Chương 7. Tôi vẫn thích cậu giản dị hơn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đến Phòng pháp y, Tần Lượng đã sắp xếp xong báo cáo khám nghiệm tử thi, "Tôi đã kiểm tra kỹ, dạ dày của Lâm Hiên rất sạch, ngoại trừ đồ ăn mua bên ngoài tối hôm qua, bên trong không có bất kỳ cặn thuốc lưu lại, hơn nữa loại trừ vết thương trên cổ tay, không có ngoại thương nào khác."

Tiêu Chiến lật bản báo cáo trong tay, lông mày càng nhíu chặt hơn. Ban đầu hắn nghĩ là do thuốc ngủ hoặc loại thuốc tương tự như vậy mới có thể khiến cho hung thủ dễ dàng thực hiện hành vi giết người của mình. Nhưng hung thủ không hạ thuốc, Lâm Hiên cũng không có dấu hiệu vật lộn, vậy làm sao hung thủ đảm bảo Lâm Hiên sẽ không kháng cự?

Lâm Hiên trưởng thành cao 1,8m, trông rất gầy, nhưng kết quả điều tra cho thấy Lâm Hiên vì quay phim nên thường tập thể hình, hung thủ đã làm như thế nào khiến Lâm Hiên ngoan ngoãn như vậy?

"Tôi đã kiểm tra lại con dao gọt hoa quả, vẫn chỉ có dấu vân tay của Lâm Hiên, vết máu trên con dao cũng là của anh ta. Tôi cũng mang về một vài sợi tóc từ miệng ống thoát nước trong phòng tắm để giám định. Trong số đó là của Lâm Hiên, một vài sợi tóc của Ngô Tuệ, một số khác thuộc về Trần Hủy Đồng.” Tần Lượng đưa một bản báo cáo khác cho Tiêu Chiến.

"Vất vả rồi! Lão Tần. Cơm tối chưa ăn sao, bên ngoài phòng làm việc có bán, anh cùng tiểu Hà đi ăn một chút đi!" Tiêu Chiến vỗ vai Tần Lượng, công việc ở Phòng pháp y Cục Cảnh sát thành phố rất nhiều, tiền lương không cao, còn thường xuyên ra ngoài làm việc, tiếp xúc với những vụ án phức tạp, cho nên Cục Cảnh sát thành phố rất khó tuyển bác sĩ pháp y, Phòng pháp y lớn như vậy, cũng chỉ có Tần Lượng và phụ tá Hà Văn, hai bác sĩ pháp y, có thể nói là nhân khẩu thưa thớt.

“Lại mời chúng ta ăn cơm a...!” Tần Lượng tháo găng tay, trở về từ hiện trường gây án, cùng phụ ta bắt tay vào làm việc, dù sao bọn họ ít người, còn rất nhiều vật chứng cần kiểm tra, bọn họ đã bận rộn đến bây giờ, thực sự rất đói.

“Không phải tôi mời, là một người bạn nhỏ nói muốn động viên mọi người!” Tiêu Chiến cũng không phát hiện, nói đến Vương Nhất Bác, vẻ mặt nhu hòa rất nhiều, mày cũng giãn ra.

“Người bạn nhỏ?” Tần Lượng liếc nhìn Tiêu Chiến đầy ẩn ý, ​​hắn biết xu hướng giới tình của Tiêu Chiến luôn rất rộng rãi. Nhưng không đợi hắn kịp nhiều chuyện, Tiêu Chiến đã rời khỏi phòng pháp y, không sao, hắn có thể đi hỏi Ngô Hải Lâm, tiểu tử này chắc chắn biết một số nội tình.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác dậy sớm. Hôm nay chưa tới lượt cậu trực bệnh viện, bác sĩ thật sự quá đáng thương, đều không có ngày nghỉ cố định, chỉ có thể nhờ vào luân phiên trực ban.

Cho nên thừa dịp hôm nay nhàn rỗi, Vương Nhất Bác quyết định chuyển nhà, cậu từ chối ý tốt muốn giúp đỡ của Lâm nữ sĩ. Hơn mười năm cậu không sống trong nước, đồ đạc trong nhà đều là đồ mới mua, chỉ cần xách vali lúc về nước là được, còn mũ bảo hiểm và Lego thì đã sớm được chuyển bằng máy bay đến nhà mới cất kỹ.

"Tiểu Nhất Bác, nhất định phải thường xuyên trở về thăm dì, dì nấu đồ ăn ngon cho con! Sống một mình phải chăm sóc bản thân thật tốt, nếu cơ thể không khỏe nhất định phải gọi cho dì!" Lâm nữ sĩ kéo tay Vương Nhất Bác, không muốn để cậu đi.

"Dì Lâm đừng lo lắng! Cháu nhất định sẽ thường xuyên về thăm dì! Cháu hứa!" Vương Nhất Bác cũng hứa để cho dì Lâm vui.

Lâm nữ sĩ nhìn Vương Nhất Bác lên taxi, đến khi không còn thấy bóng chiếc xe mới vào nhà, mặc dù sống ở thành phố con cái tự lập là tốt, nhưng bà vẫn cảm thấy có chút không nỡ.

Lâm nữ sĩ chợt nhớ ra, Tiêu Chiến cũng mua một căn hộ ở chung cư Thanh Thủy, vừa nãy quên nói với Vương Nhất Bác một tiếng, hai người bọn họ ở chung một tiểu khu có thể chăm sóc lẫn nhau, nghĩ đến đó, Lâm nữ sĩ vội vã về nhà tìm điện thoại gọi cho Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác đến nhà mới, lưu lại dấu vân tay của khóa vân tay, coi như chính thức vào ở. Cậu đem quần áo trong vali treo vào tủ ở phòng ngủ, lại xuống siêu thị mua một ít đồ ăn nấu sẵn, cậu không biết nấu cơm, chỉ có thể sống dựa vào những thực phẩm bán ở bên ngoài sống tạm.

Vương Nhất Bác về đến nhà, bật máy tính, Hứa giáo sư gửi cho cậu một quyển sách luận văn, luận văn nói về lý do tại sao nạn nhân lại trở thành hung thủ.

Thực ra, việc Vương Nhất Bác học tâm lý học tội phạm chỉ là ngẫu nhiên, Hứa giáo sư phát hiện cậu có thiên phú ở phương diện này, mang theo cậu đi nghiên cứu, nhưng hướng nghiên cứu của cậu và Hứa giáo sư có phần khác nhau, Hứa giáo sư giỏi về phân tích tâm lý, nhưng Vương Nhất Bác lại giỏi về quan sát, cho nên am hiểu hơn phân tích tâm lý, đưa ra những suy đoán tâm lý thông qua biểu hiện, động tác hình thể.

Nhưng Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiểu tại sao Hứa giáo sư lại gửi cho cậu luận văn này, không phải cậu về nước để trao đổi học thuật sao? Lẽ nào trao đổi với bệnh viện những thứ này? Làm sao có thể, tên tội phạm nào đến bệnh viện điều trị tâm lý a..., đó mới là thật sự có bệnh. Trước khi về nước đã nói rõ là tiến hành nghiên cứu biểu hiện, như thế nào lại trở thành phân tích tâm lý nạn nhân?

Vương Nhất Bác sững sờ, cậu không ngại sai lệch múi giờ, gọi điện cho Hứa giáo sư ở phía bên kia đại dương xa xôi, bây giờ là mười giờ sáng, không sai biệt thì Hoa Kỳ cũng đã mười giờ tối, Hứa giáo sư chắc hẳn vẫn chưa nghỉ ngơi, quả nhiên điện thoại reo không lâu, Hứa giáo sư đã bắt máy.

“Nhất Bác a..., về nước có quen không?” Giọng nói khàn khàn của Hứa giáo sư phát ra từ ống nghe, thật ra Hứa giáo sư mới hơn năm mươi tuổi, nhưng ông quá vất vả, đầu đầy tóc bạc không nói, lúc trước đối đầu với tội phạm, vào mùa đông giá rét đứng trong đống tuyết ba giờ đồng hồ khuyên bảo tội phạm, chỉ để bọn tội phạm thả con tin. Mặc dù cuối cùng các con tin đã được giải cứu thành công, Hứa giáo sư từ đó bệnh căn không dứt, cổ họng trị không hết.

"Cũng coi như ổn a! Hứa lão đầu, luận văn thầy gửi là có ý gì?" Vương Nhất Bác vừa nhìn luận văn vừa dùng ngữ khí chất vấn.

Nhiều người xung quanh cho rằng Hứa giáo sư quá cưng chiều Vương Nhất Bác, sủng Vương Nhất Bác lên tận trời, mới khiến Vương Nhất Bác ngày càng không có lễ phép.

Hứa giáo sư bình thường mỉm cười cho qua, thỉnh thoảng lại làm cho xong chuyện, “Đương nhiên phải tốt với Nhất Bác, ta vẫn chờ Nhất Bác kế thừa y bát của ta!” Trong lòng Hứa giáo sư rõ như gương, đệ tử nhỏ của ông đối với người khác rất ấm áp, tuy có chút chậm nhiệt, cho nên khiến mọi người ảo tưởng cậu không có lễ phép, lạnh lùng.

"Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, nhiệm vụ trở về nước của ngươi có một chút thay đổi, ngươi vẫn trao đổi học thuật tại Bệnh viện Nhân dân số 1, nhưng bây giờ có một danh phận mới, làm cố vấn tâm lý học tội phạm của đội Hình sự Cục Cảnh sát thành phố, thứ hai chính thức đến báo cáo, ban đầu là công việc của ta, nhưng ngươi cũng biết, gần đây ta phải diễn thuyết cho sinh viên, không thể rời khỏi đây, ngươi giúp giáo sư a! Hơn nữa tất cả vụ án của đội Hình sự không nhất thiết cần đến cố vấn tâm lý học, chờ bọn hắn tìm được ngươi thì chỉ cần ló mặt ra là được, không giúp được gì cũng không sao, bọn họ cũng sẽ không nói gì. Này! Tôi ở đây! Nhất Bác! Có người tìm ta, ta cúp máy trước a." Vương Nhất Bác thậm chí không có cơ hội ngắt lời. Lần đầu tiên cậu biết, Hứa lão đầu có thể nói dài một hơi như vậy.

Vương Nhất Bác đau đầu nhìn luận văn trên màn hình, nhất định là bị ông già này lừa gạt, chuyện này hiển nhiên khác với lời đã nói.

Khi còn ở Mỹ, cậu thực sự đã cùng ông già này tham gia phân tích tình tiết một vài vụ án, nhưng lúc đó cậu chỉ là người quan sát, bây giờ để cậu chính thức tham gia quá trình phá án, cậu có chút sợ hãi, vạn nhất phân tích của cậu có vấn đề, đội Hình sự sẽ lãng phí thời gian không nói, còn có thể để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thậm chí có thể giết nhiều người hơn nữa, cho nên khi ông già hỏi cậu có hứng thú gia nhập đội Hình sự không, cậu đều nói đại cho qua, không ngờ ông già này đào hố ở đây cho cậu.

Vương Nhất Bác tắt máy tính, đứng dậy, đi đến ban công, nhìn chằm chằm vào ngọn đồi nhỏ phía xa, cố vấn tâm lý học tội phạm của đội Hình sự Cục Cảnh sát thành phố, vậy cậu và Tiêu Chiến chính là đồng sự, Vương Nhất Bác càng đau đầu, hiện lên lần đầu cậu và Tiêu Chiến nói chuyện, đơn giản là xấu hổ chết đi được.
      
Trong Cục Cảnh sát thành phố, Tiêu Chiến bị gọi đến phòng Trương cục.

"Tiểu Chiến, tôi sẽ không lãng phí thời gian của cậu, hôm nay gọi cậu đến để thông báo một việc, chúng ta đặc biệt mời tới một cố vấn tâm lý học tội phạm, phối hợp phá án với đội Hình sự của cậu, ngày mai sẽ đến báo cáo." Trương cục nâng cái bụng bia của mình lên, ngồi trên ghế lãnh đạo, nhìn Tiêu Chiến trước mặt.

"Cố vấn? Ở đâu ra cố vấn." Tiêu Chiến có chút tức giận, nhét người vào đội của hắn, hắn là đội trưởng mà lại không biết gì, cũng chưa cùng hắn thương lượng.

"Cậu đừng nóng vội, cố vấn này thực ra đến đây để thay thế Hứa giáo sư. Hứa giáo sư phải ở Mỹ giảng bài, còn phải diễn thuyết, không thể quay lại, cho nên yêu cầu đệ tử của mình tạm thời thay thế vị trí của ông ấy.” Trương cục thấy Tiêu Chiến có chút tức giận, liền đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, vỗ vai Tiêu Chiến.

"Gần đây hình như cậu đang bận một vụ án, hơn nữa cố vấn vốn là chức vụ nhàn hạ, có thể một hai ngày trong tuần, vụ án cũng không nhất thiết phải phân tích tâm lý tội phạm, cho nên mới không thương lượng với cậu.” Trương cục để Tiêu Chiến ngồi xuống ghế sô pha.

“Đệ tử của Hứa giáo sư?” Thực ra khi nghe được mấy chữ Hứa giáo sư, cơn tức giận của Tiêu Chiến chầm chậm tiêu tan, thậm chí hắn có chút chờ mong, người cố vấn thay thế chính là Vương Nhất Bác.

"Đúng vậy, lão Hứa cũng đã nói với tôi là đệ tử đắc ý nhất của ông ấy, còn cam đoan giúp đỡ gia hình tra tấn hình sự đi! Tên cái gì Vương, a đúng rồi! Vương Nhất Bác!" Trương cục thấy tức giận của Tiêu Chiến biến mất, một lần nữa trở lại ghế ngồi xuống, đội trưởng đội Hình sự nổi giận, Trương Cục có chút sợ hãi, cho người ta cảm giác không rét mà run.

"Vương Nhất Bác, đúng không! Tôi biết rồi!" Khi nghe được tên Vương Nhất Bác, hòn đá trong lòng Tiêu Chiến đã rơi xuống, ai cũng biết Hứa giáo sư có một vài đệ tử đắc ý, vạn nhất nói ra là Vương Nhị Bác, Vương Tam Bác thì sao.

“Không còn chuyện gì, tôi đi trước!” Tiêu Chiến đứng dậy, đi ra ngoài cửa với tâm trạng thoải mái.

“Nhớ chuẩn bị thêm một cái bàn làm việc cho người ta, tốt xấu gì cũng là chúng ta mời tới!” Lời nói tức giận của Trương cục vang lên sau lưng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến không quay đầu lại lớn tiếng nói, “Yên tâm đi ngài lặc!"

Tiêu Chiến quay trở lại phòng làm việc của đội Hình sự, nhìn một lượt, phát hiện toàn bộ đội Hình sự đã chật cứng, không còn chỗ để bàn cho Vương Nhất Bác. Kỳ thật, trước đây Hứa giáo sư có phòng làm việc riêng, nhưng do Hứa giáo sư không ở trong nước một thời gian dài, sau khi được sự đồng ý của Hứa giáo sư, phòng làm việc đó đã chuyển thành phòng họp.

Tiêu Chiến vào phòng làm việc của mình, kỳ thật, phòng làm việc của hắn vẫn còn một căn phòng nhỏ bên tay phải cánh cửa, Tiêu Chiến chất đầy văn kiện cùng một vài thứ linh tinh bên trong, cửa ra vào cũng chất đầy đồ vật, không nhìn kỹ sẽ không biết ở đó có một cánh cửa.

“Ngô Hải Lâm, lại đây!” Tiêu Chiến vẫy tay gọi Ngô Hải Lâm.

“Sao vậy, lão đại, tôi vẫn đang sàng lọc những người thuận tay trái theo manh mối mà anh nói.” Ngô Hải Lâm vẻ mặt nghi hoặc bước nhanh đến.

"Trước hết cứ giao việc đó cho tiểu Tuyết, cậu đi tìm người đến, dọn dẹp căn phòng nhỏ trong phòng làm việc của tôi, bố trí một cái bàn làm việc, thêm một số cây xanh hay gì đó." Tiêu Chiến chỉ huy cho Ngô Hải Lâm, nói với cậu ta nên đặt cái gì, nhưng hắn chỉ dựa theo quan sát Vương Nhất Bác mấy ngày qua, hắn và Vương Nhất Bác hơn mười năm không gặp, thật sự không biết cậu thích cái gì.

“Chờ đã, lão đại, anh dọn phòng làm gì vậy?” Ngô Hải Lâm ngây người nghe, lúc này mới phản ứng lại.

“Có một vị cố vấn tâm lý học tội phạm đến đội chúng ta, dù sao chúng ta cũng phải chuẩn bị bàn cho người ta!” Tiêu Chiến rất vất vả thu dọn đồ đạc ra khỏi cửa, lúc này mới nhìn thấy bộ dạng ban đầu của cánh cửa.

"Cố vấn? Nam hay nữ? Rất đẹp sao? Bao nhiêu tuổi?" Mắt Ngô Hải Lâm sáng lên khi nghe tin có người đến, đội Hình sự đã lâu không có người mới.

"Người ta đến đây để thay thế vị trí cho Hứa giáo sư, người kia sẽ rời đi khi ông ấy quay lại. Hơn nữa, người ta là nam hay nữ, đẹp hay xấu, có liên quan gì đến cậu? Đi làm việc.” Tiêu Chiến gõ đầu Ngô Hải Lâm, cũng không biết mỗi ngày trong đầu chứa cái gì.

Tiêu Chiến lướt qua Ngô Hải Lâm, vỗ vỗ tay phủi bụi bước ra ngoài. “Lão đại, anh đi đâu vậy?” Ngô Hải Lâm xoa đầu, vội vàng hỏi.

“Đón cố vấn của chúng tôi!” Tiêu Chiến cầm lấy chìa khóa xe trên bàn làm việc, ngâm nga một giai điệu rồi rời đi.

Ngô Hải Lâm ngốc tại chỗ, cậu không nghe nhầm chứ! Đón cố vấn? Lão đại của họ? Nhanh như vậy đã cùng cố vấn mới làm thân? Chị dâu, đây là đồ cặn bã? Lão đại a..., chị dâu đối với anh cũng không tệ a..., vậy mà anh lại làm ra loại chuyện này. Ngô Hải Lâm ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Triệu Tuyết đi ngang qua phòng làm việc của Tiêu Chiến, thấy cửa mở, Ngô Hải Lâm đứng bên trong ngẩng đầu lên, "Ngô Hải Lâm, cậu ở đây làm gì vậy?"

"Tôi đang bày tỏ lòng kính trọng với bữa ăn tối xa xỉ đã mất của tôi." Nhìn tình hình này, sợ rằng bọn họ sẽ không bao giờ có bữa ăn tối xa xỉ của chị dâu nữa, hiện tại cậu hy vọng, người cố vấn này có tiền một chút, tốt xấu gì họ cũng có thể ăn một bữa ngon. Cái gọi là có tiền là cha, chỉ cần chị dâu giàu thì ai là chị dâu của cậu đều được.

“Im lặng.” Triệu Tuyết đặt tập văn kiện trên bàn Tiêu Chiến, đảo mắt nhìn Ngô Hải Lâm rồi rời đi.

Trên đường lái xe đến Bệnh viện Nhân dân số 1, Tiêu Chiến không biết mình đã bị đội viên chụp lên đầu cái mũ bội tình bạc nghĩa. Hắn vừa gửi tin nhắn liên lạc với Vương Nhất Bác, giao diện trò chuyện WeChat của họ vẫn có thêm vài chữ sau khi thêm bạn bè, tôi là Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến gọi điện thoại, không bao lâu Vương Nhất Bác đã trả lời, biết cậu đang ở bệnh viện, Tiêu Chiến lập tức lái xe đi tìm Vương Nhất Bác.

Cục Cảnh sát thành phố cách bệnh viện không xa, hơn mười phút đã đến, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đứng bên lề đường, hai tay đút vào túi, mặc một bộ quần áo màu xanh da trời có in bốn chữ cái màu trắng đơn giản, cậu mặc quần jean đen và đeo khẩu trang đen, trông giống như một đứa trẻ ở ven đường đợi bố mẹ đến đón.

Không thể để Vương Nhất Bác mặc như vậy, phải mặc nhẹ nhàng một chút, mỗi ngày ở Cục Cảnh sát thành phố không nên trang điểm xinh đẹp, hơn nữa dẫn cậu ra ngoài, người ta không biết còn nghĩ Tiêu Chiến hắn thuê lao động trẻ em.

Tiêu Chiến bấm còi, nhìn Vương Nhất Bác rồi ra hiệu cho cậu lên xe, càng nghĩ càng thấy mình đúng, Vương Nhất Bác bây giờ không còn đi học, cũng bắt đầu bước vào xã hội, tất nhiên phải mặc trưởng thành hơn.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Vương Nhất Bác lên xe, tháo khẩu trang xuống. Hôm nay cậu không đến bệnh viện, nhưng nghĩ ngày mai phải đến Cục Cảnh sát thành phố báo cáo, không thể đến bệnh viện dọn dẹp phòng làm việc của mình, hôm nay chỉ có thể đến dọn dẹp một chút.

Vừa chỉnh lý xong, Tiêu Chiến đã gọi điện đến, nói cậu đợi ở cổng bệnh viện, tìm cậu có chuyện, còn thần thần bí bí không thể nói rõ qua điện thoại, muốn nói chuyện trực tiếp.

Tiêu Chiến không lên tiếng, mà trực tiếp nhấn ga rời đi. Vương Nhất Bác bị hành động này làm sợ ngây người, làm gì vậy? Ban ngày ban mặt bắt cóc người sao? Kẻ bắt cóc còn là đội trưởng đội Hình sự?

“Ngồi trên xe phải thắt dây an toàn, điều này còn không ý thức sao?” Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vương Nhất Bác, hắn khó hiểu muốn cười, “Tôi biết cậu là cố tư vấn mới của chúng tôi, hiện tại coi như cậu đi làm sớm, tôi đưa cậu đến gặp Ngô Tuệ, người quản lý của Lâm Hiên."

Vương Nhất Bác thắt dây an toàn, nhẹ gật đầu, nếu có thể giúp cậu chắc chắn sẽ giúp đỡ mọi lúc mọi nơi.

Tiêu Chiến quay đầu đánh giá Vương Nhất Bác từ đầu đến chân lần nữa, nhìn khuôn mặt gần như hoàn hảo của cậu, cổ trắng ngọc, xương quai xanh thanh tú hiện rõ dưới lớp áo, đôi chân thon dài thẳng tắp, Tiêu Chiến như bị ma xui quỷ khiến nói, "Sau này mặc trưởng thành hơn đi, tôi vẫn thích cậu giản dị một chút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro