Chương 14. Cảm ơn anh, Tiêu Chiến, vì đã trở thành ánh sáng của tôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại Cục Cảnh sát thành phố, Tiêu Chiến thậm chí không có thời gian để uống nước, ngay lập tức chuẩn bị tư liệu đi thẩm vấn Trần Hủy Đồng.

Trên đường đến phòng thẩm vấn, Tiêu Chiến vừa xem tư liệu, hỏi Triệu Tuyết ở bên cạnh, "Nhất Bác đâu? Cậu ấy không quay về Cục Cảnh sát sao?"

Vương Nhất Bác rời bệnh viện trước khi hắn rời đi, trên xe hắn nhận được một đoạn hội thoại rất dài của Vương Nhất Bác, nói chính xác tình tiết của vụ án và cách thức gây án của Trần Hủy Đồng.

“Vương cố vấn trực tiếp về nhà.” Triệu Tuyết ở khách sạn Quân Hào chỉnh trang bản thân một chút, cô không ngờ cuộc sống của người giàu lại xa hoa như vậy. Khi cô đưa thẻ của Vương Nhất Bác cho quầy lễ tân, quản lý khách sạn đích thân đưa cô đến phòng tổng thống, mang nước hoa quả cho cô, điều chỉnh nhiệt độ nước tắm trong bồn, còn thiếu hai cô gái kia giúp cô tắm rửa.

“Cũng tốt, cậu ấy đã mệt nhọc rồi.” Tiêu Chiến dừng lại một chút, cả ngày hôm qua Vương Nhất Bác không được nghỉ ngơi tốt, không biết thân thể nhỏ bé của cậu ấy có chống đỡ được không.

Trong phòng thẩm vấn, Trần Hủy Đồng mang còng tay, bây giờ trông cô thập phần đờ đẫn, như một con búp bê vải vô hồn.

“Cô chủ động khai báo, hay là tôi nói?” Tiêu Chiến bước tới ngồi xuống đối diện Trần Hủy Đồng, đặt tư liệu trong tay lên bàn.

“Vương cố vấn đâu?” Trần Hủy Đồng nhìn Tiêu Chiến, lại nhìn cửa phòng thẩm vấn, nhưng không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác.

Thật ra, cô ta rất muốn gặp lại người cố vấn này, cô ta cảm thấy trên người cố vấn này cũng cất dấu gen giống mình, gen phạm tội. Nhưng gen này được cố vấn áp chế vô cùng tốt, nếu không phải ở trên sân thượng vì chuyển dời lực chú ý của cô ta, cố vấn kia thay thế cảm xúc của cô ta, thực sự cô ta sẽ không phát hiện ra.

“Tôi đang hỏi cô, đừng nói sang chuyện khác.” Tiêu Chiến mất kiên nhẫn gõ bàn, hắn muốn sớm kết thúc vụ án đi xem Vương Nhất Bác như thế nào.

Biết Vương Nhất Bác có lẽ sẽ không đến, Trần Hủy Đồng cúi đầu, không nói gì.

"Vào đêm xảy ra vụ án, cô đã trốn trong vali của Lâm Hiên, tránh được camera giám sát, về nhà với Lâm Hiên, khi Vương Dật Hiên đến, cô chỉ có thể trốn trong phòng ngủ của Lâm Hiên, cô không cẩn thận làm rơi túi của mình, Vương Dật Hiên nghe động tĩnh, Lâm Hiên sợ bại lộ nên đuổi Vương Dật Hiên đi. Nhưng không ngờ, cô đã thôi miên Lâm Hiên, để cô điều khiển hành động của Lâm Hiên, lại dùng dao cứa vào cổ tay Lâm Hiên, tạo hiện trưởng giả thành vụ tự sát, cô lại trốn vào trong vali, dì lao công tạm thời hôm sau sẽ ném vali vào bãi rác, cô nhân cơ hội đó đào thoát."

Tiêu Chiến nhìn Trần Hủy Đồng với ánh mắt dò hỏi, "Về phần chứng cứ ngoại phạm của cô, trên giá sách của cô có một chiếc loa lớn, cô đã sớm thiết lập thời gian chiếu phim, để tạo không khí nên không mở đèn cũng là hợp lý, cho nên cô cố ý tăng âm thanh của chiếc loa để hàng xóm nghe thấy, đến thời gian đã định sẵn đúng vào hai mươi hai giờ ba mươi phút bộ phim kết thúc âm thanh cũng ngừng lại, chính là để đề phòng hàng xóm tìm tới cửa tranh luận, bởi vì cô cũng không có ở nhà, Trần Hủy Đồng, tôi nói có đúng không?"

“Cảnh sát Tiêu nói chi tiết như vậy, chẳng lẽ không biết có đúng hay không sao?” Trần Hủy Đồng cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không phải dáng vẻ yếu mềm ngày trước.

"Cuốn sách này chỉ nội bộ nhân viên trường Đại học Z mới có, hơn nữa cô cũng không phải bác sĩ Tâm lý, làm sao lại có phương pháp thôi miên chuyên nghiệp như vậy? Cô và Hàn Kiệt có quan hệ gì?" Tiêu Chiến cầm một cuốn sách.

Vương Nhất Bác nói Trần Hủy Đồng rất có thể sẽ biết thôi miên, Tiêu Chiến lập tức phái người đến nhà Trần Hủy Đồng tìm bằng chứng, quả nhiên tìm thấy cuốn sách này trên giá sách, bên trong đều là kiến thức lý thuyết về phương pháp thôi miên, kể cả thôi miên sâu vào tiềm thức, thậm chí khiến người ta không cảm thấy đau đớn.

Lâm Hiên đã bị thôi miên sâu vào tiềm thức, những suy nghĩ, lời nói và việc làm đều không nằm trong khống chế của anh ta, họ còn tìm thấy một đống công cụ dùng để thôi miên trong rương bị khóa trong phòng ngủ của Trần Hủy Đồng.

"Từ lâu tôi đã muốn giết Lâm Hiên, nhưng không có cơ hội, từ khi gặp học trưởng Hàn Kiệt, bấy giờ tôi đột nhiên có kế hoạch của mình, tôi tìm anh ấy hỏi mượn cuốn sách này, nói tôi cảm thấy rất hứng thú, mặc dù anh ấy nghi ngờ, nhưng vẫn cho tôi mượn, về phương pháp thôi miên này, nếu tôi nói bẩm sinh đã thiên phú về lĩnh vực này, Cảnh sát Tiêu, anh có tin không?” Trần Hủy Đồng nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến, cười vang.

“Vậy tại sao cô lại chọn Bệnh viện Nhân dân số 1 để nhảy lầu?” Tiêu Chiến phớt lờ Trần Hủy Đồng, dành hết sức chuyên chú nhớ kỹ ghi chép của Trần Hủy Đồng.

"Tôi muốn gặp lại học trưởng Hàn Kiệt, nhưng không ngờ hôm nay anh ấy không đi làm. Sau khi giết Lâm Hiên, tôi không ngừng nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng tôi cảm thấy tôi đã lợi dụng học trưởng Hàn Kiệt, giới thiệu anh ấy làm bác sĩ tư nhân cho Lâm Hiên, anh ấy chăm sóc tôi rất tốt, cho nên tôi muốn gặp anh ấy lần cuối.” Nói đến đây, Trần Hủy Đồng rốt cuộc cũng có vẻ mặt bình thường, mang theo chút hối hận và không cam lòng.

“Động cơ để cô giết người là vì Lâm Hiên ngược đãi cả thể xác và tinh thần của cô?” Triệu Tuyết ở một bên nghe, cô vẫn có chút khó tin, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược này, chính là hung thủ giết người.

"Thực ra, tôi cũng có thể trở thành một bác sĩ Tâm lý, đây là ước mơ từ nhỏ của tôi. Năm ngoái, tôi tự khảo thi thành công đậu vào chuyên ngành Tâm lý của trường Đại học Z, tôi cảm thấy ước mơ của mình cuối cùng cũng đã đến gần tôi một bước, tôi rất vui vẻ, nhưng không ngờ Lâm Hiên lại phát bệnh, lần này rất nghiêm trọng, tôi không thể ngăn cản được, còn bị hắn làm gãy xương sườn, phải nằm viện một tháng, tôi bỏ lỡ buổi khai giảng, Lâm Hiên còn gọi điện nói với nhà trường tôi không muốn đi học, cứ như vậy, tôi đã bỏ lỡ giấc mơ của mình.” Trần Hủy Đồng dường như biết cô ta không thể quay lại nữa, nói tất cả những gì có thể nói, giống như thổ lộ tất cả những chuyện áp lực đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay.

“Mỗi lần nhìn thấy học trưởng Hàn Kiệt, tôi đều rất hâm mộ, hâm mộ vì anh ấy có được cuộc sống mà tôi mong ước.” Trần Hủy Đồng thực sự rất may mắn, cô ta dùng phương pháp thôi miên mình am hiểu nhất, thích nhất, hoàn thành việc trả thù.

Bình thường ở nhà không có việc gì làm, cô ta lại nghiên cứu các phương pháp thôi miên, cô ta cảm thấy rất thần kỳ, cũng rất thích, cảm giác sau này mình có thể trở thành một bác sĩ Tâm lý ưu tú, nhưng không ngờ lại dùng cho việc giết người.

“Cô trốn trong vali, Lâm Hiên có biết không?” Triệu Tuyết tò mò hỏi.

"Đây là chủ ý của hắn, hắn không muốn tôi hẹn hò với hắn bị chụp lén, tôi đành phải trốn trong vali, hôm sau, tôi cơ bản bị đuổi ra khỏi nhà hắn như vậy, hắn còn cố ý dặn dò dì lao công không được mở vali, cho nên tôi biết, tôi sẽ không bị phát hiện." Trần Hủy Đồng không vò góc áo, mấy lần trước cô tận lực giả vờ, bởi vì ngón tay bị con dao gọt hoa quả cắt trúng, không để người khác hoài nghi, cô chỉ có thể giả vờ rất lo lắng, vò góc áo.

"Thực ra, Lâm Hiên rất hy vọng cô được đến trường, anh ta đã bí mật quyên tặng một sa bàn phòng Tâm lý cho Đại học Z, tặng quà cho những giáo sư Tâm lý ở Đại học Z, hy vọng bọn họ có thể chiếu cố cô thật tốt, giúp cô thành công trở thanh bác sĩ Tâm lý. Cuộc gọi đó không phải từ anh ta mà là từ Ngô Tuệ, cô ta không muốn tìm một trợ lý sinh hoạt mới, cô ta cảm thấy cô rất phù hợp, không muốn cô rời đi, cho nên đã gọi cho nhà trường nói cô từ bỏ cơ hội nhập học.” Những thông tin này được tìm thấy trong lần điều tra trước, Trần Hủy Đồng có lẽ không biết, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc này.

“Không… không thể nào!” Trần Hủy Đồng run rẩy hai tay, nhìn từng tư liệu Tiêu Chiến đưa ra, hai mắt mở to, vẻ mặt khó tin.

"Sở dĩ cho cô trốn trong vali là vì lúc trước cô đến nhà Lâm Hiên, bị một fan hâm mộ chụp lén, fan hâm mộ kia muốn tổn thương cô lại bị Lâm Hiên ngăn cản, sau này anh ta chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ cô." Lâm Hiên có thói quen ghi âm các cuộc gọi quan trọng, cho nên anh ta cũng ghi âm cuộc trò chuyện với người fan kia, đề phòng fan hâm mộ kia nuốt lời.

Tiêu Chiến cho Trần Hủy Đồng nghe đoạn ghi âm, cũng như những bức ảnh của cô bị người hâm mộ này chụp được.

Nghe xong, Trần Hủy Đồng điên cuồng vò đầu bứt tóc, cô ta không tin, cô ta không tin, những thứ này đều là nói dối, Lâm Hiên làm sao có thể suy nghĩ vì cô ta.

“Mặc dù Lâm Hiên là tra nam, nhưng xác thực anh ta yêu cô.” Nhìn thấy bộ dáng gần như suy sụp của Trần Hủy Đồng, Tiêu Chiến lắc đầu bước ra khỏi phòng thẩm vấn, phía sau là tiếng khóc thống khổ của Trần Hủy Đồng.

Trong thế giới của tình yêu, luôn có những chuyện vô lý xảy ra, khi một người nghĩ mình đã được giải thoát, có thể tự do, hết lần này tới lần khác phát hiện mình rơi vào một loại trói buộc khác, trói buộc này sẽ đi cùng họ cả đời. Đó không chỉ là tình yêu, mà là cuộc sống, thật không thể chịu được.

Vương Nhất Bác cảm thấy rất mệt mỏi, thể xác và tinh thần kiệt quệ, cậu thực sự không thể đợi đến lúc thẩm vấn Trần Hủy Đồng, cho nên đã về nhà sớm, vừa về liền ngủ gục trên sô pha.

Vương Nhất Bác có một giấc mơ rất dài, trong mơ rất tối, chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng yếu ớt, cậu không biết mình đang ở đâu, chỉ biết nơi đó rất lớn, đột nhiên cậu ngửi được mùi tanh tưởi, một người đàn ông mặc áo mưa đen vung gậy bóng chày liên tục đập xuống đất phát ra tiếng "đông đông đông đông" Vương Nhất Bác cảm thấy chân mình không khống chế bước về phía người đàn ông đó, nhìn thấy trên mặt đất có một cổ thi thể huyết nhục mơ hồ, mỉm cười quỷ dị nhìn cậu.

Vương Nhất Bác bừng tỉnh, lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, tim đập rất nhanh, cậu lại gặp ác mộng, lại là chuyện kia khi còn bé. Chờ ổn định một lúc, mới nhận ra điện thoại di động của mình đang rung, là Tiêu Chiến gọi, còn có tám cuộc gọi nhỡ của Tiêu Chiến.

"Vương Nhất Bác! Cuối cùng cậu cũng trả lời điện thoại, tôi còn tưởng cậu ngủ quên rồi!" Bên kia điện thoại là giọng nói hổn hển của Tiêu Chiến, nếu Vương Nhất Bác còn không nghe máy, Tiêu Chiến nghĩ lập tức chạy nhanh đến nhà của Vương Nhất Bác, đập cửa nhà cậu.

“Mệt quá, ngủ rất say, không nghe thấy tiếng điện thoại, sao vậy.” Vương Nhất Bác vừa tỉnh ngủ, hơn nữa thời tiết gần đây chuyển lạnh, cổ họng có chút khàn khàn.

“Cổ họng của cậu làm sao vậy?” Nghe âm thanh của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có chút khẩn trương hỏi.

“Không có gì, từ nhỏ tôi đã bị viêm họng, khi chuyển mùa thì cổ họng sẽ khó chịu, lát nữa sẽ ổn thôi.” Vương Nhất Bác nhéo nhéo cổ họng xong hắng giọng. Khi còn bé có lần bị sốt cao, cậu không để ý, cha mẹ cũng không ở bên cạnh, khi bảo mẫu đến nấu cơm mới phát hiện Vương Nhất Bác ngất xỉu ở nhà, bảo mẫu vội vàng đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện, từ đó, mỗi khi chuyển mùa, cậu thường xuyên cảm mạo, phát sốt, còn bị viêm họng.

“Tôi chỉ nói cho cậu biết, vụ án của Lâm Hiên đã kết thúc, Trần Hủy Đồng đã nhận tội.” Giọng điệu của Tiêu Chiến có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng hắn cũng hoàn thành nhiệm vụ trong thời hạn quy định.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác đúng giờ đến Cục Cảnh sát làm việc, nghỉ ngơi cả đêm, cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều, đều nói đội Hình sự làm việc mệt mỏi, xem ra là thật, hai ngày này cậu mới tự mình kiểm nghiệm, không cảm thấy mệt mỏi, Tiêu Chiến bọn họ thực sự là người sắt.

Vương Nhất Bác đến phòng làm việc của Tiêu Chiến nhìn một chút, Tiêu Chiến không có ở đó, có lẽ đang bận giải quyết giai đoạn cuối của vụ án, Vương Nhất Bác đến phòng làm việc của mình, phát hiện trên bàn làm việc có đặt một hộp Long Giác Tán, là một loại viên đường ngậm.

Cậu cầm lên nhìn, vẫn là vị đào, trước đây cổ họng khó chịu cậu cũng nếm qua cái này, cậu ăn rất nhanh, ăn xong lại phải tự đi mua, cảm thấy phiền phức nên không ăn nữa. Nếu cậu nhớ không lầm, vị đào này là dành cho trẻ con, không có vị đắng như vậy.

Vương Nhất Bác cẩn thận khám phá hộp bao bì của Long Giác Tán, mở ra ăn một viên, rất ngọt, ngọt đến trong lòng cậu.

Ngoại trừ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không thể nghĩ ra người thứ hai cẩn thận như vậy. Rõ ràng Tiêu Chiến rất bận rộn, làm sao có thời gian đi mua Long Giác Tán cho cậu? Như thế nào còn có tâm tư quan tâm đến cậu?

Ăn Long Giác Tán trong miệng, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy trong lòng rất loạn, vốn dĩ cậu chỉ muốn nhận một công việc bình bình đạm đạm ở Cục Cảnh sát thành phố, chỉ cần làm đồng sự bình thường với Tiêu Chiến, không cãi nhau là được, khi Hứa lão đầu trở về cậu sẽ rời đi.

Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến hết lần này tới lần khác tiến vào trái tim cậu, cửa sổ trái tim phủ đầy bụi bặm được mở ra một đường nhỏ, Tiêu Chiến như tia nắng mặt trời, tựa như muốn sưởi ấm trái tim lạnh giá của cậu.

“Cậu đến rồi!” Tiêu Chiến vừa về đến phòng làm việc, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi thất thần trên sô pha, thoạt nhìn khí sắc đã khá hơn rất nhiều, Tiêu Chiến cũng yên tâm, hôm qua vẫn bận rộn vụ án của Lâm Hiên không có thời gian chăm sóc cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, mới một đêm không gặp, cái cằm nhẵn nhụi của Tiêu Chiến đã mọc râu rậm rạp, dưới mắt còn có một tia xanh đen, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, xem ra, Tiêu Chiến cả đêm không ngủ...

“Cảm ơn anh, Chiến ca!” Vương Nhất Bác cười ngọt ngào với Tiêu Chiến, đây là nụ cười từ trong tim.

“Có gì đâu mà cảm ơn, chỉ là mấy gói Long Giác Tán thôi, hơn nữa mẹ tôi nhờ tôi chăm sóc cho cậu.” Tiêu Chiến có chút xấu hổ cười cười, không phải vì câu cảm ơn kia, mà bởi vì âm thanh Chiến ca, kỳ thật, những người khác cũng gọi hắn là Chiến ca, nhưng như thế nào Vương Nhất Bác vừa gọi một tiếng, lại đặc biệt êm tai như vậy.

Thật ra Vương Nhất Bác đã ngồi trên sô pha rất lâu rồi, cậu cảm ơn Tiêu Chiến không phải vì Long Giác Tán, mà cảm ơn sự xuất hiện của Tiêu Chiến, làm cho cuộc sống vô vị của cậu, cuối cùng cũng có một chút ấm áp, cậu cảm thấy mình không còn là một người thờ ơ lạnh lùng với thế giới, cuối cùng cậu đã có linh hồn của chính mình, có ràng buộc với thế giới này.

Nói xong, Tiêu Chiến đã sắp xếp tư liệu trên bàn làm việc, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác xem camera giám sát trên màn hình máy tính, hắn luôn cảm thấy có một điểm nghi vấn, muốn xác nhận lại.

Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng của Tiêu Chiến, trong mắt là ôn nhu chưa bao giờ có, cảm ơn anh, Tiêu Chiến, vì đã trở thành ánh sáng của tôi.

Nhìn ra Vương Nhất Bác rất quan tâm đến tiến trình của vụ án, Tiêu Chiến một bên xem camera giám sát, một bên tường thuật lại quá trình thẩm vấn Trần Hủy Đồng cho Vương Nhất Bác nghe.

“Còn điểm đáng ngờ gì sao?” Vương Nhất Bác đi tới, đứng sau lưng Tiêu Chiến nhìn vào màn hình máy tính, là camera giám sát đặt trước cửa nhà Trần Hủy Đồng, thoạt nhìn không có gì bất thường.

"Tôi vừa mới xem camera giám sát, phát hiện vào ngày chúng tôi bắt giữ Trần Hủy Đồng, ban ngày Tôn Hầu đang theo dõi, một người chuyển phát nhanh đến đưa cho Trần Hủy Đồng một bưu kiện, không lâu sau đó, Trần Hủy Đồng bỏ trốn. Cậu nói xem đây là trùng hợp, hay là có người mật báo?" Tiêu Chiến chỉ vào hình ảnh trong camera giám sát nói, bởi vì vị trí của camera giám sát tương đối cao, cậu chỉ có thể nhìn ra một người chuyển phát nhanh, là nam giới, căn bản không thể nhìn thấy khuôn mặt của người này.

“Cậu xem, ở đây, một ngày trước khi Lâm Hiên bị giết, người chuyển phát nhanh lại tới, bởi vì lúc này Trần Hủy Đồng đang cùng Lâm Hiên ở thành phố S quay phim, người này để bưu kiện ở cửa rồi rời đi.” Sau đó Tiêu Chiến cũng đi kiểm tra những camera giám sát khác, phát hiện người chuyển phát nhanh này dường như cố ý tránh ống kính, camera giám sát không thể chụp được khuôn mặt của người này.

"Từ tháng mười năm ngoái, gần như là sau khi Trần Hủy Đồng xuất viện vì gãy xương sườn, người chuyển phát nhanh này đã giao cho Trần Hủy Đồng tổng cộng tám bưu kiện." Một người chuyển phát nhanh phụ trách bưu kiện trong khu vực đó, thật ra là chuyện rất bình thường, nếu không có chuyện Trần Hủy Đồng chạy trốn, chỉ có người chuyển phát nhanh này đã đến nhà Trần Hủy Đồng, lần này quá trùng hợp, Tiêu Chiến không thể không chú ý đến người chuyển phát nhanh này.

“Các anh đã điều tra người này chưa?” Vương Nhất Bác nghe xong nhíu mày, nếu như suy đoán của Tiêu Chiến là đúng, người chuyển phát nhanh này là ai? Tìm Trần Hủy Đồng làm gì?

"Chúng tôi hỏi công ty chuyển phát nhanh, người phụ trách cho biết, nhân viên chuyển phát rất lưu động, nhiều người làm vài ngày sẽ nghỉ, cho nên lúc bọn họ tuyển người sẽ không kiểm tra chứng minh thư, chỉ đăng ký số điện thoại, bây giờ xảy ra vấn đề, người phụ trách này bắt đầu lo lắng." Tiêu Chiến cười lạnh một tiếng, camera giám sát không chụp được khuôn mặt, xe của người chuyển phát là của công ty, số điện thoại đăng ký cũng bỏ trống, tìm người này không khác gì mò kim đáy bể.

“Đừng nghĩ nhiều, nói không chừng là chúng ta suy nghĩ nhiều.” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nhíu mày, an ủi. Tiêu Chiến đã gánh vác công việc trong một thời gian dài, hắn cần phải nhanh chóng nghỉ ngơi.

Tiêu Chiến yên lặng gật đầu, hi vọng là hắn suy nghĩ nhiều, Trần Hủy Đồng không thừa nhận cô ta đã gặp người chuyển phát nhanh này, chỉ thú nhận mọi tội lỗi của mình, hắn cũng không thể làm gì được.

Hôm nay, Cục Cảnh sát thành phố bận rỗn sắp xếp tổng kết vụ án, trong khi công chúng bận ăn dưa.

Sự việc của Lâm Hiên và Vương Dật Hiên bị phanh phui, scandal của hai nghệ sĩ nổi tiếng cũng được công khai, Weibo bị tê liệt ngay lập tức, nhiều lượt tìm kiếm sôi nổi bùng nổ, có người vui mừng, có người thương tâm, thương tâm chính là fans hâm mộ, vui mừng tất nhiên là những đối thủ cạnh tranh, giới giải trí còn có nhiều hơn mất, thiếu đi hai lưu lượng, bọn họ tất nhiên cao hứng.

《Kết thúc vụ án đầu tiên, mở ra một mảnh ghép trong ký ức của Vương Nhất Bác》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro