Chương 29. Không phải đội trưởng X gả vào phú hào sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Lão đại, hiện tại phải làm sao.” Trở lại Cục Cảnh sát thành phố Z, Ngô Hải Lâm xấu hổ nhìn Tiêu Chiến.

“Tôn Hầu nhi, mang Trần Phong đến đây.” Tiêu Chiến gọi cho Tôn Hầu, Tôn Hầu vẫn luôn theo dõi Trần Phong.

“Nhưng lão đại, chúng ta không có bằng chứng...” Ngô Hải Lâm khó hiểu nói, lão đại nhà bọn họ định dùng bạo lực ép cung sao?

“Chỉ có thể như vậy.” Tiêu Chiến cũng có chút bất đắc dĩ, thật ra trong lòng hắn không hy vọng Trần Phong là Ngô Lập Phong, cũng không hy vọng hắn là hung thủ, dù sao cũng là một người liều mạng vì đất nước.

“Chiến ca, thả lỏng đi.” Vương Nhất Bác đi tới vỗ vai Tiêu Chiến, cậu có thể cảm nhận được, lúc này Tiêu Chiến có chút căng thẳng, vai vẫn luôn bị giữ chặt.

“Tiêu Chiến, cậu nói gì với người trong Cục Cảnh sát tỉnh?” Tiêu Chiến còn chưa kịp nói, đã nhìn thấy Tô Cố khí thế bừng bừng xông vào phòng làm việc của đội Hình sự, tức giận rống to với Tiêu Chiến.

"Hả? Cục Cảnh sát tỉnh gì?" Tiêu Chiến bị hét vào mặt có chút sửng sốt, hắn còn chưa liên hệ với người của Cục Cảnh sát tỉnh...

"Cậu còn giả ngu, nếu không phải cậu đi mách lẻo, tổ chức làm sao có thể nói tôi hành vi không ngay thẳng, cách chức Tổ trưởng tổ trọng án, cho cậu lên thay!" Tô Cố không quan tâm rống to, rất giống một người đàn bà chanh chua chửi đổng.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, thấy Vương Nhất Bác hai tay đút vào túi, cúi đầu, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy má sữa nhô lên.

Xem như Tiêu Chiến đã hiểu, đây là bạn nhỏ nhà hắn đang trút giận cho hắn... Tiêu Chiến lập tức giả bộ như chuyện hiển nhiên, "Cậu làm ra chuyện gì, trong lòng cậu không biết sao? Hay là tổ chức tin lời tôi nói?"

Nhìn thấy Tiêu Chiến thừa nhận, Tô Cố tức giận phát run, đưa tay chỉ vào Tiêu Chiến.

“Mấy người các cậu, mời Tô Cố ra ngoài.” Tiêu Chiến hất cằm về phía Tô Cố, tuy để bạn nhỏ nhà mình vận dụng quan hệ không tốt lắm, nhưng nghĩ đến, được bạn nhỏ nhà mình bao che khuyết điểm, Tiêu Chiến vẫn rất vui vẻ, ít nhất hắn nỗ lực theo đuổi người không uổng phí.

Ngô Hải Lâm lại một lần nữa đưa Tô Cố ra ngoài. Tiêu Chiến tiến đến ghé sát tai Vương Nhất Bác, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được hỏi, "Đây là em làm?"

“Tôi chỉ đem chuyện hôm nay Tô Cố tới tìm anh ghi lại, thuận tay gửi cho Dương cục.” Vương Nhất Bác vẫn cúi đầu nhẹ giọng nói, vành tai đỏ bừng.

“Bây giờ đã biết rõ nhà chồng rồi!” Tiêu Chiến nổi hứng lên, nói chuyện giống như không có suy nghĩ, ý thức được mình nói gì, nụ cười của Tiêu Chiến lập tức cứng đờ.

“Không phải là Đội trưởng Tiêu gả vào phú hào sao?” Vương Nhất Bác ngẩng đầu, rất có tính áp bách nhìn Tiêu Chiến, lời nói còn lưu manh vô lại, khiến cậu lạnh nhạt như không? Không thể nào! Tiêu Chiến cẩn thận như vậy, ở nhà dịu dàng, đây mới là bộ dáng tiểu kiều thê.

Nói xong, Vương Nhất Bác rời khỏi phòng làm việc. Tiêu Chiến vẫn bảo trì bộ dáng cứng đờ, hắn vừa nghe cái gì, là Vương Nhất Bác đồng ý sao? Gả vào phú hào? Vương Nhất Bác đồng ý cho hắn gả vào phú hào rồi!!!

Đội trưởng Tiêu đắm chìm trong vui sướng, nhưng hắn lại lo lắng, sợ đây là lời nói tùy tiện của Vương Nhất Bác, hắn nhất định phải tận tai nghe chính miệng Vương Nhất Bác thừa nhận, hắn phải bình tĩnh, phải tỉnh táo.

Về phần đến cùng hắn phải gả vào phú hào hay không, hay Vương Nhất Bác "gả cho", Tiêu Chiến không quan tâm lắm, hắn biết bạn nhỏ nhà mình sĩ diện cao, ở bên ngoài, Tiêu Chiến có thể cho Vương Nhất Bác mặt mũi, nhưng ở nhà, ai thắng ai thua, đến lúc trên giường sẽ biết.

Ngày hôm đó Tôn Hầu đưa Trần Phong đến Cục Cảnh sát, nhưng Tiêu Chiến không lập tức đến thẩm vấn, mà đợi đến ngày hôm sau.

“Chúng ta lại gặp nhau, Trần Phong.” Tiêu Chiến ngồi đối diện Trần Phong, tuy bây giờ nhìn lại Trần Phong không  mập, nhưng còn trẻ hơn trước, xác thực lộ ra tăng lên một vòng.

Bởi vì đã từng là quân nhân, giáo dưỡng quân nhân đã khắc vào xương, giống như bây giờ, Trần Phong ngồi ngay ngắn trên ghế, lưng không cong chút nào, hai tay đặt trên đùi.

Trần Phong nhìn Tiêu Chiến, không trả lời, chỉ nhẹ gật đầu, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu cảm.

“Có lẽ, tôi nên gọi anh là Ngô Lập Phong.” Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Trần Phong, hắn cũng chỉ có thái độ muốn thử, nghĩ rằng mặc kệ Trần Phong cả đêm, Trần Phong có thể sinh ra căng thẳng tâm tình bất an không, quả nhiên, vẻ mặt của Trần Phong vẫn bình tĩnh, không có một chút cảm giác bất an.

“Anh cũng biết.” Trần Phong vẫn ngồi ngay ngắn như mọi khi, giọng điệu không dao động, hơn nữa còn là khẳng định, không phải nghi ngờ hỏi.

“Lý Đình là con gái của anh.” Tiêu Chiến không có ý định dùng phương pháp thẩm vấn đối với người có tâm lý cực kỳ mạnh như vậy, dù sao Trần Phong trong quân đội khẳng định đã được huấn luyện.

“Phải.” Trần Phong trả lời vô cùng sảng khoái, nhưng tích chữ như vàng, khi nói chuyện mắt nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có biểu cảm gì. Trong lý lịch của hắn, có một số thông tin là thật, cảnh sát có thể tra được, hắn tuyệt không cảm thấy ngạc nhiên chút nào.

“Anh nhận ra Lý Đình từ khi nào?” Tiêu Chiến định thay đổi phương thức thẩm vấn, hắn phát hiện Trần Phong quá nhạy bén, buổi thẩm vấn này đoán chừng sẽ mất nhiều thời gian.

“Ba năm trước.” Trần Phong vẫn như cũ một bộ dáng du diêm bất tiến.

"Anh vì Lý Đình, lựa chọn làm việc ở Nhà hàng Paris, bởi vì nhà hàng này có quan hệ hợp tác lâu dài với Tập đoàn Triệu thị, thường gọi đồ ăn ở nhà hàng của các anh, tôi đã hỏi quản lý nhà hàng, là anh chịu trách nhiệm giao đồ ăn cho Tập đoàn Triệu thị, cho nên anh ở đó lén lút để ý đến Lý Đình.” Tiêu Chiến thay đổi một tư thế thoải mái, không biết còn tưởng hắn đang nói chuyện phiếm với người khác.

“Nhìn con gái của mình, không có gì là sai!” Trần Phong nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước.

“Vậy anh nhất định biết rõ Lý Đình mất tích?” Ánh mắt Tiêu Chiến đột nhiên sắc bén nhìn Trần Phong.

“Biết.” Trần Phong nghe đến sự việc Lý Đình mất tích, ánh mắt cuối cùng cũng có một tia buông lỏng.

“Anh không muốn đi tìm cô ta?” Tiêu Chiến tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trần Phong, hắn đã tìm được tình cảm ký thác của Trần Phong.

“Tìm người không phải là việc của cảnh sát các người sao?” Trần Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

“Vậy thì tại sao anh bỏ rơi Trần Dĩnh đang mang thai.” Tiêu Chiến biết Trần Phong không muốn trả lời vấn đề vừa rồi, cho nên thay đổi một chút, Tiêu Chiến hiểu, chỉ cần Trần Phong không muốn nói, hắn có hỏi cũng vô ích.

“Tôi đi tham gia quân ngũ, không không phải bỏ rơi bọn họ.” Nhắc đến Trần Dĩnh, Trần Phong không ngừng nhìn về phía trước cúi thấp đầu, đây là chuyện cuối cùng làm hắn hối hận cả đời này, sau khi xuất ngũ, hắn đến thôn trang nhỏ năm đó, biết Trần Dĩnh lên thành phố, hắn tìm rất lâu, lại biết được Trần Dĩnh đã gửi con gái đến cô nhi viện, hắn lại đến cô nhi viện, phát hiện con gái mình đã rời khỏi đó.

Hắn lần nữa đau khổ tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy con gái trước cửa Tập đoàn Triệu thị, bởi vì cô giống hệt mẹ mình, lúc đó hắn mới khẳng định, đây nhất định là con gái của hắn. Nhưng hắn không dám đến gần nhận thân, hắn không phải một người chồng đủ tư cách, không xứng đáng làm cha, cho nên hắn tìm đến một nhà hàng Tây đang hợp tác lâu dài với Tập đoàn Triệu thị, ý định âm thầm bảo vệ Lý Đình.

“Vậy anh không muốn trả thù cho Lý Đình sao?” Tiêu Chiến cố tình đánh lừa manh mối, Lý Đình chỉ mất tích,  cũng không có bằng chứng chứng minh Lý Đình bị sát hại, Trần Phong quan tâm con gái như vậy, hắn chắc chắn có sát cơ gây ra vụ đánh bom, nhằm vào tập đoàn Triệu thị.

“Tôi không có khả năng đó.” Trần Phong lại khôi phục bộ dáng điêu khắc tốt, không tiếp tục trả lời.

Ngô Hải Lâm bất lực nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, Trần Phong nói hợp tác, thừa nhận nhanh hơn bất cứ ai khác, nhưng nói ra những thông tin không có nữa điểm vô dụng.

Bên này, Tiêu Chiến thẩm vấn Trần Phong, Vương Nhất Bác ở lại phòng làm việc của Tiêu Chiến, bởi vì không cần dùng đến phương pháp tâm lý, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đi cũng vô ích.

Bởi vì hiện tại không tìm được bằng chứng xác thực, Vương Nhất Bác dự định xem camera giám sát một lần nữa, dù sao cũng đang nhàn rỗi.

Bọn họ đã xem qua camera giám sát này rất nhiều lần, đôi khi ban đêm nằm mơ cũng là cảnh trong đó.

Vương Nhất Bác nhìn camera giám sát lại thấy a Lăng, lúc đó a Lăng ở ngoài nhà vệ sinh đợi bố mẹ, ngẩng đầu uống cạn nước trong ly nhỏ, sau đó vừa đi vừa uống, lại bị ngã, nhìn đến đây, trong lòng Vương Nhất Bác lộp bộp một tiếng, cho nên vô tình ấn vào nút tạm dừng.

Lúc này Vương Nhất Bác nhìn thấy sau lưng a Lăng, nhân viên kia cải trang thành nữ đẩy xe, quay lưng về phía máy quay, nhưng người phía trước mặc áo đen vệ sĩ đang đi lùi về phía sau, chính là Hạ Nhiên, có thể nghĩ, hai người bọn họ đụng nhau.

Vương Nhất Bác lập tức bấm vào nút play, mặc dù chất lượng hình ảnh rất mờ, cậu thấy rõ Hạ Nhiên quay đầu lại, thực sự là bởi vì cái quay đầu này, được chụp một nửa khuôn mặt của Hạ Nhiên, bọn họ mới có thể tập trung vào Hạ Nhiên nhanh như vậy.

Nói như vậy, Hạ Nhiên đã nhìn thấy hung thủ. Vương Nhất Bác lập tức đi ra khỏi phòng làm việc, tìm thấy Triệu Tuyết, "Hạ Nhiên! Hạ Nhiên đã gặp Trần Phong! Vào ngày xảy ra vụ án!"

Triệu Tuyết bị bộ dáng kích động của Vương Nhất Bác làm cho sững sờ một giây, sau đó kịp phản ứng, lập tức đi liên lạc với Hạ Nhiên.

Vương Nhất Bác lại bắt đầu cắn ngón tay, Hạ Nhiên có siêu năng lực nhớ khuôn mặt, hiện tại chỉ có thể hy vọng vào Hạ Nhiên, dù sao cũng nhìn thấy khuôn mặt kia, sau khi Trần Phong đã tận lực cải trang, căn cứ xác thực của a Lăng không thể dùng, nhưng Hạ Nhiên nhất định có thể.

A Lăng? Sau khi Trần Phong bị đụng trúng, đã đẩy xe đến đỡ a Lăng. Vương Nhất Bác nhớ, hôm qua a Lăng nói Trần Phong giúp a Lăng nhặt ly nước thủy tinh rơi trên mặt đất.

Camera giám sát không quay được cảnh này, bởi vì nằm ngoài phạm vị của camera giám sát, thuộc vào góc chết, nếu không phải a Lăng nói, bọn họ hoàn toàn không chú ý tới.

Vương Nhất Bác thể hồ quán đính, cậu lập tức gọi cho mẹ của a Lăng. Từ hôm đó gọi điện cho a Lăng, Vương Nhất Bác hỏi Ngô Hải Lâm phương thức liên lạc của mẹ a Lăng, nghĩ có thời gian có thể trò chuyện với a Lăng nhiều một chút.

Không bao lâu, điện thoại đã kết nối. Vương Nhất Bác giải thích ngắn gọn dụng ý của mình, rất may mắn biết được chiếc ly kia vẫn đặt trong nhà a Lăng, sau khi trở về từ vụ nổ ở Trung tâm thương mại Đông Thắng, căn bản không có thời gian để ý đến ly nước nhỏ này, bởi vì mấy ngày nay a Lăng không đi nhà trẻ, cho nên ly nước nhỏ không được tẩy rửa, vẫn để trên bàn.

“Được, làm phiền cô, tôi sẽ cho người tới lấy.” Vương Nhất Bác lịch sự cúp điện thoại, lập tức nhắn tin cho thư ký Ngô đến nhà a Lăng lấy ly nước này.

Sau khi Vương Nhất Bác để điện thoại xuống, lại theo thói quen bắt đầu cắn móng tay, bây giờ Tiêu Chiến không có ở đây, tự nhiên sẽ không có ai quản cậu. Đây là hy vọng cuối cùng của bọn họ, Trần Phong có thể bị định tội hay không, đều phụ thuộc vào ly nước này.

"Vương cố vấn, tôi đưa ảnh của Trần Phong cho Hạ Nhiên xem, anh ta nói mặc dù hôm đó người này hóa trang, nhưng vết bớt nhỏ trên đuôi lông mày, anh ta sẽ không nhớ nhầm, vậy chính là Trần Phong." Triệu Tuyết vui mừng nói, Vương cố vấn thật lợi hại, lại có thể tìm thấy manh mối quan trọng từ camera giám sát xem hàng trăm lần.

“Đưa cái này cho pháp y Tần của mọi người, đây mới thực sự là manh mối then chốt. Nhất định phải nhanh lên!” Vương Nhất Bác cầm ly nước trong túi vật chứng đưa cho Triệu Tuyết, thư ký Ngô vừa đem ly nước đến Cục Cảnh sát thành phố.

Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Vương Nhất Bác, Triệu Tuyết không dám chậm trễ một khắc nào, cầm ly nước chạy đến phòng kiểm nghiệm.

Tiêu Chiến vẫn đang thẩm vấn Trần Phong, hắn cũng phải thừa nhận, buổi thẩm vấn này, là một trong những áp lực tâm lý lớn nhất từ khi hắn làm Cảnh sát Hình sự, ngồi đối diện hắn, cũng coi như là nửa cùng ngành với hắn.

Mặc kệ hắn hỏi bao nhiêu lần, cho dù Trần Phong không có chứng cứ ngoại phạm, Trần Phong vẫn quả quyết ngày đó mình không có ở Trung tâm thương mại Đông Thắng.

Đột nhiên, Tiêu Chiến nghe có người gõ cửa, hắn nhìn Vương Nhất Bác đứng ngoài cửa, Tiêu Chiến gật đầu, ý bảo Vương Nhất Bác tiến vào.

Vương Nhất Bác đặt bản báo cáo kiểm nghiệm mới thu được trước mặt Tiêu Chiến, ngầm ám chỉ nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, sau đó liền đi ra ngoài.

Tiêu Chiến nhìn theo Vương Nhất Bác đi ra ngoài, sau đó bắt đầu đọc tư liệu Vương Nhất Bác đưa cho hắn, nhìn một chút, Tiêu Chiến đột nhiên mỉm cười, bạn nhỏ nhà hắn đúng là tiểu phúc tinh của hắn.

“Hẳn là anh rất thích trẻ con!” Tiêu Chiến đột nhiên thả lỏng rất nhiều, hiện tại trong tay hắn có chứng cứ trọng yếu, hắn có rất nhiều phương pháp để Trần Phong mở miệng.

Trần Phong cảnh giác nhìn Tiêu Chiến, vừa rồi tiểu nam hài kia đi vào, hắn cảm nhận được vẻ mặt của Tiêu Chiến thả lỏng rất nhiều, trong lòng Trần Phong căng thẳng, hắn cảm thấy tiểu nam hài kia vừa đưa đến, chính là manh mối mấu chốt của hắn. Nhưng Trần Phong tự nhận không để lại chứng cứ nào, cho nên trên mặt vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh.

“Ngày xảy ra vụ án, nhìn thấy một đứa bé trai bị ngã, anh còn cố ý đỡ cậu bé dậy.” Tiêu Chiến cười nói, giống như một tay thợ săn chuẩn bị bắt con mồi.

“Tôi không nhớ cậu bé nào cả.” Trần Phong nhìn Tiêu Chiến, cẩn thận nói, xem ra Tiêu Chiến đã tìm được bằng chứng xác thực gì rồi, hiện tại ngàn vạn lần hắn không thể lộ ra chân tướng.

"Tôi tin anh cũng hiểu một chút về phương pháp thẩm vấn của chúng tôi, trước đó anh đã nói mình chưa từng đến Trung tâm thương mại Đông Thắng, toàn bộ quá trình chúng tôi đã ghi âm lại, anh cũng không thể phủ nhận." Tiêu Chiến vẫn cười, nhưng nụ cười có thâm ý khác, sau đó cầm lên một bản báo cáo kiểm nghiệm, "Anh chưa từng đến Trung tâm thương mại Đông Thắng, vậy tại sao lại có vân tay của anh trên ly của cậu bé bị ngã ở Trung tâm thương mại Đông Thắng?"

Nghe Tiêu Chiến nói, đồng tử của Trần Phong khẽ động, đúng vậy, ngày đó vì thuận tiện làm việc, hắn không đeo găng tay, hơn nữa những nhân viên khác cũng không đeo găng tay, nếu hắn mang lên, sẽ lộ ra cố ý, không ngờ tới, cũng bởi vì không thận trọng, vậy mà trở thành manh mối mấu chốt của hắn.

"Hơn nữa, chúng tôi có nhân chứng có thể nhận dạng anh ngay tại chỗ, ngày đó đã từng nhìn thấy anh ở Trung tâm thương mại Đông Thắng." Tiêu Chiến đặt báo cáo kiểm nghiệm xuống, nhìn chằm chằm vào Trần Phong, ngữ khí nghiêm túc nói, "Ngô Lập Phong, anh đã từng là quân nhân! Anh làm như vậy xứng đáng với thân phận này của anh sao?"

Trần Phong biết mình đã bại lộ, hắn cúi đầu, ánh mắt bắt đầu tan rả, nghe Tiêu Chiến nói hắn từng là quân nhân, kỳ thật trong lòng hắn vẫn có chút dao động, hắn cũng đã từng là một người vì nhân dân, vì quốc gia vào sinh ra tử.

Một lúc lâu sau, Trần Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thâm thúy, mang theo một chút ẩm ướt, trầm giọng nói: "Nhưng tôi cũng là một người cha, tôi đã thực sự có lỗi với vợ và con gái tôi, tôi không thể để con gái tôi chết không rõ ràng."

"Anh biết không, tôi giấu họ giấu tên, vì Đình Đình đến Nhà hàng Tây Paris làm việc, mỗi lần giao đồ ăn, chỉ cần ở xa xa nhìn nó một chút, tôi cũng rất thỏa mãn, cho dù nó không nhận ra tôi, cho dù nó hận tôi, tôi đều nhận. Sau này, tôi thường xuyên thấy nó đi cùng Triệu Minh Minh, tôi biết Đình Đình ở cùng một chỗ với Triệu Minh Minh. Mặc dù tôi không nhận ra Triệu Minh Minh, nhưng tôi làm sao nói cho Đình Đình? Tôi không có thân phận để nói, không có tư cách quản." Trần Phong không ngồi thẳng, dựa vào lưng ghế, đầu ngẩng lên một chút, nhìn trần nhà.

"Triệu Minh Minh thường xuyên đến nhà Đình Đình, tôi lo lắng, sẽ đi theo Triệu Minh Minh, thấy không qua đêm, tôi yên tâm rời đi. Một hôm, tôi thấy Triệu Minh Minh vội vàng nhét thứ gì đó vào trong thùng xe, theo sau còn có hai vệ sĩ, sau đó cùng hai vệ sĩ lái xe rời đi. Kể từ đó, Đình Đình mất tích." Nói xong, khóe mắt Trần Phong mắt đã hoàn toàn ươn ướt, một giọt nước mắt tuôn rơi.

"Nhà của Đình Đình ở lầu hai, sau đó tôi theo cửa sổ tiến vào, nhìn thấy nhà của Đình Đình bị xáo trộn bừa bãi, tôi đoán là Triệu Minh Minh làm, thứ giấu trong thùng xe hôm đó, đoán chừng là Đình Đình."

Nói xong, Trần Phong đã lệ rơi đầy mặt, nhưng vẫn nhìn lên trần nhà.

“Tại sao anh không cung cấp manh mối này cho cảnh sát?” Tiêu Chiến cũng bình tĩnh lại, cúi đầu ghi chép, nhưng tay cầm bút vô cùng chặt.

"Triệu Minh Minh, đó là Tập đoàn Triệu thị, các người dám tra sao? Không phải là tùy tiện cầm một ít tiền đuổi các người đi, hơn nữa tôi không có chứng cứ, đoán chừng Triệu Minh Minh đã xử lý sạch sẽ, vậy còn không bằng tôi tự mình trả thù.” Trần Phong trào phúng nhìn Tiêu Chiến.

“Cho nên anh đã lên kế hoạch đánh bom.” Tay Tiêu Chiến càng nắm càng chặt, giống như muốn bẻ gãy cây bút.

"Hôm đó tôi đi giao bữa ăn, nghe nhân viên của Triệu Minh Minh nói một câu, Triệu Minh Minh sẽ đến triển lãm truyện tranh. Tôi đã đợi hơn một năm, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, đây không phải là lão thiên gia thương cảm tôi sao? Cho tôi một cơ hội. Trung tâm thương mại Đông Thắng tôi đã quen thuộc, thuốc nổ tôi cũng quen thuộc, anh nói, đây không phải là cơ hội trả thù tốt sao?" Trần Phong đột nhiên cười mỉa mai, "Không ngờ, cháu trai Triệu Minh Minh này không tới, đi cùng hắn lại là một tiểu tình nhân khác.

“Cho nên anh lại muốn một lần giết hắn?” Tiêu Chiến đặt bút xuống, cảm thấy lửa giận xông thẳng lên gáy, Trần Phong vì báo thù, kéo theo mấy chục mạng người vô tội. Là một quân nhân, vậy mà lựa chọn tự mình trả thù, không nguyện tin tưởng vào cảnh sát bọn họ.

“Thật đáng tiếc bị anh phát hiện, nếu không Triệu Minh Minh nhất định sẽ chết không có chỗ chôn!” Trần Phong sắp phát điên, trợn to hai mắt.

“Ngô Lập Phong, đó là mấy chục mạng người!” Tiêu Chiến đứng lên, Ngô Hải Lâm sợ tới mức giữ chặt tay Tiêu Chiến, cậu sợ đội trưởng nhà mình làm loạn.

“Ngô Lập Phong, anh không xứng là quân nhân!” Nói xong, Tiêu Chiến gỡ tay Ngô Hải Lâm ra, đóng sầm cửa lại rời đi, chuyện sau đó giao cho Ngô Hải Lâm.

Nhìn Tiêu Chiến đi ra ngoài, trong mắt Trần Phong lại rơi một giọt lệ, chỉ có điều giọt nước mắt này, dành cho hai mươi bốn sinh mệnh vô tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro