Chương 35. Mèo hoang nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nhanh đá cho tao!” Một cậu bé bảy tám tuổi hét vào mặt một cậu bé khác.

Trời quang, vạn dặm không mây, chẳng mấy chốc thời tiết càng ngày càng nóng, càng có nhiều người vận động ngoài trời, tám chín đứa nhỏ cùng nhau tìm một sân bóng bỏ hoang, mặc cho mồ hôi nhễ nhại. Xung quanh sân bóng này đều là cỏ dại, bên cạnh có bãi tập kết rác, bỏ hoang ít người lui tới, duy chỉ có bọn nhỏ đến, nhưng bọn nhỏ luôn bị bố mẹ bắt ở nhà làm bài tập, cho nên bình thường sân bóng cơ bản là không có người tới.

Nơi đây nằm ở giải đất tiếp giáp với khu Đông Thành, một số ít công nhân thuộc tầng lớp thấp nhất đều sinh sống ở đây, những đứa trẻ này không có máy chơi game hiện đại, thú vui duy nhất là chơi đùa cùng với đồng bọn. Hôm nay thật vất vả mới được ba mẹ cho phép, liền hẹn đến sân bóng này, mặc dù có một ít cỏ dại mọc cao, cũng không ngăn cản được bọn chúng chơi đá bóng.

“Đón lấy, Tiểu Hổ!” Một cậu bé lớn nhất nhóm, dùng sức đá quả bóng vào một đám trẻ thấp bé hơn.

Cậu bé có chút sợ hãi khi nhìn chằm chằm vào quả bóng vút qua, có thể tưởng tượng, cậu bé không bắt được quả bóng, nó đã bay vào bãi cỏ bên ngoài sân bóng.

“Tiểu Hổ, mày thật vô dụng.” Đứa trẻ  lớn nhất nhóm cao giọng trách móc, “Mày mau đi nhặt về đây!”

Đứa trẻ tên Tiểu Hổ cúi đầu, liếc nhìn đám cỏ dại cao gần một nửa mình, lại nhìn qua cậu bé cao lớn kia, bất đắc dĩ, cậu thu hết can đảm bước vào bụi cỏ.

Cũng may quả bóng bay không xa, nhưng cậu bé ngửi được một mùi hôi, giống như có cái gì đó đang thối rữa, sân bóng bị cỏ dại bao quanh, hơn nữa bên cạnh sân bóng còn là bãi rác của thôn bọn họ, ngửi mùi hôi thối bọn họ tập mãi cũng thành quen.
Tiểu Hổ đoán là xác của con chó hoang nào đó đã thối rữa, ở chỗ của bọn họ có rất nhiều chó hoang chết đói. Lúc này mắt cậu sáng lên, cậu đã nhìn thấy quả bóng của mình, cậu bước nhanh đến, đang định nhặt nó lên, nhưng cậu cảm thấy mùi hôi thối càng lúc càng gần mình, cậu liếc nhìn về phía xa rồi hét lên một tiếng.

Nhóm bạn đang đợi ở sân bóng đã lâu không thấy Tiểu Hổ tìm quả bóng trở về, chờ đợi có chút sốt ruột, vừa định giục bọn chúng, chợt nghe tiếng hét của Tiểu Hổ.

Đám nhóc đều là nghé mới sinh không sợ hổ, mấy đứa trẻ vừa gọi Tiểu Hổ vừa bước vào bãi cỏ, cậu bé lớn nhất nhóm chạy trước, bởi vì cậu ta để Tiểu Hổ đi vào nhặt bóng, nếu Tiểu Hổ xảy ra chuyện, cậu ta xong đời.

Bọn trẻ dựa theo dấu vết của Tiểu Hổ, rất nhanh đã tìm được Tiểu Hổ, thấy Tiểu Hổ đang ngồi trên mặt đất với vẻ mặt khiếp sợ, bọn chúng nhìn theo hướng mắt của Tiểu Hổ, thấy một cái xác đã phân hủy chỉ còn lại xương trắng.

......

“Đội trưởng Tiêu!” Cảnh sát của khu vực Đông Thành nhìn thấy Tiêu Chiến đến, vội vàng tiến lên nghênh đón. Bọn họ nhận được tin báo của người dân, nói là một thi thể được tìm thấy ở ngoại ô khu Đông Thành, cảnh sát lập tức đến, hơn nữa còn là một đám nhóc phát hiện, sau khi bảo vệ hiện trường, bọn họ hỏi đám nhóc về tình hình lúc đó, cuối cùng để cha mẹ đưa đám nhóc về nhà.

Việc này đã thuộc vào án hình sự, cho nên bọn họ không dám lãng phí thời gian, lập tức báo cáo lên Cục Cảnh sát thành phố, lãnh đạo cũng kịp thời đến.

“Xin chào!” Tiêu Chiến và viên cảnh sát bắt tay, mang găng tay, đeo khẩu trang rồi đi theo viên cảnh sát đến hiện trường.

Vốn dĩ hắn còn ở Cục Cảnh sát thành phố điều tra manh mối về ý đồ bắt cóc Tôn Nhã của người áo đen, đột nhiên nhận được một vụ án như vậy, hắn chỉ có thể đặt vụ án bắt cóc sang một bên.

Tiêu Chiến nhìn xung quanh, cỏ dại mọc um tùm, lại nghe viên cảnh sát miêu tả, liền biết nơi đây xác thực ít người tới, là một nơi tốt để ném xác.
Tiêu Chiến nhìn thi thể trong bụi cỏ, thi thể đã phân hủy gần hết, chỉ còn lại bộ xương trắng, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là phụ nữ. Xương được giữ gìn rất tốt, trên mái tóc đen nhánh toàn là bùn đất, nhưng bộ quần áo vẫn còn, có thể thấy đó là một chiếc váy dài màu đỏ bị nắng làm phai màu, nhưng trên cổ còn quấn một dây lưng lụa màu đỏ rách nát.

“Lão Tần, có phát hiện gì không?” Tiêu Chiến đeo khẩu trang cũng có thể ngửi được mùi hôi thối, ruồi nhặng bay loạn, từ lúc bước vào sân bóng, Tiêu Chiến đã nhìn thấy đống rác cao như núi bên cạnh, khó trách thi thể đã phân hủy, người dân ở đây cũng không phát hiện.

"Trước đó không lâu thời tiết ẩm thấp, lại ở nơi ngoại ô hoang vắng, nhiệt độ tăng cao, giòi nhặng xâm nhập, đẩy nhanh tốc độ phân hủy, cho nên mới hóa xương trắng, trước mắt vẫn chưa xác định được thời gian tử vong cụ thể, nhưng tôi có thể dự đoán, khoảng bốn hoặc năm tháng.” Tần Lượng vừa kiểm tra xương trắng vừa nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua sân bóng trống trải, hỏi viên cảnh sát, "Có camera giám sát xung quanh đây không?"

Viên cảnh sát lúng túng nói: “Hầu hết những người sống ở đây đều là người xứ khác, lại thuộc vùng ngoại ô thành phố, bình thường ngay cả quản lý thành phố cũng không quan tâm họ làm cái khỉ gió gì, camera giám sát cũng chỉ để trang trí, đã hư hỏng từ lâu, hơn nữa cũng không có nhiều để trang bị.”

Tiêu Chiến cau mày, nơi đây vừa nhìn đã biết là hiện trường vứt xác, thi thể đã phân hủy có giá trị lợi dụng quá nhỏ đối với việc bọn họ phá án, lại không có camera giám sát, đây quả thực là khó càng thêm khó.

"Ngô Hải Lâm, đi xem xung quanh có dấu chân hay vết lốp xe hữu dụng nào không." Tiêu Chiến nói với Ngô Hải Lâm đang tìm kiếm manh mối ở phạm vi bên ngoài, hiện tại chỉ có thể thử vận ​​may, một người vận chuyển thi thể, vì không muốn bị người khác phát hiện, cách tốt nhất là dùng xe.

Tiêu Chiến để Tôn Hầu ở lại thẩm vấn người dân địa phương, hỏi bọn họ xem gần đây có phát hiện điều gì bất thường không, hoặc có nghe được động tĩnh gì không, hắn đi theo Tần Lượng trở lại Cục Cảnh thành phố chờ kết quả kiểm nghiệm.

Vương Nhất Bác ngồi trên xe, nhận được tin nhắn của Tiêu Chiến, nói cho cậu biết có vụ án. Ngày đó, Vương Nhất Bác vô tình nghe Ngô Hải Lâm thì thầm một câu, nói bây giờ tội phạm cũng muốn kiếm KPI sao? Đây có phải là nghiệp vụ trước cuối năm không? Lúc trước tần suất vụ án phát sinh cũng không cao như vậy, cuối cùng bị Tiêu Chiến đánh một quyền, để Ngô Hải Lâm tập trung làm việc.

Không biết có phải là ảo giác của Vương Nhất Bác hay không, cảm giác từ sau khi cậu về nước, tần suất xảy ra các vụ án hình sự thường xuyên hơn, mới ngắn ngủi hơn một tháng, đã xảy ra hai vụ án lớn. Đội Hình sự hết bận rộn với một vụ án, nghỉ ngơi chưa đến hai ba ngày, lại bắt đầu vụ án tiếp theo, hơn nữa đây đã là vụ án thứ ba, trong lòng Vương Nhất Bác mơ hồ cảm thấy có chút bất an.

Vương Nhất Bác hồi âm cho Tiêu Chiến, nói cậu làm một số chuyện, sau khi xong xuôi sẽ quay lại Cục Cảnh sát thành phố. Sau đó, Thư ký Ngô đỗ xe trước một cửa hàng may veston theo yêu cầu, Vương Nhất Bác xuống xe đi vào.

Hôm nay cậu muốn đến xem công ty con của Tập đoàn Hào Lệ ở trong nước, bởi vì trước đây gia đình bọn họ sống ở thành phố Z, hơn nữa thành phố Z còn là trung tâm kinh tế trong nước, cho nên Vương Thiên Hạo đặt công ty ở thành phố Z, còn khu Đông Thành lại là nơi phồn hoa nhất thành phố Z, đại đa số công ty, thậm chí cơ quan chính phủ đều ở khu Đông Thành, Vương Thiên Hạo dựa theo nguyên tắc gần nhau, mở công ty ở khu Đông Thành.

Công ty con vẫn luôn do Thư ký Ngô và hai Giám đốc điều hành công ty khác quản lý, ba người này là thân tín của Vương Thiên Hạo, đi theo Vương Thiên Hạo nhiều năm, cho nên giao công ty cho bọn họ, Vương Thiên Hạo tương đối yên tâm.

Bởi vì Vương Nhất Bác từ nhỏ đã không theo kinh doanh, cũng chỉ mới đến công ty mẹ vài lần, đây là lần đầu tiên đến công ty con của nhà mình.

Thư ký Ngô đã sớm thông báo cho các nhân viên, bảo hôm nay Vương Nhất Bác sẽ đến. Cho nên Vương Nhất Bác vừa bước vào cửa, đã thấy rất nhiều Giám đốc điều hành đang đợi cậu. Những giám đốc này ít nhiều đều là người đã đồng hành cùng Vương Thiên Hạo, hầu hết đều tương đối lớn tuổi, cho nên Vương Thiên Hạo mới dám ở lại Mỹ.

Vương Nhất Bác cố ý làm kiểu tóc cắt nửa đầu, đổi sang một bộ vest đen với những đường vân trắng, một chiếc quần âu thẳng tắp, bên trong mặc áo sơ mi trắng đơn giản, một chiếc cà vạt mỏng màu đen đỏ trắng giao nhau, có vẻ không quá trang trọng nhưng rất có khí chất, lần đầu tiên cậu đến công ty, cũng nên ra phủ đầu, cậu không muốn trở thành "Hoàng đế bù nhìn".

Vương Nhất Bác bắt chuyện với những vị Giám đốc này, thể hiện thái độ thập phần nhu thuận hữu lễ. Giám đốc kinh doanh giới thiệu tình hình chung của công ty với cậu, thực ra trên đường tới đây, Vương Nhất Bác đã lấy được báo cáo tài vụ của công ty từ Thư ký Ngô, đại khái cũng hiểu được tình hình hiện tại của công ty.
Mặc dù công ty con không bằng công ty mẹ, nhưng mấy năm nay ở thành phố Z phát triển rất tốt, trở thành doanh nghiệp hàng đầu ở Thành phố Z, cũng nổi danh trong danh sách tại quốc nội.

Đám người đi vào phòng họp, dự định tổ chức một cuộc họp ngắn, đây là yêu cầu của Vương Nhất Bác, nếu cậu chọn tiếp quản công ty, quyền điều hành công ty cậu cũng nên nắm trong tay.

Tại cuộc họp, Vương Nhất Bác nghe báo cáo của từng bộ phận, cậu rất chăm chú lắng nghe, cậu không học tài chính ở trường đại học, những thứ này đối với cậu đều là trải nghiệm mới, cậu vẫn còn phải học hỏi rất nhiều.

Cậu cũng có thể nhìn ra, bởi vì cái gọi là trời cao Hoàng đế xa, Vương Thiên Hạo nhất mực ở Mỹ chờ đợi, những Giám đốc điều hành này luôn coi mình là người lãnh đạo tối cao nhất công ty, hiện tại Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện, hơn nữa từ nhỏ Vương Nhất Bác chưa từng kinh thương, còn trẻ tuổi, bọn họ không phục, không thích ứng, nghĩ Vương Nhất Bác đến chơi, cũng là bình thường.

Nghe xong báo cáo, Vương Nhất Bác đưa ra một vài yêu cầu nhỏ, nhưng những yêu cầu nhỏ này đối với những Giám đốc điều hành, có thể nói là việc quan trọng không liên quan. Vương Nhất Bác cũng hiểu rõ, ăn một ngụm không thể thành tên to béo, cậu muốn thu hồi thực quyền của mình, không thể vội vàng, cậu phải từ từ đi.

Vương Nhất Bác để Thư ký Ngô mang quà đã chuẩn bị đến văn phòng cho đám Giám đốc bọn họ, khi ở bệnh viện, Vương Nhất Bác đã yêu cầu Thư ký Ngô chuẩn bị những món quà đáp ứng sở thích của các vị Giám đốc kia, tự mình đưa đến tay từng người trong bọn họ.

Hầu hết những người ở đây đều trạc tuổi cha của Vương Nhất Bác, đám người kia tự tại đã quen, đương nhiên không vui vẻ làm việc dưới trướng một tiểu mao, cho nên sau khi nghe tin Vương Nhất Bác sắp tiếp quản công ty, hầu hết bọn họ đều không thoải mái.

Nhưng bây giờ thấy Vương Nhất Bác hiểu chuyện, sau khi đến công ty không chỉ huy mù quáng, không giống như những phú nhị đại chơi bời lêu lổng, không có hành vi bất lương, mà rất khiêm tốn thỉnh giáo vấn đề từ bọn họ, ấn tượng của bọn họ với Vương Nhất Bác cũng tốt hơn nhiều?
Sau khi đám Giám đốc rời đi, Vương Nhất Bác thở dài một hơi, đây mới chỉ là bắt đầu, cậu đã cảm thấy mệt mỏi rồi, không biết ông nội của cậu và Vương Thiên Hạo kiên trì như thế nào.

“Thiếu gia.” Thư ký Ngô gọi Vương Nhất Bác một tiếng, đưa cho Vương Nhất Bác một ly nước.

Vương Nhất Bác nhận lấy uống một ngụm, mặc dù Thư ký Ngô không có nhiều kinh nghiệm như những lão nhân thâm sâu này, nhưng Vương Nhất Bác nhìn ra Thư ký Ngô rất trung tâm, làm việc có trật tự, có logic, cho nên Vương Nhất Bác có ý định để Thư ký Ngô đi theo mình, đúng lúc bên cạnh cậu thiếu người.

“Đến phòng làm việc xem một chút đi!” Vương Nhất Bác sau khi đến công ty, trực tiếp đến phòng họp, còn chưa xem qua phòng làm việc của cậu.

Vốn dĩ là phòng làm việc của Vương Thiên Hạo, nhưng Vương Thiên Hạo không ở đây, bây giờ giao cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đánh giá phòng làm việc một chút, trang trí vô cùng đơn giản, mang phong cách Châu Âu và hiện đại, Vương Nhất Bác không có yêu cầu gì đối với cảnh vật chung quanh, xem ra vẫn chưa có trở ngại, cũng lười thay đổi.

“Có thể dùng thế thân của Tập đoàn Triệu thị không?” Vương Nhất Bác ngồi vào ghế ông chủ, lật xem thông tin Thư ký Ngô đưa tới, việc cấp bách nhất là cậu cần tìm đối tác lâu dài, thay thế ghế trống của Tập đoàn Triệu thị.

"Tập đoàn Hoa Đông có thể, lúc trước đã từng hợp tác với chúng ta, danh tiếng của công ty luôn tốt, tuần sau bọn họ có tổ chức tiệc tối, đây là thư mời." Thư ký Ngô tóm tắt ngắn gọn, đưa thư mời cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thích tính cách không nhiều lời của Thư ký Ngô, cậu lật tư liệu đến thông tin của Tập đoàn Hoa Đông, có thể nói ở trong nước Tập đoàn này mới chính xác là doanh nghiệp hàng đầu, nhiều năm liên tiếp đều nằm trong top 100 doanh nghiệp bậc nhất, hơn nữa nghiệp vụ cũng tương tự với Tập đoàn Triệu thị, là một nơi hợp tác tốt.

Vương Nhất Bác vuốt ve thư mời trong tay, nói với Thư ký Ngô, "Mang tư liệu của người lãnh đạo Tập đoàn Hoa Đông cho tôi xem một chút, tôi muốn toàn bộ."

......

Tiêu Chiến nhận được báo cáo điều tra, đã biết thông tin danh tính của nạn nhân.

Dương Giác, sinh năm 1994, người ở thành phố Z, là nhân viên của công ty bảo hiểm Thụy Hoa khu Đông Thành, mất tích bốn tháng trước, buổi tối trên đường về nhà đột nhiên mất tích, đã báo án, nguyên nhân tử vong là do xuất huyết động mạch cổ, mất máu quá nhiều mà chết. Có dấu răng động vật trên xương, đoán chừng đã bị chó hoang cắn, như vậy việc chắt lọc manh mối càng trở nên khó khăn hơn.

Một bức ảnh chụp của Dương Giác  được đính kèm trên báo cáo, là một cô gái rất thanh tú, trong ảnh cười vô cùng vui vẻ, giữa lông mày có một nốt ruồi nhỏ, càng lộ ra nàng tuổi trẻ hoạt bát.

Nhìn vào bản báo cáo đơn giản, Tiêu Chiến cau mày, manh mối có thể thu được từ bộ xương trắng thực sự quá ít, bọn họ không biết nạn nhân khi còn sống có từng giãy giụa hay không, có bị đánh thuốc gì không, hay có tỉnh táo không.

“Có tra được gì từ bộ váy không?” Tiêu Chiến đặt bản báo cáo xuống, nhìn Tần Lượng ở một bên.

Bọn họ đã kiểm tra camera giám sát vào ngày Dương Giác biến mất, Dương Giác không mặc chiếc váy đỏ này, vậy có nghĩa là đã bị hung thủ thay đổi.

"Đó chỉ là chiếc váy bình thường, trên thị trường đều có bán, không tìm được nguồn gốc, hơn nữa lại ở ngoài thành phố, không biết đã nhiễm phải bao nhiêu thứ, căn bản không thể chắt lọc được thông tin hữu ích.” Tần Lượng bất lực lắc đầu.

Tiêu Chiến cúi đầu, vừa rồi Ngô Hải Lâm và Tôn Hầu điện báo, Tôn Hầu hỏi người dân địa phương, không ai phát hiện có gì bất thường, Ngô Hải Lâm không tìm thấy bất kỳ dấu vết hữu ích nào, vùng phụ cận quá lộn xộn, hơn nữa lại là khu vực công cộng, bất kỳ ai cũng có thể vào. Chẳng lẽ vụ án này thực sự trở thành án chưa giải quyết sao?

“Tiểu Tuyết, kiểm tra quan hệ xã hội của Dương Giác, tôi không tin là không có manh mối.” Tiêu Chiến đứng dậy, tâm tình có chút buồn bực, vụ án bắt cóc Tôn Nhã không có manh mối, vụ án này cũng không có manh mối, cứ tiếp tục như vậy, vị trí đội trưởng này hắn không cần làm nữa.

Tần Lượng thấy sắc mặt Tiêu Chiến không được tốt lắm, lập tức chạy về phòng kiểm nghiệm của mình, hiện tại hắn hy vọng Vương cố vấn ở đây, cảm giác chỉ cần có Vương cố vấn ở đây, Tiêu Chiến sẽ không tức giận, bầu không khí làm việc của đội Hình sự cũng tốt hơn nhiều.

Sau khi Vương Nhất Bác ra khỏi công ty, cũng lười thay quần áo, trực tiếp nhờ Thư ký Ngô đưa cậu đến Cục Cảnh sát thành phố. Vừa mới họp xong, lại nhìn tư liệu lâu như vậy, Vương Nhất Bác quả thực có chút mệt mỏi, nhưng mặc kệ mệt mỏi, cũng không thể ngăn cậu đi gặp Tiêu Chiến.

Khi Vương Nhất Bác xuống xe, Thư ký Ngô hỏi: "Buổi tối có tới đón ngài không? Thiếu gia."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Cục Cảnh sát, mỉm cười, nói với Thư ký Ngô: "Không cần."

Không lâu sau Vương Nhất Bác đến văn phòng của đội Hình sự, cậu liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt của Tiêu Chiến, biết rõ Tiêu Chiến chắc chắn đang ở trong phòng của mình.

Vương Nhất Bác mở cửa đi vào, nhìn thấy Tiêu Chiến nhắm mắt ngửa đầu dựa vào ghế xoay, thần sắc rất mệt mỏi.

Vương Nhất Bác bước đến, bắt đầu giúp Tiêu Chiến mát xa huyệt thái dương, cảm nhận được đụng chạm quen thuộc, đặc biệt còn có hương tùng thêm mùi sữa trên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không cần mở mắt cũng biết đó là Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nắm chặt tay Vương Nhất Bác đang giúp hắn mát xa, sau đó nhẹ nhàng kéo Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác liền ngồi lên đùi hắn.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Chiến, mặc dù tư thế này của bọn họ thoạt nhìn rất thân mật, nhưng trước đây khi bọn họ chưa ở cùng nhau, cứ như vậy trải qua, còn bị người nhìn thấy, Vương Nhất Bác cảm thấy cũng không có gì không tốt, cho nên khi Tiêu Chiến kéo cậu, cậu rất tự nhiên đi qua.

“Sao em lại thay quần áo khác rồi.” Ở trước mặt Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn luôn ôn nhu như vậy, hắn nắm lấy bàn tay Vương Nhất Bác đang sờ mặt mình, đưa lên môi nhẹ nhàng chạm vào cổ tay trắng nõn của cậu.

“Em đến công ty.” Ngồi trong lòng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác dịu dàng nhìn Tiêu Chiến, “Em xin nghỉ việc ở bệnh viện, dự định tiếp quản công ty trong nước.” Cậu và Tiêu Chiến đã là người yêu, cho nên những chuyện này, cậu cần phải nói rõ với Tiêu Chiến.

“Còn Cục cảnh sát thì sao?” Nghe Vương Nhất Bác nói vậy, Tiêu Chiến thoáng kinh hãi, hắn biết, Vương Nhất Bác không thích thương trường, từ nhỏ cũng không quan tâm đến những việc công ty của nhà mình, tại sao lại đột ngột muốn tiếp quản công ty trong nước? Nhưng Vương Nhất Bác không nói, Tiêu Chiến cũng sẽ không hỏi, hắn đem quyền lợi giao cho Vương Nhất Bác, đây là hắn tin tưởng Vương Nhất Bác vô điều kiện.

“Cục cảnh sát bận rộn em cũng sẽ đến, em vẫn không nỡ bỏ anh!” Vương Nhất Bác cười đùa với Tiêu Chiến, véo mặt Tiêu Chiến.

“Mèo hoang nhỏ.” Tiêu Chiến đem Vương Nhất Bác ôm vào lòng, cảm giác Vương Nhất Bác ngoan ngoãn dán vào trong ngực hắn, Tiêu Chiến cảm thấy rất thỏa mãn.

"Tập đoàn Hào Lệ là tâm nguyện cả đời của ông nội, em không muốn làm ông nội thất vọng." Vương Nhất Bác tựa đầu vào ngực Tiêu Chiến, ủ rũ nói. Khi một người làm điều mà chính mình không nguyện ý nhất, trong lòng thực sự cảm thấy không được tốt lắm.

“Không sao, còn có anh đây, anh sẽ luôn ở bên em.” Tiêu Chiến ôn nhu xoa đầu Vương Nhất Bác, hắn biết Vương Nhất Bác từ nhỏ đã có quan hệ tốt với ông bà, một năm kia gia đình hắn sống bên cạnh, Vương Nhất Bác sẽ thường xuyên đến thăm ông bà nội và ông bà ngoại của mình.

Vương Nhất Bác vươn tay nắm lấy áo trước ngực Tiêu Chiến, vùi đầu vào ngực Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói: "Chiến ca, có anh thật tốt!"

Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến giống như cục sạc điện của mình, chỉ cần được Tiêu Chiến ôm một lúc, cậu liền tràn đầy sức sống.

(Cái cục sạc điện thoại này ngày nào cũng được dd nói nên cpn một chút)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro