Oneshot (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Hóa ra nhìn Lưu Diệu Văn ở cự ly gần là như vậy.

Da anh ấy thực sự rất đẹp, tuy không trắng nõn nhưng là màu da ngăm khỏe khoắn, rất đẹp trai. Lông mi anh ấy rất dài và cong, tôi gần như tưởng anh ấy đã dùng kẹp mi của con gái để làm đẹp. Làm sao lại có người bẩm sinh đã đẹp như vậy chứ?

Hơi thở của anh ấy rất nhẹ, phả vào mặt tôi, như lông vũ, thoang thoảng, nóng hổi lại ngứa ngáy.

Thì ra anh ấy cao hơn tôi nhiều như vậy, vai cũng rộng hơn tôi nhiều. Khi đi cùng anh ấy, tôi như một học sinh trung học, gầy gò yếu ớt, không giống như anh ấy, vai rộng, nhìn vào đã thấy rất an toàn.

Tôi đây có phải là thích anh ấy rồi, đúng không?

Tôi thích anh ấy.

5.

Tả Hàng cảm thấy Nghiêm Hạo Tường gần đây có ý kiến ​​với mình.

Lần trước Chu Chí Hâm bị Lưu Diệu Văn "bắt cóc", Tả Hàng không dám trái lời, run rẩy đứng bên cạnh Nghiêm Hạo Tường cùng anh bán sức để chiêu mộ người mới. Hai soái ca xuất hiện, công việc tuyển sinh diễn ra suôn sẻ, nhưng Tả Hàng phát hiện Nghiêm Hạo Tường, người thường ngày hiền hòa dễ gần, đột nhiên trở nên cau có, không cho cậu một sắc mặt tốt đẹp nào. Tả Hàng hỏi, câu trả lời nhận được chỉ là "Vì cậu mà tôi bị Lưu Diệu Văn ném bóng" - một câu nói chẳng đâu vào đâu. Tả Hàng ù ù cạc cạc, Nghiêm Hạo Tường da trắng với khuôn mặt bực bội còn đáng ghét hơn Chu Chí Hâm cũng da trắng, Tả Hàng không dám hỏi, chỉ có thể tự mình suy đoán.

Chẳng lẽ là lần thi đấu trước thua, Lưu Diệu Văn cảm thấy Nghiêm Hạo Tường thi đấu không tốt, hai người đánh nhau rồi lấy bóng rổ làm công cụ? Không đúng, nghe nói lần trước nghiền nát trường đại học bên cạnh không còn mảnh đất sống, cho nên mọi việc không phải như vậy. 

Vậy thì tại sao chứ? Đầu Tả Hàng nhức nhối, cũng không muốn truy cứu lí do nữa.

Nghiêm Hạo Tường dặn dò cẩn thận, nếu sau này còn muốn gặp Nghiêm Hạo Tường, trận đấu tiếp theo nhất định phải tự mình ra sân, không thể để người khác thay thế. Tả Hàng gật đầu nghiêm túc, nước mắt rưng rưng nhận lấy nhiệm vụ vô cùng gian nan này.

Vì vậy, khi có một trận đấu mới, Tả Hàng đặc biệt ra ngoài sớm để chuẩn bị đi làm bình hoa, cậu nhìn thấy Chu Chí Hâm, người thường ngày co ro trong chăn không thể cử động, bắt đầu lục tung tủ quần áo để phối đồ. Anh hơi lạ, hỏi một câu "Mày tính đi ra ngoài à?". Chu Chí Hâm bận rộn tìm quần áo, nhân tiện nói vài câu qua loa để đuổi Tả Hàng ra khỏi cửa. Tả Hàng cũng không nghĩ nhiều.

Vì vậy, sau khi ra khỏi phòng thay đồ trong phòng tập thể dục, Tả Hàng nhìn thấy Chu Chí Hâm, người đáng lẽ ra vẫn đang lục lọi trong tủ đồ lại đang ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên của khán đài,  quai hàm của cậu sắp chạm đất.

"Mày tới đây làm gì vậy?" Tả Hàng hỏi.

Lỗ tai của Chu Chí Hâm bắt đầu đỏ lên: "Làm gì kệ tao!"

Tả Hàng trợn tròn mắt, lẳng lặng ngồi trở lại vị trí thay thế, điều chỉnh tư thế thoải mái, nhìn Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường hai tên bking bước ra sân.

Là Lưu Diệu Văn bảo cậu đến. Ba ngày trước, Lưu Diệu Văn đã nói với Chu Chí Hâm rằng hôm nay anh có thi đấu, đã giữ chỗ cho cậu và mời cậu đến xem. Chu Chí Hâm vui vẻ đồng ý, sau khi sửa soạn cẩn thận, cậu cầm theo một chai nước mà Lưu Diệu Văn thích uống đến sân.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Lưu Diệu Văn đang khởi động thì bất chợt liếc nhìn về phía khán đài nơi Chu Chí Hâm đang ngồi. Chu Chí Hâm ngẩn người, rồi mỉm cười ngại ngùng, vẫy vẫy chai nước trong tay. Lưu Diệu Văn hiểu ý, cũng cười, rồi quay người đi. Chu Chí Hâm nghe thấy tiếng các cô gái phía sau háo hức bàn tán về việc Lưu Diệu Văn vừa nhìn ai, cậu có chút kiêu hãnh nghĩ, là tôi đấy.

Là đang nhìn tôi đấy.

Ngay khi Chu Chí Hâm đến, Lưu Diệu Văn như được tiêm máu gà, thi đấu như lên đồng, một mình gánh cả đội. Nghiêm Hạo Tường và đồng đội nhàn nhã, thấy anh thi đấu tốt cũng sẵn sàng chuyền bóng cho anh . Cuối cùng, không có gì bất ngờ, họ lại một lần nữa giành chiến thắng với tỷ số cách biệt lớn. Các đồng đội cười đùa nói rằng hôm nay nữ thần may mắn đứng bên cạnh Lưu Diệu Văn, vây quanh muốn chúc mừng anh, nhưng Lưu Diệu Văn lại cười từ chối, tiện tay giật lấy khăn trong tay Nghiêm Hạo Tường lau mồ hôi, chạy thẳng đến khán đài.

Các cô gái xung quanh bắt đầu xôn xao bàn tán, thậm chí có người còn nhỏ giọng gọi tên. Các đồng đội đứng phía sau tò mò xem thử Lưu Diệu Văn sẽ đến tìm ai. Chu Chí Hâm trong tiếng ồn ào nhìn Lưu Diệu Văn từng bước tiến đến chỗ mình, đôi mắt đầy ý cười nhìn anh.

Lưu Diệu văn đứng dưới khán đài: "Chu Chí Hâm, xuống đây."

Tất cả giọng nói xung quanh anh đột ngột dừng lại, mỗi một đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào Chu Chí Hâm. Cậu nắm chặt chai nước trong tay rồi đứng dậy, định bước xuống bậc thềm bên cạnh.

"Không, đừng đi đường đó," Lưu Diệu Văn ngăn cậu lại, "Em nhảy xuống đi, anh sẽ đỡ em."

Lưu Diệu Văn đứng dưới khán đài cao hơn một mét, mở rộng hai tay về phía cậu. Chu Chí Hâm do dự, Lưu Diệu Văn mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu.

"Nhảy xuống đi, không sao, anh sẽ không để em ngã đâu."

Chu Chí Hâm dường như đã được nhồi một viên thuốc trấn an. Cậu nuốt nước miếng, bước một bước rồi nhảy xuống.

Lưu Diệu Văn bắt được cậu một cách vững vàng. Chu Chí Hâm nằm trong ngực Lưu Diệu Văn, cánh tay vắt qua ôm lấy eo anh. Lưu Diệu Văn cười nhẹ, Chu Chí Hâm cảm thấy từng đợt rung động qua khoang ngực. Lưu Diệu Văn không vội buông tay ra, chỉ đứng đó ôm lấy Chu Chí Hâm.

Cả sân vận động đột nhiên chìm vào im lặng trong giây lát. Sau đó, Nghiêm Hạo Tường là người đầu tiên bắt đầu vỗ tay reo hò, các đồng đội cũng làm theo, Lưu Diệu Văn nhếch miệng cười với họ, nhướng mày tỏ vẻ không quan tâm. Chu Chí Hâm ngượng ngùng quay đầu sang một bên, nhìn thấy Tả Hàng đang đứng há hốc vì kinh ngạc đến mức suýt vẹo cổ chân.

Lưu Diệu Văn cuối cùng cũng luyến tiếc buông Chu Chí Hâm ra, khoác vai cậu, nửa kéo nửa dắt cậu rời khỏi sân vận động, vừa đi vừa quay đầu chào tạm biệt các thành viên trong đội.

Nghiêm Hạo Tường cau mày, cảm thấy nhìn thế nào cũng giống như anh đang khoe khoang.

Chu Chí Hâm cúi thấp đầu cố che đi đôi tai đang đỏ bừng của mình.

6.

Ngày 03 tháng 7 năm 20xx, thứ x, trời nhiều mây và nắng.

Hóa ra nằm trong lòng Lưu Diệu Văn lại thoải mái đến vậy! 

A, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Trước mặt bao nhiêu người, đồng đội của anh ấy, và những cô gái đến xem anh ấy chơi bóng, tôi lại đột nhiên lao vào lòng anh ấy. Ôi trời, đây là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình à?

Chuyện gì vậy, sau khi thích Lưu Diệu Văn sao tôi lại trở nên yếu đuối và Mary Sue như vậy. Thật kỳ lạ.

Liệu anh ấy có thích tôi một chút nào không?

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro