Chương 12. Đương nhiên phải kính lão rồi, Tiêu thúc thúc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến sắp xếp tư liệu, đứng dậy ra khỏi phòng thẩm vấn, trông thấy đội viên nhà mình đều khiếp sợ nhìn hắn, "Cả đám gặp quỷ à...! Đi làm việc...! Rảnh rỗi lắm sao?" Tiêu Chiến cầm tư liệu chỉ vào đội viên ngây ra như phỗng.

"Tiểu Tuyết, cô đi kiểm tra camera giám sát ở bãi rác gần nhà Lâm Hiên, còn có camera giám sát ở bãi rác nhà Trần Hủy Đồng, nhìn xem có hai vali mà Lâm Hiên mang về nhà ngày hôm đó không." Đối với suy đoán người được giấu trong vali của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thực sự rất tán đồng, nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, không có bằng chứng không thể định tội.

“Tôn Hầu nhi, cậu đi theo dõi Trần Hủy Đồng, có điểm bất thường, lập tức báo cáo cho tôi.” Tiêu Chiến nói với một thành viên của đội đang đứng trong góc nhỏ.

Tôn Hầu nhi nguyên danh là Tôn Hầu, vào đội Hình sự với thành tích đệ nhất của trường Cảnh sát Hình trinh, thứ nhất là bởi vì tên mà lấy biệt hiệu, hơn nữa Tôn Hầu cao cao gầy teo, mái tóc ngắn xoăn tự nhiên, da ngăm đen do quanh năm huấn luyện ngoài trời nắng, nhìn từ xa giống như một con khỉ.

Tiêu Chiến phái Tôn Hầu đi theo dõi, bởi vì Tôn Hầu là một người rất nhiệt huyết, không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình, nói dễ nghe là có nghị lực, nói khó nghe chính là toàn cơ bắp, chỉ theo dõi nghi phạm có liên quan, Tiêu Chiến đều phái người này đi.

"Không có thời gian ra ngoài ăn cơm, tôi đưa cậu đến nhà ăn tùy tiện ăn một chút a!" Hai người thẩm vấn xong, đã hơn hai giờ chiều, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác còn chưa có ăn trưa.

Vương Nhất Bác gật đầu, thời điểm thẩm vấn xong cậu không cảm thấy đói, nhưng bây giờ rảnh rỗi, cậu mới cảm thấy đói.

Nhà ăn của Cục Cảnh sát ở lầu hai, bởi vì đã hai giờ chiều, nhà ăn cũng không còn cái gì để ăn. Vương Nhất Bác nhìn một lượt, tùy tiện mua một ít khoai tây cắt nhỏ, trứng xào cà chua, tìm chỗ ngồi xuống.

Thực ra Tiêu Chiến là một người rất thích ăn uống, nếu không phải vì quá bận rộn và không có thời gian, hắn tình nguyện dành nhiều thời gian ra ngoài ăn, đồ ăn ở nhà ăn của Cục Cảnh sát thực sự một lời khó nói hết, thậm chí còn khó ăn hơn so với trường Cảnh sát. Nhưng hắn không ngờ, Vương Nhất Bác là một phú nhị đại, bữa tối mua ở khách sạn năm sao, nhìn thấy những món ăn giản dị trong nhà ăn, vậy mà không hề bận tâm thậm chí còn nhàn nhã ăn.

Tiêu Chiến ngồi đối diện với Vương Nhất Bác dùng bữa, Vương Nhất Bác ăn đôi má vẫn phúng phính, "Không ngờ cậu rất bình dân a..." Như thế Tiêu Chiến phá vỡ nhận thức đối với phú nhị đại, hắn cho rằng Vương Nhất Bác ngại cái này ngại cái kia, khẳng định bọn họ chướng mắt đồ ăn ở nhà ăn nhỏ bé này khó nuốt, bởi vì khi còn bé Vương Nhất Bác có yêu cầu rất cao đối với đồ ăn.

“Tôi ăn để sống.” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một cái, nuốt đồ ăn trong miệng xuống. Thực ra hiện tại cậu không có nhu cầu với ăn uống nhiều, sơn trân hải vị cũng là ăn, bữa ăn tự nấu cũng là ăn, chỉ cần có thể ăn no là được, mấy năm nay cậu đều sống tự lập như vậy.

Tiêu Chiến khựng lại khi nghe những lời này của Vương Nhất Bác, hắn không ngờ Vương Nhất Bác sẽ trả lời như vậy.

Khi còn nhỏ, Vương Nhất Bác mặc dù không kén ăn nhưng lại đặc biệt quan tâm đến đồ ăn, bởi vì cha mẹ Vương Nhất Bác bận rộn nên đã mời một đầu bếp từ một khách sạn năm sao đến nấu ăn cho Vương Nhất Bác, dần dà, Vương Nhất Bác đối với ăn uống cũng rất có nghiên cứu, thậm chí Tiêu Chiến từng nói Vương Nhất Bác khi còn nhỏ ăn cơm còn già mồm, bị Lâm nữ sĩ mắng một trận. Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác lại nói cậu ăn để sống, đến cùng là cậu đã trải qua những chuyện gì?

“Tôi tưởng cậu ở Mỹ mỗi ngày đều ăn những bữa thịnh soạn.” Tiêu Chiến cố ý thăm dò, hiện tại hắn rất muốn biết, mấy năm qua Vương Nhất Bác ở Mỹ như thế nào.

"Coi như không tồi! Cùng bạn bè ra ngoài ăn uống một chút, bình thường ở một mình sẽ ăn ít một chút." Vương Nhất Bác đang tập trung ăn, tự nhiên cũng không để ý đến thăm dò của Tiêu Chiến.

"Một mình? Ba mẹ cậu đâu?" Lời vừa ra khỏi miệng Tiêu Chiến liền hối hận,  năm Vương Nhất Bác sáu bảy tuổi là thời điểm cần có ba mẹ làm bạn nhất, ba mẹ cũng có thể bỏ mặc cậu, nghe nói những năm này công ty của bác Vương càng ngày càng phát triển, càng mở càng lớn, cơ hội để Vương Nhất Bác gặp ba mẹ cũng ít hơn, chỉ biết tình hình càng ngày càng tồi tệ.

“Tôi tự chuyển ra ngoài sống.” Vương Nhất Bác cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Tiêu Chiến không nhìn thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác, trái tim có chút nhói lên, đứa nhỏ trước mặt đã trải qua những tháng không mấy tốt đẹp ở Mỹ.

"Vậy bình thường cậu ăn gì? Hay vẫn giống như hồi bé nhờ một người dì đến nấu cơm cho cậu?" Tiêu Chiến đột nhiên không có tâm trạng ăn nữa.

"Lúc đầu, tôi tìm dì nấu cơm cho tôi, nhưng sau khi chuyển ra ngoài, cảm thấy phiền phức, hoặc là ăn mì gói hoặc mua đồ ăn bên ngoài." Vương Nhất Bác nói rất nhẹ nhàng, đối với cậu mà nói, chỉ là một chuyện nhỏ.

Nhưng Tiêu Chiến nghe vào tai, cảm thấy đau lòng không thể giải thích được. Khi còn nhỏ, bởi vì có Lâm nữ sĩ chăm sóc, Vương Nhất Bác được nuôi trắng trắng mập mập như một cái bánh bao nhỏ trắng như tuyết, được rất nhiều người yêu thích, nhưng Vương Nhất Bác bây giờ gầy đến không có bao nhiêu thịt, Tiêu Chiến còn tưởng là Vương Nhất Bác cố tình kiểm soát chế độ ăn uống, ai biết đó là do chế độ ăn uống không lành mạnh.

“Tiêu Chiến, anh không ăn cơm xoắn xuýt chuyện của tôi làm gì!” Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nghiêm túc nói, thật ra cậu có chút ngại ngùng, có chút không thích ứng, đã rất nhiều năm không có ai quan tâm cậu như vậy, có thể nói cậu chính là đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, nhưng lâu dần cũng thành quen.

"Quan tâm cậu có gì sai sao? Tôi là Tiêu Chiến, tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, không quá phận gọi một tiếng ca ca! Thật không biết kính lão a...!" Tiêu Chiến nhìn bộ dạng lúng túng của đứa nhỏ trước mắt có chút buồn cười, nhưng hắn không được cười thành tiếng, nếu không đứa nhỏ này sẽ xù lông.

Tiêu Chiến nhớ rõ, Vương Nhất Bác đã từng là một đứa nhỏ rắm thối, khi xấu hổ sẽ cố tình nghiêm mặt kéo quần, cấm người khác cười mình, lúc trước Tiêu Chiến không hiểu chuyện, luôn trêu chọc Vương Nhất Bác, đem người chọc khóc, lại bị Lâm nữ sĩ la rầy đi dỗ dành Vương Nhất Bác. Hắn không ngờ Vương Nhất Bác đã hai mươi hai tuổi, tính tình này vẫn không thay đổi.

"Được rồi! Đương nhiên phải kính lão, Tiêu thúc thúc!" Vương Nhất Bác đứng dậy, nhìn Tiêu Chiến lộ ra dấu ngoặc nhỏ, còn có chút cao giọng đặc biệt nhấn mạnh ba chữ Tiêu thúc thúc. Trêu chọc cậu? Còn muốn cậu gọi hắn là Tiêu Chiến ca ca? Tuyệt đối không thể, kêu thúc thúc còn tốt hơn.

Sau khi Vương Nhất Bác cầm đĩa cơm rời đi, Tiêu Chiến vẫn còn sững sờ tại chỗ, thanh âm Tiêu thúc thúc vừa rồi, một tiếng gọi khiến hắn bối rối, Vương Nhất Bác là thật sự ngốc hay là giả ngốc? Cái từ thúc thúc này có thể tùy tiện gọi sao? Đây không phải là biệt danh giữa mấy người yêu nhau sao?

Nhưng hắn phải thừa nhận, Vương Nhất Bác gọi một tiếng Tiêu thúc thúc, trực tiếp đem tâm hắn gào thét, cho đến giờ nó vẫn chưa thuyên giảm.

Trước khi Tiêu Chiến trở lại phòng làm việc, hắn rửa mặt bằng nước lạnh, không biết tại sao, ngay từ đầu, hắn đã cảm thấy trong lòng có chút nóng.

Trong phòng làm việc, Vương Nhất Bác đang ngủ trên ghế sô pha, buổi sáng có hai trận đánh cờ tâm lý, hơn nữa buổi sáng còn dậy sớm, trở lại phòng làm việc không bao lâu Vương Nhất Bác nhịn không được liền ngủ.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng đóng cửa lại, đem áo khoác treo sau lưng ghế, nhẹ nhàng khoác lên người Vương Nhất Bác. So với vẻ mặt vô cảm và lạnh lùng của Vương Nhất Bác ngày thường, giờ phút này lông mi dài rũ xuống, Vương Nhất Bác yên tĩnh ngủ say ngược lại càng đả động nhân tâm, giống như một con mèo ngoan.

Tiêu Chiến đưa tay muốn chạm vào tóc của Vương Nhất Bác, thời điểm sắp chạm đến, cửa phòng làm việc bật mở, là Ngô Hải Lâm.

Tiêu Chiến ngay lập tức làm một động tác im lặng với Ngô Hải Lâm, còn mấp máy môi nói nhẹ một chút. Giấc ngủ của Vương Nhất Bác tương đối nông, cậu đã bị tiếng mở cửa đánh thức.

"Làm sao vậy? Có manh mối mới sao?" Vương Nhất Bác vừa tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, trên người vẫn còn đắp áo khoác của Tiêu Chiến, ngơ ngác nhìn Ngô Hải Lâm ở cửa.

"Đúng... đúng vậy, tôi tìm thấy một số video từ máy tính của Vương Dật Hiên." Thanh âm của Ngô Hải Lâm càng nói càng nhỏ, cậu cảm thấy mình xong đời rồi, vừa nhìn ánh măt của lão đại nhà mình, cảm giác bản kiểm điểm năm nghìn chữ viết tay đang vẫy gọi với cậu.

“Vậy chúng ta đi xem một chút!” Vương Nhất Bác lập tức đứng lên, nhìn thoáng qua chiếc áo khoác trên người, trong lòng biết là Tiêu Chiến đã đắp cho cậu.

“Đi thôi!” Tiêu Chiến cầm lấy áo khoác trong tay Vương Nhất Bác, tiện tay để trên ghế.

Vốn dĩ hắn muốn để Vương Nhất Bác ngủ thêm một chút, nhưng không ngờ lại bị Ngô Hải Lâm không có mắt nhìn đánh thức, Tiêu Chiến có chút không vui, khi đi ngang qua Ngô Hải Lâm, còn trừng mắt với cậu ta một cái. Nhưng cũng không thể trách, vụ án là quan trọng nhất, Trương cục cho thời gian năm ngày để giải quyết vụ án, thời gian không còn nhiều nữa.

Nhìn video trên máy tính, người trong đội Hình sự nhất thời không nói nên lời. Những video này đều được sao chép từ máy tính của Vương Dật Hiên, Vương Dật Hiên đã đặc biệt lập mã hóa cho thư mục, khiến tiểu Lưu của bộ phận kỹ thuật phải mất một thời gian mới mở được.

Trong tất cả các video không chỉ có một mình Lâm Hiên mà còn có một số chàng trai khác, một trong số họ thậm chí đã bị cẩu tử chụp được. Nhưng không ngoài dự tính, hầu như tất cả các chàng trai trong video đều bị đánh ngã xuống đất, lộ ra những vết thương chồng chất trên da, trong video còn có tiếng la hét chói tai và tiếng khóc thê thảm thống khổ của bọn họ, còn có tiếng cười không kiềm chế được và sắc mặt dữ tợn của Vương Dật Hiên. Cảnh tượng như vậy thật khiến người ta sởn gai óc.

Vương Nhất Bác xem video, cảm giác trước mắt mình đột nhiên tối sầm, một bàn tay ấm áp che mắt cậu, "Đừng xem, bạn nhỏ không thể xem mấy cảnh kinh dị như vậy." Bên tai là giọng nói ôn nhu của Tiêu Chiến, hơi thở của Tiêu Chiến phả vào tai, ngứa ngáy.

Ngày đó Tiêu Chiến phát hiện cậu rất sợ bóng tối, có lẽ cũng sẽ sợ những cảnh tượng tàn nhẫn này. Thật ra Vương Nhất Bác không sợ, bởi vì từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha mẹ, Vương Nhất Bác thiếu thốn tình cảm, đối với phương diện bộc lộ tình cảm rất chậm chạp, không biết tiếp nhận tình yêu như thế nào, càng không biết cách thể hiện tình yêu. Cho nên, khi xem những đoạn video này, mặc dù cậu cảm thấy rất tàn nhẫn, nhưng không có quá nhiều cảm xúc.

Nhưng không biết vì sao ở trước mặt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác luôn trở nên không giống với chính mình, rõ ràng là không sợ hãi, chỉ muốn một lần làm tiểu bằng hữu mà Tiêu Chiến nói, muốn tùy hứng một lần, cho nên cậu khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói một câu được.

Bởi vì hai người đều đứng ở phía sau, những người khác đều chăm chú xem video, khi xem xong, Tiêu Chiến đã bỏ tay xuống, không ai để ý đến hành động mờ ám vừa rồi của hai người.

“Bắt Vương Dật Hiên!” Sau khi Tiêu Chiến buông tay xuống, siết chặt tay, vì tránh cho người khác phát hiện, hắn chỉ có thể đưa hai tay ra sau lưng. Lại nghĩ một kẻ cặn bã như vậy, lúc trước đã từng sinh ra ý nghĩ thú tính với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Vương Dật Hiên bị định tội, nhưng vụ án của Lâm Hiên vẫn chưa được giải quyết, đội Hình sự vẫn tiếp tục tìm kiếm manh mối mới.

“Tôn Hầu nhi, Trần Hủy Đồng thì sao, có động tĩnh gì không?” Trong phòng làm việc, Tiêu Chiến vừa xoa lông mày vừa gọi điện cho Tôn Hầu.

Đêm qua sau khi đưa Vương Nhất Bác về, hắn lập tức đến Cục Cảnh sát tăng ca, bởi vì các đội viên đã tìm được chứng cứ xác thực mới, suốt đêm hắn triệu tập Vương Dật Hiên đến, ba giờ sáng nhắm mắt được một chút, sáng sớm lại đến phòng thẩm vấn, hôm nay trừ lúc ăn cơm trưa, hắn còn chưa nghỉ ngơi, bây giờ là tám giờ tối, định đứng dậy, hắn đã làm việc liên tục hơn mười tiếng, cơm tối chưa kịp ăn, cảm thấy mình không thể chịu được nữa.

"Hôm nay cô ta đều ở nhà riêng không đi ra ngoài, ngoại trừ một tiểu ca đưa bưu kiện cho cô ta một lần, không có người nào khác tới. Nhưng ngược lại cô ta có xuống lầu ném rác một lần, chờ sau khi cô ta đi lên lầu, tôi đến xem thử, bên trong có mấy con búp bê, còn có hai tấm bưu thiếp phong cảnh.” Tôn Hầu đang ngồi trong xe, vừa ăn bánh mì vừa báo cáo với Tiêu Chiến.

“Trên bưu thiếp viết gì?” Tiêu Chiến hỏi.

"Có một tờ trên đó viết "Đây là một rãnh nước đọng tuyệt vọng, nơi này không phải chỗ đẹp, không bằng tặng cho kẻ đáng ghê tởm mở ra, nhìn hắn tạo ra thế giới gì," một tờ khác viết "Từ đâu tới đây, kết thúc ở đâu?" Tôn Hầu nhìn những chữ này, ngoại trừ chữ đẹp, cũng không có gì khác thường.

"Chụp ảnh bưu thiếp gửi cho tôi, tiếp tục theo dõi! Vất vả rồi!" Tiêu Chiến cúp điện thoại, nhắm mắt lại, hai tay ấn huyệt thái dương, hắn không thể ngã xuống, vụ án của Lâm Hiên vẫn chưa được giải quyết.

"Cốc cốc cốc......" Nghe có người gõ cửa, Tiêu Chiến vẫn nhắm mắt, che mặt, "Để tư liệu xuống đó đi!"

Tiêu Chiến nghe tiếng bước chân đến gần, đột nhiên cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo đặt ở huyệt thái dương, hắn đang nghĩ là ma, Tiêu Chiến đột nhiên quay đầu lại, thấy là Vương Nhất Bác.

"Lúc ở Mỹ tôi đã học được một chút kỹ thuật xoa bóp, anh thử xem sao?" Mặc dù Vương Nhất Bác cũng rất quan tâm đến tình tiết vụ án, nhưng Tiêu Chiến một mực thúc giục cậu đi ăn tối, nên cậu đi ăn trước.

Nhưng vừa bước vào cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đã hiểu, khẳng định Tiêu Chiến vẫn chưa ăn cơm. Thấy Tiêu Chiến dụi mắt mệt mỏi, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Vương Nhất Bác bước tới muốn mát xa cho Tiêu Chiến, giảm mệt nhọc một chút.

“Được rồi!” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười cười, xoay người sang chỗ khác, kỹ thuật của Vương Nhất Bác thực sự rất tốt, có nặng có nhẹ, tiết tấu phù hợp, thực sự khiến người ta thư giãn rất nhiều, quan trọng nhất là Tiêu Chiến cảm thấy trái tim mình ấm áp, trong nháy mắt lại tràn đầy động lực.

"Đinh" Điện thoại của Tiêu Chiến vang lên, là Tôn Hầu gửi ảnh chụp đến, trên màn hình là hai tấm bưu thiếp mà Trần Hủy Đồng đã vứt đi, Tiêu Chiến cầm điện thoại nhìn thoáng qua. "Đây là do Trần Hủy Đồng viết." Tiêu Chiến quay mặt về phía Vương Nhất Bác giải thích.

Vương Nhất Bác nhìn lướt qua bài thơ viết trên đó, là bài 《Tử Thủy》của Văn Nhất Đa tiên sinh, bài thơ này phản ánh ý thức chống phong kiến ​​mạnh mẽ của nhà thơ, nỗi cô đơn khi tha hương đến một đất nước xa lạ và nỗi nhớ quê hương. Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiểu, Trần Hủy Đồng vô duyên vô cớ lại chép những bài thơ yêu nước như vậy để làm gì.

"Đi ăn chút gì đi! Tôi đã mua bữa tối." Sau mười mấy phút xoa bóp, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đứng dậy, hoạt động gân cốt một chút, cười đùa nói: "Có đại lão ở đây thật là tốt!"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, quả nhiên Tiêu Chiến đứng đắn không quá ba giây, cậu không nên xoa bóp cho hắn, để hắn mệt chết.

Tiêu Chiến bước ra khỏi phòng làm việc, các đội viên đã ăn xong, vẫn đồ ăn đóng gói quen thuộc của khách sạn Quân Hào, hắn bước tới, chọn một cái thoạt nhìn giống như bánh bao hấp bình thường, nhưng hóa ra bên trong lại đầy gạch cua, món ăn của khách sạn năm sao, quả nhiên không thể "trông mặt mà bắt hình dong".

“Mấy hôm nay đều ăn bữa tối đắt tiền như vậy, khách sạn Quân Hào này không phải là nhà của cậu chứ?” Tiêu Chiến ăn bánh bao hấp, cầm một ly đồ uống, thuận miệng nói.

“Cũng có thể là vậy a, chỉ là ba tôi ngẫu nhiên đầu tư một ít cổ phiếu, ông ấy là cổ đông lớn nhất của bọn họ.” Vương Nhất Bác cầm lấy một ly đồ uống có hương hoa nhài, nhíu mày, đồ uống trong khách sạn năm sao này chỉ ở mức trung bình, điều này có thể xứng đáng là nhân tài kiệt xuất trong ngành khách sạn không?

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói xong liền bị sặc nước, khá lắm, khách sạn năm sao này đúng là nhà của Vương Nhất Bác, gia đình cậu có liên quan đến ngành khách sạn sao? Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có tiền, nhưng không ngờ lại giàu như vậy, đây chỉ là một khoản đầu tư thông thường? Cho nên ánh mắt của hắn nhìn Vương Nhất Bác lập tức thay đổi,  cảm thấy mình đã tìm được cơ hội tốt để ôm cái đùi lớn này.

“Anh nhìn tôi như vậy làm gì.” Vương Nhất Bác nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Chiến thay đổi, cậu cảm thấy trong ánh mắt của Tiêu Chiến không có ý tốt.

“Thổ hào, nếu bây giờ tôi từ chức, cậu có thể nuôi dưỡng tôi không?” Tiêu Chiến chớp mắt, giả bộ đáng thương, còn có chút bĩu môi.

“Tôi cũng không có con trai bằng tuổi anh.” Vương Nhất Bác nổi da gà, hôm nay Tiêu Chiến bận đến mức phát ngốc rồi sao, hắn còn làm nũng với thẳng nam sắt thép như cậu.

Tiêu Chiến nhún vai, lập tức trở lại bình thường, hắn cũng chỉ là nói đùa, dù sao hắn vẫn yêu nghề cảnh sát, càng không thể thật sự đi ăn cơm nhuyễn (trai bao), hơn nữa tuổi của cậu nhỏ như vậy, nào có đạo lý con trai nuôi dưỡng baba? Hắn nuôi dưỡng Vương Nhất Bác thì đúng hơn, mặc dù không biết có thể nuôi dưỡng tốt hay không.

“Cậu cảm thấy thực sự là Trần Hủy Đồng sao?” Tiêu Chiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác, mặc dù hắn cũng nghi ngờ Trần Hủy Đồng, nhưng không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào. Triệu Tuyết vẫn đang điều tra camera giám sát gần bãi rác, hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì.

“Tôi muốn xem thi thể của Lâm Hiên một chút.” Vương Nhất Bác cầm đồ uống, nhưng không uống, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Được!” Tiêu Chiến dừng một chút, lập tức ăn xong bánh bao trong tay, hắn cũng không muốn ăn trong phòng khám nghiệm tử thi, tâm lý chịu đựng của hắn cũng không lớn như vậy.

Vì vụ án vẫn chưa được giải quyết, Tiêu Chiến sẽ không để người thân đưa thi thể Lâm Hiên đi, may mà người nhà của Lâm Hiên cũng hợp tác, hy vọng có thể bắt được hung thủ càng sớm càng tốt, đã giảm bớt rất nhiều phiền toái cho bọn họ.

Trong phòng khám nghiệm tử thi, Tần Lượng và trợ lý Hà Văn cũng đã đi ăn cơm, toàn bộ căn phòng trống trơn, tỏa ra một chút u ám.

Thật ra, khi còn nhỏ đã từng trải qua lần đó, Vương Nhất Bác không chỉ sợ bóng tối mà còn sợ ma, vừa bước vào cửa liền cảm thấy có chút lạnh lẽo, cho nên cậu nhanh chóng nắm lấy tay áo của Tiêu Chiến đi bên cạnh, cậu có chút hối hận vì lời đề nghị vừa rồi của mình.

Tiêu Chiến cảm nhận được căng thẳng của Vương Nhất Bác, hắn kéo tay Vương Nhất Bác ra khỏi tay áo của mình, nắm chặt tay cậu trong tay, ôn nhu nói: “Đừng sợ, tôi ở đây.” Sau đó, hắn đưa Vương Nhất Bác đến tủ đông.

Tiêu Chiến vén tấm vải trắng lên, bên trong là khuôn mặt ôn hòa giống như đang ngủ say của Lâm Hiên, từ biểu cảm của anh ta cũng có thể thấy, cho dù cổ tay phải bị một vết cắt lớn, Lâm Hiên trước lúc chết cũng không thống khổ, giống như anh ta không cảm thấy đau.

Tần Lượng là người đứng đầu Phòng pháp y của đội Hình sự, Tần Lượng không phát hiện ra bất thường, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là người ngoài nghề càng không có khả năng phát hiện ra dị thường.

Thực ra Vương Nhất Bác chỉ kiểm tra sơ bộ thi thể một lần, cậu vẫn có chút sợ hãi, cho nên đưa mắt nhìn về cái kệ bên cạnh, trên đó là một số vật chứng của vụ án, những mẫu vật đã thu thập được.

Vương Nhất Bác bước tới, nhìn những vật chứng này, con dao gọt hoa quả vô cùng tinh xảo bên trong túi vật chứng, vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ, đây là hung khí của vụ án này, rơi bên cạnh bồn tắm, Vương Nhất Bác cảm thấy con dao này rất quen mắt. Cậu lấy điện thoại di động của mình, tìm tài khoản WeChat của ba, lướt qua vòng bạn bè của ông, đột nhiên, tay cậu dừng lại.

Đó là thời điểm sinh nhật ba cậu phát trong vòng bạn bè, cảm ơn những bạn bè đã tặng quà cho ông, ở góc trên bên trái của tấm ảnh, nghiễm nhiên là bộ dao cụ giống hệt một con dao này.

Vương Nhất Bác nhớ rõ, có rất nhiều người đến vào ngày sinh nhật của ba cậu, mấy món quà này cậu cũng có chút ấn tượng, là do một nhà phát triển tặng, bởi vì con dao này độc đáo, Vương Nhất Bác đặc biệt chú ý một chút.

Nhà phát triển cho biết bộ dao cụ này đều được chế tạo thủ công, trên toàn thế giới chỉ có mười bộ, để nhìn trông sáng bóng hơn, người ta đã thêm một ít nhôm vào lưỡi dao, cho nên chỉ có thể đặt trong tủ trưng bày, không thể tiếp xúc với không khí. Khi đó Vương Nhất Bác trong lòng khinh thường một phen, trông thì tốt mà không dùng được.

Vương Nhất Bác cầm con dao gọt hoa quả đựng trong túi đựng vật chứng lên, phóng to bức ảnh cẩn thận đối chiếu, cậu phát hiện một điểm bất thường. Con dao gọt hoa quả trong túi đựng vật chứng, trên chuôi dao có răng sói, có một dấu vết màu đen dính trên đó. Loại dao cụ đắt tiền này, không thể xuất hiện sai sót nhỏ như vậy, cậu cũng đã từng xem ảnh chụp phòng khách của nhà Lâm Hiên, Lâm Hiên cũng đặt trong tủ trưng bày, không thể bị oxy hóa.

"Tiêu Chiến! Anh nhìn chỗ này đi!" Vương Nhất Bác kích động cho Tiêu Chiến xem những phát hiện của mình.

“Lão Tần, mau tới đây, có phát hiện quan trọng!” Tiêu Chiến nhanh chóng gọi điện thoại cho Tần Lượng, dựa vào kinh nghiệm xử lý vụ án nhiều năm của Tiêu Chiến, vết đen này rất có thể là máu khô.

Bọn họ đem lực chú ý vào lưỡi dao, cũng không nhìn kỹ chuôi dao, hơn nữa vết máu này cực kỳ hài hòa với răng sói, nếu không phải có bức hình của Vương Nhất Bác để đối chiếu, mọi người thật sự không nhìn ra có bất thường gì.

Sau khi nghe Tiêu Chiến nói, Tần Lượng còn chưa ăn xong, liền vội vàng trở về phòng khám nghiệm tử thi, chạy đua với thời gian bắt đầu kiểm tra vết đen trên cán dao.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến trở lại phòng làm việc của đội Hình sự, Vương Nhất Bác cứ cúi đầu, tìm thấy manh mới của vụ án nhưng không mấy vui vẻ, cậu vẫn không hiểu tại sao Lâm Hiên lại không kháng cự.

Tiêu Chiến vừa trở lại phòng làm việc liền bận rộn đi làm việc khác, Vương Nhất Bác một mình đến phòng nhỏ bên trong, mệt mỏi ngồi trên ghế, kỳ thật hôm nay cũng không có nghỉ ngơi nhiều.

Trên bàn của Vương Nhất Bác cũng có một cuốn sách Tâm lý học, buổi sáng ở trong phòng làm việc với Tiêu Chiến, Triệu Tuyết vẫn đang điều tra Trần Hủy Đồng, cậu cảm thấy buồn chán cầm một cuốn sách Tâm lý học hoặc một cuốn sách về liệu pháp thôi miên xem. Những cuốn sách này do Hứa giáo sư để lại, trước đây chúng được cất trong nhà kho, bây giờ Vương Nhất Bác đang ở đây, Tiêu Chiến đã cho người chuyển sách đến phòng làm việc của Vương Nhất Bác.

Nhìn cuốn sách này, Vương Nhất Bác nheo mắt lại, lúc sáng đọc sách, đã cảm thấy cuốn sách này rất quen mắt, bây giờ rốt cuộc cậu cũng nhớ ra đã đọc ở đâu.

"Nhất Bác! Chuôi dao đúng là dính máu! Là Trần Hủy Đồng!" Tiêu Chiến vội vàng chạy đến cửa phòng trong, Tần Lượng dùng tốc độ nhanh nhất so sánh kết quả vết máu.

“Tôi biết Trần Hủy Đồng làm thế nào để Lâm Hiên ngoan ngoãn nghe theo sự chi phối rồi.” Nghe được lời của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cười tà mị, bây giờ đã có vật chứng, xem Trần Hủy Đồng ngụy biện như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro