Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sicheng nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, phân vân không biết có nên gọi cho Ten hay không.

"Chắc bây giờ là buổi tối ở Mỹ phải không? Có lẽ mình sẽ đợi một vài giờ nữa, nhỡ đâu anh ấy vẫn đang làm việc..."

Sicheng gục đầu xuống gối, bực bội thật! Cậu cố ngủ nhưng không thể, những suy nghĩ ấy khiến Sicheng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường và thở dài khi nhận ra nghĩ về Ten khiến cậu thức đến gần 5 giờ sáng và không hề nhận ra điều đó. Cậu ấy chỉ... ước rằng mình có thể ở bên cạnh Ten ngay bây giờ. Mỗi giây phút chờ đợi khiến Sicheng cảm thấy rất kinh khủng.

Trước khi cậu tắt điện thoại và cố gắng có một giấc ngủ ít nhất 6 tiếng, màn hình đột nhiên sáng lên, tên của Ten và nụ cười xinh đẹp của anh ấy xuất hiện trên màn hình. Sicheng bị lạc vào đôi mắt lấp lánh của Ten trong phút chốc, cậu tự nhủ với bản thân mình rằng có lẽ nên bắt máy.

"Xin chào?" Cậu hỏi, hy vọng rằng giọng nói của mình không quá buồn ngủ hoặc quá phấn khích. Nếu Ten biết được Sicheng đã suy nghĩ về việc nắm tay hoặc hôn mình anh chắc chắn sẽ trở nên quá phấn khích và sẽ nói cho tất cả mọi người, Sicheng thực sự không muốn Lucas, Mark hay Taeyong tò mò về chuyện đó. Còn bây giờ. Cậu ấy muốn giữ những bí mật mà họ có, ít nhất trong một khoảng thời gian. Không phải vì Sicheng xấu hổ hay gì đó - cậu vẫn luôn cởi mở về tính hướng của mình - nhưng vì cậu muốn nó trở thành bí mật ngọt ngào của họ và giữ phần này của Ten cho riêng mình. Thật ích kỉ phải không? Có lẽ vậy, nhưng cậu ấy không thực sự quan tâm.

"Em có đang nghĩ về anh không?" Ten hỏi với sự phấn khích, và Sicheng biết người kia đang nhếch mép qua giọng nói của anh ấy. Cậu không nói gì, nhưng cậu ấy biết Ten biết. Cậu quá dễ đoán sao? Có phải suy nghĩ của Sicheng lớn đến mức bằng cách nào đó đã chạm đến Ten không? Cậu ấy đỏ mặt, nhận ra rằng mình đã ngốc nghếch thế nào khi nghĩ về điều đó. Sau tất cả, tình yêu làm mọi người trở nên mù quáng.

"Không cần phải trả lời, anh biết tất cả những tiếng vo ve xung quanh tai mình là vì em đang nghĩ về anh. Hoặc ít nhất anh mong thế, bởi vì anh cũng nghĩ về em. Rất nhiều, kể cả những khoảng khắc ngẫu nhiên trong ngày. Khi luyện tập, khi tắm, khi anh chuẩn bị lên sân khấu..."

Ten vẫn đang nói và Sicheng lại lạc vào trong suy nghĩ của mình lần nữa. Cậu ấy thật sự ước mình có thể ở bên Ten. Cậu ấy ước mình có thể ở trong đám đông và hét to tên của anh người yêu, ngắm nhìn anh ấy trình diễn và cống hiến hết mình trên sân khấu.

Ten là một người tràn đầy năng lượng, và Sicheng chưa bao giờ thấy mệt mỏi khi xem anh ấy nhảy, cơ thể của Ten làm cho mọi chuyển động trở nên uyển chuyển và tự nhiên, như thể là nếu anh ấy không dành ra hàng giờ để ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm gương để mỗi bước nhảy trở nên hoàn mỹ.

Ten đẹp nhất trong hai khoảnh khắc: đầu tiên là khi anh ấy nhảy, cơ thể của anh phản ứng với từng nốt nhạc như thể là nó được tạo ra cho điều đó, chuyển động đẹp mắt mà không cần bất kì nỗ lực nào.

Thứ hai là khi họ ở cùng nhau, chỉ riêng 2 người, không có kẽ hở nào giữa cơ thể họ, âu yếm hoặc làm tình với nhau, cơ thể của Ten phản ứng với từng cái chạm của Sicheng, cảm giác như thể là họ được sinh ra để dành cho nhau. Cách mà Ten nhìn cậu ấy khi họ đang ở cùng nhau như vậy khiến cậu đắm chìm vào tình yêu mỗi lần nhiều hơn một chút.

Sicheng thực sự rất muốn ở bên cạnh Ten ngay bây giờ.

"Em nhớ anh", Sicheng thốt lên, ngắt lời Ten. Cậu ấy thấy rất lo lắng khi nghe thấy Ten cười, cảm thấy sự thôi thúc muốn hôn lên nụ cười trên môi anh.

Chúa ơi, cậu ấy thật sự không thể đợi được đến khi Ten trở về. Một tuần giống như cả tháng vậy, và Sicheng không tin rằng cậu ấy phải chờ thêm vài ngày nữa để ôm Ten trong vòng tay của mình.

Như thể là có thể đọc được suy nghĩ của Sicheng, Ten nói, "Anh cũng nhớ em, baby. Một buổi concert nữa và chuyến lưu diễn sẽ kết thúc, và anh sẽ trở lại trong vòng tay của em ngay lập tức."

Sicheng mỉm cười, sự trìu mến trong giọng nói của người lớn tuổi hơn khiến lồng ngực anh thấy ấm áp.

"Em không đợi được, em sẽ chờ ở đây với cánh tay rộng mở," Sicheng nói, nụ cười ngượng ngùng trên gương mặt của cậu ấy bị phá hỏng bởi một cái ngáp. Sicheng dụi mắt mình để tỉnh táo.

Cậu nghe thấy Ten đang tìm thứ gì đó trong túi của mình và sau đó thở hổn hển, "Sicheng! Ở đó đã gần bình minh rồi! Tại sao em lại không ngủ chứ? Ôi Chúa ơi, anh không đánh thức em phải không?"

Sicheng mỉm cười, hình ảnh Ten lo lắng và phụng phịu trong suy nghĩ của anh ấy thật sự rất đáng yêu, "Anh không có đánh thức em. Em chỉ không thể ngủ được thôi."

"Tại sao chứ?" Ten có vẻ lo lắng, và đột nhiên Sicheng cảm thấy muốn ôm anh.

"Em lúc nào cũng suy nghĩ về anh", Sicheng thừa nhận, làm Ten bật cười rất to, nhưng cậu biết Ten có lẽ cũng đỏ mặt và cậu ước mình được thấy nó.

"Em sến thật đấy." Ten nói, đóng cánh cửa phòng khách sạn đằng sau anh ấy. "Em có muốn call video không? Chúng ta có thể giả vờ đang âu yếm nhau." Sicheng cau mày khi nghe điều đó, bởi vì cậu ấy ước họ không cần phải giả vờ âu yếm, nhưng hoàn cảnh hiện tại khiến họ khó có thể làm khác được.

"Em cũng có thể ngủ thêm một chút," cậu ấy nói thêm, không kìm được tiếng ngáp. Biết rằng công ty của họ đã khiến họ làm việc chăm chỉ thế nào trong suốt đợt quảng bá hoặc chuyến lưu diễn vừa rồi, Sicheng làm Ten bất ngờ, cậu thậm chí vẫn còn năng lượng để nói chuyện với anh, nhưng cậu không bận tâm. Nói chuyện với Ten làm cậu ấy thấy hạnh phúc, ai sẽ từ chối điều đó chứ?

Sicheng nằm lên giường khi đợi Ten thay một bộ quần áo chỉnh tề.

Khi cậu nhấc máy, gương mặt tươi cười của Ten thậm chí còn xinh đẹp hơn mọi khi. Anh ấy trông có vẻ mệt mỏi nhưng cũng rất hạnh phúc, và Sicheng cảm thấy yêu đến mức gần như đau đớn.

"Anh thật đẹp," cậu ấy nói mà không nhận ra khi cậu đang bận quan sát đôi môi xinh đẹp của bạn trai mình cong lên như một nụ cười, má Ten đỏ bừng, sửng sốt trước lời thú nhận đột ngột. Không phải vì anh không biết Sicheng thấy anh xinh đẹp - cậu ấy không bao giờ không nhắc đến nó với anh -  nhưng nó khiến trái tim anh rung động mọi lúc.

Họ tiếp tục trò chuyện và trước khi Sicheng nhận ra rằng mình đã ngủ, giọng nói ngọt ngào của Ten đã đưa cậu vào giấc mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro