Chap 25: New Start

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: jensoopresident

Translator: JinviTr


Jisoo cảm thấy hơi ngượng ngùng khi Jennie tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt cô.

Cô đã kiểm tra qua camera trước nhưng dường như cô không có gì trên đó.

"Cái băng của chị..." Jennie thì thầm.

Chết tiệt. Mình đã quên mất Pikachu.

"Xin lỗi, tôi không có loại nào khác."

Jennie nghe thấy chính xác những từ đó vang lên trong đầu nàng. Nàng lại nhìn vào mặt Jisoo, lần khóc đã khiến mắt Jennie sưng húp như mọi khi.

Cảnh tượng mơ hồ trước mặt nàng đột nhiên cảm thấy rất quen thuộc.

Trái tim màu hồng chính xác mà nàng nhìn thấy trước đây giờ đang ở trước mặt nàng dưới hình dạng đôi môi của Jisoo.

Nàng đã làm mọi thứ rối tung lên.

Bằng mọi cách có thể.

Jisoo vội chạy đến bên Jennie khi thấy nàng lại rưng rưng nước mắt. Jennie vừa khóc nức nở vừa kể cho Jisoo mọi chuyện đã xảy ra trong năm thứ nhất bao gồm cả việc gặp cô.

"Tôi rất xin lỗi...tôi không thể nhìn thấy...và tôi-tôi..."

Jisoo chỉ xoa lưng Jennie khi cô lắng nghe, trấn an nàng rằng đó không phải là lỗi của nàng và đó chỉ là một sự hiểu lầm lớn.

Jennie cảm thấy mệt mỏi vì khóc và vô thức dựa vào vai Jisoo.

Nàng thậm chí còn không nhận ra mình đã xâm chiếm mọi ranh giới có thể có của không gian và chỉ tiếp tục tìm thấy sự thoải mái trong vòng tay của Jisoo.

Jisoo cũng không, cô tập trung vào việc để Jennie khóc cho đến khi nàng bộc lộ hết cảm xúc của mình.

Cô không buông tay Jennie cho đến khi nàng bình tĩnh lại và nước mắt đã ngừng rơi.

Jennie nhanh chóng nhảy ra xa khi nàng định thần lại. Nàng cố gắng phớt lờ những cảm giác kỳ lạ mới trong lòng mà nàng không thể quyết định là mình thích hay ghét.

"Tôi xin lỗi vì tên khốn đó đã làm điều đó với em. Nếu điều này khiến em cảm thấy tốt hơn, thì tôi đã đánh gãy một chiếc răng của hắn và bẻ gãy cánh tay phải của hắn trước khi hắn bỏ đi."

Jennie cười trong nước mắt. Jisoo đã xoay sở để cải thiện tâm trạng của nàng bằng cách nào đó.

Jisoo cảm thấy mình đang mỉm cười khi thấy má Jennie phồng lên. Cô đã làm điều đó trước khi cô có thể ngăn mình lại.

"Hửm?" Jennie ậm ừ bối rối khi cảm nhận được ngón tay của Jisoo trên má mình.

"Xin lỗi, chúng quá mềm."

Jennie mỉm cười khi Jisoo tiếp tục bẹo má nàng trong cảm thán. Nàng thấy nước mắt mình cạn khô.

"Mandoo."

"Mandoo?"

"Nhìn này. Mandoo hấp." Jisoo lại bẹo má nàng.

Chị ấy đang giễu cợt mình sao?

"Không. Nó trông giống-giống như...dưa chuột khô." Jennie rên rỉ khi Jisoo tiếp tục trêu chọc nàng.

"Về Sana-"

"Ồ, đừng lo lắng, cái đó là do tôi."

Jisoo nói với Jennie những gì đã thực sự xảy ra, giải tỏa những hiểu lầm cuối cùng của họ.

Dù mừng cho Tzuyu nhưng Jennie lại cảm thấy tệ hại cho cô gái bên cạnh mình. Ngay cả khi Jisoo nói với nàng thì đó cũng không phải là vấn đề lớn.

Họ uống xong cà phê và bước ra ngoài. Họ đã cố gắng gạt bỏ mọi tình cảm trong quá khứ sang một bên và hứa sẽ làm lại từ đầu.

Về phía Jisoo, điều đó có nghĩa là không bao giờ nói chuyện với Jennie nữa, cô chỉ muốn giải tỏa hiểu lầm, nhưng Jennie lại có ý khác.

Jisoo thật kì lạ.

Cô khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Jennie cảm thấy một cảm giác thoải mái kỳ lạ xung quanh mình.

Jennie thích nói chuyện với cô và nàng cảm thấy thôi thúc muốn giữ cô bên cạnh.... tất nhiên là để bù đắp cho những gì mà nàng đã làm, không có lý do nào khác.

Ít nhất đó là những gì nàng nói với chính mình.

Jisoo một lần nữa xin lỗi vì đã đem Jennie lên xe của mình. Cô thậm chí còn đề nghị gọi Wendy để đưa nàng về nhưng Jennie đã từ chối.

Mặc dù nàng ghét cưỡi nó, nhưng nàng cảm thấy hơi an toàn khi ôm Jisoo. Nàng muốn vượt qua nỗi sợ hãi của mình và Jisoo là lối thoát cho nàng.

Một lần nữa, Jisoo đưa tay giúp Jennie lên chiếc xe của cô, người đã bám lấy vì mạng sống của mình trong suốt chuyến đi.

Cô thỉnh thoảng hỏi nàng rẽ ở đâu, điều này buộc Jennie phải nhìn lên trong một giây trước khi buột miệng chỉ ra hướng và giấu đầu vào lưng Jisoo.

Jisoo thả nàng trước cửa nhà và rời đi để gặp Lisa và Soojoo.

• • • • • • •

"Cả hai đều là vũ công. Hình như Sana biết họ từ hồi mẫu giáo."

"Vậy đó là lý do tại sao cô ấy mất tích sáng nay."

"Ừ, cô ấy đã đi đón họ vào cuối tuần. Hôm nay họ sẽ được chuyển đến đây."

Jeongyeon đang nói với họ về những người bạn của Sana từ Nhật Bản sẽ chuyển đến YG vĩnh viễn.

"Khi chị nhắn tin cho bọn này về một thứ gì đó mới mà bọn này sẽ thích, em đã nghĩ đến một chiếc máy ảnh mới." Lisa trống rỗng tuyên bố.

"Hoặc có thể là một trò chơi mới." Jisoo thêm vào.

Jisoo và Lisa đang ngủ trong suốt bài giảng sáng thứ Hai thì Jeongyeon nhắn tin cho họ để chạy đến căng tin ăn trưa.

"Hãy biết ơn đi! Tớ đang cố gắng đảm bảo rằng hai kẻ thua cuộc không sống độc thân cho đến hết đời."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng tớ thực sự muốn độc thân và sống cuộc sống của mình như một nhà sư?" Jisoo cười khẩy.

"Yeah! Jisoo unnie trông sẽ rất tuyệt nếu là một nhà sư đầu trọc!" Lisa lôi điện thoại ra cho họ xem bản chỉnh sửa Jisoo đầu trọc của cô.

"Lisa, tại sao em lại có thứ đó?" Jisoo không thể nói dối, cô chắc chắn trông rất tuyệt.

"Khi chị nói với em rằng chị đã tẩy tóc hai lần để có màu đỏ đó, em muốn biết tương lai của chị." Lisa nhún vai.

"Dù sao đi nữa, chúng tớ sẽ không quan tâm đến một số người Nhật ngu ngốc-"

Jisoo bị cắt ngang khi mắt cô dừng lại ở bốn cô gái đang đi về phía họ.

Lisa và Jisoo lúc này đang nhìn Sana, Nayeon và hai cô gái đứng đằng sau không chịu tiến lên.

Nayeon nói chuyện với Jeongyeon xong thì quyết định giới thiệu các nàng.

"Ồ, tớ xin lỗi tớ hoàn toàn quên mất. Đây là Mina và Momo đến từ Nhật Bản. Họ là bạn của Sana, những người sẽ theo học tại YG từ bây giờ."

Nayeon tiếp tục giới thiệu các cô gái còn lại với Momo và Mina trong khi Jisoo và Lisa cố gắng không nhìn chằm chằm vào các cô gái xinh đẹp mới.

"Vì Hội sinh viên sẽ bận rộn nên chị thực sự hy vọng Lisa có thể chỉ cho họ đi vòng quanh hành lang Khiêu vũ. Họ không biết phòng thu hay lớp học ở đâu."

"Em có thể làm được! Em có thể cho cả hai xem ngay bây giờ!" Lisa đã nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình.

Không thể để điều đó xảy ra!

"Tớ sẽ giúp! Sẽ dễ dàng hơn nếu cả hai chúng ta chỉ cho họ xem." Jisoo cười toe toét khi nhảy đến bên cạnh Lisa.

Soojoo chỉ biết ôm mặt khi những người còn lại cố giấu tiếng cười của mình.

"Không sao đâu, họ sẽ chính thức tham gia vào thứ Tư tuần này. Họ có thể ăn trưa cùng các cậu không? Tớ có một cuộc họp nhỏ của Hội sinh viên và tớ không muốn họ buồn chán."

"Ồ, tất nhiên rồi! Chúng tớ rất muốn được bầu bạn với họ."

"Thật ra hôm nay chúng ta định đi ăn ở ngoài phải không mọi người?"

Nhận được gợi ý của Jisoo, các cô gái đã nghĩ ra lý do của mình.

"Tớ rất muốn nhưng tớ có việc này cần phải làm với Seola." Bona đứng dậy và rời đi, kín đáo giơ ngón tay cái lên với Jisoo.

"Ồ đúng rồi, Joy và Irene thực sự cũng nhờ chúng ta giúp một việc, phải không Seul?"

"Phải rồi. Cậu cũng có việc phải làm sao, Jeong?" Seulgi nói khi cô và Wendy thu dọn đồ đạc để rời đi.

Jeongyeon quyết định chơi đùa với họ vì họ thậm chí còn không lời cô ấy nói lúc sớm.

"Thực ra, vì Nayeon bận nên tớ không có kế hoạch gì để-"

Jisoo đá vào chân Soojoo dưới gầm bàn.

"BÁO CÁO CỦA TỚ!" Soojoo hét lên trong đau đớn. "Cậu đã hứa sẽ giúp tớ hoàn thành báo cáo của mình! Đi thôi!"

Soojoo kéo Jeongyeon đi trong khi Jisoo cảm ơn cô ấy hàng triệu lần.

"Tôi đoán sẽ chỉ có bốn người thôi. Các cậu có ổn không?"

Các cô gái Nhật chỉ gật đầu khi Nayeon để họ lại cho Lisoo.

Họ lúng túng đứng xung quanh cho đến khi Lisa phá vỡ sự im lặng.

"Vậyyyy.....các cậu có thích xe máy không?"

--------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro