Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn nhỏ ngoan, đừng khóc

Hàn Thụy rời đi không lâu tiệc tối cũng kết thúc, mỗi người đều có chút thu hoạch dù ít hoặc nhiều.

Hàn Thiếu Công mang theo một đám người rời đi, người bên trong đều là đối tác lâu năm của Tập đoàn Hoa Đông, xem như châu chấu trên cùng một con thuyền, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.

Quan trọng nhất là những người này đều là người phụ trách công ty đầu rồng ở Thành phố Z, Tập đoàn Hoa Đông là một trong số công ty thành công nhất trong nước, đối tác đương nhiên không hề yếu. Hào Lệ muốn có được chỗ đứng trong nước, nhất định phải có một chân ở Thành phố Z, Thành phố Z là trung tâm kinh tế của cả nước, nếu ở Thành phố Z làm ra thành tích, khoảng cách mục tiêu sẽ không xa.

Cho nên Vương Nhất Bác phải nắm bắt cơ hội này thật tốt, giống như tụ họp mấy đại lão này cùng một chỗ, thực sự ít càng thêm ít.

Dù đã được Hàn Thiếu Công mời, nhưng Vương Nhất Bác hiểu, trước mắt cậu chỉ là người ngoài, chỉ vì cái trước mắt quá mức không tốt, đem mục đích của mình đặt bên ngoài.

Vương Nhất Bác không ngồi cùng xe với Hàn Thiếu Công, mà để Thư ký Ngô lái xe phía sau bọn họ.

Trong xe, Vương Nhất Bác gửi một tin nhắn cho Tiêu Chiến nói hôm nay mình sẽ về nhà muộn.

Chỉ vài giây Tiêu Chiến đã phản hồi, trả lời một câu đã biết, còn dặn Vương Nhất Bác uống ít một chút.

Vương Nhất Bác tắt máy, suy nghĩ xem kế tiếp cậu sẽ làm gì, mới lộ ra cậu không cố ý như vậy.

Đến câu lạc bộ Lam Thiên, Vương Nhất Bác xuống xe, cài lại cúc áo trên âu phục một lần nữa. Đây là lần đầu tiên cậu đến câu lạc bộ Lam Thiên, không hổ là câu lạc bộ tư nhân xa hoa nhất Thành phố Z, trang trí lộng lẫy, nhưng không làm cho người ta cảm thấy tầm thường, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy rất có phong cách.

Vương Nhất Bác theo hương dẫn của nhân viên phục vụ bước vào một chiếc ghế lô, đám người Hàn Thiếu Công đã gọi rượu, vậy mà tất cả đều là rượu mạnh, loại tình huống nói chuyện làm ăn này, không thể tránh khỏi uống rượu.

Uống rượu là vì tiếp thêm sinh động cho bầu không khí, suy cho cùng, khi uống quá nhiều kích thích tuyến thượng thận tiết ra quá mức, con người sẽ trở nên hưng phấn, khi nói chuyện cũng sẽ không có những lời lẽ khách sáo giả tạo, muốn nói gì thì nói, cuối cùng ngươi là chính nhân quân tử, hay sói đội lốt cừu, sau khi uống rượu, tự nhiên vừa nhìn sẽ rõ ràng.

Hàn Thiếu Công nhìn thấy Vương Nhất Bác đến, liền bước tới, giới thiệu Vương Nhất Bác với từng vị cổ đông và Tổng giám đốc có mặt.

Hầu hết những người có mặt đều là tiền bối của Vương Nhất Bác, thậm chí còn lớn tuổi hơn Vương Thiên Hạo, vì vậy Vương Nhất Bác rất lễ phép bắt tay, cúi đầu với bọn họ.

“Tiểu Vương tổng thực sự là tuổi trẻ tài cao.” Vương Nhất Bác vừa ngồi xuống, nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi tiến đến trước mặt cậu, tay cầm một ly rượu.

Vương Nhất Bác hiểu ý của ông ta, cầm chai whisky trên bàn rót nửa ly, cụng ly với người trước mặt, uống một hơi cạn sạch.

Rượu cay kích thích cổ họng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hơi nhíu mày khó chịu. Vương Nhất Bác tự xưng tửu lượng không tệ, nhưng không thường xuyên uống rượu, bây giờ đột nhiên uống một hơi rượu mạnh như vậy, quả thực có chút khó chịu.

Người đàn ông trước mặt nói một câu tiểu Vương tổng vui vẻ, sau đó uống cạn ly rượu trong tay, sau đó trở về vị trí của mình.

Vương Nhất Bác biết, người đàn ông vừa nãy chỉ đến thử cậu, muốn thăm dò thái độ và thành ý hợp tác của cậu.

Mỗi người ở đây đều là lão hồ ly, làm sao không nhìn ra tình hình hiện tại của Tập đoàn Hào Lệ. Ở nước ngoài, Tập đoàn Hào Lệ cực kỳ hưng thịnh, những công ty ở nước ngoài của bọn họ đương nhiên không sánh bằng Hào Lệ, nhưng trong nước, đây mới là địa bàn của bọn họ, Hào Lệ là khách từ ngoài đến, một người ngoài lại muốn đặt chân ở địa bàn nhà mình, không có "người địa phương" bọn họ trợ giúp, Hào Lệ ở trong nước sợ là không dễ gì hòa nhập.

Những công ty này thành lập tương đối lâu, đã sớm ôm một đoàn với nhau, thói quen phân chia thị trường, đã từng làm mưa làm gió trên thị trường, hiện tại đột nhiên xuất hiện đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào đối thủ không biết tốt xấu này, suy nghĩ liệu hạ gục, hay lôi kéo về phe của mình.

Hào Lệ gia nhập vòng trong này cũng không dễ, không tỏ ra một chút thành tâm, vòng tròn này làm sao có thể yên tâm tiếp nhận ngươi, vạn nhất mọi người cùng liên hợp áp bức, Hào Lệ chỉ có thể tuyệt vọng trốn trở về Mỹ.

Tập đoàn Hào Lệ tuy hình thức không tốt, nhưng cũng không phải quá tệ, Vương Thiên Hạo những năm qua rất chú ý đến thị trường trong nước, mấy năm nay Hào Lệ vẫn có một ít vốn liếng, ít nhất để cho Vương Nhất Bác có tự tin đàm phán, không đến mức quá bị động.

Những ngày này Vương Nhất Bác ở công ty nhìn đúng là Vương Thiên Hạo để cậu "tự tin", những thứ này có thể lợi dụng tốt, Hào Lệ ở Thành phố Z, thậm chí là trong nước, tuyệt đối có thể đứng vững.

Bên trong một hồi lại một trận thăm dò, Vương Nhất Bác tuy không muốn uống rượu, nhưng có đôi khi thật sự không thể tránh được. Thời điểm tiệc tối cậu không ăn nhiều, cùng Hàn Thụy nói chuyện phiếm, bây giờ Vương Nhất Bác cảm thấy bụng nóng như lửa đốt, nhưng cậu vẫn không thể biểu lộ ra ngoài.

Hàn Thiếu Công ở một bên nhìn Vương Nhất Bác, anh nhìn Vương Nhất Bác một ly lại một ly vui vẻ uống rượu, anh thực sự có một chút băn khoăn, nhưng anh hiểu nếu Hào Lệ muốn hợp tác với bọn họ, muốn hòa nhập vào vòng tròn của bọn họ, Vương Nhất Bác phải làm một chút chân thành.

Lúc đó, cha anh giữ anh lại, chính là nói với anh, đưa Vương Nhất Bác đi gặp những người bạn kia, cho nên Hàn Thiếu Công mới đưa Vương Nhất Bác đến câu lạc bộ Lam Thiên.

Nhưng nhìn tư thế đêm nay, tựa hồ cậu đã mất khống chế, có thể những cổ đông và Tổng giám đốc này nhìn thấy Vương Nhất Bác còn trẻ, lại vừa mới bước vào giới kinh doanh, hoặc đỏ mắt vì Vương Nhất Bác được Hàn Thụy chú ý, cho nên huyên náo quá mức một chút, liên tục rót rượu cho Vương Nhất Bác.

Hàn Thiếu Công nghe nói một vài cổ đông bên cạnh thảo luận về Vương Nhất Bác, lời nói đều là từ ngữ tục tĩu, may mắn Vương Nhất Bác là công tử của Tập đoàn Hào Lệ, những người này có tà tâm cũng không có tặc làm, ngoại trừ rót rượu cho Vương Nhất Bác, kể một số chuyện công việc, mặt khác cũng là bình thường, nếu không Hàn Thiếu Công không biết đêm nay phải thu xếp thế nào.

Vương Nhất Bác ánh mắt đã bắt đầu tan rã, sắc mặt cũng bắt đầu ửng hồng, ý thức của cậu cũng bắt đầu không tỉnh táo, nhìn miệng của người trước mặt động, nhưng âm thanh lại rất mơ hồ, Vương Nhất Bác cảm thấy mình đã say.

Đau dạ dày khiến Vương Nhất Bác có chút tỉnh táo, bữa rượu hôm nay uống không uổng phí, rốt cuộc cậu đã mở ra một lỗ hổng trong giới kinh doanh Thành phố Z phòng thủ kiên cố, sau này cậu tự nhiên sẽ có nhiều thời gian chậm rãi cùng bọn họ hao tổn, chỉ cần có chìa khóa này, Vương Nhất Bác có tự tin, cậu có thể tạo cho Hào Lệ một chỗ đứng vững chắc.

Vương Nhất Bác là một người cố chấp như vậy, nếu cậu đã lựa chọn tiếp quản công ty, vậy phải đạt được tốt nhất, làm được trình độ cực cao, chỉ cần cậu nhận định sự việc, mặc kệ bao lâu cũng không thay đổi.

Lợi dụng lúc sơ hở, Vương Nhất Bác lấy từ trong túi ra một viên thuốc dạ dày, cậu ở trên xe đã đoán trước được tình huống bữa tiệc, sớm yêu cầu Thư ký Ngô chuẩn bị thuốc dạ dày cho mình.

Sau khi nuốt thuốc vào dạ dày, tác dụng của thuốc đến rất nhanh, nhưng không có cảm giác đau đớn, Vương Nhất Bác cảm thấy đầu mình càng choáng váng, cậu muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng vừa đứng lên, thân thể bất giác lảo đảo, cảm giác trời đất quay cuồng.

Hàn Thiếu Công thấy Vương Nhất Bác không đứng vững, vội vàng giữ tay Vương Nhất Bác một chút, giúp Vương Nhất Bác ổn định, sau đó ôn nhu nói: "Cậu không sao chứ?"

Vừa mới thoáng một cái, Vương Nhất Bác cảm thấy choáng váng không đi được, nhưng cậu vẫn lắc đầu, tránh tay của Hàn Thiếu Công, một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, tựa lưng vào sô pha.

Thấy Vương Nhất Bác thực sự say, Hàn Thiếu Công yêu cầu các cổ đông và Tổng giám đốc trở về, mọi người đêm nay bàn luận cũng không xê xích gì nhiều.

Hàn Thiếu Công tiễn từng Tổng giám đốc lên xe, đây là lời dạy của cha anh đối với anh, cho nên ấn tượng đầu tiên về Hàn Thiếu Công của những người trong ngành là khiêm tốn lễ phép.

Sau khi đưa mọi người đi, Hàn Thiếu Công vội vàng trở lại phòng, nhìn Vương Nhất Bác ngủ say trên ghế. Vương Nhất Bác lúc ngủ cũng không có lạnh lùng như trước, nhất là sau khi uống rượu hai má ửng hồng, tựa như thiên sứ hạ phàm, bởi vì quá hiếm lạ, khiến người ta không nhịn được muốn chiếm tiện nghi một phen.

Hàn Thiếu Công siết chặt tay, hít sâu một hơi, đi tới nhẹ nhàng lay tay Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, nhà của cậu ở đâu, hay tài xế của cậu ở đâu, có muốn tôi đưa cậu về không?"

Vương Nhất Bác bực mình đập tay Hàn Thiếu Công, tự lẩm bẩm: "Tôi muốn tìm Chiến ca!"

“Chiến ca?” Hàn Thiếu Công nghi ngờ hỏi, trong bọn họ có ai tên Chiến ca sao?

Đúng lúc, điện thoại của Vương Nhất Bác để trên bàn vang lên, Hàn Thiếu Công nhìn thoáng qua, hóa ra là Chiến ca mà Vương Nhất Bác nói.

Hàn Thiếu Công nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn vào điện thoại của cậu, được giáo dục hơn hai mươi năm Hàn Thiếu Công không cho phép mình làm như vậy, nhưng Vương Nhất Bác đã say bất tỉnh nhân sự, Hàn Thiếu Công nhấc điện thoại, vừa nhận cuộc gọi đã nghe người kia vội vàng gọi một tiếng bạn nhỏ.

Hàn Thiếu Công sửng sốt một chút, sau đó hắng giọng nói: "Tôi là Hàn Thiếu Công, Nhất Bác ở câu lạc bộ Lam Thiên uống say, nói muốn anh tới đón."

Bên kia dừng lại một chút, sau đó nói lập tức sẽ tới, liền vội vàng cúp điện thoại.

Trong lúc chờ đợi Tiêu Chiến, Hàn Thiếu Công lấy áo vest khoác lên người Vương Nhất Bác, cứ như vậy yên lặng nhìn Vương Nhất Bác, anh phát hiện nam hài tử này quá đặc biệt, gần bùn không nhiễm bùn, khí chất trên người thật sự quá sạch sẽ, Hàn Thiếu Công cho rằng đêm nay Vương Nhất Bác tới Lam Thiên, chắc chắn sẽ bị mấy lão hồ ly này trêu chọc, dù sao lúc trước anh dưới sự trợ giúp của cha, mới thuận lợi tiếp quản công ty.

Còn Vương Nhất Bác cứ một mình như vậy, đơn thương độc mã xông về phía trước, xâm nhập vào vòng tròn của bọn họ, vậy mà không nhiễm một hạt bụi, là anh xem thường nam hài này, nam hài này quá thông minh, tiến lùi có độ, có người không tự chủ tiến vào bẫy của cậu. Hiểu đời mà không khôn khéo, Hàn Thiếu Công cảm thấy đây là từ thích hợp nhất để hình dung Vương Nhất Bác.

Không lâu sau, Chiến ca trong miệng Vương Nhất Bác đã đến, Hàn Thiếu Công nhận ra, hắn chính là người đi theo Vương Nhất Bác ngày hôm đó.

Người đàn ông cảm ơn anh, sau đó trả lại áo khoác cho anh, phủ thêm áo của mình cho Vương Nhất Bác, ôm Vương Nhất Bác rời đi. Vương Nhất Bác ở trong ngực người đàn ông, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.

Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, Hàn Thiếu Công không ghen tị mà càng thêm hâm mộ, anh hâm mộ người đàn ông này có thể được sủng ái Vương Nhất Bác, cũng hâm mộ Vương Nhất Bác có thể tự do theo đuổi người mình yêu.

Không giống anh, lớn lên từng bước, quỹ đạo cuộc đời, từ khi được sinh ra, cha đã lên kế hoạch hoàn hảo cho anh, anh muốn học gì, tương lai muốn làm gì, thậm chí trở thành người như thế nào, cha đã sắp xếp xong xuôi, anh chỉ cần làm theo là được. Sự thật chứng minh, cha dạy bảo rất thành công, tất cả mọi người đều khen ngợi ông, nói ông là quân tử hiếm có trong thời đương đại, đúng vậy, anh nên cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn không vui nổi, bởi vì, giống như anh đánh mất chính mình.

......

Khi Tiêu Chiến nhìn tin nhắn của Vương Nhất Bác nói tối nay về muộn, hắn thực sự có chút lo lắng, quả nhiên, lo lắng của hắn là chính xác. Đã hơn một giờ, Tiêu Chiến gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác không trả lời.

Sau đó, Tiêu Chiến gọi điện thoại, nhưng Vương Nhất Bác không nghe máy, Tiêu Chiến không ngừng đi đi lại lại trong văn phòng, lòng càng ngày càng sốt ruột, hắn cố gắng thực hiện một cuộc gọi nữa, cuối cùng cuộc gọi đã thông, nghe giọng nói xa lạ, còn nói Vương Nhất Bác uống say.

Tiêu Chiến nhớ rõ Hàn Thiếu Công này, lúc trước từng gặp ở nhà hàng, nhớ tới ánh mắt người này nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến rất lo lắng, lập tức lái xe đến câu lạc bộ Lam Thiên, còn suýt chút vượt đèn đỏ.

Khi đến câu lạc bộ, Tiêu Chiến báo tên Vương Nhất Bác, nhân viên phục vụ để hắn đi lên, vừa bước vào phòng đã thấy Vương Nhất Bác nằm trên ghế ngủ say, nam nhân kia cứ nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác như vậy, Tiêu Chiến có chút tức giận, nhưng rất may mắn nam nhân này chỉ nhìn, không làm gì cả.

Tiêu Chiến lễ độ cảm ơn Hàn Thiếu Công, ôm bạn nhỏ nhà hắn rời đi. Có thể là nhóc con này biết hắn đến, ở trong ngực hắn không thành thật chút nào, lẩm bẩm, thì thào nói khó chịu.

Sắc mặt Tiêu Chiến có chút đen, coi như một mình đến câu lạc bộ này, còn dám uống nhiều rượu như vậy, Vương Nhất Bác vẫn có thể nguyên vẹn đi ra, Tiêu Chiến thực sự cảm ơn trời đất, đứa nhỏ này quá không nghe lời, đem lời hắn nói uống ít một chút như gió thoảng bên tai.

Đặt Vương Nhất Bác vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn, chỉnh quần áo cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đi đến ghế lái lái xe.

Trong xe, Vương Nhất Bác hẳn là thật sự say, mới không thành thật một chút, ném áo Tiêu Chiến đắp cho cậu xuống đất, sau đó dùng giọng sữa nói, "Chiến ca, em rất khó chịu~"

Tiêu Chiến lái xe, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của bạn nhỏ nhà mình, đôi môi hồng hào, đôi chân thẳng tắp, còn có cái kia như ẩn như hiện, còn mang theo giọng sữa làm nũng, Tiêu Chiến cảm thấy mình cần nghe thanh tâm âm.

......

Trong dày vò, Tiêu Chiến nhanh chóng lái xe về nhà, sau đó ôm Vương Nhất Bác, mở cửa nhà mình, đặt Vương Nhất Bác lên giường.

Cảm nhận được chiếc giường êm ái, Vương Nhất Bác bắt đầu cởi quần áo, ném chiếc áo khoác đắt tiền xuống đất, sau đó cởi thắt lưng, kéo quần của mình.

Tiêu Chiến vội vàng nắm lấy tay Vương Nhất Bác, hắn ở trên xe đã nhịn rất khó chịu, hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ gì, nếu nhìn cảnh "thoát y" này, Tiêu Chiến cũng không dám cam đoan mình sẽ làm ra chuyện gì.

Vương Nhất Bác nghi ngờ nhìn Tiêu Chiến nắm tay mình, nói nhỏ: "Sao anh lại nắm tay em, em muốn cởi quần áo đi ngủ."

Tiêu Chiến chắc chắn một trăm phần trăm Vương Nhất Bác say, nếu không Vương Nhất Bác trong trạng thái tỉnh táo, sẽ không làm nũng như một đứa trẻ với hắn.

“Em… em có làm được không?” Tiêu Chiến nhìn đôi mắt mê ly của Vương Nhất Bác, bởi vì Vương Nhất Bác quá trắng, uống rượu xong hai mắt đỏ hoe, giống như vừa bị “bắt nạt”.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu, nói với Tiêu Chiến, "Nhất Bác có thể làm một mình!"

Tiêu Chiến buông tay, quay đầu lại mắt không thấy, trong lòng yên tĩnh, nhưng sợ Vương Nhất Bác uống say không cẩn thận đụng trúng mình, Tiêu Chiến ngồi ở cuối giường không rời đi, mà nghe âm thanh sột soạt Vương Nhất Bác đang thay quần áo ở sau lưng, trong đầu của Tiêu Chiến đã tràn ngập hình ảnh rồi, đây là kiểu đối xử vô nhân đạo nhất!

Chờ rất lâu Vương Nhất Bác vẫn chưa thay quần áo xong, một mình ngồi trên giường, khó chịu mặc bộ đồ ngủ, "Cái nút này, sao không cài được!"

Tiêu Chiến do dự một lúc, sau đó quay đầu, nhìn Vương Nhất Bác đang vụng về cài cúc áo bộ đồ ngủ, cơ bản không có nút áo nào đúng, loáng thoáng lộ ra một chút da thịt trắng nõn, còn không bằng không mặc, còn cấm dục như vậy, càng làm người ta suy nghĩ xa xôi.

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nắm tay Vương Nhất Bác, "Tiểu ngốc tử, em cài sai nút rồi."

Vương Nhất Bác say rượu cực kỳ không hợp tác, vốn không thể cài cúc có chút cáu kỉnh, bây giờ còn nghe có người mắng cậu đồ ngốc, Vương Nhất Bác không thể chịu đựng được, bổ nhào lên người Tiêu Chiến, sau đó cắn yết hầu Tiêu Chiến, nhìn xem, bây giờ không nói được gì rồi, ai bảo Tiêu Chiến nói cậu là đồ ngốc.

Toàn thân Tiêu Chiến đông cứng lại, yết hầu nam nhân có thể tùy tiện chạm vào sao? Bộ đồ ngủ của Vương Nhất Bác còn chưa cài cúc áo xong, làn da trần trụi cứ như vậy kích thích ánh mắt của Tiêu Chiến, áp vào ngực hắn, mùi sữa trên người Vương Nhất Bác bị rượu bao phủ, hơi rượu này dường như cũng làm cho Tiêu Chiến say rồi.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến bất động, cảm thấy Tiêu Chiến đã bị dạy dỗ, không dám nói cậu là đồ ngốc nữa, cho nên cậu buông yết hầu của Tiêu Chiến ra, nhưng thấy yết hầu đẹp mắt như vậy lưu lại dấu răng của cậu, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy áy náy, vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Tiêu Chiến lúc này triệt để không nhịn được, trong mắt nổi lên đều là tình dục. Hắn ôm eo Vương Nhất Bác, trở tay đè Vương Nhất Bác xuống giường, Vương Nhất Bác quá gầy, hai cổ tay bị Tiêu Chiến dễ dàng nắm trong tay, đặt lên đỉnh đầu Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nghi ngờ nhìn Tiêu Chiến, cậu không muốn hiểu, tại sao lúc đó, mình lại đột nhiên nằm trên giường nha?

Nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Vương Nhất Bác, dục vọng chinh phục trong lòng Tiêu Chiến lập tức bị kích thích, hắn vội vã hôn Vương Nhất Bác, mang theo một chút dồn dập và xâm chiếm, cạy mở hàm răng, ở trong miệng Vương Nhất Bác công thành đoạt đất, bên trong Vương Nhất Bác vẫn thoang thoảng vị rượu vang, khiến hắn đắm chìm.

Vương Nhất Bác uống say ý thức không còn tỉnh táo, nhưng bản chất hơn thua không cho phép cậu bị đè như thế, cho nên cậu cũng bắt đầu điên cuồng cắn vào môi của người ở trên người mình, trông như đang đánh nhau to, Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa, Tiêu Chiến vốn đã cho người kia suy nghĩ lâu như vậy, bây giờ đang nằm dưới thân hắn, Tiêu Chiến đương nhiên không thể cứ như vây buông tha cho cậu, hắn thô bạo cởi cúc áo của Vương Nhất Bác, hắn bắt đầu không ngừng xoa nắn hai khỏa đào nhỏ của Vương Nhất Bác, thân thể Vương Nhất Bác rất nhạy cảm, một lúc sau, liền có phản ứng.

Vương Nhất Bác vô thức rên rỉ, đầu óc cậu vốn không tỉnh táo, hiện tại bị mở ra như thế, chỉ cảm thấy đầu óc càng thêm hỗn loạn, lập tức rơi xuống thế hạ phong, cậu cảm giác cả người như đang lơ lửng.

Tiêu Chiến buông tha cho đôi môi sưng đỏ của Vương Nhất Bác, bắt đầu để lại hàng loạt vết đỏ trên cổ, Tiêu Chiến như để trả thù, cắn lên yết hầu của Vương Nhất Bác một cái, nghe được tiếng rên rỉ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hài lòng, liếm vào xương quai xanh thanh tú của Vương Nhất Bác.

Tiếp tục đi xuống, Tiêu Chiến ngậm quả anh đào bên phải của Vương Nhất Bác vào miệng, đầu lưỡi không ngừng chà xát, hàm răng day day nhẹ nhàng, Vương Nhất Bác không nhịn được hừ một tiếng, âm thanh như vậy chỉ khiến Tiêu Chiến càng hưng phấn, Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác giọng rất trầm, nhưng khi Vương Nhất Bác nhiễm tình, giọng nói của cậu giống như âm sữa, nghe đặc biệt êm tai, khiến người ta nhịn không được muốn làm cậu khóc.

Tiêu Chiến đi xuống, xoa xoa cơ bắp săn chắc mịn màng, một tay luồn vào trong bộ đồ ngủ của Vương Nhất Bác, nâng lên cặp mông mềm mại đàn hồi, Tiêu Chiến hung hăng nhào nặn một chút, Tiêu Chiến lại giữ một chút, ngón tay vừa tìm được nơi tư mật, chật hẹp khô ráo, đây là nơi chưa từng có ai khám phá qua, Tiêu Chiến thực sự có chút hối hận, hắn không mua bôi trơn.

Nhưng đã đến bước này rồi, Tiêu Chiến không có ý định dừng lại, hắn nhìn thấy kem dưỡng da tay trên tủ đầu giường, Vương Nhất Bác đã mua mấy ngày trước, Tiêu Chiến lấy một ít vào bàn tay, sau đó dùng một ngón tay, cẩn thận thăm dò vào bên trong.

Cảm giác có dị vật xâm nhập vào cơ thể, hạ thân còn hơi đau nhói, khiến Vương Nhất Bác thanh tỉnh một chút, trong mắt hỗn loạn không ít, nhìn Tiêu Chiến như đang chôn vùi bên trong mình, không cần nghĩ, Vương Nhất Bác cũng biết Tiêu Chiến muốn làm cậu.

Xuất phát từ tôn nghiêm của một người đàn ông, Vương Nhất Bác sẽ không làm như vậy, cho nên Vương Nhất Bác bắt đầu vùng vẫy, nhưng rất nhanh Tiêu Chiến đã ấn chặt tay cậu, Vương Nhất Bác lúc này đã không còn sức lực, căn bản không thể thoát ra được.

Cảm giác được một ngón tay của Tiêu Chiến sắp đi vào, dưới thân đau nhức, lại có rượu khiến Vương Nhất Bác không đủ tỉnh táo, Vương Nhất Bác cười khổ, trong mắt ngấn nước nói đứt quãng: “Chiến... Chiến ca... em... em rất sợ."

Nghe Vương Nhất Bác nức nở, Tiêu Chiến lập tức bừng tỉnh, hắn bị váng đầu sao? Hắn đang làm gì vậy? Rõ ràng đã hứa với Vương Nhất Bác, chỉ cần Vương Nhất Bác không đồng ý, hắn sẽ không động vào cậu.

Tiêu Chiến vội vàng rút ngón tay ra, ôm Vương Nhất Bác vào lòng, Vương Nhất Bác khóc lê hoa đái vũ, làm thế nào cũng không ngăn được nước mắt, Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt tóc Vương Nhất Bác, "Xin lỗi, xin lỗi, là ca ca sai rồi, bé con ngoan, đừng khóc, đừng khóc. Ca ca sai rồi, ca ca sai rồi."

Vương Nhất Bác không ngừng khóc, giống như muốn trút bỏ mọi ủy khuất phải gánh chịu trong cuộc đời này. Tiêu Chiến vẫn kiên nhẫn dỗ dành cậu, còn thân mật giúp Vương Nhất Bác cài lại cúc áo ngủ.

Khóc một lúc, Vương Nhất Bác khóc mệt, dựa vào ngực Tiêu Chiến ngủ rồi. Tiêu Chiến nhẹ nhàng đặt Vương Nhất Bác xuống giường, kiểm tra một lần nữa, xác nhận Vương Nhất Bác không bị thương, có thể vừa rồi ngón tay phá vỡ cửa vào một chút, nhóc con làn da quá mềm, nhưng không có đại sự gì, sau đó cẩn thận đắp chăn bông, Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài, sau đó đi vào phòng tắm trong phòng khách tắm nước lạnh.

Xem ra muốn Vương Nhất Bác tiếp nhận, hắn vẫn còn một chặng đường dài phải đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro