Would you miss me in the end, if I run out of oxygen?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nó không cần phải kết thúc như thế này.

Ý nghĩ duy nhất chạy qua tâm trí của Jungwon.

Làm ơn, mọi chuyện không nhất thiết phải kết thúc như thế này.

Em mở to mắt nhìn chằm chằm vào Sunghoon, khi người lớn hơn tìm kiếm bất kỳ phản ứng nào trên khuôn mặt em. Nhưng Jungwon không bộc lộ ra cảm xúc nào. Làm thế nào để em có thể phản ứng lại điều đó?

Chúng ta không nên làm điều này nữa, Jungwonie, những lời nói của Sunghoon quay trở lại, tự đặt mình vào một vòng lặp cùng với suy nghĩ trước đây của em. Đặt mình vào một vòng xoáy và xoay nó ngày càng nhanh hơn trong tâm trí em cho đến khi em cảm thấy như mình đang quay cùng chúng, và đột nhiên em cảm thấy như mình sắp sụp đổ.

"Jungwon?" Giọng nói của Sunghoon đưa em trở lại thực tại, "Làm ơn hãy nói điều gì đó."

Jungwon hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm những giọt nước mắt chực trào ra hết mức có thể, nở nụ cười thuyết phục nhất có thể, và thốt ra từ đó, "Được ạ."

"Thật chứ?" Sunghoon nói, nghiêng đầu. Trông anh ấy vẫn hơi lo lắng rằng mình đã nói sai điều gì đó, nhưng Jungwon chỉ gật đầu nhẹ, "Vâng."

Em không hề ổn. Jungwon cảm thấy như cả thế giới của mình sụp đổ. Nhưng em cứ mỉm cười, cho dù giả tạo đến đâu, và Sunghoon dường như bị thuyết phục bởi sự chân thành của em.

Người lớn hơn thở dài, nghe có vẻ nhẹ nhõm và mỉm cười đáp lại, "Được rồi, tốt quá."

Anh vỗ vai Jungwon một cái, rồi quay trở lại cửa ban công, trượt nó ra. Anh liếc nhìn lại Jungwon, "Em có vào không?"

Jungwon hít một hơi và lắc đầu, nụ cười giả tạo vẫn nở trên khuôn mặt, "Em nghĩ mình sẽ ngồi ngoài này thêm một lúc nữa. Hít thở không khí trong lành."

Sunghoon gật đầu, "Được rồi, anh sẽ gặp em vào buổi sáng nhé."

Jungwon gật đầu đáp lại. Em đợi cho đến khi người lớn hơn rời đi, và rồi nụ cười tắt lịm, những giọt nước mắt bắt đầu rơi.



Thành thật mà nói, Jungwon không nhớ mọi chuyện bắt đầu như thế nào.

Em không nhớ làm thế nào mà em và Sunghoon từ chỗ chẳng hơn gì bạn cùng phòng trong ký túc xá trở thành nhiều hơn chỉ là bạn cùng phòng rất nhiều.

Em cũng không hoàn toàn chắc chắn làm thế nào các thành viên khác không bao giờ chú ý, bởi vì gần đây cả hai khá ồn ào.

Khi hai người mới bắt đầu chuyện này, Jungwon nhớ rất rõ cả hai đã cố gắng giữ im lặng hết mức có thể. Họ có phòng riêng, chắc chắn rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là cả hai có thể ồn ào như họ muốn nếu họ không muốn các thành viên khác phát hiện ra họ đang làm gì.

Jungwon không nhớ rõ lần đầu tiên như thế nào. Cả hai đều đã say.

Đó là ngay sau khi đợt quảng bá trở lại của họ kết thúc, và tất cả các thành viên - ngoại trừ Riki - đã quyết định ngồi xuống phòng khách của cả bọn và uống vài ly.

Được rồi, chắc chắn có ai đó đã lén cho Riki uống rượu. Jungwon không nhìn thấy ai - và sự thật là dù sao thì em cũng không chú ý lắm - nhưng em nhớ maknae của họ phàn nàn về cơn đau đầu vào sáng hôm sau. Tất nhiên, lúc đó em không nghĩ nhiều về nó, bởi vì tâm trí của em hơi bận tâm đến một tình huống khó khăn khác, có thể nói là tồi tệ hơn nhiều.

Đó là, tỉnh dậy nhớp nháp mồ hôi và hoàn toàn trần trụi trên giường của Sunghoon. Bên cạnh Sunghoon, người cũng nhớp nháp mồ hôi và hoàn toàn không mặc gì.

Jungwon đã thức dậy nhanh hơn cả cơn say và nhanh chóng che giấu càng nhiều bằng chứng càng tốt, nhưng sự thật mà nói nó thực sự không nhiều. Vẫn còn những vết bầm tím trên cổ và lưng em vẫn còn đau nhức khủng khiếp và những ký ức chạy qua tâm trí em không đủ mờ nhạt để trở thành một giấc mơ.

Sau khi tắm xong, em mặc chiếc quần thể thao rộng nhất và áo cổ lọ, và sau khi chắc chắn rằng những vết bầm tím đã được che phủ hoàn toàn, em rời phòng tắm và lặng lẽ ra khỏi phòng để tìm thức ăn và vài viên thuốc giảm đau, cảm ơn thần thánh vì Sunghoon vẫn đang ngủ say.

Jungwon nhớ rằng Sunghoon vào bếp khoảng nửa tiếng sau đó, cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trong khi Jungwon đang xúc một ít trứng bác của Jay cho vào miệng và lắng nghe các thành viên khác phàn nàn về cơn đau đầu của chính họ. Em nhớ cả hai đã tiếp tục buổi sáng của họ và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không thể nhìn vào mắt nhau.

Cả hai không bao giờ nói về đêm đó.

Chưa hết, chuyện lại xảy ra, và lần này, cả hai đều tỉnh táo.

Jungwon nhớ lần thứ hai tốt hơn rất nhiều. Ghi nhớ từng cái chạm, từng hơi thở, từng khoảnh khắc, với độ rõ nét hoàn hảo. Em nhớ cả hai thức dậy với cơ thể quấn lấy nhau vào sáng hôm sau, lặng lẽ dọn dẹp và tiếp tục một ngày của họ như thể mọi thứ vẫn bình thường.

Hai người họ cũng không bao giờ nói về khoảng thời gian đó. Hoặc sau đó. Hoặc thời gian sau đó. Họ chưa bao giờ nói về nó, không một từ nào, kể cả khi cả hai ở cùng nhau, thế nhưng, chuyện đó vẫn tiếp tục xảy ra, và trước khi Jungwon biết điều đó, hàng tháng trời đã trôi qua và em đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra khi tất cả các thành viên đều về phòng vào ban đêm.

Em đã quá quen với điều đó, nó giống như một cách hoàn hảo để em thoát khỏi những căng thẳng trong ngày mà không bao giờ bị phán xét.

Có lẽ đó là lý do tại sao em thấy rất buồn ngay bây giờ. Em đã quá quen với những đêm như vậy cùng với Sunghoon, giờ em đánh mất chúng, em không biết mình sẽ làm gì, làm thế nào để vượt qua.

Trong sâu thẳm, Jungwon biết đó không phải là lý do thực sự.



Jungwon yêu Sunghoon.

Em chắc chắn nhớ điều đó đã xảy ra như thế nào.

Em nhớ nó một cách rõ ràng, đó là sự thật

Em nhớ tất cả những nụ cười ngọt ngào, những cái chạm nhẹ nhàng, những lời động viên thầm lặng.

Cả những đêm khóc trong vòng tay Sunghoon, trong khi người lớn hơn luồn tay qua tóc Jungwon, nhẹ nhàng thì thầm vào tai em, "Sẽ ổn thôi."

Jungwon đã yêu Sunghoon khi cả hai còn là thực tập sinh, cùng chia sẻ những giấc mơ vô vọng, hướng về nhau như thể được ở bên nhau là điều duy nhất giữ cả hai ở đó, trong phòng tập, vẫn đấu tranh để thành công, vẫn đấu tranh để thành công cùng nhau.

Tình yêu của Jungwon dành cho người anh chỉ trở nên rõ ràng hơn khi họ đấu tranh để được ra mắt cùng nhau, gắn bó với nhau như thể cuộc sống của hai người phụ thuộc vào điều đó.

Jungwon chưa bao giờ hết yêu, và em cũng chưa bao giờ làm bất cứ điều gì về nó. Ngay cả sau khi họ ra mắt, Jungwon vẫn hài lòng với cách mọi thứ không bao giờ thay đổi giữa họ. Hai người là bạn thân của nhau, và Jungwon hoàn toàn ổn nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy.

Có lẽ em đã không. Có lẽ em đã luôn khao khát nhiều hơn thế, và chỉ là chưa bao giờ để những ý nghĩ đó len lỏi trong tiềm thức của mình, kể cả trong đêm khuya, cuộn tròn trong vòng tay của Sunghoon khi người lớn hơn đang ngủ ngon lành. Có lẽ em đã ép những suy nghĩ đó xuống chỉ để có thể giữ mối quan hệ mà em trân trọng này, vì sợ mất đi người duy nhất em không bao giờ muốn đánh mất, người mà em muốn dựa vào.

Chỉ là gần đây, Jungwon đã tự lừa dối mình khi nghĩ rằng có thể có cơ hội. Một cơ hội mà họ có thể có nhiều hơn. Một cơ hội để em có thể thổ lộ tình cảm của mình và mọi chuyện sẽ vẫn ổn, thậm chí có thể tốt hơn là ổn. Một cơ hội mà có lẽ, chỉ có thể thôi, Sunghoon cũng cảm thấy như em.

Ảo tưởng đó giờ đã tan vỡ, khi Jungwon ngồi trên ban công dưới những vì sao, khóc như thể đây là ngày cuối cùng của em trên trái đất. Và em cảm giác như thực sự là vậy.

Chúng ta không nên làm điều này nữa, Jungwonie. Những lời nói đâm vào em như một lưỡi dao sắt nóng, xé toạc lồng ngực em và xé nát em, phá hủy mọi thứ bên trong Jungwon, những thứ tạo nên con người em, chỉ để lại cho em một cái vỏ trống rỗng.

Nó giống như một sự từ chối. Một lời từ chối cho lời tỏ tình mà em thậm chí chưa bao giờ nói thành lời.

Và có lẽ em không cần phải nói. Có lẽ em đã để hành động của mình lên tiếng thay em, và Sunghoon đã nghe thấy, và sự từ chối của anh đến cũng giống như lời thú nhận thầm lặng của Jungwon. Bằng cách kết thúc điều đó.

Jungwon cảm thấy tan nát, như thể mọi thứ em từng nghĩ giờ đây đã biến mất, như thể em sẽ không bao giờ lành lặn trở lại, và em không biết phải làm gì. Làm thế nào để đi tiếp. Làm thế nào để quay trở lại như trước khi mọi chuyện bắt đầu - nếu Sunghoon thậm chí còn muốn điều đó - và giả vờ như nó chưa từng xảy ra, giả vờ như không có gì sai.

Tất cả đều sai lầm. Jungwon bị lạc trong một trận bão tuyết mà không biết phương hướng, và Sunghoon vừa thổi tắt ngọn nến của em, thứ duy nhất em còn lại để dẫn lối em về nhà.



Jungwon thức dậy, vẫn trên ban công, một lớp sương làm ẩm ướt bộ quần áo em mặc từ ngày hôm qua mà em vẫn chưa thay ra, mặt trời vừa ló dạng phía chân trời. Chân tay em cứng đờ và em có thể nói rằng mặt em sưng húp và có lẽ đang đỏ.

Em cố hết sức vươn vai rồi quay vào nhà để tắm và sửa soạn sạch sẽ một chút. Có lẽ vẫn còn vài tiếng nữa trước khi cả nhóm phải dậy cho lịch trình của mình, và ký túc xá yên tĩnh, tất cả các thành viên khác vẫn còn ngủ say.

Jungwon cố gắng hết sức để không nhìn về phía Sunghoon khi em bước vào phòng của cả hai và lấy một bộ quần áo để thay trước khi biến mất vào phòng tắm. Em giả vờ rằng chuyện đó không làm tổn thương em đến vậy.

Em cố gắng hết sức để không nghĩ về bất cứ điều gì đã xảy ra, bởi vì nếu em làm vậy, em có thể chạy ra ban công và nhảy xuống ngay lập tức. Thay vào đó, em bao phủ tâm trí mình trong một màn sương mờ ảo và để nó lắng đọng trong suốt thời gian tắm, và ở đó ngay cả khi em ra ngoài và vào bếp để tìm cho mình một ít ngũ cốc.

Sương mù vẫn ở đó, thậm chí hàng giờ sau khi các thành viên khác bắt đầu tỉnh dậy và sẵn sàng cho lịch trình của họ. Các thành viên vui vẻ chào khi nhìn thấy em trên ghế sofa, lướt điện thoại một cách vô thức, và em lờ mờ nhớ đã chào lại họ, để giả vờ như em chỉ hơi mệt và không có gì hơn.

Màn sương mù vẫn không tan, ngay cả khi cả nhóm đến bất kỳ cuộc phỏng vấn nào họ có ngày hôm nay. Jungwon cố gắng đưa ra câu trả lời cho một số câu hỏi mà em được hỏi, nghe có vẻ mơ hồ như thể em vẫn đang chú ý hoặc hiện diện trong thời điểm này.

Màn sương mù tiếp tục bao phủ tâm trí em, không bao giờ tan biến, ngay cả khi cả nhóm về đến nhà sau mọi chuyện và quyết định có một đêm xem phim. Các thành viên khác cười cùng nhau và tranh luận xem nên xem gì và Jungwon không tham gia cùng họ, chỉ lơ đãng nhìn, sương mù là thứ duy nhất giúp em không sụp đổ.

Sunghoon không đối xử với em khác đi chút nào, và có lẽ đó là điều khiến em đau lòng nhất. Ý nghĩ rằng những tháng vừa qua chẳng là gì ngoài một trò chơi nhỏ thú vị đối với anh ấy, một trò chơi giữa những người bạn, và bây giờ anh đã kết thúc nó, họ có thể trở lại bình thường như thể cuộc sống của họ không hề thay đổi.

Giống như cuộc sống của cả hai không hề thay đổi, khi mà cuộc sống của Jungwon sẽ không bao giờ như cũ nữa.

Jungwon không chú ý đến bộ phim.

Khi em tắm xong vào đêm hôm đó, Sunghoon đang nằm trên giường nghịch điện thoại và mỉm cười với Jungwon như thường lệ, và Jungwon gần như đi đến chỗ anh ấy theo thói quen, vì thoải mái, nhưng em hầu như không dừng lại.

Thay vào đó, em đi đến giường của mình và chui vào trong chăn. Nó thật lạnh lẽo và cô đơn. Jungwon không nhớ lần cuối cùng em ngủ trên giường của mình là khi nào, và việc nhận ra điều đó chỉ khiến trái tim em đau đớn hơn.

Nếu em không quay mặt vào tường, có lẽ em đã nhận ra vẻ mặt tổn thương của Sunghoon.

Jungwon nghe thấy tiếng người lớn hơn bắt đầu ngáy nhè nhẹ không lâu sau khi anh tắt đèn, dấu hiệu cho thấy anh ấy đã ngủ, và Jungwon thở dài và trèo ra khỏi giường.

Em không thể ngủ ở đây. Không phải trên chiếc giường này, với những tấm ga trải giường trống không. Không phải trong căn phòng này, với sự căng thẳng ngột ngạt đè nặng lên em.

Jungwon đi xuống hành lang và mở cửa phòng Sunoo và Riki. Có thể đoán trước là hai người đó vẫn còn thức, ôm nhau trên giường của Sunoo và cười khúc khích với bất cứ thứ gì họ đang xem trên điện thoại của Riki. Cả hai đều nhìn lên khi nghe thấy tiếng cửa, và Jungwon cố gắng hết sức để mỉm cười, mặc dù có lẽ họ không thể nhìn thấy nó trong bóng tối, "Có phiền không nếu em ngủ ở đây với hai người tối nay?"

Chiếc giường hoàn toàn không đủ lớn để chứa cả ba người. Trên thực tế, nó thậm chí không đủ lớn cho hai người, nhưng điều đó chưa bao giờ cản trở em trước đây. Họ để em chen vào giữa và tất cả chìm vào giấc ngủ khi nằm rất gần nhau, Jungwon sẽ không ngạc nhiên nếu họ thức dậy và hòa làm một.



Mọi thứ vẫn như vậy trong một thời gian. Jungwon trải qua những ngày của mình với sương mù để đảm bảo rằng em vẫn còn nguyên vẹn, qua đêm trong bất kỳ phòng nào trừ phòng của em, ngủ chung giường với bất kỳ ai trừ người em muốn.

Em không thực sự nghĩ về việc liệu có ai để ý hay không, và cũng chưa có ai nói gì, nhưng em khá chắc chắn rằng em đang hành động không có gì giống với bình thường, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi người quản lý kéo Jungwon sang một bên vào một buổi chiều và hỏi em có ổn không.

Jungwon thực sự nên nói với anh ấy sự thật: không, em không ổn, em cảm thấy như mọi thứ đều quá sức và mọi thứ đều sai lầm và em không thể quyết định xem mình muốn nằm xuống và khóc trong nhiều ngày hay đi bộ vào dòng xe cộ.

Nhưng thay vào đó, em chỉ gật đầu và nói rằng em ổn và chỉ là gần đây em ngủ không được ngon, và bằng cách nào đó, trông em đủ thuyết phục để người quản lý chỉ gật đầu ra vẻ hiểu và mỉm cười, vỗ nhẹ vào vai em để trấn an rồi bước đi như thể chỉ có vậy thôi, và Jungwon cố hết sức để không suy sụp thêm nữa.



Sunghoon không hành động khác đi, nên có lẽ đó là lý do tại sao các thành viên đến gặp anh ấy trước để kiểm tra Jungwon.

Không bao giờ có bất kỳ bí mật nào đối với những người khác về mức độ thân thiết của hai người họ. Tất cả họ đều biết rằng Jungwon sẽ thừa nhận với Sunghoon những điều mà em chưa bao giờ dám nói với những người khác, và họ hiểu điều đó. Họ đã yêu cầu Sunghoon bước vào trước, khi họ nhận thấy Jungwon đang vật lộn với suy nghĩ của mình, vì vậy Jungwon không ngạc nhiên lắm khi em tình cờ nghe thấy Heeseung lặng lẽ hỏi Sunghoon vào một buổi tối để đảm bảo rằng Jungwon vẫn ổn.

Điều khiến em ngạc nhiên là Sunghoon lắng nghe và cố gắng dồn Jungwon vào phòng của cả hai vào tối hôm đó, hỏi xem có chuyện gì không, và Jungwon phải gạt anh ra, khẳng định rằng mình ổn, rồi trốn vào hành lang và đến phòng của Jake và Jay, giả vờ rằng điều đó không làm tổn thương cả hai người, bởi vì em không thể mạo hiểm nổi giận với người lớn hơn khi em không có ai để đổ lỗi ngoài bản thân vì yêu quá nhiều.

Đó hẳn là khi những người khác cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình, rằng có điều gì đó không ổn với Jungwon và ngay cả Sunghoon cũng không thể giúp em được.




Một cuốn sách đập xuống bàn bếp, khiến Jungwon giật mình vì đang làm dở bài tập về nhà, và Sunoo hét lên, "Đây là một sự can thiệp!"

Jungwon nhìn chằm chằm vào cậu như thể đầu cậu ấy biến thành một que bơ, đây có lẽ là lần gần nhất em bộc lộ cảm xúc trong vài tuần qua, nhưng em không thực sự nghĩ về điều đó khi thấy mình đột nhiên bị bao vây, Sunoo trước mặt, Jake bên trái và Jay bên phải em.

Em liếc nhìn giữa họ, "Uh...gì vậy ạ?"

"Em đã nghe thấy anh nói!" Sunoo lại hét lên, và Jay đảo mắt, "Sunoo, em không cần phải hét lên. Anh nghĩ rằng em ấy có thể nghe thấy em rất rõ. Và em đang làm tổn thương tai của anh."

Sunoo bĩu môi một chút, "Nhưng sẽ cảm thấy nghiêm trọng hơn nếu hét lên."

"Thật sự là không," Jake nói, mỉm cười xin lỗi.

"Mọi người đang nói về cái gì vậy?" Jungwon hỏi, và cả ba người họ dường như nhớ ra rằng họ phải làm gì đó. La mắng Jungwon hoặc bất cứ điều gì họ đang la hét.

"Giống như Sunoo đã nói, đây là một sự can thiệp," Jay nói với em một cách vô ích.

"Và em phải biết điều đó có nghĩa là gì chứ?" Jungwon đảo mắt và quay lại với bài tập của mình, nhưng Sunoo nhặt cuốn sách lên và đặt nó xuống bàn, khiến em giật mình một lần nữa, "Điều đó có nghĩa là bọn anh đang can thiệp!"

"Đừng làm thế nữa," Jake rít lên, lấy cuốn sách ra khỏi, trước khi quay sang Jungwon và nói nhẹ nhàng, "Điều đó có nghĩa là, bọn anh nhận thấy gần đây em đã cư xử hơi...lạc lõng...và bọn anh rất lo lắng. Chuyện gì đang xảy ra thế?"

"Em ổn," Jungwon nói với anh ấy ngay lập tức, nhưng các thành viên của em đều hiểu em hơn người quản lý của họ rất nhiều.

"Anh không tin điều đó dù chỉ trong một giây," Jay nói, không mấy ấn tượng.

"Chà, vậy thì thật tệ, bởi vì đó là sự thật," Jungwon bướng bỉnh trả lời.

"Nào, Jungwon, em sẽ không thể rời khỏi cái bàn này cho đến khi em nói cho tụi anh biết chuyện gì đang xảy ra, vậy có chuyện gì vậy?" Sunoo nói, ngồi xuống đối diện em. Jungwon cố tình phớt lờ cậu và nhìn xuống bài tập của mình, thực sự đang cố đọc bất cứ câu hỏi nào mà em đang trả lời.

Em thành công trong một vài khoảnh khắc, sự im lặng tràn ngập căn phòng và bóp nghẹt mọi thứ ngoại trừ em , màn sương mù trong tâm trí bảo vệ em không cảm thấy bất cứ điều gì.

Jay cuối cùng cũng thở dài và luồn tay vào tóc em, "Nào Jungwon, em cần nói chuyện với ai đó. Em đã có cơ hội mở lòng với Sunghoon và em đã phớt lờ cậu ấy, vì vậy giờ em phải mắc kẹt với bọn anh."

"Em đã nói với anh ấy rằng em ổn, và đó là sự thật. Em cũng sẽ nói với các anh điều tương tự," Jungwon dán mắt vào cuốn sổ của mình, viết câu trả lời cho câu hỏi, và đột nhiên Sunoo kéo cuốn sổ đi.

"Này," Jungwon gắt lên, khiến cả em và các thành viên xung quanh ngạc nhiên. Em cố gắng bình tĩnh lại một chút trước khi nói tiếp, nhưng em không thể ngăn được sự cáu kỉnh thấm vào lời nói của mình, "Chúa ơi, em đã nói là em không sao, và mấy người không thể bỏ qua hết được sao? Em không cần mọi người cưng chiều em như một đứa trẻ. Làm ơn hãy ghi nhớ trong đầu mọi người rằng, em ổn."

Em hít một hơi thật sâu sau đó, cố gắng ổn định bản thân một chút. Đừng làm gián đoạn sương mù, cứ tiếp tục đi.

Bạn bè của em đang nhìn chằm chằm vào em, sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt của họ, quan sát khi em xóa sạch mọi dấu vết của sự tức giận đó và quay trở lại trạng thái lơ đãng trung lập mà em đã mắc kẹt gần đây.

Jungwon chưa bao giờ tức giận với các thành viên của mình trước đây.

Trên thực tế, Jungwon không chắc mình đã từng nổi giận trước đây chưa.

Tay Jake đặt trên vai khiến em hơi giật mình, nhưng em không để lộ ra ngoài. "Jungwon, em đang không ổn chút nào đâu. Làm ơn, dù đó là gì, em cần phải nói chuyện với ai đó. Em không thể tiếp tục như thế này, nó sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Em tin tưởng Sunghoon, tại sao em không mở lòng với cậu ấy? Dù đó là gì, cậu ấy cũng sẽ giúp em."

Jungwon không nhìn vào mắt anh ấy, hay bất cứ ai khác vì vấn đề đó. Em dán mắt vào chiếc đồng hồ trên lò vi sóng phía sau Sunoo. Nó hiển thị 1:34. Bây giờ là khoảng 4 giờ chiều và đồng hồ của họ là đồng hồ 24 giờ vì một lý do nào đó. Kí túc xá bị mất điện vài tháng trước và nhóm chưa bao giờ bận tâm đến việc đặt lại thời gian.

"Em...không thể," Jungwon lặng lẽ nói. Em hắng giọng, "Em không thể, vì vậy hãy bỏ qua đi."

"Tại sao em không thể nói chuyện với anh ấy?" Sunoo nghiêng đầu hỏi. Nó khiến Jungwon đau đớn nhớ lại cái đêm đó, cái đêm mà Sunghoon đã kết thúc mọi thứ, cái đêm mà Jungwon đã tan vỡ.

Jungwon không trả lời, mắt vẫn nhìn đồng hồ. Nó thay đổi thành 1:35.

"Jungwon," Jay thận trọng nói, "Em vẫn chưa về ngủ trong phòng của em."

Anh ấy đang liên kết mọi chuyện. Không phải tất cả, nhưng anh ấy đang bắt đầu, đó là điều mà Jungwon có thể nói. Em ngồi lại và thở dài, "Hãy nhìn xem, mọi thứ bây giờ đã khác. Chỉ cần chấp nhận nó và tiếp tục. Đó là điều tất cả chúng ta phải làm."

"Cái gì khác cơ?" Jake hỏi, và Jungwon liếc xéo anh, "Điều đó không quan trọng."

"Nó có nếu em đang bị tổn thương," Jake nói, và có lẽ đó là lý do. Cái gì đó đang thổi tan sương mù.

Em đau. Tất nhiên là em đang bị tổn thương. Sunghoon từ chối em. Người mà em yêu hơn bất cứ thứ gì đã từ chối em, và anh ấy hành động như không có gì sai lầm. Nhưng không thể làm gì khác. Em không thể ép Sunghoon cảm nhận khác về em. Em không thể làm to chuyện nếu không em sẽ làm xáo trộn hoạt động nhóm của họ. Em chỉ cần nén mọi thứ xuống và giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn, bất kể làm như vậy khiến em đau đớn hơn cả.

Em thậm chí còn không nhận ra mình đã để bản thân bắt đầu khóc, cho đến khi em cảm thấy tay Jake đặt trên mặt mình, nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt. Jungwon lấy tay áo lau nước mắt, nhưng không có tác dụng. Những giọt nước mắt không dừng lại. Ngay lập tức Jay vòng tay qua ôm lấy em, an ủi.

"Em có đau cũng không sao," Jungwon kiềm chế, "Bởi vì mọi thứ đều khác biệt và không có lời than vãn nào có thể khắc phục được điều đó."

Nó không hoàn toàn được ghi nhận rằng em đã nói khắc phục cho đến khi Sunoo lên tiếng, "Em có muốn mọi thứ trở lại như cũ không?"

Jungwon không biết phải trả lời như thế nào. Trở lại như trước khi Sunghoon từ chối em? Hay như trước khi tất cả bắt đầu?

Em không chắc nữa nếu em muốn một trong hai. Mọi thứ lẽ ra phải diễn ra như trước khi mọi chuyện bắt đầu, và điều đó đang ăn tươi nuốt sống em.

Nhưng đồng thời, em không muốn bắt đầu lại những đêm của cả hai như chưa có chuyện gì xảy ra. Sunghoon đã nói rõ rằng anh ấy không muốn Jungwon như vậy. Ép buộc anh ấy chỉ để Jungwon được thoải mái là không công bằng.

Jungwon muốn một cái gì đó em không thể có. Một cái gì đó không thể. Một cái gì đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Em không thể sửa được, Jungwon nghĩ. Em đã tan vỡ và không thể chữa lành được, và ngay cả khi em tiết lộ tất cả những bí mật đen tối nhất của mình tại chiếc bàn này, em sẽ không bao giờ có thể khôi phục lại bản thân, vì vậy chẳng ích gì.

Jungwon để họ ôm mình trong khi em khóc, nhưng em không mở miệng nữa.



Jungwon thấy mình trở lại ban công vào đêm hôm đó. Nó phù hợp thực sự. Em sẽ ra đây hít thở chút không khí trong lành vào đêm nay, và giờ một lần nữa, Sunghoon lại thấy em ngồi đây, ngước nhìn những vì sao, không biết thế giới của mình sắp thay đổi đến mức nào.

"Hey," em nghe thấy Sunghoon nói, và em có hơi căng thẳng. Cánh cửa trượt đóng lại, và Jungwon nghĩ rằng em thực sự nghe thấy tiếng ai đó khóa nó từ bên trong. Có phải họ đang cố gắng cắt đứt lối thoát của em không?

Có lẽ họ không nhận ra rằng em đã tính đến chuyện trèo qua lan can và nhảy xuống.

Em nghe thấy tiếng Sunghoon kéo một chiếc ghế từ đầu kia của ban công và đặt nó ở bên phải chiếc ghế mà Jungwon đang ngồi. Jungwon cố ý không nhìn anh hay nói bất cứ điều gì.

Sau một hồi im lặng, Sunghoon là người phá vỡ nó, "Em đang khó chịu với anh."

Jungwon lại căng thẳng, và kéo tay áo lên, giả vờ bị lạnh. Một lúc sau, em giật mình khi cảm thấy Sunghoon đang đắp chăn lên vai mình. Đây không giống như đêm hôm đó.

Tuy nhiên, Jungwon vẫn không nhìn người lớn hơn, và Sunghoon thở dài, "Anh không nghĩ em lại suy sụp đến mức này."

"Em không suy sụp," Jungwon lẩm bẩm, và Sunghoon nhanh chóng đính chính, "Em ."

"Và đó là lỗi của ai?" Jungwon hét lên trước khi kịp nghĩ về điều đó, và rồi hối hận ngay lập tức, "Xin lỗi. Em không có ý đổ lỗi cho anh. Em hiểu điều đó mà."

"Không, em không," Sunghoon nói. Jungwon co đầu gối lên ngực, "Em hiểu. Ổn thôi. Cuối cùng thì em cũng sẽ vượt qua được thôi."

"Không, Jungwon, em không hiểu đâu," Sunghoon khăng khăng, và Jungwon cuối cùng cũng nhìn anh, định ngắt lời người lớn hơn hay gì đó đại loại thế, nhưng vẻ tuyệt vọng em thấy trên mặt Sunghoon ngăn em nói bất cứ điều gì.

Sunghoon hít một hơi thật sâu, "Anh kết thúc mọi thứ vì anh cảm thấy như mình đang lợi dụng em."

"Nhưng em muốn nó," Jungwon chỉ ra, và Sunghoon lắc đầu, "Ý anh không phải vậy."

Jungwon cau mày, bối rối, "Thế... ý anh là sao ạ...?"

Jungwon bây giờ thậm chí còn lo lắng hơn, nhưng những gì Sunghoon thốt ra hoàn toàn trái ngược với những gì em đang tưởng tượng.

"Anh yêu em Jungwon," Sunghoon nói, tất cả chỉ bằng một hơi thở. Jungwon không thể không nhìn anh chằm chằm.

Đó là điều duy nhất mà em muốn nghe người lớn hơn nói, nhưng nó mang lại cảm giác không thật. Không có cách nào giấc mơ của em trở thành sự thật. Đây không phải là một câu chuyện cổ tích mà em sẽ có một kết thúc có hậu. Đây là cuộc sống của em.

"Anh đang nói dối," Jungwon suýt chút nữa đã nghẹn lời, và Sunghoon nhìn em như vậy, nhưng Jungwon không cho anh cơ hội nào để nói, "Không, điều đó không đúng. Anh chỉ nói thế thôi."

"Jungwon-" Sunghoon cố gắng, nhưng Jungwon đã để nỗi sợ hãi lấn át, giờ sương mù đã hoàn toàn biến mất, và em có thể cảm thấy mọi thứ hoàn toàn tan vỡ trong mình khi em bật ra một tiếng nức nở.

"Anh chỉ nói vậy để cố gắng sửa chữa mọi thứ, anh không thực sự cảm thấy như vậy. Anh đã kết thúc mọi thứ bởi vì anh nhận ra rằng em yêu anh và anh không cảm thấy như vậy, anh không-"

Những từ ngữ lộn xộn không mạch lạc của Jungwon bị cắt ngang khi em đột nhiên cảm thấy mình bị kéo đứng dậy, và sau đó có vòng tay ôm quanh người em, ôm chặt lấy em, gần hơn, và em đã để mình bật khóc.

"Em tưởng anh từ chối em." Em nghe thấy Sunghoon khẽ thì thầm bên tai mình. Jungwon không nghĩ mình có thể phát ra một âm thanh nào khác ngoài tiếng nức nở, nên em chỉ gật đầu. Vòng tay Sunghoon siết chặt hơn.

"Jungwon," anh nói, "Anh không biết rằng em... anh đoán em chỉ xem anh như một người bạn, và rằng em nghĩ anh cũng cảm thấy như vậy. Anh cảm thấy thật tồi tệ, giống như anh đang lợi dụng em mặc dù em không nhìn anh như vậy. Đó là lý do tại sao anh nói chúng ta nên dừng lại."

Cả hai đều là đồ ngốc. Đó là suy nghĩ duy nhất chạy qua tâm trí của Jungwon, nhưng em vẫn không đủ mạch lạc để có thể nói thành tiếng. May mắn thay, Sunghoon dường như cũng có cùng quan điểm đó, anh cười nhẹ, "Chúng ta thật ngu ngốc."

Jungwon gật đầu, cười một chút mặc dù thực tế là em vẫn đang khóc. Em sụt sịt một chút, và Sunghoon lùi lại vừa đủ để nhẹ nhàng lau mặt cho Jungwon bằng ống tay áo của mình.

Cứ như vậy, Jungwon có thể cảm thấy bản thân mình được sắp xếp lại một lần nữa.



Jungwon không bỏ lỡ cách các thành viên khác gần như thở phào nhẹ nhõm khi Jake đến mở khóa cửa ban công (bọn họ thực sự đã khoá cửa, đồ tồi) và em giơ ngón tay giữa về hướng chung của họ.

"Bọn anh chỉ đang giúp thôi mà," Sunoo hét lên, và Riki bịt miệng cậu để khiến cậu ấy ngừng hét, điều này chẳng giúp được gì nhiều ngoại trừ việc làm ướt lòng bàn tay của maknae khi Sunoo liếm tay cậu nhóc.

"Ew," Riki lườm cậu. Sunoo chỉ nhún vai.

Jay đảo mắt và quay sang Jungwon, "Em ấy nói đúng, bọn anh chỉ cố gắng giúp đỡ."

Jungwon phớt lờ anh ấy và nắm lấy tay Sunghoon, kéo anh về hướng phòng của họ.

"Nếu định bắt đầu làm tình lần nữa, hai người có thể im lặng hơn một chút được không?" Sunoo hét theo họ, và Jungwon dừng lại, quay người lại để mở to mắt nhìn cậu.

"Sunoo!" Heeseung thở dài, "Không ai cần nghe điều đó."

Sunoo nhún vai, "Không ai cần nghe họ làm tình trước đó, vậy mà-"

Riki lại che miệng cậu, lần này lờ đi khi Sunoo liếm tay mình. "Làm ơn dừng lại đi," maknae nói với cậu.

Jungwon rên rỉ, cảm thấy mặt mình nóng bừng. Bên cạnh em, Sunghoon rõ ràng đang cố giấu tiếng cười của mình (không hiệu quả) và Jungwon lại nắm lấy tay anh. "Đi nào," em lầm bầm, kéo Sunghoon vào phòng và đóng cửa lại sau lưng họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro