chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

làm thế nào để nói về nó? nó có phải định luật murphy không? bất cứ điều gì sẽ xảy ra nếu có một sự sai sót nào.

đó là lý do tại sao soobin đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương nhà tắm vào một buổi sáng, há hốc mồm vì sốc khi nhìn thấy đôi tai đầy lông nhô ra từ phía đỉnh đầu. chúng có màu cùng với màu tóc của em, sẫm màu và mềm mại, và em không thể không đưa tay lên chạm vào chúng, chỉ để xem. chỉ để chắc rằng em không bị điên. chỉ để chắc chắn rằng đây không phải là một trò đùa ngu ngốc. ngày cá tháng tư đã diễn ra từ nhiều tuần trước.

và họ đang trong quá trình chuẩn bị cho một chuyến lưu diễn, điều này vô cùng bất tiện khi soobin kéo mạnh, chiếc tai thỏ mềm mại vẫn bám chặt trên đầu em, một cơn đau nhói như châm chích vào da đầu. nó chắc chắn là một trò đùa. một sinh vật ngoài hành tinh nào đó đã xuống tay và biến một biệt danh sến sẩm nào đó thành hiện thực, ngay trước khi họ lên đường đến mỹ.

thực sự, em không biết phải làm gì. không có quyển sách hướng dẫn nào cho loại tình huống này. nếu em tìm kiếm nó trên mạng, chắc chắn em sẽ chỉ thấy hàng tá số điện thoại từ các viện tâm thần.

thành thật mà nói, buổi sáng của em bắt đầu một cách hoàn toàn bình thường, ngoại trừ cơn khó chịu nhỏ ở bụng khiến em dậy trước khi chuông báo thức kịp reo. không ổn. soobin thường gặp các vấn đề ngược lại. mắt lờ đờ và cảm thấy buồn nôn, em lần mò đi vào phòng tắm và đối mặt với điều quỷ dị ở trên.

đôi tai êm ái và mềm mại. nó là đôi tai thỏ, thế đấy. ý nghĩ đó khiến cơn lo lắng dâng lên bên trong em, đôi tai bám chặt trên da đầu. em phải làm gì? hay nói cách khác, em nên giải thích như thế nào? bỏ buổi lưu diễn sang một bên, các thành viên của em chắc chắn sẽ để ý tới. họ có rất nhiều thời gian ở cạnh nhau, không đời nào em đi qua đi lại mà không có ít nhất một người trong số họ có thể đoán ra.

...điều đó cũng không có nghĩa là em sẽ không thể thử. bụng em thắt lại vì lo lắng, và em nhanh chóng rời khỏi phòng tắm để mặc quần áo trước khi chuông báo thức của bất kỳ ai reo.

đôi tai được em ghim lại trên tóc bằng kẹp tăm cỡ lớn bên dưới mũ len, dù nó gây ra một chút căng thẳng, cơn đau đầu bắt đầu xuất hiện trước khi em chuẩn bị ra sân bay. theo đó là một chiếc áo khoác cồng kềnh. mũ trùm đầu là biện pháp phòng ngừa cần thiết, và chiếc áo khoác cũng là một phụ kiện bổ sung khác mà em cầm theo khi thức dậy. một thứ nhỏ và mềm mại như đôi tai của em, đó là chiếc đuôi thỏ bông mềm.

tim em đập nhanh khi nghe thấy tiếng chuông báo thức đầu tiên vang lên, tiếng ồn ào xung quanh của những thành viên thay quần áo để đi ra sân bay. tất cả hành lý của họ đã sắp xếp xong và sẵn sàng lên đường, và điều đó mang lại cho soobin một chút nhẹ nhõm. bụng em lại nhói lên khiến em phải nuốt nước bọt.

miệng em khô khốc từ khi nào vậy? em phải tự lắc đầu mình để tỉnh táo và tập trung vào những điều quan trọng. rốt cuộc, có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ. có lẽ họ sẽ đến khách sạn ở mỹ, và soobin sẽ cởi áo khoác và mũ len ra để thấy rằng em đã ảo tưởng toàn bộ sự việc.

căng thẳng. chắn hẳn là do căng thẳng gây ra. nghe có vẻ hợp lý. vai soobin trùng xuống vì nhẹ nhõm, và em quyết lờ đi cơn đau ngày càng tăng trong đầu.

. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.

nó không phải là mơ. soobin nhớ lại về về sự thật đáng kinh hoàng này ngay khi họ vừa bước xuống xe của công ty tại sân bay, và các máy quay đã vây quanh họ từ mọi phía.

nếu mũ trùm đầu của em rơi xuống thì sao? hay mũ của chiếc áo khoác? hoặc cả hai, và nếu em bị phơi bày với thế giới như một loài quái vật nào đó đã kỳ diệu trở thành - một con người lai thỏ? tất cả những chiếc máy ảnh ngoài kia chắc chắn sẽ bắt được khoảnh khắc đó. tay em siết chặt thành nắm đấm, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng.

đột nhiên, có một hơi ấm ở ngay bên cạnh em. soobin chớp mắt và tầm nhìn của em trở nên rõ ràng. khuôn mặt yeonjun chào đón em, nhăn mặt quan sát em đầy dễ thương.

"em ổn chứ?" anh hỏi.

câu trả lời là không, nhưng soobin không thể nói như vậy, vì em biết yeonjun sẽ tiếp tục hỏi để biết có chuyện gì đang xảy ra. anh ấy sẽ đi theo sau em cho đến khi tìm ra. vì vậy, soobin nuốt nước bọt, cố gắng là ướt miệng và cổ họng, và mỉm cười.

"em ổn." soobin đáp.

yeonjun cau mày, nhưng anh không phản bác khi soobin tiếp tục đếm số người, đảm bảo mọi người đều có mặt. tuy nhiên, anh vẫn bám sát soobin trong suốt quá trình, thậm chí còn đòi đổi chỗ với beomgyu để anh có thể ngồi cạnh soobin trên chuyến bay. soobin sẽ không thừa nhận điều đó thành lời, nhưng cảm giác được quan tâm thật sự rất tuyệt. chỉ một chút ít thôi. nó làm dịu đi thứ gì đó căm thẳng bên trong em mà thậm chí em còn không nhận ra.

trong chuyến bay, đôi khi em ngủ thiếp đi, và sau đó thức dậy em thấy đầu mình tựa vào vai yeonjun.

. ݁₊ ⊹ . ݁ ⟡ ݁ . ⊹ ₊ ݁.

nhưng rắc rối của soobin không dừng lại ở đó. khi chiếc xe di chuyển đến khách sạn, đầu em đau như búa bổ và bụng em quặn thắt lại. em cố gắng hết sức giả vờ rằng mình vẫn ổn, nhưng không thành công lắm.

"hyung." kai nhẹ nhàng nói. "sao anh không nghỉ ngơi một chút đi? trông anh có vẻ mệt."

soobin mệt. cơ thể em cảm thấy nặng nề. đôi tai thỏ như có trọng lượng đè lên đầu của em bên dưới mũ trùm đầu và mũ len. tuy nhiên, em vẫn do dự.

"soobin-ah." không hiểu sao, em cảm thấy giật mình khi nghe thấy giọng nói của yeonjun. anh gần như dán mắt vào soobin cả ngày, quan sát với sự lo lắng khi đó không phải là sự lựa chọn. em vẫn ngạc nhiên khi yeonjun nheo mắt nhìn em, nhìn từ trên xuống dưới. "nghe hueningie đi. em thực sự cần nó đấy."

nhịp thở của soobin khiến anh thở dài. vai anh rũ xuống.

"em có chìa khóa phụ không?" anh hỏi.

gần như rơi vào khoảng không, em và yeonjun được ghép chung vào một phòng. có vẻ như cuối cùng họ thực sự sẽ mắc kẹt với nhau. bụng em nhói lên lần nữa, khó chịu khi yeonjun chỉ gật đầu, mặt nhăn lại vì lo lắng.

"em ổn mà, hyung," soobin nói. "em chỉ cần ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi."

em không nghĩ yeonjun sẽ tin em, nếu lời lầm bầm "nếu em nói vậy" của anh ấy chẳng nói lên điều gì. nhưng em không để điều đó ngăn cản việc em nhốt mình trong phòng khi các thành viên khác đi ăn trưa.

điều đầu tiên em làm là soi gương, và tim em chùng xuống khi nhìn thấy đôi tai vẫn còn đó, bị ghim chặt xuống. trước hết, em bắt đầu cảm thấy nóng, nhiệt độ bên trong cao một cách đáng quan ngại. em hy vọng và cầu nguyện hết sức mình rằng đó không phải là điều gì nghiêm trọng. không phải bây giờ. sau đó, em thậm chí không thèm đội lại mũ len, chỉ chui xuống dưới tấm ga trải giường của một trong những chiếc giường cỡ lớn với đôi tất và quần đùi, những bộ quần áo của em đã thành ngọn núi nhỏ ở trên sàn nhà.

soobin nằm đó và cảm giác như vài tiếng đã trôi qua. chiếc nệm mềm mại, có mùi nước xả vải mới giặt, chăn bông phủ đầy bông, nhưng em dường như không thấy thoải mái. đầu em đau nhức và đôi tai mới của em đau không kém vì bị ghim chặt quá lâu, dạ dày em thắt lại và gần như bỏng rát. soobin rên khẽ, ngọ nguậy và lật người sang một bên, thậm chí còn ôm chiếc gối ôm vào bụng để cố gắng làm dịu cơn khó chịu.

nó không có hiệu quả. mắt em bắt đầu cay xè, và em khịt mũi, thất vọng với mọi thứ, mọi thứ đang trở nên tồi tệ đến mức không thể tưởng tượng nổi. đầu tiên, em biến thành một chú thỏ chết bầm, và bây giờ em phát sốt khi gần đến hôm biểu diễn. em suy đi nghĩ lại trong đầu về cách thông báo tin này cho các thành viên và ban quản lý.

tiếng bíp nhẹ báo hiệu cửa mở khiến em giật mình, và với chút sức lực còn lại của khả năng tự vệ, soobin giấu người vào tấm trải giường, lắng nghe xem có tiếng động nào nữa không. cách cửa đóng sầm lại. tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến về phía căn phòng mà em chọn để ẩn náu. chiếc giường lún xuống dưới sức nặng của yeonjun.

"soobin-ah." anh nói. "em đã ngủ chưa?"

kinh hãi, soobin nhận ra một cảm giác mà em không bao giờ muốn cảm nhận lần nữa. ẩn mình trong quần đùi, đuôi em co lại. em vô tình phát ra tiếng động nhỏ, và lúc đó đã quá muộn để giả vờ em đang ngủ.

"em ốm à?" yeonjun hỏi, giọng nói nghẹn lại, "để anh sờ trán nhé."

nhưng điều đó có nghĩa em phải để lộ tai. hoảng sợ, soobin ra sức lắc đầu. tấm trải giường kêu sột soạt theo những chuyển động.

"soobin." giọng yeonjun trở nên cứng rắn. nó khiến dạ dày soobin như đảo lộn, em rên rỉ, một âm thanh nhỏ và chói tai. sau đó là sự im lặng kéo dài. "...soobin, làm ơn. để anh đo nhiệt độ cho nhé?"

fuck. soobin chớp mắt để nước mắt trào ra ngoài. cảm giác như đầu em phủ đầy sương mù, phủ lên những suy nghĩ lo lắng của em. đây là yeonjun. có lẽ không có ai khiến khiến em thoải mái hơn. yeonjun sẽ không cười nhạo em. anh ấy sẽ không nghĩ soobin là một kẻ lập dị vì đôi tai thỏ mọc ra một cách kỳ diệu vào nửa đêm.

với suy nghĩ đó, em ngập ngừng chui ra khỏi tấm trải giường, chỉ để hở nửa trên của khuôn mặt. yeonjun đang ngồi đó, căng thẳng vì lo lắng, và dạ dày của em lại làm cú lộn nhào, có điều gì đó kỳ lạ, có phần..hơi thắt lại. hơi ấm từ trước đó quay trở lại và lắng đọng ở đó.

em nhìn thấy chính xác khoảnh khắc yeonjun nhận ra có điều gì đó không ổn. mắt anh ấy nheo lại, rồi đưa tay ra. nó lướt qua trán em dọc theo các sợi tóc em, và ở đó - soobin cứng đờ, một âm thanh yếu ớt thoát ra từ cổ họng em, và lần này em nhận ra cảm giác đấy trong bụng mình. mẹ nó. không đời nào.

đôi mắt của yeonjun hiện giờ là đôi mắt to tròn nhất mà soobin từng thấy khi anh chạm vào đôi tai thỏ của em.

"...soobin?" anh như bị nghẹn. "cái gì đây...?

đầu của soobin dựa vào tay của yeonjun và em lại phát ra một âm thanh khác.

"cái...gì thế này?" yeonjun hỏi. soobin không còn sức để trả lời, nên yeonjun tiếp tục sờ xung quanh cho đến khi tay anh chạm vào chỗ ghim đang giữ đôi tai soobin trên đầu. anh như đóng băng. rồi thở dài. "ôi, thỏ con, em đã làm gì thế?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro