chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wonwoo đặt soonyoung nằm lên giường rồi cúi đầu xuống hôn lên cổ và vai của soonyoung khi kéo áo cậu xuống, tận hưởng khi thấy soonyoung hoàn toàn bị cuốn vào dục vọng.

"a~ em yêu à, em thật đẹp" wonwoo vừa nói vừa đặt tay lên ngực soonyoung, cảm nhận và thưởng thức sự mềm mại.

sau đó, đôi môi nóng bỏng của wonwoo đặt lên những chỗ nhạy cảm, hôn và mơn trớn chúng với sự say đắm khiến soonyoung suýt chút nữa bật ra tiếng rên rỉ vì khoái cảm hòa lẫn với nhau. wonwoo kéo quần soonyoung xuống và bắt đầu vuốt ve khắp nơi, tạo ra một cơn nóng rát làm cháy bỏng cơ thể cậu.

wonwoo đã sẵn sàng, hắn cảm thấy chỗ đó của mình cứng lên và nóng rực. soonyoung thì rúc vào cơ thể hắn, phát ra những tiếng cầu xin không thành lời. "bình tĩnh nào, em yêu" wonwoo bắt đầu thở hổn hển, giữ lấy hông của soonyoung "anh sẽ làm em thỏa mãn ngay thôi" wonwoo chạm vào mình, ngay lập tức nghiến chặt răng, chiến đấu với cơn khao khát mạnh mẽ để không xông vào soonyoung một cách bạo lực.

soonyoung đã hoàn toàn sẵn sàng để đón nhận wonwoo, nhưng wonwoo quyết tâm đối xử với cậu một cách nhẹ nhàng, trao cho soonyoung sự thỏa mãn từ cơ thể của mình. khi nhiệt độ của wonwoo thấm vào cơ thể soonyoung, hòa quyện trong cơ thể nóng ấm và ẩm ướt, soonyoung rên rỉ và nhắm mắt lại. ôi, cảm giác này thật tuyệt vời, niềm vui và sự gần gũi mà cậu đã từ chối bấy lâu nay. hương vị của nó thật tuyệt vời!

họ di chuyển trong dòng chảy mãnh liệt của dục vọng, cố gắng thỏa mãn cơn dằn vặt của chính mình. cuối cùng, cơ thể soonyoung cảm thấy như đang trôi nổi, đạt đến đỉnh điểm của sự khoái lạc nhờ cảm giác cực điểm sâu lắng. khi cậu nghe thấy tiếng rên của wonwoo, thì chính cậu cũng buông thả theo.

---

có điều gì đó khác biệt trong mối quan hệ của họ. soonyoung nhận ra điều đó vào buổi sáng hôm sau, khi nhớ lại nụ cười nhẹ nhàng của wonwoo khi soonyoung lủi thủi trở lại phòng mình khi trời đã gần sáng.

đặc biệt là cảm giác của soonyoung đối với wonwoo, có điều gì đó đã thay đổi. hóa ra suốt thời gian qua, cậu đã bị làm phiền bởi sự cuồng nhiệt của wonwoo. và khi họ trải qua một đêm thỏa mãn nhau, sáng hôm sau, soonyoung cảm thấy vô cùng hạnh phúc. cậu thậm chí cảm thấy như mình muốn ngân nga hát.

sáng nay, vì wonwoo thường đã rời nhà đi làm vào giờ này, soonyoung quyết định dành thời gian để khám phá toàn bộ ngôi nhà.

cậu quyết định khám phá cánh phải của ngôi nhà lớn. không có ai đi cùng, soonyoung đi dọc theo các hành lang, từng phòng một, cho đến khi cuối cùng đến cuối hành lang, nơi những bức tường hoàn toàn bằng kính, phản chiếu ánh sáng mặt trời khắp hành lang và một cảnh đẹp tuyệt vời phía sau lớp kính.

cảnh vườn hoa hồng đỏ đậm trải dài và phủ đầy khu vườn nhỏ phía đó khiến soonyoung kinh ngạc đến nỗi gần như không thở nổi. cậu đứng lâu trước khu vườn, rồi nhíu mày khi nhận ra rằng cánh phải của ngôi nhà này, mặc dù trông sạch sẽ và được chăm sóc tốt, nhưng dường như không có ai sử dụng.

soonyoung nhìn sang trái và phát hiện một cánh cửa lớn bằng vàng. cậu tò mò mở tay nắm cửa. cánh cửa có vẻ cứng và bị kẹt, nhưng sau vài lần thử, cánh cửa mở ra dễ dàng, phát ra tiếng cọt kẹt từ bản lề đã lâu không được bôi trơn. căn phòng khá tối, vì cửa sổ trong phòng bị rèm che kín, mùi ẩm mốc như đã lâu không được vào.

soonyoung lần mò xung quanh tường và tìm thấy công tắc trong phòng. cậi nhấn công tắc, và ánh sáng vàng dịu ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ phòng. đây là một căn phòng rất nữ tính, với những gam màu hồng nhạt pha với chút trắng.

soonyoung quay lại nhìn căn phòng và thấy một cảnh tượng làm cậu sửng sốt. có một bức tranh lớn treo trong phòng, với khung vàng rất đẹp. nhưng không phải kích thước của bức tranh hay vẻ đẹp của khung tranh khiến soonyoung ngạc nhiên, mà là người trong bức tranh.

đó là một người phụ nữ xinh đẹp đứng giữa khu vườn, cười vui vẻ, dường như không thể ngừng mỉm cười với người đã vẽ bức tranh.

người phụ nữ trong bức tranh ôm lấy bụng mình đang nhô ra, cô đang mang thai. cô trông thật hạnh phúc... tràn đầy tình yêu, và điều khiến soonyoung ngạc nhiên là gương mặt của cô...

gương mặt của người phụ nữ đó... chính xác giống hệt như của cậu. ôi trời! giống y như một bản sao. mặc dù người trong bức tranh trông quyến rũ và nữ tính hơn, nhưng soonyoung tin chắc rằng, ngoài những điểm đó, gương mặt của họ giống nhau đến kỳ lạ!

nhưng soonyoung tin rằng đây không phải là bức tranh của mình. cậu chưa bao giờ mặc những bộ đồ đó, chưa bao giờ được vẽ giữa một khu vườn hồng, và chắc chắn, cậu chưa bao giờ mang thai trước đây!

vậy cô ấy là ai?!

"cậu không nên ở khu vực này" giọng nói lạnh lùng và điềm tĩnh từ phía sau khiến soonyoung giật mình. cậu quay lại với vẻ lo lắng và thấy seungcheol đứng đó, nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng như thường lệ "người phụ nữ trong bức tranh là ai?" seungcheol liếc nhìn bức tranh trên tường.

soonyoung nghĩ rằng cậu thấy một chút buồn bã trong ánh mắt seungcheol, mặc dù cậu không chắc chắn, vì khi nhìn lại, người đàn ông đã trở về với vẻ mặt bình thản.

"tôi không thể nói cho cậu biết, ngài wonwoo sẽ rất tức giận"

"làm ơn đi mà" soonyoung ngắt lời ngay lập tức "nếu anh không muốn nói, tôi sẽ hỏi trực tiếp wonwoo"

vẻ mặt seungcheol cứng lại "cậu không được làm vậy, tôi sẽ không cho phép vì điều đó sẽ làm tổn thương ngài wonwoo" lời của seungcheol càng làm soonyoung thêm tò mò.

"rốt cuộc đây là chuyện gì?" soonyoung nhìn seungcheol với ánh mắt kiên quyết "đây có phải là lý do tại sao wonwoo giữ tôi lại không? giải thích cho tôi biết người phụ nữ trong bức tranh là ai, tại sao cô ấy lại có khuôn mặt giống tôi, và liệu đây có phải là lý do wonwoo đã giữ tôi lại không?"

seungcheol thở dài "được rồi, tôi sẽ giải thích, nhưng không phải ở đây, đi theo tôi" người đàn ông quay người và vội vã rời khỏi phòng, như thể ở lại trong phòng này thêm chút nữa sẽ cảm thấy ngột ngạt.

bất chợt, soonyoung cảm thấy ngột ngạt, vì vậy cậu lập tức theo chân seungcheol ra khỏi phòng.

"người phụ nữ đó là jeon yujin" seungcheol lẩm bẩm khô khan, nhìn sâu vào mắt soonyoung.

họ hiện đang ngồi trong phòng khách ở phía sau ngôi nhà, nơi có lối ra trực tiếp ra khu vườn phía sau và được trang bị những chiếc ghế sofa thoải mái cùng một bàn cà phê hiện đang phục vụ cà phê nóng hổi.

soonyoung nhíu mày trước thông tin này. jeon yujin? cô ấy là mẹ của wonwoo hay chị gái của hắn ta? nhưng theo những gì cậu biết, mẹ của wonwoo tên là cherman.

"không phải mẹ hay chị gái của ngài wonwoo đâu" seungcheol như thể có thể đọc được suy nghĩ của soonyoung, "jeon yujin là người vợ quá cố của ngài wonwoo"

soonyoung há hốc miệng, cảm thấy như thiếu không khí, ngực cậu như bị đè bởi hàng ngàn tấn đá, gây ra cơn đau. vợ? wonwoo đã có vợ trước sao?

"và tại sao mặt cô ấy lại giống hệt tôi?" soonyoung hỏi, sự hoang mang hiện lên trên mặt rõ rệt.

"ngài wonwoo kết hôn với yujin khi còn rất trẻ, ở ý khi ngài ấy vừa tốt nghiệp đại học, khi đó mới hai mươi tuổi. họ là một cặp đôi trẻ yêu nhau. theo tôi biết, ngài wonwoo thực sự rất yêu vợ mình"  seungcheol giải thích "tôi đã bắt đầu làm việc cho ngài wonwoo vào thời điểm đó...ngày trước, ngài ấy là một người tốt bụng, rất dễ cười và thân thiện... nhưng từ lâu rồi, ngài ấy đã mắc bệnh tim với van không hoàn hảo..."

seungcheol thở dài, như thể đang cố gắng tập hợp sức mạnh để kể câu chuyện.

"sau đó, yujin có thai...cả hai đều rất hạnh phúc và lo lắng...hạnh phúc vì đây là đứa con đầu lòng của họ, và lo lắng vì đó là một thai kỳ rất rủi ro. yujin không nên mang thai vì tình trạng sức khỏe của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn quyết tâm..."

seungcheol vô tình mỉm cười, làm mềm các đường nét cứng nhắc trên khuôn mặt "cô ấy quyết tâm có thai và sinh con cho ngài wonwoo, mặc dù mọi người đều phản đối, kể cả ngài ấy"

"wonwoo phản đối sao?" soonyoung cảm thấy bất ngờ mà hỏi lại.

soonyoung tưởng tượng về một người có cơ thể yếu ớt, nhưng lại đủ sức thách thức cả thế giới vì đứa trẻ cô ấy đang mang trong bụng, điều đó thật phi thường.

"vâng, đúng vậy, ngài wonwoo phản đối vì thai kỳ rất nguy hiểm, tính mạng của yujin cũng bị đe dọa" seungcheol cúi đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối "rồi yujin đã sảy thai"

soonyoung cảm thấy choáng váng. sảy thai, vậy đứa bé của họ đã không bao giờ được sinh ra? soonyoung bỗng cảm thấy buồn khi nhớ đến nụ cười của yujin trong bức tranh, nụ cười của một người mẹ tương lai rất hạnh phúc, tay ôm lấy bụng như đang bảo vệ đứa con nhỏ đang ngủ trong đó.

"thân thể của yujin quá yếu để nuôi dưỡng thai nhi, cô ấy không thể tiếp tục mang thai cho đến khi đứa trẻ chào đời. sự thật đó đã phá vỡ tinh thần của yujin và khiến tình trạng sức khỏe của cô càng thêm suy yếu…"

seungcheol thở dài "yujin ngày càng bệnh nặng hơn, cho đến khi cuối cùng cô không thể rời khỏi giường. một buổi sáng nọ, ngài wonwoo phát hiện cô qua đời khi đang ngủ"

nước mắt của soonyoung rơi xuống, trái tim cậu đau đớn. soonyoung nghĩ về mẹ mình. cả hai đều ra đi vì đau khổ…

"chẳng phải họ nhận ra rằng mình đã ích kỷ sao? bỏ lại tất cả gánh nặng của thế giới mà không nghĩ rằng họ cũng để lại nỗi đau cho những người ở lại sao?"

"kể từ cái chết của yujin cách đây mười năm…ngài wonwoo đã thay đổi, ngài ấy đóng chặt trái tim mình và đắm chìm trong công việc. ngài ấy không còn như trước nữa"

soonyoung lau nước mắt và nhìn chằm chằm vào seungcheol "vậy, đó là lý do tại sao wonwoo giữ tôi ở đây? bởi vì tôi có khuôn mặt giống hệt vợ quá cố của anh ấy"

seungcheol nhìn soonyoung bằng ánh mắt sâu lắng.

"chắc hẳn em đã biết rồi" giọng nói lạnh lùng của wonwoo từ phía cửa làm cả hai quay đầu lại. khuôn mặt của
seungcheol trở nên tái nhợt khi thấy wonwoo đứng dựa vào cửa, với vẻ mặt không thể đoán nổi "thực ra tôi không muốn làm phiền các cậu đang tán gẫu đâu" wonwoo nói, ánh mắt trở nên sắc bén.

"nhưng tôi cần cậu ngay bây giờ. có điều gì đó chúng ta cần thảo luận" ngay lập tức, seungcheol đứng dậy, mặc dù vẻ mặt anh ta đầy lo lắng. anh đã vượt quá quyền hạn của mình khi tiết lộ với soonyoung về yujin và lo sợ về những gì chủ nhân của mình sẽ làm với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro