Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay trời lại mưa rồi.

Khi những bông hoa hồng trong vườn được bao phủ bởi toàn nước mưa thì quá khứ lại hiện về trong tâm trí tôi.

Trong cái trí nhớ mơ hồ đó, vào mỗi buổi sáng mẹ thường mang cho tôi một đĩa cơm cari, kèm một ly sữa ấm. Ánh sáng lúc đó thật sự rất đẹp. Trong sân những tấm chăn được phơi thơm mùi xà phòng, sương sớm trên thảm cỏ xanh phản chiếu ánh sáng bình minh. Cách tấm cửa kính, bố mẹ đang chăm sóc đám hoa hoa cỏ cỏ, thỉnh thoảng không hẹn mà cùng quay đầu mỉm cười với tôi.

Mẹ là một kẻ ngốc, luôn quên đưa đón chính đứa con của mình. Ấn tượng nhất trong tôi là trận mưa khi còn học tiểu học, trời bắt đầu biến đổi khi tôi bước khỏi cổng trường. Mây đen vần vũ đầy trời.

Bốn phía xung quanh bạn bè đều được phụ huynh lũ lượt đón về, chỉ còn một mình tôi đứng đơn độc dưới mái hiên.

Trời càng lúc càng tối, tôi càng lúc càng ấm ức.

Vào lúc tôi sắp rơi "giọt lệ vàng" thì mẹ cuối cùng cũng đã đến, ánh mắt đầy sự hối lỗi.

-"Venice".

Mẹ một tay xách giày da, toàn thân ướt sũng, cổ áo sơ mi ố vàng.Mái tóc mềm bị gió thổi rối tung, có lẽ do chạy trong thời gian dài nên bàn chân trắng bệch nổi đầy mụn nước. Nhìn thấy mẹ vào khoảnh khắc đó, bao nhiêu ấm ức trong tôi đều tan biến.

Đôi má với núm đồng tiền ngọt ngào và đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm xua đi bóng tối. Mẹ chính là vầng trăng của tôi.

Vào ngày nhiều mây và mưa xối xả, hai mẹ con tôi tay trong tay, che chung chiếc ô trẻ em chầm chầm rảo bước về nhà.

Bước vào cửa, ba tôi tay cầm khăn tắm trắng được chuẩn bị sẵn từ trước, ngay lập tức quấn quanh thân thể tôi rồi ôm tôi thật chặt vào lòng.

Mẹ ngồi xếp bằng trên tấm thảm lông bên cạnh sofa, ba đang sấy mái tóc ướt nước của mẹ. Miệng vẫn không quên trách cứ
-"Một lớn một nhỏ đều ngốc nghếch hết cả, tại sao không gọi điện cho ba?".

Ba tỏ vẻ giận dữ, thật ra tôi biết ông mới là người cảm thấy có lỗi nhất. Chỉ là ông ấy luôn không muốn mất mặt, thích bao biện mà thôi.

Nhưng baba ngốc nghếch, giọng nói của ba toát lên đầy sự hối hận rồi kìa.

Chiếc đèn màu vàng cam ấm áp làm tôi dụi mắt buồn ngủ, nhỏ tiếng nói: -"Lo lắng cho mẹ và con thì nói thẳng, ba mắng người ta làm gì?"
Mẹ cười nhấc tay xoa đầu tôi, ba cũng cười theo còn mắng thêm hai câu nữa. Mắng cái gì, cụ thể tôi cũng không nghe rõ nữa. Chỉ biết lúc đó buồn ngủ, lơ mơ thiếp đi giữa hai người họ lúc nào không hay. Mơ mơ hồ hồ nằm vào lòng ai đó, thơm ơi là thơm và rất ấm áp.

.

.

Tôi học cấp ba, em gái tôi ra đời.

Vào ngày ấy, vì rối loạn tuyến sữa mà mẹ tôi suýt gặp nạn. Trong phòng sinh, mẹ đau đến mức hét lên quằn quại. Bên ngoài, ba nghe thấy cũng đau lòng mắt đỏ hoe.

"Ngài Vegas", người bị bắn xuyên ngực trong cuộc chiến gia tộc, đau thấu tim cũng không kêu rên một lời, nhưng giờ đang nỗ lực kiềm chế không cho nước mắt rơi.

Chú Macau khuyên ba ngồi xuống, đừng lo lắng quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nhưng tôi biết, trong lòng chú sự bất an cũng chẳng kém gì ba.

Bởi vì rất hiếm khi thấy ba như thế này, trừ khi nó liên quan đến mẹ tôi.

Tiếng khóc vang lên, em gái tôi an toàn chào đời.

Cánh cửa phòng sinh được đẩy ra, y tá với vẻ mặt tươi cười bế bé trên tay
-"Xin chúc mừng tiên sinh, là một cô công chúa nhỏ nhắn đáng yêu".

Tất cả chúng tôi đều rất vui mừng, thím Porsche và chú Kinn thậm chí còn đã bắt đầu suy nghĩ đến việc định hôn ước cho em.

Chỉ có ba khóc thành tiếng. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in lời ông nói lúc đó
-"Phần đời còn lại này của tôi sẽ không làm gì khác ngoài bảo hộ ba người bọn họ".

Mẹ đặt tên cho em là Victoria. Ba lúc đó còn bày đặt chế giễu cái tên " Tại sao con gái lại đặt tên theo tên sòng bài?".

-"Anh thì hiểu cái gì! Thẳng nam chết tiệt. Vì tôi thích đấy, được chưa!".

Tôi đứng bên cạnh nhìn hai người tranh luận, bật cười. Đại ý, tôi có thể hiểu cái tên này có ý nghĩa như thế nào.
Tên tôi là Venice, em gái tôi là Victoria. Chúng tôi đều là con của Vegas.

Mẹ yêu ba, đến tên của chúng tôi đều bắt đầu bằng chữ cái "V".

.

.

.

Sau đó, mẹ tôi bắt đầu đổ bệnh.

Có lẽ lúc phát hiện ra tình trạng bệnh là vào ngày thứ gia kiểm tra sức khỏe tổng quát. Nghe nói lúc đó đã cho kết quả vô cùng xấu, chỉ là ba giấu, không chia sẻ với bất kì ai, kể cả tôi.

Ba lặng lẽ đưa mẹ tôi nhập viện, bệnh viện tốt nhất Băng Cốc.

Thím Porsche lúc nhớ lại, đã từng nói với tôi rằng :

-" Trước cửa bệnh viện, Pete đang bình thường lại đột nhiên khóc.." " Ba cháu còn an ủi Pete, trình độ y học bây giờ phát triển, em chỉ là mọc ra cái gì đó thôi, cắt đi là được mà". " Vegas lau nước mắt cho Pete mà không biết bản thân đôi mắt cũng đỏ hoe tự bao giờ".

Ba cứ có thời gian rảnh là cầm tấm phim MRI tìm bác sĩ Up, bạn của chú Macau. Bác sĩ nói " Mặc dù chúng ta không thể phán đoán là viêm nhiễm hay khối u chỉ dựa vào film, nhưng về mặt lý thuyết cần tiến hành các xét nghiệm khác để chắc chắn. Nhưng, tôi chắc chắn đó là khối u."

-" Vậy thì tiến hành phẫu thuật cho Pete, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề."

Bác sĩ Up thở dài

-"Vị trí khối u của anh ấy đặc biệt, nằm trên thân não. Khối u trong não cũng chia thành nhiều phần khác nhau, vị trí thân não, dù lành tính hay ác tính đều không có cách nào làm phẫu thuật"

-"Nhưng anh không phải bác sĩ giỏi nhất Băng Cốc sao? Làm sao lại không chữa được chứ!" ba hét to, như một con cá gặp cạn cầu nước.

-"Vegas, anh phải bình tĩnh. Nghe tôi nói này, không những tôi không trị được, mà toàn bộ bác sĩ ở Băng Cốc, ở Thái Lan đều không trị được"

-"Tôi không quan tâm, chắc chắn có nơi sẽ chữa được, Trung Quốc, Nhật Bản, Mỹ Quốc, Châu Âu đều có hy vọng. Tôi tuyệt đối sẽ đưa em ấy đi thử"

Đôi mắt ba đỏ hoe, giọng nói khàn khàn, run rẩy nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

-"Đừng giày vò anh ấy, điều anh nên làm bây giờ là khiến cho anh ấy hạnh phúc thay vì đau đớn"- Bác sĩ Up bất lực đáp.

Ba ủ rũ ngồi xổm trên mặt đất, cầm trên tay tờ giấy kết quả, nước mắt chảy không ngừng

-"Vậy thì cho tôi một con số"

"nói cho tôi biết Pete còn lại bao nhiêu thời gian"

-"Chân tay của anh ấy đã bắt đầu cứng lại, cho thấy khối u đáng phát triển nhanh chóng, nhiều dây thần kinh khác nhau đang bị chèn ép" -bác sĩ Up bỏ xuống kính mắt, giọng nghẹn ngào.

-"Có thể là một tháng, cũng có thể là ba tháng"

.

.

.

Thời gian tiếp theo, các loại gefitinib, imatinib, osimertinib và cả larottinib chưa được lưu hành. Tất cả các loại thuốc nhắm mục tiêu và thuốc chống ung thư phổ rộng đang được thử nghiệm.

Đều vô ích.

Toàn bộ phòng khám, bệnh viện có khoa não, khoa ung bướu, khoa gây mê và cả các bác sĩ cấp cứu tốt nhất Băng Cốc đã đến, tất cả đều bất lực.

Phương pháp hóa trị?

Thuốc khó đi vào dịch não tủy và hoàn toàn không có tác dụng.

Tiến hành phẫu thuật?

Cơ hội thành công chỉ 0.13% nhưng phẫu thuật cho bệnh nhân ung thu là điều tối kỵ, vì mẹ tôi có thể chết trên bàn mổ.

-"Hãy phẫu thuật cho Pete" ba nhỏ giọng nói.

Thím Porsche nghe xong liền vung nắm đấm, giọng hung dữ nhưng tràn đầy tuyệt vọng

-"Mày có hiểu không? Ngay cả khi tỷ lệ này ít hơn 1% ca phẫu thuật có thành công đi chăng nữa Pete vẫn phải tiếp tục xạ trị. Pete sẽ không chịu được, căn bản không thể chịu được a~"

Chú Kim ôm lấy thím Porsche, đôi vai thím không ngừng run rẩy.

Ba quay lưng đi không cam tâm tình nguyện đá vào chiếc ghế phía sau, ôm đầu gào thét.

Đó là tiếng hét thể hiện sự buồn bã, chứa đựng sự bất lực, như thể nỗi buồn dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.

.

.

.

Vào cuối cấp ba, tôi gặp lại mẹ một lần nữa. Tôi đứng trước giường bệnh, ôm Victoria trong lòng.

Mái tóc mượt mà vốn có của mẹ đã mất đi hoàn toàn, cả người trở nên vô cùng mỏng manh, ngay cả lúm đồng tiền cũng không còn rõ nữa. Đường viền gò má như những khe suối lan đầy đôi má, đôi môi trắng bệch khó khăn cử động dưới lớp mặt nạ thở.

Để nói thứ duy nhất không đổi trên gương mặt mẹ đó là đôi mắt cười dịu dàng và khóe miệng luôn mỉm cười với chúng tôi.

Y tá đẩy xe thuốc vào phòng bệnh:

-"Giường số 8, hôm nay truyền thuốc bảo vệ xương, sẽ có một số tác dụng phụ, có thể gây sốt và làm cơn đau thêm trầm trọng. Người nhà cần chú ý nhé"- y tá nhắc nhở.

Mũi kim đưa vào tĩnh mạch, thuốc lạnh ngắt đi vào cơ thể mẹ theo đường ống trong suốt. Mẹ bắt đầu đổ rất nhiều mồ hôi, không quá lời khi nói bộ quần áo xanh trắng bệnh nhân như vừa được vớt lên từ dưới nước, ướt sũng.

Trong mắt ba chỉ còn lại là sự đau lòng, siết chặt tay mẹ tôi, nhỏ giọng dỗ dành

-"Không đau, không đau, chúng ta cùng nhau chịu đựng một chút".

Một giờ sau mẹ bắt đầu phát sốt.

Lúc thì lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau, lúc lại nóng đến mức áo quần ướt nhẹp mồ hôi. Mẹ tôi đau như mỗi tấc xương như bị kiến cắn, mỗi thớ thịt như bị đỉa bám rỉa.

Vậy nhưng không có âm thanh gào thét, mẹ chỉ cắn chặt môi dưới, nắm chặt ga trải dường trong lòng bàn tay chịu đựng. Thế mà thỉnh thoảng mẹ còn cố ý kéo khóe miệng lên cười với chúng tôi. Nhưng cái cười này so với lúc khóc còn khó coi hơn. Bởi khi ấy mặt nạ thở của mẹ đã bị bao phủ đầy bởi hơi nước.

6 tiếng sau, bác sĩ tới tiêm morphin giảm đau, vẻ mặt của mẹ mới dịu đi một chút, có được chút tinh thần.

Bất kì yêu cầu gì của mẹ ba đều lập tức thực hiện.

Ba không đồng ý, mẹ liền giả bộ tức giận. Còn cố ý nói:

-"Thiếu gia Vegas ngày càng không còn yêu tôi nữa rồi".

Ba chưa bao giờ có thể thắng mẹ, kể từ khi tôi còn nhỏ. Chú Macau cũng từng nói qua, trên thế giới này người có thể trị được ba tôi chỉ có mẹ tôi mà thôi.

Mẹ dùng hết sức lực dựa vào người ba, nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm.

-"Venice cao lên này, cũng béo lên nữa" đầu ngón tay mảnh khảnh của mẹ chỉ vào trán tôi

-"Trước đây chỉ to bằng này, như con khỉ nhỏ, sao đột nhiên lại lớn nhanh như vậy chứ?"

Từ khóe mắt mẹ, nước mắt tuôn rơi.

-"Cho mẹ ôm Victoria nào"-mẹ nói với tôi.

Tôi nhẹ nhàng đưa Victoria cho mẹ.

Victoria cũng rất phối hợp, nhìn ngó xung quanh với đôi mắt to tròn.

-"Cổ áo bảo bối sao lại hở thế này, mẹ giúp bảo bối cài lại nhé. Baba và anh trai sơ suất quá phải không?"

Victoria bị trêu cười khanh khách.

Một tia sáng vàng ấm ấp xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên người mẹ tôi, phản chiếu sự mỏng manh nhưng kiên cường của mẹ, giống như những lá liễu quật cường trong mưa bão.

.

.

.

Một buổi sáng mùa xuân, với tiếng chuông báo của máy điện tâm đồ, bác sĩ Up chạy đến bên giường bệnh của mẹ.

Biểu đồ theo dõi nhịp tim và oxy trong máu tiếp tục giảm trên màn hình. Y tá nhiều lần thử đo huyết áp nhưng đều không được. Sau nhiều biện pháp cấp cứu vô ích, bác sĩ Up bất lực cúi đầu.

Bác sĩ ghi lại bức điện tâm đồ cuối cùng trong cuộc đời của mẹ. Đó là nhịp tim cuối cùng của mẹ tôi.

Sau khi rút ống nội khí quản, ống thông tĩnh mạch, kim lưu động. Bác sĩ cẩn trọng đưa cho ba tôi tờ điện tâm đồ thẳng tắp..

Cuối cùng, thông báo cái chết của mẹ.

Đó là một ngày nắng ấm áp sự lạnh giá đập vào khuôn mặt tôi, tiếng gió rít xuyên qua tai, cả cơ thể tôi như có một bầy ong vỡ tổ, ồn ào.

Ba nhìn chằm chằm vào tấm vải trắng với đôi mắt vô hồn. Từ hốc mắt nước mắt bắt đầu tuôi rơi.

.

.

Kéo dài thời hạn, chạy đua cùng thần chết. Làm mọi thứ có thể, bằng bất cứ giá nào.

Đều không có kết quả, tất cả đều vô ích.

Có lúc tôi nghĩ, tiền nếu có thể kéo dài sự sống......

Điều đó sẽ tốt biết bao.

Khoảnh khắc cuối cùng, chúng tôi đều rời khỏi phòng bệnh, chỉ lưu lại ba và mẹ.

Bên kia bức tường, ba giúp mẹ sửa xoạn lần cuối. Tôi nghe thấy ba nói:

-"Em là người tốt nhất anh từng gặp, cũng là kẻ ngu ngốc nhất anh từng thấy. Hai chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện, và bây giờ em lại chạy trốn như một kẻ hèn nhát."

-"Lúc trước em hay nói đùa với anh rằng nếu trên thế giới này tồn tại loại đồng hồ có thể quay ngược thời gian thì anh sẽ làm gì?"

-"Bây giờ anh nói cho em biết đáp án, nếu thật sự có thứ đó, anh hi vọng gặp em trước lúc em gia nhập gia tộc chính. Anh sẽ nuôi em, nuôi tốt nhất có thể. Sẽ không ai dám làm tổn thương em, cũng sẽ không có ai khiến em chịu khổ."

-"Đối với anh, em là người tuyệt vời nhất trên thế giới này, em vừa mới dạy anh cách yêu một người, vậy tại sao em lại rời bỏ tổ ấm của chúng ta?

-"Nghe bà ngoại nói, chỉ cần anh cầu nguyện với phật không ngừng, chắc chắn sẽ có một ngày hai ta gặp lại nhau"

-"Nhưng anh sợ rằng bản thân sẽ già đi, đến lúc đó em liệu có nhận ra anh không?."

Tim tôi quặn thắt, đau nhói. Victoria ngoan ngoãn ngủ trong vòng tay tôi, tôi cúi đầu hôn lên má em, nước mắt giàn giụa.

[vào một buổi sáng bình yên như thường lệ, có người mãi mãi ở lại ngày hôm qua]

..... còn tiếp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro