Quy tắc được tạo ra là để phá vỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Tác phẩm: wrioney; quy tắc được tạo ra là để phá vỡ
Tác giả: @Alexisoak (AO3)
Người dịch: amireuxx - amx.
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/51800119
Tag (theo AO3): AOB, porn without plot, chúc mừng sinh nhật Wriothesley.
Số từ: 4.222
Tình trạng bản gốc: 1/1 - Đã hoàn thành.
Tình trạng bản dịch: 1/1 - Đã hoàn thành.
Ngày đăng tải bản dịch: 25.11.2023

Mô tả:

"Em đã bao giờ chơi trò hai sự thật và một lời nói dối chưa?" Wriothesley hỏi.

Lyney thở dốc. "Tôi có nên cảm thấy bị xúc phạm khi anh đang nghĩ đến điều gì khác vào thời điểm này không?"

"Wriothesley không phải tên thật của tôi," anh bắt đầu. "Tôi ở đây vì em là người duy nhất có được tôi."

"Và," Wriothesley nói. "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Lời người dịch:

Truyện được dịch khi chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem ra khỏi đây.

Bản dịch chỉ đúng khoảng 70%.

Mừng sinh nhật trễ của Công tước!

Căn phòng hôm nay ngập tràn ánh sáng ban mai - sáng hơn bất kỳ thứ gì mà các vị thần có thể tạo ra.

Wriothesley cau mày, nheo mắt trước ánh nắng xuyên qua kính màu trang trí. Đó là lời nhắc nhở đầu tiên rằng anh đã không quay lại Pháo đài để ngủ giữa những tấm trải giường chưa bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày khắc nghiệt này, và cũng như chưa bao giờ bị vẽ bởi những tia sáng chói lọi làm gián đoạn giấc ngủ của anh một cách tàn nhẫn như vậy.

Wriothesley cố gắng khiến bản thân tỉnh táo hon, anh nằm dài trên chiếc giường không phải của mình. Và với bất kỳ ai khác, đó chỉ là một ngày như mọi ngày, hoàn toàn không có gì đáng chú ý.

Anh trở mình trên giường và hít một hơi thật sâu.

Lyney nằm cạnh anh, vẫn đang ngủ, đắm mình trong nắng sớm. Omega bé nhỏ không biết hôm nay là sinh nhật của Wriothesley. Không phải ngày anh bị đưa đến Meropide hay là ngày bắt đầu cuộc đời mới của anh, mà là ngày anh được đưa đến thế giới tàn khốc này... ngày sinh nhật thực sự của anh.

Wriothesley thậm chí còn không biết tại sao mình lại đến đây.

Thông thường, anh sẽ để nó trôi qua một cách trầm lặng. Để một ngày trôi qua mà không liếc nhìn tờ lịch, thay vì nhận những món quà, bữa ăn và nhãn dán đến vào ngày 23 tháng 11. Tuy nhiên, có điều gì đó ở năm nay lại khác.

Wriothesley đã nhìn chằm chằm vào đồng hồ gần như cả ngày, nhìn nó tích tắc và khi kim giờ điểm gần nửa đêm, tâm trí anh hồi tưởng lại những sự kiện trong vài tháng qua. Lời tiên tri, kết thúc quá trình tạo nên Wingalet, hạ gục Dougier và Hội Mũ Nồi, xử lý Fatui khỏi pháo đài của anh ta, đánh bại một ảo thuật gia trẻ có câu chuyện quá khứ quen thuộc đến khó chịu.

Có lẽ đó là lý do tại sao anh lang thang ra khỏi Pháo đài vào lúc nửa đêm, bắt chiếc Aquabus cuối cùng vào thành phố, rồi dừng lại trước khách sạn Bouffes d'ete.

"Tôi không muốn bị nhìn chằm chằm vào sáng sớm thế này đâu." Lyney lẩm bẩm, đôi mắt mở to.

Wriothesley thở dốc, đưa tay nhấc tấm chăn ra khỏi đôi vai gầy của Lyney, để lộ một vết cắn lớn màu tím làm hoen ố làn da xinh đẹp của cậu. Anh không nhớ mình đã để nó quá gần tuyến mùi hương của bạn tình như vậy.

"Chúng ta đã thống nhất là không để lại dấu." Lyney ngái ngủ nói, cau mày nhìn nó.

Đó là một trong nhiều quy tắc của họ, một số khác bao gồm không hôn, không thắt nút và quan trọng nhất: không ai phát hiện ra. Đó là lý do tại sao họ chưa bao giờ làm chuyện này ở đây - trên giường của Lyney. Nó luôn được giới hạn trong văn phòng của Wriothesley, nơi ở của anh, phòng tắm của anh, hoặc bất cứ nơi nào có cảm giác như họ đang giữ bí mật.

"Tối qua em có vẻ là không phàn nàn gì cả, mèo con."

Lyney đảo mắt và ngồi dậy, tấm ga trải giường nằm trong lòng cậu, để lộ thêm nhiều vết cắn và dấu tay, tất cả đều được sơn cùng một màu đậm. Cậu xoa mặt và vươn tay qua đầu, một tiếng rên rỉ đau nhức mắc kẹt đâu đó trong cổ họng.

"Những người khác sẽ sớm thức dậy, và tôi cần phải đưa cái mùi chết tiệt của anh ra khỏi phòng," Lyney nói, nhìn xuống anh. "Anh nên rời đi ngay bây giờ."

Hàng mi vàng nhạt rung rinh trên đôi mắt màu hoa oải hương. Những lọn tóc lụa buông xõa trên khuôn mặt đáng yêu của cậu. Lyney luôn trông giống thiên thần như thế này, buồn ngủ và nhếch nhác. Nhưng không giống như vẻ ngoài của cậu đêm qua, giữ cửa mở lúc ba giờ sáng, trừng mắt nhìn anh như thể anh chẳng khá khẩm gì hơn bụi bẩn dưới đế giày hoặc mùi chua chát trong không khí xung quanh họ. Và sau đó, miệng cậu há hốc, nước mắt lưng tròng, đỏ bừng từ tai đến dương vật nhỏ xinh của cậu.

Wriothesley tựa người lên khuỷu tay, đôi mắt thèm khát quét khắp thân hình mảnh khảnh của Lyney.

"Vẫn còn sớm. Em có chắc là chúng ta không có thời gian không?"

Lyney giận dữ và quay đi, nhưng cả hai đều biết đó không phải là một lời từ chối. Wriothesley xích lại gần giường hơn, vòng tay qua eo cậu, vặn người cho đến khi Lyney không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với anh.

"Hãy nói với tôi rằng em không muốn nó và tôi sẽ rời đi," Wriothesley nói. "Còn nếu không thì..."

Anh trượt tay xuống thấp hơn, ôm lấy mông Lyney và siết chặt. Chàng trai phát ra một âm thanh bị ngắt quãng như thể cậu đang cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ muốn trốn thoát khỏi cổ họng, và cậu trừng mắt nhìn anh bằng tất cả sự nóng nảy, ghê tởm và hầu như không chứa đựng ham muốn.

Họ chưa bao giờ nói về Pháo đài. Về việc Wriothesley đã lợi dụng anh chị em của cậu để chống lại chính cậu như thế nào. Đó không phải là điều anh mong đợi họ sẽ nói đến. Sẽ dễ dàng hơn nhiều để phớt lờ nó, để nó mưng mủ giữa họ như một vết thương hở miệng. Suy cho cùng, sự tức giận được sinh ra từ những cảm xúc mạnh mẽ nhất. Nó có thể không phải là nền tảng cho một mối quan hệ alpha-omega lành mạnh, nhưng nó khiến cuộc ân ái trở nên phi thường. Và thực sự, Writhesley có thể đòi hỏi gì hơn nữa vào ngày sinh nhật của anh ấy?

Lyney cắm móng tay vào vai Wriothesley và trèo vào lòng anh, ấn anh xuống gối, lơ lửng trên người anh khi tóc cậu rũ xuống thành tấm rèm mạ vàng quanh mặt. Bím tóc của cậu đã bị tuột ra vào một lúc nào đó trong đêm, để lại những lọn tóc gợn sóng cuộn tròn ở vành tai.

"Sau khi mọi chuyện kết thúc anh sẽ phải lẻn qua cửa sổ." Lyney nói.

Đó không phải là một yêu cầu, nên Wriothesley cười toe toét, khoanh tay sau đầu và gật đầu.

"Nghe theo em, mèo con."

Sau đêm qua, cơ thể Lyney vẫn dẻo dai một cách tuyệt vời. Wriothesley có thể ngửi thấy mùi trơn trượt giữa hai chân cậu, có thể thấy nó chảy xuống đùi và làm ướt tấm ga trải giường mà cậu đang đẩy sang một bên. Đó là tất cả những gì anh ta cần để chiều dài của anh trở nên cương cứng, để nó đứng vững vào thời điểm Lyney nắm lấy và nhổ nước bọt, những ngón tay điêu luyện của cậu phết nước bọt, phủ lên dương vật của Wriothesley.

Nó thô thiển và không tinh tế, một sự đối lập hoàn hảo với tài trình diễn xuất sắc của Lyney. Nhưng Wriothesley không thể không bị mê hoặc khi tìm thấy vẻ đẹp trong màn trình diễn đầy dâm dục và không trang nhã này. Thật hãnh diện khi thấy Lyney không thể giả vờ như không muốn điều đó - không phải ở đây, không đắm mình trong ánh sáng ban mai, cưỡi mình trên chiều dài của Wriothesley như một lời hứa về những gì sắp xảy ra.

Sau đó, một lần nữa, mùi hương của Lyney đã nói lên những cảm xúc mà cậu muốn che giấu. Wriothesley nhận ra nó cuộn xoáy với thứ gì đó dày đặc và giả tạo, đầy kích thích. Nó khiến anh muốn nghẹn ngào, vùi mặt vào chiếc cổ thon gọn của Lyney và nuốt chửng cậu.

Họ đồng thanh rên rỉ khi cậu chìm xuống, trọng lực cuốn lấy và cơ thể cậu chịu khuất phục trước sự xâm nhập. Mí mắt của Lyney rung lên, đôi môi đầy đặn hé mở. Cậu xòe ngón tay trên ngực Wriothesley, đẩy anh xuống như thể điều đó đủ để giữ chân một alpha. Nhưng Wriothesley vẫn đứng yên, cho phép cậu thích nghi với sự căng ra, chống lại sự thôi thúc nắm lấy hông omega và đụ cậu cho đến khi nút thắt sưng lên và họ phải dừng lại trước khi phá vỡ một quy tắc khác.

"Vậy," Lyney nói, giống như họ đang uống trà và Wriothesley không bị chôn vùi trong cái nóng ngột ngạt của người tình. "Anh có định nói cho tôi biết tại sao anh đến đây không?"

Lyney nâng người dậy, đôi chân gầy gò căng ra và quay trở lại với tốc độ được kiểm soát cẩn thận.

"Không có ai khác mà anh có thể nghĩ đến để làm ấm giường của mình à? Hay tôi là giải pháp cuối cùng?"

"Thật là một kỹ thuật thẩm vấn mới lạ," Wriothesley nói một cách thích thú. "Em đợi đến khi tâm trí của mình bị phân tâm đến mức này rồi mới đặt câu hỏi à?"

Môi Lyney co giật như muốn mỉm cười. "Chỉ những thứ khó chịu nhất thôi." Cậu nói nhẹ nhàng.

Đôi mắt của Wriothesley lướt từ nơi họ nối với nhau đến những đường căng của bụng cậu rồi lên đến núm vú màu hồng, xa hơn nữa là đôi mắt có mi mắt nặng trĩu.

"Em đã bao giờ chơi hai sự thật và một lời nói dối chưa?" Anh hỏi.

Lyney thở dốc. "Tôi có nên bị xúc phạm khi anh đang nghĩ đến điều gì khác vào thời điểm này không?"

Wriothesley nghiêng đầu. "Vậy không muốn chơi à?"

Lyney chớp mắt. "Tôi vẫn đang nghe mà phải không?" Cậu hỏi với giọng trịch thượng, vẫn tiếp tục điều khiển cơ thể với tốc độ ổn định.

Cái lỗ nhỏ của cậu ôm lấy dương vật của Wriothesley như một cái kẹp ấm áp, ẩm ướt. Bàn tay của Wriothesley tìm đến hông mèo nhỏ, những đầu ngón tay khớp với vết bầm tím mà anh để lại vào đêm hôm trước. Cơ thể của Lyney được tạo ra cho việc này, ôm lấy anh một cách hoàn hảo, rỉ nước khắp lòng Wriothesley.

"Wriothesley không phải tên thật của tôi," anh bắt đầu, thọc ngón tay cái vào, cơ bắp uốn cong khi bế Lyney lên và di chuyển cậu nhanh hơn.

Khuôn mặt Lyney ửng hồng nhàn nhạt, hàm răng nghiến chặt để tránh rên rỉ, nhưng anh không thể giấu được anh yêu điều này đến mức nào - cách đồng tử cậu mở rộng, cơ thể nóng bừng phủ lên một lớp đỏ nhẹ nhàng, mùi hương chiếm lấy mọi ngóc ngách của cơ thể và không gian xung quanh.

"Tôi ở đây vì em là người duy nhất có được tôi," anh tiếp tục, đẩy Lyney xuống mạnh hơn, nhanh hơn, kéo theo những âm thanh vô tình phát ra từ giữa đôi môi đầy đặn của Lyney.

Dương vật của Wriothesley kéo căng cậu ra một cách tuyệt vời, lướt nhẹ vào và ra, tất cả áp lực và ma sát lên bộ phận nhạy cảm nhất của cậu.

"Và," Wriothesley nói, đè Lyney xuống, nghiền nát tuyến tiền liệt của cậu, và anh bất chợt cảm thấy nút thắt của mình bắt đầu sưng lên. "Hôm nay là sinh nhật của tôi."

Đây là lần đầu tiên anh thừa nhận điều đó trong hơn nửa cuộc đời mình. Hai chân của Lyney run rẩy ở hai bên người, hai tay chống vào ngực và cậu cười, hoàn toàn không thể tin nổi.

"Nhảm nhí," Cậu nhếch mép. "Tôi đã đọc hồ sơ của anh rồi. Sinh nhật của anh là—"

"Tôi đã nói dối," Wriothesley nói, ngắt lời Lyney. "Trở lại lúc tôi đến Meropide, tôi đã nói dối khi báo với họ ngày sinh nhật của mình. Hồ sơ của em về tôi cũng vậy. Đáng lẽ nó là hôm nay."

Lyney cứng đờ, đôi mắt mở to một chút, các cơ trong cơ thể co giật. Cậu nhìn chằm chằm vào Wriothesley như thể chỉ điều đó thôi cũng đủ cho phép cậu giải mã được sự thật được ẩn giấu đằng sau một cách tinh vi. Thật dễ thương và ngây ngô làm sao khi cậu nghĩ mình có hy vọng đọc được Wriothesley. Họ đã từng đến đây và lần trước đã không có kết thúc tốt đẹp với Lyney.

"Tại sao?" Cậu hỏi sau vài giây.

Cậu ngừng cưỡi Wriothesley, ngồi trên đùi anh như một kẻ chăn gà đứng yên. Và không rõ bản thân đang muốn hỏi gì. Tại sao anh đến đây? Tại sao anh lại nói với tôi điều này? Tại sao lại là tôi trong số tất cả mọi người?

Wriothesley nhún vai, dùng ngón tay cái xoa vòng tròn vào xương hông của Lyney. "Nếu em chưa nhận ra thì tôi cũng không thể giải thích được."

Lyney cau có trước sự không trả lời của anh, cơ thể siết chặt quanh anh. Nó khiến Wriothesley dịch chuyển, ấn cậu vào sâu hơn.

Anh cần phải rút ra trước khi nút thắt quá rộng, nhưng ánh sáng vàng chiếu sáng mọi góc cạnh của Lyney, những sợi tóc bồng bềnh, những đường cong mềm mại ở eo, những sợi lông tơ đào trên cánh tay mảnh khảnh của anh. Wriothesley phải hít một hơi, cố gắng chống lại sự kết hợp giữa khoái cảm và ngọn lửa chói mắt trong lòng mình.

Không phải nói dối khi nói Wriothesley không thể giải thích tại sao anh lại ở đây. Anh không động dục, anh cũng không giúp Lyney vượt qua cơn phát tình, và đó chỉ là một ngày hoàn toàn bình thường khác, không có gì đáng chú ý, không có gì đặc biệt hơn ngày mai hay ngày hôm sau.

"Không đoán được à?" Wriothesley hỏi, bởi vì Lyney vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, vẫn cố gắng tìm ra sự thật trên những đường nét trên khuôn mặt anh.

Lyney nheo mắt lại và nâng người lần nữa. Nút thắt nửa cứng của Wriothesley trượt tự do theo một tiếng bốp, và sau đó cậu dần ổn định trở lại nhịp điệu.

"Một lời nói dối quá rõ ràng." Lyney nói một cách thực tế.

Wriothesley gác chân lên giường, chạm hông cậu một nửa, cười toe toét với ánh mắt lướt qua khuôn mặt Lyney.

"Em chắc chắn về điều đó chứ, em yêu?" Anh nói.

Nhưng đây không bao giờ là cuộc đối đầu một chiều, vì vậy Lyney mỉm cười gay gắt, mông đập vào anh, tăng tốc, hoàn toàn nhận thức được bản thân đang ảnh hưởng đến anh đến mức nào.

"Rõ ràng tôi là người duy nhất ở Fontaine có khả năng chịu đựng được anh, vì vậy theo logic thì Wriothesley thực sự là tên của anh."

Wriothesley cười và lật cậu mà không báo trước, ấn Lyney vào nệm, nhếch mép cười trước hơi thở khó khăn và đôi mắt mở to của người tình. Nút thắt của anh đau nhức, đã hình thành hoàn chỉnh, mỗi pít-tông của hông anh đập vào cái lỗ ướt át của Lyney, cầu xin được lao vào bên trong.

Họ đang gây ra quá nhiều tiếng ồn nhưng Wriothesley không quan tâm. Anh ném hai chân của Lyney qua vai mình, kiểm tra giới hạn của sự linh hoạt của cậu, và đẩy mạnh hơn, át đi những lời nguyền rủa, la hét và cầu xin từ đôi môi quyến rũ của anh. Khung giường đập vào tường như một chiếc máy đếm nhịp cho bài hát Lyney đang hát. Cậu cào và cào vào cánh tay, vai của Wriothesley, để lại những đường đỏ giận dữ, nhiều chỗ thậm chí đã bị rách, hông nhấc lên khỏi giường để đưa anh vào sâu hơn.

"Chết tiệt!" Lyney thở hổn hển, mắt trợn ngược. "Nếu anh dám dừng lại..."

Tôi không hề có ý định làm điều đó, Wriothesley nghĩ với một nụ cười trầm và thở nhẹ.

Lỗ của Lyney sưng húp, trơn và đỏ, bao phủ xung quanh anh, cầu xin để phù hợp với nút thắt của anh. Và omega Lyney chắc hẳn đang hét vào mặt anh vì điều đó, nếu mùi hương của cậu không có gì đáng chú ý. Nó say sưa, làm mờ đi tầm nhìn của Wriothesley, làm mất đi khả năng tự chủ của anh. Và rồi anh chợt nhớ lại vết cắn đó đã đến gần tuyến mùi của Lyney như thế nào, gần như đánh dấu cậu vĩnh viễn là của anh.

Và nếu đó không phải là một viễn cảnh đáng sợ và ly kỳ: được sở hữu bởi một người quá nguy hiểm và xinh đẹp, một người nào đó được làm từ hàng nghìn chiếc mặt nạ, tất cả đều gây choáng váng theo một cách đau khổ nào đó.

Lyney rên rỉ trước một lực đẩy đặc biệt khắc nghiệt, nước bắn ra từ nơi họ giao hợp. Cơ thể  cậu rung lên, các cơ co rút theo từng đợt. Cậu đang ở gần, Wriothesley có thể nhìn thấy tất cả các dấu hiệu từ cậu, sự căng cứng của cơ thể, màu đỏ của dương vật, cách nó rỉ ra giữa chúng.

"Chết tiệt, mèo con." Wriothesley thở hổn hển phía trên cậu, những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi đung đưa. "Cứ tiếp tục như vậy và cơ thể em sẽ hút ngay nút thắt của tôi vào bên trong."

Lyney phát ra một âm thanh trong lồng ngực, một thứ gì đó sâu lắng và nghẹn ngào nghe có vẻ xa vời nhất đối với một cuộc phản đối. Có những giọt nước mắt đọng trên mi, một cái nhìn đờ đẫn trong mắt cậu. Cậu đang cố móc mắt cá chân của mình ra sau cổ Wriothesley, nhưng nó chẳng có tác dụng gì.

"H-ha... a-anh... quan tâm đến... các quy tắc từ khi nào thế?" Lyney chỉ kịp nói.

Và đó là tất cả. Lyney có thói quen cố gắng kiểm soát, từ chối những gì mình muốn cho đến khi tan nát thành một mớ hỗn độn, chảy nước dãi và há hốc mồm. Đêm qua, Wriothesley đã cắn răng vào vai cậu, đẩy cậu đến giới hạn của Lyney và Lyney đã không phản đối. Anh lập tức cứng lên, cơ thể ngập tràn khoái cảm và đau đớn.

Mặc dù vậy, điều này là khác nhau. Wriothesley chưa bao giờ thắt nút cậu trước đây. Và anh biết điều đó sẽ mang lại cảm giác tuyệt vời đến chết, nhưng anh cũng biết rằng có sự nguy hiểm trong đó - khi trói buộc bản thân vào một người quá dễ thay đổi trong một khoảng thời gian dài. Nhưng vào khoảnh khắc Lyney chớp mắt nhìn anh, say khướt và thiếu thốn, và Wriothesley cố gắng hợp lý hóa điều đó trong đầu, để nói rằng anh xứng đáng nhận được điều này vào ngày sinh nhật của mình.

Khung giường kêu cót két đáng ngại khi tình dục của họ biến thành thứ gì đó thú tính và thô thiển. Wriothesley lao vào cậu, sử dụng cậu như một món đồ chơi, đâm vào bó dây thần kinh bên trong cậu như thể cậu  có thể khiến nó bị bầm tím.

Lyney thở hổn hển, nức nở và run rẩy, một chuỗi tiếng vâng, vâng, vâng trượt ra khỏi lưỡi. Quá nhiều để giữ bí mật điều này, quá nhiều để không ai biết rằng cậu đang bị đụ trong vòng một inch của cuộc đời mình.

Âm thanh gỗ vụn là lời cảnh báo duy nhất trước khi tấm nệm rơi xuống, trước khi cú va chạm khiến nút thắt của Wriothesley đóng sầm vào bên trong và khóa chặt tại chỗ.

Lyney đến như thể đó là điều cậu đang chờ đợi, bám lấy Wriothesley, người đang càu nhàu với cậu, hông giật giật khi anh lấp đầy cậu. Không có một suy nghĩ mạch lạc nào trong đầu Wriothesley khi anh ta chạm môi họ vào nhau, phá vỡ một quy tắc khác. Nhưng Lyney hôn đáp lại anh một cách thèm khát, đưa lưỡi vào miệng Wriothesley như thể cậu cần nó hơn là cần không khí.

Khi những cơn dư chấn từ cơn cực khoái của họ đã lắng xuống, Wriothesley lùi ra, tựa trán họ vào nhau và hít một hơi thật sâu. Họ đang nghiêng về một góc kỳ lạ với một góc giường trên sàn, một nơi không lý tưởng để ở trong tương lai gần.

"Tôi ghét anh..." Lyney rên rỉ sau vài phút, ấn vào ngực anh cho đến khi Wriothesley rướn người lên và thả chân xuống.

"Công bằng mà nói, mèo con, tôi không có ý định này." anh ra hiệu giữa họ. "Có vẻ như chiếc giường của em đã biết em muốn gì."

"Giống như dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ không thắt nút tôi à?"

Wriothesley nhếch mép cười. "Chỉ vì lúc em cầu xin em quá đỗi xinh đẹp."

Lyney cau có và đấm vào ngực anh, thở hổn hển khi thành công trong việc kéo nút thắt của Wriothesley ra.

"Chết tiệt... tôi thực sự, thực sự rất ghét anh..."

Lyney lăn ra khỏi giường, loạng choạng khi lấy quần áo của Wriothesley và ném chúng vào anh.

"Ra ngoài!" cậu quát, véo sống mũi. "Kể từ bây giờ, chúng ta sẽ ở chỗ của anh. Tôi có rất nhiều việc phải làm để kiểm soát thiệt hại."

Từ giờ trở đi, Wriothesley lặp đi lặp lại trong đầu. Anh đã đánh dấu cậu, thắt nút và hôn cậu, và Lyney vẫn đang nghĩ về lần tiếp theo.

"Hãy xóa nụ cười ngu ngốc đó khỏi khuôn mặt của anh đi. Tôi vẫn còn đang giận đấy."

Wriothesley cười, lau sạch mình bằng khăn trải giường bẩn và sửa chúng lại một cách vội vàng và hiệu quả nhờ bị dao găm chĩa vào sau đầu. Khi đã chắc chắn rằng tóc mình đã vào nếp, anh quay ra cửa, nhưng Lyney dùng tay đặt lên ngực anh chặn anh lại.

"Cửa sổ, nhớ chứ?"

"Nghe này em yêu, tôi nghĩ hầu hết mọi người đều biết..."

Mùi hương của cậu có vị chua như axit. "Cửa sổ."

Đôi vai của Wriothesley rũ xuống cam chịu. "Được rồi."

Anh quay về phía cửa sổ, mở khóa và mở nó ra.

"Chờ đã."

Wriothesley dừng lại với một chân ném qua ô kính, anh quay lại.

"Gì vậy, mèo—"

Thật nhanh chóng và thuần khiết - nụ hôn mà Lyney đặt lên khóe miệng anh. Khuôn mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ, tư thế cứng ngắc và không chắc chắn. Có thứ gì đó không tên dâng lên trong lồng ngực Wriothesley, thứ mà anh không nghĩ cả hai người đều muốn nói ra. Nhưng nó ở đó, ngay dưới làn da anh, nói cho anh biết chính xác lý do tại sao anh lại chọn đến đây vào ngày hôm nay trong mọi ngày.

Wriothesley mở miệng nhưng Lyney lắc đầu.

"Im đi. Đừng làm cho nó trở nên kỳ lạ."

Wriothesley lại cười, quay đi, nhìn về phía ánh nắng không còn làm phiền anh nhiều nữa. Và ngay trước khi anh ngã xuống vỉa hè, ngay trước khi cửa sổ đóng sầm lại sau lưng, anh nghe thấy giọng nói du dương của Lyney, lặng lẽ, khàn khàn.

"Chúc mừng sinh nhật, Wriothesley."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro