Ngọc Sơn Cực Lạc Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(3)

     Thế giới bên ngoài từ lâu đã bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa. Lúc này, tuyết đã ngừng rơi, Phương Đa Bệnh xuyên qua cửa sổ nhìn thấy được một người đàn ông mặc áo choàng trắng cách đó không xa, xuyên qua tuyết chậm rãi đi về phía hắn. Bộ lông cáo trắng mềm mại ấm áp, quấn chặt lấy Lý Liên Hoa như bông hoa trắng nở trong tuyết. Ánh mắt y hướng về phía trước, đôi mắt sáng và trong veo. Gió thổi qua, vài bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống từ ngọn cây. Mỗi bước Lý Liên Hoa đi đều tạo thành một bức họa tuyệt đẹp, trong mắt Phương Đa Bệnh, bức họa này khắc ghi vĩnh cửu vào lòng hắn.

     Y bước đến trước cửa phòng Phương Đa Bệnh, nhẹ nhàng gõ cửa

      "Mời vào"

     Cửa được người mở ra, Phương Đa Bệnh đứng ở bên trong, "Sao huynh lại tới đây?" Phương Đa Bệnh nói xong, lại nhìn ra ngoài cửa.

     "Địch Phi Thanh đâu?"

     "Này, sao ngươi hỏi như vậy? Tại sao ta không thể tới? Tại sao ta nhất định phải đi cùng Địch Phi Thanh?" Phương Đa Bệnh đứng trước câu hỏi của y, hắn không nói nên lời.

     Lý Liên Hoa vén mũ trùm trên đầu, giũ tuyết khỏi áo choàng rồi đi vào cửa. Phương Đa Bệnh đóng cửa lại, vô cùng tự nhiên mà lấy đi chiếc áo choàng vừa cởi ra của y treo lên móc áo bên cạnh.

     Có một lò than ở giữa phòng khách, và ngọn lửa trong lò sưởi ấm cả căn phòng. Lý Liên Hoa ngồi xuống ghế, rót cho mình một tách trà nóng, kiểm tra nhiệt độ rồi nhấp một ngụm. Dường như y nếm thử, cảm thấy ngon nên lại nhấp một ngụm nữa, làm ướt cổ họng trước khi nói: "Lần này ta đến đây, muốn hỏi ngươi một chuyện." Y đặt tách trà xuống, nhìn Phương Đa Bệnh.

     "Có chuyện gì sao?!" Phương Đa Bệnh nghe y trịnh trọng như vậy bèn hỏi, nguyên bản có chút không vui vì y mới nói được vài câu, mặt hắn liền tối sầm lại.

    "Ngươi biết rõ bao nhiêu về gia tộc này?" Lý Liên Hoa vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn.

     Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của y, Phương Đa Bệnh không còn cách nào khác đành phải gạt đi cảm xúc, nghiêm túc trả lời: "Nhà ta và nhà họ Trương là bạn bè của nhau. Ta nghe cha nói rằng mối quan hệ giữa hai tổ tiên khi còn là quan chức rất tốt."

     "Mặc dù sau này, tổ tiên nhà họ Trương vì lý do nào đó đã từ chức, lui về vùng núi, nhưng tình bạn giữa hai nhà vẫn không hề rạn nứt." Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Hơn nữa, gia tộc Trương từ trước đến nay giàu có, nhưng họ không bao giờ dùng quyền lực để gây áp lực cho người khác, hành vi luôn cực kỳ khiêm tốn, hơn nữa, nhà họ Trương luôn đề cao cách đối xử tử tế với người khác, thậm chí còn thường xuyên quyên góp tiền bạc, làm một số việc tốt có lợi cho người dân địa phương."

     Hắn lại nghĩ: "Cho nên, việc gây thù chuốc oán với người khác là điều tuyệt đối không thể." Phương Đa Bệnh đưa ra kết luận chắc chắn.

     "Chắc chắn như vậy sao?" Lý Liên Hoa nhàn nhạt nói.

     Thấy Lý Liên Hoa vẫn còn nghi ngờ, Phương Đa Bệnh không lãng phí thời gian, lập tức nói ra nhiều chuyện: "Không những thế, năm trước còn có một trận lũ lụt ở địa phương, chính Trương gia đã góp tiền và công sức để mở quán của mình. Còn có vấn đề về Quán Âm Điện của Bảo Hoa Tự, bởi vì điện này rất nổi tiếng nên sau nhiều năm đã có phần đổ nát, nhà họ Trương đã bỏ tiền ra để sửa chữa, có thể coi là một việc tốt"

     Nói xong, hắn đột nhiên thần bí đến gần Lý Liên Hoa: "Huynh đã từng nghe nói tới tượng Quan Âm được cất giữ trong Bảo Hoa Tự chưa?"

     "Tượng Bảo Hoa Quan Âm?" Lý Liên Hoa cau mày.

     Phương Đa Bệnh thấy y không biết gì về tượng Quan Âm, khóe miệng hơi nhếch lên, có chút tự hào: "Trong điện Quán Âm của Bảo Hoa Tự, có một bức tượng Quan Âm nghìn tay, nghe nói có công dụng cực kỳ tốt nên nhang đã được sử dụng từ trăm năm nay, đều rất thịnh vượng, hàng năm có rất nhiều quan chức đến đây thắp hương và cúng bái, Bảo Hoa Tự tự nhiên cũng nhận được rất nhiều tiền cúng dường. Tuy nhiên, toàn bộ số tiền này không được dùng để ủng hộ chùa mà qua tay chủ trì Tĩnh Quang, sau này được dùng để điều hành trường học địa phương, xây dựng công trình thủy lợi, đường sá và những công việc khác có lợi cho người dân. Tĩnh Quang đại sư chủ trì trùng tu Quán Âm Điện, Trương gia chủ động quyên góp tiền."

     "Nói cách khác, mối quan hệ giữa Trương gia và Bảo Hoa Tự cũng rất tốt." Lý Liên Hoa nói.

    "Đúng vậy, cho nên Trương gia cùng Bảo Hoa Tự từ trước đến nay quan hệ rất tốt" Phương Đa Bệnh gật đầu nói tiếp.

     Đang lúc nói chuyện, Lý Liên Hoa đã uống xong trà, lại rót thêm một cốc. Phương Đa Bệnh nói hồi lâu thì miệng khô khốc, nhìn Lý Liên Hoa rót trà mà không nghĩ đến mình, không khỏi ho khan vài tiếng, ám chỉ y: "Khụ khụ khụ!"

     Bất quá Lý Liên Hoa tựa hồ không nghe thấy, y nhàn nhạt liếc nhìn Phương Đa Bệnh, nâng chén trà lên nhấp một ngụm trà. Sau đó, hắn đặt tách trà xuống và sắp xếp cẩn thận.

     Phương Đa Bệnh nghiến răng nghiến lợi, lao tới, cầm lấy tách trà Lý Liên Hoa vừa dùng, ngẩng đầu đổ nửa tách trà còn lại xuống cổ họng hắn. Sau đó hắn đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, trà đổ ra làm ướt bàn.

     "Phương Tiểu Bảo, ngươi..."

     "Làm sao?!"

     Phương Đa Bệnh giận dữ nhìn y. Lý Liên Hoa nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, bỗng nhiên cười nói: "Sao ngươi không thể tự mình rót trà như một đại hán to lớn vậy? Tiểu Bảo, ngươi vẫn luôn như vậy. Ngươi không thể để ta lúc nào cũng phải lo lắng cho ngươi được."

     Ngay lúc hai người đang gây sự, đột nhiên có tiếng người đang ở ngoài mở cửa. Nhìn quanh, y thấy cánh cửa bị đẩy ra với tiếng cọt kẹt. Cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết bông xốp, trong phút chốc cả căn phòng tràn ngập hơi thở trong lành của mùa đông.

     Một bóng người mặc áo choàng lông chồn từ bên ngoài đi vào, chính là Địch Phi Thanh. Một lớp tuyết trắng tinh đã rơi trên áo choàng của gã. Gã không buồn rũ bỏ những bông tuyết, đi tới trước mặt Lý Liên Hoa, cúi xuống thấp giọng nói với y vài câu.

     Lý Liên Hoa chăm chú lắng nghe lời nói của gã. Y gật đầu và ra hiệu cho Địch Phi Thanh lại gần hơn. Địch Phi Thanh đến gần, môi Lý Liên Hoa hơi ghé sát vào tai gã, thì thầm điều gì đó. Phương Đa Bệnh đứng sang một bên, giọng nói của y cực kỳ thấp đã thế còn dùng tay che đi miệng, tựa hồ đang có âm mưu gì đó bí mật.

     Phương Đa Bệnh cảm thấy hơi choáng váng khi nhìn thấy hai người thì thầm với nhau như thế này. Hắn không khỏi hét lên: "Hai người các ngươi đang nói cái gì vậy? Có chuyện gì không thể nói cho ta biết à?"

     Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh nhìn nhau, Lý Liên Hoa bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là một số chuyện riêng tư mà thôi."

    "Chuyện riêng tư?!" Phương Đa Bệnh tức giận nói: "Hắn vừa bước vào, hai người đã nói chuyện không ngừng nghỉ. Thần bí như vậy, các ngươi đang chơi trò gì vậy?"

     "Phương đại nhân, đã muộn rồi, bọn ta phải rời đi trước." Địch Phi Thanh nói.

     Đang nói, Lý Liên Hoa đã đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa. Địch Phi Thanh đã lấy áo choàng của y, giúp y mặc vào. Y thẳng người chuẩn bị đi ra ngoài theo Địch Phi Thanh.

     "Đứng lại! Ngươi tính đi đâu?!"

     "Đi hoa đường, Trương gia sáng nay phái người đến báo tin từ rất sớm. Bữa trưa đã bày sẵn ở hoa sảnh, mời qua dùng bữa" Lý Liên Hoa cùng Địch Phi Thanh đi ra ngoài, nghi ngờ hỏi: "Không phải sao?" Không có người đến thông báo cho ngươi à?"

     "Không có" Phương Đa Bệnh có chút kinh ngạc, nhìn thấy hai bóng người càng ngày càng xa, hắn nhanh chóng nhặt kiếm, khoác lên mình áo khoác lông, giẫm lên tuyết rồi vội vàng chạy tới: "Đứng lại! Hai người có trốn thế nào cũng không thoát khỏi thiếu gia này đâu!"

     Hoa sảnh đã chuẩn bị từ lâu, mấy chậu than được đặt ở các vị trí khác nhau trong phòng, than trong chậu than lặng lẽ cháy, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt xoay vòng trong không khí. Đây không chỉ là than củi thông thường mà còn thêm một số loại hương vị, khiến toàn bộ hoa sảnh tràn ngập hương thơm quyến rũ.

     Trà nóng và trà trái cây hảo hạng được bày ra trước mặt mọi người, Trương Tinh Nhã vẫn ngồi ở ghế chính. Theo lời kể của nhà họ Trương, sáng sớm nay họ đã cử một cậu bé xuống núi để báo quan. Dựa vào độ dày của tuyết, ước tính người được phái tới sẽ không thể quay lại trong một thời gian ngắn.

Không ngờ hôm nay vị hòa thượng Huệ Phương mấy ngày không gặp cũng xuất hiện ở đây. Ngài ngồi nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh. Trong khi loay hoay với chuỗi tràng hạt trong tay, ngài lặng lẽ đọc kinh. Vị hòa thượng mặc áo cà sa mỏng này quả thực rất đẹp trai, việc tu hành ngoan đạo khiến khuôn mặt vốn đã đẹp càng trở nên trang nghiêm và từ bi hơn.

     Trương Tĩnh Minh và Văn Thị đang ngồi bên cạnh, uống trà và ăn đồ ăn nhẹ. Hai người đều đeo trang sức bằng vàng bạc và mặc áo khoác thêu dày đặc, trông rất quý phái. Trái ngược hoàn toàn với hoà thượng Huệ Phương bên cạnh, dường như đến từ hai thế giới khác nhau.

Cặp đôi trước mặt ăn mặc sang trọng nhưng bề ngoài không hề thô tục vì sinh ra trong một gia đình giàu có. Nói đến thô tục thì nhất định phải là Trần Hách Thành, hắn toát ra khí chất của một đại gia mới nổi điển hình, không thể che giấu bằng quần áo sang trọng. Nghĩ tới đây, Phương Đa Bệnh nhìn quanh tìm Trần Hách Thành, hoa đường lớn như vậy, mọi người đều tập trung ở đây. Một lúc sau, hắn xác nhận Trần Hách Thành quả thực không có ở đây.

     "Trần Hách Thành không có tới." Phương Đa Bệnh thấp giọng nói, sau đó lại gần Lý Liên Hoa: "Cái tên hèn nhát kia đêm qua bị dọa sợ như vậy, có khi hắn sáng sớm đã cùng Trương gia tiểu tử xuống núi."

     "Thật sao?" Lý Liên Hoa cười khẽ, "Thật đáng tiếc, ta chuẩn bị một bàn đồ uống cho hắn đều uổng công."

     "Cái gì?!" Phương Đa Bệnh sửng sốt.

  Địch Phi Thanh ở một bên liếc nhìn Phương Đa Bệnh, vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi, "Nhìn bên kia" Địch Phi Thanh ra hiệu cho Phương Đa Bệnh.

     Phương Đa Bệnh làm theo chỉ dẫn của gã và nhìn sang, quả nhiên, có một chiếc bàn trống chứa đầy đồ uống nhưng không có ai ngồi.

     Lúc này, Quản gia Lý hoảng sợ bước vào và chào Trương Tinh Nhã.

     "Gia chủ, Nguyên Ngoại Thần... Chết rồi!"

     Hóa ra sau khi ăn sáng xong, Trương Tinh Nhã sai người đến từng phòng để thông báo, mời mọi người cùng đến hoa đường dùng bữa trưa. Trên thực tế, chủ yếu là để xoa dịu những người đang sợ hãi. Người được cử đến phòng Trần Hách Thành gõ cửa hồi lâu nhưng không có ai trả lời, họ tưởng là do hắn chưa dậy nên quay lại báo cáo với quản gia Lý. Quản gia Lý đang pha trà trong hoa đường, nghe được chuyện này, lão cho rằng người hầu mới không giỏi xử lý sự việc, tình cờ lại khá bận rộn với việc trước mắt nên đã đi đến nơi Trần Hách Thành ở.. Ngoài phòng hò hét hồi lâu vẫn không có người trả lời, gõ cửa hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì.

     Trong những thời điểm đặc biệt này, việc đảm bảo an toàn cho khách hàng là điều hết sức quan trọng. Nếu chuyện tối qua tái diễn, chắc chắn sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của Cực Lạc Đường và nhà họ Trương. Nghĩ đến đây, quản gia Lý càng lo lắng, lực trong tay mạnh hơn một chút, cửa phòng Trần Hách Thành bị lão đẩy ra. Thì ra cửa không khóa từ bên trong. Sau khi vào phòng, lão phát hiện trong phòng không có ai, giường thì bừa bộn, chắc chắn là tối qua đã dùng rồi, còn chưa dọn dẹp. Hành lý và đồ dùng của Trần Hách Thành đều ở đó, không có vẻ gì là anh ta đã rời đi hay chuẩn bị rời khỏi Cực Lạc Đường. Lão sáng nay nhờ người dò hỏi cửa, xác nhận sáng nay Trần Hách Thành không có cùng người hầu xuống núi.

     Quản gia Lý càng ngày càng bất an, lập tức sai vài nha hoàn và người hầu lục soát sân sau, nhưng vẫn không thấy Trần Hách Thành đâu cả. Điều này khiến lão rất lo lắng, đúng lúc đó có người đến báo rằng phía sau hòn non bộ đã tìm thấy một thi thể.

     Khi quản gia Lý biết được tin này, tim lão đập thình thịch và thầm cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lão không quan tâm có nguy hiểm hay không vội vàng chạy đi kiểm tra. Khi nhìn thấy xác chết, tim lão như ngừng đập, tay chân đột nhiên lạnh buốt. Thân thể này chính là Trần Hách Thành mà lão đang tìm kiếm.

     Sự việc rất nghiêm trọng... Quản gia Lý không khỏi quan tâm, vội vàng đến hoa đường để báo cáo tình hình cho Trương Tinh Nhã.

     "Sao ngươi không nói cho ta biết sớm hơn!" Sau khi nghe Quản gia Lý kể lại, Phương Đa Bệnh hưng phấn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng liếc nhìn những người có mặt, sau đó nói với Quản gia Lý: "Mau đưa ta đến hiện trường!"

     Quản gia Lý sửng sốt một lát, không ngờ Phương Đa Bệnh lại hưng phấn như vậy. Lão nhìn Trương Tinh Nhã, chờ đợi sự chỉ dẫn của cô. Trương Tinh Nhã cau mày nói với quản gia Lý: "Ngài Phương là bạn của ga tộc Trương của chúng ta và là thám tử hình sự của viện Bách Xuyên. Vấn đề rất cấp bách. Hãy đưa ngài Phương đến đó." Sau đó, cô đứng dậy và gật đầu và ra hiệu cho Phương Đa Bệnh đi theo Quản gia Lý để kiểm tra. Phương Đa Bệnh cũng hiểu rằng đã quá muộn, hắn lập tức đi theo Quản gia Lý và rời khỏi hoa đường, đi đến nơi tìm thấy thi thể của Trần Hách Thành.

     Khách lần lượt gặp rắc rối, quan chức nhất thời không thể tới, Phương Đa Bệnh là người duy nhất đến từ viện Bách Xuyên, không quan tâm là tranh chấp chính trị hay vụ án dân sự. Phương Đa Bệnh là người duy nhất mà Trương Tinh Nhã có thể tin cậy lúc này.

     Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh trao đổi ánh mắt đi theo.

     Trương Tĩnh Minh muốn theo ra ngoài, nhưng Văn Thị đã nắm lấy tay áo anh ta và hỏi bằng giọng run rẩy: "Chúng ta nên làm gì đây!?"

     Tuyết dày đặc nối tiếp nhau rơi xuống và trải rộng trên mặt đất, bao phủ mọi thứ trong thế giới màu trắng bạc. Thi thể của Trần Hách Thành nằm lặng lẽ trong tuyết trắng ở bìa rừng tre phía sau hòn non bộ, gần như bị tuyết chôn vùi.

     Khi Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh đến, Phương Đa Bệnh và Quản gia Lý đã ở bên cạnh thi thể, nhìn thấy họ đến, Phương Đa Bệnh nhanh chóng gọi họ đến để kiểm tra tình hình.

     Trên cổ thi thể có một vết dao rõ ràng, vết thương rất sâu, vết dao cắt vào da giống như ranh giới giữa sự sống và cái chết, tản ra khí tức lạnh lẽo. Viền vết thương cực kỳ nhẵn và bị cắt không thương tiếc bằng một dụng cụ sắc nhọn. Máu đã đông lại xung quanh vết thương, tạo thành vảy màu đỏ sẫm. Vùng da xung quanh bị sưng tấy do vết thương, xuất hiện vết bầm tím. Máu xung quanh xác chết ngưng tụ thành màu đỏ lạnh, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với tuyết trắng. Cuộc đời của Trần  Hách Thành mãi mãi cô đọng trong mùa đông lạnh giá này. Những bông tuyết nhẹ nhàng xếp chồng lên cơ thể vốn đã lạnh lẽo của hắn, như thể thiên nhiên muốn chôn sâu bí ẩn này vào sâu trong tuyết băng giá.

     Vùng da xung quanh bị sưng tấy, có dấu hiệu bầm tím rõ ràng. Vết thương khủng khiếp này gần như cắt đứt hoàn toàn cổ họng của Trần Hách Thành, khiến mọi người tự hỏi hắn đã trải qua những giây phút cuối đời như thế nào. Cuộc đời hắn vĩnh viễn đóng băng trong mùa đông băng giá này, tựa như một bức tranh đóng băng vĩnh viễn.

     "Chúng ta nên làm gì đây!?" Trương Tĩnh Minh cau mày và hỏi một cách thiếu kiên nhẫn.

     "Chúng ta đều sẽ chết!" Văn Thị nắm lấy góc áo của hắn, giống như bị tà linh ám ảnh, không ngừng nói: "Chúng ta sắp chết! Chúng ta đều sẽ chết!"

     "Cô đang nói nhảm cái gì vậy, đồ điên kia?!" Anh đẩy cô ra, thấy vậy, nha hoàn phía sau nhanh chóng tiến tới đỡ Văn Thị, để cô không bị ngã. Trương Tĩnh Minh chỉ vào Văn phu nhân, ra lệnh cho tiểu nha đầu: "Trả nàng về cho ta! Nhanh!"

     Tiểu nha đầu đỡ Văn Thị đồng ý nói: "Vâng, thiếu gia." Sau đó, nàng đỡ Văn Thị trở về. Văn Thị không phản kháng và nghe theo, nhưng cô vẫn lẩm bẩm: "Đầu tiên là Trần Kha Vũ sau đó là Trần Hách Thành, sau đó là ngươi, sau đó là ta... Đầu tiên là Trần Kha Vũ, sau đó là Trần Hách Thành, sau đó là ngươi, và sau đó là ta..." Giọng nói đó ngày càng yếu đi.

     "Lưỡi của hắn vẫn còn ở đó." Phương Đa Bệnh ngồi xổm bên cạnh thi thể, cẩn thận quan sát, sau đó miêu tả những gì mình nhìn thấy cho Lý Liên Hoa.

     "Xung quanh đây có phát hiện thêm manh mối gì không?" Lý Liên Hoa nhìn chằm chằm thi thể hỏi.

     "Ta đã kiểm tra, nhưng tuyết quá dày, có thể đã che đậy một số manh mối." Phương Đa Bệnh đáp: "Chúng ta tốt nhất nên mang thi thể về và kiểm tra cẩn thận. Có lẽ có thể tìm ra những manh mối khác."

     "Được, ngươi trước tiên dẫn người mang thi thể đến Phật đường, sau đó chúng ta đến chỗ ở của hắn xem xét." Lý Liên Hoa đồng ý đề nghị này.

     Phương Đa Bệnh gật đầu, sau đó ra lệnh cho nô tài bên cạnh: "Các người đến đây bế hắn về Phật đường."

     "Vâng" Mấy người hầu tiến lên, cùng nhau nâng thi thể của Trần Hách Thành lên. Tuy nhiên, khi họ nhấc thi thể lên, đột nhiên có người hét lên: "A! Thi thể này không có tay!!"

     Phương Đa Bệnh và những người khác nhìn về phía người hầu đang chỉ tay, quả nhiên, đôi tay của Trần Hách Thành đã bị chặt đứt một cách tàn nhẫn, máu trên cổ tay vẫn chưa ngưng tụ hoàn toàn. Vùng da xung quanh vết thương bị rách, lộ ra xương bên trong. Cảnh tượng thật kinh hoàng.

     Lý Liên Hoa và Địch Phi Thanh rời đi, nhưng sau khi nghe được tin tức, họ vội vã quay trở lại, nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này, họ không khỏi hít một hơi, trong lòng tràn ngập bất an.

     "Không đúng! Nhanh đi đến phòng hắn!" Lý Liên Hoa vội vàng nói. Lời còn chưa dứt, hắn đã lao về phía nơi ở của Trần Hách Thành. Địch Phi Thanh và Phương Đa Bệnh theo sát phía sau, bọn họ đều hiểu tình thế càng nghiêm trọng hơn, cái chết của hai người này dường như có mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Ngọc Sơn Cực Lạc Đường hiện tại giống như một cái lồng giam cầm tất cả mọi người, ai cũng có thể là kẻ sát nhân, ai cũng có thể trở thành người tiếp theo bị giết. Có lẽ việc điều tra nơi ở của Trần Hách Thành sẽ mang lại nhiều manh mối hơn để làm sáng tỏ bí ẩn của hàng loạt vụ giết người này và ngăn chặn kẻ sát nhân giết người lần nữa.

     Trương Tĩnh Minh nhìn thấy cảnh này, chỉ hung hăng hất tay áo, liếc nhìn Trương Tinh Nhã rồi đi theo những người khác ra khỏi hoa đường.

     Đêm mùa đông đến sớm hơn, sau hàng loạt biến cố thì đã gần nửa đêm, bầu trời dần tối sầm.

     Đoàn người đi tới chỗ ở của Trần Hách Thành - Vĩnh Ninh Viễn, kết cấu của sân nhỏ giống với nơi mọi người ở, kết cấu các phòng cũng tương tự. Bởi vì trời đã tối, Lý Liên Hoa bước vào nhà khó có thể nhìn rõ xung quanh.

     "Tới đây, nhanh cầm đèn!" Quản gia Lý ra lệnh.

     Một nha hoàn vội vàng thắp nến trong phòng, trong phút chốc căn phòng trở nên sáng hơn rất nhiều.

     "A Phi, sáng nay tuyết khi nào ngừng rơi?" Lý Liên Hoa hỏi.

     "Giờ Mão vừa trôi qua" Địch Phi Thanh nhớ lại.

     "Sáng nay ai tới mời Trần tiên sinh?" Lý Liên Hoa hỏi tiếp.

     "Là Vạn An." Quản gia Lý đáp, ra hiệu cho một thiếu niên phía sau đi tới: "Đây là Vạn An."

     Lý Liên Hoa đến gần thiếu niên, mặt đối mặt hỏi: "Sáng nay cậu gọi Hách Thành lúc mấy giờ?"

     "Có lẽ là cùng khoảng thời gian đó." Cậu bé trả lời.

     "Lúc tới ngươi có gặp người khác không?" Lý Liên Hoa hỏi.

     Cậu bé suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lúc tới, ngoài cửa không thấy ai khác, cũng không có dấu hiệu có người ra vào vườn hoa, cho nên nô tài tưởng Trần Hách Thành đang ngủ say. Vì vậy, nô tài đã đến báo cáo với Quản gia Lý. Sau khi biết được tình hình thì Quản gia Lý đến, và đó là chuyện xảy ra tiếp theo. Vốn dĩ... nô tài định mời anh Phương, nhưng vì thế mà bị trì hoãn ..." Lúc này, cậu như sợ bị trách cứ, cảnh giác nhìn Phương Đa Bệnh. Phương Đa Bệnh giận dữ trừng mắt nhìn, khiến cậu nhanh chóng cúi đầu sợ hãi.

     "Được, ta hiểu rồi, ngươi đi xuống đi." Lý Liên Hoa đối với thiếu niên nói.

    "Cho nên, rất có thể Trần Hách Thành đêm qua trở về phòng sau đột nhiên biến mất?" Phương Đa Bệnh lập tức hỏi.

     "Đúng, điều này rất có thể." Lý Liên Hoa gật đầu, đồng tình với phân tích của Phương Đa Bệnh.

     Phương Đa Bệnh tiếp tục suy đoán: "Nhìn chăn bông trên giường và chiếc nhẫn ngọc trên bàn đầu giường, rõ ràng hắn đang chuẩn bị nghỉ ngơi hoặc đã ngủ quên, điều này có nghĩa là có chuyện khẩn cấp nào đó, cần hắn phải đứng dậy, thay quần áo rồi vội vàng rời đi. Chiếc nhẫn ngọc chắc chắn đã bị bỏ quên trong phòng trong lúc vội vàng."

     Lý Liên Hoa nói đùa với Phương Đa Bệnh: "Sư phụ Phương, ngươi dường như đã tiến bộ rất nhiều."

     Phương Đa Bệnh xua tay và cười nói: "Ồ, đây không phải là lúc để đùa. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

     Lý Liên Hoa nói với Địch Phi Thanh: "Chúng ta hãy kiểm tra kỹ căn phòng này xem còn có manh mối nào khác không. A Phi, kiểm tra hành lý của hắn cẩn thận."

     Địch Phi Thanh đáp: "Được." Nói xong liền đi kiểm tra hành lý và vật dụng Trần Hách Thành để lại.

     Mọi người đều bận rộn, thời gian eo hẹp và phải tìm ra manh mối càng sớm càng tốt để giải quyết bí ẩn. Bầu không khí căng thẳng trong Ngọc Sơn Cực Lạc Đường ngày càng trở nên căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro