VENUS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Vegas nhận ra Pete.

    Hắn có đôi lúc sẽ thấy cậu ấy trong quán bar mà mình thường lui tới, Pete, là nhân viên phục vụ.

    Đứa nhỏ này nhìn sạch sẽ lại nghiêm túc, hình như còn đi học. Cho tới nay Vegas chưa từng thấy ấn tượng với Pete. Hắn không nghĩ tới mình và người kia sẽ có tiếp xúc gì, nhưng vận mệnh lại cố tình sắp xếp cho hai người dính dáng tới nhau.

    Thời cơ chuẩn xác, tình thế hợp lý, cứ như được an bài sẵn vậy, nhưng để làm xong giao dịch này thì nhất định phải có một cái đầu nóng.

    Vegas không phải là kiểu người do dự, không quyết đoán, hắn đã nghĩ tới cái gì thì nhất định sẽ làm.

    Vegas từ lúc còn rất trẻ đã kế thừa gia nghiệp. Mấy năm nay dưới sự điều hành của hắn, tình hình công ty đang trên đà suy sụp dần chuyển biến tốt đẹp.

    Tuy rằng công ty vận hành ổn định, nhưng xung quanh vẫn ẩn chứa rất nhiều nguy cơ, rất nhiều người đứng từ xa nhìn chằm chằm Vegas, chỉ cần hắn làm sai cái gì, sẽ nhân lúc chân hắn còn chưa vững, kéo hắn xuống luôn.

    Vegas hiện tại không có tâm tư nói chuyện tình cảm, nhưng đã vào tuổi thì huyết khí sôi trào cũng cần có chỗ thư giải dục vọng.

    Bởi vì hắn không thích quan hệ lung tung, cho nên tìm một bạn giường cố định hiển nhiên là lựa chọn tốt nhất.

    Hôm đó Pete không thẳng thừng từ chối hắn, xem cũng có động tâm.

    Một đứa nhỏ mới vào đời như vậy, vừa mong đợi tương lai, vừa thấy bất an, hơn nữa tài chính lại túng quẫn, quá nửa sẽ bị lời mời này hấp dẫn.

    Lúc đầu, Vegas đi săn trận này thật sự rất tự tin. Nhưng sau đó, qua hai ngày liên tiếp Pete không liên lạc với hắn. Vegas ngoài mặt không để bụng, lại không tự nhận thức được. Hắn trong lòng tự giễu bản thân, dần dần từ bỏ ý định.

    Xem ra cũng là một đứa nhỏ có nguyên tắc, có cốt cách.

    Pete đúng là một đứa nhóc thú vị.
Nhưng đến trưa ngày thứ ba, điện thoại hắn có một số máy lạ gọi đến.

   Là Pete.

   Đứa nhỏ kia nói mình nhận lời rồi.

*

    Chiều hôm đó Pete vẫn không màng tới lời khuyên bác sĩ, tự ý xuất viện. Về đến nhà, tự chỉnh chu lại bản thân một chút, cậu lại vội vàng đến quán bar làm việc.

    Qua cơn hoạn nạn sẽ tới lúc gặp phúc, loại câu này chỉ hợp với kiểu người kẹt giữa chốn nguy nan vẫn có thể sống được. Không hề thích hợp với dạng người luôn gặp xui xẻo như Pete.

    Pete bị đuổi việc.

    Ông chủ quán bar đưa lý do là cậu vô cớ bỏ bê công việc, dù tính ra chỉ có nửa ngày.

    Pete lúc rời đi có loáng thoáng nghe được, ngày hôm đó ông chủ thấy một đám người vây quanh cậu giục nợ. Có vẻ là sợ vướng vào rắc rối, nên mới mượn cớ này tống cổ mình đi.

    Về nhà, Pete nằm ở trên giường, cái gì cũng không muốn làm.

    Đây là nhà cậu đã thuê suốt sáu năm, lúc trước mẹ ôm cậu rời quê là một thành phố nhỏ, lúc đến Bangkok thì chọn ngay nơi này.

    Thoáng một cái đã sáu năm, lúc dọn vào giấy dán tường ở đây đều đã vàng ố cả, nhà vệ sinh cũng bị úng nước, phát ra mùi ẩm mốc khó chịu.

    Trước đây cậu rất thích nơi này, nơi này có thật nhiều kỉ niệm vui vẻ với mẹ. Hai người nương tựa lẫn nhau tuy vất vả, nhưng cũng thật hạnh phúc. Lúc ấy, Pete chỉ nghĩ cậu sẽ cố gắng học hành, tốt nghiệp rồi kiếm thật nhiều tiền, mua cho mẹ một căn nhà lớn. Thời gian đó tuy bọn họ sống rất bình đạm, hay khổ tâm vì phí sinh hoạt, nhưng thật sự rất yên ổn, mỗi ngày đều tràn ngập hy vọng.

    Nhưng giờ thì sao? Tất thảy đều thay đổi rồi.

    Mùa thu năm trước lúc hai người vẫn còn sống cùng nhau, mẹ cậu đột ngột phát hiện ra bệnh ung thư. Là cậu cõng mẹ đi mượn năm triệu baht để chữa bệnh. Tiêu tiền như nước chảy vẫn không thể ngăn bệnh chuyển biến xấu, mẹ cậu rốt cuộc vẫn nhằm ngay lúc chuyển xuân ấm áp mà qua đời.

    Mọi chuyện ập đến quá đột ngột, cứ như một giấc mộng hư ảo vậy.
    Pete cười chua xót.

    Cậu vô số lần tự nói với bản thân sẽ kiên trì đến cùng, vô số lần nói mình sẽ đi tiếp, nhưng cuộc sống hiện tại thực sự quá vất vả.

    Thuốc tê trên vai cậu đã hết tác dụng, chỉ cử động một chút đã thấm đau. Pete đi tới trước tủ, muốn tìm hai viên thuốc giảm đau để bớt khổ sở.
   
    Pete cầm hai viên thuốc bỏ vào miệng, chợt lấy cái bình nhỏ nằm trong góc ra nhìn ngắm.
    Trên chai có nhãn đề Clonazenpam. Là thuốc ngủ, lúc trước mẹ cậu hay mất ngủ rất thường dùng.

    Pete đi về giường, trút cạn thuốc trong chai ra tay mình, bỏ từng viên một vào miệng.

    Có rất nhiều người cho rằng người tự sát vừa mềm yếu lại vô dụng, nhưng kỳ thực họ đã kiên cường đấu tranh với thế giới này quá lâu rồi, bọn họ lựa chọn rời đi cũng là một quyết định dũng cảm.

    Ai có thể giải thích thay người khác? Trên đời này cũng không có cái đồng cảm như thể bản thân cũng bị trừ phi tình huống đó cũng xảy ra với mình.

    Thuốc rất khó uống, một số chưa kịp nuốt xuống đã tan ra trong miệng, rất khổ sở.

    Pete đứng dậy lấy hai chai bia trên ngăn tủ xuống, dùng nó uống số thuốc kia. Xong thì ném xuống đất, nghe tiếng vỏ chai xoay tròn trên mặt đất thật buồn.

    Cậu nằm xuống chỗ trước mặt, nhìn chằm chằm lên trần nhà, mi mắt cũng dần khép lại.

*

    "Mẹ, vì sao ba không bao giờ đến thăm con".
   
    "Ba rất bận, chúng ta thông cảm cho ba nha".

    Mẹ cậu cố gắng khống chế cảm xúc trong lòng, trên thực tế sau khi hai người ly hôn, người kia đã có gia đình mới, hoàn toàn không quan tâm đến đứa nhỏ của hai người.

    Đàn anh lớp trên nhìn cậu bằng vẻ mặt chán ghét. "Mày nhìn thế mà lại thích đàn ông, thật sự rất kinh tởm".

    Trên mặt cậu đầy vẻ hoảng sợ, rõ ràng mười phút trước anh ấy vẫn dịu dàng mời cậu đi uống nước.

    "Tránh xa tao một chút".

###
  
     "Thầy, con không định tiếp theo học guitar"

     "Pete à, nhà con gặp chuyện gì khó khăn thì cứ nói, thầy có thể giúp con"

    "Cảm ơn thầy, nhưng con thật sự không cần. Là con... không muốn học nhạc nữa thôi".

###

    "Nhãi ranh, mày tính thiếu tiền tới khi nào? Tao không quan tâm là mày cầm hay bán đồ, nợ này tháng sau nhất định phải trả hết"!

###

    "Mẹ, con đậu đại học rồi, đậu thật rồi"

    "Pete nhà mình giỏi quá".

###

    "Chúng ta làm giao dịch đi"

###
 
    "Pete, mẹ đi rồi, con trai mẹ nhất định phải sống thật tốt, thật vui vẻ nghe không?"

.....

    Thật xin lỗi, mẹ, con thật sự rất mệt.

Mẹ, hẳn là người cũng không muốn nhìn con sống khổ sở như vậy ha.

    Pete nhắm mắt lại, ý thức dần tan đi.

*

    Pete cảm thấy mình đang đứng trong một đường hầm rất dài, có lúc đi có lúc chạy, bước tới thật lâu, đến khi hai chân rã rời không thể nhấc lên nữa. Cậu kêu lớn nhưng hoàn toàn không có cái gì đáp lại, duỗi năm ngón tay ra, cũng không thấy một tia ánh sáng nào.

    Trong lòng lờ mờ một cảm giác muốn vô thanh vô thức biến mất giữa bóng tối này. Xung quanh không có ai, đột nhiên cậu nghe được một thanh âm, không rõ ràng lắm, vừa quen vừa xa lạ, sau đó lại không nghe được gì nữa.

    Mới đầu là cảm giác sợ hãi, thấy rất đau khổ, nhưng về sau chỉ còn lại cảm giác mỏi mệt. Cậu không hề giãy giụa giữa bóng tối, chỉ an tĩnh đợi bóng tối nuốt lấy mình.

    Tạm biệt thế giới mang đến toàn đau khổ này. Cậu không có gì vướng bận, rời đi chỉ là chuyện bất đắc dĩ, nhưng cũng là giải thoát.
    Thế gian này, người ở lại vất vả, người rời đi cũng rất vất vả.
Không biết thời gian bao lâu, lại cảm giác như đã dài qua cả đời người.

*

    Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống mặt đất, làm Pete khẽ mở mắt.

    Ngày 09 tháng 7, tám giờ bốn mươi sáu phút.
    Pete đã thiếp đi, hay nói đúng hơn là ngất đi hai mươi bảy tiếng.

    Hôm nay thời tiết rất tốt, ngoài cửa còn có chim sẻ đáp xuống thành bầy, cất tiếng ríu rít, các bà nội trợ ra ngoài mua sắm gặp nhau thì đứng lại chào hỏi hàn huyên, đôi lúc phát ra tiếng cười sang sảng chói tai... Hết thảy đều rất bình thường, vô cùng chân thật.

    Pete thử nhấc tay, "A---" Vẫn rất đau, cậu còn sống.

    Có lẽ vì số thuốc chỉ còn nửa chai, có lẽ vì để quá lâu nên hết hạn sử dụng... tóm lại là tự sát không thành. Thế giới này vẫn muốn cậu nán lại thêm một thời gian nữa.

    Thật thất bại, Pete vô lực nở nụ cười.

    Nếu đã chết không được, vậy sống tiếp đi, dùng tất cả mọi biện pháp, nỗ lực sống đến cùng.

    Pete lấy ra một tấm danh thiếp từ đám quần áo còn dính máu kia.

    Giám đốc đều hành BWS
   
    Vegas Korawit Theerapanyakul

    Pete hít một hơi thật sâu, sau đó bấm số điện thoại bên dưới.

    "Tôi nhận lời anh".

    "Miễn anh có thể đáp ứng điều kiện tôi nói".
     
     .....

    "Được".

*

    Pete đi thu dọn một ít đồ đạc, vật dụng của cậu rất ít, vali không lớn không nhỏ, nhưng vẫn không bỏ đầy được.

    Cậu kéo hành lý đến địa chỉ Vegas đưa cho mình.

    Đây là một khu nhà sang trọng, tuy nằm trong nội thành phồn hoa, nhưng đáng ngạc nhiên là rất yên tĩnh.

    Hai người hẹn gặp nhau lúc tám giờ. Pete tính sai thời gian, nên đến sớm hơn nửa tiếng.

    Có thể vì thuốc ngủ vẫn còn tác dụng phụ nên cậu có chút buồn ngủ. Pete dựa vào tường, hơi hơi khép mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi.

    Chỉ tới lúc ánh đèn cực sáng chiếu lên người mình, cậu mới kích động mở bừng mắt.

    Pete đưa tay che bớt, từ những khe hở trên bàn tay, nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen, ngồi trong xe là Vegas.

    Mắt Pete lấp lánh trong đêm tối, đôi mắt kia thật sự đã gặp một lần rồi sẽ không thể nào quên được. Không cần đến xác nhận cũng biết là cậu ta.

    Vegas bước khỏi gara, đi từng bước ổn trọng lại nhanh chóng, như thể không nhìn thấy cậu vậy. Hắn hình như không để ý tới cậu cho lắm.

    "Theo tôi đi lên"

    Thanh âm trầm thấp của hắn truyền vào tai Pete.

    Cậu đột nhiên nhớ tới lúc hôn mê mình đã nghe thấy loại âm thanh này, hóa ra là Vegas sao? Không lẽ đây là vận mệnh đã sắp đặt từ trước.

    Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Pete kéo theo vali, bước nhanh theo bóng lưng người kia.
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vegaspete