No 2.2 Moonlight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jimin, tất cả những thứ này là gì?" Jeongguk hỏi, nhìn vào chiếc túi Jimin đẩy vào tay.

"Đây là chăn chăn và đồ ăn. Anh cũng mang cho em một bánh xà phòng khác vì anh có thể ngửi thấy em bắt đầu dùng bánh xà phòng mùi hoa hồng"

Alpha đỏ mặt lẩm bẩm cảm ơn, không ngừng cảm kích vì sự tốt bụng của Jimin. Sự thật là, Jeongguk không thích đến ngôi làng gần đó và cũng cảm thấy không nhất thiết phải đến. Mặc dù Jimin rất thích tặng quà cho cậu, nhưng Jeongguk vẫn nói lời cảm ơn mỗi khi nhận chúng. Ít nhất thì đó là cách Jeongguk cảm thấy. Jeongguk không biết nhiều về cách cư xử đúng mực trong các tình huống khác nhau.

"Cho anh một nụ hôn. Anh xứng đáng với tất cả những thứ anh đã mang đến đây. Thật nặng "Jimin rên rỉ, vòng tay qua cổ người cao hơn và kéo cậu lại gần.

"Anh rất mạnh mẽ và dũng cảm"Jeongguk lẩm bẩm, nhấc omega lên bằng một tay và đưa anh về phía ngọn lửa mà cậu đốt lên cho họ.

Jimin được đặt xuống một chiếc chăn và anh ngắm nhìn alpha khi cậu cất túi đựng quà và lấy ra một số thức ăn cho họ.

Jeongguk ngồi xuống bên cạnh Jimin và rót một ít rượu táo vào cốc của omega. Tay áo khoác đen của cậu xắn lên và ánh mắt của người lớn tuổi lo lắng khi nhìn thấy một vết thương sâu, mới cắt.

"Jeonggukie" Jimin thì thầm, nắm lấy cổ tay của alpha và đưa cẳng tay cậu ra trước mắt. Ngọn lửa đã giúp Jimin nhìn thấy vết đỏ rõ ràng hơn.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Jimin hỏi, lần theo ngón tay của mình gần nó.

"Ah... em đi săn vào buổi sáng và con thú đã cào em..."

"Em không đi săn dưới hình dạng sói?"

"Em biết, nhưng con thú đó khá khỏe và em phải chiến đấu với nó. Hầu hết các vết thương của em đều đã lành rồi "

Giọng của alpha bình tĩnh như thể cậu đã quen với việc bị thương. Jimin sụt sịt, nghĩ làm thế nào khi mà Jeongguk không có ai chăm sóc khi cậu bị ốm hay bị thương. Việc đó ám ảnh Jimin, việc hoàn toàn ở một mình thật kinh khủng biết bao.

"Đừng khóc nữa, thiên thần" Jeongguk cười khúc khích.

Cậu vuốt ngón tay của mình trên má của omega và xoa môi dưới đang run rẩy. "Anh quá đẹp để tiếp tục khóc" 

"Em không bao giờ bao giờ khóc, anh phải khóc thay cho nỗi buồn của em" Jimin rên rỉ, đôi mắt lấp lánh ánh vàng khi anh hướng về phía cẳng tay cậu, bắt đầu hôn và liếm nhẹ lên vết thương. Cậu thấy nó lành lại ngay lập tức trong khi Jimin rên rỉ, mút lấy vùng da lành lặn.

Jeongguk bị sốc khi nhìn Jimin, không thể tin chuyện đang xảy ra. Có lẽ Jeongguk thực sự là tri kỷ của Jimin như giống như những gì người xưa từng nhắc.

"Nó còn đau không?" omega hỏi.

Jimin giữ cánh tay cậu rất nhẹ nhàng, nhìn thật kĩ để chắc chắn rằng không để lại sẹo. Cơ thể của Jeongguk quá đẹp để bị cào một cách dã man như vậy.

Alpha lắc đầu "Nhưng môi em thì có"

Jimin cười khúc khích và ném mình về phía alpha, tấn công khuôn mặt của cậu bằng những nụ hôn. Anh thích mùi của người trẻ hơn bất cứ khi nào họ gần gũi. Nó có mùi giống như tia nắng chiếu xuyên qua khu rừng vừa bị cơn bão dày vò.

Họ tiếp tục chia sẻ những cái hôn nhẹ lười biếng, cảm thấy ngọn lửa đang sưởi ấm chân họ và Jeongguk tự nhắc nhở bản thân về những món rau cậu đang nấu.

Cậu ngồi dậy, ôm má omega và hôn lên thái dương, âu yếm nhìn đôi mắt lấp lánh của Jimin trong đêm tĩnh mịch.

Jimin là món quà của Jeongguk. Cậu không quan tâm đến sự giàu có của Jimin hay vị hôn phu của anh ấy vào lúc này. Cậu chỉ muốn giữ omega trong bong bóng hạnh phúc của họ. Cậu gạt đi tất cả những suy nghĩ tiêu cực và nghi ngờ đã làm cậu yếu đuối. Khi ở bên Jimin, tất cả những điều đó không quan trọng. Jeongguk  là người có vinh dự được ôm và hôn omega.

"Anh đói rồi, em có thể cho anh ăn?" Jimin hỏi.

"Em sẽ không bao giờ để anh chết đói" Jeongguk mỉm cười, chấp nhận một nụ hôn trên má anh.

"Alpha của anh rất biết quan tâm, anh cứ tiếp tục yêu em nhiều và nhiều hơn nữa" omega nói hạnh phúc và rúc mũi vào Jeongguk .

Jeongguk cười khúc khích và đến gần đống lửa để lấy thức ăn của họ. Cậu đưa cho Jimin trước, thổi vào chúng để đảm bảo sẽ không làm bỏng lưỡi Jimin. Omega nhìn những việc làm của cậu và không giấu được vẻ hài lòng. Jeongguk có thể lớn lên một mình nhưng cậu là người biết quan tâm nhất anh từng gặp. Thật là đáng ngưỡng mộ, điều đó đã chứng tỏ tấm lòng nhân hậu của Jeongguk.

"Hãy kể cho anh nghe về ngày hôm nay của em" Jimin yêu cầu, cắn một miếng rau nướng.

Jeongguk trả lời: "Em giặt đồ ở sông và bị trôi mất một cái chăn".

"Em còn cái khác không? May vì anh đã mang cho em một cái. Mùa xuân rồi nhưng trời vẫn trở lạnh về đêm "Jimin hốt hoảng.

"Em biết, em có mà, đừng lo lắng. Nhưng dòng suối đã lấy mất chiếc chăn mà chúng ta đã ngồi khi hôn nhau lần đầu tiên "

Omega bĩu môi và dậm chân "Chúa ghét chúng ta"

"Ngài đã để chúng ta gặp nhau, đừng nói vậy" Jeongguk lẩm bẩm, hôn lên cổ Jimin.

Jeongguk ngày càng dạn dĩ với Jimin, cậu không còn ngại ngùng hay sợ hãi nữa. Họ đã học về tình yêu cùng nhau. Và mùi hương của omega sẽ ngọt ngào hơn mỗi khi cậu chạm vào, điều này đảm bảo với alpha rằng cậu đang làm tốt.

Họ tiếp tục ăn và uống rượu táo mà Jimin đã lấy trộm từ nhà. Dù sao thì Cha anh ấy cũng không nhận ra. Trước đây omega đã từng làm vậy cho các bữa tiệc hoặc để nuôi những gia đình nghèo sống ở rìa làng.

"Anh phải về sớm" Jimin thở dài, đặt chiếc cốc rỗng của mình xuống "Anh sẽ quay lại sau hai ngày nữa, được không?"

"Được chứ. Em sẽ đợi"

"Có gì em cần không? Anh có thể mang theo những gì? " Jimin hỏi, nghịch tóc của alpha khi họ đứng lên.

"Em -"

Jeongguk dừng lại giữa chừng và đổi ý, nói "Em có tất cả"

"Em đang nói dối. Chuyện gì vậy Jeongguk? "

Alpha thở dài và nói "Em không có nến"

"Em đang sống mà không có ánh sáng?" Jimin có vẻ lo lắng và anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào Jeongguk để tìm câu trả lời "Kể từ khi nào?"

"Khoảng... một ngày. Em vừa hết, không có gì to tát. Thỉnh thoảng điều này xảy ra. Em có thể nhìn rõ trong bóng tối. Chỉ là em thích đọc sách vào buổi tối nhưng em không thể vì thiếu nến "

"Jeonggukie" omega rên rỉ, đập vào ngực người cao hơn "Cần gì phải nói cho anh biết, không thể ngồi như vậy được! Em là một alpha không phải là một động vật hoang dã, tại sao em lại như thế này? Em không hiểu em có anh ? Anh muốn giúp em, chỉ cần chấp nhận nó "

"Đúng vậy, Jimin. Nhưng chúng ta chỉ còn tám ngày nữa. Có lẽ sau này em sẽ không có anh nữa. Em không muốn quen với tất cả sự tử tế này. Nó sẽ khó khăn hơn với em khi em sẽ không thể gặp lại anh "

Đôi mắt của omega ánh lên những giọt nước mắt  "Jeongguk, anh sẽ không để em ở một mình đâu. Không có vấn đề gì, anh sẽ tiếp tục đến và mang cho em bất cứ thứ gì em cần. Em có thực sự nghĩ rằng anh sẽ quên? Anh sẽ  khóc đến không ngủ được khi tưởng tượng cảnh em ngồi đây một mình "

"Em không muốn anh đến đây sau khi anh và chồng sắp cưới kết hôn " alpha nói khẽ "Em đã quen với việc được hôn và ôm anh, nhưng em thà không gặp lại anh còn hơn là nhìn anh khi em biết anh ấy có thể làm tất cả những điều đó. Em có thể lấy tất cả những gì đầu tiên của anh và cho anh những lần đầu của riêng em, nhưng em không muốn nhìn thấy anh khi anh trở thành của anh ấy "

Jimin cảm thấy như bị trúng đạn vào bụng, anh lùi lại một bước, gật đầu. Tất nhiên, rõ ràng Jeongguk cảm thấy như vậy. Nhưng nghe cậu nói điều đó còn tồi tệ hơn nỗi đau gây ra bởi một con dao găm cắm vào tim.

"Anh hiểu rồi" omega hét lên và quay người bỏ chạy.

Jimin không thể tiếp tục câu chuyện, không phải bây giờ , khi trong đầu anh là một mớ bòng bong. Cho dù Jimin lựa chọn điều gì, anh ấy sẽ mất một trong những người anh yêu và người đó cũng sẽ mất anh ấy.

Cái giá phải trả cho quyết định của anh ấy là quá cao và Jimin phải lau những giọt nước mắt không ngừng rơi trên má khi về đến làng. Jimin phải bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về những gì anh sẽ làm.



"Chết tiệt, Anh lại giẫm lên chân em à?" Doyoon thì thầm.

"Ừ, tiếp tục nhảy đi" Jimin lầm bầm, kéo alpha về phía mình.

Họ đang tập điệu nhảy cho lễ kỷ niệm truyền thống diễn ra ngay sau lễ cưới, nơi họ được công bố là bạn đời. Điệu nhảy không phức tạp nhưng Doyoon không cảm nhận được nhịp điệu và anh ấy làm không tốt. Jimin đã nhảy một cách duyên dáng và bù đắp cho cả hai người.

Cuối cùng thì họ cũng rời xa nhau và Jimin hít thở sâu, tìm kiếm nước. Anh ấy đang dần kiệt sức. Anh ấy chỉ ngủ khoảng hai tiếng trước khi phải hoàn thành một số việc trong đám cưới. Chỉ còn sáu ngày nữa.

Áp lực ngày càng tăng và Jimin không được khỏe, đặc biệt là ở làng của anh ấy. Cha anh vui vẻ đi lại, biết rằng con trai mình sẽ sớm có một cuộc sống tốt và ổn định. Họ sẽ không phải lo lắng về đàn nữa. Doyoon cũng trở nên lo lắng, bị mọi người để mắt đến vì anh ấy là Thủ lĩnh tiếp theo.

Đám cưới phải hoàn hảo. Ngay cả khi cả hai đều không muốn điều đó xảy ra.

"Jimin, anh xin lỗi. Anh đang cố gắng hết sức, nhưng thật không dễ dàng "Doyoon thở dài, vò rối mái tóc của mình và để phần mái tóc ẩm ướt của anh ấy chỉa ra theo các hướng khác nhau.

Nếu anh ấy là Jeongguk, bàn tay của Jimin sẽ sửa những sợi tóc rối bời của alpha. Nhưng anh ấy không và omega thậm chí không muốn chạm vào anh. Ít nhất là trong sáu ngày tới.

"Đừng lo lắng về điều đó, em không để tâm lắm đâu" Jimin trả lời "Đó chỉ là một điệu nhảy nghi lễ thôi, dù sao thì họ cũng sẽ thích xem chúng ta"

"Anh hy vọng em đúng ... Anh chỉ không muốn gây thất vọng"

"Khuôn mặt đẹp trai sẽ bù đắp cho đôi chân kém cỏi của anh " omega mỉm cười và vỗ vai anh, sẵn sàng thử lại.

Có một  beta lớn tuổi dạy họ và không có sai sót nào của họ không bị phát hiện.

Jimin có thể cảm thấy cánh tay của Doyoon đang quấn quanh eo mình và đặt ở đó. Đó là một phần của điệu nhảy mà họ phải ở gần nhau và chủ yếu quay hoặc bước qua lại. Giáo viên liên tục bảo họ phải tập trung và nhìn vào mắt nhau nhưng điều đó khiến cả hai không thoải mái.

"Hôm nay trông em rất đẹp. Đôi má của em hồng hào "alpha nói và anh xoay người bạn đời của mình.

"Em luôn xinh đẹp" Jimin nhếch mép cười, ngước nhìn ánh mắt họ gặp nhau.

Doyoon cao hơn anh ấy một cái đầu nên việc nhảy gần thực sự là một vấn đề. Cổ của omega đau khi họ giao tiếp bằng mắt.

"Anh muốn hôn em" alpha thì thầm.

Jimin suýt vấp ngã, nghe thấy những lời đó và chế giễu trả lời "Điều đó sẽ tạo ra một vụ bê bối lớn, anh không dám"

"Chúng ta có thể... đi đâu đó riêng tư, em biết đấy?" Doyoon đề nghị.

"Cơ thể của em là tất cả những gì anh muốn? Ngay cả trước khi là bạn đời của em? " Jimin hỏi, giọng lạnh như băng.

Họ vẫn xoay theo điệu nhạc và Doyoon đỏ mặt, nhanh chóng phủ nhận "Tất nhiên là không! Anh chỉ nghĩ rằng chúng ta có thể... thực sự hẹn hò và trở thành bạn đời "

"Chúng ta còn sáu ngày nữa, hãy cứ vui vẻ với khoảng thời gian độc thân miễn là chúng ta có thể"

"Được rồi" Doyoon bỏ cuộc và nghiêng người Jimin làm tư thế kết thúc.

"Hoàn hảo! Bạn có thể rời đi hôm nay, hẹn gặp lại vào ngày mai " Beta nói và vẫy tay chào họ.

Jimin duỗi người và rên rỉ, cảm thấy cơ bắp của mình hoàn toàn đau nhức. Jimin đã không nói với Jeongguk rằng anh ấy sẽ gặp cậu đêm nay và may mắn thay, vì anh ấy không còn sức lực để đi hết con đường đến đồng cỏ.

"Này, để anh đưa em về nhà" Doyoon nói, đeo ba lô lên, sẵn sàng rời đi bên cạnh omega.

Jimin liếc nhìn anh và thấy đường viền hàm rắn chắc và đôi mắt híp sắc sảo của anh. Anh ấy thực sự là một người đẹp trai, dưới mắt nhìn của một omega.

 Thinrg thoảng, Jimin ước gì tri kỷ của mình là Doyoon. Cuộc sống của họ sẽ dễ dàng hơn. Nhưng không, omega đã yêu một thợ săn và anh không còn cách nào khác ngoài việc làm tan nát trái tim ai đó với quyết định của mình. Jeongguk's hoặc Cha của anh ấy.

"Alpha, anh có buồn không nếu đám cưới thực sự không diễn ra?" Jimin hỏi, bước xuống con đường với người cao hơn bên cạnh.

"Anh đã khá quen với ý tưởng ở bên em "

"Tuy nhiên, Anh có tức giận nếu em hủy bỏ nó không?" Jimin thắc mắc.

"Em định à? Những suy nghĩ thứ hai phải lựa chọn tốt nhất của em không? " alpha cười khúc khích.

"Chỉ cần trả lời câu hỏi của em , Doyoon" Jimin đảo mắt và bắt đầu bước nhanh hơn. Jimin đang mơ về chiếc giường êm ái ấm áp của mình.

"Anh đoán anh sẽ chấp nhận nó. Dù sao thì anh cũng không có quyền làm Thủ lĩnh "Doyoon  nhún vai.

"Em thực sự ước anh có thể kết hôn với người anh yêu, không phải em" Jimin thì thầm, bước từng bước của mình khi họ đến cabin của mình.

"Anh có thể học cách yêu em . Nếu chúng ta có một đứa trẻ... chắc chắn anh rất yêu omega đã sinh con cho anh "Doyoon trả lời một cách vô tư.

"Nghe hợp lý đó... em phải đi, xin lỗi. Em thực sự mệt mỏi "Jimin cáo lỗi và ôm lấy người cao hơn một chút rồi chạy vào nhà ngay sau đó.

Không có gì là thô lỗ nếu không mời anh ấy vào. Dù sao thì họ cũng phải tránh xa nhau để đảm bảo sự trong sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro