AUTUMN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                         
    Vegas tựa vào đầu giường, cầm sách xem.

    Đây là quyển thơ trong bộ phim Pete đang theo dõi, hắn cảm thấy thú vị liền mua đọc.

                             
       
Đời người ấy mỏng manh yếu ớt
Nên trái tim thật dễ vỡ tan
Người, chỉ gió có thể ủi an
Nếu tâm tôi theo gió kia được
Nhất định đối với người thật tốt.

                             
            
Nếu tâm tôi, theo gió kia được

                             
Nhất định đối với người thật tốt...

                             
                             

Vegas ở trong lòng yên lặng lặp lại những lời này.

                                                          
Nếu tâm tôi, theo gió kia được
Nhất định đối với Pete thật tốt...

                             
                             
      Pete từ trong phòng tắm đi ra, thân thể còn đọng hơi nước, còn có sữa tắm thơm mùi hoa sơn chi thanh nhã, xốc chăn lên dựa vào người Vegas, mái đầu mềm mại cọ lên ngực hắn.

    Vegas đặt sách qua bên cạnh, một bàn tay duỗi ra xoa xoa mái đầu nhỏ lù xù của cậu, tay khác nhẹ nhàng nhịp nhịp sau lưng, giống như đang dỗ dành một đứa nhỏ.

     Pete ngẩng đầu lên, chống cằm lên ngực Vegas nhìn hắn, khanh khách cười.
                                                      
    Trong đôi mắt đẹp kia phản chiếu hình dáng mình, Vegas cảm thấy trên thế gian này không thời khắc nào có thể so sánh được, chuyện hạnh phúc nhất cùng lắm cũng chỉ đến thế này.

                             
                            
Pete bám vào vai Vegas hôn lên, Vegas giữ gáy cậu đáp lại.

                                                          
    Môi Pete trời sinh đáng yêu lại gợi cảm, cảm giác mềm mại đầy đặn làm hắn trầm luân, hương vị ngọt ngào tươi mát khiến hắn càng muốn nhiều hơn.

    Có thể là vì Pete giờ phút này nằm trên người hắn, kẻ luôn luôn chiếm vị trí chủ động là Vegas giờ có chút bị động, song chuyện này chỉ khiến hắn càng hưởng thụ cách Pete dính vào mình hơn.

    Môi răng không rời, không biết là ai đưa lưỡi đến trước, cũng không biết ai cạy mở đường hàm kia, hai người đều đắm chìm trong dịu dàng, triền miên hôn nhau.

     Một nụ hôn kết thúc, Pete lại hạ xuống vài cái hôn nhỏ vụn, khiến trên mặt Vegas đều là vệt nước, đến khi hắn cười quá mức mới dừng lại.

Tay Vegas trượt vào áo cậu.

Bên trong không mặc bất cứ một thứ gì.

Hắn giữ eo Pete muốn lật cậu lại, bị cậu đẩy ra, Pete đè xuống người hắn, ngồi trên hông Vegas bắt đầu cúi xuống hôn từ môi đến cổ, từ xương quai xanh đến bả vai, từ ngực đến eo sườn. Cách Pete làm thật khác cách Vegas ngày thường vẫn gặm gặm cắn cắn mình, nụ hôn của cậu rơi xuống thật nhẹ, làm Vegas có chỗ ngứa ngáy, lại không muốn cắt ngang cậu.

Vegas đối diện con ngươi mông lung tràn ngập tình dục của cậu, bỗng nhiên cảm thấy Pete gợi cảm đến không nói nên lời.

Hắn duỗi tay muốn tắt đèn bàn, bị Pete lắc đầu ngăn lại, "Em muốn nhìn anh."

    "Thật không biết xấu hổ."

    Tay đè tay hắn giờ giữ lấy cằm hắn, kéo tới hôn.

Đêm nay Pete thực chủ động, vặn vẹo cái mông trên người hắn, lúc gợi lên dục vọng của hắn thậm chí còn tự mình khuếch trương. Sau đó thong thả ngồi lên, vừa rên khẽ vừa đẩy Vegas tiến vào thân thể mình.

Thích ứng xong thì nhấc vòng eo lên xuống, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc, âm rên rỉ lúc cao lúc thấp luôn quanh quẩn trong phòng.

Thật sự gợi cảm muốn chết, Vegas trong lòng nghĩ như vậy, bắt lấy đôi tay nhỏ đang bò lung tung không an phận của cậu hôn lên, sau đó chịu không được, vội khống chế vòng eo nhỏ, dồn lực nâng cậu lên rồi hạ xuống. Tiếng rên rỉ của Pete càng sâu, trên mặt ửng hồng, cả người cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Vegas ngậm lấy hạt đậu đỏ bé xinh trên ngực cậu, âu yếm liếm lên, chọc Pete kêu rên không ngừng, sau đó lại xấu tính cắn một chút không mạnh không nhẹ, Pete bị đau, nắm tay mảnh dẻ siết lại sau lưng hắn, Vegas trêu cậu trót lọt còn nở nụ cười hài lòng.

Cuối cùng Pete vẫn là bị đè xuống dưới, dục vọng của hắn bị động nhỏ ướt nóng lại chặt chẽ của cậu vây lấy. Mỗi một lần kéo ra đều cảm nhận được Pete giữ mình lại, thật sự khiến hắn khó nhịn. Vegas vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ đâm rút, túi nhỏ mềm mại va vào đáy chậu phát ra tiếng nước dâm đãng thích tai vô cùng.

    "Pete, ngày mai em muốn dặn dò gì không?" Vegas nghiêng vào người cậu, kề sát bên tai hỏi.

    "Em... chiều mai có việc muốn ra ngoài." Pete quay đầu, có hơi do dự trả lời hắn.

    "Đi đâu? Mấy tiếng?"

    "Chỉ dạo chơi chút đỉnh thôi."

    "Khi nào về mới được?"

    "Em không chắc lắm, có gì lúc về sẽ gọi cho anh."

    "Ừ, vậy đi."

Vegas ôm chặt Pete, hôn lên sườn mặt cậu.

Bình thường làm một hai lần Pete liền sẽ khóc nháo không chịu tiếp tục, song hôm nay lại rất khác thường.

Vegas tính lúc kết thúc sẽ đi mặc áo ngủ, Pete lại quấn lên thân thể hắn. Cậu cắn xuống yết hầu Vegas, nghiễm nhiên là mời hắn lại làm một lần. Dục vọng Vegas nhanh chóng bị người nọ khuấy đảo tràn trề.

Giữa đêm trăng lên, lại làm chuyện xấu thêm một lượt đi.

Lúc kết thúc, hắn kéo Pete vào lòng, hôn hôn cái trán đã sớm bị mồ hôi làm ướt của cậu. Pete vặn vẹo thân thể tìm một vị trí thoải mái, sau đó giống như một con mèo nhỏ, dụi dụi cọ cọ vào ngực hắn.

Trong mông lung tựa như nghe đến cậu gọi tên mình, giọng Pete cất lên thực nỉ non mềm mại.

    "Vegas."

    "Em luyến tiếc anh."

*

    Buổi sáng lúc Vegas sắp đi làm, Pete hôn hắn thật lâu.

   "Tôi bị muộn rồi."

   Vegas kết thúc nụ hôn này trước, Pete thu đầu lưỡi trở về, trong ánh mắt toàn là lưu luyến.

  Nhìn bộ dáng không nỡ buông của cậu, Vegas lại ôm Pete một chút, "Tôi thật sự đến giờ đi rồi, nhưng sẽ sớm về nhà thôi."

Pete không nói một lời, chỉ buông Vegas ra, để hắn ra cửa.

                             
    "Xin chào, khun Vegas phải không ạ? Chúng tôi là cửa hàng hoa Rosalie, muốn xác nhận đơn đặt hàng với ngài một chút."

    "Ngài đặt 1314 đóa hồng xanh đến khu xx, tầng xx có phải không?"

   "Không sai, là...... Xin đợi một chút, tôi đang có cuộc gọi tới."

                             
Vegas tạm ngắt cuộc gọi, chuyển qua số Pete

   "Ây, Pete, tôi đang bận gọi điện một chút, có gì gọi lại cho em sau."

  "Vâng, vậy anh cứ làm việc của anh trước."

   "Một chút tôi sẽ gọi lại"

      
    "Alo, anh nói lại đi."

    "Vâng, ngài hẹn bốn giờ chiều đưa tới đúng không ạ?"

                             
                             
......

                             
                                                        
Vegas lúc ấy vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, cuộc điện thoại tự mình ngắt máy kia sẽ là quyết định khiến bản thân hối hận nhất.

    Nói chuyện xong mới phát hiện đã hai giờ hơn, hôm nay hắn dời họp lên sớm một tiếng, Vegas có thói quen ngồi vào bàn sớm, nên nhìn đồng hồ xong có chút nôn nóng, vội đứng dậy bước vào phòng họp.

   Vegas lúc hội nghị kết thúc mới nhớ còn chưa gọi cho Pete, liền lấy di động đang để chế độ im lặng ra, vừa mở lên thấy một cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn.

Đều là Pete.

Gọi nhỡ kia là giữa cuộc họp.

Sau đó mới gửi tin nhắn.

    "Thời gian qua rất cảm ơn anh."

    "Em đi."

*

    "Thời gian qua rất cảm ơn anh."

    "Em đi."

Vegas lúc này chưa ra khỏi phòng họp, còn đứng tại chỗ hít vào một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn nghiền ngẫm từng chữ một trong tin nhắn, đại não càng trống rỗng, rất lâu sau đó mới có phản ứng, bấm gọi cho Pete

"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách..."

Trái tim Vegas tựa như không khống chế được, kinh hoảng cực điểm.

     "Pete, em đang làm cái gì?"

"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được......"

"Số điện thoại quý khách vừa gọi..."

Pete, em không thể như vậy, em không thể đối xử với tôi như vậy.

Vegas nhanh bước khỏi phòng họp, vừa ra đã đụng phải trợ lý đang cầm một xấp tài liệu.

    "Boss, đây là bản phương án của kế hoạch vừa rồi..."

Vegas trực tiếp làm lơ trợ lý, không rảnh liếc anh ta một cái đã thất thần chạy đi.

Trên đường lái xe về nhà, trong lòng Vegas thực hoảng loạn, hắn rất sợ. Sợ Pete không nói một tiếng liền rời đi, sợ Pete biến mất khỏi cuộc sống của hắn, sợ hết thảy đã không còn kịp...

Sợ tất cả chuyện này đều là thật.

Vegas đạp ga đến 120km trên giờ, hắn đậu xe bừa bãi dưới nhà, lên mở toang cửa trước.

Trong nhà thực an tĩnh, an tĩnh đến đáng sợ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ trừ Pete đã không còn ở đây.

    "Pete, Pete, Pete.... "

Vegas một bên gọi tên của cậu, một bên mở cửa từng phòng mà tìm.

Không ai đáp lại.

Pete không ở nhà, đồ đạc của cậu cũng không thấy.

Mọi thứ trong nhà như quen thuộc lại xa lạ, có thứ đã thay đổi, lại không biết thay đổi chỗ nào.

Là Pete đem hơi thở của chính mình rời khỏi nơi này, cứ như em ấy chưa từng đến đây.

Ngày đó Vegas như đã phát điên, hắn lật tung Bangkok lên mà tìm, từ bến xe, trạm tàu, sân bay, nhờ tất cả bạn bè tra xét thông tin lưu trú từng khách sạn, từ chiều đến tối, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng không tìm ra.

Lúc Vegas kéo thân thể chỉ còn xác không hồn của mình về nhà, chợt phát hiện hoa ở cửa hàng đã được đưa đến.

1314 đóa hồng xanh.

Vegas vốn định dùng hoa để bày tỏ.

Là hoa cho Pete.

Hiện tại, chúng đã không còn bất cứ công dụng gì.

Vegas đại khái từ hai tuần trước bắt đầu chuẩn bị bày tỏ với Pete, vốn dĩ ngay tháng sáu, là lúc hợp đồng hết hạn.

Khoảng thời gian trước đấy Vegas sợ đến kinh hồn táng đảm, cứ nghĩ Pete vừa đúng thời gian liền rời đi, hắn áy náy nên không nhắc tới, mãi cho đến ngày hợp đồng quá hạn cậu vẫn không nhúc nhích. Chuyện này khiến Vegas cho rằng Pete muốn ở lại, vì thế thầm mừng trong lòng, cũng định ngày bày tỏ.

Chỉ là, Vegas hắn đoán sai rồi.

Pete mấy ngày này càng dính lấy Vegas, vốn không phải muốn tiếp tục ở bên hắn, mà ngược lại, là cho hắn chút ấm áp cuối cùng trước khi rời đi.

Em ấy rốt cuộc vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng mình, vì vô số nguyên nhân, lựa chọn từ bỏ.

*
      

  Người ta nói thời gian có thể xoa dịu hết thảy, song nó chỉ có thể chữa lành thương tổn, không thể mài phẳng được vết sẹo còn lại kia. 
                
   Pete rời đi rất quyết tuyệt, xóa sạch toàn bộ dấu vết của chính mình, cắt đứt mọi phương thức liên lạc, hẳn đã lên kế hoạch từ lâu lắm rồi.

  Kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, chuyện Pete rời đi cũng không phải bất ngờ.

   Cách đây một tháng hắn đã để ý Pete bắt đầu soạn sách vở, hơn hai tuần trước thấy cậu ngồi trước mặt Grey ngơ ngẩn thở dài, cũng nhớ mấy ngày gần đây Pete luôn dặn dò chuyện trong nhà, một đêm vừa rồi hắn nghe rõ cậu nói luyến tiếc... Chỉ là đến lúc này mới xâu chuỗi tất cả lại với nhau.

                         
Hiện tại đã quá muộn.

                             
Vegas cảm thấy đầu rất đau, hắn choáng váng một trận, đến mức phải đỡ tường trượt xuống, ngã ngồi trên sàn nhà.

Pete, tôi còn chưa kịp nói tôi thích em, em vì sao đã rời đi?

Nhìn quanh bốn phía, Vegas khó mà tin vào sự thật tàn nhẫn này, rõ ràng mới sáng nay cậu còn đứng bên mép giường nói với hắn chào buổi sáng, bữa sáng cùng ngồi bên hắn ăn cơm, đứng bên cửa cho hắn một cái hôn trước khi đi làm.

Ánh mắt Vegas cuối cùng rơi lên đám hồng xanh đẹp đẽ lại yêu dã, hắn nhìn chằm chằm cánh hoa mềm mịn, đột ngột gào thét lên.

                             
Tâm vì sao lại đau tới vậy?

Nếu không nghĩ đến khoảnh khắc em nhìn thấy đám hoa hồng kia, tôi sẽ không đau phải không? Nếu không quá khát khao chính mình có thể mãi sống bên em, tôi liệu sẽ đau tới như thế?

Em để tôi mơ một giấc mộng thực mỹ mãn, đến cuối cùng tự tay hủy hoại nó.
             

Trong lòng Vegas mưa rơi giàn dụa. Thanh âm hắn nghẹn ngào, thân thể bởi vì không kềm chế nổi, bật khóc đến mức run rẩy.

Rốt cuộc cậu ấy vẫn rời đi, không hề ầm ĩ, cũng chưa từng nhiều lời, cậu ấy thật sự muốn đi, nên luôn tỏ ra thật bình thường, chọn ngày thường nhật nhất, vào một buổi chiều ít người, thu dọn mọi thứ rồi rời đi.

Kỳ thật ngày đó thời tiết rất đẹp, tính ra cậu ấy đón ánh mặt trời, chân đạp lên gió thoảng bước ra khỏi cửa, đến một nơi không có ai biết tới.

Sự xuất hiện của một người.

Thực sự là chuyện to lớn vô cùng.

Bởi vì người đó mang theo quá khứ lẫn tương lai của mình đến.

Nhưng nếu nói một người khi đến mang theo quá khứ cùng tương lai, vậy khi rời đi, người nọ sẽ mang theo cái gì rời đi.

*

Vegas liên tiếp mấy ngày không liên lạc với ai, cũng không rời cửa, Job trực tiếp đến nhà tìm hắn. Ấn chuông cửa hơn nửa ngày cũng không ai ra, vì thế tự mình nhấn mật mã vào.

Lúc mở phòng tranh mới thấy Vegas đang ngồi ở một góc.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt mỏi mệt lại cô đơn. Mặt mũi khóc nhiều tới mức có chỗ phát sưng, thanh âm cũng trở nên dính dấp không rõ ràng.

    "Job, em ấy đi rồi."

    "Đi đâu?"

    "Tao không biết."

    "Em ấy không nói một lời đã rời đi, lúc gần đi chỉ nhắn tin cho tao nói em ấy đi, cảm ơn, sau đó..."

    "Sau đó?"

    "Sau đó gọi điện không được nữa. Về đến nhà không thấy đồ đạc của em ấy, quần áo của em ấy, sách vở, dép, bàn chải đánh răng, không một thứ gì, ngay cả cái ly ngày thường vẫn dùng cũng không thấy."

    "Cái gì cũng không còn, mọi thứ đều không còn..."

Miệng hắn không ngừng lặp đi lặp lại, một lần lại nối tiếp một lần.

    "Ai kêu mày không bảo em ấy ở lại?"

    "Tao cũng rất muốn, vấn đề là cơ hội để nói em ấy cũng không cho tao."

    "Vậy sau này tính sao đây?"

    "Tao không biết."

Lúc trước thất tình còn có thể miễn cưỡng làm bộ không có việc gì, hiện tại ngay cả ngụy trang cũng làm không nổi nữa.

Job không nhìn nổi bộ dạng này của hắn, nói không thèm lựa lời, "Thì đi kiếm em khác, không được sao?"

Vegas nghe xong lời này sửng sốt thực sự, lắc đầu không nói gì, một chốc nước mắt liền dâng lên khóe mắt khô cạn.

Trong lòng một người, mùa xuân ấm áp đến mang cả một con bướm bay lạc vào. Anh chỉ cần nhìn nó, liền cảm thấy xuân về hoa nở, nó bay vòng quanh anh một vòng, trong mắt anh cả thế gian đều nở rộ rực rỡ sắc tháng tư, nó bay đi, liền mang toàn bộ mùa xuân của anh cùng rời đi.

Trên đời này không chỉ có một con bướm, nhưng trong lòng hắn từ trước đến giờ luôn chỉ có một con...

    "Xin lỗi, tao không nên nói như vậy," Job nhìn hắn rơi nước mắt cũng luống cuống, ngồi sụp xuống đưa tay đỡ vai hắn, "Biết đâu có ngày ẻm trở lại thì sao? Mày cứ suy sụp như vậy thì không được đâu."

Vegas nghe Job nói, rưng rưng gật đầu, miễn cưỡng cong môi cười một cái, "Ừ, tao biết rồi, chỉ là... phải cho tao chút thời gian."

Người ta nói thời gian có thể xoa dịu hết thảy, song nó chỉ có thể chữa lành thương tổn, không thể mài phẳng được vết sẹo còn lại kia.

Đến cùng, Vegas lại trở về là kẻ thành công trong mắt người khác, tươm tất sáng sủa, mọi chỗ đều tỏa ra vẻ cao ngạo, khiến kẻ bên cạnh cực kỳ hâm mộ.

Cái tên Pete không còn xuất hiện trong thế giới của Vegas, dần dần hắn càng ít khi đề cập đến người nọ, tựa như một Pete chính mình luôn khổ sở chờ mong đã tan biến khỏi cuộc sống của hắn.

Cái Pete không biết chính là thời khắc cậu rời đi, đã khiến tâm Vegas vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, mà hắn đến lúc đó vẫn còn mang theo bọn chúng.

Giữa đêm sẽ có lúc thấy đau đớn, bởi vì đám mảnh vụn kia đâm vào trong tim.

Cho đến sau cùng, đau đớn trở thành một thứ cảm giác thường nhật, trở thành một phần của nhân sinh.

Những chuyện tốt đẹp có vô số, nhưng sao có thể xóa đi thống khổ.

Nếu nói trong cuộc đời này, hạnh phúc là mục tiêu lớn nhất, thế thì thống khổ cũng là thái độ bình thường nhất.

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vegaspete