Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


--Rượu đào hoa đượm, hương nồng say sưa. Ngả mình giữa hoa, mộng tiên lạc lối.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn chiếu sáng khắp các con phố, một chàng trai áo đỏ lo lắng đi qua lại bên ngoài một bức tường cao. Đột nhiên, một cái đầu nhỏ nhô ra từ trên tường.

"Vân ca!" Bách Lý Đông Quân gọi khẽ.

Diệp Vân nghe thấy tiếng gọi, quay lại liền thấy một thiếu niên xinh đẹp vẫy tay từ trên mái tường. Hắn mỉm cười dịu dàng và nhanh chóng bước tới. Đến chân tường, Diệp Vân mở rộng vòng tay ra. Thiếu niên không do dự, nhắm mắt nhảy từ trên tường xuống. Diệp Vân vững vàng vươn tay ra ôm lấy cậu, đặt xuống đất.

Sau khi Bách Lý Đông Quân đứng vững, cậu liền giơ ngón tay cái lên với Diệp Vân, "Xem ra không uổng công luyện sức, càng ngày càng dẻo dai, sức lực của Vân ca ngày càng tăng lên rồi."

Diệp Vân mỉm cười, gỡ những cánh hoa đào trên đầu Bách Lý Đông Quân, "Đi thôi, ông thầy kể chuyện sắp bắt đầu rồi, Văn Quân chắc đã đợi sốt ruột lắm rồi."

Bách Lý Đông Quân lè lưỡi, hai bóng dáng, một đỏ một xanh, chạy đuổi nhau về phía Hào Nguyệt Hiên, quán rượu đông đúc nhất thành Thiên Khải ngoài tòa nhà điêu khắc nhỏ, Hào Nguyệt Hiên dù không có rượu ngon như Thu Lộ Bạch để quyến rũ khách, nhưng có một người kể chuyện nổi tiếng-Bạch Y tiên sinh, mỗi tối đều kể những câu chuyện đầy nhiệt huyết về cung đình và giang hồ, tình yêu và thù hận. Khi Bách Lý Đông Quân và Diệp Vân đến, Hào Nguyệt Hiên đã đông kín người. Hai thiếu niên chen trong đám đông, cuối cùng đã đến được chỗ ngồi ở hàng ghế đầu và gặp Văn Quân.

Văn Quân đã đợi hai người họ một lúc lâu, dựa tay vào cằm, nhìn về phía bục gỗ lớn được chiếu sáng như ban ngày bởi những chiếc đèn lồng to, đang hồi tưởng lại câu chuyện về trận chiến của Bạch Vũ Kiếm Tiên với cao thủ Ám Hà hôm qua. Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn vẫy vẫy trước mặt nàng. Khi nàng hồi phục lại, Bách Lý Đông Quân với nụ cười như hoa đào đã gần trong gang tấc.

"Văn Quân, đang nghĩ gì vậy?"

Văn Quân mặt đỏ bừng, lắc đầu, gọi, "Đông Quân, Vân ca mau ngồi xuống đi. Sắp bắt đầu rồi."

Lời vừa dứt, một hồi trống đồng thanh thoát vang lên, làm cho tiếng ồn ào của các quan khách lắng xuống. Một thanh niên thư sinh áo trắng, không nhiễm bụi trần cầm quạt xếp bước lên sân khấu, chắp tay hành lễ rồi ngồi xuống ghế nhỏ sau bàn. Y chỉnh lại y phục, trên mặt hiện lên nụ cười, từ tốn nói:

"Chư vị quan khách, hôm nay chúng ta không bàn về những chiến công hiển hách của các bậc vương hầu, cũng không nhắc đến những ân oán tình thù trong giang hồ. Chúng ta sẽ nói về tiểu phu nhân chưa qua cửa của vị tiểu tiên sinh tài trí vô song ở học đường, Cửu hoàng tử Tiêu Nhược Phong."

Lời vừa thốt ra, dưới sân khấu, nhiều người đều hít vào một hơi lạnh, thầm nghĩ Bạch Y tiên sinh thật sự táo bạo, dám đề cập đến chuyện riêng tư của triều đình. Tuy nhiên, điều này lại càng khơi dậy sự tò mò của mọi người, khiến họ không khỏi ồn ào cổ vũ.

Bạch Y tiên sinh mỉm cười, khẽ nhấc quạt xếp lên, ra hiệu cho mọi người yên lặng, rồi tiếp tục nói: "Vậy thì, Lang Gia vương phi mà chúng ta nói đến là ai? Chính là cháu trai duy nhất của danh tướng Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần. Tiểu công tử này thật rất lợi hại. Khác với ông nội và cha, những người lừng lẫy trong võ lâm, y không chuyên võ nghệ cũng không mê văn chương, mà lại có niềm đam mê với ủ rượu, còn tuyên bố muốn trở thành một tửu tiên..."

Mọi người cười ầm lên, châm chọc tiểu công tử Bách Lý vì tính cách kỳ quái của y, không hiểu sao lại xứng với Lang Gia vương cao quý cơ chứ. Bách Lý Đông Quân nghe thấy những lời bàn tán xung quanh mà mặt mày tái mét vì tức giận, lập tức đứng dậy bỏ đi. Diệp Vân thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.

"Đông Quân! Đông Quân, đợi ta với, những người đó chỉ nói bậy thôi, đệ không cần phải để tâm đến lời bọn họ nói đâu."

Bách Lý Đông Quân giận dữ dừng bước, đá vào gốc cây hòe bên đường rồi quay lại nhìn Diệp Vân với vẻ mặt đầy uất ức, "Tại sao muốn làm tửu tiên lại không được? Sao mọi người đều phải là kiếm tiên đao thần mới đáng được tôn trọng? Còn cái tên Tiêu Nhược Phong ấy, sao ta lại có thể không xứng với hắn chứ, làm như ta muốn gả cho hắn lắm vậy!"

Diệp Vân vội vàng an ủi, "Tiểu Đông Quân của chúng ta sao lại không xứng, chỉ là những người đó mắt kém, không đáng để đệ bận tâm. Đệ tốt như vậy, có mười tên Tiêu Nhược Phong cũng không xứng với đệ. À không, phải là hắn không xứng với Đông Quân."

Bách Lý Đông Quân lúc này mới cảm thấy bớt giận hơn đôi chút, nhưng vẫn không thôi tức giận vì những lời bình phẩm vô căn cứ. "Dù văn không tinh, võ không xuất chúng thì sao chứ? Tanhất định phải làm cho việc ủ rượu của mình vang danh thiên hạ. Đến lúc đó, ta sẽ bao trọn cả quán, để cho tên bạch y tiên sinh kia, không, là tên lừa đảo kia, mỗi đêm đều kể về những thành tích của ta, tửu tiên Bách Lý Đông Quân!"

Diệp Vân cười gật đầu, "Ừm, ta tin rằng đệ nhất định sẽ trở thành tửu tiên."

Bách Lý Đông Quân được khích lệ, nắm chặt tay và nói: "Ta nhất định sẽ chế ra rượu 'Đào Hoa Nguyệt Lạc'. Đến lúc đó, xem họ còn dám nói xấu ta nữa không."

Diệp Vân mỉm cười, khoát vai Bách Lý Đông Quân, nói: "Đương nhiên rồi, Đông Quân thông minh như vậy, nhất định sẽ thành công. Đừng giận nữa, để ta mời đệ đi ăn khuya. Bánh trôi rượu nhé?"

Tầng hai của Hào Nguyệt Hiên, Lôi Mộng Sát dựa vào cột, khoanh tay nhìn Bạch Y tiên sinh trên sân khấu đang thao thao bất tuyệt, lắc đầu nói: "Lão Thất, ngươi khoe khoang bản thân thì khoe khoang, sao lại kéo theo cả tiểu công tử Bách Lý vào? Ngươi không sợ sau này hắn nổi giận sao?"

Tiêu Nhược Phong mỉm cười rót cho mình một tách trà, nói với vẻ bất lực: "Không phải ta bảo hắn kể như vậy."

Lôi Mộng Sát ngồi đối diện với Tiêu Nhược Phong, nghiêm túc quan sát biểu cảm của y. Thấy y vẻ mặt bình thản không giống như đang nói dối, không khỏi nhíu mày, suy nghĩ: "Nếu không phải là do ngươi chỉ đạo, thì còn ai dám bàn tán về bí mật triều đình? Chưa có chỉ dụ phong hôn được ban ra, nhưng tin đồn đã lan truyền khắp nơi, chê bai vương phi tương lai của ngươi. Chưa nói đến việc bệ hạ có tức giận hay không, chắc chắn Trấn Tây Hầu sẽ rất tức giận với ngươi. Sau này ngươi có thể sẽ phải chịu nhiều khó khăn đấy."

Tiêu Nhược Phong đưa tách trà lên môi, dừng lại một chút, mỉm cười nói: "Ngươi làm sao biết chuyện này không phải là do Trấn Tây Hầu phủ chủ động phát ra?"

Lôi Mộng Sát mở to mắt, "Ý ngươi là Trấn Tây Hầu phủ cố ý phát tin hạ thấp tiểu công tử của họ, để từ chối lệnh ban hôn của Hoàng Thượng?"

"Cháu trai duy nhất của Hầu phủ, từ nhỏ đã được chiều chuộng vô cùng, mọi yêu cầu đều được đáp ứng. Nếu không muốn học võ thì không học võ, nếu thích làm rượu thì sẽ tìm cho đệ ấy thầy dạy ủ rượu giỏi nhất. Làm sao có thể nhẫn tâm nhốt đệ ấy vào cái lồng vàng chứ?" Tiêu Nhược Phong mỉm cười nói.

"Nhưng ta thấy ý muốn ban hôn của Hoàng Thượng rất kiên quyết, lão Hầu Gia không thể không cho Hoàng Thượng chút thể diện được..." Lôi Mộng Sát nói với vẻ do dự, suy nghĩ kỹ về tính cách nóng nảy của Trấn Tây Hầu, không chừng điều này có thể xảy ra thật.

Tiêu Nhược Phong đặt tách trà xuống, nhìn Lôi Mộng Sát, "Vì vậy, ta không thể công khai từ chối hôn ước, để cha ta mất mặt."

"Ngươi dự định làm thế nào?" Lôi Mộng Sát hỏi, không biết có giải pháp nào khác.

"Bách Lý Đông Quân còn trẻ, việc kết hôn không cần gấp gáp. Chỉ cần lão Hầu Gia không công khai từ chối, cha ta cũng sẽ không để tâm đến. Vì vậy, ta dự định giới thiệu đệ ấy tham gia kỳ thi lớn của học đường. Sau này, đệ ấy sẽ là tiểu sư đệ của chúng ta."

Lôi Mộng Sát đang uống trà thì phun ra một ngụm, vội vã lau miệng và nói: "Hắn á hả? Lão Thất, ngươi thật sự quá viển vông rồi. Mỗi năm có hàng ngàn người tham gia, Bách Lý Đông Quân không có chút võ công nào, dựa vào cái gì để giành chiến thắng? Dựa vào kỹ thuật ủ rượu của hắn sao?"

Tiêu Nhược Phong khẽ mỉm cười, "Cũng không phải là không thể. Sư phụ thu nhận đồ đệ vốn là dựa vào cảm hứng, không nhất thiết phải là người đứng đầu mới được chọn. Ta thấy tiểu công tử Bách Lý rất thú vị, có thể sư phụ cũng sẽ nghĩ như vậy."

Lôi Mộng Sát không nói gì thêm. Thực ra, so với việc Bách Lý Đông Quân có thể vào học viện và được nhận làm đệ tử hay không, hắn còn lo lắng một việc khác hơn. Trấn Tây Hầu và trụ quốc đại tướng Diệp Vũ là tri kỷ, hai gia đình luôn có mối quan hệ thân thiết. Bách Lý công tử và công tử nhà họ Diệp cũng rất thân thiết, chẳng may không có chỗ cho Lão Thất xen vào. Nhưng nỗi lo lắng này, Lôi Mộng Sát chỉ giữ lại trong lòng.

Sau khi ăn xong bánh trôi rượu, Diệp Vân tự tay đưa Bách Lý Đông Quân về nhà, an ủi cậu một hồi lâu rồi mới về nhà. Bách Lý Đông Quân đang chuẩn bị trở về phòng của mình, thì thấy phòng khách hoa lệ thường dùng để tiếp khách sáng đèn. Tiến lại gần, cậu thấy cả thúc thúc mình cũng ở đó, cậu vui mừng chạy vào và vùi đầu vào vòng tay ấm áp của Ôn Hồ Tửu.

"Cửu cửu, ngời đến từ khi nào vậy? Sao không báo trước cho con, nếu con biết hôm nay có người đến, con đã không ra ngoài, cũng không phải mang theo bực bội về nhà" Bách Lý Đông Quân vừa lăn lộn trong vòng tay Ôn Hồ Tửu vừa nhõng nhẽo.

Ôn Hồ Tửu dịu dàng vuốt tóc cậu, "Ai dám làm cho tiểu Bách Lý chịu ấm ức, ta sẽ cho hắn một bài học."

Ôn Lạc Ngọc nhìn huynh trưởng với vẻ không đồng tình, mỉm cười dịu dàng, "huynh trưởng."

Ôn Hồ Tửu nhìn muội muội của mình với ánh mắt an ủi: ta chỉ đùa thôi mà.

Bách Lý Đông Quân uất ức nói, "Không phải vì cái tên Phong gì đó sao, cái gì cửu hoàng tử! hắn truyền khắp nơi rằng con không xứng với hắn, hừ, con cũng không thèm làm Lang Gia vương phi gì đó đâu."

Hoàng Đế thực sự có ý định ban hôn, và họ cũng vừa mới nói về chuyện này. Thậm chí ý tưởng tự làm nhục cũng là do Ôn Hồ Tửu nghĩ ra, lúc này không khỏi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn tiếp tục an ủi cháu trai, "Đúng vậy! Cái gì Phong Hoa công tử, gì mà Lang Gia vương phi, chẳng đáng để nói! Chúng ta không thèm để ý đến hắn nữa!"

Bách Lý Thành Phong nhẹ nhàng ho khan, ra hiệu cho Ôn Hồ Tửu chú ý lời lẽ, đừng quên việc chính. Ôn Hồ Tửu lúc này mới nhớ đến mục đích chính của mình, liền nói: "Tiểu Bách Lý, có muốn theo ta ra ngoài chơi vài ngày không? Ông ngoại của con đã lâu không gặp con, rất nhớ con đấy."

Bách Lý Đông Quân ánh mắt sáng lên, nhìn Ôn Hồ Tửu rồi nhìn về phía Bách Lý Lạc Trần, "Ông nội, có được không?"

Bách Lý Lạc Trần hiền từ nhìn cháu trai, dịu dàng nói: "Tất nhiên rồi. Con không phải luôn kêu ca muốn ra ngoài khám phá giang hồ sao, lần này cứ đi theo cửu cửu của con để mở rộng tầm mắt."

Bách Lý Đông Quân vui mừng khôn xiết, sau khi chào hỏi các trưởng bối, cậu nhảy chân sáo rời khỏi.

Tuy nhiên, Tiêu Nhược hành động còn nhanh hơn. Trong khi Ôn Hồ Tửu vẫn đang vật lộn để đánh thức Bách Lý Đông Quân, thì Tiêu Nhược Phong đã đến rồi.

Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong chỉ còn cách đón tiếp Tiêu Nhược Phong, đồng thời vội vàng sai người đưa Bách Lý Đông Quân lên xe ngựa bằng cửa sau. Việc làm lén lút như vậy chỉ có Trấn Tây Hầu mới dám thực hiện. Tiêu Nhược Phong đã lường trước điều này nên đã cử Lôi Mộng Sát đến chặn đường.

"Chẳng biết sáng sớm thế này cửu hoàng tử ghé thăm có chuyện gì?" Bách Lý Lạc Trần tỏ vẻ không biết gì.

Tiêu Nhược Phong mỉm cười đáp, "Hôm nay ta đến vì việc của học đường, Hầu gia cứ gọi ta là Nhược Phong hoặc tiểu tiên sinh là được rồi."

"Vậy xin hỏi tiểu tiên sinh, mục đích chuyến đi này là gì?" Bách Lý Lạc Trần tỏ vẻ tôn trọng.

Tiêu Nhược Phong ngẩng lên, thẳng thắn nhìn Bách Lý Lạc Trần, giọng điệu kiên quyết, "Ta đến... để đưa một người đi."

"Nếu tiểu tiên sinh muốn đưa người của Hầu phủ đi, e rằng không dễ dàng như vậy." Ánh mắt Bách Lý Lạc Trần trở nên lạnh lùng.

"Vào học đường và làm đồ đệ của Lý tiên sinh là điều hiếm có trong thiên hạ, ta không nghĩ Hầu gia có lý do để từ chối. Hãy hỏi ý kiến của tiểu công tử Bách Lý trước." Tiêu Nhược Phong vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, tiếp tục bước vào hậu viện bất chấp sự ngăn cản của cha con nhà Bách Lý. Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong vội vàng ngăn lại.

Bách Lý Đông Quân còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng bị Ôn Hồ Tửu và vài người hầu nâng lên xe ngựa. Ôn Hổ Tửu vừa nhảy lên xe định thúc ngựa đi thì bị Lôi Mộng Sát chặn lại. Xe ngựa rung lắc, Bách Lý Đông Quân ngơ ngác ngồi dậy, "Động đất à?"

Ôn Hổ Tửu nhìn Lôi Mộng Sát bằng ánh mắt sắc lạnh, đe dọa, "Lôi công tử, nếu ngài can thiệp vào việc của bọn ta, đừng trách tai không nể tình."

Gia tộc Ôn gia dù tiếng tăm thấp trong giang hồ nhưng không thể coi thường, đặc biệt là Ôn Hổ Tửu, bậc thầy độc dược số một. Lôi Mộng Sát cảm thấy hơi rùng mình, nhưng vẫn gồng, "Có chuyện gì thì từ từ bàn bạc, ngươi định đưa tiểu sư đệ tương lai của ta đi đâu?"

"Ngài quản được ta đưa cháu trai ta đi đâu sao? Có chỉ dụ thì đưa ra, không có thì tránh ra!" Ôn Hổ Tửu nghĩ thầm: Dù có chỉ dụ cũng vậy.

Khi Lôi Mộng Sát sắp không giữ nổi, Tiêu Nhược Phong đã đến, một luồng kiếm quang chặn đứng xe ngựa, làm ngựa phát hoản mà chạy loạn, xe ngựa bị lệch khỏi đường, Bách Lý Đông Quân bị văng lộn xộn trong xe, kêu la, "Cửu cửu! Người muốn giết con à!"

Xe ngựa bị vỡ nát, Bách Lý Đông Quân cảm thấy mình sắp chết đến nơi, trong lòng vô cùng hối hận vì không chăm chỉ luyện công, thì một người mặc bạch y từ trên không bay xuống đỡ lấy cậu. Bách Lý Đông Quân ngẩn người nhìn người đó, thầm nghĩ: Y thật đẹp trai.

"Huynh là ai?"

"Ta là Tiêu Nhược Phong." Tiêu Nhược Phong mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng đặt Bách Lý Đông Quân xuống, rồi nhìn Lôi Mộng Sát, "Nhớ bảo vệ cho kỹ tiểu sư đệ tương lai của chúng ta, đừng để đệ ấy lại bị người khác giấu đi."

Nói xong, Tiêu Nhược Phong quay lưng rời đi. Bách Lý Đông Quân đứng ngây người nhìn theo, cho đến khi bóng lưng của y biến mất cuối con hẻm.

"Huynh ấy vừa nói tên huynh ấy là gì?" Bách Lý Đông Quân hỏi.

Lôi Mộng Sát nhìn xung quanh, thấy Bách Lý Đông Quân đang nói chuyện với mình, liền đáp, "Tiêu Nhược Phong, lão Thất nhà bọn ta có phải rất phong độ không?"

Bách Lý Đông Quân lập tức không còn mê mẩn nữa, nắm tay siết chặt đến kêu cọt kẹt, nghiến răng nói: "Hắn chín là Tiêu Nhược Phong"

"Đúng vậy, ta nói với ngươi này, lão Thất của bọn ta..."

Lôi Mộng Sát còn chưa kịp nói hết lời khen ngợi Tiêu Nhược Phong, thì thấy Bách Lý Đông Quân tức giận bỏ về phủ, ra lệnh cho người hầu đóng sầm cửa lại, làm hắn bị kẹt bên ngoài. Lôi Mộng Sát gãi đầu, quyết định trèo tường vào trong, vì hắn phải luôn theo sát tiểu sư đệ tương lai cho đến khi cậu tham gia kỳ thi lớn của học đường. Vừa đặt chân xuống đất, hắn đã thấy ánh mắt không thiện chí của người hầu trong phủ, không khỏi cảm thấy sống lưng lạnh toát. Không biết, hắn đã chọc giận ai rồi?

-------

TUI CẦN BETA, AI CÓ THỂ BETA THÌ LIÊN HỆ TUI NHEN 🫶🫶🫶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro