Chương 3: Hồi ức vườn trường (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường mới chuyển đến đây được nửa tháng, nhưng mối quan hệ với bạn học đều rất tốt. Mọi người đều ưa thích người bạn cùng lớp mới này, vừa học giỏi, tính cách tốt lại ôn nhu, khiêm tốn, à đúng rồi, ngoại trừ Lưu Diệu Văn.

Thái độ của Lưu Diệu Văn đối với anh luôn lạnh nhạt, mặc dù là bàn trước bàn sau nhưng trao đổi giữa 2 người cũng rất hiếm. Mỗi lần Nghiêm Hạo Tường lấy hết can đảm để chủ động bắt chuyện, khi quay người lại, Lưu Diệu Văn hoặc đang gối lên tay ngủ hoặc không ngồi ở đó.

-

"Này." Lưu Diệu Văn dùng bút chọc vào lưng Nghiêm Hạo Tường, người phía trước quay lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh.

Lưu Diệu Văn bắt gặp ánh mắt của anh, nói: "Bài tập Ngữ văn cậu đã làm chưa? Cho tôi mượn chép đi."

"Ồ..." Nghiêm Hạo Tường không hiểu sao lại thất vọng rũ mắt xuống, xoay người đưa sách bài tập cho hắn.

Lưu Diệu Văn nhận lấy, cau mày. Vừa rồi hắn quan sát rõ ràng toàn bộ quá trình ánh sáng trong mắt Nghiêm Hạo Tường ảm đạm xuống. Nghiêm Hạo Tường... dường như rất mong đợi được nói chuyện với hắn?

"Chữ viết rất đẹp." Lưu Diệu Văn cố gắng mở ra chủ đề.

"Cảm ơn."

"À cái kia...Cậu có biết chơi bóng đá không? Tháng sau có một trận bóng đá, đội chúng tôi dự định sẽ bắt đầu luyện tập."

Đôi mắt của Nghiêm Hạo Tường ngay lập tức sáng lên, nhanh chóng trả lời Lưu Diệu Văn: "Tớ chơi ở vị trí tiền vệ."

Nghe vậy, Lưu Diệu Văn nhướng mày nói: "Thật là trùng hợp, chúng ta vừa đi mất một tiền vệ."

-

"Lưu Diệu Văn, hôm nay tan học có ở lại chơi bóng không?" Chuông vừa reo, mọi người đang bận rộn thu dọn sách vở, Nghiêm Hạo Tường quay lại, giương đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi anh.

"Hôm nay?" Lưu Diệu Văn ngước mắt nhìn đồng hồ treo trên tường phòng học, "Cũng không phải là không được."

Hắn kéo khóa cặp sách, đôi chân dài bước ra khỏi chiếc ghế nhỏ, vị trí này căn bản không vừa với chân chút nào, ngồi cả ngày ở đó khiến chân hắn đau nhức. "Tôi đi hỏi Hứa Thừa và những người khác một chút."

Nghiêm Hạo Tường nhìn một loạt động tác uyển chuyển tuấn tú của hắn, khi hắn đứng dậy, mái tóc đung đưa, cả người cực kỳ tự do phóng khoáng.

Có chút đẹp trai.

Nghiêm Hạo Tường âm thầm đánh giá hắn trong lòng. Nghiêm Hạo Tường tinh thông lõi đời, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, dùng lời nói dễ dàng khen ngợi người khác. Nhưng lần này, lần đầu tiên, anh thực sự cảm thấy có người đẹp trai từ tận đáy lòng.

Anh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, quay người lại, cẩn thận thu dọn sách vở theo bài tập được giao trên bảng đen.

Vừa kéo khóa cặp sách lên, có người vỗ nhẹ vào vai anh, anh quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệu Văn.

Người nọ một tay xách túi, áo đồng phục mở tung, dáng vẻ cà lơ phất phơ nhưng khuôn mặt lại rất ngay thẳng. Lưu Diệu Văn cong môi, nụ cười vẫn còn có chút tà khí.

"Đi thôi nào, tiền vệ."

-

"Ôi trời, Tường ca, cậu giỏi thật đấy." Hứa Thừa thở hổn hển, đặt mông ngồi dưới đất, khát không chịu nổi tu chai nước ùng ục.

Nghiêm Hạo Tường ở một bên mỉm cười yếu ớt, lau mồ hôi trên mặt, tiếp lấy nước khoáng Lưu Diệu Văn ném tới.

"Tường ca, cậu vừa đẹp trai, thành tích tốt thì thôi đi, chơi thể thao còn giỏi như vậy, nếu tớ là con gái, tớ chắc chắn sẽ mặt dày mày dạn theo đuổi cậu."

Nghiêm Hạo Tường mỉm cười xua tay.

"Nói cái gì đó?" Lưu Diệu Văn đi tới, ngẩng đầu uống một ngụm nước, nhìn Hứa Thừa.

"Tớ nói, Tường ca mẹ nó thật là quyến rũ." Hứa Thừa vẻ mặt nghiêm túc lớn tiếng nói.

"Khụ khụ khụ khụ..." Nghiêm Hạo Tường bị cậu đột nhiên lớn tiếng khen ngợi mà sợ hãi đến mức nghẹn ngào, ho mấy lần hai mắt liền phiếm hồng.

Lưu Diệu Văn cố gắng hết sức kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm Nghiêm Hạo Tường ho khan, đôi mắt long lanh của người nọ còn nổi lên nước mắt.

Lưu Diệu Văn nhìn đi chỗ khác, tu một hơi hết chai nước khoáng. Ho khan vài cái mắt liền phiếm hồng, lần đầu tiên nhìn thấy một người con trai yếu ớt như vậy.

"Lúc trước còn gọi là Hạo Tường Hạo Tường, bây giờ liền tôn xưng Tường ca rồi?" Lưu Diệu Văn nhướng mày.

Hứa Thừa cười hắc hắc, "Tớ đây là không nhịn được, cậu ấy quá mạnh mẽ rồi, không tôn xưng cậu ấy một tiếng ca, lương tâm của tớ cắn dứt chớt mất."

"Nhưng mà, Văn ca, tớ khẳng định vẫn là fan cuồng nhiệt của cậu, là loại fan sẽ không bao giờ trèo tường."

Lưu Diệu Văn cười nói: "Thôi đi."

Nghiêm Hạo Tường đã hoàn hồn lại, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt, lén lút ngước nhìn Lưu Diệu Văn. Đèn đường trên sân bóng ban đêm đặc biệt sáng, ánh sáng chiếu vào người hắn, ánh trăng cũng ưu ái những đứa trẻ xinh đẹp, phủ lên người hắn một vầng sáng trắng bạc. Hắn mỉm cười, nụ cười không đạt đến đáy mắt nhưng vẫn rạng ngời, bộ dáng tùy ý lười biếng, không mất đi tà khí, giống như một thiên thần sa ngã bị trời trừng phạt xuống trần gian.

Thình thịch... thình thịch...

Nghiêm Hạo Tường thu hồi ánh mắt, chớp mắt vài cái, chạm vào trái tim, nhịp tim điên cuồng gào thét, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Thật là một cảm giác kỳ lạ. Nghiêm Hạo Tường vội vàng hít mấy hơi điều chỉnh, nhưng vành tai lại đỏ bừng.

"Này, ôi chao Tường ca, cậu đã từng yêu chưa?"

Nghiêm Hạo Tường bối rối quay đầu lại như một đứa trẻ bị đọc được suy nghĩ nội tâm, chớp mắt vài cái mới nhận ra Hứa Thừa đang hỏi mình. "Không, không có"

Lưu Diệu Văn ngước mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, bắt gặp đôi tai đỏ bừng của anh.

"Chậc, đáng tiếc thật đấy." Hứa Thừa thở dài, thầm nghĩ, Nghiêm Hạo Tường chọn vợ kén chồng nhất định có yêu cầu rất cao, anh chắc chắn là kiểu người từ nhỏ được theo đuổi mà lớn lên.

"Tường ca, chuyện yêu đương này ấy mà cậu cân nhắc thoáng một chút đi, đừng lãng phí tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình."

"Nếu muốn yêu đương, cậu có thể nhờ Văn ca giới thiệu cho cậu một cô gái. Cậu ấy là tình thánh đấy."

Nghiêm Hạo Tường chậm rãi ngước mắt liếc nhìn Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn đá vào mông Hứa Thừa một cái, khiến người nọ ngã sang một bên.

"Im đi." Lưu Diệu Văn trong miệng bình tĩnh nói ra hai chữ, thanh âm từ tính trầm thấp.

Lưu Diệu Văn chắp tay, quay đầu nhìn vào ánh mắt ẩn tình của Nghiêm Hạo Tường, nhướng mày: "Đừng nghe cậu ta nói bậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro