00

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hạ Tuấn Lâm ngồi trên xe, trong tay ôm một con thỏ bông mắt hướng về cửa sổ, nhìn cảnh vật bên ngoài thay đổi từ thành thị đến vùng ngoại ô, từ phồn hoa đến nơi hẻo lánh, không có gợi sóng nào trong đôi mắt bình tĩnh trong trẻo của thiếu niên.

Ba ngày trước cậu nhận được một lá thư.

Tiểu Hạ, bọn anh quay lại rồi.

                                          ——M

Đây thậm chí còn không thể coi là thư, ngắn gọn chỉ có một câu, sau khi nhìn thấy bút ký Hạ Tuấn Lâm liền hiểu, bọn họ đều đang ở dinh thự chờ mình.

Bảy người bọn họ cùng một người thiếu niên trạc tuổi là tám đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống ở trong dinh thự. Chủ nhân cũ của dinh thự mang họ Lý, tám người từ đầu tới cuối đều được ông chiếu cố chăm sóc, sau khi ngài Lý mất thì tám người bọn họ liền phụ trách quản lý dinh thự. Vài người sau khi trưởng thành liền rời khỏi dinh thự tự tìm phương trời riêng, song vẫn luôn giữ liên lạc.

Hạ Tuấn Lâm đột nhiên bật cười.

"Thật là thú vị, dinh thự được mở cửa trở lại, vậy thì cùng bọn họ chơi đùa đi, ngươi nói có đúng không?"

Không có ai trong xe ngoại trừ cậu và người tài xế, cậu ấy dường như là đang nói chuyện với chính mình, nhưng mà, con thỏ bông trong lòng cậu lại nhẹ gật đầu, dùng cái đầu lông xù của nó cọ vào tay Hạ Tuấn Lâm.

Xe dừng lại trước cổng dinh thự, Hạ Tuấn Lâm đeo cặp lên rồi bước xuống, cửa sắt bên ngoài dinh thự giống như là biết có người đến liền tự động mở ra. Hoa viên của dinh thự ngập tràn sắc đỏ diễm lệ của dàn hoa hồng đang thì nở rộ, so sánh với loại hồng đắt đỏ nhất trên thị trường hiện nay còn đẹp hơn. Đây là cậu và Tống Á Hiên cùng nhau trồng, nhiều năm không quay về mà chúng vẫn đẹp như vậy.

Cậu đi đến trước cửa gõ gõ hai tiếng, cửa mở rồi, là Trương Chân Nguyên ra đón cậu.

"Tiểu Hạ, đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."

Hạ Tuấn Lâm nở một nụ cười rạng rỡ, khí chất độc nhất trên người thiếu niên lúc này hoàn toàn toát ra.

"Mau vào đi, tất cả mọi người đều đến rồi."

Hạ Tuấn Lâm bước vào trong dinh thự, tất cả mọi người đều đang chờ cậu. Con thỏ bông trong ngực cậu nhảy xuống đứng trước mặt những người khác cúi chào. Mấy người họ nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không kinh ngạc gì, Mã Gia Kỳ dùng tay vuốt ve cái đầu xù lông của con thỏ nhỏ, xúc cảm mềm mại kia khiến anh cảm thấy dễ chịu.

"Tiểu Nghiêm, đây là quà em tặng cho em ấy nhỉ."

"Vâng." Nghiêm Hạo Tường ngồi trên ghế sofa gật nhẹ "Dù sao Lâm Lâm nhà chúng ta thích thỏ nhỏ như vậy, cậu ấy thích thì bỏ chút thời gian có sao đâu?" Nghiêm Hạo Tường nở một nụ cười không rõ nghĩa, ngoại trừ Hạ Tuấn Lâm, người khác cũng không biết con thỏ này là làm ra bằng cách nào, đương nhiên, cũng không muốn biết.

Đinh Trình Hâm dùng tay chọc chọc Mã Gia Kỳ, dùng ánh mắt tủi hờn nhìn anh.

"Cậu nhìn người ta đi, cũng không biết tặng tớ một cái."

Mã Gia Kỳ bất đắc dĩ xoa đầu anh.

"Lúc sinh nhật cậu không phải tớ đã tặng rồi sao? Không thích hả?"

"Không thích, chúng quá xấu rồi."

"Khụ khụ, hai người đừng làm ồn nữa."

Trương Chân Nguyên kịp thời kết thúc đề tài của họ.

"Do chúng ta đều ở đây rồi, vì vậy, Dinh thự số 18 lần nữa đối ngoại mở ra, để những con người chất đầy tội ác ngoài kia đến chuộc tội."


Hoan nghênh đến với Dinh thự số 18.

ĐẾN CHUỘC TỘI ĐI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro