Luận cách dỗ dành bạn trai đang giận dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tân Hạo lúc này đang đi tới đi lui trước mặt Trương Cực.

Trương Cực không nhịn được mở miệng hỏi: "Tô Tân Hạo, cậu không thể ngừng lắc lư trước mặt tớ hay sao?"

Người nọ hình như không nghe thấy, vẫn một mình đi tới đi lui, miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chu Chu tức giận phải làm sao bây giờ..."

Trương Cực thở dài đỡ trán, dứt khoát đi khỏi nơi này để tìm tiểu bảo bối của mình.

Nhưng khung cảnh trước mắt khiến Trương Cực càng thêm khổ não. Chu Chí Hâm đang vùi đầu vào cổ Trương Trạch Vũ, hai tay còn ôm eo bạn nhỏ, còn Trương Trạch Vũ thì vỗ nhẹ lưng Chu Chí Hâm an ủi anh.

Trương Cực: ... Tô Tân Hạo cậu có thể nào quản tốt bạn trai cậu không?

Muốn biết vì sao Chu Chí Hâm lại tức giận, thì chúng ta phải quay về tình huống vài tiếng đồng hồ trước.

Buổi sáng, Chu Chí Hâm đã đến công ty từ sớm để tập luyện, hơn nữa anh cũng muốn ôm bạn trai nhỏ của mình.

Đột nhiên Trương Tuấn Hào ở đâu chạy tới trước mặt anh.

Vì thế Chu Chí Hâm nghe được Trương Tuấn Hào tình báo tin nóng: Tô Tân Hạo nhận được thư tình của nữ sinh khóa dưới.

Chu Chí Hâm vốn đang nhếch khóe miệng liền hạ xuống. Anh âm thầm thề trong lòng: Hôm nay anh quyết định sẽ không quan tâm tới Tô Tân Hạo đáng ghét kia nữa.

Bọn họ cùng nhau tham gia lớp học nhảy. Tô Tân Hạo không ngừng nhìn về phía Chu Chí Hâm, nhưng Chu Chí Hâm ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho cậu. Giáo viên lớp biểu diễn để cho họ diễn một cảnh ôm nhau khi chia tay, Chu Chí Hâm liền cho ôm có lệ, và bị giáo viên nói rằng không có cảm xúc.

Điều này khiến bạn học Tiểu Tô của chúng ta vô cùng đau đầu.

"Hôm nay mình rõ ràng không làm chuyện gì có lỗi với anh ấy, sao ảnh lại không để ý tới mình?"

Mục Chỉ Thừa vừa nghe được tin tức từ Trương Tuấn Hào liền rất nhanh chạy tới tìm Tô Tân Hạo, "Tô Tân Hạo, cậu nhận thư tình của người khác ?!"

Tô Tân Hạo sửng sốt một chút, đột nhiên nhớ ra hôm nay có một nữ sinh tới tìm cậu và đưa một bức thư tình. Nhưng bức thư tình kia là cô bé nhờ Tô Tân Hạo đưa cho Trương Cực cơ mà.

"Không không không, đó là người khác bảo tớ đưa nó cho Trương Cực." Nói xong cậu tìm được bức thư tình màu hồng phấn trong ba lô, chạy tới chỗ Trương Cực.

Trương Cực bất lực cùng Trương Trạch Vũ dỗ dành Chu Chí Hâm, nhìn thấy Tô Tân Hạo tới giống như nhìn thấy vị cứu tinh, một bước giữ chặt tay cậu, "Ba ơi, cuối cùng ba cũng đến rồi, mau dỗ Chu Chí Hâm đi, coi như con cầu xin ba đấy."

Nhìn thấy bạn trai của mình khóc trong lòng người khác, Tô Tân Hạo làm sao có thể nhịn được, sải bước về phía sô pha kéo Chu Chí Hâm đi.

Tiện tay nhét luôn bức thư tình vào lòng Trương Cực.

Tô Tân Hạo dùng sức kéo Chu Chí Hâm, khiến cổ tay trắng nõn của anh đỏ ửng lên.

"Tô Tân Hạo, buông anh ra!" Chu Chí Hâm hất tay Tô Tân Hạo.

"Hôm nay rốt cuộc anh làm sao thế, vì sao không để ý tới em?"

"Làm gì có quy định nào bắt anh nhất định phải để ý tới em chứ."

"Anh đừng nghịch ngợm nữa được không?" Tô Tân Hạo nhíu mày.

Chu Chí Hâm cười khẩy một tiếng, "Anh nghịch ngợm cái gì cơ? Em làm gì em còn không biết sao? Tô Tân Hạo, em là người có bạn trai rồi, có thể nào thu lại sự đào hoa chết tiệt của em đi không?"

"Cái gì cơ...?" Tô Tân Hạo cạn lời nghĩ về sự đào hoa của mình theo lời Chu Chí Hâm, "Anh đừng nghe Trương Tuấn Hào nói linh tinh, cậu ta có biết gì đâu chứ!"

#Trương Tuấn Hào nằm không cũng trúng đạn.

"Đủ rồi, em tự suy nghĩ đi." Chu Chí Hâm xoay người rời đi.

Tô Tân Hạo lập tức đuổi theo, từ sau lưng ôm lấy thắt lưng anh, khóe mắt còn nhanh nhảu xuất hiện hai giọt nước mắt lấp lánh, cực kì ủy khuất vùi đầu vào vai anh, "Không cần, chúng ta đừng cãi nhau được không? Em có thể giải thích điều đó."

"Hôm nay lúc em ăn trưa xong định trở lại lớp thì em gái đó chặn em lại và đưa cho em một lá thư, em cũng đã từ chối rồi. Nhưng cô ấy nói rằng muốn nhờ em đưa nó cho Trương Cực, nên em mới nhận nó, không khéo bị Trương Tuấn Hào nhìn thấy, cho rằng em nhận thư tình của người khác..."

Chu Chí Hâm nghẹn ngào nói: "Thật sự là như vậy à?"

Tô Tân Hạo gật đầu mạnh mẽ. Mái đầu xù xì đảo qua lại trước mặt, khiến Chu Chí Hâm mềm lòng. Anh xoay người xoa đầu Tô Tân Hạo, làm bộ cao giá: "Được rồi, vậy anh tạm tha thứ cho em."

Tô Tân Hạo chớp chớp mắt, vẻ mặt vô hại, cười nói, "Tốt lắm!"

Ngốc, rõ ràng bản thân anh cũng không muốn cãi nhau với em.

Mặt khác, Trương Cực cầm bức thư tình kia cạn lời không biết phải làm sao.

Đương sự bày tỏ: Vô cùng bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa.

Trương Trạch Vũ nhìn thấy, chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng nói một câu bên tai: "Vỏ sầu riêng hay bàn phím, cậu tự mình chọn một cái."

Dứt lời, người đã không thấy bóng dáng đâu.

Trương Cực: Đêm nay tui sẽ âm thầm mưu sát Tô Tân Hạo!

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro