13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào đến nhà, Lưu Vũ tháo khăn quàng, mũ và khẩu trang xuống, lúc này tôi mới nhìn rõ mặt mũi cậu ấy. Mặc chiếc áo len cao cổ và quần dài, ra dáng học sinh ngoan ngoãn không khác gì mấy so với tưởng tượng, vừa nhìn là biết đứa nhỏ được nuôi nấng ở miền Nam.

Cậu ấy cười dịu dàng nhìn tôi, đôi mắt đầy dịu dàng khiến tôi thẹn đỏ mặt, vốn dĩ đã chuẩn bị hết lời muốn nói lại quên sạch. Vẫn là Châu Kha Vũ mở lời: "Đây là Lưu Vũ, đây là chị Đặng với tiểu Thành."

Tôi căng thẳng chỉ biết ngây ngốc gật đầu, ngược lại Lưu Vũ lấy ra từ cặp sách hai quyển sách dày cộm, đưa đến trước mặt tôi: "Tặng cho chị, bảo tàng văn hay, coi như là quà năm mới."

Tôi nhận sách, vui mừng gật đầu. Bốn mắt nhìn nhau, lúc này hai người mới như trút hết gánh nặng bật cười.

Đã không thể nhớ nổi bao nhiêu năm rồi, hay là trong trí nhớ, năm mới chưa bao giờ có được bữa cơm vui vẻ ấm áp như vậy. Bốn người ngồi gần trước tivi xem chương trình đón năm mới, tôi lấy chiếc bàn nhỏ ra ngồi gói sủi cảo, vừa nghe ba chàng trai vui vẻ bàn luận về tiểu phẩm hài, trong lòng cực kì bình yên.

Lưu Vũ xắn tay áo muốn giúp tôi, bị Châu Kha Vũ nhẹ nhàng đánh vào tay: "Ra đi, trẻ con đừng làm rộn, đi bóc lạc với tiểu Thành."

Tôi cũng đuổi luôn Châu Kha Vũ muốn vào giúp, vui vẻ gật đầu phụ họa: "Nước sôi là có thể luộc rồi, đừng ai làm bận thêm."

Sủi cảo lên bếp, trong bếp cũng có thể nghe thấy tiếng cười của ba người. Tiểu Thành từ nhỏ đã hiểu chuyện, với Lưu Vũ cũng chỉ nghe tên chứ chưa hỏi bao giờ, bây giờ nghĩ lại, tôi thấy những nỗi khổ mà tôi trải qua hình như đã mờ dần rồi, cho dù tôi đã từng cho rằng bản thân vốn dĩ không sống nổi nữa nhưng ông trời vẫn chiếu cố đến tôi.

Tiếng chuông vang lên, qua của kính phòng bếp tôi thấy Lưu Vũ đi đến ban công để nghe điện thoại, sự náo nhiệt của tiểu phầm hài khiến không khí sục sôi mãnh liệt, Lưu Vũ thả điện thoại xuống, vừa quay người sắc mặt lại trở nên thấp thỏm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro