01; vấn đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Wooje và Hyeonjun gặp nhau lần đầu, ngay lập tức người đi rừng biết rằng, cậu bé trước mặt đã gieo vào lòng anh một dấu ấn sâu đậm.

Trong hoàn cảnh lý tưởng hơn, có lẽ anh sẽ cảm thấy hạnh phúc, hài lòng, thậm chí tự hào vì đã để lại dấu ấn cho một omega như này. Nhưng đây không phải là hoàn cảnh của bọn họ, tại sao ư? Bởi vì người đi đường trên chưa đủ tuổi vị thành niên.

Họ cách nhau hai tuổi, Oner mới mười tám tuổi thôi nhưng anh đã trưởng thành, đã có bằng lái xe, và có thể đi uống rượu với bạn bè. Mặt khác, Zeus mới bước sang tuổi mười sáu. Em ấy không thể bước ra khỏi nhà mà không gọi điện cho mẹ để xin phép.

Khi Hyeonjun nhìn vào mắt em lần đầu tiên, anh nghĩ mình đã biết chuyện gì xảy ra. Đôi mắt Wooje lấp lánh, mặt đỏ bừng, môi hơi hé ra, cổ họng nuốt nước bọt như thể đang uống ngụm nước cuối cùng trên sa mạc. Anh đã từng nhìn thấy tất cả những điều đó trước đây, đã từng nhìn thấy cái nhìn mê mẩn đó của những alpha và omega khác, những người cũng trở thành nạn nhân của việc bị đánh dấu. Dòng chảy của pheromone và hormone. Ý tưởng này dường như được alpha tạo ra, được phát triển bởi chính vũ trụ để trở nên hoàn hảo cho mọi người.

Hyeonjun biết điều đó có nghĩa là gì, và một phần trong anh buộc phải cam chịu để bảo vệ người đi đường trên của mình cho đến khi hết tác dụng hoặc anh gặp phải một cuộc chạm trán như thế này với một alpha khác. Có thể là một beta hoặc thậm chí là một omega khác, Oner không có quyền quyết định.

Trong vài tuần đầu tiên, anh phớt lờ sự thật, chấp nhận việc omega đi theo anh khắp học viện như một chú cún con bị lạc, nuốt chửng sự im lặng khó chịu quanh anh, khi có một đứa trẻ quá lo lắng để nói chuyện với Hyeonjun nhưng lại không thể không cần ở bên cạnh anh.

Và vài ánh mắt chế giễu từ những người đồng đội và nhân viên, những người mà theo một cách nào đó biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ai nói gì cả. Điều đó khiến anh khó chịu, nhưng em là đường trên của anh, và là đồng đội của anh, thế nên Hyeonjun quyết tâm làm tốt công việc của mình và chăm sóc em nhỏ.

Mọi chuyện đều ổn cho đến khi có lời tỏ tình, lời thú nhận đầu tiên.

Buổi tập đã kết thúc, mọi người đang thu dọn đồ đạc để rời khỏi phòng và tận hưởng ngày cuối tuần. Hầu hết, trong cơn phấn khích, tất cả đều đã bỏ chạy, những sợi dây không được bao phủ nhảy múa trong không khí khi họ lao tới tự do. Nhưng Wooje không như vậy; em ấy chăm chú thu dọn đồ đạc của mình, và Hyeonjun không thể làm gì khác ngoài việc đợi em nhỏ trong khi nhìn những người đồng đội chạy về phía cửa.

"Ừm, anh Hyeonjun, anh có kế hoạch gì cho cuối tuần không?" Câu hỏi rất ngây thơ và thậm chí là bình thường giữa bạn bè, nhưng ánh mắt em lại tránh né người lớn tuổi hơn, đôi má ửng hồng và đôi bàn tay lo lắng không thể thu dọn dây bàn phím của em lại nói khác.

"Có lẽ anh sẽ đi đến quán bar với mấy người trong đội; nhưng mà bọn anh vẫn chưa quyết định xong," anh nói dối. Sự thật mà nói, không ai thông báo cho Hyeonjun về bất kỳ kế hoạch nào vì họ biết em nhỏ sẽ đòi đi theo và họ thì lại không muốn Wooje cảm thấy bản thân bị loại trừ ra. Theo một cách nào đó thì mọi người đều hiểu hoàn cảnh của hai người và cảm thấy đồng cảm, đặc biệt là với omega.

"Ồ, có một nơi em muốn đến, và, ừm, em đang tự hỏi liệu anh có..." Tiếng thở dài sâu sắc của người lớn tuổi hơn khiến em dừng lại. Nghe có vẻ bực bội, khiến cho Wooje cảm thấy mình như một đứa trẻ đang bị mắng. Và đó là cách Oner nhìn em ta. Một đứa trẻ.

"Ừm, nghe này, Wooje, anh đã biết cảm giác của em rồi. Anh biết rằng... em đã in dấu trong anh." Tay anh đặt trên cổ em, cố gắng tỏ ra không bị ảnh hưởng bởi tình huống này, nhưng điều đó chỉ khiến Moon Hyeonjun trông lo lắng hơn. Ánh mắt anh tránh không nhìn vào người nhỏ hơn vì anh biết mình không thể nói không với khuôn mặt đó. "Em không cần phải làm gì cả, được chứ? Em không cần ép mình thích anh hay bất cứ điều gì tương tự; sẽ có những cơ hội khác và những mùi hương khác, những alpha khác, em biết đấy-"

Chưa kịp nói hết câu, anh đã cảm thấy vai mình đã nhận một cú đấm.

"Ối! Này, em bị sao vậy?!"

"Em bị sao vậy? Anh mới là bị sao đó, đồ khốn này? Nếu anh định từ chối em thì ít nhất hãy nhìn vào mắt em và nói với em rằng anh không thích em," Wooje ngắt lời với giọng to hơn bình thường, nhưng không phải là la hét. Tuy nhiên, nó mang đến cho anh cảm giác nặng nề hơn hẳn, đương như to hơn bất kỳ tiếng hét nào mà Hyeonjun từng nghe thấy.

"Này, không, thôi nào, không, không phải vậy! Chỉ là..." Anh cố gắng biện minh cho mình, nhưng rõ ràng, đó không phải là những lời Wooje muốn nghe, vì mặt em giờ đã đỏ bừng và tràn ngập sự tức giận.

"Chỉ là cái gì? Cái gì, Hyeonjun hyung? Thôi nào, nói ra đi," khuôn mặt dễ thương của em nhỏ, giờ như được trang điểm với đôi lông mày nhíu lại, à, anh biết mình không nên nhìn vào mắt của em ấy.

"Chỉ là, em còn là một đứa trẻ thôi, Wooje à. Em xứng đáng với điều gì đó tốt hơn, một người nào đó gần tuổi em hơn. Anh thậm chí không thể đưa em đến những nơi giống như những người bạn của anh," anh giải thích, với giọng điệu như vậy. Có vẻ như đây là cuộc trò chuyện mà anh đã tự nói với chính mình. "Anh xin lỗi."

"Hmm," Woo-je nhìn anh ta từ trên xuống dưới với ánh mắt hoài nghi, như thể em nhỏ không chắc lời biện minh đó dành cho mình hay cho chính người đi rừng. "Được rồi, em hiểu rồi." Và không chần chừ gì nữa, Choi Wooje xách balo lên rồi rời đi.

Xem xét mọi chuyện, Hyeonjun coi đó như một chiến thắng, anh từ chối cậu bé, rồi nói xin lỗi, em ấy chấp nhận và không ai khóc. Một chiến thắng. Vậy tại sao anh lại có cảm giác như mình đã thất bại?

Ngày tháng trôi qua, Wooje không còn theo anh đi khắp nơi, không còn đợi anh vào buổi sáng để cả hai cùng đi ăn sáng, cũng không còn tìm anh mỗi buổi chiều để tập luyện. Em ấy không còn mở cửa để tìm một đôi mắt mà em đã coi là nguồn gốc của mọi ánh sáng trong vũ trụ. Trên thực tế, có vẻ như omega đang chủ động phớt lờ anh; anh hầu như không gặp Wooje trừ khi họ luyện tập cùng nhau và việc liên lạc đã bị cắt giảm đến mức tối thiểu.

Hyeonjun không thể trách em được. Khi mối tình đầu từ chối anh, anh cũng hành động như vậy, tin rằng bằng cách cắt đứt mọi ràng buộc, anh sẽ có thể quên được cô gái ấy. Nó có tác dụng ở một mức độ nào đó. Không, anh không thể trách em, nhưng sự thờ ơ ấy đè nặng con tim anh. Từ việc có người bên cạnh cả ngày đến gần như không liên lạc có thể xảy đến như vậy với bất kỳ ai, nhưng tình huống này cũng là lỗi của Hyeonjun.

Có lẽ anh nên bớt gay gắt hơn với em, có lẽ anh nên làm cho Wooje hiểu rằng vấn đề không phải ở em ấy và họ vẫn có thể là bạn. Chỉ là hoàn cảnh thôi, cơ hội dành cho omega sẽ ngày càng nhiều hơn. Có lẽ...

Vài tuần sau vụ việc ấy, Wooje bắt đầu đi chơi với một nhóm bạn mới. Hyeonjun cũng đã tập luyện cùng họ nhưng chưa có nhiều sự thân thiết lắm. Anh quan sát từ xa; mọi chuyện dường như đang diễn ra tốt đẹp với Wooje. Em ấy có một nhóm bạn đồng điệu hơn so với anh; anh thấy họ rời khỏi phòng tập với nụ cười trên môi và nói về những điều mà Hyeonjun không biết. Choi Wooje trông có vẻ hạnh phúc. Và nếu Hyeonjun không cảm thấy có điều gì đó không ổn thì anh đã để em ấy đi.

Nhưng không. Có điều gì đó khiến Hyeonjun cảm thấy dựng tóc gáy. Và mọi chuyện bắt đầu khi anh thấy Wooje ngày càng thân thiết hơn với một người trong nhóm. Một alpha, người đi rừng biết điều đó chỉ bằng cách nhìn vào người kia, chính là một vị alpha, cũng là một người đi đường giữa đến từ đội khác.

Hyeonjun đã từng chơi chung với gã đó vài trận, nhưng anh chàng này khá kiêu ngạo và có phần hơi tinh quái, như thể anh ta chưa ra mắt giống như những người còn lại trong cùng học viện. Và theo những gì Oner nhớ, gã ta lớn hơn anh rất nhiều.

Nhưng điều đó ổn mà. Không phải Wooje không thể làm bạn với một alpha lớn tuổi hơn mình khi cả hai cùng ở trong một đội. Hyeonjun không thể cấm em nói chuyện với ai đó. Chỉ vậy thôi, liệu điều đó có thực sự thuần khiết không? Có lẽ là dành cho alpha, nhưng nếu dành cho Wooje thì sao? Hyeonjun không biết. Wooje còn quá nhỏ, em vẫn còn ngây thơ, quá ngây thơ - em ấy có thể bị nhầm lẫn!

Hyeonjun quyết định tiếp tục quan sát từ xa. Chỉ trong một vài trường hợp thôi.

Mỗi ngày trôi qua, anh lại thấy họ ngày càng thân thiết hơn. Và bây giờ anh đã biết khá rõ về người đi đường trên của mình. Anh biết nụ cười dịu dàng đó, ánh mắt nhìn xuống đất để tránh ánh mắt của đối phương, việc chỉnh lại kính mỗi khi bối rối. Wooje bắt đầu thích tên alpha kia. Nhưng không sao, điều đó ổn mà. Miễn là nó không vượt quá mức đó thì không sao. Hyeonjun không thể ra lệnh cho trái tim mình đập vì ai.

Em ấy không mất nhiều thời gian để tìm người thay thế mình.

Vào một trong những đêm sau giải vô địch mà đơn vị học viện của T1 giành chiến thắng, một số tuyển thủ đã quyết định ra ngoài ăn uống để ăn mừng và tận hưởng việc sử dụng thẻ tín dụng của nhân viên.

Họ đến một nhà hàng nhỏ gần đó và yêu cầu ngồi chung bàn để tất cả có thể ngồi cùng nhau. Hyeonjun không biết làm thế nào, có lẽ là do một số người bạn của anh, nhưng cuối cùng anh lại ngồi cạnh Wooje. Và Choi Wooje hoàn toàn phớt lờ Moon Hyeonjun. Em không cần phải xóa anh khỏi cuộc đời mình như thế chứ! Không phải người đi rừng đã nói với em rằng anh ghét em, anh chẳng nói thế bao giờ. Có lẽ Moon Hyeonjun chỉ đang tưởng tượng ra mọi thứ thôi.

Bầu không khí yên tĩnh, âm nhạc ở mức âm lượng hoàn hảo để trò chuyện, ánh sáng dịu nhẹ và thoải mái. Đó là một chuyến đi chơi nhóm tuyệt vời, ngoại trừ sự căng thẳng rõ ràng giữa hai người. Oner cố gắng hết sức để không chạm vào em dù khoảng cách rất ngắn, và em nhỏ cũng cố gắng hết sức để tránh phải quay về phía anh. Không sao đâu, anh nghĩ, họ chỉ cần chịu đựng nhiều nhất là một hoặc hai giờ nữa là mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và mọi chuyện sẽ ổn nếu như không có vị alpha kia . Khi họ được đưa thực đơn và đang quyết định nên gọi món gì, anh không thể không nghe thấy người đi đường giữa kia giới thiệu một số món cho Wooje. Hyeonjun bỗng nhìn thấy một màu đỏ. Khi các món ăn và đồ uống bắt đầu được mang lên, người đi rừng đã thực hiện nhiệm vụ của mình là ngăn không cho omega đưa môi em đến gần mép những ly nước không chứa nước trái cây hoặc nước lọc. Mỗi khi có một loạt shot rượu được mang ra, anh sẽ lấy những gì có thể và mang chúng đến cho nhóm bạn của mình, họ sẽ không thắc mắc về việc tại sao số lượng rượu xuất hiện trên bàn của họ ngày một tăng. Nếu một chai soju được mang đến, Oner sẽ là người nhận và phục vụ cho cả nhóm, ngay cả khi anh không phải là người nhỏ nhất. Những vòng đầu tiên dường như không được chú ý, nhưng khi màn đêm buông xuống, anh có thể cảm nhận được ánh mắt Wooje đanghướng về phía mình, có lẽ em thắc mắc về việc anh đang làm- anh đang chăm sóc cho em đó, Hyeonjun muốn trả lời như vậy.

Đến một lúc nào đó, khi mà sự căng thẳng bùng nổ. Lúc mà người phục vụ mang lên một chai rượu soju mới, omega là người đứng dậy nhận nó trước. Em bắt đầu rót hết ly này đến ly khác, nhìn thẳng vào mắt alpha, với một vẻ thách thức, dường như Wooje nói điều gì đó, vạch trần anh, và cố gắng kiểm soát anh. Nhưng Hyeonjun chẳng phải là một kẻ hèn nhát, đặc biệt nếu có một thử thách đặt ra trước mặt anh.

Khi đến lượt được phục vụ của mình, anh đã uống hết tất cả trong một ngụm và đặt chiếc ly rỗng trước mặt Wooje, yêu cầu em rót thêm. Cái chai đã gần cạn. Nếu muốn uống rượu, em sẽ phải từ chối một vị tiền bối alpha nào đó, và Hyeonjun biết rằng omega nhỏ quá lịch sự, quá lịch sự để có thể làm điều đó. Ngay cả những thành viên say rượu trong nhóm cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng lạ kỳ. Họ nhìn nhau không nói gì, cầm những chai và ly rượu trong tay, họ đứng im. Sự im lặng dường như còn lớn hơn cả tiếng nhạc ở nơi này.

"Anh có vấn đề gì với em à, Hyeon-jun huyng?" Em ghé sát mặt alpha và thì thầm chỉ để chỉ mình anh nghe thấy.

"Em mới mười sáu (*) tuổi thôi, em biết mình không thể uống rượu mà," anh trả lời mà không hề bỏ phí một giây. Lời nhận xét của anh dường như nhằm mục đích làm tổn thương em, khiến Wooje bỏ cuộc. Ánh mắt họ vẫn nhìn nhau, không dám rời mắt vì sợ bản thân sẽ thua cuộc tranh luận này.

(*) đoạn này tác giả ghi là mười hai tuổi, nhưng thoại ở dưới lại là mười sáu, nên mình nghĩ có lẽ tác giả ghi nhầm nên xin phép sửa thành mười sáu ạ.

"Và chuyện đó thì liên quan gì tới anh? Em được một alpha lớn tuổi hơn anh cho phép," giọng em nghe có vẻ cáu kỉnh và mang tính buộc tội. Nghe giống như lần đó, "Nếu anh định từ chối em, ít nhất hãy nhìn vào mắt em và nói với em rằng anh không thích em" nhưng đó không phải là vấn đề, phải không?

"Alpha của em có biết bản thân đang ngủ với một đứa trẻ 16 tuổi không?" Vừa nói xong, anh biết mình đã vượt quá giới hạn, "Không, chết tiệt, không, Wooje, anh xin lỗi..." Nhưng omega đã để lại chai rượu trên bàn và bỏ chạy khỏi chỗ ngồi, em bước nhanh về phía lối ra.

"Hyeonjun huyng! Anh đang làm gì vậy hả, đồ ngốc này?! Đuổi theo em ấy ngay đi!" Một tiếng hét nghe có vẻ thích thú và say sưa vang lên từ một trong những người bạn của anh, đã khiến anh giật mình tỉnh lại và bắt đầu tìm kiếm omega đã chạy ra bên ngoài trụ sở.

Wooje đã chạy khỏi trụ sở khá xa, cách đó vài dãy nhà, em đang đi về phía tòa nhà học viện, tự ôm lấy thân mình cho đỡ lạnh. Trong cơn tức giận, em đã để quên áo khoác trong nhà hàng. Hyeonjun chạy theo em, thầm biết ơn vì em không chạy đi quá xa. Chắc chắn cái lạnh đã ngăn cản anh chạy nhanh trên nền đất. "Đợi đã, Wooje! Wooje, đợi đã! Anh xin lỗi, anh không cố ý nói như vậy, làm ơn mà. " người trẻ hơn vẫn không chịu dừng lại, tiếp tục bước đi mà không nhìn lại, phớt lờ mọi thứ mà alpha đang cố nói.

"Hãy để em yên đi, Hyeonjun. Anh nói đủ rồi," làn gió mùa đông phả vào cơ thể khiến em rùng mình, nghe có vẻ ít tức giận hơn thực tế. Em bắt đầu tự hỏi liệu đó có phải là một ý kiến ​​hay hay không, liệu em có thể chịu đựng được quãng đường đi bộ về nhà hay không.

Em cảm thấy bước chân của người đi rừng đang tiến đến gần cho đến khi Hyeonjun ở trước mặt mình. Em không chịu nhìn anh, nhắm chặt mắt, để tránh việc bản thân rơi nước mắt. Em từ chối việc thừa nhận rằng mình đã phạm sai lầm khi bỏ chạy khỏi nhà hàng. Em cũng từ chối thừa nhận rằng có lẽ anh của em đã đúng. Em từ chối-Âm thanh của khóa kéo và hơi ấm bao trùm lên vai và lưng em. Wooje thậm chí không cần phải mở mắt để biết alpha đã làm gì; em có thể cảm nhận được nó. Mùi hương alpha đó vẫn còn tác động đến em, điều mà Wooje không thể giải thích được, mùi hương ấy đọng lại trên áo khoác của anh. Cảm giác như thể em đang được người lớn tuổi ôm lấy vậy. Và nó làm tan nát trái tim em.

"Anh có vấn đề gì với em vậy, huyng? Anh từ chối em, bảo em tìm người khác, em làm vậy, và giờ anh không thể ngừng nhìn em. Anh nhìn em nhiều hơn khi em còn ở bên anh nữa. Anh đối xử với em như một đứa trẻ, và sau đó anh sẽ không để em một mình. Hyeonjun nói rằng anh không thích em. Thế anh có ghét em không? Có đúng không? Anh không muốn thấy em hạnh phúc? Em đã làm gì để anh phải làm như thế với em vậy, Hyeonjun à?" Không biết Wooje đã bắt đầu khóc khi nào; đó là điều mà em đã tránh làm suốt một tháng kể từ khi alpha từ chối em. Choi Wooje không muốn dành một giọt nước mắt nào cho tên khốn đó cả, và bây giờ thì hay rồi, em ở đây, không kiềm chế được mà khóc nấc lên trước mặt chính kẻ đã làm tan nát trái tim mình.

Omega mở mắt lần đầu tiên khi em cảm thấy bàn tay của Hyeonjun đặt lên má mình và trán họ áp vào nhau. Một cú chạm nhẹ.

"Không đâu, Wooje à, không, không bao giờ. Anh không bao giờ ghét em, không thể nào ghét em, nhưng em phải tin tưởng anh. Anh chỉ đang trông chừng em mà thôi. Làm ơn..." Người đi rừng nhắm mắt lại, lời nói của anh như thì thầm bên tai em, như thể một lời cầu nguyện, "Đừng bao giờ nghĩ rằng anh ghét em mà."

Hyeonjun đã từng thấy điều này trước đây. Anh nhìn thấy điều đó lần đầu tiên ở người bạn thân nhất thời đi học của mình, một beta, dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh với đôi mắt màu nâu sống động. Lúc đó cả hai đều mười bốn tuổi, khi cô bắt đầu nói chuyện với một chàng trai ở trường đại học gần đó. Vì lý do nào đó, anh chàng đó đã gióng lên hồi chuông cảnh báo trong anh; Bạn bè của anh nói đùa rằng đó chỉ là ghen tị thôi, nhưng anh biết không phải vậy, đơn giản là có điều gì đó không ổn ở anh chàng đó. Nó làm anh khó chịu.

Và hôm nay Hyeonjun đã biết tại sao, nhưng hồi đó, họ thực sự tin rằng mình đã trưởng thành, rằng ở độ tuổi mười bốn non nớt, họ biết mọi thứ và cũng biết điều gì là tốt nhất cho họ. Hyeonjun chưa bao giờ kể với người lớn, nhưng anh nhất quyết muốn đến mọi buổi hẹn hò mà họ có, bởi anh luôn là người thứ ba, nhưng khi ở bên cạnh cô ấy, trong trường hợp mà những nghi ngờ của anh chứng minh rằng Hyeonjun đã đúng.

Sau khoảng một tháng, anh chàng đó không trả lời cô bạn của anh. Hắn ta biến mất để lại người bạn của Hyeonjun với một trái tim tan vỡ và đôi mắt không thể nguôi ngoai nỗi buồn. Một ngày nọ, khi bố mẹ anh đang xem tivi, Hyeonjun đã nhìn thấy khuôn mặt của chàng trai đó lần đầu tiên sau gần một năm. Anh ta bị kết tội tàn trữ nội dung khiêu dâm bất hợp pháp và lạm dụng trẻ em. Gánh nặng mà Hyeonjun không biết mình đang mang trên vai đã biến mất. Moon Hyeonjun chưa bao giờ kể cho cô bạn của mình về vụ án đó, về những gì anh đã thấy, anh không biết làm thế nào mà cô bạn ấy phát hiện ra, nhưng nhiều năm sau, khi chủ đề này được nhắc đến trong một cuộc trò chuyện, cô bạn đó của Hyeonjun đã cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cô ấy, không bao giờ để cô ấy một mình ngay cả khi lúc đó cô đang cảm thấy khó chịu. "Anh không thể ra lệnh cho em hẹn hò với ai hay việc em trao con tim mình cho ai; Anh chỉ có thể yêu cầu em phải tin tưởng anh và chăm sóc bản thân mình. Hãy tin vào bản thân em, Wooje à, nếu em cảm thấy có điều gì đó không ổn, và nếu em cần giúp đỡ, anh sẽ luôn ở bên em". Một nụ hôn lên được đặt lên trán em, omega đã ngừng khóc, và lúc này đang chăm chú nhìn anh, với một đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt đỏ bừng, môi hơi hé ra, và cổ họng khô khốc, cảm giác như nuốt khan vào họng ngụm nước cuối cùng trên sa mạc. Alpha biết rằng mình đã thắng trận chiến này; anh biết bé nhỏ trong vòng tay anh đã đầu hàng. Một chiến thắng vẻ vang.

.

"Hyeonjun huyng, đưa em về nhà đi." Giọng em nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy. Đầu bé con tựa vào ngực alpha, làm ướt quần áo anh bằng nước mắt vốn đã bị lãng quên.

Vậy tại sao anh lại có cảm giác như mình đã thất bại nhỉ?

.

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#on2eus