phoenix from the ashes (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÓM TẮT:

Jaemin biết rõ.

-

Jaemin và Jeno đang tránh mặt nhau một cách hiển nhiên. Jeno không còn đợi cậu mỗi sáng để ăn sáng nữa. Trên thực tế, kể từ khi có nhóm học tập, Jeno hầu như không đợi Jaemin ở Đại Sảnh Đường nữa. Những người bạn mới của Jeno thuyết phục cậu rằng cậu có thời gian quý giá có thể dùng cho việc gì đó khác ngoài việc đứng đợi Jaemin, người luôn mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Jeno cảm thấy mình đã chiều chuộng Jaemin quá đủ và sau khi Jaemin từ chối nói chuyện với cậu, cậu cũng không thèm bắt chuyện nữa. 

Jaemin không còn ăn ở Đại Sảnh Đường. Xiaojun anh cậu, người mang thức ăn cho cậu sẽ thay phiên với Chenle. Họ sẽ ăn cùng nhau trong công viên trong khi Jaemin dành thời gian nhìn chằm chằm vào khoảng không và thở dài thườn thượt. 

Tại trận đấu quidditch tiếp theo, Hufflepuff gặp Slytherin. Lucas và Mark giả vờ đe dọa Jaemin rằng họ sẽ tức giận nếu Jaemin ủng hộ Hufflepuff và Jaemin đã mỉm cười. Ngoài Chenle, Xiaojun và Renjun, Lucas và Mark là những người bạn thân nhất của cậu. Jaemin chọn cách phớt lờ mọi lời trêu chọc của Lucas đối với cậu và Mark, đồng thời ngoảnh mặt đi bất cứ khi nào nhìn thấy Mark đang nhìn mình chằm chằm. 

Jaemin không mù. Nhưng cậu từ chối để Mark chịu tổn thương nhiều hơn nữa. Mark quá tốt với cậu và cậu không muốn mất anh. Jaemin hy vọng mình không ích kỷ. Vì vậy, cậu đã học tập chăm chỉ hơn, có thể tự mình làm mọi thứ để không phải cảm thấy mắc nợ Mark.

Chiều hôm đó, Jaemin, Xiaojun, Mark và Lucas ngồi trên khán đài cùng với tất cả các thành viên của nhà Slytherin. Đối diện với họ, toàn bộ thành viên nhà Hufflepuff đang ngồi dưới một chiếc vành màu vàng. Renjun và Chenle cũng ở trong số đó, phấn khích vẫy tay chào Jaemin. Jaemin vẫy tay chào lại với họ.

Trận đấu diễn ra quyết liệt cho đến khi cú snitch bị Isaiah Morelman, tầm thủ Slytherin bắt được. Tuy nhiên, Hufflepuffs đã dẫn trước rất xa với tỷ số 270-300, họ đã giành chiến thắng trong trận đấu. Khán đài nơi Jaemin ngồi chửi bới và than vãn vì quá thất vọng trong khi khán đài Hufflepuff bùng nổ vì phấn khích. "Thật tệ," Lucas, người đã rời đội năm nay, nói. Jaemin cảm thấy thích thú vì Lucas trông như một con chó con bị đá vậy. Cậu nhanh chóng ôm Lucas và gương mặt của Lucas ngay lập tức đỏ bừng. Ngay khi họ buông vòng tay ra, Jaemin đối mặt với Mark, người đang nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt chói lóa như thường lệ. Cố gắng gạt bỏ cảm giác tồi tệ trong lòng, Jaemin ôm Mark vào lòng. 

"Em biết anh không quan tâm nhưng ít nhất hãy vờ như anh đang buồn, Mark ạ!", cậu thì thầm.

 Mark khịt mũi trong một tràng cười ngặt nghẽo và ôm lại Jaemin. 

Ngay trước khi tất cả các cầu thủ bước chân xuống đất, hầu như tất cả các học sinh đều xuống sân chúc mừng. Jaemin là một trong số đó. Cậu đang tìm Jeno để chúc mừng. 

Cậu bắt gặp Chenle đang nói chuyện với Renjun gần lối ra của sân và định tiếp cận họ. 

"Jaemin-hyung? Em-em có thể nói chuyện với anh được không? Chỉ một phút thôi?" Đột nhiên cánh tay Jaemin được giữ lại bởi Jisung, người vừa từ đâu xuất hiện. 

"Jisung-ah! Chào nha! Em nhìn thấy Jeno chưa? " Jaemin vui vẻ hỏi. 

Jisung cười nhạt. "Em có thể nói chuyện với anh không?" Cậu lặp lại. 

"Nhưng anh phải gặp Jeno. Cậu ấy chắc phải vui lắm. "

"Nhưng điều này quan trọng, hyung. Và có thể anh sẽ gặp Jeno-hyung sau khi em nói chuyện với anh."

Jaemin bối rối nhìn Jisung, nhưng nét kiên nghị trên gương mặt Jisung khiến anh gật đầu. Anh để Jisung kéo mình ra rìa sân không có quá nhiều người.

"Jaemin-hyung, Chenle sẽ rất giận em vì đã nói với anh điều này, nhưng em không thể giúp được gì. Anh đối xử tốt với em và - và em không thể để chuyện này ... xảy ra, "Jisung nói trong khi cắn môi, lo lắng.

"Jisung-ie? Không sao mà. Chuyện gì thế? "Jaemin hỏi, giờ đang tò mò không biết Jisung muốn nói gì với mình. 

Jisung hít một hơi thật sâu trước khi mở miệng, "Lee Haechan và Lee Mark có một... thỏa thuận nào đó. Em đã nghe họ nói hôm qua khi họ gặp nhau ở gần sân." 

"Mark? Mark Lee? Em đang nói gì vậy, Jisung?"

Jisung nhìn Jaemin một tràng và nói, "họ muốn phá vỡ mối quan hệ của anh với Jeno-hyung."

Jaemin thoáng cảm thấy mình đã nghe nhầm hoặc bị điếc. "Chờ đã, CÁI GÌ? gì? Làm thế nào -"

 "Haechan-hyung thích Jeno-hyung và Mark-hyung thích anh. Vì vậy, họ đã có một thỏa thuận hoặc một cái gì đó... "

"Em nghiêm túc chứ?!" 

Jisung gật đầu. "Em đã nghe họ, hyung. Em thề. Họ đang nói về mối quan hệ của họ; giữa Haechan-hyung và Jeno hyung và anh với Mark-hyung. Họ có vẻ ... buồn? Em không biết. Nhưng Haechan-hyung đã khóc và Mark-hyung nói rằng anh đang bị tổn thương. Nhưng họ thực sự muốn hai người chia tay. Em chỉ cảm thấy rằng nó không công bằng? Và cả sai lầm nữa. Em muốn nói chuyện với Jeno-hyung trước nhưng em không thân với anh ấy và em không thể để anh hoàn toàn không biết gì về điều đó, hyung. Xin lỗi, em không thể."

Jaemin không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy, nhưng đột nhiên mọi thứ dường như đã đi đúng hướng. Khốn thật. 

Khốn nạn. Jaemin chỉ nhìn thấy màu đỏ và cậu bắt đầu bước đi không ngừng.

-

Là hậu duệ của Veela, Jaemin không bao giờ gây ra lầm lỗi với cảm xúc của ai đó. Cậu là một sinh vật được điều khiển bởi những ham muốn của trái tim hơn là lý trí. Cậu cũng đã quen với tình yêu thương dạt dào từ những người xung quanh. Vậy nên cậu sẽ không nhận nhầm ánh mắt của Haechan nhìn Jeno như thể Jeno là người đã khiến cả thế giới quay tròn khi bắt gặp bóng hai người đang ôm nhau trước lâu đài.

Chà, Jeno đã làm cho thế giới quay tròn. Nhưng nó đặc biệt dành cho riêng Jaemin và Jaemin. Bây giờ Jaemin nhận ra rằng Haechan không muốn làm bạn với Jeno. Cậu ta muốn có Jeno. Bât kể thế nào đi chăng nữa. Jeno có bạn trai không quan trọng. Jaemin không ngờ rằng mình lại để bản thân rơi vào cuộc chơi của một người như Lee Haechan.

"LEE HAECHAN!"

Hai người trông rất bận rộn với bản thân họ ngay lập tức bối rối và quay đầu về phía Jaemin. Jeno rời Haechan ra trong khi Jaemin tiến lại gần họ hơn. Cậu chỉ nhìn thấy màu đỏ, màu đỏ, màu đỏ.

"Lee Haechan, đồ khốn kiếp quỷ quyệt," Jaemin nhìn Haechan với vẻ căm thù và đột nhiên đũa phép của cậu được bay lên không trung. Haechan tròn mắt và Jeno ngay lập tức đẩy Haechan ra.

Jeno vội vàng rút đũa phép ra.

"Crucio!"*(là một trong những pháp thuật mạnh mẽ và nguy hiểm nhất mà giới phù thủy biết tới. Lời nguyền hành hạ tra tấn nạn nhân, làm cho họ phải trải qua cơn đau đớn dữ dội.)

"KHÔNG!" có thể nghe thấy những tiếng la hét.

Jaemin cảm thấy một đòn nặng nề giáng vào ngực và bụng, khiến cơ thể cậu bị ném vào những bức tường cứng ngắc của lâu đài. Cậu nặng nề ngã xuống sàn.

"Jaemin!"

Cuộc hỗn chiến nổ ra. Chenle, Renjun và Jisung chạy đến với vẻ mặt hoảng sợ, theo sau là những học sinh tò mò khác.

Jaemin nhìn lên với vẻ hoài nghi khi thấy không chỉ Jeno, mà có ai đó khác cũng đang chĩa đũa phép về phía mình. Và tất nhiên đó là Mark Lee.

Hơi thở của Jaemin vẫn dao động khi có thứ gì đó ngọt ngào chạm vào môi cậu. Cậu sờ vào môi mình và thấy máu đang chảy ra từ mũi và môi. Cảm giác đau đớn từ mũi và xương lồng ngực như bị dập nát.

"Em nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy, Jaemin ?!" Mark thốt lên với vẻ không tin được. "Nhìn xung quanh em đi! Em muốn nguyền rủa cậu ấy bằng thứ lời nguyền không thể tha thứ ?! Em có mất trí không? "

Môi Jaemin hé mở, định giải thích và đối đầu lại với Mark. Nhưng anh bắt gặp những khuôn mặt xung quanh họ và Haechan khóc nức nở. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ kinh tởm. Jaemin quen thuộc với tình yêu và những biểu hiện của tình yêu. Có lẽ đã quá quen thuộc nên cậu cảm thấy như thế giới của mình tan tành khi cậu không nắm bắt được tình yêu trong mắt mọi người. Nhục quá. Ngay cả Renjun và Chenle cũng không thể đến gần cậu hơn.

Với sức lực còn lại của mình, Jaemin đứng dậy và quay lưng bỏ đi. Ngay cả khi cậu chùn bước, những ánh mắt đó vẫn như cũ lần lượt đâm vào lưng cậu. Nước mắt cậu chảy dài và cậu nhớ lại câu thần chú năm xưa mà bà đã dạy.

"Morta!" cậu thì thầm và chân dừng bước trên sàn đá.

-

Mọi người lại há hốc mồm khi đôi cánh trong suốt từ sau lưng Jaemin vụt ra và cậu bay khỏi nơi đó.

"Haechan-ah, em có sao không?" Mark là người đầu tiên nói, nắm lấy vai Haechan.

Haechan chỉ biết khóc nức nở. Cơ thể cậu vẫn đang run rẩy dữ dội, chưa bao giờ mong đợi rằng mình có thể sống sót sau lời nguyền của Jaemin. Cậu nhìn lên và bắt gặp ánh mắt ấm áp của Mark.

"Anh đang làm cái quái gì vậy, Mark Lee ?!" Cơn giận của Jeno đột nhiên lên đến đỉnh điểm, cậu nhìn Mark một cách sắc bén.

"Tôi đang làm gì sao? Tôi đang cứu Haechan, trong trường hợp cậu bị mù, Lee Jeno." Mark áp chặt vòng tay của mình vào lưng Haechan.

"Anh không cần làm tổn thương Jaemin! Anh làm tổn thương cậu ấy, đồ khốn nạn! "

"Em ấy sắp làm một điều gì đó khủng khiếp, Jeno!"

"ANH CON MẸ NÓ LÀM CẬU ẤY BỊ THƯƠNG! ANH BIẾT ANH KHÔNG CẦN LÀM ĐIỀU ĐÓ CHỈ ĐỂ DỪNG LỜI NGUYỀN LẠI! "

"J-Jeno..." Haechan gọi nhẹ. Ngay cả khi đang trong cơn sốc và sợ hãi, cậu vẫn cảm thấy đau đớn khi thấy Jeno quan tâm đến Jaemin hơn bất cứ điều gì khác. Cảm giác tội lỗi trong Haechan sống lại và cậu ghét cảm giác này.

Đôi mắt của Jeno đã đỏ rực và trước khi cậu có thể làm bất cứ điều gì mà cậu sẽ hối hận trước mặt tất cả học sinh, cậu đã thô lỗ cầm lấy cây chổi của mình và bay theo Jaemin.

Jaemin không phải là người đi khắp nơi để thi triển những lời nguyền lên bất cứ ai. Jaemin cũng là người cuối cùng mà Jeno tưởng tượng sẽ sử dụng Lời nguyền không thể tha thứ, đặc biệt là ở Hogwarts. Vì vậy, cậu đã cố gắng bắt kịp Jaemin. Cậu đến Tháp Tây và hạ cánh trước cánh cửa đang mở. Jeno nhanh chóng bước vào tổ cú.

"... CHỈ CẦN MANG CON VỀ NHÀ, MẸ! CON GHÉT Ở ĐÂY! CON TỪ BỎ! HÃY BẮT CHUYẾN TÀU SỚM NHẤT VÀ ĐÓN CON VỀ. Xin mẹ, làm ơn làm ơn làm ơn... Con không thể ở đây lâu hơn nữa. Con không thể - con thậm chí không thể trở về phòng của mình, Mẹ, xin đừng hỏi và hãy đến. Con đã nghĩ họ vô hại... Mẹ, mẹ nói đúng. Con người thật ác độc! Làm ơn đi, Mẹ... "

Đó là Jaemin. Người đứng gần một trong những chiếc bàn, quay lưng về phía Jeno. Vai cậu lên xuống theo một nhịp điệu nhanh chóng và giọng nói của cậu như sấm rền bất chấp những giọt nước mắt.

"Jaemin!" Jeno gọi, nỗi lo lắng của cậu ngày càng lớn lên cùng với những lời nói của Jaemin.

Jaemin thở hổn hển và quay đầu lại. Ánh mắt của Jeno chuyển sang một bức thư màu đỏ lơ lửng trước mặt Jaemin. Cậu không cần phải hỏi để biết rằng Jaemin đang chế tạo Thư sấm.

"KHÔNG!" cậu nói một cách nghiêm khắc, vung cây đũa phép của mình và đốt bức thư sấm đó với ngọn lửa.

"MẸ KIẾP! ĐI ĐI! "Jaemin giận dữ hét lên, Jeno có thể nhìn thấy sống mũi bị thương, với máu chảy ra từ mũi và khóe môi cậu. Tay Jaemin ôm bụng.

"Nana, em bị thương. Để anh xem -"

"Bây giờ anh quan tâm?" Jaemin đáp lại một cách quyết liệt. Những ánh nhìn dịu dàng từ Jaemin không còn nữa. Đôi mắt đỏ như máu của cậu nheo lại về phía Jeno và mũi cậu nhăn lại vì tức giận. Các khớp ngón tay của trở nên trắng bệch và Jeno chưa bao giờ thấy Jaemin tức giận đến thế này.

"Nana, làm ơn để anh–"

"Đừng có chạm vào tôi, đồ khốn kiếp. Tôi ghét anh. Tôi ghét anh. ĐI! TÔI NÓI ĐI! "Lúc này, Jaemin hét lên như điên.

Bên trong Jeno, một cơn bão đang nổi cơn dữ dội khi chứng kiến ​​Jaemin bị thương như thế nào, không chỉ về thể chất mà còn về tâm lý. Cậu muốn ở bên cạnh Jaemin. Cậu muốn đến gần Jaemin và ôm cậu ấy với tất cả các tế bào cơ thể của mình nhưng Jaemin giữ khoảng cách của họ càng xa càng tốt và hét lên, khiến gần như tất cả những con cú bị quấy rầy và bay ra khỏi cửa sổ.

"Làm ơn đi, Nana ..." Jeno không quan tâm nếu cậu phải cầu xin.

Jaemin không trả lời ngoài việc lắc đầu nguầy nguậy, tiếp tục lùi ra xa cho đến khi cậu dừng lại bên bức tường. Nước mắt của cậu hòa với máu từ miệng và cậu tức giận lau nó, khiến Jeno càng thêm lo lắng.

"Đi. Như anh đã luôn làm. Đi đi, Jeno. Tôi là một con quái vật," Jaemin rít lên và loạng choạng. "Anh phải ở đây vì muốn hỏi tại sao tôi lại làm như vậy, phải không? Tôi sẽ không nói bất cứ điều gì với anh. Anh sẽ không tin tôi! Anh sẽ không!"

"Nana, không. Anh sẽ không hỏi ... Anh chỉ muốn -"

Jaemin không quan tâm và hét lên một lần nữa, "ANH CÓ BỊ ĐẦN ĐỘN KHÔNG?! ĐI! TÔI KHÔNG CẦN ANH, TÔI KHÔNG MUỐN ANH NỮA CHỈ CẦN BIẾN CON MẸ NÓ ĐI!"

Jeno không lãng phí thời gian bằng cách vòng tay qua người Jaemin và ôm chặt lấy cậu. "Anh sẽ không. Xin lỗi, Nana. Anh xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi."

Nhưng Jaemin không bỏ cuộc. Cậu đánh vào ngực Jeno và chân khuỵu xuống. Thật không may, cảm xúc đã kiểm soát cậu hoàn toàn để rồi trong vòng tay của Jeno, cậu chỉ có thể chống đối không quá năm phút trước khi gục ngã một cách yếu ớt. Jaemin vừa che mặt vừa rống lên một cách vô tội.

"Ôi, Nana..." Jeno rơi nước mắt, hôn lên thái dương của Jaemin. Nhưng Jaemin đang tức giận cào mặt mình nên Jeno ôm chặt cậu hơn vì sợ rằng sẽ làm tổn thương người trẻ hơn.

"Tôi là – một con quái vật chết tiệt... Tôi trông thật điên rồ khi tôi – khi tôi khóc... Đi đi... anh không muốn nhìn thấy tôi – tôi... Tôi có thể nguyền rủa anh bằng t – lời nguyền chết tiệt... đi đi.." Hai tay Jaemin đưa xuống và nắm lấy cổ họng mình vì cậu có thể cảm nhận được sự co thắt mạnh mẽ từ bên trong cơ thể.

Jeno nóng lòng khi thấy điều đó và cậu giữ tay Nana của cậu một cách cẩn thận. "Em biết không, em yêu? Anh cũng là một con quái vật, họ nói thế... Anh cũng có thể làm tổn thương em, em biết điều đó. Anh yêu em, Nana. Anh xin lỗi vì đã quá tệ bạc với em... Anh chỉ nhìn thấy đôi mắt của em trước đây và... và anh biết cảm giác của em. Anh thấy rất tệ, Nana. Anh hy vọng em nguyền rủa anh thay vì... "Jeno thì thầm.

Jaemin cảm thấy sức lực của mình bị hấp thụ bởi từng đợt nước mắt dâng trào khiến đầu cậu choáng váng. Hai chân cậu dừng hoạt động và cậu ngồi xuống với Jeno, người luôn ôm chặt lấy mình. Không ai trong số họ quan tâm ngay cả khi sàn nhà bẩn và những con cú kêu lên vì giọng nói của họ.

"Em muốn-muốn về nhà ... không muốn ở đây ..."

"Ssssh, em yêu à..." Jeno hôn lên đỉnh đầu Jaemin và tự nguyền rủa bản thân. Jaemin không cần phải nói gì cả và Jeno biết rằng Jaemin đã rất buồn trong những tuần qua. Jeno cảm thấy rất tồi tệ vì không nhận ra tình cảm của bạn trai và chọn bận rộn với tất cả các hoạt động và bạn bè mới của mình.

"Em không-không muốn làm phiền anh." Giọng Jaemin ngập ngừng khi thì thầm. "Đi đi."

Jeno lắc đầu và ôm chặt lấy lưng Jaemin. "Làm sao anh có thể? Tình yêu của anh, em đang tổn thương và anh sẽ cố gắng hết sức để ở lại với em. Anh xin lỗi, Jaemin. Rất xin lỗi."

-

Họ bị nhốt trong phòng học Biến Hình cho đến khi bữa tối kết thúc. Huynh trưởng của mỗi nhà đứng không xa sau lớp học. Jaemin ngồi trên một trong những chiếc ghế. Ánh mắt cậu vô hồn. Bên cạnh cậu là Jeno. Ở góc đối diện, Mark và Haechan ngồi cùng nhau.

Không ai nói gì cho đến khi Hiệu trưởng và Chủ nhiệm Gryffindor, Hufflepuff, và Slytherin bước vào phòng. Bầu không khí trở nên lạnh lẽo và căng thẳng.

"Chào buổi tối. Các trò biết lí do tại sao các trò ở đây. Bây giờ, các trò có thể giúp đỡ và giải thích cho tôi về những gì đã xảy ra được không? Tôi sẽ không đề cập rằng đây là vấn đề của cuộc sống và Azkaban, vì vậy tôi hy vọng các trò có thể hợp tác. "

Không có ai trả lời. Bất kể họ muốn nói điều gì đó, không ai biết tất cả bắt đầu như thế nào. Họ chỉ có thể cúi đầu cho đến khi Hiệu trưởng gật đầu.

"Được rồi. Chúng ta sẽ làm điều này theo cách nghiêm khắc vậy. Tôi cho rằng trò Na có thể đi trước?"

"Không, thưa Giáo sư!" Jeno cáu kỉnh. Nhưng Jaemin đã đứng dậy khỏi ghế. Cậu bước tới và đứng trước mặt Hiệu trưởng.

"Thầy không cần phải theo dõi đũa phép của em, Giáo sư. Em đã làm điều đó. Em đã thực hiện Lời nguyền Tra tấn. Tất cả những người ở đây đều là nhân chứng. "Jaemin bình tĩnh nói, nhưng cậu đưa đũa phép của mình cho Hiệu trưởng.

"Trò biết rằng nó trái với quy tắc, phải không, trò Na? Không được dùng lời nguyền với nhau bên ngoài lớp học, chứ đừng nói đến một Lời nguyền Không thể tha thứ. Bộ sẽ gửi trò đến Azkaban nếu trò thực hiện thành công lời nguyền. Trò biết rõ về điều đó, đúng không?" Mặc dù cậu không lên tiếng gì cả, nhưng mọi người đều rùng mình trước câu nói của Hiệu trưởng.

"Vâng, thưa thầy. Em biết. Thầy có thể gửi em đến Azkaban–"

"Không!" Giọng của Jeno và Mark va vào nhau chan chát. Chuông reo bên trong lớp học.

Hiệu trưởng liếc nhìn hai người. "Nhưng không, trò Na. Trò biết rằng chỉ cần tôi ở đây, không có ai, tôi nhắc lại, sẽ không có ai đến Azkaban. Đặc biệt là học sinh, không trong sự theo dõi của tôi. Nhưng tôi chắc rằng trò có lý do.. phải không? Trò có thể cho tôi biết...? "

Jaemin ngẩng mặt lên một lúc trước khi hạ mắt xuống. Một vài giây im lặng cho đến khi cậu quyết định nước đi hợp lý nhất. Cậu lắc đầu. "Xin lỗi, Giáo sư." Ngay cả các trưởng phòng phía sau cũng phải há hốc mồm vì chưa từng có ai dám từ chối yêu cầu của Hiệu trưởng. Ngược lại, Hiệu trưởng chỉ cười nhạt. "Rất tốt rồi. Tôi đoán trò ổn với Legilimens? "

Jaemin khẽ cau mày và Jeno nắm lấy lưng ghế với đôi tay run rẩy.

"Hãy sẵn sàng đi," Hiệu trưởng lấy cây đũa phép của riêng mình.

Đó là lúc Haechan nhanh chóng đứng dậy. "Không! Giáo sư, thầy không cần phải làm vậy! Em sẽ giải thích nó cho thầy. Tất cả. Xin đừng. "

Những lời của Haechan khiến tất cả mọi người, ngoại trừ Jaemin và Hiệu trưởng, sửng sốt. Nhưng Haechan không để ý đến mọi ánh mắt đang hướng về mình. Cậu bước tới và đứng cách Jaemin không xa.

"Đó là ... đó là sai lầm của em ..."

Vì vậy, từ miệng của cậu, tất cả những bí mật mà cậu giữ với Mark về kế hoạch chia rẽ Jeno và Jaemin của họ. Gương mặt bối rối ban đầu của Jeno trở nên u ám rồi đến tức giận.

"... Vậy nên em, Giáo sư. Em mới là người đáng bị trừng phạt– "

"Không, đó là em, Giáo sư," Mark, người lần này đứng dậy sau khi chỉ có thể cúi thấp đầu lúc Haechan kể mọi chuyện cho mọi người. Anh đứng cạnh Haechan, phớt lờ ánh mắt của Haechan yêu cầu anh im lặng. "Không, Mark. Đừng."

"Em đáng ra phải dạy họ và phải là người sáng suốt nhưng em đã không thể. Em xin lỗi, Giáo sư. Đó là sai lầm của em khi hợp tác như vậy. Em không nên đồng ý với em ấy. Và ngăn em ấy lại."

"Điều đó... không đúng, Giáo sư! Đó là ý tưởng của EM. Em đã yêu cầu Mark làm điều này với em. Em thực sự đã ép buộc anh ấy– "

"Không, không, Haechan-ah," Mark đáp lại một cách quyết liệt.

Haechan nuốt khan và thuyết phục Hiệu trưởng. "Tin em đi, Giáo sư. Đó là em. Không phải anh ấy."

"Đủ rồi."

Giọng của Hiệu trưởng nghe rõ ràng dù hơi chậm. Thầy ấy đã khiến Mark và Haechan im lặng một cách hiệu quả.

"Tôi vẫn không biết làm thế nào mà trò Na lại kết thúc cùng với lời nguyền..." thầy lẩm bẩm khi nhìn Jaemin.

Jaemin cúi đầu. "Em đã nghe thấy họ," cuối cùng cậu nói. Không cảm thấy cần thiết phải đưa Jisung vào cuộc tranh luận này. Mark và Haechan há hốc mồm nhưng Jaemin tiếp tục, "hôm qua. Trong khi họ đang nói về việc chia rẽ em và Jeno. Em – em không đối diện với họ vì em quá sốc. Nhưng em đã thấy Haechan và Jeno ôm nhau sau trận đấu hôm nay nên em đã hơi... bùng nổ." Jaemin hơi nhăn mặt vì những lời cuối cùng khiến cậu nhớ đến gói hàng đã phát nổ. 

"Tôi hiểu rồi."

Hiệu trưởng gật đầu và không ai nói gì.

Jaemin nhìn thấy Chủ nhiệm các nhà liếc nhau liền mở miệng, "Họ không vi phạm quy tắc nào cả, thưa Giáo sư. Chính là em. Em đã thực hiện Lời nguyền Tra tấn. Cảm ơn thầy đã không gửi em đến Azkaban. Nhưng em biết sự lo lắng của thầy về điều này ... Em không sao nếu thầy muốn trục xuất em, Giáo sư. "

Những lời của Jaemin khiến các Chủ nhiệm, các Huynh trưởng, Mark và Haechan há hốc mồm.

"Không, thưa Giáo sư!" lần này Jeno trả lời. Cậu bước tới và đứng bên cạnh Jaemin. "Đừng đuổi cậu ấy về nhà, thưa Giáo sư. Làm ơn. Đó không hoàn toàn là lỗi của cậu ấy. Thực tế, em đã phá vỡ lời nguyền của cậu ấy. Em và ... Mark," Jeno không giấu được sự tức giận trong giọng nói của mình, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh để cứu Jaemin. Không, cậu không thể mất Jaemin. "Cậu ấy bị thương. Mũi và xương sườn của cậu ấy bị gãy."

Thầy Hiệu trưởng lần lượt nhìn chằm chằm vào bốn cậu con trai trước mặt. Thầy thoáng nhìn về phía các Chủ nhiệm đang cố gắng thể hiện vẻ mặt trung lập và thở dài. Khi nhìn lại bốn chàng trai, thầy bắt gặp ánh mắt đầy thỉnh cầu của Jaemin. Chỉ cần gửi cho em về nhà, xin vui lòng. Em không thể ở đây lâu hơn nữa. Quá nhiều thứ. Cuộc sống của em đang trục trặc. Jaemin cố gắng truyền tải sự tuyệt vọng này qua đôi mắt của mình. Đáng ngạc nhiên, Hiệu trưởng mỉm cười và hơi nghiêng đầu. Thầy dường như có thể đọc được suy nghĩ của Jaemin (hay thầy ấy có thể?).

"Trò Haechan Lee và trò Mark Lee," Hiệu trưởng gọi, khiến hai cậu vừa nói cau mày sợ hãi. Mark đã rất sẵn sàng nếu Hiệu trưởng yêu cầu anh đóng gói hành lý. Anh có thể về nhà, có thể là thế giới muggle. Mẹ của anh chắc chắn rất thất vọng... "cấm túc cho các trò. Tôi hy vọng các trò có thể học hỏi từ... sự việc này. Nó có vẻ hoàn toàn vô hại lúc đầu nhưng các trò cần phải tìm hiểu về hậu quả và ý định xấu sẽ khiến các trò phải trả giá như thế nào. Tôi như thế có đủ rõ ràng chưa? Bây giờ, các trò có thể đi. " Hiệu trưởng không đợi câu trả lời, ông chế giễu Chủ nhiệm Gryffindor và Slytherin mà ông tin tưởng để quản lý việc cấm túc.

"Jaemin," trước khi được dẫn ra khỏi phòng, Haechan đã mạo hiểm mở miệng vì cậu biết sau này sẽ không thể tiếp cận và thậm chí nói chuyện với Jaemin nữa. "Tớ xin lỗi." Cậu biết rằng lời xin lỗi có thể giúp lồng ngực cậu bớt căng thẳng, nhưng cậu vẫn cảm thấy co thắt lại khi biết rằng mình không chỉ phá hủy mối quan hệ của Jaemin và Jeno, mà còn cả cuộc sống của cậu.

Hiệu trưởng mỉm cười khi thấy điều này trong khi Jaemin chỉ gật đầu mà không quay lại.

"Jaem," Mark gọi.

"Hãy quên đi. Em tha thứ cho anh. "Jaemin ngoảnh mặt đi, từ chối nhìn bất kỳ ai trong số họ.

Vì vậy, Mark và Haechan đã đi ra ngoài với Chủ nhiệm tương ứng của họ.

"Rất tốt." Thầy Hiệu trưởng mỉm cười. "Tôi thực sự cảm kích, trò Na. Nhưng tôi sẽ tịch thu cây đũa phép của trò cho đến khi có thông báo mới, được chứ? Bây giờ, trò Lee, tôi nghĩ tôi sẽ nói chuyện với trò Na ở đây một lát. Trò là người trong sạch ở đây. Vì vậy, trò có thể đi. "

Jeno gật đầu. Cậu dành thời gian để nắm tay Jaemin một lúc trong khi thì thầm: "Anh sẽ đợi em bên ngoài." Trước khi rời đi. Hiệu trưởng cũng ra hiệu cho các huynh trưởng rời đi cho đến khi ông chỉ còn một mình trong phòng.

Với đôi mắt sáng ngời, ông hít một hơi thật sâu.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro