1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: lana
Link: https://twitter.com/wanlangjis/status/1294808339524644865?s=19
Per:

30s trải lòng: Bản dịch có thể có sơ sót vì có vài câu chém đại (vì có vài đoạn khó dịch mà người dịch lại hong quá cao siêu ;-;) và chỉnh nghĩa khác bản gốc cho phù hợp. Khuyên mọi người ai good English có thể vào bài gốc đọc vì nó hài lắm =)) Nếu thấy chỗ nào mình dịch không ưng ý có thể góp ý với mình, mình rất hoan nghênh :3

Mình thường ít đọc Vong Tiện hiện đại au vì xưng hô dễ rối, tôi-cậu, tôi-em hay tôi-anh thì xa cách quá, ta-ngươi thì cổ trang rồi, sau một hồi thì mình quyết định dịch thành anh-em nghe cho tình cảm (mặc dù hơi sến lol). Vong Tiện cũng vẫn gọi là hắn-y nghe cho nó thân quen :>

.
.
.

Ngụy Anh có một kế hoạch.

Hắn dự định dậy vào lúc 7 giờ sáng, sớm hơn nhiều so với giờ dậy của hắn thường ngày. Sau đó hắn sẽ phải bịa ra một vài lí do nhảm nhí rằng mình phải ra ngoài để gặp Giang Trừng, mặc dù thực tế là hắn đi ra ngoài để mua một chiếc nhẫn đính hôn cho Lam Trạm.

Đó là một kế hoạch hoàn hảo, Ngụy Anh thậm chí còn tập lại lời thoại của mình, luyện cả sự bực tức trong giọng nói khi hắn nói câu "Giang Trừng bảo hắn cần lời khuyên từ em vì có vài vấn đề xảy ra trong gia đình, nhưng em sẽ không đi lâu lắm đâu, chỉ mất khoảng một tiếng thôi."

Lần nữa. Đúng là một kế hoạch chuẩn không cần chỉnh.

Vì vậy, khi Ngụy Anh tỉnh dậy, hắn khẽ nở một nụ cười trên môi. Hắn rời khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo, đi thẳng đến phòng khách, nơi mà ngày thường Lam Trạm chắc chắn sẽ ở đó, mở miệng định nói, và-

Ngụy Anh chớp mắt.

Căn hộ của bọn họ hoàn toàn trống không.

Cái quái gì?

Ngụy Anh đứng trong phòng khách và bị bao trùm bởi sự im lặng xung quanh. Sau đó hắn đi đến nhà bếp, tiếp theo là phòng tắm, lại đến nơi của những con thỏ hai người nuôi. Không thấy bóng dáng bạn trai của mình đâu, hắn lại quay trở về phòng khách.

"... Lam Trạm?"

Nhưng đáp lại hắn cũng chỉ có sự im lặng.

Ngụy Anh cau mày. Khi Lam Trạm ra ngoài vào buổi sáng, y sẽ luôn để lại cho hắn một nụ hôn. Nụ hôn kết thúc khi Ngụy Anh thức giấc, kéo Lam Trạm xuống giường, ôm lấy cổ y và dỗ y xin cho hắn được ngủ thêm năm phút nữa.

Và Ngụy Anh chắc chắn sáng nay hắn chưa nhận được nụ hôn nào cả.

Vì vậy, Ngụy Anh, có thể nói rằng, đang bối rối.

Bối rối, và còn một chút lo lắng, rằng tại sao người bạn trai đáng kính của hắn lại phải chọn đúng ngày hôm nay trong 365 ngày để biến mất khỏi hành tinh này.

Khi Ngụy Anh vẫn còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ, âm thanh xoay tay nắm cửa ở phía trước vang vọng khắp căn phòng.

Ngụy Anh nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra. Hắn nhìn thấy Lam Trạm phía bên kia, tiếp đó hắn nhìn Lam Trạm từ từ lau giày trên tấm thảm trước khi hoàn toàn đẩy cánh cửa vào, sau đó nữa, hắn thấy Lam Trạm đang ôm một chiếc túi nhỏ màu xanh trong tay.

Cuối cùng đôi mắt lưu ly nhạt màu kia cũng bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của hắn.

"Lam Trạm?"

Sắc mặt người kia ngay lập tức tái nhợt. Y nhanh chóng chuyển cái túi nhỏ ra sau lưng. Ngụy Anh cau mày, hắn không nghĩ mình đã từng thấy dáng vẻ hoảng loạn kia của bạn trai mình trước đây.

Kỳ lạ.

"Ngụy Anh?" Lam Trạm thở phào, ho nhẹ một cái, nói: "Sao em tỉnh rồi?"

Ngụy Anh phớt lờ câu hỏi của y: "Anh đã đi đâu?"

Y dừng lại một chút. "Anh đi gặp anh hai." Lam Trạm đáp, giọng trôi chảy, có chút quá trôi chảy. "Anh ấy cần lời khuyên của anh vì vài chuyện trong gia đình."

"Ồ, anh thật tốt." Ngụy Anh nói.

Chết tiệt, chết tiệt!

Đó chính xác là cái cớ mà hắn đã chuẩn bị! Nhưng nếu hắn nói ra ngay bây giờ, cảm giác như thể hắn đang nói dối vậy!

Ngụy Anh, ngoài mặt thì nở một nụ cười giả tạo, còn trong thâm tâm hắn thì đang muốn bùng cháy.

Ánh mắt Lam Trạm lướt xuống cơ thể Ngụy Anh, phát hiện bộ quần áo mà hắn đang mặc: "Sao em lại mặc thế này?"

"Ồ. Em? Ừ thì..." Ngụy Anh hắng giọng: "Anh thấy đó, Giang Trừng đã gọi cho em. Hình như đã gọi khoảng hai mươi lần rồi. Cơ mà em thì cứ ngủ nên bị nhỡ hết mấy cuộc gọi trước đó, anh biết mà, em yêu giấc ngủ."

"Em cần phải đến chỗ Giang Trừng, vì vậy..."

Lam Trạm nhíu mày lo lắng: "Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"

"Ừm, ừm, ổn hết mà. Đừng lo lắng, chỉ là tên đó cần vài lời khuyên của em về..." Mặt Ngụy Anh nhăn lại, nhưng chỉ là trong nội tâm, "... chuyện trong gia đình."

Cả hai người đồng thời rơi vào im lặng.

"Lời khuyên về chuyện trong gia đình." Lam Trạm lặp lại.

Ngụy Anh nặng nề nuốt một ngụm nước bọt: "Ừ."

Yên lặng.

"Khi nào em về?"

"Ừm... Có lẽ là một tiếng sau."

Lam Trạm gật đầu, cuối cùng cũng bước vào nhà của họ, sau lưng vẫn đeo chiếc túi nhỏ kia: "Giúp anh gửi lời chào đến Giang Trừng."

Một hơi thở dài nhẹ nhõm khẽ tuôn ra từ lồng ngực Ngụy Anh: "Em sẽ làm!"

Nhưng trước khi hắn kịp lao nhanh ra khỏi cửa, Lam Trạm đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, kéo Ngụy Anh lại gần, đặt lên môi người kia một nụ hôn nhẹ: "Anh sẽ nhớ em."

Ngụy Anh, người đột ngột bị nhận một kích từ bạn trai mình, tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến đầu óc hắn mê muội, phân vân không biết nên nói "con mẹ nó, em đã bảo anh trước khi nói mấy lời như thế này phải cảnh báo trước với em một tiếng mà" hay là "em yêu anh" trước.

Vì vậy, trong lúc suy nghĩ còn đang hỗn loạn, não của hắn đã gộp hai câu nói này lại với nhau, hắn nói: "Con mẹ anh."

"......"

Căn phòng nhỏ lại lần nữa rơi vào yên lặng.

"Gặp lại anh sau, Lam Trạm." Ngụy Anh nói, giọng nói có chút vặn vẹo, không đợi Lam Trạm nói thêm lời nào, hắn lập tức chạy như bay ra khỏi cửa.

Khi Ngụy Anh cuối cùng cũng có thể thuận lợi tiến vào cửa hàng nhẫn, một người đàn ông trung niên ngay lập tức chào đón hắn: "Ngụy Anh?"

"Vâng là tôi." Ngụy Anh cười, có chút phấn khởi, hắn chắc chắn đang lấy lại tinh thần. Hoặc có thể hắn phấn khởi hơn vì là sáng sớm sao? Hắn chưa bao giờ là một người sẽ thức dậy và ra ngoài vào buổi sáng sớm như thế này cả.

Ông chủ cửa hàng mỉm cười: "Tôi thật hiếm khi thấy có người trẻ tuổi nào như cậu đặt lịch hẹn sớm như vậy. Cậu chỉ bị đánh bại bởi một quý ông trẻ tuổi khác đã lên lịch hẹn vào 6 giờ sáng."

Ngụy Anh tặc lưỡi.

Tên khốn 6 giờ sáng.

Ngụy Anh vốn dĩ đã muốn lấy chiếc nhẫn càng sớm càng tốt, sau đó hắn có thể tự nhốt mình trong phòng tắm và nhanh chóng lên kế hoạch cho phần còn lại trong ngày. Nhưng một tên khốn nào đó đã lấy mất giờ hẹn 6 giờ sáng trước hắn.

Ngụy Anh mong kẻ này sẽ có một ngày tồi tệ.

Ông chủ dẫn Ngụy Anh vào bên trong cửa hàng: "Hôm nay tôi có thể giúp gì được cho cậu? Cậu đang muốn tìm một chiếc nhẫn đính hôn đúng không?"

Ba từ "nhẫn đính hôn" như đánh thẳng vào lồng ngực Ngụy Anh.

Mẹ kiếp.

Hắn sắp cầu hôn Lam Trạm.

Ngụy Anh gật đầu: "Tôi đang tự hỏi liệu có chiếc nhẫn nào có thể chỉ nhìn vào cũng có thể cảm nhận nó đang hét lên rằng 'em thích anh, em tâm duyệt anh, yêu anh, tùy tiện thế nào cũng phải là anh' hay không." Ngụy Anh nói, Lam Trạm, và chỉ có Lam Trạm đột nhiên lướt qua trong tâm trí hắn. "Một chiếc nhẫn có thể hét lên 'em sẽ cùng anh cho đến suốt phần đời còn lại' hay không."

Ông chủ cửa hàng cười lớn: "Chà, tôi chắc chắn cũng hi vọng rằng những chiếc nhẫn của chúng tôi có thể truyền tải thông điệp đó. Cơ mà, thú vị thật, cậu trai trẻ đến trước cậu cũng hỏi tôi câu tương tự như cậu vậy."

Ngụy Anh hơi nhíu mày.

Tên khốn 6 giờ sáng.

Ông chủ cửa hàng lại tiếp tục: "Nhưng tôi cần phải hỏi cậu những gì tôi đã hỏi cậu ta. Cậu yêu điều gì ở người này? Tôi muốn tìm cho cậu một chiếc nhẫn có thể phù hợp với tính cách người kia."

Chúa ơi, Ngụy Anh thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu với câu hỏi này.

"Anh ấy mạnh." Sau một lúc, Ngụy Anh nói. "Ý tôi là mạnh về ý chí, tất nhiên là cả về thể lực nữa. Kiểu như, tôi chắc chắn anh ấy có thể nhấc tôi lên và ném tôi qua một cánh đồng lớn hay một thứ gì đó. Nhưng dù sao đi nữa, anh ấy là người giỏi nhất. Giống như, anh ấy tốt, rất tốt, đặc biệt tốt, anh ấy sẽ luôn đứng về phía những gì mà anh ấy tin tưởng."

"Và anh ấy, ừ thì... bề ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng cứng nhắc, nhưng thật chất bên trong anh ấy là người vô cùng dịu dàng? Điều này có hợp lý không? Anh ấy giống như trái dưa hấu vậy. Lúc đầu nhìn anh ấy có vẻ không quan tâm lắm, nhưng mà-"

"Tôi hiểu rồi." Ông chủ khẽ mỉm cười. Nghe vậy, hai má Ngụy Anh chợt ửng đỏ. "Và tôi nghĩ tôi đã có chiếc nhẫn phù hợp cho cậu rồi."

Người đàn ông dẫn Ngụy Anh đến chỗ chiếc tủ trưng bày và chỉ vào một chiếc nhẫn đính hôn bằng bạc với một sọc đen và đỏ ở giữa nó. Dải sọc rất xinh đẹp và tinh tế, rất phù hợp với Lam Trạm, nhưng màu sắc nổi bật lại càng làm nó hoàn toàn phù hợp với người đàn ông đầy đam mê và tuyệt vời của hắn.

"Nó thật hoàn hảo." Trong giọng nói Ngụy Anh có chút kinh ngạc.

Và chúa ơi.

Hắn thật sự sắp cầu hôn Lam Trạm rồi.

"Chiếc nhẫn này chắc chắn là chiếc nhẫn duy nhất. Cậu trai trước đó đã mua một chiếc từ cặp nhẫn này." Ông chủ cửa hàng chỉ vào phần đôi của chiếc nhẫn, điểm khác biệt duy nhất là nó có một sọc màu xanh lam ở giữa. "Cậu ta nói rằng cậu ta muốn một chiếc nhẫn có thể tượng trưng cho sự thuần khiết và lòng trắc ẩn của người cậu ấy yêu."

"À... ừm." Ngụy Anh ậm ừ, bởi vì hắn thật sự không muốn nghĩ về tên khốn 6 giờ sáng đó nữa trong khi tâm trí hắn bây giờ chỉ ngập tràn hình ảnh Lam Trạm. Lam Trạm thân yêu và ngọt ngào của hắn, người không bao giờ có thể chọc giận hắn.

Ngụy Anh không thể rời mắt khỏi chiếc nhẫn đỏ và đen này, cuối cùng, hắn thở một hơi, nói: "Tôi sẽ lấy nó."

Khi nhận lấy chiếc túi nhỏ chứa chiếc nhẫn từ tay người chủ cửa hàng, Ngụy Anh cảm thấy hô hấp của bản thân như bay đi đâu mất trước chuyện thực tế đang diễn ra trước mắt.

Ngay sau đó, hắn nhanh chóng trở về nhà.

Ngụy Anh lặng lẽ mở cánh cửa nhà.

Hắn đã có một kế hoạch hoàn hảo.

Kế hoạch tiếp theo của hắn chính là nhanh chân chạy vào phòng ngủ, giấu chiếc túi, đi tìm Lam Trạm và bắt đầu bước tiếp theo cho kế hoạch Khiến Lam Trạm Trở Thành Ông Xã Của Mình.

Thật không may, ngay khi hắn mở cửa bước vào nhà, Lam Trạm đã đứng ở ngay trong tầm mắt hắn.

Ngụy Anh liền quăng cái túi nhỏ ra sau ghế sa lông.

Lam Trạm đứng yên nhìn nó bay một đường rồi rơi xuống chiếc ghế. Nhìn y có vẻ như muốn hỏi hắn đó là gì, nhưng cuối cùng, y đã không hỏi. Thay vào đó, y chuyển sự chú ý của mình sang Ngụy Anh: "Mọi chuyện có tốt không?"

"Hả? Ừ, mọi thứ đều ổn."

Lại một khoảng lặng nhỏ giữa hai người.

"Nè Lam Trạm, từ đây tới cuối ngày anh rảnh đúng không?"

Lam Trạm khẽ cứng người.

Kỳ lạ.

Sau đó, Lam Trạm chậm rãi hỏi lại: "Em đang muốn làm gì đó phải không?"

"Em chỉ đang tự hỏi rằng liệu bạn trai của em có thể dành thời gian còn lại để hẹn hò với em hôm nay hay không?" Ngụy Anh cười, một nụ cười rạng rỡ, nháy nháy mắt với Lam Trạm: "Đi mà? Làm ơn nha?"

Lam Trạm trầm mặc nhìn hắn một lúc lâu. Sau đó, y hắng giọng một cái: "Hẹn hò cũng tốt. Vậy, có phiền không nếu để anh chọn nhà hàng?"

Chết tiệt.

CHẾT TIỆT.

CHẾT TIỆT!!!!!!!!!

Ngụy Anh hắn vốn đã chọn một nhà hàng! Từ ba tuần trước! Hắn cũng đã đặt chỗ xong rồi! Từ ba tuần trước! Hắn thậm chí còn gọi đến nhà hàng để chắc chắn con mẹ nó rằng sẽ có những nhạc công trong buổi hẹn hò của họ! Từ ba tuần trước!

Nhưng nếu hắn nói với Lam Trạm điều đó, thì y không có lý nào sẽ không phát hiện ra điều gì.

Ngụy Anh cảm thấy đầu óc bị mắc kẹt lại như đang say, một đống hỗn độn.

Hô hấp của hắn dần trở nên thô nặng, hai hàm răng nghiến chặt: "Tất nhiên, Lam Trạm muốn gì mà không được." Và kể cả khi giọng nói của hắn có mắc nghẹn như một con cá sắp chết khi hắn nói câu đó, Lam Trạm cũng có vẻ như không nhận ra.

Bởi vì, trông Lam Trạm bây giờ, giống như là đang nhẹ nhõm vậy.

Kỳ lạ.

Và sau đó, ông trời có lẽ cũng muốn giảm bớt tâm trạng tồi tệ của hắn, bởi vì câu tiếp theo hắn nghe Lam Trạm nói là: "Chúng ta nên đến nhà hàng Thải Y, lúc 6 giờ tối."

Chết tiệt.

Khỉ thật.

Đây chính là cảm giác thăng thiên có phải không?

Và mặc dù Lam Trạm đang hoang mang vì sao Ngụy Anh lại đột nhiên nhào tới ôm chặt y, tặng cho y mấy chục cái hôn loạn lên mặt và thì thầm hào hứng: "Đúng, nhà hàng Thải Y!", Lam Trạm cũng không hề phàn nàn.

Vào lúc 6 giờ tối, họ cùng đi đến nhà hàng.

Khi họ bước vào trong, Lam Trạm viện cớ vào phòng vệ sinh để rửa tay. Khi y vừa đi khỏi, Ngụy Anh ngay lập tức chạy đến chỗ nhân viên nhà hàng.

"Xin chào?" Ngụy Anh nói khẽ: "Tôi có đặt chỗ cho hai người dưới tên Ngụy Anh?"

"À, vâng." Nữ nhân viên mỉm cười: "Anh đang có dự định sẽ cầu hôn đúng không? Yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị trước một ban nhạc như anh yêu cầu. Tuy nhiên, tôi thật sự phải cảnh báo với anh rằng có lẽ tối nay cũng sẽ có một cặp đôi khác và họ cũng yêu cầu điều tương tự."

Ngụy Anh thở dài, không sao cả, hắn chỉ cần cầu hôn sớm hơn những người đó là được. "Cảm ơn đã cho tôi biết."

"Dĩ nhiên rồi!" Nữ nhân viên lấy ngay hai thực đơn khi Lam Trạm quay lại: "Anh đang ở cùng với Ngụy Anh?"

"Là anh ấy!" Ngụy Anh choàng tay qua vai Lam Trạm và hôn lên má y một cái: "Cô ấy đã có thể sắp xếp cho chúng ta trong một thời gian ngắn!"* Ngụy Anh nói dối, nháy mắt tinh tường với nữ nhân viên: "Thật tuyệt phải không, Lam Trạm?"

('she was able to squeeze us in under short notice', cầu cao nhân chỉ giúp vì thật sự không hiểu câu này lắm OTL)

Cô gái kia liền làm rơi thực đơn xuống.

Ngụy Anh chớp mắt.

Kỳ lạ.

"O-Oh." Cô gái ho nhẹ: "Ừm..."

Sau đó, cô gái bắt đầu nhìn chằm chằm Lam Trạm.

Lam Trạm nhìn lại cô gái.

Ngụy Anh nhìn chằm chằm cả hai người họ.

Sau một lát yên lặng, nữ nhân viên kia lại nở nụ cười, hơi khó xử: "Ồ... Để tôi dẫn hai người đến bàn của mình, và..." Sau khi cô ấy nói, không đợi một trong hai người kịp mở lời cảm ơn, cô gái liền nhanh chóng bỏ đi.

Kỳ lạ.

Buổi hẹn hò của họ bắt đầu mà không gặp chút trở ngại. Hai người gọi một số món ăn, nhìn chằm chằm âu yếm vào mắt nhau như không thể tách rời. Lam Trạm khiến Ngụy Anh phải đỏ mặt khoảng bốn lần, mặc dù hắn chắc chắn không phải dạng người dễ ngượng ngùng. Ngụy Anh còn đưa ra một hai lời đề nghị tán tỉnh nào đó, khiến Lam Trạm gần như muốn ăn hắn trên bàn ngay và luôn. Một buổi hẹn hò điển hình.

Một lúc sau, Ngụy Anh bắt gặp một ban nhạc đang đứng nơi góc phòng. Hắn quyết định đã đến lúc để thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch Khiến Lam Trạm Trở Thành Ông Xã Của Mình.

"Lam Trạm, em cần đến nhà vệ sinh, em sẽ quay lại ngay."

Ngụy Anh đứng dậy và chạy vào nhà vệ sinh. Hắn hít sâu vài lần trước gương, vỗ mạnh vài cái lên mặt. Chiếc nhẫn đang nằm yên như thể đang cháy một lỗ trong túi hắn.

Ngụy Anh hít thở một hơi thật sâu. Hắn làm được mà, hắn có thể làm được.

Khi Ngụy Anh đi ra ngoài, hắn nhìn thấy Lam Trạm đang nói chuyện với nhóm nhạc công kia, nhưng hắn không nghe được Lam Trạm nói những gì. Nhưng những điều y nói cũng giống những câu Ngụy Anh muốn sử dụng trong buổi cầu hôn, vì y đã thấy nó trong phim vài lần, và, y nghĩ nó cũng khá lãng mạn.

Kỳ lạ.

Hắn đợi cho đến khi Lam Trạm rời khỏi và quay trở lại chỗ ngồi, sau đó mới chạy đến chỗ bọn họ.

"Này mọi người, tôi dự định sẽ cầu hôn bạn trai mình đêm nay, vì vậy đến khi tôi ra hiệu, các anh có thể bắt đầu chơi bài hát này không?" Ngụy Anh nói và lấy một tờ giấy ra từ trong túi: "Tôi thật sự sẽ rất trân trọng điều đó."

Những vị nhạc công gật đầu. Một người đàn ông cầm sáo mỉm cười và vỗ mạnh vào lưng Ngụy Anh: "Chúc may mắn với lời cầu hôn, thưa ngài!"

Ngụy Anh mỉm cười, nói cảm ơn họ, tiếp theo mới trở lại chỗ ngồi.

Trong lúc bước đi, hắn bí mật giơ ngón tay cái về phía người thổi sáo.

Người đàn ông cầm sáo nháy mắt lại với Ngụy Anh một cái và bắt đầu thổi vào nhạc cụ trên tay.

Ngụy Anh quay trở lại bàn và ngồi cùng Lam Trạm.

Người thổi sáo lần mò theo những nốt nhạc theo bài hát.

Vài phút trôi qua.

Ngụy Anh đã căng thẳng đến mức hắn còn không thể chú tâm được Lam Trạm đang nói những gì. Nhưng rồi hắn mới nhận ra Lam Trạm thậm chí đã không nói gì nữa, được rồi, tuyệt thật, và bây giờ thì hắn lại có thể nghe được mọi thứ. Con mẹ nó.

Hắn cần phải cầu hôn y, ngay bây giờ.

Ngụy Anh quay đầu đi, eye contact với người chơi sáo, tay ra hiệu vẫy vẫy dưới bàn. Những vị nhạc công chú ý và đi đến chỗ hai người, và cơ thể Ngụy Anh đang run nhè nhẹ theo từng bước chân của họ, bởi vì đây là nó, chính là khoảnh khắc đó. Mười giây, hắn chỉ còn mười giây nữa là cầu hôn Lam Trạm, cầu hôn tình yêu duy nhất của đời hắn, và-

Và những vị nhạc công dừng lại. Tiếp theo, họ chậm rãi trở về vị trí của mình nơi góc phòng.

Ngụy Anh chớp chớp mắt.

Cái mẹ gì thế?

TBC.

-------

Artist: @kome_zzzzz

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro