Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Các bạn có muốn chơi game không?" Miss Martian hỏi bốn vị ôn thần nhà Wayne đang nằm buồn chán trên sàn, "Tuy nhiên, lần này không đánh nhau."

"Thế thì tôi thà về phòng còn hơn." Jason bực bội đáp, đứng dậy.

"CÙNG CHƠI TRỐN TÌM NHÉ!" Damian hét lên.

Cả ba tên còn lại đều mắt sáng rực lên.(Tôi cảm thấy lo thay cho mấy vị "bảo mẫu" kia.)

"Ý kiến hay đấy Damian, và chúng tôi thậm chí sẽ tạo lợi thế cho các bạn," Dick bắt đầu, chỉ tay về phía đội, "Bốn bạn đi trốn chúng tôi, mặc dù các bạn được huấn luyện đặc biệt."

Jason, Tim, Damian và Dick nín cười. Được đào tạo đặc biệt? Bởi ai? Người dơi? Họ đã được Batman huấn luyện đó nha! (Ai chơi lại tụi.)

"Nhưng điều đó không công bằng, chúng tôi được đào tạo để tìm người." Mis. Martian phản đối. (ÔI CHỊ ĐANG TẠO ĐƯỜNG CHO TỤI NÓ BÁN HÀNH ĐẤYYY)

"Thôi, hãy để họ. Chúng tôi sẽ cho các cậu hai phút để ẩn nấp. Sau đó, tôi cá là chúng ta có thể tìm thấy cả bốn người trong vòng chưa đầy mười phút." Artemis đáp lại, ánh mắt muốn trả thù? qua mặt cô ấy. ( Chị sắp phải rút lại lời nói của mình đấy.)

"Cậu/Cô đang ở trên." Bốn anh em nói.

"1 ... 2 ... 3 ..." Artemis giật mình, nhắm mắt lại, những người còn lại cũng làm theo.

Nhóm đi trôn tản đến những hướng khác nhau. Damian chạy đến phòng của Dick, cậu biết chắc chắn sẽ có một lỗ thông hơi mở ra để cậu có thể chạm tới nó. Và cậu đã đúng. Wayne trẻ tuổi nhẹ nhàng kéo nắp thông hơi ra, chui vào trong. Cậu gắn lại, chui sâu hơn vào lỗ thông hơi. Đứa trẻ bốn tuổi nắm lấy chiếc gối kê cổ bên cạnh. Dick luôn để chúng trong các lỗ thông hơi mà Damian có thể mở, đề phòng khi anh ta buồn ngủ. Damian nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chiếc gối ôm lấy cổ anh. (Thấy chưa, tôi đã bảo là ba vị kia tự bê đá đập chân mình.)

Tim chạy vào bếp, đầu tiên là bếp chính. Cậu chộp lấy một số bánh quy của Alfred đang đặt trên quầy, và bắt đầu đi đến chỗ ẩn nấp của mình. Đứa bé tám tuổi trèo vào cái tủ dưới bồn rửa mặt, mở cái ống thông gió và trèo vào. Bên trong cái ống thông gió là một căn phòng nhỏ, diện tích bằng một cái tủ lớn hơn mức trung bình. Nó có bốn chiếc ghế gấp, một chiếc bàn nhỏ, tất cả đều được nhét đầy sách và trò chơi điện tử. Trên bàn là một chiếc máy bộ đàm, ba cậu nhóc lớn tuổi dùng chúng để liên lạc khi họ đang chơi trốn tìm, giống như bây giờ. Đây là nơi mà bốn cậu bé đã đến khi Bruce tỏ ra khó chịu, hoặc giận dữ với họ, hoặc khi họ chỉ muốn chạy trốn. Tim nhếch mép cười, đặt tấm đệm vào và bật Xbox.

Jason chạy lên mái nhà, lấy một số thứ từ phòng của mình trước. Anh đã lấy một túi kẹo, bộ đàm và Nintendo Switch của mình. Anh nhìn quang cảnh từ trên cao của trang viên, thật là đẹp luôn á. Bạn có thể thấy tất cả Gotham. Anh mỉm cười, bước tới mép mái nhà. Trước tiên, anh ta đu người xuống một cái bục giầy dép ngay phía trên cửa sổ. Anh quay về phía bức tường, chui xuống một hốc tường đến một cái phòng trống không. Nó vừa đủ lớn để cậu bé mười một tuổi có thể ngồi xuống và duỗi thẳng chân. Jason mỉm cười, rút ​​bộ đàm ra.

"Thời gian?" Anh ấy hỏi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro