Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vài người, vận mệnh đã sắp đặt, nhất định là kiếp nạn, thực sự đã định trước chạy trời không khỏi nắng.

Sáng sớm hôm sau, Lâm nữ sĩ dậy sớm làm bữa sáng cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhìn vẻ mặt buồn ngủ của Tiêu Chiến từ trên lầu đi xuống, Lâm nữ sĩ bị bộ quần áo của Tiêu Chiến làm sợ ngây người, không phải nói có bao nhiêu khó coi, mà là phong cách ăn mặc không quá phù hợp với tuổi này của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến mặc áo chữ T trắng trơn, áo khoác sơ mi màu xanh da trời, quần màu xanh đậm, đoán chừng bộ quần áo này Tiêu Chiến mua từ thời đại học.

“Tại sao hôm nay con đổi phong cách?” Lâm nữ sĩ một bên nghi ngờ nói với Tiêu Chiến, một bên đổ sữa vào ly.

"Hôm nay muốn dẫn Nhất Bác đi ra ngoài chơi, con không mặc trẻ tuổi một chút, sợ người khác nói con bắt cóc trẻ vị thành niên." Tiêu Chiến thở ra, ngồi xuống bàn ăn.

Lâm nữ sĩ vỗ nhẹ bàn tay vươn tới lấy bánh bao của Tiêu Chiến, sốt ruột nói: "Con khỉ gấp cái gì, Nhất Bác còn chưa dậy!"

Tiêu Chiến nắm chặt bàn tay bị đánh, đây là mẹ hắn sao? Hắn mới là đứa con được nhặt về! Tại sao mỗi ngày mẹ hắn đều nghĩ đến Vương Nhất Bác!

“Con đi gọi cậu ta dậy!” Mặc dù Vương Nhất Bác ở nhà hắn, nhưng hai người bọn họ ở nhà chính là “nước sông không phạm nước giếng”, chủ yếu là Tiêu Chiến có lý do không đứng đắn đến phòng Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ khác trước kia, có Lâm nữ sĩ ở đây, Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ không tức giận, tiểu mỹ nhân vừa mới ngủ dậy, không biết sẽ có bộ dạng như thế nào đây?

“Chiến Chiến! Chiến Chiến!” Lâm nữ sĩ vội vàng hô vài tiếng, điều này cũng không ngăn được bước chân tung tăng như chim sẻ của Tiêu Chiến. Lâm nữ sĩ lắc đầu bất đắc dĩ, Chiến Chiến nhà bà từ khi nào lại nhiệt tình gọi tiểu Nhất Bác rời giường như vậy, lúc còn bé tình nguyện làm nhiều việc vặt một chút, cũng không muốn gọi tiểu Nhất Bác thức dậy.

Tiêu Chiến đến cửa phòng Vương Nhất Bác, gõ cửa tượng trưng, ​​hắn còn đặc biệt gõ rất nhẹ nhàng, cố ý thấp giọng nói, tôi vào đây! Dù sao hắn cũng đã nói rồi, không nghe được vậy không phải là lỗi của hắn.

Đẩy cửa ra, Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác mở TV ngủ, kênh CCTV5, âm thanh khá nhỏ, có thể chỉ ở mức ba. Vương Nhất Bác sợ bóng tối kia mà, vậy mà hắn đã quên mua cho Vương Nhất Bác một chiếc đèn ngủ nhỏ.

Nhưng Tiêu Chiến rất may mắn là Vương Nhất Bác vẫn giữ chiếc đèn ngủ mà hắn đã tặng vào ngày thứ hai Vương Nhất Bác về nước, còn mang theo đèn ngủ đến nhà hắn.

Tiêu Chiến lặng lẽ bước tới, cúi xuống nhìn Vương Nhất Bác, cái chăn màu trắng tuyết che mất nửa khuôn mặt của Vương Nhất Bác, chỉ lộ ra hai má sữa mềm mềm và mái tóc mềm mại.

Tiêu Chiến nhìn một lúc, sau đó đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc của Vương Nhất Bác, ôn nhu nói: “Cún con, đến giờ dậy rồi!” Cún con là tiếng địa phương của Tiêu Chiến, chỉ với người rất thân thiết mới gọi như vậy.

Vương Nhất Bác vươn tay ra khỏi chăn, hất bàn tay của Tiêu Chiến đang xoa tóc mình, rầm rì một tiếng, vẫn như cũ nằm trong chăn không mở mắt.

Tiêu Chiến thấy bạn nhỏ đáng yêu, hắn ngồi xuống bên giường, duỗi ra một tay nửa ôm bạn nhỏ, sau đó cúi xuống dán sát bên tai Vương Nhất Bác nói: "Còn không dậy tôi sẽ hôn em!"

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến thổi khí bên tai ngứa ngáy, Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng gãi tai, vẫn tiếp tục ngủ.

Tiêu Chiến cười xấu xa, hắn đã hỏi ý kiến ​​của Vương Nhất Bác! Là Vương Nhất Bác không tự giác thức dậy, cái này không thể oán trách hắn, đây cũng không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn a...!

Tiêu Chiến kéo cái chăn đang che mặt Vương Nhất Bác xuống, nhìn đôi môi mềm mại có chút cong lên của bạn nhỏ, Tiêu Chiến cúi xuống, như chuồn chuồn lướt nước cắn nhẹ lên môi một cái, Tiêu Chiến khẽ ngẩng đầu, nhìn xem bạn nhỏ nhà mình có tỉnh dậy không, hắn đánh bạo, nhẹ nhàng cắn một cái vào môi dưới của bạn nhỏ, sau đó từ từ liếm mút.

Cảm giác khác lạ trên miệng khiến Vương Nhất Bác có chút khó chịu, khẽ mở mắt ra, thấy một khuôn mặt phóng đại, Vương Nhất Bác vừa tỉnh dậy vẫn còn có chút mơ hồ, không kịp nhận ra người kia là ai, cũng không kịp phản ứng người này đang làm gì.

Đột nhiên, Tiêu Chiến cắn mạnh một chút, Vương Nhất Bác hoàn toàn bị đau tỉnh, cậu vươn tay đẩy Tiêu Chiến ra, vội vàng lấy chăn quấn quanh mình.

“Tiêu Chiến, anh thật là!” Vương Nhất Bác không biết nên hình dung Tiêu Chiến như thế nào, ngày từng ngày đã biết chiếm tiện nhi của cậu.

"Tôi muốn làm gì em, lúc em ngủ sớm đã làm rồi! Dù sao em ngủ cũng giống như heo chết." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác trên mặt mang theo ý cười. Hắn phát hiện bộ dáng khi ngủ của Vương Nhất Bác rất ngoan, rất đáng yêu, một bộ dáng mặc cho ngườithu thập.

“Anh mới là heo!” Tay nắm chăn của Vương Nhất Bác buông lỏng, ngay cả khi tỉnh táo, cậu cũng đánh không lại Tiêu Chiến, chớ nói chi là đang ngủ say, cho nên Tiêu Chiến nói cũng đúng, nếu hắn thực sự muốn làm gì, cũng không cần đợi cậu tỉnh dậy.

"Được, tôi là heo, mau dậy đi! Cún con, hôm nay ca ca dẫn em đi ra ngoài chơi." Nói xong, Tiêu Chiến còn thuận tay xoa tóc Vương Nhất Bác, lập tức bỏ chạy ra ngoài, sợ Vương Nhất Bác lại xù lông.

Đợi Vương Nhất Bác xuống lầu, Lâm nữ sĩ đã dọn sẵn bữa sáng lên bàn.

"Nào, Nào! Nhất Bác mau đến đây!" Lâm nữ sĩ vội vàng gọi Vương Nhất Bác tới dùng cơm. Nhưng khi Vương Nhất Bác đến gần, Lâm nữ sĩ nhìn thấy môi của Vương Nhất Bác có chút sưng đỏ, trên yết hầu còn có một dấu đỏ mờ nhạt, Lâm nữ lập tức nhìn thoáng qua Tiêu Chiến đang xếp chén đĩa.

Xác định đêm qua bà không nhìn nhầm, con trai nhà mình ở trong phòng con trai nhỏ, vừa rồi Tiêu Chiến bước xuống lầu mặt còn cười vui vẻ, từ sau khi bắt đầu đi làm đây là lần đầu tiên Lâm nữ sĩ thấy Tiêu Chiến cười vui vẻ như vậy, hiện tại môi của con trai nhỏ còn sưng lên, đều này làm cho bà phải suy nghĩ khác!

“Hôm nay hai đứa đi đâu chơi?” Lâm nữ sĩ nhìn thoáng qua Tiêu Chiến, sau đó vừa nhìn Vương Nhất Bác, cuối cùng tập trung nhìn Tiêu Chiến.

“Bí mật!” Tiêu Chiến vừa ăn bánh bao, uống một ngụm sữa, sau đó nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác bên cạnh, phát hiện trên miệng Vương Nhất Bác bị dính một chút sữa.

Tiêu Chiến rất tự nhiên lấy giấy ăn, đưa cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác cũng rất tự nhiên cầm lấy lau miệng, cậu đã ở nhà Tiêu Chiến hơn mười ngày, hầu như mỗi buổi sáng đều như vậy, Tiêu Chiến chủ yếu cảm thấy tay bị thương của Vương Nhất Bác thật bất tiện, về sau tay của Vương Nhất Bác đã tốt hơn, kết quả cũng hình thành thói quen.

Hai người bọn họ đã quen, nhưng Lâm nữ sĩ không quen, con trai nhà bà làm sao vậy, trước đây bà chưa từng thấy Tiêu Chiến tốt với Vương Nhất Bác như vậy, lúc trước bà còn lo lắng, hai người bọn họ ở cùng đơn vị công tác, còn sống cùng một tầng, có thể xảy ra xung đột hay không, nhưng hiện tại xem ra, xung đột là không thể xảy ra, nhưng bà cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ quá bất thường.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến ga ra, chờ bọn họ ngồi trên xe, Tiêu Chiến rất vinh quang phát hiện, xe của hắn đã hết xăng, tình cảnh một lần xấu hổ.

“Vậy, nếu không mượn xe của mẹ tôi?” Tiêu Chiến có chút hối hận, hắn nên sớm kiểm tra xe của mình một chút.

"Tôi đưa anh đi xe motor! Chiến ca!" Đột nhiên, Vương Nhất Bác hưng phấn nhìn Tiêu Chiến, từ sau khi cậu về nước, hoặc là bắt taxi, hoặc Tiêu Chiến đưa đi, hoặc Thư ký Ngô đưa đi,  cậu cũng chưa từng chạm vào motor của mình.

“Em sẽ lái motor?” Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn Vương Nhất Bác, trong ấn tượng của hắn, Vương Nhất Bác trước nay luôn nhược yếu, dù s sơ xuất một chút, sẽ bị ngã gãy xương tay phải.

“Tất nhiên, tôi tìm người đưa xe tới!” Nói xong, Vương Nhất Bác lập tức gọi cho Thư ký Ngô, để Thư ký Ngô lái motor trong ga ra nhà cậu tới đây, đúng lúc khu Tây Thành không cấm đi motor, cuối cùng cậu cũng có thể lái chiếc motor phân khối lớn của mình.

Sau gần hai mươi phút, Thư ký Ngô rất nhanh đã đưa chiếc motor phân khối lớn đến, còn mang theo hai cái mũ bảo hiểm.

Tiêu Chiến nhìn chiếc motor phân khối lớn đậu trước cửa nhà mình, chỉnh thể là màu xanh lục, điểm xuyết vài sọc đen, thoạt nhìn chính là một chiếc motor chuyên nghiệp.

Vương Nhất Bác đưa mũ bảo hiểm đỏ trắng trong tay cho Tiêu Chiến, chính mình thuần thục khéo léo đội mũ bảo hiểm màu xanh lá cây lên đầu, sau đó quay đầu nói với Tiêu Chiến: "Lên xe! Chiến ca!"

Nghe tiếng động cơ nổ vang, Tiêu Chiến do dự một giây, lập tức đội mũ bảo hiểm lên, ngồi phía sau, hai tay ôm chặt eo Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy đi motor cũng không tệ, hắn có thể quang minh chính đại ôm cậu.

Vương Nhất Bác lái motor phía trước, Tiêu Chiến ngồi phía sau chỉ đường, hai tay càng ngày càng siết chặt, thỉnh thoảng còn nắm lấy eo cậu.

Vương Nhất Bác cảm thấy hai tay trên eo không thành thật, còn nắm chặt như vậy, cậu nhịn không được mở miệng nói: "Anh muốn ghìm chết tôi sak, Chiến ca."

“Nhưng người ta sợ hãi nha.” Nói xong, Tiêu Chiến nắm tay lại ôm chặt một chút, lần nào cũng dùng đúng kỹ thuật làm nũng này.

Vương Nhất Bác cảm thấy không nói nên lời, Đội trưởng đội Hình sự, cái gì núi đao biển lửa, đoạt lâm đạn chưa từng gặp qua, hôm nay nói với cậu sợ đi motor, lừa gạt ai chứ!

Vương Nhất Bác theo chỉ dẫn của Tiêu Chiến, chạy xe đến ngoại ô thành phố Z, xa xa đã nhìn thấy biển, cậu không ngờ Tiêu Chiến đưa cậu đến bãi biển.

Thành phố Z là thành phố gần biển, có thể nói cảnh biển là tuyệt nhất, rất nhiều du khách trong và ngoài nước đến đây đều trầm trồ khen ngợi. Sau khi Vương Nhất Bác về nước, còn chưa đến bờ biển nhìn qua, không ngờ hôm nay Tiêu Chiến đưa cậu đến đây.

Vương Nhất Bác đậu motor ở ven đường, cảnh biển của thành phố Z quả nhiên danh bất hư truyền, dường như không có ranh giới giữa biển và bầu trời, khó phân biệt đâu là biển, đâu là bầu trời, gió biển nhẹ nhàng thổi vào, thổi trên mặt rất thoải mái, làm cho lòng người sung sướng.

Vương Nhất Bác buông mũ bảo hiểm xuống, đi về phía bãi biển. Tiêu Chiến còn đắm chìm trong gió biển, bên cạnh hắn là chiếc motor phân khối lớn của Vương Nhất Bác, xa xa là Vương Nhất Bác đang đi dạo trên bãi biển.

Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy, bức tranh này thật quen thuộc, đây không phải là bức tranh hắn đã vẽ sao, cuộc sống lý tưởng của hắn.

Hóa ra hắn đã sớm đem Vương Nhất Bác vào kế hoạch tương lai, trong bức tranh, hắn vẽ ở nơi xa xa có một cậu bé, trong tiềm thức của hắn, tương lai vẫn luôn có Vương Nhất Bác.

May mắn, quanh đi quẩn lại, Vương Nhất Bác lại trở về bên hắn một lần nữa.

Rất may mắn, quãng đời còn lại của hắn là cậu.

Ở đằng xa, Vương Nhất Bác đưa tay lên miệng làm thành cái loa, tay còn lại vẫy vẫy về phía Tiêu Chiến, trong miệng còn đang gọi hắn, "Chiến ca!"

Tiêu Chiến mỉm cười chạy tới, hướng hắn chạy không chỉ là Vương Nhất Bác, mà là quyết định muốn cùng người này trải qua quãng đời còn lại.

Bọn họ chơi đùa trên bãi biển, bởi vì không mang theo quần áo thay, cho nên không dám hất quá nhiều nước lên người, rõ ràng cũng giống như cách học sinh tiểu học đánh nhau, nhưng hai người bọn họ đều rất hài lòng, rất vui vẻ, thế giới của người trưởng thành, thực sự có quá ít cơ hội để chơi đùa như thế này.

Vương Nhất Bác híp mắt, hai tay chống phía sau ngồi trên bãi biển, ánh mặt trời trên bãi biển rất thoải mái, hiện tại cậu cảm thấy mình giống như một con mèo lười biếng, hưởng thụ nhàn nhã và vẻ đẹp của buổi chiều.

"Đi thôi! Đưa em tới địa điểm tiếp theo!" Thấy Vương Nhất Bác chơi chán, Tiêu Chiến đứng lên, vỗ vỗ cát trên người, sau đó vươn tay kéo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác rất tự nhiên duỗi tay ra, để Tiêu Chiến kéo lên, nghi ngờ hỏi: "Còn có nơi khác sao?"

“Tôi đã nói sẽ đưa em đi chơi, đi biển có thể gọi là đi chơi không? Đi thôi đi thôi!” Hai tay Tiêu Chiến đặt lên vai Vương Nhất Bác, đẩy Vương Nhất Bác đi về phía trước.

Lần này lộ trình lái xe rất xa, chờ bọn họ đến đích, đã là giờ ăn tối.

Vương Nhất Bác cởi mũ bảo hiểm, nhìn thoáng qua cánh cổng đầy màu sắc, dòng chữ Khu vui chơi Hải Thiên viết rõ ràng trên đó.

"Anh lấy vé ở đâu vậy?" Vương Nhất Bác kinh hỉ hỏi, hôm qua cậu thực sự chỉ thuận miệng nói, chưa từng đến Khu vui chơi, đã nhiều năm như vậy cuối cùng cậu cũng tới đây, không ngờ Tiêu Chiến thực sự lưu tâm, hôm nay đưa cậu đến đây.

“Chiến ca của em mà, tôi lăn lộn mấy năm nay cũng không phải cho không, bạn bè nhiều như vậy, chẳng phải chỉ cần một câu nói là xong sao?” Tiêu Chiến bước tới ôm vai Vương Nhất Bác, quay đầu nói với Vương Nhất Bác, "Những bạn nhỏ khác có, bạn nhỏ của tôi cũng phải có."

“Anh mới là bạn nhỏ!” Vương Nhất Bác trên mặt có chút ửng hồng, giả bộ nghiêm túc nói.

"Đúng vậy, tôi là bạn nhỏ, chúng ta đi ăn cơm trước! Cún con!" Nói xong nắm tay Vương Nhất Bác chạy vào khu vui chơi.

Họ đi vào một nhà hàng chủ đề Anime, bên trong có rất nhiều nhân vật anime đều là ký ức tuổi thơ, điểm đặc sắc của nhà hàng này, thỉnh thoảng có đủ loại tượng người anime xuất hiện bên cạnh bàn ăn của khách, dựa theo yêu cầu của bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được một món quà nhỏ.

Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác gọi một vài món ăn ngon, sau đó nhìn thấy một nhân viên mặc trang phục gấu con đi về phía bọn họ, đứng bên cạnh bàn của bọn họ. Cũng khó trách, mắt hai đại soái ca sáng ngời, đến đâu cũng đều là tiêu điểm.

Gấu con không thể nói chuyện, giơ lên cho Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác xem thẻ nhiệm vụ trên tay, yêu cầu một người ôm một người khác kiểu công chúa thực hiện năm lần đứng lên ngồi xuống, sau đó cùng cắn một cái bánh quy hình trụ khoảng hai centimet, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được một món quà nhỏ.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua nhiệm vụ, đối với hắn cực kỳ đơn giản, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, chúng ta thử xem!"

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến lại nhìn xung quanh một chút, cậu phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bàn của mình, nếu cậu từ chối, Tiêu Chiến sẽ không còn mặt mũi, cho nên cậu buông xuống do dự, cuối cùng nhẹ gật đầu.

Đúng lúc nhớ ra tay phải của Vương Nhất Bác, nhiệm vụ ôm công chúa rơi xuống đầu Tiêu Chiến. Hơn nữa, Tiêu Chiến cảm thấy, chỉ bằng sức mạnh của Vương Nhất Bác, nhất định không thể ôm nổi hắn.

Tiêu Chiến dễ dàng ôm Vương Nhất Bác kiểu công chúa, bạn nhỏ nhà hắn quá nhẹ, một chút cũng không giống người cao mét tám. Nhìn đứa nhỏ xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn, Tiêu Chiến cảm thấy tim mình như muốn tan chảy.

Tiêu Chiến thuận lợi hoàn thành năm lần đứng lên ngồi xuống, sau đó cẩn thận đặt Vương Nhất Bác xuống, lấy một cây bánh quy từ trong tay gấu con, sau đó cắn vào miệng.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến ngậm bánh quy, cậu do dự một chút, ngậm bên kia, Tiêu Chiến lập tức ăn bánh quy, càng đến gần cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Vương Nhất Bác vội vàng cắn đứt bánh quy, cậu không muốn trước mặt mọi người hôn Tiêu Chiến.

Gấu con đo chiều dài của bánh quy, chỉ có một centimet, sau đó đưa cho Vương Nhất Bác một bé heo con nhồi bông làm phần thưởng.

Vương Nhất Bác và bé heo con mắt to trừng mắt nhỏ, ngu ngốc hỏi, "Tại sao là heo?"

***
Bọn họ ăn cơm xong, bầu trời đã hoàn toàn tối, trong khu vui chơi thắp sáng đủ loại đèn, trông rất náo nhiệt.

Bởi vì chưa bao giờ đến khu vui chơi, còn là một cậu bé ở độ tuổi thích chơi đùa, Vương Nhất Bác giống như phát điên, muốn thử từng trò chơi, tàu lượn siêu tốc, con lắc lớn, tháp phi hành,... cái nào kích thích, Vương Nhất Bác liền chơi trò đó, hơn nữa còn tràn đầy năng lượng.

Tiêu Chiến phải thừa nhận mình đã già, chơi những trò chơi này, hắn cảm thấy mệt mỏi hơn ra ngoài làm việc, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không biết mệt. Mỗi lần Tiêu Chiến muốn từ chối Vương Nhất Bác, thời điểm lời nói đến ngoài miệng, sẽ nhìn thấy đôi mắt cún con của Vương Nhất Bác mở to, trông mong nhìn hắn, bất đắc dĩ, Tiêu Chiến đành phải liều mình cùng quân tử.

Đợi Vương Nhất Bác chơi gần hết, Tiêu Chiến liếc nhìn điện thoại của mình, đã gần mười giờ, khu vui chơi này đóng cửa vào lúc mười hai giờ đêm.

“Đi, tôi đưa em đến một nơi!” Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác đi đến một đại kiến trúc.

Đó là một đu quay cực lớn, có treo các cabin quan sát trong suốt, trên đó còn có những ngọn đèn nhỏ nhấp nháy, trông đặc biệt đẹp mắt.

“Anh đưa tôi tới đây làm gì?” Vương Nhất Bác nói thầm, ngồi đu quay không thú vị chút nào.

“Đi rồi sẽ biết.” Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác ngồi vào cabin ngắm cảnh, bởi vì đã mười giờ, rất ít người đến đu quay ngồi. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi đối diện nhau, đặt bé heo con nhồi bông bên cạnh họ.

Đu quay chậm rãi đi lên, Tiêu Chiến đứng dậy, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ trong suốt, nói với Vương Nhất Bác: "Đẹp không?"

Vương Nhất Bác đứng lên, đu quay rất cao đến mức có thể bao quát toàn bộ khu vui chơi, thậm chí có thể nhìn xa hơn, màn đêm được những ánh đèn nhiều màu sắc chiếu sáng, Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu nói: "Quả thật rất đẹp."

Khi lên đến đỉnh, Tiêu Chiến bất ngờ kéo người Vương Nhất Bác, để Vương Nhất Bác đối mặt với mình.

"Nhất Bác, tôi biết truyền thuyết này rất cổ hủ, hai người yêu nhau ngồi đu quay cuối cùng sẽ chia tay, nhưng khi đu quay lên đến điểm cao nhất, nếu như hôn người mình yêu, sẽ vĩnh viễn bước tiếp.” Trong mắt Tiêu Chiến đều là chân thành, “Nhất Bác, anh rất nghiêm túc, anh thích em, anh muốn cùng em ngồi đu quay, cùng đi ngắm biển, cùng ngắm bình minh hoàng hôn, bên nhau đến già."

Tiêu Chiến nhìn vào đôi mắt của Vương Nhất Bác, đôi mắt kia quá sâu, hắn cảm giác mình sắp rơi vào đó, Vương Nhất Bác không nói gì, Tiêu Chiến do dự một lúc, hỏi: "Nhất Bác, chúng ta ở bên nhau, được không?"

Đợi lên đến điểm cao nhất, Tiêu Chiến vẫn đang chờ câu trả lời của Vương Nhất Bác. Đột nhiên, Vương Nhất Bác kiễng chân lên, hôn Tiêu Chiến.

Một giây kia Tiêu Chiến vẫn còn có chút mộng, sau đó hắn lập tức kịp phản ứng, một tay ôm eo Vương Nhất Bác, tay kia đỡ lưng Vương Nhất Bác.

Lần này Vương Nhất Bác rất chủ động, tích cực phối hợp với Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cẩn thận hôn đôi môi mềm mại của Vương Nhất Bác, đầu lưỡi linh hoạt đang làm loạn trong miệng đối phương, trong không gian kín nhỏ bé đều tràn ngập hạnh phúc.

Nụ hôn chấm dứt, Vương Nhất Bác tựa trên vai Tiêu Chiến, thở hổn hển nói: “Đây là nụ hôn tôi nợ anh.” Sau đó, đôi mắt mù sương nhìn Tiêu Chiến, “Tiếp theo chúng ta sẽ bắt đầu lại một lần nữa, giống như đu quay, quanh đi quẩn lại cả đời."

Nói xong, Tiêu Chiến lại một lần nữa cúi đầu hôn Vương Nhất Bác, lần này hắn vĩnh viễn sẽ không buông tay.

Có vài người, vận mệnh đã sắp đặt, nhất định là kiếp nạn, thực sự đã định trước chạy trời không khỏi nắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro