Không Bao Giờ Buông Tha (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rating: R18

Warrning: Rape/Non-con

Category: Nam x Nam

Fandom: Ma Đạo Tổ Sư - Mặc Hương Đồng Khứu

Relationship: Tiết Dương/Tiết Thành Mỹ x Hiểu Tinh Trần

Additional Tags:

#Rape/Non-con #Elements #Knifeplay #Asphyxiation

Link to Author Profile: https://twitter.com/silvernek0

Link to Original Fic: https://archiveofourown.org/works/21756871

Link to Cover Art: https://twitter.com/hitomimaika0110/status/1260073958084247552

Author: silverneko

Trans: Maika

Bản dịch chỉ đúng với 70% bản gốc.

===

Summary:

Tiết Dương giam giữ thành công Hiểu Tinh Trần trước khi y tự sát.

Hắn muốn vấy bẩn y nhiều hơn nữa, vậy nên hắn, làm tình với y.

---

Sự bình tĩnh của Tiết Dương bị xé nát hoàn toàn. Những lời ác ý châm chọc mang đầy gai nhọn liên tục tuôn ra từ đầu lưỡi hắn, mỗi từ cay nghiệt như đòn tâm lý giáng mạnh vào đầu óc Hiểu Tinh Trần, để rồi y liên tục rơi ra những giọt nước mắt màu đỏ thẫm. Thật dễ dàng để tổn thương y chỉ bằng từ ngữ ngay bây giờ, để rồi hắn lại có cảm giác không đúng.

Cảm xúc của hắn hiện tại rất phức tạp, đâu đó là sự hài lòng thỏa mãn, phấn khởi khi nhìn bạch y đạo trưởng run rẩy vì bị lời nói của hắn hạnh hạ. Nhưng lạ lùng thay, pha trộn với sự thỏa mãn đó là cảm giác thắt lại trong tim, khi hắn tra tấn y bằng ngôn từ của mình, trong lòng hắn có gì đó đang nứt ra, từ từ tan vỡ. Hắn đã lên kế hoạch để hạ nhục Hiểu Tinh Trần, và hắn đã thành công. Nhưng đâu đó trong Tiết Dương vẫn thoáng qua một cảm xúc kỳ lạ.

Hắn vẫn đang nói, hắn không thể kiểm soát được bản thân. "Ngươi chẳng thể làm gì cả, ngươi là kẻ thất bại thảm hại, tất cả là do ngươi tự chuốc lấy, là do ngươi !"

Hiểu Tinh Trần nức nở trong đau đớn. "Làm ơn...Tha cho ta đi..."

"Không đời nào." Tiết Dương búng ngón tay, ra lệnh cho Tống Lam giữ chặt lấy bằng hữu của mình. "Ngươi đã không ngừng đuổi theo ta trong quá khứ. Nên bây giờ, ta cũng sẽ không tha cho ngươi đâu ~"

*

Theo mệnh lệnh của Tiết Dương, Tống Lam mang Hiểu Tinh Trần quay lại căn nhà nhỏ trong Nghĩa Thành. Gã bất lực giữ lấy bằng hữu của mình, để Tiết Dương trói chặt Hiểu Tinh Trần lại ngăn y trốn thoát. Một mệnh lệnh khác lại được đưa ra, và gã rời đi, để lại hai người họ.

Tiết Dương ngồi lên đùi Hiểu Tinh Trần, nở một nụ cười quỷ dị.

"Ngươi có còn nhớ, ngươi đã từng theo đuổi ta như thế nào không ?" Hắn đặt một tay lên tà áo trắng muốt của y, hưng phấn khi cảm nhận được sự run rẩy vì hối hận của Hiểu Tinh Trần.

"Ngươi có còn nhớ ngươi đã bắt được ta và mang ta đến Kim Lân Đài không ? Ta bị giam giữ. Và giờ nhìn lại xem, tình thế đã thay đổi thế nào." Tiết Dương đưa tay hắn trượt xuống cần cổ trắng của Hiểu Tinh Trần. Ngón tay hắn hơi đè lên cần cổ mong manh dễ bị tổn thương đó, nhưng cuối cùng vẫn không dùng nhiều lực.

Chưa đủ. Chưa được. Chưa phải lúc này.

"Hiểu Tinh Trần ~ Ai là kẻ chiến thắng ở đây, hửm ?" Tiết Dương cười khẩy, ngón tay vuốt nhẹ sau gáy Hiểu Tinh Trần, cảm nhận được y đang run lên. Cổ họng Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương miết lực đè, đau nhói. Miệng y hơi hé ra, trong khi Tiết Dương đang chờ đợi câu trả lời của y.

Hiểu Tinh Trần khó khăn cất giọng, khàn khàn kêu ra một vài âm tiết. "...Bỏ...ra..."

Độ cong trên môi của Tiết Dương liền biến mất.

Đó không phải là những gì hắn muốn nghe. Tiết Dương híp mắt lại, âm trầm nguy hiểm. Ngay cả nhiệt độ không khí xung quanh họ cũng như lạnh đi phần nào, và hắn chắc chắn rằng bất cứ người nào, cũng sẽ cảm nhận được áp lực vì bất mãn từ hắn, huống chi Hiểu Tinh Trần là một người tu tiên.

Giọng Tiết Dương trầm xuống, đầy đe dọa. "Ngươi biết ta sẽ không làm như vậy mà ~ Ta hỏi ngươi lại một lần nữa. Đạo trưởng, ai là kẻ chiến thắng vậy ?"

Hiểu Tinh Trần lặp lại những từ ngữ tương tự hồi nãy, như một cái máy ghi âm bị hỏng.

Tên lưu manh xiết chặt lấy cổ họng của bạch y đạo trưởng. Ban đầu, Hiểu Tinh Trần không hề phản ứng. Nhưng thời gian trôi qua, từng giây bị lấy đi không khí khiến cơ thể theo bản năng vùng vẫy tuyệt vọng. Hông y mỏi nhừ vì phải chống đỡ trọng lượng của Tiết Dương, cùng bàn tay bị trói chặt vô lực phản kháng lại người kia.

Tiết Dương để y chống cự thêm một chút nữa trước khi lực trên bàn tay bắt đầu giảm xuống. Hiểu Tinh Trần thở dốc, liên tục ho khi cảm nhận được không khí lạnh tràn vào phổi.

"Đạo trưởng, ngươi đã đối xử với ta rất tốt, thế nên ta sẽ không giết ngươi đâu. Ta sẽ dạy ngươi một số thứ vui vẻ, và ta chắc chắn ngươi cũng sẽ thích nó ~"

Tiết Dương mạnh mẽ áp môi mình lên môi đối phương, cản trở hô hấp của y. Hiểu Tinh Trần cố gắng quay mặt đi, nhưng bàn tay còn lại của Tiết Dương, đã khiến y phải quay lại, đối mặt với kẻ thù của mình.

Cùng thời điểm đó, hắn lại một lần nữa xiết chặt cổ y, tiếp tục thưởng thức nụ hôn trong khi Hiểu Tinh Trần cố gắng chống cự hắn một cách điên cuồng vì thiếu khí. Tới khi Tiết Dương thỏa mãn thả tù nhân của hắn ra, Hiểu Tinh Trần ho khàn cả giọng, như mất đi xương cốt, cả người vô lực tựa vào tường trượt xuống.

"Cảm giác thế nào khi bị ta cướp đi không khí ? Ngươi có thích nó không ? ~" Tiết Dương dịu dàng vỗ nhẹ lên má y, ngọt ngào hỏi. Hiểu Tinh Trần chỉ im lặng thở dốc, không quan tâm đến câu hỏi của hắn.

Tiết Dương dùng một ngón tay miết nhẹ lên môi Hiểu Tinh Trần , trầm ngâm nói. "Hừm...Có lẽ ngươi sẽ thích hơn nếu ta làm điều này..."

Sau đó, hắn rời khỏi y, cúi người xuống hông y.

Với nụ cười nham nhở trên mặt, hắn xoay người bắt đầu chọc ghẹo y, dỗ dành thứ đang ngủ say dưới quần y. Hiểu Tinh Trần giật mình vì kích thích bất ngờ, lại bắt đầu cựa quậy.

"Cùng thử lại một lần nữa nhé, đạo trưởng ~"

Nắm tay của y xiết lại, trong khi Tiết Dương vẫn đang chăm sóc bên dưới của y. Và đúng như mong đợi của hắn. Dẫu cho tâm trí của Hiểu Tinh Trần có thể phản lại được hắn, thì cơ thể y vẫn nhớ những đêm khoái lạc mà y cùng hưởng thụ với thiếu niên vô danh.

Tiết Dương say sưa ngắm nhìn y, chăm chú theo dõi hô hấp của Hiểu Tinh Trần. Ngực y phập phồng, hông y đập vào hắn và vô ý (cố tình ?) lướt chân qua vật đang cứng lên của hắn. Y xoay trái xoay phải, không ngừng thở dốc, cho đến khi sức chống cự dần dần yếu đi.

Đến khi Tiết Dương tha cho y, hô hấp Hiểu Tinh Trần lại một lần nữa hỗn loạn. Y có thể cảm thấy lồng ngực mình đang nhô lên hạ xuống liên tục và ánh mắt nóng bỏng của đối phương. Đôi mắt hắn nhìn chặt lên ngực trái y, nơi trái tim đang đập mãnh liệt.

Đột nhiên, có gì đó trong hắn thôi thúc bản thân mình xé toạc lồng ngực y, để cảm nhận nhịp đập của trái tim trên tay mình.

Tầm mắt như mờ đi bởi hơi cay của men rượu, hắn xé bỏ lớp y phục trên cơ thể Hiểu Tinh Trần, phơi bày da thịt đầy sức sống của y.

"Đạo trưởng ~" Ngón tay hắn lướt trên làn da mong manh của y, sờ tới nơi ngực trái. "Tim ngươi đang đập rất nhanh khi đối diện với ta. Ngay cả vật nhỏ nhắn kia của ngươi cũng đang chọc vào người ta. Ngươi muốn ta nhiều đến thế ư ?"

Hiểu Tinh Trần, bằng cách nào đó, xoay sở tìm cách lắc đầu, chối bỏ khi đang thở gấp khó khăn.

Tên lưu manh cười đê tiện. "Vậy nói cho ta biết, thứ gì đây a ~"

Hắn len theo y phục y, giấu đi bàn tay dưới lớp áo mong manh, sờ đến bộ ngực phập phồng lên xuống dưới thân. Sau khi đảm bảo toàn bộ ngón tay đã tìm được đến núm vú hơi cứng lên của y, Tiết Dương cười cười, thản nhiên nói.

"Nếu ta nhớ chính xác, hai đêm trước ngươi đã rất sướng khi ta làm thế này với ngươi. ~"

Nếu như đôi mắt vẫn còn ở trên người bạch y đạo trưởng, Tiết Dương tưởng tượng, hắn sẽ thấy ánh sáng mù mờ, nghi hoặc, thậm chí là sợ hãi trong đôi mắt đó. Thật không may, đôi mắt đó không còn nữa, vì vậy hắn phải tập trung để đọc hiểu cơ thể đạo trưởng của hắn. Nó không quá khó khăn khi y đã quen với điều đó sau hơn 1 năm tỏ lòng với nhau. Và giờ, cơ thể của y run lên đúng như dự đoán của hắn.

Tiết Dương liếm môi.

Ôi. Thật tuyệt vời.

Hắn đang khám phá y như cách hắn khám phá cuốn sổ tay của Di Lăng Lão Tổ vậy.

Hắn chậm rãi bỏ cả hai tay ra, dụ dỗ Hiểu Tinh Trần vào cảm giác "đã an toàn" giả tạo. Để rồi sau đó, hắn trở lại, lao đến nhéo mạnh cả hai bên đầu ngực. Cơn đau đột ngột khiến y bật ra một tiếng kêu, Tiết Dương vui vẻ lắng nghe nó.

"Sao vậy ? Ngươi muốn nhiều hơn ư ?" Tiết Dương hỏi, làm như không hiểu chuyện, vặn vẹo xoa nắn tàn nhẫn. Hắn tiếp tục sờ nắn, cho đến khi nó mềm đi và hơi sưng lên.

"Chúng thật đáng yêu ~ Ta thật sự muốn tìm thứ gì đó có thể xuyên qua chúng. Ngươi sẽ trông rất đẹp với những cái khuyên đó." Hắn lại chà xát hai đầu vú y, liếm mút lấy một bên. Nước bọt của Tiết Dương làm da đầu Hiểu Tinh Trần như căng lên vì khoái cảm.

Hắn nhìn lên khuôn mặt hoàn hảo xinh đẹp của y và thấy rõ hàm răng đang cắn chặt run rẩy, ám chỉ y đang cố gắng kiểm soát bản thân mình.

Thiếu niên cười rạng rỡ. Hắn thổi nhẹ một bên đầu ngực, cảm giác cơ bắp người kia hơi giật nảy lên, rồi lại cúi xuống ngậm lấy đầu vú kia vào miệng mút mạnh. Thành công khiến y phát ra tiếng kêu nghẹn ngào như đang tan vỡ. Nhìn thấy sự tiến bộ của y, Tiết Dương càng lấn tới trêu chọc người kia bằng cái lưỡi ranh ma của mình, độc ác mút mạnh cắn cắn đầu ngực y, cho đến khi Hiểu Tinh Trần cuối cùng cũng từ bỏ mà phát ra tiếng rên rỉ ngọt lịm.

Hài lòng với phản ứng của con mồi mình, Tiết Dương nhả đầu ngực sưng đỏ đã ướt đẫm ra,vui vẻ ngậm lấy miệng y và xốc người đối phương lên. Hắn hôn nhẹ gò má Hiểu Tinh Trần, giống như là một phần thưởng. "Đây rồi. Đạo trưởng nên thành thật với bản thân mình hơn. Sẽ tốt hơn rất nhiều nếu ngươi giải thoát nó ra như vậy đúng không ?"

Một chấm đỏ lăn dài trên mặt y, Tiết Dương dõi theo nó, như nam châm gắn chặt với nhau.

Huyết lệ.

Đạo trưởng của hắn lại khóc rồi.

Hắn thấy có gì đó lạ.

Có một chút cảm xúc, tựa như...đau đớn khi hắn nhìn thấy y khóc. Nhưng phần tàn bạo to lớn trong hắn lại hưng phấn khi nhìn thấy đốm đỏ sẫm rực rỡ đó.

Hắn muốn thấy nhiều hơn nữa.

Hắn muốn thấy Hiểu Tinh Trần nhuộm một màu đỏ, bất lực mà gục ngã trước hắn.

Hắn muốn thấy Hiểu Tinh Trần khuất phục hắn.

Trước khi hắn kịp phản ứng, Hàng Tai đã nghe theo lời triệu tập của hắn bay vào tay Tiết Dương. Lưỡi kiếm sắc bén sáng nhẹ dưới ánh nến mờ mịt, phản chiếu hình bóng khuôn mặt Hiểu Tinh Trần hơi nhăn lại. Hắn huýt một tiếng, lưỡi kiếm chạm nhẹ vào má Hiểu Tinh Trần, như một nụ hôn, mang đến cho y một cơn rùng mình, có chút không tự nguyện mà nghiêng sang một bên cố gắng tránh né nó.

Bạch y đạo trưởng, tâm trắng lương thiện, bán khỏa thân nhận lấy hơi lạnh từ không khí và lưỡi kiếm sắc bén khiến y run rẩy.

Tiết Dương run lên vì hưng phấn khi nhìn Hàng Tai trượt trên khuôn mặt hoàn hảo của Hiểu Tinh Trần. Gò má, phần băng vải hơi trũng xuống, mũi cao, miệng nhỏ đang mím chặt.

"Ngươi vẫn luôn xinh đẹp như vậy, đạo trưởng. Nhưng ta muốn dành thời gian để hủy hoại ngươi hơn..."

Lưỡi kiếm bén nhọn quay trở lại, lướt trên làn da ấm áp bảo vệ trái tim. Hơi thở của Hiểu Tinh Trần ngày càng nặng nề, nhưng y hầu như không dám phát ra âm thanh nào. Cuối cùng, y cũng chịu ngoan ngoãn theo đúng như hắn mong muốn.

Rìa kiếm rờ xuống cắm, vẽ một đường thẳng theo cổ họng đã vằn những dấu đỏ hình ngón tay, đủ để thấy nó đã bị bóp mạnh thế nào. Đầu lưỡi dao lướt qua, hơi chạm vào nguy hiểm, nhưng chưa đủ để làm rách lớp da mong manh đó.

Cảm giác biết rõ rằng hắn có thể giết chết y bất cứ lúc nào khiến cho tim Tiết Dương đập càng mạnh hơn. Hắn xoay tay để Hàng Tai chỉa thẳng vào yết hầu Hiểu Tinh Trần.

Hắn lại tiếp tục hỏi, dẫu cho ai đó không trả lời khiến hắn như đang tự nói chuyện với bản thân mình. "Ta có thể giết ngươi ngay bây giờ, nhưng nó không vui gì cả..."

Hiểu Tinh Trần thì thầm một lần nữa. "Tha cho ta đi..."

Những câu từ tuyệt vọng với nội dung tương tự nhau mà Tiết Dương nghe đã chán cả tai. Hắn muốn thứ gì đó mới mẻ hơn cơ.

"Không muốn a ~" Giọng nói của hắn nghe qua rất bình tĩnh và còn có chút tinh nghịch, nhưng chính hắn không như thế, gần như gầm gừ tức giận nói ra. Hắn ngửa đầu chuyển đến cần cổ gầy của Hiểu Tinh Trần, nhe nanh và dễ dàng cắn gặm nó, đủ sâu để lớp da bảo vệ mong manh kia vỡ ra, từng giọt máu tuôn ra động đến lưỡi hắn, mùi máu kích thích giác quan của Tiết Dương khiến hắn thêm hưng phấn, nhưng vẫn rất cẩn thận không để răng nanh chạm đến những cơ quan yếu ớt nơi yết hầu. Hiểu Tinh Trần lúng túng, bật ra một tiếng kêu tựa như con thú bị thương.

Tiết Dương nhếch mép, thì thầm dịu dàng vào đôi tai của tù nhân thân mến của hắn. "Ngoan ngoãn vì ta nào, Hiểu Tinh Trần."

Lưỡi Hàng Tai tiếp tục vạch một đường mỏng gần lớp da trên cổ họng. Nó đi xuống, chạm tới một cánh tay đang bị trói của y. Nguy hiểm cần kề khiến bắp tay căng cứng khi bị rìa kiếm lạnh lẽo đụng tới. Từ bên ngoài đến bên trong, lưỡi kiếm lướt qua để lại cảm giác mát lạnh trên da thịt, không còn gì thêm. Tiết Dương di chuyển nó đến phần cổ tay Hiểu Tinh Trần, đụng tới phần gồ lên của ngón tay, thiếu điều chạm tới dây thừng đang ràng buộc trói chặt y lại. Mắt hắn tối sầm lại, tưởng tượng nếu không có chúng, y sẽ điên cuồng chống lại hắn như thế nào. Hắn nhấn mũi kiếm vào một điểm trên làn da trắng bệch, từ từ đào sâu vào da thịt, cho đến khi bề mặt mỏng manh đó vỡ ra và nhường chỗ cho chất lỏng tanh nồng ấm nóng.

Đau đớn khiến Hiểu Tinh Trần rên lên, nhưng điều đó không cản trở được Tiết Dương tiếp tục công việc của mình, để Hàng Tai gặp gỡ và hôn lấy những giọt máu đỏ thẫm, lăn ra khỏi vết thương và chảy xuống lốm đốm những chấm đỏ trên bạch y trắng muốt.

Chưa đủ. Nhiều hơn. Tiết Dương muốn nhiều hơn nữa !

Hắn nhặt lại kiếm của mình một lần nữa, và lần này, lướt một vết dọc ở mặt trong cánh tay, cách xa cổ tay nhằm đảm bảo an toàn cho y. Tất cả những gì hắn tập trung vào là những sợi máu nhạt nhoà xuất hiện sau khi hắn thử nghiệm nột vài trò thú vị.

Nhiều hơn nữa.

Tiết Dương lùi ra, chiêm ngưỡng làn da trắng sứ của Hiểu Tinh Trần đang chờ đợi được đánh dấu.

Tầm mắt như mờ đi tựa hơi cay của men rượu. Tiết Dương dịu dàng nhìn y, đưa Hàng Tai tiếp tục trang trí Hiểu Tinh Trần với những vết đỏ mơ hồ.

Sườn, ngực, bả vai.

Tiết Dương thực hiện nó theo cách rất dịu dàng, phân tán các đường vết thương màu đỏ trên da y. Hắn hôn lấy nó và liếm chúng. Thỉnh thoảng day day cắn nhẹ làm cho ánh trăng của hắn đã điểm xuyết chấm đỏ rên lên. Tên sát nhân làm việc đó rất chậm rãi, nhưng ngược lại, điều đó càng làm hắn phấn khích hơn khi nhìn cơ thể y co giật và cuộn lại vì bị trêu chọc. Những tiếng rên rỉ nhỏ bé của Hiểu Tinh Trần chỉ làm cơn khát máu của hắn tăng lên.

"Ta luôn nghĩ, đạo trưởng bị vấy bẩn vẫn sẽ đẹp hơn..." Hắn lẩm bẩm, đưa mũi vào trước ngực Hiểu Tinh Trần, ngửi lấy mùi hương ngọt tanh của máu xộc vào hốc mũi hắn.

"...Làm ơn..."

Tiếng nói phát ra nhỏ tới mức hắn gần như không nghe rõ.

Tiết Dương vuốt ve gò má y, dịu dàng trào phúng hỏi. "Ừm, có chuyện gì sao ?" Trái tim như lỡ mất một nhịp.

Hiểu Tinh Trần thút thít thốt lên. "...Làm ơn...Dừng lại..."

Cuối cùng ! Một thứ gì đó mới mẻ hơn !

Tiết Dương híp mắt cười, nâng mặt Hiểu Tinh Trần lên.

"Tại sao ? ~ Ta hiện tại đang rất vui, tại sao ngươi lại bắt ta phải dừng lại ?" Hắn cười, câu từ vừa thốt ra như để trêu ghẹo y, hơn là một câu hỏi nghiêm túc. Hiểu Tinh Trần lại tiếp tục im lặng, nhưng sau khi quan sát cẩn thận, hắn nhận ra có gì đó thay đổi.

"Đạo trưởng, mặt của ngươi đỏ hơn bình thường nha ~" Tiết Dương nói, sờ nhẹ lên má y. "Đừng nói là...Ngươi đang ngượng đấy à ?"

Hiểu Tinh Trần quay mặt đi, trong khi Tiết Dương cười phá lên.

"Ôi trời ! Ta không ngờ rằng ngươi thật sự hưởng thụ nó ?! Đạo trưởng ơi đạo trưởng à ~ Đạo trưởng thân yêu của ta, ta không ngờ rằng ngươi lại là một kẻ dâm đãng đến vậy ! Ai có thể ngờ được một vị đạo trưởng thanh tâm quả dục không nhiễm bụi trần lại là một kẻ thích bị hành hạ cơ chứ ?!"
Tiết Dương nhạo báng, véo mạnh đầu vú như là trừng phạt.

Biểu tình Hiểu Tinh Trần khi bị trêu chọc đột ngột dễ thương tới mức Tiết Dương không nhịn được mà tiến tới hôn y. Hắn quấn lưỡi của mình vươn lấy lưỡi hồng e thẹn của Hiểu Tinh Trần, lướt qua khám phá khoang miệng ấm áp ngọt ngào, hôn y nồng nhiệt như thể ngày mai sẽ không còn cơ hội nữa. Hắn hung bạo, ngón tay cuộn chặt vuốt lấy sợi tóc đen dài như mực và kéo mạnh, khiến y bật ra một tiếng rên đau đớn.

"Ư...Ngươi thật quá hoàn hảo...Hoàn hảo tới mức ta muốn hủy hoại ngươi..." Hắn lẩm bẩm, tiếp tục cắn lên đôi môi đã bị gặm tới đỏ mọng của Hiểu Tinh Trần trước khi nhìn xuống cơ thể y.

Hàng Tai theo lệnh nhanh chóng nghe lời hắn giải thoát y phục của Hiểu Tinh Trần. Như là một phần thưởng, những mảnh vải rời rạc rơi xuống, để lộ ra nam căn đã cương lên rỉ ra chút dịch.

"Ta con mẹ nó thao ngươi đạo trưởng, ngươi thế mà đã cứng đến vậy rồi ?! Cảm giác như ngươi có thể ra bất cứ lúc nào vậy.'' Hắn quệt nhẹ đầu nam căn, thích thú nhìn chất lỏng rỉ ra từ nơi đó.

"Ta tự hỏi...Ngươi có thể ra mà không cần chạm vào không ?"

"Không...! Cầu ngươi..."

Tiết Dương véo nhẹ vào đùi y, vui vẻ nhìn Hiểu Tinh Trần giật người mà hơi nâng hông lên. Hắn lắc đầu cười khúc khích.

"Sao chứ, ngươi không muốn ra mà không cần chạm ? Vậy là sau tất cả ngươi thật sự MUỐN ta chạm vào ngươi ? Cứ nói thẳng ra đi ! Ta sẽ đối xử tốt với ngươi nêu người cầu ta, ngươi biết mà ~"

Tiết Dương cười hôn lên đầu nam căn đang rỉ nước, sau đó liền theo đà trượt xuống tận gốc, hôn liếm nhẹ nhàng, rồi ngậm thẳng vào miệng.

Ngay khoảnh khắc đó, Hiểu Tinh Trần không còn kiểm soát được bản thân nữa, giật mạnh người bắn xuống cổ họng hắn. Tiết Dương hơi mở to mắt, nhưng không hề phí thời gian dừng lại. Hắn cứ thế nuốt sạch thứ dịch trắng nhợt đó, cho đến khi không còn gì cả.

Tiết Dương đứng dậy, lau khóe miệng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã đỏ đến không thể nào đỏ hơn được nữa của Hiểu Tinh Trần. "Ngươi..." Hắn im lặng, nên nói gì với y đây ?

"Câm miệng..." Hiểu Tinh Trần nói, cúi đầu xuống cố gắng không để hắn nhìn thấy bản thân mình lúc này.

"Ôi trời...Đạo trưởng, ngươi đang ngượng đấy ư ? Đừng lo lắng. Cứ ra nếu ngươi muốn, thậm chí hét nếu ngươi thích nó. Ta thật sự muốn để tên bằng hữu tốt ngoài kia của ngươi biết được rằng ngươi thích bị ta hành hạ đến mức nào ~"

Hai chân Hiểu Tinh Trần bị hắn mạnh bạo dang ra, để lộ lối vào hồng hào e thẹn đang sợ hãi co rút. Tiết Dương liếm ngón tay, từ từ đưa vào thăm dò, Hiểu Tinh Trần giật mình xiết chặt, hòng ngăn không cho hắn tiến vào, nhưng điều đó cũng không cản được Tiết Dương cảm nhận vách thịt mềm mại ấm áp đang bao bọc lấy ngón tay mình. Tiết Dương mất kiên nhẫn, đưa thêm một ngón tay nữa vào xoa bóp tìm kiếm. Một thành hai, hai thành ba, hắn đẩy mạnh vào khiến cơ thể Hiểu Tinh Trần giật nảy dữ dội, kèm theo một tiếng hét.

Y đang hưởng thụ nó. Y thích nó.

Tiết Dương lại đụng đến điểm mẫn cảm đó một lần nữa, môi Hiểu Tinh Trần bật ra một tiếng rên rỉ, nam căn dưới thân lại cương lên một lần nữa, vực dậy đụng lên bụng y. Tiết Dương không nhịn được thêm một giây nào nữa khi con mồi của hắn ở ngay trước mặt, yêu kiều dụ dỗ chờ hắn tiến tới chén sạch. Hắn nhanh chóng đưa ra dương vật đã cứng lên từ lúc nào, và không lâu sau, hắn cảm nhận được sự ấm áp, tới nóng bức từ người dưới thân mang lại.

Tiếng rên ngọt ngào của Hiểu Tinh Trần như thứ âm nhạc mê người kích thích Tiết Dương. Hắn rút ra, rồi lại mạnh mẽ đâm mạnh. Chắc chắn rằng Hiểu Tinh Trần có thể cảm nhận được hắn đang đi vào, vấy bẩn cơ thể y. Mất một thời gian trước khi hắn tìm lại được điểm mẫn cảm đó, khiến Hiểu Tinh Trần nức nở quằn quại đúng như hắn mong muốn.

Hiểu Tinh Trần đón nhận trong tiếng khóc bất lực, thở mạnh như thể không khí xung quanh không đủ để nuôi sống cơ thể mình. Giọng y nhẹ hơn, thanh hơn, như thể đã quen và cầu muốn khoái cảm tình dục mà tên sát nhân kia trao cho. Kích thích y tới tận cùng, Hiểu Tinh Trần giờ chỉ còn mơ màng cảm nhận cái nóng bỏng rát từ nơi mà dương vật Tiết Dương đang mạnh mẽ ra vào, tựa như bị hắn kéo xuống hố sâu dục vọng.

Tiếng vỗ lớn cùng cảm giác nóng rực ở trên mông làm Hiểu Tinh Trần thốt ra một tiếng kêu ngọt lịm. Tiết Dương miết lên một vết cắt nhỏ cạnh sườn, khiến sự đau đớn xen lẫn với khoái cảm, bức y tiếp tục mở miệng rên rỉ.

"Đúng rồi đấy. Rên to lên Hiểu Tinh Trần. Để tên khốn ngoài kia biết rằng ngươi thuộc về ai !" Hắn nghiến răng, thúc mạnh hơn vào hậu huyệt đã bị làm đến đỏ ửng. Hiểu Tinh Trần thở hổn hển, liên tục phát ra những tiếng kêu vô nghĩa. Y cố gắng kiềm chế, làm như việc hắn đang làm khiến y đau đớn. Nhưng mỗi lần Tiết Dương thúc mạnh, đầu óc y lại trống rỗng, như mất đi lý trí. Hiểu Tinh Trần đang đánh mất bản thân vào sự sung sướng của khoái cảm đan xen với đau đớn thể chất, và tồi tệ hơn, y không thể kiểm soát được việc bản thân đang dần tận hưởng nó. Y có thể cảm nhận được miệng mình đang mở to, nhưng âm thanh phát ra từ nó nhanh chóng bị khoái cảm dồn dập che lấp mất.

"Sao vậy ? Ngươi muốn nhiều hơn nữa ư ?" Thật nhục nhã, nhưng lời nhạo báng của Tiết Dương tựa như chất gây nghiện, ma lực khiến y không khỏi muốn nghe thêm.

"Ngươi có muốn được ta thao mạnh hơn nữa không ?"

Kích thích như đốt cháy huyết quảng khô khốc, đi qua từng mạnh máu trong cơ thể lấp đầy trái tim trong sáng với nhục dục khó kiềm. Y cảm giác được hông mình đang di chuyển, đụng vào đùi của con quái vật, thúc giục tên sát nhân tiếp tục.

Nhưng mọi chuyện xảy ra theo hướng ngược lại, và cảm giác mất mát nhanh chóng tìm đến y.

Trống rỗng.

Hiểu Tinh Trần cảm nhận được bản thân lúc trước đang được lấp đầy, nhưng bây giờ y chỉ cảm thấy thiếu vắng. Không còn gì cả ngoài cảm giác mất mát.

"Cầu xin ta thử xem ?"

Tiết Dương ra lệnh, khinh bỉ. Nhưng y xứng đáng với nó. Vì tất cả tội lỗi mà y gây ra. Nếu cái chết là sự giải thoát cho y, thì hắn sẽ ngăn chặn điều đó, để y tiếp tục sống dưới sự kiểm soát của kẻ thù.

Y xứng đáng với những điều đó.

Cổ họng y khô rát, nhưng với toàn bộ nỗ lực của mình, Hiểu Tinh Trần nghẹn ngào, nói ra những lời mà hắn muốn nghe.

"Muốn...Muốn ngươi...Làm ơn..."

"Ta vẫn đang ở đây mà ~"

Hiểu Tinh Trần ủy khuất, kiềm nén huyết lệ, bên dưới bị làm tới ướt đẫm đã mạnh mẽ co rút mong chờ. Hít một hơi sâu, y một lần nữa cố gắng cầu xin. "Làm ơn...Giúp...Ta ra..."

Tiết Dương vỗ mạnh vào phần đùi non đầy vết đỏ làm y kêu lên một tiếng vì đau.

"Có cố gắng đấy đạo trưởng. Nhưng phải là 'Cầu ngươi thao ta' ~"

Y không thể. Y không làm vậy được. Y không nói được những lời tục tĩu đó. Hiểu Tinh Trần xấu hổ lắc đầu, cố gắng không để hông mình đưa đẩy.

"Ta sẽ không làm gì cả cho đến khi ngươi cầu ta. ~"

Y cảm nhận được dương vật của mình bị hắn nắm lấy, vuốt nhẹ và ngăn chặn lỗ nhỏ trên đầu, đau đớn và bức bối.

"Cầu ngươi...Làm ơn...Thao ta...Ư..." Lòng tự tôn của bản thân cứ thế bị hắn dập tắt, như ngọn nến yếu ớt đứng trước cơn bão điên cuồng. Hiểu Tinh Trần nức nở, Tiết Dương hôn nhẹ lên phần đùi non phía trong khiến y run lên, cười dịu dàng.

"Ngoan lắm."

Để rồi sau đó, một trận thao lộng điên cuồng ập đến với y, tay hắn rời khỏi nam căn đã cương cứng, giải thoát cho y.

Tiết Dương thúc mạnh, vừa nhanh vừa chuẩn xác, xoáy côn thịt vào điểm mẫn cảm của Hiểu Tinh Trần. Y giật người thở mạnh, bắn ra lần thứ hai. Biểu hiện của y làm Tiết Dương gần như không còn giữ được lý trí nữa. Hậu huyệt y co rút, nội bích ấm áp bao chặt lấy hắn khiến hắn sướng tới mức đầu óc gần như nổ tung. Huyệt khẩu bị thao làm tới đỏ ửng, dịu ngoan phun ra nuốt vào cự vật thô to của Tiết Dương. Hiểu Tinh Trần bị hắn lật đi lật lại mấy đợt, cả người đầy vết hôn gặm cắn, mặt đỏ hồng mệt tới mức muốn ngất đi, lại bị hắn kéo dây xích lại vằn rõ trên cổ tay một đường đỏ ửng.

"A...Ưm...Nhẹ...Nhẹ chút...Chậm lại...Cầu ngươi...Ư...Ưm...Đừng mà..."

Mất một lúc lâu sau, Tiết Dương mới thỏa mãn mà ra thẳng vào bên trong y. Hiểu Tinh Trần bị chất dịch nóng bỏng đó phả vào sướng tới mức hét không ra tiếng, chỉ hé miệng thở dốc. Tiết Dương rút cự vật ra, âm trầm nhìn tinh dịch rỉ ra từ hậu huyệt hồng hào của người kia. Hắn cúi xuống tìm đến mặt y hôn lên, nhưng chỉ nhận lại sự im lặng và ngoan ngoãn, không có chút phản kháng của y.

"Đạo trưởng ?" Hắn véo nhẹ lên má y, vỗ vỗ hỏi. "Này..."

Không phản ứng.

Tiết Dương nheo mắt, chăm chú lắng nghe quan sát. Hắn vẫn nghe được tiếng thở nhẹ nhàng của y.

Hắn làm y sướng tới nỗi Hiểu Tinh Trần cứ thế mà ngất đi.

"Thật không tin nổi..." Hắn lầm bầm, ôm ngang eo y nằm xuống.

"Đợi đến khi ngươi tỉnh, ta sẽ lại thao ngươi lần nữa và lần nữa, cho đến khi ngươi không thể sống mà thiếu dương vật của ta ở bên trong ngươi." Tiết Dương cười khẽ, hứa hẹn, kéo một tấm chăn mỏng lên đắp cho cả hai người họ.

"Mặc kệ tên đạo sĩ kia đi. Giờ ngươi là của ta, vĩnh viễn."

Hắn ôm Hiểu Tinh Trần vào lòng, yên tâm mà ngủ thiếp đi, biết rõ rằng trái tim đang đập của y giờ chỉ thuộc về một mình hắn.

"Nếu ngày xưa ngươi đã không tha cho ta, thì từ bây giờ và mãi mãi về sau, ta cũng sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi."

~Hết~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro