơi đã dần bốc mùi khét, Jeno đứng dậy và tiến lại gần Jaemin, người vẫn đang đổ thuốc vào các thùng nhỏ khi giáo sư Jung bảo mỗi khi một học sinh hoàn thiện lọ thuốc của họ.

Xiaojun vỗ vai Jaemin để chào tạm biệt. Cậu bắt gặp ánh mắt của Jeno, sau đó nhướng mày và khóe môi trước khi quay đi.

"Chào, Nana," Jeno nói khi đến bàn của Jaemin.

Jaemin nhìn lên sau khi đặt cái vạc xuống. "Chào, Jen." Cậu ấy mỉm cười và Jeno chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như thế này trước đây. Ngay cả khi cậu trải qua trận tranh chấp quidditch.

"Cảm ơn vì đã giúp tớ, Jeno. Đây là lần đầu tiên tớ đạt điểm tuyệt đối cho Độc Dược đó, "Jaemin vui vẻ nói khi Jeno im lặng một lúc.

"Không sao. Uhm..." Jeno làm ẩm đôi môi khô ráp của mình. Jaemin thẳng người đối mặt với Jeno. Lúc này ánh mắt của Jaemin chỉ tập trung vào cậu, khiến cậu dường như là người duy nhất quan trọng, Jeno cảm thấy hơi thở của mình như bị cuốn đi khỏi cơ thể.

"Hm?" Jaemin ngâm nga thật ngọt ngào.

"Cậu sẽ đi với tớ đến Hogsmeade chứ? Cậu biết mà... Thứ Bảy tới?"

Jaemin mở to mắt trong giây lát trước khi mặt đỏ bừng. Cậu bận nhìn mọi thứ trên bàn của mình hơn là đôi mắt trong veo trông đầy hy vọng của Jeno. Cậu đã kiềm chế để không hét lên sung sướng vào khoảnh khắc đó. Ồ không, điều này thật đáng xấu hổ, Jaemin nghĩ khi cảm thấy mình không hoàn toàn hoạt động trước Jeno.

"Tớ muốn đưa cậu đi hẹn hò."

Căn phòng dường như ngày càng trở nên chật hẹp, để lại Jeno và Jaemin chia sẻ không khí trước mặt mà họ không nhận ra. Trong mắt Jaemin, Jeno luôn là một cột mốc của riêng cậu, từ khi họ gặp nhau lần đầu khi xuống tàu tốc hành Hogwarts vào năm đầu tiên của cậu ấy. Jeno là người xanh xao nhất mà Jaemin từng gặp và cậu không thể không chọc Xiaojun, hỏi xem đứa trẻ có bị bệnh không.

"Đó là Jeno Lee và cậu ấy không bị bệnh. Ông nội của cậu ấy là một ma cà rồng và cậu biết đấy, Nana, bố cậu ấy cũng thích uống máu. "

Jeno Lee. Cái tên đó dường như sẽ tự xuất hiện bất cứ khi nào Jaemin cảm thấy không có gì phải suy nghĩ. Jeno Lee. Khi giáo sư gọi tên họ trong lớp. Jeno Lee. Khi rất nhiều cô gái cười khúc khích trong hành lang. Jeno Lee. Khi họ đã trải qua phần còn lại của mùa hè cùng nhau. Jeno Lee.

Jaemin hy vọng rằng với việc thường xuyên nhắc đến tên đầy đủ của Jeno, cậu sẽ không thấy mình bị thu hút bởi người lớn tuổi hơn.

Nhưng Jeno Lee chết tiệt giờ đã ở trước mặt cậu. Hẹn cậu cùng đi chơi Hogsmeade vào thứ Bảy tới.

"Tớ rất thích," Jaemin nói khẽ, chỉ dám liếc nhìn Jeno một lúc trước khi dọn bàn làm việc và cậu không thể nhìn thấy nụ cười hình trăng lưỡi liềm đầu tiên của Jeno Lee ở Hogwarts.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro