CHOOSE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộ trình đến nhà Pete không tính gần, phải mất một giờ mới đến. Pete dễ say cũng dễ tỉnh, lúc ý thức được chính mình bị Vegas ôm liền dùng lực đẩy hắn ra, đầu quay về hướng khác kháng nghị trong im lặng, đến lúc về đến nhà đều không nói một câu.

Nhà Pete chỉ có thang bộ, Vegas đỡ cậu lên lầu, cậu lại hất tay hắn ra. Cũng may Vegas mạnh hơn một chút, Pete vô cớ gây rối không hề có hiệu quả.

Chỗ ở của cậu là thuê được, giường đặt cạnh sofa, trên bàn có mấy chồng sách dày, bản vẽ và hoạ cụ các loại. Trên bàn trà có vỏ mì gói, mấy túi đồ ăn vặt đủ màu, một mớ sữa chua. Vừa thấy liền biết là chỗ ở của đàn ông độc thân. Điều hòa được lắp sẵn không tốt lắm, vào phòng rồi vẫn thấy có chỗ nóng.

Vegas đỡ Pete ngồi lên giường, giúp cậu sửa sang lại quần áo.

"Anh đưa tôi về làm gì?" Pete rốt cuộc mở miệng, hất đầu sang một bên, nhìn về phía Vegas.

"Muốn làm tôi sao?"

Vegas không để ý tới cậu, chỉ giúp Pete cởi áo khoác.

"Tôi hỏi anh có phải muốn làm tôi hay không?"

"Em say rồi." Hắn trước sau vẫn không nhìn vào mắt Pete.

Pete ngồi trên giường, nhìn chằm chằm Vegas bên mép giường, cởi giày cho cậu.
Anh vì cái gì phải đối tốt với tôi như vậy, rõ ràng lời tạm biệt tôi cũng đã nói.

Pete đột nhiên đứng dậy kéo quần áo Vegas, túm hắn hôn lên môi. Vegas theo bản năng đáp lại cậu.

Cuối cùng vẫn là không thể cưỡng lại khao khát trong lòng, nước bọt đan xen, môi lưỡi dây dưa cùng cậu. Môi Pete vẫn khiến người nghiện như vậy. Khoang miệng cậu tản vị cồn, đầu Vegas vì thế bị quấy đến rối bời.

Tay Pete câu cổ hắn, hai người cùng ngã lên giường. Cậu bắt đầu động thủ kéo quần áo của mình, tiếp đó không an phận, cởi áo sơ mi của Vegas.

"Pete, đừng..." Lý trí Vegas đột ngột trở về, ngăn động tác cậu.

Pete lại khăng khăng làm loạn, mặc kệ lời Vegas tiếp tục gỡ khuy áo hắn.

"Đừng phá nữa, Pete." Vegas từ phía trên cậu tránh qua một bên, "Đừng như vậy."

Người nằm trên giường an tĩnh lại, ngồi lên ngẩng đầu nhìn Vegas, hốc mắt cậu đỏ một vòng, quần áo hỗn độn, cổ áo mở rộng, khoảng ngực ửng hồng phập phồng.

"Vì cái gì từ chối tôi?" Vừa mở miệng, nước mắt liền rơi xuống.

Cảnh tượng này bất kể là ai đều không có khả năng cự tuyệt, càng khỏi phải nói một Vegas ngày đêm đều mơ tưởng. Hắn thật sự không muốn từ chối dù chỉ một chút, vấn đề là, nếu hôm nay hắn cứ không rõ ràng, đơn giản tiếp nhận, sợ rằng về sau Pete lại âm thầm biến mất.

"Em hiện không tỉnh táo, em sẽ hối hận."

"Vegas, tôi thật sự tỉnh táo!" Pete gào lên với hắn.

"Anh vì cái gì phải đến tìm tôi? Anh hiện tại còn dây dưa với tôi không phải muốn ngủ với tôi? Chẳng lẽ vì yêu tôi?"

"Không thể vì yêu em sao?"

"Không thể! Không thể!"

Nếu anh yêu tôi, anh nói xem tôi làm sao mới có thể thoát khỏi quan hệ thống khổ này.

"Tại sao? Vì cái gì tôi không thể yêu em?"

"Chúng ta buông tha lẫn nhau đi. Không đúng, Vegas, anh buông tha cho tôi đi." Pete nâng đôi mắt ướt dầm dề nhìn hắn, nói một câu khiến Vegas đau lòng khôn kể.

"Chẳng lẽ... Chẳng lẽ một người trước đây là bạn giường như tôi, giờ lại thành người yêu của anh?

Chẳng lẽ anh còn muốn tôi lén lút sống cùng anh? Chờ đến khi anh kết hôn lập gia đình, vẫn sống thế này... cái kiểu..."

Pete ngăn không nổi nước mắt chính mình, khóc đến không thở nổi.

Nếu anh chỉ là muốn tôi, tôi còn có thể miễn cưỡng tiếp thu, nhưng anh lại nói yêu tôi, anh sao có thể tàn nhẫn với tôi như vậy? Muốn tôi thừa nhận này nọ chẳng lẽ chỉ vì anh yêu tôi?

"Không, không phải, sẽ không." Trái tim Vegas giống như bị người khác dùng dao hung hăng cắt một miếng, hoàn toàn tỉnh táo lại, quỳ xuống kéo tay cậu, "Pete, tôi sẽ không đối xử với em như vậy, tôi sẽ không kết hôn với người khác."

"Tôi rất nghiêm túc, không phải chỉ chơi bời, thật sự, tin tưởng tôi một lần, cho tôi một cơ hội đi, được không?"

"Thật sao? Tôi có thể tin tưởng anh"

"Thật." Vegas đứng lên muốn đi hôn cậu, Pete lại ngay lúc hắn sắp hôn mình, quay đầu tránh đi.

"Pete..."

"Anh đi đi, tôi muốn suy nghĩ." Cậu tránh tay hắn, lau lau nước mắt trên mặt, "Đi đi."

"Vậy tạm biệt, em nên nghỉ ngơi nhiều một chút."

Vegas lấy áo khoác của mình, rời khỏi nhà Pete.

Buổi đêm, gió như đang gào thét, thời khắc trời đang chuyển ấm đột nhiên xuất hiện một luồng không khí lạnh, cho dù khoác một tầng áo cũng không ngăn được gió lạnh, giá buốt tận tâm.

*

"Chào mọi người, tôi là Pong Ponsantigul về sau sẽ đảm nhiệm chức vụ giám đốc PTOT, hy vọng trên phương diện công việc chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, rất mong được mọi người chiếu cố."

Thanh niên xinh đẹp vừa chào hỏi nhân viên trong công ty, đúng là giám đốc Ponsantigul được Thanayut đoạt về.

Lúc Ponsantigul trở về văn phòng của mình, một đám nhân viên xôn xao phía sau.

"Oa, thật là Ponsantigul nha."

"Sếp Tankul quá lợi hại!"

"Aigoo, giám đốc Pong đẹp quá đi, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đẹp như vậy, ông trời thật không công bằng."

"Phải đó, tôi vẫn luôn cho rằng Ponsantigul phải là một ông chú, hoá ra là thiếu niên."

[...]

Tankul lượn qua văn phòng dặn dò nhân viên vài câu xong liền trở về, đi ngang qua văn phòng của Pete ngẩng đầu nhìn một chút, vốn đã đi qua rồi rốt cuộc quay lại.

"Pongsakorn, đang làm gì thế? Cà phê đổ đầy kìa!"

Pete thần ra trước bàn làm việc, ly cà phê trong tay nghiêng ngả, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn. Pete vẫn còn ngây ngốc, nghe Tankul nói mới hồi phục tinh thần, sốt ruột lau sạch mặt bàn bị bẩn, dọn dẹp giấy bút bản thảo.

Lúc này điện thoại Tankul đột ngột reo lên, là tin nhắn của Pong.

"Kul, túi của tôi để quên trên xe rồi, tôi tìm không thấy bãi đỗ xe nhập khẩu".

Tankul đỡ trán, "Toàn những người làm người khác không thể an tâm nổi..."

Kể từ ngày rời khỏi nhà Pete, Vegas cả người vô lực, hắn dựa vào sau xe, nhớ lại từng lời Pete nói.

Tâm trạng người nọ vừa âu sầu vừa chua xót, ngược lại nội tâm hắn không hề rối rắm.

Tuy rằng hết thảy mọi thứ trong tương lai đều không thể xác định, chỉ duy một thứ chắc chắn; trong lòng Pete có hắn, bằng không sao lại nghĩ đến chuyện dài lâu về sau.

Bởi vì em ấy cũng yêu mình, nên mới không muốn duy trì loại quan hệ kỳ quái này.

Nếu là vậy, tôi tuyệt đối sẽ không lại buông tay, chúng ta không thể lần nữa bỏ lỡ nhau.

Mấy ngày đợi Pete suy xét, Vegas cũng không nhàn rỗi, định tấn công từ mặt bên, nên tìm cách liên hệ Tankul nhiều một chút.

Càng thân cận càng phát hiện bọn họ hợp nhau ngoài ý muốn, vì thế hay gặp nhau, cũng trúng ý hắn, muốn người kia mang Pete theo cùng.

Tankul không biết gì về chuyện hai người, Pete cảm thấy khó từ chối nên cũng không mở miệng, đành phải căng da đầu đi theo. Phản ứng của Vegas với cậu giống như chỉ vừa quen biết, nhờ vậy Pete mới thả lỏng ra ít nhiều.

Vegas không ép cậu quyết định, cũng không biến mất mà luôn chờ bên cạnh, hắn dùng một phương thức khác nói cho Pete, hắn vẫn luôn đang đợi cậu, cứ từ từ mà nghĩ.

"Đã như vậy không bằng sau này chúng ta tiếp tục duy trì quan hệ bạn bè đi." Một ngày nọ khi tiệc kết thúc, Pete đột nhiên nhắn qua một tin.

Lại thêm câu khác, "Giống như hôm nay, không phải đôi bên đều nhẹ nhõm hơn nhiều sao."

"Được." Vegas khựng lại một giây.

"Thật sự?"

"Giả."

Pete ngắt ngang, ném điện thoại qua một bên, cười khanh khách ngả người ra sofa.

Vegas luôn thích chọc cậu cười, trước kia là vậy, hiện tại cũng không khác.

Màn hình di động lại sáng lên.

"Tôi thật ra rất tham lam, không muốn làm bạn bè nhất thời của em, chỉ muốn làm người yêu cả đời."

Đã đọc, nhưng không phản hồi.

*

Thuyền hoa.

Tâm tư tưởng niệm
Thuyền mang hoa xem cảnh
Cánh hoa trầm trong nước
Vẫn như vậy, toả hương

Pete nhìn bài thơ nhỏ kẹp trong sách.

Là chữ viết tay của Tankul.

Hôm nay là cuối tuần, Tankul bảo dì từ Chumphon về có mang thức ăn sáng cho cậu. Lúc đang ngồi đợi đồ, Pete tuỳ tiện xem sách, lật trúng ngay trang này.

"Pete à, đừng ăn mì gói nhiều quá, nếu không thích nấu ăn có thể ra ngoài, cứ ăn hoài mấy thứ này sẽ bệnh đó." Tankul một bên gói đồ cho cậu, một bên trừng mắt nhìn cậu.

"Em biết mà, Pi." Pete đáp, cầm lấy tờ giấy kia giơ lên, "Pi, đây là anh viết sao?"

"Cái gì vậy?" Tankul bước qua nhìn nhìn, khẽ cười, "Mới viết mấy ngày trước, nghe cũng có không khí chớ."

"Nào, anh viết hay mà."

"Pete à, gặp được người yêu thương mình, cậu nhất định phải quý trọng, cũng đừng cố chấp thích một người không thích mình, không phải tình cảm nào cũng được đáp lại đâu."

Pete cảm thấy lúc Tankul nói những lời này, trong mắt anh chứa đựng thứ cậu chưa từng gặp qua, thương cảm ẩn trong đồng tử đen láy.

"Pi Kul, anh sao vậy?"

"Không sao." Tankul lắc đầu, tiện tay ném tờ giấy kia vào thùng rác.

Mỗi lần nhìn đến mấy ngọn cỏ be bé vươn lên khỏi mặt đất, lòng Pete lại nổi lên đau xót nhàn nhạt. Vì nhiều năm trước, thời điểm đông chuyển xuân cũng là lúc mẹ cậu tạ thế.

Mới sáng sớm Pete liền đến vùng ngoại ô để tảo mộ.

Đối với một tấm bia đá lạnh băng, bốn năm thật ngắn ngủi, nơi này nhìn qua cảm giác chừng đó thời gian cũng không thay đổi chút nào.

Cậu đứng trước tấm ảnh trắng đen trên mộ mẹ, nói ra lời tưởng niệm từ chân tâm, cũng kể áy náy trong lòng về bà. Lúc mệt rồi ngồi xuống chiếu, gió khẽ thổi qua, cậu lẳng lặng ngồi đó, không muốn rời đi. Nước mắt bị gió thổi, trên mặt dinh dính rất khó chịu. Đưa tay xoa xoa mặt, mới phát hiện đã sưng lên.

Lúc Pete đứng dậy định rời đi, phát hiện Vegas đứng cách đó không xa, bên một cái ghế dài trong nghĩa trang, giống hệt bốn năm trước.

Hắn mặc áo khoác đen, trong tay là một bó cúc non vàng nhạt, lẳng lặng nhìn cậu.

Kỳ thực từ khi Pete rời đi, mỗi năm cứ đến ngày này hắn lại tới, trong lòng đầy thành ý cảm ơn mẹ, cũng mang theo hy vọng ngẫu nhiên có thể gặp lại Pete, cầm một bó Lily sông Nile và cúc non tảo mộ.

Hôm nay hắn chỉ có cúc non, bởi vì thiếu niên luôn mang Lily đến đã trở về.

Lúc mắt hai người giao nhau, Vegas nhìn cậu cười, thấy hắn, nước mắt Pete vốn dĩ đã ngừng lại lăn xuống.

Mẹ, con cứ như không thể trốn chạy, vẫn muốn tiếp tục thích anh ấy.

Tình yêu của anh ấy con còn chưa đáp lại.

Đã biết anh ấy về sau có thể không giữ nổi hứa hẹn, nhưng cho đến giờ anh ấy chưa từng gạt con, đã biết về sau sẽ thật gian nan, con vẫn muốn thử cố gắng một lần, cho dù con và anh ấy chỉ có thể yêu một năm, một tháng, một ngày hay là một giờ, con vẫn muốn yêu anh ấy...

Yêu một người vốn là một lần mạo hiểm. Người ta không có cách nào biết trước tương lai, không có cách nào nhìn đến ngày sau, chỉ có thể tập trung lên hành trình sắp bước, trên đường có thể va phải bụi gai, có thể thấy hoa đẹp, có thể gặp những điều mình chưa từng nghĩ tới. Không biết trước nên mới gọi là mạo hiểm.

Pete cũng không biết lần mạo hiểm này của cậu là đúng hay sai, gai nhọn biết đâu trải dài không còn cách nào bước tiếp, nhưng có thể nán lại ở nơi mình thích một chút cũng tốt.

Pete đi về hướng Vegas, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy tới, nhào vào lồng ngực hắn.

Cậu ôm cổ hắn, khóc lớn thành tiếng.

Vegas nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu, "Ngoan, không khóc, về sau không cần lại rơi nước mắt."

"Vegas à, em mệt, chúng ta về nhà đi."

*

"Anh không thắc mắc mấy năm nay em đi đâu sao?"

Vegas mặt đối mặt, nằm trên giường trong phòng Pete thuê, nghe Pete hỏi hắn.

"Ừ, thắc mắc, mỗi ngày đều nghĩ tới."

"Năm đó đồ án của em nhận được giải thưởng, đăng ký học ở Hongkong cũng trúng tuyển. Nên liền đến Hongkong học." Cậu từ từ kể ra những chuyện xảy ra mấy năm qua.

"Một bên học, một bên nhận chút việc văn phòng về thiết kế. Tốt nghiệp rồi tiếp tục công tác ở Hongkong, vốn không định trở về."

"Lúc sau Pi Kul mở văn phòng riêng, mảng kiến trúc, nói rất thiếu người, muốn em về giúp anh ấy, em liền trở về."

"Tính đến giờ, thời gian em ở đây còn chưa đến bốn tháng."

Mùa đông năm trước Tankul đến Hongkong đi công tác, tiện đường gặp cậu một chút, nhìn đứa em so với trước đây còn gầy hơn, tinh thần đầy vẻ tiêu cực, buông một câu: "Về nhà đi, đừng ương bướng nữa." Chỉ vỏn vẹn ít phút liền phá tan tâm lý đề phòng, muốn vĩnh viễn rời khỏi cố hương của đứa nhỏ này.

Sâu trong nội tâm cậu vẫn quyến luyến quê nhà, chỉ là không đủ dũng khí đối mặt. Tankul ngay lúc cậu không dám vượt qua, đưa tay thúc đẩy cậu một phen.

Về rồi chưa chắc sẽ gặp phải Vegas. Có khi anh ta cũng sớm quên mình rồi. Cậu ôm nội tâm cầu may này trở về.

"Vegas, em đi rồi anh không tìm đến người khác sao?"

"Ừ, có tìm." Vegas không muốn nói dối, "Em thì sao?"

Hiện thực không phải truyện cổ tích, thậm chí không phải tiểu thuyết điện ảnh. Những ngày đó chờ Pete đến tuyệt vọng, Vegas cũng tìm bạn giường mới, chỉ là không ai có thể thay thế em ấy.

Bạn giường đổi lại đổi, thân thể lẫn tâm tư lại chưa từng tìm được an ủi, kết quả là không bằng một mình còn thoải mái hơn.

Năm trước thậm chí gặp bạn gái được ba mẹ sắp đặt, nhưng cuối cùng chia tay không vui.

Mà Pete bên này thì sao, nói chuyện yêu đương với đàn anh trong trường hơn nửa năm, nhưng hầu hết thời gian chỉ là hoàn thành nhiệm vụ.

Đàn anh chia tay trước, nói không cảm giác được tâm của cậu.

Lúc Pete nhìn đàn anh, chỉ thích nhìn đôi mắt thật giống Vegas của anh ấy, lúc hôn anh ấy, trong lòng tưởng tượng đây là môi Vegas, lúc lên giường với anh ấy, kiên trì trèo lên trên bởi vì sợ ngay giữa thời điểm này cũng nhớ tới hắn...

Càng muốn quên, lại càng khó quên. Thật may tất thảy đều là chuyện quá khứ, không cần phải buộc chính mình quên.

Hai người ăn ý nhau, ngầm không nói ra, thật ra giữa người yêu và người yêu cũng cần không gian riêng và bí mật.

"Lúc ở Hongkong em có gặp một cô gái, cũng là người Chumphon, tên May, hiện tại vẫn còn liên hệ."

"Không, bọn này chỉ là bạn, cô ấy nói em không phải mẫu người của cô ấy." Pete kiêu ngạo nói, "Cô ấy cũng không phải kiểu người em thích nha."

Vegas cũng chỉ cười, "Còn em là mẫu người tôi thích."

Có thể nằm bên cạnh người yêu, nghe cậu ấy kể về những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống thật sự quá tốt.

Vegas vén tóc cậu ra sau tai, "Đúng rồi, vì cái gì muốn đổi tên?"

"Em muốn sống một lần nữa" Cũng để anh không lại tìm ra em.

"Vậy tôi về sau kêu em Pete Pongsakorn hay là Pongsakorn Saengtham?"

"Vậy Pete đi. Nong Pete".

Pete Pongsakorn, Vegas Theerapanyakul

Pete, Vegas.

"Grey hiện tại vẫn khỏe chứ?"

"Ừ, trưởng thành rất nhiều, ngày càng xinh đẹp. Em..." Vegas có điểm oán trách hỏi, "Lúc trước em có phải cũng muốn mang Grey theo?"

"Là mèo em mang về, em không thể mang đi sao?"

"Đương nhiên là được, thực may không mang, tôi còn có thể cùng nó nhớ đến em..."

"Em cao hơn rồi phải không?"

Bé con lúc trước thấp hơn hắn một chút, hiện tại nhìn đã không ra cao thấp.

"Hình như vậy," Bé con vừa cao lên cười, sờ sờ cánh tay hắn, "Anh thì lại gầy đi..."

Tối đó hai người nói đến khuya, cảm giác như nói vẫn chưa hết chuyện...

Cuối cùng bọn họ chúc đối phương ngủ ngon, cùng nhau ngủ. Vegas ôm lấy Pete say giấc. Hai người rất lâu rồi mới có một đêm an tâm như vậy.

Giữa một dãy nhà kiểu cũ ở Bangkok, trong một phòng thuê nhỏ hẹp, bọn họ giống như một đôi tình nhân bình thường, dựa sát vào nhau, cho nhau hơi ấm.

Đêm đó là kết thúc cũng là bắt đầu.

Hai người bọn họ giống như một đôi tình nhân bắt đầu yêu nhau, đêm khuya cùng đi xem phim, dựa vào nhau ăn một phần bắp ngọt, cùng đến chợ đêm chen chúc, ăn vặt bên đường còn đội một cái mũ siêu trẻ con về nhà, hay là một buổi trưa chỉ ngây ngốc trong nhà, xem phim truyền hình, tán gẫu chuyện ngoài đường...

Hai người cứ như trở về thời trung học, nói chuyện yêu đương vừa rung động vừa ngây ngô, cả va chạm thân thể cũng rất cẩn thận, động tác thân mật nhất cũng chỉ có ôm mà thôi.

Bọn họ thử thăm dò lẫn nhau, chia sẻ hiểu biết về đối phương, đôi bên đều thực quý trọng phân tình cảm này.

Vegas hôm nay đến đón Pete tan làm, đưa cậu về nhà mình.

Nhà có sửa chữa qua, rất nhiều thứ thay đổi, tuy rằng phong cách chủ đạo được giữ nguyên, vẫn khiến Pete cảm thấy thực xa lạ.

Vegas kéo tay dắt cậu vào phòng vẽ của mình. Giữa phòng là một bức tranh bị vải phủ qua.

"Xốc lên nhìn xem, là quà cho em."

"Cho em?" Mặt cậu bất giác nhoẻn lên ý cười, dưới sự thúc đẩy của Vegas, xốc tấm màn lên.

Bức họa này, là một đóa hồng xanh.

Thuần khiết, trong veo, lại mang theo mị hoặc khiến người ta không thể bỏ xuống được. Cực kỳ giống Pete.

Ý nghĩ của lam hồng là kỳ tích, cũng là điều không có khả năng thành hiện thực.

Hiểu nhau là một loại số mệnh, tâm linh giao hội tình cảm dài đến bất tận, bên nhau là một loại hứa hẹn, nhân thế luân hồi, nên giữa bọn họ nhất định từng có chuyện cũ đáng nhớ.

Pete nhìn bức họa này thật lâu không nói gì, lúc sau có lẽ muốn phá tan bầu không khí mới cười oán trách nói: "Em còn tưởng vẽ em? Hóa ra là một đóa hoa sao?"

"Em thật không có lương tâm, tôi đã vẽ rất lâu đó," Vegas chu môi, "Mấy năm gần đây vẫn luôn vẽ, cảm thấy không hài lòng liền vẽ lại, cuối cùng mới vẽ ra bức này."

"Tôi mua cho em hơn một ngàn đóa hồng xanh, em rốt cuộc nhìn chưa thấy đã rời đi rồi..."

Pete nghe hắn nói, xoay người lại vòng lấy eo Vegas, đầu tựa vào trên vai hắn, "Cảm ơn anh."

Mặt cậu gần sát cổ Vegas, nghe hương nước hoa nhàn nhạt trên cổ hắn, cảm giác được mạch đập của hắn nảy lên, một hồi lâu mới buông ra.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí đầy tình ý.

Hỏi tiếp, trong thanh âm tràn ngập nhu tình.

Pete nhìn thẳng vào mắt hắn, thân thể so với tâm trí nhanh hơn, đôi tay vòng qua cổ hắn, môi răng tương tiếp.

Cậu hôn lên môi hắn.

Tay Vegas cũng ôm lấy eo nhỏ của cậu, thân thể dính sát vào thân thể cậu. Lưỡi Pete len lỏi đến khoang miệng ướt nóng của Vegas thăm dò, đầu lưỡi chạm nhau, trong nháy mắt tâm cũng run rẩy theo.

Vegas mở to mắt, nhìn Pete đã động tình, ngũ quan em ấy phóng đại trước mặt mình. Lông mi Pete run khẽ, khuôn mặt nhiễm lên một màu đỏ bừng, chính mình còn đang cảm thụ được môi lưỡi hồng hào đầy đặn của em ấy.

Trong phòng chỉ có tiếng hôn môi của hai người.

Vegas lần nữa nhắm mắt lại, tay trượt xuống vuốt ve mông nhỏ, khiến cậu dính sát vào nơi đó của mình.

"Bé con, có nhớ tôi không?" Giữa lúc môi tách ra, mới hỏi.

"Nhớ, nhớ rất nhớ, mỗi ngày... đều nhớ." Bé con nói, đôi mắt liền ươn ướt.

"Tôi cũng nhớ em."

Pete đẩy Vegas đến chân tường, hôn hắn càng kịch liệt, tay cũng trượt vào trong quần áo hắn.

"Bé con, trong nhà hiện không có cái gì hết." Vegas đột nhiên nhớ tới, hối hận không chịu được.

Pete tựa như không nghe thấy, động tác không hề dừng lại, "Không liên quan, vốn không cần"

"Sẽ rất đau."

"Vậy phải làm sao?" Vừa nghe đến đau, cậu mới có chút tránh né. Rất lâu rồi không làm, nếu cái gì cũng không có, cậu có khả năng đau chết trên giường.

"Tôi xuống lầu mua, em chờ tôi một chút, tầm hai mươi phút thôi."

Lúc Vegas đứng trong cửa hàng mua đồ, Pete gọi điện thoại tới.

"Em có thể dùng phòng tắm không?"

"Đương nhiên có thể."

"Em có thể mặc áo ngủ của anh không?"

......

Vegas cười hỏi: "Em đang hối tôi sao? Chờ không kịp? Tôi mới ra ngoài có mười phút thôi nha."

"Không dám đâu à!"

Lúc Vegas trở về, tay còn cầm một cái bánh kem dâu tây. Pete ngồi trên sofa vuốt lông Grey. Cậu không mặc áo ngủ của hắn mà moi ra một cái quần đùi, một cái áo phông trắng, tóc không được lau khô, có chỗ vẫn còn ướt đẫm.

Vegas nhìn thấy có chút hoảng hốt, giống như trở về buổi tối đầu tiên giữa bọn họ năm năm trước.

Thời gian qua thực nhanh, tất thảy đều thay đổi, lại có chút giống như chưa từng thay đổi.

Pete vui vẻ ăn bánh kem, nhưng không biết vì sao, cái mũi tự nhiên ê ẩm.

"Sao vậy? Không vui sao?" Vegas lo lắng hỏi.

Cậu lắc đầu, "Vegas, anh có giận em không? Em lúc đó tự bỏ đi, cái gì cũng không nói."

Đồ ngốc này đang tự trách sao?

"Giận, đương nhiên giận."

"Em xin lỗi..."

Vegas cười cười, lại nói tiếp, "Nhưng là tôi giận chính mình."

"Tôi lúc đó còn tưởng em sẽ nhanh trở về, không nghĩ tới em sẽ đi lâu như vậy. Tôi giận chính mình lúc ấy không giữ chặt em, nếu sớm biết vậy, tôi dù thế nào cũng không để em rời đi."

Pete sờ sờ mũi, hốc mắt ngập nước.

"Đã nói ngoan, về sau đừng khóc."

"Em không có khóc."

"Được được được, không khóc," Vegas cưng chiều vuốt tóc cậu, "Không cần cảm thấy có lỗi, nếu thật sự băn khoăn, vậy em về sau phải bồi thường tôi cho tốt."

Cậu nín khóc mà mỉm cười. Buông nĩa, xoay người leo lên đùi hắn ngồi, tay vịn bờ vai của hắn.

Cái dạng này của cậu vừa mê người, vừa tỏa ra biểu cảm vô tội.

Pete tựa đầu lên trán hắn, dùng ngữ khí mềm ngọt nói, "Hiện tại, em bồi thường cho anh."

Cậu liếm môi dưới, sau đó liền hôn xuống, đụng vào, gặm cắn, mút lấy, cái hôn mang theo tình yêu cũng mang theo tình dục. Hai người tựa như muốn hôn đến cùng trời cuối đất, ai cũng không buông nổi.

Bàn tay Vegas trượt xuống áo phông rộng thùng thình của cậu, ái muội vuốt ve vòng eo Pete, sau đó dùng bàn tay to lớn, trượt xuống vuốt ve mông nhỏ đầy độ co giãn của cậu, ngón tay khẽ ma sát nơi khe hở.

.

Hắn áp sát Pete khiến cậu càng dính vào chính mình, sau đó kéo áo cậu lên, vùi đầu trước ngực, cẩn trọng liếm láp đầu ngực nhỏ xinh.

"Ưm... A..." Pete bất giác rên rỉ, thân thể cậu ngày càng nóng, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cậu ngửa đầu, lộ ra đường cong duyên dáng trên cổ, bắt lấy tóc Vegas, "Ưm... Vegas...đừng... đừng làm trên sofa, ngày mai em còn muốn... đi làm."

"Vậy chúng ta đến phòng ngủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vegaspete