1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1.

Cảnh ba - Màn hai: Trần Văn Đạo gặp Bùi Quyết tại tiệm hoa, Action -

Mưa rào như trút nước bên ngoài cửa tiệm hoa, bầu trời u ám ảm đạm, đường phố vắng tanh không mấy người qua lại. Những tòa nhà cao tầng sừng sững trong mưa, toát lên vẻ ảm đạm và hiu quạnh.

Tiếng chuông gió vang lên khe khẽ bên cửa. Mưa đọng thành những giọt nước li ti trên chiếc ô trong suốt, lăn tăn chảy xuống sàn gỗ mộc mạc mang phong cách cổ điển.

Bùi Quyết đang bận rộn sắp xếp hoa hướng dương trong gian phòng phía trong, nghe tiếng chuông gió liền quay đầu nhìn ra cửa. Dưới màn mưa dày đặc, một người đàn ông cao ráo lịch lãm bước vào. Anh ta sở hữu đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan rõ nét, chiếc ô trong tay khẽ chống xuống sàn.

Bùi Quyết ngẩn người nhìn anh ta trong giây lát, cho đến khi anh ta lên tiếng hỏi: "Xin lỗi, ở đây có bán hoa hồng không?"

Giọng nói của người đàn ông trầm ấm và êm tai, như tiếng đàn contrabass cổ điển du dương từ thế kỷ trước, vang vọng và sâu lắng.

"Có ạ," Bùi Quyết đáp, "Thưa quý ông, ngài muốn mua loại hoa hồng nào?"

Đây là lần đầu tiên Trần Văn Đạo bước vào tiệm hoa. Nhìn ngắm những bông hoa muôn hình vạn trạng, rực rỡ khoe sắc trong nhà, anh ta không khỏi bối rối. Ánh mắt anh ta khóa chặt vào Bùi Quyết đang tiến về phía mình. Chàng trai có vẻ ngoài thanh tú, mái tóc ngắn đen hơi dài nhưng vẫn tôn lên đôi mắt đào hoa đầy tình cảm ấy.

"Tôi cũng không biết chọn loại nào, cậu có thể giúp tôi chọn được không? Đây là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho người khác," Trần Văn Đạo nói.

Nghe vậy, chàng trai cúi đầu xuống, nụ cười nở trên môi, lăng xăng tìm kiếm loại hoa phù hợp với anh ta. Vừa tìm kiếm, cậu vừa hỏi:

"Thưa quý khách, hoa này là để tặng ai ạ?"

Trần Văn Đạo đi theo bên cạnh chàng trai, anh ta ước tính chiều cao của cậu. Nếu không ngẩng đầu lên, cậu chỉ cao đến vai anh. Còn nếu ngẩng đầu lên, cũng chỉ cao đến cổ.

Làn da của chàng trai rất trắng, trắng như chưa bao giờ tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, nhưng không hề tái nhợt, mà ngược lại còn rất đẹp. Mi cậu dài và dày như chiếc quạt nhỏ, khẽ rung động theo từng nhịp chớp mắt.

"Tặng cho một người bạn," Trần Văn Đạo nhẹ nhàng dời mắt đi, nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến trên đôi môi mỏng màu hồng nhạt ấy.

Bùi Quyết nhặt một bó hoa sao, ôm vào lòng, cười hồn nhiên hỏi: "Bạn gái ạ?"

Trần Văn Đạo bị nụ cười ấy lây nhiễm, trong chốc lát, anh cảm thấy nhịp tim mình bỗng hẫng một nhịp. Anh có chút ngượng ngùng quay đầu đi, giọng nói trở nên gượng gạo: "Không phải."

Mặt Bùi Quyết bỗng chốc ủ rũ, nhưng vẫn rất nhiệt tình giới thiệu với anh: "Nếu là tặng bạn bình thường thì... em gợi ý..."

"Không phải bạn bình thường." Trần Văn Đạo nghe giọng nói trong trẻo và dịu dàng của chàng trai, không nhịn được ngắt lời: "Là đồng nghiệp. Anh ấy bị bệnh, tôi muốn mua bó hoa tặng anh ấy."

Bùi Quyết ngẩng đầu lên, bừng tỉnh: "À~ ra là vậy à~ Thế thì hoa cẩm chướng thế nào? Hôm nay mới về cẩm chướng Ba Tư, màu sắc cũng tao nhã, rất phù hợp để tặng bạn bè." Nói rồi lại đi vòng sang kệ hoa khác, cúi người nhặt vài bó hoa đưa cho Trần Văn Đạo xem.

"Được... nhưng không cần hoa cẩm chướng được không?" Trần Văn Đạo cau mày bực bội, "Tôi muốn loại đặc biệt hơn."

Lần đầu tiên, sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của Bùi Quyết. Trần Văn Đạo đứng từ xa nhìn, trong đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ toàn hình ảnh Bùi Quyết, như một hoàng tử bé được cất giấu trong lọ thủy tinh.

"Hoa hướng dương. Hoa hướng dương thế nào ạ?"

Giọng nói của Bùi Quyết kéo Trần Văn Đạo về với thực tại, theo bản năng, anh nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Chỉ thấy Bùi Quyết đã cầm lấy một bó hoa hướng dương, những cánh hoa vàng non điểm xuyết cành lá xanh tươi mơn mởn, toát lên sức sống mãnh liệt.

Lúc này, Trần Văn Đạo không biết là hoa hướng dương tôn lên vẻ đẹp của Bùi Quyết, hay Bùi Quyết khiến hoa hướng dương trở nên đặc biệt.

Chỉ đến khi Trần Văn Đạo tỉnh lại, anh đã đứng trước quầy thanh toán và hoàn tất thanh toán.

"Tổng cộng là 168 đồng. Ngài chọn hoa đi kèm và giấy gói đi ạ, em sẽ gói lại cho ngài."

Nhìn Bùi Quyết ở cự ly gần như vậy, ngũ quan của cậu thực sự hoàn hảo. Vừa mang nét thanh xuân của thiếu niên, vừa mang vẻ chín chắn của thanh niên, có chút phi giới tính nhưng lại vô cùng thu hút, toát lên vẻ đẹp lạnh lùng và xa cách.

Hồi lâu không nhận được hồi âm, Bùi Quyết bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Trần Văn Đạo, đôi môi mỏng mấp máy: "Thưa ngài, ngài đã chọn được hoa kèm và màu giấy gói chưa ạ?"

Không muốn thừa nhận bản thân đã bị một cậu bé thu hút, Trần Văn Đạo cố tình bình tĩnh suy tư một lúc rồi nói: "Hoa kèm đơn giản là được, giấy gói không cần cầu kỳ quá, màu sắc cậu cứ phối cho hợp là được."

Tóm lại, cậu cứ làm theo ý mình là được.

Bùi Quyết không phải lần đầu tiên gặp kiểu khách hàng như vậy, sau khi quét mã thanh toán, cậu quay người ôm một bó hoa hướng dương to đi về phía quầy để gói.

Nhìn thân hình gầy gò của Bùi Quyết, Trần Văn Đạo lại chìm vào suy tư. Vì anh thực sự không thể tưởng tượng nổi, một thiếu niên thanh mảnh lạnh lùng như vậy làm thế nào có thể sát hại và phân thây một người đàn ông trưởng thành có thân hình cao to hơn mình rất nhiều.

Mưa bên ngoài vẫn tiếp tục rơi, và không có dấu hiệu ngừng lại. Những giọt mưa dày đặc đập vào những ô cửa kính trong suốt xung quanh, như thể họ đang ở trong cơn mưa vậy.

Ngoài tiếng mưa, trong không khí chỉ còn tiếng cắt giấy và tiếng xé băng keo.

Nhân lúc Bùi Quyết đang gói hoa, Trần Văn Đạo vô tình nói: "Gần đây khu vực này hình như không được yên bình lắm nhỉ. Tối qua lại có một vụ án mạng phân thây xảy ra ngay gần đây."

Bùm - Một tia chớp lóe sáng sau tiếng sấm, trong nháy mắt xé tan một nửa bầu trời u ám xám xịt.

Trần Văn Đạo nhìn đôi tay thon thả đang cầm kéo khẽ khựng lại, sau đó dịu dàng nói: "Vâng, nghe nói cảnh sát đến giờ vẫn chưa bắt được hung thủ. Thật đáng sợ."

Trần Văn Đạo chống tay lên bàn, những ngón tay thon dài gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn, ra vẻ thản nhiên: "Cửa hàng chỉ có mình cậu thôi à?"

Vừa dứt lời, một tiếng sấm nổ vang trời, khiến cho những ô cửa kính xung quanh rung chuyển.

"Vâng, chỉ có mình em thôi." Bùi Quyết đáp.

"Sao không nghĩ đến việc thuê người phụ giúp nhỉ?"

Tay của Bùi Quyết rất thon dài và mảnh mai, hẳn là rất thích hợp để chơi piano. Đôi tay đẹp như vậy mà chỉ để cắt tỉa cành hoa, quả là uổng phí.

"Cửa hàng nhỏ, thuê thêm người thì sẽ lỗ vốn. Hơn nữa, ngoài giờ học, em cũng có khá nhiều thời gian để quản lý cửa hàng hoa, nên cũng xoay sở được."

Cắt bỏ những cành thừa, Bùi Quyết đặt kéo xuống, trải hoa hướng dương chính giữa giấy gói, sau đó gấp hai bên lại gói ghém cẩn thận.

"Cậu vẫn còn đi học?" Trần Văn Đạo có chút ngạc nhiên.

"Vâng ạ. Em học năm ba ngành Tài chính - Quản trị kinh doanh tại trường Đại học A. Nên có nhiều thời gian rảnh." Bùi Quyết tùy ý lấy một đoạn dây ruy băng, quấn quanh bó hoa, cắt phần thừa ra.

Trần Văn Đạo nhìn kỹ thuật gói hoa điêu luyện của Bùi Quyết, khẽ mỉm cười: "Vậy cậu phải cẩn thận nhé, tối nhớ về nhà sớm, đừng lang thang ngoài đường."

Vừa thắt xong một chiếc nơ xinh xắn, Bùi Quyết ôm bó hoa hướng dương to lớn quay người lại. Đôi mắt trong veo ẩn chứa nụ cười tinh nghịch, nhưng Trần Văn Đạo chỉ cảm thấy rợn người.

Cậu ta đưa bó hoa cho Trần Văn Đạo: "Vâng ạ, thưa ngài, hoa của ngài đây."

"Cảm ơn." Trần Văn Đạo nhìn sâu vào mắt Bùi Quyết, khi đưa tay nhận bó hoa, đầu ngón tay của họ vô tình chạm vào nhau.

Khác với những bàn tay chai sạn của đàn ông trong quân đội, bàn tay của Bùi Quyết lại mảnh mai và mềm mại, làn da mịn màng đến mức như chỉ cần chạm nhẹ là tan vỡ, véo nhẹ là ửng đỏ.

Lòng bàn tay của Trần Văn Đạo rất nóng, hoàn toàn trái ngược với Bùi Quyết. Vì vậy, trong khoảnh khắc tiếp xúc cơ thể ngắn ngủi này, Bùi Quyết cũng vô cùng ngạc nhiên, theo bản năng rụt tay lại.

Trần Văn Đạo tinh ý nhận ra sự cứng nhắc của Bùi Quyết, anh nhếch mép cười, rút ​​thẻ danh bạ đặt trên quầy thanh toán.

Kẹp giữa những ngón tay thon dài là một tấm thiệp trắng tinh giản, anh ngước mắt lên mỉm cười và nói: "Cảm ơn ông chủ Bùi, chúng ta có duyên gặp lại."

Tiếng chuông gió ở cửa vang lên lần nữa, trong đôi mắt vốn lặng lẽ của Bùi Quyết bỗng dưng gợn sóng. Nhìn người đàn ông cầm ô bước ra khỏi cửa, khóe môi mỏng manh của cậu dần nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Trần Văn Đạo." Giọng nói của thiếu niên không còn trong trẻo và hồn nhiên, mà lại toát lên sự lạnh lẽo và sát khí ngút trời.

Cùng với sự di chuyển đến gần của máy quay, hình ảnh dừng lại trên khuôn mặt của Bùi Quyết. Đạo diễn hô to: "Cắt! Cảnh này được rồi, Tiểu Chu diễn tốt lắm. Cái nhìn cuối cùng rất đạt, vất vả rồi."

Vừa thoát ra khỏi vai diễn, Chu Chí Hâm lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía đạo diễn, đồng thời cúi đầu khẽ cúi người bày tỏ lòng biết ơn: "Cảm ơn đạo diễn Thẩm, mọi người đều vất vả rồi."

"Nào nào, trợ lý trường quay, dọn dẹp hiện trường, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."

Nhân viên quản lý Vương Lâm Hải vội vàng từ bên cạnh lấy cốc nước đến đưa cho cậu, như một bà mẹ già, ân cần nói: "Nào nào, uống nước cho đỡ khát, mấy hôm nay trời lạnh, đừng để cảm lạnh. Giọng hát của ca sĩ là quan trọng nhất."

Chu Chí Hâm không nói gì, chỉ cúi mắt nhấp một ngụm nước nóng trong cốc giữ nhiệt, giơ một tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên, khẽ khàng cong cong đầu ngón tay.

Hiểu ý, Vương Lâm Hải vội vàng dâng hiến kịch bản, hơi nước mờ ảo bốc lên, nhưng không che được vẻ đẹp quá đỗi diễm lệ của Chu Chí Hâm. Vương Lâm Hải không khỏi cảm thán trong lòng, kiếp trước mình đã cứu được gì mà mới được trở thành quản lý của một "bông hoa" xinh đẹp như vậy.

Tháng Mười, trời sáng tối chênh lệch lớn, lại thêm mưa, không khí trong vắt khiến người ta rất khó chịu.

Chu Chí Hâm vừa lật kịch bản vừa thầm đọc thoại, vừa đưa cốc nước cho quản lý Hải ca. Một lúc sau, cậu nghe thấy đạo diễn ở đằng xa đang trao đổi với nhân viên bên cạnh về hiệu ứng quay phim, vì vậy cậu cũng đi theo sau.

Trên màn hình giám sát, đang phát lại cảnh quay vừa nãy. Chu Chí Hâm đứng sau đạo diễn, ánh mắt tập trung nhìn vào hình ảnh của bản thân mình trên màn hình. Dưới ống kính HD, mọi cử chỉ, biểu cảm dù là nhỏ nhất của cậu đều được phóng đại vô hạn.

Ngay lúc Chu Chí Hâm chìm đắm trong việc tự soi xét bản thân, một khuôn mặt tuấn tú đầy nam tính bỗng chiếm trọn toàn bộ khung hình. Người đàn ông sở hữu đôi mắt và lông mày thanh tú hơi hướng xuống dưới, mang vẻ mạnh mẽ pha lẫn chút trầm ổn, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thu hút. Thoạt nhìn, anh ta thật khiến người ta kinh ngạc.

Chu Chí Hâm theo bản năng lùi lại một bước, bất ngờ va vào một vật thể cứng như tường.

Cậu hốt hoảng quay lại nhìn, và nhận ra một đôi bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng đặt lên vai mình.

Lòng bàn tay ấm áp len lỏi qua lớp áo mỏng truyền đến da, Chu Chí Hâm nhìn Lưu Diệu Văn không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng mình, tim đập nhanh không thể kiểm soát.

Xung quanh, các nhân viên đi lại tấp nập, tất cả đều tập trung vào nội dung trên màn hình, rất ít người chú ý đến nơi này.

Lúc này, cậu đang bị Lưu Diệu Văn ôm nửa người theo tư thế vô cùng ái muội, phần lưng cứng nhắc của cậu vô tình cọ sát vào ngực của đối phương, nóng hổi đến mức tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhận ra mình đã vượt quá giới hạn, Chu Chí Hâm vội vàng lùi lại một chút, bàn tay đang đặt trên vai cậu cũng theo đó trượt ra. Cậu cố gắng bình tĩnh nói: "Xin lỗi tiền bối, không va vào anh chứ?"

Rõ ràng chỉ là va chạm nhẹ, nhưng người trước mặt lại như một chú mèo hoảng sợ, hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với mình. Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn Chu Chí Hâm, ánh mắt khẽ động: "Không sao. Em cứ tiếp tục xem đi."

Đạo diễn Thẩm đang xem lại cảnh quay, nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của hai người, quay lại nhìn họ và nói: "Cậu xem này Tiểu Lưu, cách cậu xử lý ánh mắt này chính là điều tôi mong muốn, tưởng chừng như chỉ là nhìn nhau đơn giản nhưng lại truyền tải được nhiều điều sâu sắc hơn. Quả là ảnh đế đã đoạt giải thưởng lớn trong nước, gừng càng già càng cay."

"Đạo diễn Thẩm quá khen rồi, tôi cũng chỉ theo nội tâm nhân vật mà diễn thôi." Lưu Diệu Văn cúi đầu nói một cách khiêm tốn.

Tất nhiên, đối với một diễn viên mới, đạo diễn cũng có thái độ khích lệ: "Trạng thái của Tiểu Chu cũng không tệ, nhập vai rất nhanh, lĩnh hội tốt, rất có năng khiếu."

So với ảnh đế Lưu đoạt giải thưởng liên tục, Chu Chí Hâm non nớt hơn nhiều: "Cảm ơn đạo diễn Thẩm đã chỉ dạy, cháu sẽ tiếp tục cố gắng."

Vài người lặng lẽ lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, đạo diễn cũng tháo tai nghe và quay đầu lại. Lợi dụng lúc chuyển cảnh, ông bắt chuyện với hai diễn viên:

"Tiểu Chu, trước đây con từng là ca sĩ đúng không?" Đạo diễn hỏi. "Đây có phải là lần đầu tiên con tham gia vở kịch thể loại này? Cảm giác thế nào?"

Chu Chí Hâm, vẻ mặt ngoan ngoãn, trả lời: "Vâng ạ, cảm giác rất đặc biệt. Thật vinh dự khi được thử sức với vai diễn này trong bộ phim bí ẩn mà cháu vô cùng yêu thích. Hơn nữa, được làm việc cùng một ê-kip sản xuất tuyệt vời như vậy là điều vô cùng may mắn."

Nghe xong, đạo diễn Thẩm chỉ lắc tay, mỉm cười: "Này, này, chú không hỏi về chuyện đó."

Chu Chí Hâm có chút bối rối, nghiêng đầu một cách đáng yêu và khẽ khàng đáp lại.

Lúc này, Lưu Diệu Văn, người đang đứng bên cạnh Chu Chí Hâm, không khỏi bật cười trước sự ngây thơ của cậu. Ngay cả người đại diện của anh, Dư Tùng, cũng không thể kìm được nụ cười.

"Cậu đang cười cái gì vậy?" - Dư Tùng thì thầm hỏi Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn nhếch mép, quay đầu sang một bên và nói một cách lạnh lùng: "Có sao?" - như thể mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

Dư Tùng không nghĩ bản thân đã già đến mức này: "Tôi vừa nhìn thấy... rõ ràng là cậu cười."

Chưa kịp để hai người thì thầm thêm, đạo diễn Thẩm đã tiếp tục nói: "Chú hỏi là, đây có phải là lần đầu tiên con đóng thể loại phim đam mỹ không?"

Mới hiểu ra ý của đạo diễn, Chu Chí Hâm gật đầu: "Vâng."

"Trước đây con đã từng tiếp xúc hoặc xem qua tiểu thuyết hay phim điện ảnh thể loại này chưa?"

Chu Chí Hâm thành thật lắc đầu: "Chưa."

"Vậy cũng coi như là lần đầu tiên lấn sân sang thể loại này nhỉ?" Đạo diễn Thẩm dường như rất hài lòng với phản ứng của cậu. Sau đó, ông lại chỉ vào Lưu Diệu Văn lịch thiệp, đầy phong thái đàn anh đứng bên cạnh, nói: "Nói ra cũng thật trùng hợp, tác phẩm ra mắt đầu tay của thằng nhóc này cũng là một phim nghệ thuật đam mỹ, độ táo bạo cũng không phải dạng vừa đâu."

"Sau này khi quay những cảnh quay tình cảm, con có thể học hỏi thêm từ Tiểu Lưu, vun đắp tình cảm. Nếu con gặp bất kỳ khó khăn nào trong diễn xuất, con cũng có thể hỏi ý kiến cậu ấy. Cậu nghĩ sao, Tiểu Lưu?"

Ánh mắt Lưu Diệu Văn khẽ dao động, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ dịu dàng vốn có của một đàn anh: "Đúng vậy, nếu em gặp bất kỳ vấn đề gì, cứ việc đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ."

Trong đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh Chu Chí Hâm hoang mang và bối rối. Đối mặt với Lưu Diệu Văn hơn cậu cả về kinh nghiệm và tuổi tác, Chu Chí Hâm chỉ lịch sự và dè dặt gật đầu, phát ra tiếng "ừm" mềm mại như tiếng mèo.

Như hiểu được đứa trẻ cố ý vạch rõ ranh giới, Lưu Diệu Văn chủ động lên tiếng, giọng nói dịu dàng và thân thiết: "Vậy nhé, có khó khăn gì nhất định phải đến tìm tôi."

Chu Chí Hâm cúi đầu, một lần nữa ừm ờ, vành tai vô thức ửng hồng một mảng.

Đạo diễn Thẩm nhìn Chu Chí Hâm, bỗng tò mò hỏi: "Tuy nhiên, tôi rất tò mò, Tiểu Chu chưa từng tiếp xúc với thể loại phim này, vậy tại sao lại muốn nhận vai diễn này?"


02.

Tại sao lại nhận nó? Chu Chí Hâm đột nhiên chìm vào ký ức.

Ba tháng trước, Chu Chí Hâm vừa hoàn thành xong tour diễn đầu tiên trong đời, là một ngôi sao thần tượng siêu hot, luôn đứng đầu bảng xếp hạng Weibo.

Tuy nhiên, vì công ty muốn lăng xê nhóm nhạc nam mới, nên Chu Chí Hâm bị "ném" đi đóng phim. Việc này không chỉ giúp công ty kiếm thêm lợi nhuận từ lượng fan đông đảo của cậu, mà còn giúp đỡ cho các đàn em sau này. Hơn nữa, với khuôn mặt đẹp trai của Chu Chí Hâm, đây chính là "chìa khóa vàng" để cậu bước vào lĩnh vực diễn xuất. Nhờ khuôn mặt này, cậu hoàn toàn xứng đáng xuất hiện trên màn ảnh rộng.

Trước đây, Chu Chí Hâm đã nhiều lần từ chối những kịch bản được gửi đến, vì muốn bảo vệ hình ảnh của bản thân. Sau khi quyết định đóng phim, Chu Chí Hâm lại nhận được vô số lời mời casting.

Dưới sự cân nhắc kỹ lưỡng của quản lý Hải Ca và bản thân, Chu Chí Hâm đã từ chối nhiều dự án phim có mức đầu tư cao nhưng chất lượng thấp.

Vì trân trọng hình ảnh của bản thân, Chu Chí Hâm không muốn đóng những bộ phim "rác phẩm" sáo rỗng, điều này cũng khiến anh mất đi quyền tự do lựa chọn kịch bản.

Mất đi quyền chủ động, Chu Chí Hâm đành phải tự mình đến xin thử vai cho một số đoàn phim. Cho đến một ngày, cậu nhìn thấy thông báo tuyển dụng của đoàn phim "Hướng Dương" trên Weibo, và đã tham gia casting với tâm lý thử sức.

Chu Chí Hâm vẫn nhớ rằng vai diễn cậu thử ban đầu không phải Bùi Quyết, mà là một nam sinh trung học bị Bùi Quyết sát hại một cách tàn nhẫn.

Diễn xuất của cậu không tệ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức thể hiện tròn vai một nam sinh trung học bình thường, không có gì mới mẻ, do đó sau khi thử vai cậu không được đạo diễn casting lựa chọn.

Mãi đến một tuần sau đó, khi Chu Chí Hâm đang thử vai cho một đoàn phim khác, cậu bất ngờ nhận được điện thoại từ trợ lý đạo diễn. Người này hỏi cậu: "Cậu nghĩ sao về vai diễn Bùi Quyết?"

Nếu Chu Chí Hâm không nhớ nhầm, Bùi Quyết là nam phụ trong "Hướng Dương", bề ngoài vô hại nhưng bên trong lại là một kẻ giết người hàng loạt bệnh hoạn.

Chu Chí Hâm ở đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi trả lời: "Được."

Đây là lần đầu tiên Chu Chí Hâm tiếp xúc với diễn xuất, không có kinh nghiệm và cũng không chuẩn bị gì cả. Trong khoảng thời gian chưa đầy hai tháng trước khi quay phim, Chu Chí Hâm chỉ có thể cố gắng học thuộc kịch bản và đề nghị công ty thuê một giáo viên diễn xuất chuyên nghiệp để hướng dẫn cậu cách trở thành một diễn viên nhập môn.

"Nhân vật Bùi Quyết có tính cách rất phức tạp. Tôi không khuyên cậu sử dụng cách diễn xuất quá lý trí. Nếu muốn nhập vai, diễn xuất theo kiểu trải nghiệm là con đường duy nhất dành cho cậu."

Đây là lời khuyên duy nhất mà thầy giáo dạy diễn dành cho cậu sau khi gặp cậu và xem kịch bản này.

Chu Chí Hâm không từ chối, vì vậy cậu đã cố gắng biến cuộc sống của mình thành Bùi Quyết trong vở kịch một cách âm thầm lặng lẽ. Để đạt được trạng thái điên cuồng đó, cậu thường xuyên nhốt mình trong phòng tắm, tập luyện biểu cảm và thần thái trước gương.

Cậu nhập vai rất nhanh, chỉ với sự hướng dẫn đơn giản của thầy giáo dạy diễn, cậu đã có thể nắm bắt ngay kỹ thuật và cảm xúc của nhân vật Bùi Quyết.

Như đạo diễn Thẩm đã nói, cậu có chút năng khiếu, nhưng cần gặp được người thầy hiểu cậu. Và trong mắt đạo diễn Thẩm, Lưu Diệu Văn chính là quý nhân phù trợ của Chu Chí Hâm.

"Tôi nghĩ điều này không ổn. Cậu ấy không phải là 'Bùi Quyết' trong tâm trí tôi."

"Ôi! Không được không được! Nhìn vào là biết đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi! Dấu vết quá rõ ràng, tuổi tác cũng không phù hợp."

"Đây...! Cái này thì nhìn biến thái quá. Bùi Quyết trong tưởng tượng của tôi phải có khuôn mặt thiên thần lạnh lùng và thuần khiết, ngọt ngào và ốm yếu, lại pha chút trẻ con. Tuyệt đối không thể là một gã thanh niên háo sắc như thế này!"

"Những gì tôi muốn là một kẻ giết người điên cuồng và bệnh hoạn, anh đang tìm ai vậy?! Nếu không làm được việc này thì đừng làm! Đã bao lâu rồi? Vẫn chưa tìm được người thích hợp sao?"

Giám đốc casting chịu không nổi đặt điều khiển từ xa xuống, ảnh diễn viên trên màn hình lớn đã lật đến trang cuối cùng, ông ta vẫn không thể chọn được ai: "Đạo diễn Thẩm, đây đã là người cuối cùng rồi. Nếu anh không hài lòng thì khởi quay sẽ bị trì hoãn."

Nghe vậy, lông mày đạo diễn Thẩm cau lại càng chặt: "Không được, đặt lịch quay rồi, làm sao mà hoãn được." Vừa nói ông vừa giận dữ thúc giục trợ lý đạo diễn và giám đốc casting: "Mấy người đi tìm tiếp đi! Mấy người tiếp tục tìm đi! 1,5 tỷ dân Trung Quốc cơ mà, lẽ nào không thể tìm được một "Bùi Quyết" như ý chứ?!

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng họp bị trợ lý vội vã mở ra. Vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, anh ta cúi đầu chào vị đạo diễn đang nổi giận: "Đạo diễn, diễn viên nam chính Trần Văn Đạo của phim "Hướng Dương", Lưu Diệu Văn đã đến rồi ạ. Anh có muốn mời anh ấy vào không?"

Vừa nghe nam chính Lưu Diệu Văn đến, đạo diễn Thẩm ngay lập tức trở lại vẻ thân thiện thường ngày: "Mời vào, mời vào! Nhanh mời cậu ấy vào đây."

Vừa quay xong bộ phim dân quốc "Bán Yên Phong Trần", Lưu Diệu Văn mặc một bộ đồ thoải mái, mái tóc đen dài ngang vai được vuốt keo tạo kiểu lộn xộn 7-3, trông vừa lười biếng vừa phóng khoáng. Hai bên tóc mai còn kẹp ghim cố định, nhìn vào là biết vừa mới từ phim trường ra.

Vừa bước vào cửa, Lưu Diệu Văn đã cúi đầu chào hỏi và bắt tay đạo diễn: "Lâu rồi không gặp đạo diễn Thẩm ạ."

"Tiểu Lưu, cậu đến đúng lúc. Tôi sắp chết vì lo lắng rồi. Tóc suýt nữa bạc hết."

"Cậu mau giúp tôi xem xem, ai đóng vai 'Bùi Quyết' là hợp nhất?" Nói xong, ông vội vàng kéo Lưu Diệu Văn ngồi xuống.

Lúc đầu, Lưu Diệu Văn có chút lưỡng lự vì quy định trong giới là diễn viên không được tự ý chọn bạn diễn, điều này là trái với quy củ. Nhưng không thể chối từ yêu cầu hết lần này đến lần khác của đạo diễn Thẩm, Lưu Diệu Văn đành miễn cưỡng cầm lấy điều khiển từ xa và bắt đầu xem lại ảnh của các ứng viên thử vai từ đầu đến cuối trên màn hình.

Trong biển người mênh mông, đối mặt với vô số khuôn mặt khác nhau, Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy chứng bệnh mù mặt của mình sắp phát tác. Đúng lúc anh đang lờ đờ lật ảnh, bỗng nhiên, một tấm ảnh được đánh dấu "Pass" đã thu hút sự chú ý của anh.

Đầu ngón tay thon dài dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thẻ được chụp một cách chỉnh tề. Đôi mắt đào hoa trong trẻo và đẹp đẽ của thiếu niên, đuôi mắt hơi xếch xuống, sống mũi cao, môi đầy đặn. Khi không cười, phần da dưới mắt rõ ràng, trông có vẻ hơi hung dữ và bệnh tật, nhưng nhìn vào bức ảnh mỉm cười ở góc dưới cùng, lại vô cùng bắt mắt.

Lúc này, ngay cả Lưu Diệu Văn cũng không thể rời mắt. Trong giới giải trí rộng lớn này, nơi trai xinh gái đẹp nhan nhản, thật hiếm có những chàng trai có ngoại hình như vậy, khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên, chỉ bằng một bức ảnh, Lưu Diệu Văn đã khẳng định rằng cậu ấy chính là 'Bùi Quyết'.

Lưu Diệu Văn đặt điều khiển từ xa xuống và nói một cách bình tĩnh và quả quyết: "Chính là cậu ấy."

Vị đạo diễn phụ trách chọn vai diễn có vẻ khó xử: "Tôi đã từng gặp cậu bé này, quả thật khí chất phi phàm. Nhưng cậu ta là một idol, không được đào tạo bài bản, hoàn toàn không biết diễn xuất. Hơn nữa, cậu ta đã bị loại từ vòng sơ khảo, giờ đã gần một tháng trôi qua kể từ vòng sơ khảo, tôi nghĩ... người ta đã vào đoàn khác rồi..."

Chưa đợi vị đạo diễn kia nói xong, đạo diễn Thẩm lại sáng mắt lên: "Tôi thấy được!"

Ông vừa chăm chú nhìn vào bức ảnh của Chu Chí Hâm, vừa vuốt cằm suy ngẫm: "Idol thì sao? Chỉ dựa vào khuôn mặt 'Bùi Quyết' này của cậu ấy, bằng mọi giá cũng phải đưa cậu ấy vào đoàn của mình. Các anh hãy nhìn xem, đây là một khuôn mặt quá phù hợp với nhân vật! Đây mới là 'Bùi Quyết' trong lòng tôi!"

"Nhưng... nhưng bây giờ cậu ấy rất nổi tiếng, đang ở đỉnh cao sự nghiệp. Tôi e rằng đến lúc đó bộ phim của chúng ta không thể gánh nổi lượng truy cập như vậy. Hơn nữa, tôi nhớ đạo diễn đã nói rằng sẽ không bao giờ sử dụng diễn viên nổi tiếng đóng vai chính, đạo diễn đang..." Trợ lý tốt bụng nhắc nhở.

"Diễn viên nổi tiếng thì sao? Một tác phẩm hay ngoài ê-kíp sản xuất tốt đương nhiên cũng cần có độ phủ sóng và thu hút người xem đầy đủ." Nghe đạo diễn Thẩm nói thao thao bất tuyệt, tất cả mọi người chỉ có thể cúi đầu im lặng lắng nghe.

"Nhanh lên, tìm số liên lạc của người này cho tôi. Bây giờ đi ngay, lập tức!"

Phó đạo diễn vội vàng dẫn theo đạo diễn casting vội vã rời khỏi phòng họp.

Việc chọn vai chính cuối cùng đã được hoàn tất. Đạo diễn Thẩm an tâm ngả người ra ghế, ông quay sang nói lời cảm ơn Lưu Diệu Văn bên cạnh: "Tiểu Lưu à, cậu thật sự đã giúp tôi một việc lớn. Nói đi, cậu muốn tôi cảm ơn cậu như thế nào?"

Ánh mắt của Lưu Diệu Văn lấp lánh chứa nụ cười đầy ẩn ý, anh vẫn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh thẻ được phóng to trên màn hình. Bỗng nhiên, anh mở lời: "Vậy thì đạo diễn hãy viết thêm cho tôi và 'Bùi Quyết' một số cảnh tình cảm nhé. Coi như là quà hồi đáp vậy."

Cho đến khi "Hướng Dương" quay xong, Lưu Diệu Văn khi nghĩ lại lần đầu tiên nhìn thấy Chu Chí Hâm, chỉ với một bức ảnh tĩnh, anh đã bị thu hút sâu sắc.

Thì ra, đây chính là cảm giác "yêu từ cái nhìn đầu tiên".

TBC.

________

Bộ này vẫn là oneshot nhưng mài nó dài xỉu luôn, tách ra chắc tầm 4 - 5 chương, editor sẽ cố lết hoàn thành trong thời gian sớm nhất, thén kìu vì đã ghé đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro