p

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hansol mở mắt, nhận ra bản thân anh đang ngồi trong lớp học của mình.

Với một chút sự kinh hãi, Hansol nhìn xung quanh để đảm bảo anh của quá khứ không có ở đây. Thở dài trong sự nhẹ nhõm, việc hiện tại không một sự chuyển động nào sẽ đe dọa tính mạng mình phần nào đã khiến anh bình tĩnh hẳn đi.

Cảm thấy thứ gì đó đang chảy ra từ mũi mình, Hansol nhanh chóng lau nó đi bằng ống tay áo màu xám của mình.

"Beonon à, cậu ổn không?" Giọng nói quen thuộc đó khiến Hansol giật mình. Anh tìm kiếm nguồn gốc của giọng nói chỉ để nhìn thấy Jungwoo đang ngồi ngay bên cạnh anh.

Hansol cảm thấy một thứ gì đó nhói lên trong lồng ngực. Người đồng phạm của anh đang ở ngay đây, ngay bên cạnh anh.

Để ngăn chặn mọi khoảnh khắc khóc lóc có thể xảy a, Hansol gật đầu, "ừ, tớ ổn."

Giáo viên vẫn đang giải thích mấy câu hỏi toán học trên bảng. Trước khi bị mắng, Hansol đã ngay lập tức quay lên phía trước và cố tỏ vẻ như mình đang nghe giảng.

Hansol cười như một cô nữ sinh, trái tim anh đang đập rất nhanh và anh thực sự rất muốn nói với Jungwoo rằng cỗ máy mà họ đã làm ra đang hoạt động. Nó đã hoạt động tốt!

Nhưng anh quyết định sẽ không nói gì cả. Bởi vì nếu anh nói, điều đó có nghĩa là Hansol đã thay đổi số mệnh và nó không phải là kế hoạch của anh ngay lúc này.

Hansol nhìn phía sau lưng mình thêm lần nữa, "Jungwoo à, cậu có thấy Seungkwan đâu không?"

"À, Boo Seungkwan, bạn cậu á?"

Hansol gật đầu.

"Tớ tưởng cậu bảo tớ là Seungkwan bị ốm? Cậu ấy nghỉ hôm nay mà."

Xụ mặt, Hansol nói nhỏ một câu 'xin lỗi, mình quên mất' và cố gắng giả vờ như anh đang lắng nghe giáo viên của mình.

Anh nhanh chóng hạ cánh tay xuống gầm bàn, chậm rãi chỉnh thời gian.

Ba tiếng sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro