Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, cả đời!

Tiêu Chiến mắt rưng rưng, ​​hai tay ôm chặt bộ đồ của Vương Nhất Bác, lần đầu tiên hắn cảm thấy tim mình đau đến như vậy, giống như bị chém từng nhát dao.

Hắn nhẹ nhàng ôm đầu nhỏ của Vương Nhất Bác, run giọng nói: "Cả đời này, anh sẽ ở bên em, cho dù em có thế nào, anh vẫn yêu."

Khó trách năm đó Vương Nhất Bác mới bảy tuổi, gia đình vội vàng đi Mỹ, Nhất Bác còn nhỏ như vậy, chuyện kia có bao nhiêu tuyệt vọng? Một người ở trong hoàn cảnh giống như địa ngục, bị một tên ma đầu khống chế, sẽ sợ hãi đến mức nào chứ? Đối mặt với mầm mống tội ác không ngừng sinh trưởng trong lòng, cậu sẽ sợ hãi đến mức nào? Cậu phải lấy bao nhiêu nghị lực và ý chí, mới tiếp nhận uốn nắn tâm lý đau khổ? Cậu chỉ mới bảy tuổi...

"Chiến ca..." Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm chặt, bởi vì thần kinh quá căng thẳng, hơn nữa buổi sáng dự họp chiến tranh tâm lý, bây giờ thả lỏng người, dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Tiêu Chiến nhìn bạn nhỏ ngủ trong ngực mình, nhẹ nhàng bế bạn nhỏ lên, đi đến phòng nghỉ của văn phòng. Hắn đặt Vương Nhất Bác lên giường, đắp chăn, sau đó nhẹ nhàng hôn trán Vương Nhất Bác, nhìn Vương Nhất Bác nhíu mày khi ngủ, Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu nói: "Đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em, cả đời!"

Không biết Vương Nhất Bác có thực sự đã nghe hay không, lông mày nhíu chặt giãn ra, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một cái, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng nghỉ lại.

Thư ký Ngô đã đợi trong phòng làm việc, nhìn thấy Tiêu Chiến đi ra, liền bật máy tính đang cầm trên tay, đây là đoạn video của camera hành lang hôm nay.

Camera quả thực đã quay được người gửi bưu kiện, nhưng hắn đeo khẩu trang và đội mũ, từ khi vào cửa chỉ cúi đầu quay lưng về phía màn hình, cho nên bọn họ không thể nhìn thấy khuôn mặt của người gửi bưu kiện.

“Đã kiểm tra xe của người gửi bưu kiện chưa?” Tiêu Chiến nhìn hình ảnh trên màn hình, lạnh lùng nói, hung thủ năm đó đã bị xử tử, đến cùng còn có ai, năm đó cũng thi hành chính sách bảo vệ nhân chứng, trong hồ sơ cũng chỉ ghi chép nạn nhân và hung thủ, nếu hôm nay Vương Nhất Bác không nói, ngay cả Tiêu Chiến cũng không biết, trong đó có dính líu đến một đứa trẻ.

Nếu như đều giữ bí mật, hồ sơ không ghi lại, vậy rốt cuộc người này làm sao biết được, tại sao lại gửi cho Vương Nhất Bác thứ này.

"Chiếc xe thuộc công ty chuyển phát nhanh, số chứng minh thư của người này đều là giả. Sau khi rời khỏi công ty, người này đã biến mất trong đám đông." Thư ký Ngô phiền não lắc đầu.

Tiêu Chiến siết chặt nắm đấm, người gửi bưu kiện này giống với người lần trước gửi đồ đến nhà Trần Hủy Đồng, đều dùng thông tin giả. Liệu hai nhân viên gửi bưu kiện này là cùng một tổ chức? Nếu là cùng một nhóm người thì mục đích của bọn họ là gì?

........

Bởi vì vụ án của Cục thành phố vẫn chưa được giải quyết, Tiêu Chiến chỉ có thể lái xe về Cục thành phố trước, còn chưa tới Cục thành phố, liền nhận được cuộc gọi của Ngô Hải Lâm.

"Lão đại, khu Đông Thành lại phát hiện một thi thể nữ, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh, anh mau tới đó!"

Tiêu Chiến cúp điện thoại, lập tức quay đầu xe đến hiện trường vụ án, lại có một thi thể nữ khác, tại sao dạo gần đây Thành phố Z không yên ổn như vậy?

Mười phút sau, Tiêu Chiến đã đến một bãi đất trống hoang vắng, khu đất trống này đã được khai thác, xung quanh có một vài tòa nhà đang xây dở, rất cũ kĩ, ước chừng là công trình lủng đoạn, xây được một nửa không có tiền lại ngừng xây, đất vàng khô ráo, nhiều cỏ dại héo úa.

Tiêu Chiến đi vào hiện trường phát hiện án, lọt vào mắt hắn đầu tiên là một chiếc váy dài màu đỏ, kiểu dáng giống của Dương Giác, trong lòng Tiêu Chiến lộp bộp một tiếng, chỉ sợ đây là vụ án giết người liên hoàn.

Mức độ phân hủy của thi thể nữ này không quá nghiêm trọng, nhìn thoáng qua vẫn có thể thấy tướng mạo của cô gái, trên cổ buộc một dải băng đỏ như cũ, có thể do xung quanh không có nước, lại rất khô ráo, chó hoang cũng không muốn tới đây, cho nên bảo tồn vô cùng tốt.

Tần Lượng nhấc dải lụa đỏ lên, đập vào mắt là một vết thương rất lớn, giống hệt phương pháp giết Dương Giác, động mạch chủ ở cổ chảy máu quá nhiều mà chết.

“Đem về xét nghiệm!” Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, nói với Tần Lượng. Hắn lại nhìn xung quanh, hung thủ rất biết chọn địa điểm, hoang tàn vắng vẻ không nói, lựa chọn vứt xác ở sân bãi cũng không dễ dàng lưu lại dấu chân và dấu lốp xe, bọn họ rất khó điều tra theo dấu vết.

Trong lòng Tiêu Chiến có chút ngưng trọng, đây là nạn nhân thứ hai được phát hiện, chỉ hy vọng không phát hiện thêm nạn nhân nào nữa, trong các vụ án hình sự, vụ án giết người liên hoàn thường khó phá nhất.

Đám người Tiêu Chiến ở hiện trường một hồi, vẫn không thu hoạch được gì, ngay cả cảnh khuyển cũng không phát hiện được gì, tất cả hi vọng của hắn bây giờ chỉ có thể ký thác vào Tần Lượng.

Hắn vội vàng trở về Cục thành phố, Tần Lượng và trợ lý Hà Văn cũng đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi nhanh nhất có thể.

“Lần này có rất nhiều manh mối.” Sau khi Tần Lượng đưa báo cáo cho Tiêu Chiến, vui mừng nói, sau đó tiếp tục công việc kiểm tra.

Lần này người chết hóa ra là Bạch Khiết, bạn thân nhất của Dương Giác, sinh năm 1993, cũng là người Thành phố Z. Trước khi chết, đã bị xâm hại, nhưng không có vết thương khác trên cơ thể, vùng kín bị tổn thương, nhưng không tìm được tinh dịch, trước khi chết còn bị người ta tiêm thuốc mê, nhưng hàm lượng không nhiều, có thể làm cho người ta mất khả năng hành động, nhưng ý thức người đó vẫn tỉnh táo, nạn nhân còn có dấu hiệu vùng vẫy sinh tồn, cho thấy, lúc đó nạn nhân vẫn tỉnh táo, cảm nhận máu của mình mất đi từng chút một, chính mình đang chết dần chết mòn.

Tiêu Chiến siết chặt báo cáo trong tay, tên hung thủ này tàn nhẫn cỡ nào, nhìn người khác vùng vẫy giẫy chết.

“Ngô Hải Lâm, Phương Húc tỉnh chưa?” Tiêu Chiến nhớ tới, Phương Húc vẫn còn ở Cục thành phố, mâu thuẫn giữa Dương Giác và Bạch Khiết chỉ có Phương Húc biết rõ, hơn nữa còn là một gã đàn ông.

“Lão đại, tỉnh rồi, bây giờ đang ở phòng chờ.” Ngô Hải Lâm đáp, Phương Húc này tửu lượng quá tốt, vậy mà tới giữa trưa hôm nay mới hoàn toàn tỉnh táo.

“Đưa đến phòng thẩm vấn, tôi tự mình thẩm vấn.” Tiêu Chiến nắm chặt hai tay, sau đó nhẫn nhịn, cuối cùng buông lỏng nắm đấm.

...

Trong phòng thẩm vấn, Tiêu Chiến đặt ảnh của Dương Giác và Bạch Khiết trước mặt Phương Húc, "Có biết bọn họ không?"

Phương Húc là một người cực kỳ gầy, sắc mặt vàng như nến, có thể thấy bởi vì nghiện rượu một thời gian dài, đã bị suy dinh dưỡng, hắn quanh năm đánh nhau, không thích đọc sách, học đến cấp hai đã nghỉ, hơn nữa đến Cục cảnh sát mấy lần, đã thành khách quen, cho nên không nhận ra sự khác nhau giữa cảnh sát nhân dân và cảnh sát hình sự, vẫn là vẻ mặt bất mãn nhìn Tiêu Chiến, “Tôi không phạm tội, anh bắt tôi tới đây làm gì? Uống rượu cũng muốn quản...!”

“Trả lời câu hỏi của tôi.” Tiêu Chiến lạnh lùng nhìn hắn, Phương Húc vừa vào, liền nhấc cao chân ngồi phịch xuống ghế, lúc đầu còn muốn hút thuốc, bị Tiêu Chiến nghiêm khắc từ chối.

Phương Húc bị ánh mắt của Tiêu Chiến làm cho hoảng sợ, im lặng hạ chân xuống, cảm thấy vị cảnh sát ở trước mặt với cảnh sát nhân dân lúc trước mình gặp không giống nhau, trưởng thành rất soái, nhưng rất có khí chất, một loại khí chất không giận mà uy.

“Biết.” Phương Húc liếc nhìn Tiêu Chiến, thấy ánh mắt Tiêu Chiến càng lúc càng lạnh, hắn vốn không phải là người có cốt khí, cho nên nhanh chóng thừa nhận.

“Bọn họ mất tích, ngươi có biết không?” Tiêu Chiến nói tiếp, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Phương Húc.

"Không biết, cô gái này là bạn gái cũ của tôi, cô gái kia là bạn thân nhất của cô ta, sau chia tay không gặp nữa." Nói đến Dương Giác và Bạch Khiết, trong mắt Phương Húc thoáng hiện lên một tia chán ghét, lười nhác nói.

“Vậy tại sao lại có người nhìn thấy ngươi tới công ty của Dương Giác làm loạn?” Tiêu Chiến lấy ra bức ảnh từ camera, là hình ảnh Phương Húc bị hai nhân viên bảo vệ kéo đi.

Phương Húc nhìn thấy hình ảnh mất mặt của mình, ánh mắt chỉ biết né tránh, nhưng vẫn tự cho là cao cao tại thượng nói: "Tôi tìm bọn họ vay tiền, tôi nói tôi sẽ trả lại, nhưng bọn họ không cho tôi vay, tôi tính tình nóng nảy, muốn giáo huấn bọn họ, ai biết được con đàn bà thúi Bạch Khiết gọi bảo an tới, hại tôi mất mặt trước mọi người." Lúc Phương Húc nói chuyện, trong mắt vẫn không hết âm ngoan.

“Cho nên ngươi ghi hận trong lòng, giết cả hai người bọn họ?” Tiêu Chiến đột nhiên cười lạnh một tiếng, đem ảnh chụp tại hiện trường phát hiện vụ án của Dương Giác và Bạch Khiết cho Phương Húc xem.

Nghe Tiêu Chiến nói, Phương Húc ngây ngẩn người, hắn nhìn ảnh chụp Tiêu Chiến đặt trên bàn, sợ đến mức không ngồi trên ghế, ngã xuống đất.

“Ngồi xuống!” Nhìn thấy bộ dạng nhát gan của Phương Húc, Tiêu Chiến không giúp hắn, mà nghiêm nghị nói.

Phương Húc hiển nhiên bị dọa sợ, khuôn mặt vàng như nến lúc này có chút tái nhợt, run rẩy ngồi xuống, hai mắt mở to, vẫn cúi đầu, ánh mắt không tập trung, trạng thái vô cùng hoảng loạn.

“Cho nên ngươi giết hai người bọn họ?” Tiêu Chiến cầm tấm ảnh trên bàn, đưa ra trước mặt Phương Húc.

"Không có, không có! Tuyệt đối không thể nào, cảnh sát, cảnh sát!" Nói xong, muốn đứng lên nắm tay Tiêu Chiến, kết quả bị Tiêu Chiến trừng mắt, thành thật ngồi xuống.

“Tại sao ngươi và Dương Giác lại chia tay?” Tiêu Chiến ngữ khí bình thản nói, Phương Húc như vậy, trừ phi tâm thần phân liệt, nếu không sẽ không phạm phải loại phạm tội IQ cao này.

Vết thương của nạn nhân rất gọn gàng, chứng tỏ lúc hung thủ ra tay tố chất tâm lý rất cao, làm rất vững vàng, nhưng phải nhớ kỹ mọi dấu vết, tìm địa điểm vứt xác thích hợp, tố chất tâm lý của Phương Húc không có khả năng làm những điều này.

"Cô ta ghét tôi uống rượu, đánh bạc, tôi không có công việc, còn thích đánh nhau, cô ta không thể chịu đựng được tôi nữa nên chia tay." Khi Phương Húc nói đến đây, ngữ khí có chút xấu hổ.

“Ngươi và Bạch Khiết có quan hệ gì?” Tiêu Chiến nghe xong, trên mặt không có biểu cảm dư thừa, làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì.

“Tôi không quen Bạch Khiết, chính Bạch Khiết luôn ra mặt thay Dương Giác, thường xuyên mắng chửi tôi, còn thường xuyên xem thường tôi, khuyên Dương Giác chia tay với tôi.” Phương Húc cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Tiêu Chiến. Hắn cùng lắm là đánh cho hả giận, cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn, bình thường giết gà còn sợ, làm sao có gan đi giết người.

“Cảnh sát, thật sự không phải tôi!” Phương Húc có chút sốt ruột nói, hai tay liên tục chà xát vào nhau.

"Có phải ngươi hay không, chúng tôi tự có phá đoán." Tiêu Chiến không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phương Húc, tuy nhiên thoạt nhìn bên ngoài Phương Húc không giống là hung thủ, nhưng đây là người tình nghi duy nhất bọn hắn có thể tìm tới, đương nhiên phải cẩn thận hơn một chút. Hơn nữa buổi tối ngày Dương Giác và Bạch Khiết biến mất, Phương Húc không có chứng cứ ngoại phạm, nói ở nhà một mình chơi game, cho nên rốt cuộc Phượng Húc có nói dối hay không, bọn hắn không biết.

Phương Húc ngồi phịch xuống ghế, hắn không hiểu pháp luật, cho rằng Tiêu Chiến sẽ không phán hắn tử hình.

Tiêu Chiến yêu cầu Ngô Hải Lâm giam giữ Phương Húc, hắn đi phía sau vừa xem ghi chép.

Thời điểm ra khỏi phòng thẩm vấn, hắn nhìn thấy Vương Nhất Bác đứng dựa vào hành lang, Vương Nhấy Bác đã thay bộ âu phục, khoác lên mình bộ quần áo thoải mái thường ngày, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi cúi xuống, bên cạnh có thể nhìn thấy lông mi dài nhấp nháy, ban ngày là bá đạo Tổng giám đốc công ty nói một không hai, rõ ràng là cún con chưa cai sữa.

Phương Húc cho là tử kỳ của mình đang đến gần, Tiêu Chiến muốn vu oan giá họa, nhưng nhìn thấy Vương Nhất Bác trước mặt, bản tính lưu manh của hắn không thay đổi, lập tức đem chuyện giam giữ ném ra sau đầu, hướng Vương Nhất Bác thổi một tiếng sáo, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu...

Vương Nhất Bác nghe tiếng huýt sao, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy người thổi gầy như que củi, vẻ mặt hèn mọn nhìn cậu, khổ sở nhìn hắn, Vương Nhất Bác nhíu đôi mày thanh tú, không đợi cậu có phản ứng, liền nhìn thấy Tiêu Chiến đen mặt, tát vào đầu người đàn ông kia một cái.

Ngô Hải Lâm sợ bị Tiêu Chiến đánh, lập tức đưa Phương Húc đi như chạy trốn, lúc đi ngang qua Vương Nhất Bác vội vàng lên tiếng chào, cậu ta thậm chí không dám nhìn Vương Nhất Bác, bạn nhỏ của lão đại nhà mình, cậu ta còn không dám nhìn.

“Đây có tính là vi phạm kỷ luật không?” Vương Nhất Bác đi về phía Tiêu Chiến, cười ngọt ngào.

“Em biết, anh biết, trời biết đất biết, anh xem ai dám nói loạn cắt lưỡi.” Tiêu Chiến ghé vào tai Vương Nhất Bác nói, xem bộ dáng của Vương Nhất Bác, hẳn là thu thập xong tâm tình, hắn cũng thức thời không nhắc đến chuyện ban ngày, Vương Nhất Bác chịu nói với hắn, hắn đã thấy rất đủ rồi, hắn không thể vạch trần vết sẹo của Vương Nhất Bác nữa. Còn người gửi món đồ đó, để hắn đi tìm.

“Vụ án có tiến triển gì mới không?” Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến đến văn phòng đội hình sự. Cậu ngủ một giấc sau khi tỉnh dậy đã khá hơn nhiều, người gửi đồ vật kia ở trong tối, bọn hắn ở ngoài sáng, bọn hắn chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, dù sao cũng không gấp được, tính Vương Nhất Bác vốn thuộc về sống ở đâu theo phong tục ở đó, cũng không buồn lo vô cớ, cho nên cậu có ý định xem trước, hiện tại Tiêu Chiến ở bên cạnh cậu, cậu không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Cho nên sau khi tan họp cậu lập tức đến gặp Tiêu Chiến.

“Vẫn chưa có, anh còn định để bọn họ kiểm tra camera một lần nữa.” Về đến văn phòng, Tiêu Chiến đặt bảng ghi chép lên bàn.

“Vậy em mời anh đi ăn cơm!” Vương Nhất Bác nói, đã đến giờ ăn tối rồi, vụ án có gấp cũng không thể gấp được, còn cơm là phải ăn.

“Được!” Tiêu Chiến do dự một chút, tuy vụ án này rất quan trọng, nhưng trước mắt manh mối vẫn đang điều tra, hắn vừa vặn có thể đi ăn cơm một chút, sau đó lại trở về đổi ca, để các đội viên khác đi ăn.

.....

Mời cơm tối, Vương Nhất Bác đương nhiên sẽ chọn một nhà hàng cao cấp, không vì cái gì khác, coi như là khao Tiêu Chiến.

Lần này Vương Nhất Bác không để Tiêu Chiến lái xe, mà nhờ Thư ký Ngô đưa bọn họ đến đó, tuy nhà hàng ở khu Đông Thành, nhưng vẫn cách xa Cục thành phố một chút.

Tiêu Chiến nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sau đó nhìn kính chiếu hậu trong xe, chỉ có thể nhìn thấy một góc áo của Vương Nhất Bác, xe sang trọng không tốt chút nào, ghế sau quá rộng, hắn và Vương Nhất Bác ngồi bên cửa sổ, ở cạnh nhau, mà Tiêu Chiến cảm thấy ở giữa vẫn có thể thêm hai người.

Tiêu Chiến liếc nhìn Thư ký Ngô, phát hiện anh ta lái xe không liếc mắt, Tiêu Chiến lập tức gục xuống ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, chạm tới Vương Nhất Bác.

Cảm nhận được Tiêu Chiến đến gần, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn, thấy Tiêu Chiến vẻ mặt thuần lương đang mỉm cười với mình, Vương Nhất Bác không nói gì, sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, coi như chấp nhận hành vi ngồi gần của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác quay đầu sang chỗ khác, nhếch miệng, có chút không vui, bọn họ ở bên nhau không nhiều, bạn nhỏ của hắn còn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, phong cảnh đẹp hơn hắn sao?

Nghĩ đến đó, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cười xấu xa, sau đó duỗi một tay ra, ôm eo Vương Nhất Bác từ phía sau.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến ôm eo lại càng hoảng sợ, quay đầu trừng Tiêu Chiến, như muốn nói hắn phát điên cái gì.

Tiêu Chiến cười xấu xa, thừa dịp Vương Nhất Bác không kịp phản ứng, nhanh chóng nắm lấy hai tay Vương Nhất Bác, giữ chặt, sau đó tiến lại gần Vương Nhất Bác.

Nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến, trong lòng Vương Nhất Bác có dự cảm không lành, còn chưa kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã nắm lấy tay cậu, còn giữ rất chặt, nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến ngày càng gần, Vương Nhất Bác vội vàng nghiêng đầu, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe, "Tiêu Chiến, anh điên rồi? Thư ký Ngô vẫn còn ở phía trước."

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Thư ký Ngô, thấy Thư ký Ngô vẫn đang nghiêm túc lái xe, như thể không nghe thấy động tĩnh ở ghế sau.

Tiêu Chiến từ đáy lòng khen Thư ký Ngô thật hiểu chuyện, sau đó nhẹ nhàng nói vào tai Vương Nhất Bác: “Yên tâm, anh ta sẽ giả vờ như không biết."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng liếm vành tai của Vương Nhất Bác, dùng lưỡi chậm rãi miêu tả vành tai của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác dường như cảm nhận được một luồng điện chạy từ bàn chân lên đại não, xúc cảm nhỏ đó lập tức phóng đại, cậu cảm giác miệng Tiêu Chiến cắn vào cổ mình, hơi thở phả vào cổ ngứa ngáy.

Tiêu Chiến thành kính ngửi mùi thơm dễ chịu của Vương Nhất Bác, sau đó bàn tay lặng lẽ luồng vào góc áo, vuốt ve vòng eo mịn màng của cậu, Tiêu Chiến khó hiểu, tại sao một cậu trai lại có thể hoàn hảo như vậy? Trưởng thành đẹp, thân hình đẹp, làn da đẹp, làm sao những cô gái khác chịu nổi? Cảm nhận được bàn tay Tiêu Chiến thò vào áo mình, Vương Nhất Bác mở to hai mắt nhìn, nhưng cậu không dám kêu ra tiếng, sợ Thư ký Ngô nghe được, nếu không thì rất xấu hổ.

Đôi tay của Tiêu Chiến dường như không còn hài lòng với vòng eo nữa, muốn khám phá những nơi sâu hơn.

Vương Nhất Bác bình thường thích mặc đồ thể thao, hôm nay cũng mặc quần thể thao rộng, Tiêu Chiến có thể dễ dàng mở quần của Vương Nhất Bác, tay hắn di chuyển lên xuống, cảm nhận được cặp mông mềm mại kia, xúc cảm này khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, suýt chút nữa để Tiêu Chiến thú tính hóa, Vương Nhất Bác đỏ bừng mặt, Tiêu Chiến thật sự càng ngày càng càn rỡ, cậu cảm giác tay Tiêu Chiến đang xoa nắn mông của mình, lập tức tạo ra một tiếng động, nghiêm túc nói: "Tiêu Chiến! Đủ rồi!"

Bất lực, Tiêu Chiến đành phải đưa tay ra, cố tình giả vờ ủy khuất nói: "Chúng ta vốn không có nhiều thời gian gặp mặt, em còn không thân mật với anh."

Vương Nhất Bác thực sự muốn đánh Tiêu Chiến, thoáng một phát cậu đã đến Cục thành phố, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy thời gian quá ít, nhưng nhìn ánh mắt ủy khuất của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không dám nói nặng lời, chỉ có thể mềm lòng, "Anh muốn thế nào?"

Tiêu Chiến đạt được mục đích nở nụ cười, “Vậy sau này chúng ta ngủ chung có được không?” Mắt thấy Vương Nhất Bác định mở miệng từ chối, Tiêu Chiến nói trước: “Em yên tâm, trước khi có sự đồng ý của em, anh tuyệt đối sẽ không làm gì em.”

Vương Nhất Bác nghi ngờ nhìn Tiêu Chiến, đang tự hỏi lời nói của Tiêu Chiến có đáng tin cậy, dù sao mấy ngày này ở chung, cậu nghiêm túc nghi ngờ Tiêu Chiến, chính là ham muốn thân thể của cậu.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không nói chuyện, lập tức làm một động tác thề, dùng ánh mắt chân thành nhìn Vương Nhất Bác, "Anh thề, được không? Nhất Bác~"

Lại tới nữa, Tiêu Chiến bắt đầu nũng nịu, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đẩy Tiêu Chiến ra, ý bảo hắn tránh xa một chút.

Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, cười toe toét như một chú thỏ, bạn nhỏ nhà hắn đơn thuần như vậy, còn dễ mềm lòng, ở cùng phòng, muốn làm gì, còn không phải do hắn định đoạt sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro