2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thưa chú y tá, tại sao ở đây có nhiều trái tim vậy ạ?"

Ánh đèn huỳnh quang bắt đầu tràn ngập cả căn phòng sau khi anh bật công tắc, Soobin đã để cô bé đi trước mình trước khi anh đóng cửa lại.
Căn phòng giống hệt như lúc mà họ đã rời khỏi nó ba năm trước; khi đó Soobin không bao giờ để ai, kể cả bản thân, bước vào căn phòng kể từ đó. Một mình ở đây khiến cơ thể anh như bị xé nát bởi một sợi dây thời gian. Hít một hơi thật sâu, mắt anh cuối cùng cũng chớp lên để nhìn xung quanh.

Nó không có gì khác biệt so với các phòng bệnh khác. Chiếc giường được làm hoàn hảo. Các tấm trải giường màu trắng - kể cả tấm trải giường, trần nhà và bất cứ thứ gì khác cũng vậy. Gần như toàn bộ căn phòng được trang trí bằng màu trắng. Không có gì phi thường. Ngoại trừ khối lượng lớn và rất lớn của trái tim origami - tất cả đều có màu sắc khác nhau - lấp đầy toàn bộ căn phòng đến tận nơi mà người ta sẽ nhìn vào. Màu sắc gợn sóng trên giấy chiếu sáng qua tầm nhìn của anh; từ trái sang phải; từ trên xuống dưới. Nó được dán trên tường, đến nỗi hầu như không có chỗ để nhìn thấy lớp sơn trắng. Các dây và chuỗi của nó được treo lên trên trần nhà thành nhiều hàng, đan chéo nhau như đèn trang trí phòng ngủ. Nó ở cạnh giường; trên tủ đầu giường, trên gối, và cẩn thận trải ra trên ga giường.
Soobin hoàn toàn có thể nhớ lại mình đã ở lúc đó như thế nào, dán những trái tim lên tường, buộc dây, rải chúng trên khăn trải giường - ba năm trước mà cứ ngỡ như mới hôm qua.

Bé cẩn thận ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh giường nhưng Soobin đã nhấc bổng bé lên đặt xuống nệm. Thân hình nhỏ của bé gái nằm gọn trong biển trái tim trên khăn trải giường; cảnh tượng đó đáng yêu một cách kì lạ, nhưng lại khiến anh đau lòng vì những lí do mà anh cũng chẳng muốn nói đến.

Chú y tá ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, kéo ghế lại gần và đưa cho đứa trẻ một trái tim ngẫu nhiên mà anh nhặt được. "Cháu đã bao giờ nghe nói đến truyền thống gấp giấy origami trong bệnh viện chưa?"

Cầm lấy trái tim giấy, đứa trẻ hào hứng quan sát, vui mừng gật đầu. "Rồi ạ! Mẹ nói với cháu rằng khi ai đó rời khỏi bệnh viện để đến thiên đường. Chúng ta sẽ gấp những trái tim bằng giấy cho họ! Như vậy nè!"

"Chính xác," Soobin cười khúc khích. Sự phấn khích trong sáng, ngây thơ của một đứa trẻ gần như làm bừng sáng bầu không khí bệnh tật của căn phòng này, điều mà không ai có thể làm được trong vô số năm tới. Soobin cảm thấy thật mỉa mai. "Nhưng cháu có biết điều đó bắt nguồn từ đâu không?"

Bé gái lắc đầu, đưa trái tim giấy của mình cho chú vịt Peitero để cùng kiểm tra. Chỉ với điều này đã làm rung động trái tim của Soobin.

"Vậy thì. Chú sẽ kể cho cháu nghe một câu chuyện nhé." Anh hắng giọng, đứa trẻ nhìn anh với đôi mắt sáng nhất trên đời, chờ đợi anh tiếp tục với đôi môi hình chữ 'o'  ( ・∇・)

Tôi tự hỏi nếu bạn đưa con bé vào con đường của tôi. Như một dấu hiệu

"Chuyện đó bắt đầu ở đây, tại căn phòng này. Từ một cậu bé ngày nào cũng gấp trái tim bằng giấy cho tình yêu đã mất của mình, hy vọng mỗi lần một trái tim sẽ đưa cậu đến gần hơn với ngày đôi mắt kia mở lại."

________________________________

"Hyung, nhìn này!"

Yeonjun đang trèo xuống một cái cây, phần cuối của một cây cỏ bỗng nhiên cắm vào kẽ răng khi anh quay lại nhìn. "Beomgyu, em đang làm gì vậy?"

"Nhanh lên, nếu không gió sẽ thổi bay nó mất! Nhìn đi!" Cậu trai nhỏ hơn vẫn kêu lên với vẻ vui sướng, nghe có vẻ quá phấn khích khi cậu thu mình ở giữa cánh đồng, hai tay ôm lấy một thứ gì đó để bảo vệ.

Yeonjun khẽ bật cười khi nhảy xuống, bước tới. Ở giữa một cánh đồng cỏ cao, Beomgyu bí ẩn trông càng nhỏ bé hơn. "Đó là gì?" Anh hỏi
khi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Với một nụ cười tươi rói, cậu đưa tay ra, để lộ món đồ mà cậu đã che chắn cẩn thận khỏi làn gió xuân chiều. Chúng là hai bông hoa bồ công anh hoàn hảo - trắng như tuyết, tròn như những vòng tròn trong sách giáo khoa, không một bông nào bong ra.

Beomgyu cũng nhận thấy Yeonjun đang nhìn chằm chằm đầy sợ hãi và cười khúc khích khi cậu nhẹ nhàng nhổ những bông hoa, đưa một bông cho người kia. "Đây! Anh có biết rằng khi anh nhìn thấy những bông hoa bồ công anh, anh có thể thực hiện điều ước trước khi thổi chúng và chúng sẽ trở thành hiện thực ?"

Chân mày của Yeonjun cong lên. Beomgyu trông không giống kiểu thích quan tâm đến những thứ như thế. "Có thật không? Em đang bịa ra điều này hả?" Yeonjun trầm ngâm, nhìn người nhỏ hơn với ánh mắt nửa dò hỏi nửa trêu chọc.
"Không có! Một người chú đã nói với em. Nhanh nhanh, nhắm mắt lại và làm một cái đi. Hãy cùng làm điều đó với nhau đi." Beomgyu vẫy vẫy bàn tay còn lại của mình, sự phấn khích của cậu dường như không bị kìm nén. Với nụ cười vẫn nở trên môi, cậu nắm chặt mắt lại - chặt đến mức các nếp nhăn bắt đầu lộ ra. Nếu Yeonjun thấy điều này đáng yêu, anh sẽ không cho cậu biết đâu. Anh chỉ dành một giây để nhìn chằm chằm vào Beomgyu, mỉm cười một mình trước khi nhắm mắt lại.

Anh ước gì sẽ luôn được ở bên em ngày mai , cho đến khi kết thúc mãi mãi

Khi anh mở mắt ra lần nữa, Beomgyu không còn nhắm nữa. Đôi mắt nai đó bây giờ đang nhìn chằm chằm vào anh với sự mong đợi; giống như cậu đang đợi anh hoàn thành điều ước của mình để họ có thể thổi bay chúng cùng nhau. Yeonjun khẽ cười khúc khích, gật đầu một cái báo hiệu đèn xanh mà Beomgyu đang chờ đợi. Nụ cười của người kia trở nên rạng rỡ hơn không thể nào trước khi cả hai cùng thổi vào hoa bồ công anh của mình.

"Em đã ước gì thế?" Yeonjun huých vai cậu, tàn tích của những bông bồ công anh rải rác xung quanh như những bông tuyết thu nhỏ

"Hyung, em không thể nói cho anh biết được! Nếu không nó sẽ không trở thành sự thật đâu!"
Cậu trai nhìn đi chỗ khác, một cái bĩu môi nhỏ thể hiện trên khuôn mặt.

"Aw, nhưng bé đã nói với hyung mọi chuyện rồi," Yeonjun kéo mạnh, kéo cậu trai nhỏ hơn xuống sân. Beomgyu chỉ biết kêu la nhưng không có dấu hiệu kiềm chế.

Mặt trời đã lên cao. Làn gió ấm áp nhưng nhẹ nhàng. Ở đằng xa, Yeonjun có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo. Những giọt sương làm ướt quần áo của họ khi họ lăn lộn trên cánh đồng, nhưng dường như cả hai đều không bận tâm. Tiếng cười khúc khích tràn ngập sự yên tĩnh của công viên; cứ như thể chỉ có hai người tồn tại trong thế giới bao la, rộng lớn này.

Họ lên mười.

Khi họ bước sang tuổi mười một, Beomgyu lại đưa anh đến đây - vào một buổi tối tháng chín se lạnh, nơi làn gió không còn mang đến sự ấm áp dễ chịu của nụ hôn vào một chiều tháng ba. Yeonjun nhớ những giọt sương đang vuốt ve má anh khi anh lăn mình trên cánh đồng lúc họ đến thăm lần cuối.

Bây giờ, anh chỉ kéo chiếc áo cổ lọ của mình lên cao hơn, gió tàn nhẫn lướt qua mái tóc của anh. Beomgyu ở bên cạnh, một bàn tay ôm chặt lấy anh; đeo một chiếc mũ len màu trắng và mặc một chiếc áo len màu vàng tươi. Yeonjun nhận thấy chiếc mũ len của mình có tai mèo và cười khúc khích. Thật đáng yêu làm sao.

"Đến đây nhanh lên!" Cậu trai nhỏ hơn mở ra, kéo anh đi bằng bàn tay đan xen lẫn nhau của hai người. Yeonjun chỉ hét lên khi cố gắng theo kịp. Lần này gió thổi tàn nhẫn hơn, và anh có thể cảm nhận được mái tóc trên môi khi khẽ rùng mình.

Beomgyu cuối cùng cũng dừng lại khi họ đến điểm yêu thích của Yeonjun trong công viên - một cây phong khổng lồ. Họ ngồi xuống, và chỉ sau đó Beomgyu mới buông tay để mò vào chiếc giỏ mà cậu mang theo. Lòng bàn tay của Yeonjun trống rỗng một cách kì lạ vì lạnh, và vì vậy anh mới kéo chúng dưới áo len của mình để thoát khỏi cái lạnh.

"Hyung, anh có biết rằng họ sẽ cải tạo phần công viên đằng kia thành một công viên giải trí không?" Beomgyu lên tiếng, bàn tay nhỏ xíu chỉ. Ánh mắt của Yeonjun dõi theo, và chắc chắn rằng, anh đã nhìn thấy một vòng đu quay; sừng sững giữa buổi hoàng hôn kì lạ, những ánh sáng rực rỡ của nó tương phản với bóng tối của màn đêm.

"Beomgyu có muốn đi không?" Anh lên tiếng, nhận thấy vệt màu nhạt xuất hiện trên khuôn mặt người nhỏ tuổi qua cách xưng hô ngôi thứ ba. Anh luôn biết Beomgyu thích được nhắc đến như vậy kể từ khi họ còn là những đứa trẻ mới biết đi, nhưng không nhận ra rằng nó vẫn sẽ có tác dụng tương tự như bây giờ. "Đừng gọi em như vậy, em không còn năm tuổi nữa!"
Cậu đáp lại, nhưng màu đỏ thẫm giờ đã hiện lên rõ trên hình ảnh của cậu. Một nhịp tim lỡ sau khi Yeonjun cười xong với nụ cười khúc khích của mình, cậu lên tiếng với giọng rụt rè. "Beomgyu không thích những nơi cao đâu."

"Mm," Yeonjun ậm ừ, quàng tay qua vai người kia. "Hyung biết. Vậy thì chúng ta có thể nhìn nó từ xa là được."

Beomgyu lặng lẽ gật đầu. Một giây sau, cậu lấy ra một chiếc hộp nhỏ trong tay, lôi ngay ra khỏi giỏ. Nụ cười yêu thích của Yeonjun lại xuất hiện trên khuôn mặt anh khi anh nhìn chằm chằm vào cậu với sự chờ đợi.

"Nhìn xem em mang gì cho anh nè!" Cậu trai nhỏ hơn vội vàng đặt chiếc hộp xuống, với tay để lôi ra những thứ khác từ trong giỏ. "Đó là cái gì vậy?"

Beomgyu chỉ cười khó hiểu, không trả lời. Trên tay cậu lúc này là một cây nến, một chiếc bật lửa và một đống đồ dùng bằng nhựa; cậu nhanh chóng rải chúng trong lòng trước khi tháo hộp giấy ra. Yeonjun hơi mở to mắt. "Bánh sinh nhật của anh đó, đồ ngốc." Beomgyu nói với giọng vui tươi, sự thiếu tôn trọng có chủ đích dựa trên suy luận của Yeonjun; vậy mà cậu không để tâm đến nó. Cậu trai nhỏ giờ đây kiêu hãnh đưa chiếc bánh cho anh, gần như dúi vào tay anh - thứ mà Yeonjun hơi bối rối cẩn thận nhận lấy.

"Bánh cà rốt, món yêu thích của anh đó. Em đã nhờ mẹ giúp em làm nó! Em nghĩ rằng em đã làm khá tốt, anh có nghĩ vậy không?" Beomgyu hỏi với một nụ cười đắc thắng khi đặt một ngọn nến vào giữa chiếc bánh và lấy ra một chiếc bật lửa. Trong lớp sương trắng, Yeonjun gần như không thể viết tay 'Chúc mừng sinh nhật Yeonjun hyung' trên đó. Beomgyu thường có nét chữ gọn gàng, vì vậy điều này chỉ có thể biểu thị sự cố gắng của cậu trong quá trình trang trí. Hình ảnh của Beomgyu đã nỗ lực rất nhiều chỉ để anh nở một nụ cười trìu mến.

"Em đã làm được, thật luôn? Em đang nói dối anh à?" Yeonjun nhận xét, nụ cười ranh mãnh trên khuôn mặt. Điều anh không nói với Beomgyu là anh hy vọng những tiếng cười khúc khích phát ra từ cái miệng khô khốc của họ có thể che đi tiếng trái tim anh đang đập nhanh trước sự ràng buộc của khung xương sườn.

"Đó là sinh nhật của anh, em đã làm tất cả hết mình, sao anh dám chất vấn Beomgyu hả!" Cậu bĩu môi, cố ý tận dụng lợi thế nói chuyện trẻ con của mình. Beomgyu cũng vậy, nhận thức được rằng người lớn hơn yêu mến cái biệt danh này đến mức nào. "Tôi, Choi Yeonjun, thề sẽ không bao giờ chất vấn Choi Beomgyu nữa chừng nào tôi còn sống." Anh nói, giọng trầm hẳn đi. Beomgyu chỉ biết giận dỗi trước lời trêu chọc, cố gắng thắp sáng ngọn nến độc đáo giữa làn gió buổi tối mạnh.

Giữa những màn trao đổi vui nhộn và những tiếng cười khúc khích bị bóp nghẹt, hai cậu trai đã hát một đoạn rất không đồng bộ, lạc điệu của bài hát 'Happy Birthday'. Yeonjun sau này sẽ nhận ra rằng lí do anh chỉ có thể tập trung vào Beomgyu - mặc dù đáng ra đó là sinh nhật của anh - sẽ biểu thị nhiều hơn những gì anh đã từng để ý.

"Được rồi, đã đến lúc anh nên thực hiện một điều ước!" Cậu trai nhỏ góp ý. Đôi tai mèo trên chiếc mũ len của cậu bay phấp phới theo gió, nụ cười rạng rỡ tô điểm cho khuôn mặt cậu. Trong một khoảnh khắc, Yeonjun tin chắc rằng ánh sáng màu cam toả ra giữa họ là do nụ cười của cậu trai nhỏ, chứ không phải từ ngọn nến sinh nhật.

Ậm ừ, Yeonjun nhắm mắt lại và làm theo lời cậu.

Anh hy vọng sẽ luôn nhìn thấy em cười như vậy, cho đến khi kết thúc mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro