Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Đội trưởng Tiêu, đây là thông tin do bộ phận kỹ thuật gửi tới.” Ngô Hải Lâm đưa điện thoại di động cho Tiêu Chiến.

Trên điện thoại di động là thông tin cá nhân của vị học trưởng kia, hắn tên là Hàn Kiệt, tốt nghiệp khoa Tâm lý học lâm sàng tại Đại học Stanford, hiện tại là chuyên gia ưu tú tại Bệnh viện Nhân dân số 1, ba tháng trước trở thành bác sĩ tâm lý tư nhân của Lâm Hiên, bởi vì thân phận của Lâm Hiên đặc biệt, bình thường đều đến nhà riêng hướng dẫn tâm lý cho Lâm Hiên.

Khi đến bệnh viện, Tiêu Chiến bước đến quầy lễ tân đưa thẻ cảnh sát của mình ra, "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, bác sĩ Hàn - Hàn Kiệt có phải đang làm việc ở bệnh viện, hiện tại có ở bệnh viện không?"

Quầy lễ tân có chút cảnh giác hỏi: "Đúng vậy, anh muốn tìm bác sĩ Hàn có chuyện gì?"

“Không có gì, chỉ muốn hỏi anh ta một vài chuyện có liên quan đến vụ án gần đây của chúng ta, chỉ là hỏi một số vấn đề bình thường.” Tiêu Chiến cười với cô gái ở quầy lễ tân.

“Được, tôi sẽ gọi cho bác sĩ Hàn hỏi một chút, xem bây giờ anh ấy đang ở đâu?” Nhân viên lễ tân đỏ mặt gọi Hàn Kiệt. "Cảnh sát, bác sĩ Hàn nói anh đến phòng khám bệnh ở phòng 902, tầng 9, tòa nhà B, đợi anh ấy, anh ấy sẽ đến ngay thôi."

Tiêu Chiến nói cảm ơn, mang theo Ngô Hải Lâm đến tòa nhà B, cửa phòng mở toang, không có ai bên trong, đây là một người một phòng độc lập, Tiêu Chiến không ngờ, Hàn Kiệt này còn trẻ như vậy, hắn ta thực sự cũng không tệ.

Tiêu Chiến liếc nhìn bày trí đồ đạc trong phòng làm việc, rất đơn giản, bên phải là một cách gian có rèm che lại, trên tường treo một đôi cầu thang đen trắng, nhìn lâu một chút sẽ cảm giác hoa mắt, dường như được thiết kế dựa theo chiếc nhẫn Mobius. Trên bàn làm việc là bức ảnh của Hàn Kiệt và một người phụ nữ trung niên, đang nhìn vào máy ảnh mỉm cười hạnh phúc. Loại ảnh chụp chung này được đặt ở nơi có thể nhìn thấy ngay khi ngẩng đầu lên, cho thấy nó rất quan trọng đối với Hàn Kiệt.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vừa dẫn tiểu học đệ làm quen với môi trường, cảnh sát, đã để các anh đợi lâu.” Hàn Kiệt từ ngoài cửa bước vào có chút vội vàng, bắt tay với Tiêu Chiến và Ngô Hải Lâm.

“Không sao, chúng tôi không đợi lâu.” Tiêu Chiến đánh giá Hàn Kiệt, mặc dù hắn đang cười, nhưng ánh mắt sâu không thấy đáy, ý cười cũng không có, Tiêu Chiến nhìn về phía sau, người đến còn có Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thực sự rất ngạc nhiên khi nghe tin có cảnh sát đến tìm Hàn Kiệt, nhưng không nghĩ người cảnh sát đó lại là Tiêu Chiến. Vốn dĩ cậu không muốn đi theo Hàn Kiệt, nhưng phòng làm việc của cậu vẫn chưa tu sửa xong, bệnh viện cũng không có nơi nào để đi, hơn nữa Hàn Kiệt nói mình có chút lo lắng khi lần đầu tiên bị cảnh sát thẩm vấn, hy vọng Vương Nhất Bác có thể đi cùng.

"Nào nào nào, cảnh sát, anh uống nước đi. Đây là học đệ của tôi Vương Nhất Bác, anh không ngại sự có mặt của cậu ấy chứ." Hàn Kiệt rót hai cốc nước đưa cho Tiêu Chiến và Ngô Hải Lâm.

“Không ngại, tôi cũng biết cậu ấy, có mấy câu cũng muốn hỏi cậu ấy, vừa vặn tiết kiệm thời gian.” Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác.

“Thật sao, không nghĩ Nhất Bác lại biết cảnh sát, thật không ngờ.” Hàn Kiệt sửng sốt một giây, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.

"Tôi là Tiêu Chiến, Đội trưởng Đội Hình sự Cục cảnh sát thành phố, đây là đồng sự của tôi, Ngô Hải Lâm, tôi cũng xin đi thẳng vào vấn đề. Lâm Hiên, một trong những bệnh nhân của anh, hôm nay được phát hiện đã chết tại nhà riêng, phán đoán sơ bộ của chúng tôi về thời gian tử vong của anh ta là từ hai mươi mốt giờ đến hai mươi ba giờ đêm qua, camera giám sát ngoài cửa tình cờ ghi lại hình ảnh anh đến nhà riêng của nạn nhân lúc mười chín giờ tối hôm qua, hiện tại đến gặp anh để hỏi tình huống tối hôm qua.” Tiêu Chiến cầm cốc nước dựa vào mép bàn, nhìn Hàn Kiệt đầy thích thú.

"Là... vậy sao? Chuyện này... là thật sao? Làm sao có thể... chuyện này làm sao có thể?" Hàn Kiệt sau khi nghe xong lời của Tiêu Chiến dường như rất sợ hãi, hắn gần như không thể đứng vững. “Xin lỗi, cảnh sát Tiêu, để tôi bình tĩnh lại.” Hàn Kiệt bước đến sô pha ngồi xuống, lấy tay che mặt.

Tiêu Chiến gật đầu, uống một ngụm nước, quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, vừa mới nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nghe được tin tức, đồng tử chấn động, không có phản ứng quá khích gì khác.

Cảm giác tầm mắt của hắn đang ở trên người mình, Vương Nhất Bác dời mắt khỏi Hàn Kiệt nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt Tiêu Chiến sâu thẳm đến nỗi cậu không thể nhìn thấu, không biết hắn đang nghĩ gì.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác dường như cũng bị khơi dậy ham muốn thắng thua, không ai nhường ai, ai cũng không chịu dời tầm mắt trước. Ngô Hải Lâm lén lút liếc nhìn Tiêu Chiến, rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, cậu cảm giác, cảm giác không khí có chút kỳ lạ, cậu bị kẹp ở giữa giống như bóng đèn 500w.

"Xin lỗi cảnh sát Tiêu. Lâm Hiên là bệnh nhân gần đây của tôi, hiệu quả trị liệu của anh ta ở đây khá hiệu quả, chiều hướng nóng nảy cũng được cải thiện rất tốt, anh ta tín nhiệm tôi, anh ta như một người bạn của tôi. Thuận tiện cho tôi hỏi một câu, là bị giết hay tự sát?” Giọng nói của Hàn Kiệt đã phá vỡ cuộc đối đầu không có khói thuốc súng.

“Không thể trả lời chi tiết vụ án.” Thực ra, Tiêu Chiến chỉ đào một cái hố nhỏ cho Hàn Kiệt, chỉ nói Lâm Hiên đã chết tại nhà riêng, không nói là tự sát hay bị giết, nhìn xem Hàn Kiệt có phải tự bạo hay không, lại không ngờ Hàn Kiệt trả lời cẩn thận như vậy.

“Dù thế nào đi nữa, tôi hy vọng cảnh sát Tiêu tìm ra sự thật càng sớm càng tốt.” Hàn Kiệt chân thành nhìn Tiêu Chiến, khóe miệng hiện lên một tia hối hận, khiến người ta không thể nhận ra một sai lầm nào, càng là người bình tĩnh, Tiêu Chiến cảm thấy càng khó đối phó.

"Không phiền anh phí tâm, tối hôm qua anh đến nhà Lâm Hiên làm gì?" Tiêu Chiến vẫn cầm cốc nước không ngừng nhìn Hàn Kiệt, trên mặt không để lộ ra một chút biểu cảm nào.

"Đêm qua như thường lệ, mười chín giờ tôi đến trị liệu tâm lý cho Lâm Hiên, anh ta vừa trở về sau khi quay phim ở thành phố S, gần đây vì công việc bận rộn, tâm trạng của anh ta có chút không ổn định, liền gọi điện cho tôi để chẩn đoán bệnh, tôi đưa cho anh ta thuốc an thần, tăng thêm liều lượng một số loại thuốc thường dùng, đến hai mươi giờ tôi rời khỏi căn hộ của anh ta. Nếu camera giám sát có thể ghi lại hình ảnh tôi đi vào, cũng sẽ ghi lại hình ảnh lúc tôi rời đi." Tiêu Chiến liếc nhìn Ngô Hải Lâm, Ngô Hải Lâm gật đầu. Cái người Hàn Kiệt này thực sự rất thận trọng, Tiêu Chiến chỉ hỏi tại sao hắn ở nhà Lâm Hiên, không tiết lộ hình ảnh của hắn được camera ghi lại lúc rời đi, không ngờ Hàn Kiệt lại tự mình đề cập đến.

"Sau hai mươi giờ, bởi vì tôi có một cuộc hẹn với Nhất Bác, nên đã đến Nhà hàng Tây ở quán Đông Thắng khu Tây Thành đợi trước. Lúc đó là khoảng hai mươi giờ ba mươi phút, Nhất Bác đã đợi ở đó, về sau tôi vẫn luôn cùng Nhất Bác ở Đông Thắng, Nhất Bác có thể làm chứng cho tôi. Khoảng hai mươi ba giờ, tôi đưa Nhất Bác đến Hoa Đức Uyển ở khu Đông Thành, rồi về nhà.” Bây giờ Hàn Kiệt rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Thời gian tử vong của Lâm Hiên là từ hai mươi mốt giờ đến hai mươi ba giờ, khu Tây Thành cách khu Bắc Thành rất xa, camera giám sát ghi lại hình ảnh Hàn Kiệt rời khỏi nhà của Lâm Hiên, không có khả năng di chuyển qua lại giữa Bắc Thành và Tây Thành chỉ mất ba mươi phút.

"Từ hai mươi giờ ba mươi phút đến hai mươi ba giờ, hai người luôn ở cùng nhau sao? Vương Nhất Bác?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, rõ ràng chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng vẻ mặt của Tiêu Chiến lúc này rất nghiêm túc, trong mắt dường như có chút giận dỗi, giống như chất vấn vợ của mình.

“Đúng vậy, luôn ở cùng nhau.” Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nhìn chằm chằm không hiểu sao có chút chột dạ, im lặng cúi đầu. Khi còn nhỏ, chỉ cần cậu làm sai điều gì hoặc chọc giận Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng sẽ như thế này, nghiêm mặt nhìn cậu, gọi đầy đủ họ tên của cậu, Vương Nhất Bác sẽ lập tức cúi đầu xuống, ngoan ngoãn đứng đó, không nghĩ tới, những di chứng từ thời thơ ấu vẫn còn đến bây giờ.

Vương Nhất Bác cúi đầu một bộ dáng ủy khuất lấy lòng Tiêu Chiến, đôi lông mày nhíu chặt từ khi bước vào cửa của hắn giãn ra. Có lẽ Hàn Kiệt không nói dối về thời gian, hai mươi ba giờ hôm qua xác thực hắn có đưa Vương Nhất Bác về nhà, Tiêu Chiến tận mắt nhìn thấy. Chứng cứ ngoại phạm này không hề có sơ hở, chính vì quá hoàn hảo nên Tiêu Chiến cảm thấy kỳ lạ, có vẻ quá tận lực.

“Anh có thể nói rõ hơn về tình trạng của Lâm Hiên được không?” Tiêu Chiến đặt cốc nước xuống, một tay đút vào túi quần đi tới trước mặt Hàn Kiệt, từ trên cao nhìn hắn.

"Là một nghệ sĩ, Lâm Hiên luôn phải nhận những bình luận không hay từ cư dân mạng, những năm gần đây anh ta bạo hồng, những bình luận không hay ngày càng nhiều, hơn nữa nhiều người hâm mộ không để ý đến vấn đề riêng tư, theo dõi anh ta một tắc không rời, theo máy bay, theo xe, ngồi xổm trong khách sạn,… những việc này ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của anh ta, bệnh tình cũng trầm trọng hơn. Lúc đầu anh ta có đến gặp một vài bác sĩ tâm lý, sau đó được một người bạn giới thiệu nên tìm đến tôi, bởi vì trị liệu trước đây thất bại, vừa mới bắt đầu cũng không quá hợp tác, nhưng khi tôi trao đổi với anh ta, anh ta đã thấy một ít hiệu quả, bắt đầu tích cực phối hợp trị liệu với tôi. Nếu không phải vì chuyện của vài ngày trước, lần này tôi định đợi anh ta về, giảm xuống liều lượng thuốc cho anh ta. Không nghĩ tới, anh ta đã…” Hàn Kiệt lắc đầu thở dài.

“Chuyện mấy ngày trước?” Tiêu Chiến chuẩn xác bắt được trọng điểm.

"Liên quan đến một nghệ sĩ khác, tên là Vương... Vương Dật Hiên, hẳn là cái tên này. Lâm Hiên nói nghệ sĩ này luôn gây khó dễ cho anh ta, lần quay phim này còn cố tình tiết lộ địa chỉ của anh ta với người hâm mộ, ép buộc anh ta phải đổi khách sạn, không hiểu sao gọi điện mắng người kia dừng lại, áp lực công việc cộng với những chuyện vụn vặt thường ngày khiến Lâm Hiên không thể ổn định được cảm xúc. Theo như lời Lâm Hiên nói, ban đầu họ là bạn tốt, cùng là thực tập sinh, sau khi ra mắt ít liên lạc, mâu thuẫn ngày càng nhiều, mối quan hệ rạn nứt, cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Hiên bị trầm cảm." Hàn Kiệt thì thào nói, có vẻ như rất hợp tác với cảnh sát, cố hết sức đem những chuyện mình biết nói ra, ngôn vô bất tẫn.

(ngôn vô bất tẫn: biết gì nói nấy)

“Anh nói anh biết Lâm Hiên thông qua lời giới thiệu của bạn bè, là ai?” Tiêu Chiến nói.

"Là một người bạn từ thời trung học, cô ấy hiện tại là trợ lý sinh hoạt của Lâm Hiên. Cô ấy biết nghệ sĩ của mình bị trầm cảm, lại nhớ ra tôi là bác sĩ tâm lý, cho nên cô ấy tìm đến tôi nhờ hỗ trợ." Hàn Kiệt vẫn như cũ, một bộ dáng đối phó thành thạo.

Lông mày của Tiêu Chiến nhíu lại. Trợ lý sinh hoạt của Lâm Hiên? Sáng nay chỉ có người đại diện Ngô Tuệ ở nhà Lâm Hiên, không thấy trợ lý sinh hoạt.

“Cảm ơn bác sĩ Hàn đã hợp tác với chúng tôi, chúng tôi đã hỏi xong.” Tiêu Chiến đưa tay, bắt tay với Hàn Kiệt.

“Không có gì không có gì, chuyện nên làm. Cảnh sát Tiêu, để tôi tiễn các anh!” Hàn Kiệt đứng dậy, vừa vặn trên mặt mang ý cười.

"Học trưởng, để tôi tiễn cảnh sát Tiêu đi! Trước tiên anh ở phòng làm việc nghỉ ngơi một chút." Vương Nhất Bác vẫn giữ im lặng sau câu hỏi vừa rồi của Tiêu Chiến, tận lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình. Sau khi nghe toàn bộ quá trình, đại khái Vương Nhất Bác cũng đã đoán ra mục đích Tiêu Chiến đến đây.

“Cũng được, vậy làm phiền em, Nhất Bác.” Hàn Kiệt mệt mỏi nhìn Vương Nhất Bác, như thể hắn đã dùng hết khí lực trong cuộc trò chuyện vừa rồi.

Vương Nhất Bác mỉm cười với hắn, đi theo Tiêu Chiến ra khỏi phòng làm việc. “Tiêu Chiến!” Tiêu Chiến đi phía trước, mặc kệ Vương Nhất Bác ở phía sau, thấy Tiêu Chiến mở cửa lên xe, Vương Nhất Bác vội vàng gọi lớn một tiếng.

Vương Nhất Bác bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, liếc nhìn Ngô Hải Lâm bên kia đang chuẩn bị lên xe, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tiêu Chiến liếc nhìn vẻ khó xử của Vương Nhất Bác, đuổi Ngô Hải Lâm đi.

“Ngô Hải Lâm, cậu bắt taxi đến nhà Lâm Hiên trước, kiểm tra xem Hàn Kiệt nói giảm xuống liều lượng thuốc có phải thật không, sau đó tìm trợ lý sinh hoạt của Lâm Hiên.”

“Nói đi, chuyện gì?” Tiêu Chiến hai tay để trước ngực, khóe miệng giật giật, vẻ mặt cười tà nhìn Vương Nhất Bác.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nuốt xuống lời cảm ơn về cái đèn ngủ trở lại trong bụng, đổi chủ đề khác, "Nói chuyện với bác sĩ tâm lý, rất khó chịu a!"

Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác sẽ nói như vậy, lập tức bỏ tay xuống, khóe miệng trở lại độ cong bình thường. "Từ đâu mà cậu nhìn ra được?"

"A, Tiêu Chiến, tôi cũng là bác sĩ tâm lý. Vừa rồi trên người anh để lộ khó chịu trước mặt lão tử, còn thiếu viết chữ lên trán!" Vương Nhất Bác khinh thường hừ một tiếng, "Không gạt anh, chứng cứ ngoại phạm của học trưởng vô cùng hoàn mỹ, nhưng rất kỳ lạ, có cảm giác giống như cố tình."

"Chuyện không nên nghĩ đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nếu chứng cứ ngoại phạm của Hàn Kiệt có vấn đề, cậu chính là đồng phạm, là một trong những kẻ tình nghi." Trước khi Vương Nhất Bác kịp trả lời, Tiêu Chiến đã lái xe rời khỏi bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro