Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ.

Mùa đông quá lạnh, Tống Á Hiên lại là kiểu người sợ lạnh, cho dù có mặc bao nhiêu lớp quần áo cũng không thể ở bên ngoài quá lâu.

Nhưng vẫn bị cảm rồi.

Lúc Lưu Diệu Văn gọi đến, Tống Á Hiên vừa mới dậy, tối hôm qua đã hẹn gặp mặt trên Wechat. Tống Á Hiên nhìn chằm chằm ID người gọi, hắng giọng rồi mới nhấc máy.

Lưu Diệu Văn lập tức nghe ra manh mối, "Em cảm rồi?"

Tống Á Hiên khẽ khịt mũi, nói dối, thật ra đã bị cảm hai ba ngày rồi, khi cảm thấy càng lúc càng nặng hơn đã uống thuốc đúng cử, đúng giờ, nhưng mãi vẫn chưa khỏi, vốn nghĩ lúc gặp mặt sẽ đỡ hơn.

"Ừm, chỉ là ho nhẹ thôi, em uống thuốc rồi."

Cậu nói xong, bên kia im lặng trong giây lát.

"Chuẩn bị đi, nửa tiếng nữa anh đến trường đón em."

Tống Á Hiên còn muốn vùng vẫy chút nữa, điện thoại đã bị cúp.

Chuẩn bị ý là nói đứng dậy, tắm rửa sạch sẽ, Tống Á Hiên thường ở lại chỗ Lưu Diệu Văn vào cuối tuần, từ quần áo đến đồ vệ sinh cá nhân đều có đủ cả.

Nhiệt độ hôm nay lại hạ, tiết trời bên ngoài lạnh hơn những ngày trước, Tống Á Hiên vừa ra khỏi phòng đã rùng mình, Lưu Diệu Văn đến nơi mới gọi cậu xuống lầu, nhưng Tống Á Hiên lại háo hức muốn gặp bạn trai nên cậu xuống trước đợi.

Lưu Diệu Văn đậu xe trước ký túc xá, vừa lấy điện thoại ra đã nhìn thấy phía sau cửa kính tòa nhà, người đứng cạnh cái cây đang thò đầu ra nhìn, như biết rằng mình sẽ bị mắng khi làm như vậy.

Tống Á Hiên ở bên kia nói, "Em xuống ngay."

Lưu Diệu Văn nheo mắt, đứa nhỏ ngốc này chắc muốn tạo ra cảnh tượng vừa mới xuống lầu, tiếp tục thẫn thờ thu mình sau cái cây thêm vài phút nữa.

Anh mở cửa xe, đi đến chỗ Tống Á Hiên, người nọ vẫn đang chăm chú vào điện thoại chờ đến thời điểm thích hợp để xuất hiện.

Nắm lấy tay cậu, cảm nhận được cái lạnh trong lòng bàn tay, mặt của Lưu Diệu Văn tối sầm lại, không nói lời nào kéo người đó vào xe, đến lúc về nhà vẫn không nói lời nào.

Tống Á Hiên nhận ra tâm trạng người nọ không tốt, đôi mắt ngập nước lộ ra bên ngoài khẩu trang lặng lẽ dò xét, từng bước từng bước theo sau người nọ vào nhà.

Vừa được gặp mặt cậu đã quên mất hậu quả của việc nói dối.

Vì vậy khi bị người đó ấn lên cửa, cậu mở to mắt sợ hãi, cậu nhanh chóng che miệng trước khi Lưu Diệu Văn tiến tới, giọng nói khàn khàn có chút đáng thương.

"Không được hôn, em bị cảm."

Lưu Diệu Văn không nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu sau đó kéo khẩu trang xuống. Tống Á Hiên rụt cổ, cậu rùng mình khi đầu ngón tay xoa lên môi, Lưu Diệu Văn vừa xoa vừa nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm.

Cảm giác này rất kỳ lạ.

Tống Á Hiên nhịn không được ho khan một tiếng, Lưu Diệu Văn mới rút tay về.

Hai người ở bên nhau cũng lâu rồi, Tống Á Hiên cũng phân biệt được tâm trạng của Lưu Diệu Văn, người này hỷ nộ đều không để lộ, có đôi lúc cũng khó mà phân biệt.

Cuối năm, công việc của Lưu Diệu Văn bận rộn, Tống Á Hiên sợ làm anh lo lắng.

Cậu vẫn dựa vào cửa, nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của người trước mặt để lấy lòng, kể hết những việc xảy ra trong trường gần đây.

Biểu cảm của Lưu Diệu Văn thả lỏng, Tống Á Hiên vòng tay qua cổ anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Gần đây thật sự rất lạnh, bị cảm rồi ăn gì cũng không ngon miệng."

Đôi tay Lưu Diệu Văn dùng sức bế cậu lên, Tống Á Hiên ngay lập tức kẹp lấy eo anh, "Tối nay em muốn ăn cháo..."

Đột nhiên từ phòng khách truyền đến một tiếng "bộp" rõ ràng, Tống Á Hiên mới nói được một nửa đã bị cắt lời, vừa không vui vừa ngại ngùng lắc chân, "Anh không được đánh mông em."

Mặc dù không đau chút nào khi có lớp áo khoác dày che chắn, nhưng động tác này khiến cậu nhớ đến vài việc trên giường...

Trong đầu choáng váng, cả người như muốn bốc hơi, người này quả nhiên khó dỗ.

Lưu Diệu Văn thờ ơ nói, "Phạt em."

---

Lưu Diệu Văn thay cho Tống Á Hiên một bộ đồ ngủ thoải mái rồi nhét người vào mền, Tống Á Hiên để anh đo nhiệt độ rồi uống thuốc.

Cậu nhớ bộ đồ ngủ trên người này, hình như tuần trước lúc cởi ra trong phòng tắm đã bị làm bẩn mất, mà lúc này cậu lại có thể ngửi thấy mùi thơm của bột giặt, rõ ràng là đã được giặt sạch.

Không thể không nghĩ đến vài thứ.

Tống Á Hiên cau mày sau khi uống thuốc đắng, ngay lập tức được đút một viên kẹo. Tống Á Hiên ngậm kẹo, một bên má phồng lên vì ngậm kẹo trông vô cùng đáng yêu, úp úp mở mở hỏi: "Anh giặt đồ cho em?"

Lưu Diệu Văn đang treo áo khoác của Tống Á Hiên, nghe câu hỏi của cậu, quay đầu nhìn cậu.

Người này như có năng lực đọc suy nghĩ, "Đều được giặt sạch hết."

Tất nhiên Tống Á Hiên hiểu có bao gồm những gì, đôi tai không khống chế được mà nóng lên, vậy trong đó có...

Lưu Diệu Văn bổ sung một câu, "Giặt tay đó."

Vừa nghĩ đến cảnh đó Tống Á Hiên đã chịu không nổi, lâu vậy rồi cũng chỉ có tuần trước là vội vàng, cậu về trường với đôi chân run rẩy, chuyện quần áo bẩn cũng không nhớ đến.

Cậu lắp bắp một lúc mới nói: "Lần sau... đừng như vậy."

Lần sau?

Lưu Diệu Văn cười khúc khích, thích thú nhìn người vừa bị mình nhét vào mền, truy hỏi: "Lần sau không được làm gì, là không được làm hay là..."

Tống Á Hiên rút người lại, "Anh đừng nói nữa!"

Lưu Diệu Văn kéo người ra ngoài, "Quần lót tự tay anh cởi anh không được giặt sao?"

Người này sao lại như thế, Tống Á Hiên bịt tai không muốn để ý đến anh.

Lưu Diệu Văn nắm tay cậu, hôn lên mu bàn tay cậu, "Hay là em giặt cho anh đi?"

"... Giặt."

"Được, đợi em hết cảm rồi lại làm bẩn nó."

---

Buổi tối có canh cà chua thịt bò, đôi mắt Tống Á Hiên sáng rực khi thấy nó, bị cảm nên miệng rất nhạt, lại thật sự muốn ăn cháo.

Món canh bưng ra vẫn còn nóng hổi, Tống Á Hiên đợi không được ăn một miếng đậu hũ, đậu hũ rất mềm, có cà chua dồn bên trong nên ăn rất ngon, có hơi chua nhẹ.

Chỉ là quá nóng, Lưu Diệu Văn đưa cho cậu một ly nước, "Em gấp gì chứ."

Tống Á Hiên bị nóng đến chảy nước mắt, "Mấy ngày nay trong trường quá khổ, thức ăn ở lầu một vào mùa đông không đủ nóng, lầu hai thì nhiều người, mỗi ngày chỉ ăn được một ít."

Tống Á Hiên khuấy chén canh còn nóng hổi, muốn cho nó nguội bớt rồi uống, dùng muỗng múc một miếng đậu hũ cho vào miệng.

"Á Hiên, dọn đến ở với anh đi."

"Hả?"

Sự chú ý của Tống Á Hiên vẫn còn nằm ở món ăn.

Cậu bồn chồn đặt muỗng xuống giải thích: "Em chỉ thuận miệng nói thôi, không cố ý."

Lưu Diệu Văn nhìn cậu một cách nghiêm túc, "Không muốn sao?"

Tống Á Hiên lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em tưởng anh cần không gian riêng."

Cho dù hai người đã quen nhau một năm rồi, tình cảm của hai người rất tốt, Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn không phải kiểu người thích bạn trai cứ quấn lấy mình.

Phương thức sống chung trước đây, từ thứ hai đến thứ sáu nếu Lưu Diệu Văn không bận sẽ đi ăn cùng nhau, cuối tuần sẽ đến nhà anh.

Nếu ở chung, đêm nào hai người cũng sẽ ở cùng nhau, có nghĩa là sẽ biết nhiều hơn về thói quen sinh hoạt của nhau, sẽ dễ hòa hợp với nhau hơn nhưng có chăng sẽ đánh mất sự tươi mới trong mắt đối phương.

Đối với một sinh viên đại học như Tống Á Hiên mà nói, một người thành đạt trong xã hội như Lưu Diệu Văn, liệu rằng sức hút của bản thân có trở nên mờ nhạt sau khi hai người tìm hiểu sâu hơn về nhau không.

Lưu Diệu Văn trả lời mà không cần suy nghĩ, "Đó là trước khi yêu đương."

Trợ lý nói gần đây anh kiểm tra điện thoại thường xuyên hơn, có lúc còn trong lúc đang họp nữa, Lưu Diệu Văn không ngốc đương nhiên không thể nào không hiểu rõ cảm xúc của bản thân.

Tống Á Hiên im lặng vài giây, cũng nhận ra bản thân đang lo được lo mất, mối quan hệ của hai người chắc chắn luôn phải trải qua bước này.

Cậu cắn muỗng, gật đầu, "Được thôi."

---

Việc sống chung này Lưu Diệu Văn làm nhanh hơn Tống Á Hiên nghĩ, học kỳ này chỉ còn vài tuần nữa, Tống Á Hiên định kỳ sau sẽ chuyển đến.

Buổi tối, Lưu Diệu Văn ôm vai Tống Á Hiên hỏi phương thức liên lạc của bạn cùng phòng, người này dự định ngày mai sẽ chuyển đồ của cậu đi.

Tống Á Hiên kinh ngạc, "Sao gấp vậy, em còn chưa kịp đóng gói hành lý."

"Anh chỉ lấy một ít quần áo, mang theo máy tính của em, những thứ khác học kỳ sau chuyển đến cũng không muộn."

Tống Á Hiên nghĩ, sao lại giống như sợ cậu sẽ bỏ chạy quá vậy, không giống với phong cách làm việc của Lưu Diệu Văn.

Nghĩ nghĩ rồi cũng thuận theo anh. Cuối tuần, Lưu Diệu Văn đến ký túc xá lúc mười giờ hơn, trước đó đã liên lạc với bạn cùng phòng, trong phòng có người đợi sẵn.

Lưu Diệu Văn cầm chìa khóa Tống Á Hiên đưa nhưng không mở cửa, gõ cửa đợi người ra mở mới đi vào.

Bạn cùng phòng nhiệt tình chỉ cho Lưu Diệu Văn bàn và tủ quần áo của Tống Á Hiên, có vẻ như quan hệ rất tốt.

Lưu Diệu Văn vừa trò chuyện với bạn cùng phòng vừa thu dọn đồ đạc, anh nói không nhiều, chủ yếu là nghe, để bầu không khí không quá mức lạnh lẽo, thi thoảng cũng nói vài câu.

"Này, hai cậu đến năm hai mới ở bên nhau đúng không? Tôi nói cho cậu hay, Á Hiên nói cậu ấy đã thích cậu từ hồi trung học rồi đó. Là do có lần cả bọn đi uống rượu hỏi được đó. Tên nhóc đó còn không dám thừa nhận. Lúc năm nhất cậu đến tìm cậu ấy, thằng nhóc đó vui lắm."

Lưu Diệu Văn giật mình, sau khi anh và Tống Á Hiên ở bên nhau, anh không còn sự cứng nhắc như thường nữa, hôm nay khoác một chiếc áo măng tô sáng màu nhìn cũng không khác sinh viên là bao.

Anh nhanh chóng bắt được vài từ khóa, mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng đều đã là quá khứ rồi.

"Cậu nhận nhầm rồi, tôi với Á Hiên đến năm hai mới gặp nhau."

"Không thể nào, cậu không phải họ Lưu sao? Trước đây tôi từng thấy cậu trong trường mà."

Lưu Diệu Văn lấy cuốn sổ từ trong ngăn kéo ra, không ngờ tới bên trong có kẹp một bức ảnh.

Đó là một tấm ảnh nhóm, đã được ép nhựa, giữ gìn rất tốt.

Lưu Diệu Văn vừa nhìn thấy bức ảnh, dường như đã hiểu.

---

Tống Á Hiên không thể nhớ Lưu Diệu Văn đã không nghe bao nhiêu cuộc điện thoại của cậu rồi. Vốn dĩ cậu định đến trường cùng Lưu Diệu Văn, nhưng vừa mới hết cảm, Lưu Diệu Văn nhất quyết muốn cậu ở nhà đợi.

Sau khi nhận tin tức từ bạn cùng phòng, Tống Á Hiên hoảng hốt, ngay lập tức gọi điện thoại cho Lưu Diệu Văn để giải thích.

Từ khi ở bên Lưu Diệu Văn, cậu chưa từng có suy nghĩ nào khác.

Tống Á Hiên gấp gáp, nhưng đối phương mãi không trả lời cuộc gọi của cậu.

Ngay lúc cậu định ra ngoài kiếm người thì Lưu Diệu Văn đã về, Tống Á Hiên vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu, đem người đỡ vào nhà.

Lưu Diệu Văn nhìn không giống đang say, vẫn có thể đi rất vững, chỉ là mùi rượu trên người rất nặng.

Anh dừng lại ở huyền quan, không muốn đi vào, từ túi áo khoác lấy ra một bức ảnh, chỉ vào một người trong đó, đôi mắt đỏ hoe, hỏi: "Giống không?"

"Vì cái này sao?"

Mặc dù anh không nói rõ nhưng Tống Á Hiên nghe hiểu, cậu phủ nhận, "Không phải vì Doãn Dật."

Trong quán bar đúng là vì Lưu Diệu Văn và Lưu Doãn Dật trông hơi giống nhau nên cậu mới tiếp cận, nhưng không phải vì điều này mà cậu ở bên Lưu Diệu Văn.

Sau khi ở bên nhau, cậu toàn tâm toàn ý, chưa từng liên tưởng anh thay thế cho bất kỳ ai.

Tống Á Hiên vươn tay ôm lấy anh, "Tin em, Văn ca."

Đôi mắt người kia thâm trầm nhìn cậu, đột nhiên anh cắn một cái thật mạnh vào vai Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên đau đớn rên rỉ, nhưng không đẩy anh ra.

Trong miệng Lưu Diệu Văn vẫn còn máu, hôn cậu, vừa hôn vừa thô bạo xé toạc quần áo trên người cậu.

"Anh phải vấy bẩn em, in lên người em ký hiệu của anh."

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro