4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đó, nó đã trở thành thói quen định kỳ đến thăm công viên mỗi khi họ tổ chức sinh nhật cho nhau. Beomgyu luôn lấy tên của Yeonjun như một cái cớ để xin bố mẹ, nói với họ rằng 'Hyung chăm sóc con rất tốt, bố mẹ đừng lo!' hay 'Con không muốn chơi với ai cả, chỉ chơi với Yeonjun hyung thôi!'. Mỗi khi người lớn hơn xuất hiện trước cửa nhà cậu, bất kể thời gian hay hoàn cảnh nào ; Miễn là
có nụ cười rạng rỡ đó trên khuôn mặt, Beomgyu chắc chắn sẽ theo anh đến bất cứ đâu.

Đó là một buổi sáng tháng mười hai lạnh giá khi Yeonjun gần như phá vỡ chuông cửa của cậu bằng những tiếng chuông tàn nhẫn của anh. "Choi Beomgyu, ra đây!"

"Đến đây!" Beomgyu quá khích hét lên, vội vàng quấn khăn quanh cổ và đi đôi bốt mùa đông. Cậu ra khỏi cửa không kịp, đối mặt với chiếc Yeonjun đang càu nhàu trước cổng nhà cậu. Chàng trai kia bắt đầu cao hơn cậu rồi, và bây giờ Beomgyu phải điều chỉnh để có thói quen nhìn lên bất cứ khi nào anh ở gần. Nói một cách khác thì, cậu đang ghen tị.

"Đừng bắt anh đợi em trong giá lạnh nữa, em có chịu trách nhiệm nếu anh chết cóng không?"
Người lớn hơn trợn mắt, kéo mũ len xuống che tai. Beomgyu chỉ cười khúc khích, huých  vào anh một cái tinh nghịch khi họ bắt đầu đi theo con đường quen thuộc đến công viên. Các con đường đều được phủ một lớp băng mỏng, tuyết chất thành đống như những ngọn núi nhỏ khi chúng bị xô ra khỏi mặt đường.

Lần này họ chỉ mất hai vòng cãi vã qua lại để đến được công viên. Khi họ đi đến cây phong, tuyết bắt đầu dày qua mắt cá chân rồi, cơ thể nhỏ bé của họ trông cô đơn hơn rất nhiều giữa cánh đồng một thời xanh tươi nay đã trở thành địa hình tuyết trắng xoá. Yeonjun đi trước cậu trai nhỏ hơn vài bước — một trong những đặc quyền của anh là sở hữu đôi chân dài hơn — và không chú ý đến Beomgyu đang dần trôi về phía sau khi anh thong thả đi bộ đến cây phong.

Và đó là sai lầm nghiêm trọng của Yeonjun - bởi vì khi anh không chịu dừng để quay lại, một quả cầu tuyết khổng lồ đã lao về phía anh với tốc độ tối đa. Mất thăng bằng, Yeonjun kêu lên, gục mặt vào hai bàn tay trắng nõn trước mặt. Ngay cả khi chìm trong nhiệt độ đóng băng, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cười điên cuồng của đứa nhóc kia từ xa.

"Này, Choi Beomgyu, em sẽ phải hối hận vì điều này!" Anh thốt lên trong cơn thịnh nộ vừa quá cường điệu vừa chân thực cùng lúc khi anh đứng lên. Người lớn hơn thậm chí không buồn phủi tuyết trên mặt trước của mình; một đốm sáng đang đậu trên chiếc mũi giờ đang đỏ bừng giận giữ của anh khi anh lao vào vật lộn với một nắm tuyết.

Đứa nhóc được đề cập đang đứng cách anh một khoảng xa, có thể nhìn thấy rõ ràng nó đang cúi xuống với hai tay ôm bụng. Beomgyu cảm thấy mình sắp chết vì cười quá nhiều, nhưng cậu không thể dừng lại; không phải khi Yeonjun trông tức giận một cách thái quá như vậy. "Em à? Thử ném em xem nào! Anh không thể đâu! Boo!"

"Well, chuẩn bị đi nhá!" Anh hô hào sau khi quả cầu tuyết lớn trong tay cuối cùng cũng hoàn thành. "Đây là tay chơi bóng rổ số một của trường cấp hai mà em đang động đến đây."

Beomgyu mải mê cười đến nỗi không hiểu được những gì mình nói; bởi vì điều tiếp theo cậu biết, cậu đang nhìn thấy màu trắng.

Theo quan điểm của Yeonjun, cái cách Beomgyu tỏ ra khoa trương là một thứ hài hước đắt giá. Bây giờ đến lượt anh phải cúi xuống cười; giọng nói của họ là dấu hiệu duy nhất của cuộc sống được thổi vào công viên tĩnh lặng khắc kỷ.

"Choi Yeonjun, anh chết chắc rồi!" Cậu hét lên khi đầu cậu cuối cùng ló ra khỏi tuyết. Cậu trông giống như một chú gấu Bắc cực nhỏ với chiếc mũ len màu trắng của mình, và Yeonjun thì thầm. "Nếu anh chết, thì ai sẽ chơi với em? Huh?"

"Nếu như anh không tự tay giết chết em, anh hy vọng em sẽ sống một cuộc sống tẻ nhạt đến nỗi một khi anh ra đi, em sẽ hối hận vì đã từng làm điều này với anh!" Và anh lại bị nhấn chìm một lần nữa. Sau đó lại là một quả cầu khác, trước khi anh có thể ra tay; và lại một quả khác. Từng phút kéo dài hàng tiếng đồng hồ, tiếng cười nhường chỗ cho sự mệt mỏi. Mặt tuyết trắng hoàn hảo hoang sơ giờ đã có vô số bước chân dồn dập in dấu. Mặc dù mặt trời vừa ló dạng nhưng đối với Yeonjun và Beomgyu, cảm giác như đang mùa xuân.

Họ năm mười ba tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro