37+38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Tác giả: Thanh Tranh

Trans: PUPANDA

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD PUPANDA, TRANG KHÁC LÀ ĂN CẮP!!!!!

----------

37 Lý Nguyệt Mai

Sắp đến đầu tháng 12, so sánh với thời tiết ngày càng lạnh thì người thôn Trần gia ngày càng vui, còn hơn tháng nữa chính là năm mới mọi nhà chờ mong, cả thôn đều chìm đắm trong vui mừng và chờ đợi chào đón năm mới.

Với Trần Lương, từ sau khi mẫu thân mất, năm mới chỉ là một ngày lễ thuần túy, tuy Trần bá và Vương ca có mời hắn cùng ăn cơm tất niên, nhưng đều bị hắn uyển chuyển từ chối, đáy lòng chân chính khát vọng vẫn là cả nhà đoàn tụ. Bởi vậy, năm mới mấy năm qua, Trần Lương đều chỉ qua loa chuẩn bị vật phẩm, ăn tết đơn giản.

Nhưng hiện giờ lại khác, đã có Ngải Thanh, nhà đã đầy đủ, năm nay cũng nhất định phải trải qua náo nhiệt vui vẻ!

Ngải Thanh cũng nghĩ như vậy, từ sau khi biết được quá khứ của Trần Lương qua vài lời Vương tẩu nói, y đã luôn nghĩ phải đền bù một năm mới hoàn chỉnh náo nhiệt cho hắn. Hiện giờ mắt thấy cuối năm cận kề, Ngải Thanh nghĩ đã đến lúc chuẩn bị rồi.

Phu phu hai người bên này đang ngọt ngào chuẩn bị đón năm mới, đầu kia thôn lại xảy ra một 'hỉ sự' tuyệt đối không tính nhỏ.

Đệ nhất phú hộ thôn Trần gia Trần Tài lại thành thân!

Thực ra, Trần Tài là người có tiền, tái hôn cũng là lẽ đương nhiên, nhất là người vợ trước đã qua đời ba năm. Sở dĩ khiến trong thôn xôn xao chủ yếu là Trần Tài và tân nương của lão.

Tuy Trần Tài là người có tiền, nhưng lại không phải giàu sau một đêm, cũng tuyệt không phải tổ tiên tích góp, trên thực tế nhà Trần Tài trong quá khứ là hộ nghèo hiếm có trong thôn, mà lão có thể thành công, có thành tựu hiện nay, hoàn toàn dựa vào sự gian lao ra sức làm hơn nửa đời của lão và vợ trước. Câu chuyện phấu đấu từ nghèo xác xơ trong quá khứ đến đệ nhất phú hộ hiện nay của hai người, luôn là đề tài nói chuyện hăng say của người thôn Trần gia, cũng ảnh hưởng và cổ vũ không ít thanh niên trong thôn, Trần Lương cũng tính là một trong số đó.

Thế nhưng người làm nhiều lại không phải người có phúc, vợ trước của Trần Tài quanh năm mệt nhọc cuối cùng vì trải qua mệt mỏi mà khiến ốm bệnh, may mà Trần Tài không phải người phụ bạc, lão không những không bỏ vợ, càng dốc lòng chăm sóc, mời y khám bệnh, hầm canh sắc thuốc, không thiếu gì, thế nhưng sức người có hạn, từ đều đến cuối đấu không lại trời cao, cuối cùng vẫn không chống chọi lại mùa đông ba năm trước, mỉm cười ra đi.

Ba năm trôi qua, Trần Tài hiện nay đã gần 60, cùng vợ trước phu thê tình thâm như vậy, lại có một nhi tử hiếu thảo tài giỏi, bởi vậy khi mà người trong thôn đều tưởng lão sẽ không tái giá nữa, thì lại nghe nói lão thành thân bên ngoài, tân nương là người vùng khác, lần này đưa tân nương về cũng chỉ là vì đến từ đường bái kiến tổ tông, tuyên bố trở thành con dâu chính thức của Trần gia, này sao có thể không khiến người kinh ngạc, sôi nổi suy đoán rốt cuộc là nữ tử thế nào mới đoạt được lòng của đệ nhất phú hộ!

Chờ lúc Trần Tài đưa tân nương bước lên bờ sông thôn Trần gia, cả thôn trang lần nữa nhốn nháo, ai cũng không ngờ, tân nương lại là cô nương thanh xuân trẻ tuổi xinh đẹp như vậy!

Tin tức kinh người này dùng thế nhanh chóng mãnh liệt truyền ra khắp thôn, hiện tại ai ai cũng biết Trần Tài tuổi lớn hồi xuân, ngoài Ngải Thanh và Trần Lương mấy ngày nay đang bận làm lạp xưởng và thịt sấy năm mới trong nhà.

Lạp xưởng và thịt sấy là vật cần chuẩn bị dịp lễ tết ở quê nhà Ngải Thanh (quê trước khi xuyên), lúc ở Tô gia, Ngải Thanh đã làm qua, cho nên hiện tại làm cũng quen tay. Trần Lương là 'thê quản nghiêm', chỉ cần 'phu nhân' ra lệnh, dù có nghi hoặc nữa cũng chắc chắn sẽ làm cùng, cho nên tuy có tí ngờ vực với lạp xưởng và thịt sấy trong miệng Ngải Thanh, cũng nghe lời lên trấn mua thịt heo, dồi và gia vị cần thiết.

"A, Trần Lương, làm sao đây, hình như ta đã quên một gia vị." Ngải Thanh đang ướp đồ đột nhiên lên tiếng nói.

"Thiếu cái gì? Quan trọng không?" Trần Lương dừng việc cắt thịt trong tay nhìn Ngải Thanh.

"Ừm, rất quan trọng, tiêu hột nhà ta không đủ dùng, mấy ngày trước quên kêu ngươi mua. Hơn nữa còn cần rất nhiều a, nhà bình thường trong thôn chắc sẽ không có." Ngải Thanh ôm đầu, y làm là lạp xưởng Tứ Xuyên, nếu không có tiêu, còn đủ vị thế nào.

"Này____" Trần Lương nhíu mày, nở nụ cười nói, "Ta biết nhà ai có."

"Thật hả? Vậy mau, đi mượn một ít đỡ, chúng ta trả sau." Nếu không phải đồ ướp đầy tay, e rằng lúc này Ngải Thanh muốn đẩy Trần Lương ra cửa.

"Ừ, vậy ngươi chờ, ta qua nhà Trần bá một chuyến." Trần Lương cầm khăn ướt bên cạnh lên tùy ý lau hai cái liền rời đi.

Lý Nguyệt Mai cảm thấy hết thảy đều nhàm chán, đường đá gồ ghề, nhà ngói đổ nát, đồ ăn khó nuốt, giường gỗ cứng cộm lưng, còn có đám người thôn quê thô tục cả ngày mở đôi mắt sói nhìn mình chằm chằm, hết thảy này đều khiến ả khó mà chịu được, nhớ lúc đầu dù ở Trầm Nguyệt Các, ả cũng chưa từng chịu khổ như vậy, nếu không phải nịnh lão nam nhân kia vui vẻ, ả cần gì tìm bực mình thế này.

Không sai, Lý Nguyệt Mai không hề thích Trần Tài, là ai khác đều hẳn sẽ không thích nam nhân vừa già vừa tục kia, nếu không phải thấy lão đối xử không tệ, hơn nửa lại nguyện ý chuộc thân cho mình cưới làm chính thê, Lý Nguyệt Mai tuyệt sẽ không gả cho lão nam nhân kia.

Kỳ thực Lý Nguyệt Mai biết, ả nên cảm tạ Trần Tài, nếu không phải lão, sợ là ả cả đời đều phải ở nơi phong hoa Trầm Nguyệt Các kia, bị người chà đạp, mặc người xâu xé! Mà Trần Tài lại cứu ả, không chỉ chuộc thân, còn chịu cưới làm chính thê, đối với những nữ tử phong nguyệt như họ tuyệt đối là nên biết đủ. Nhưng, Lý Nguyệt Mai không cam lòng, ả hiện nay cũng mới 18 tuổi, là tuổi thích mộng mơ, ả cũng giống nữ tử khác, từng vô số lần ảo tưởng mình là nữ chính trong tiểu thuyết ngoài chợ hay bán, có phu quân tuấn lãng đỉnh thiên lập địa, mình đồng da sắt, phu thê hai người, 'vợ chồng hòa hợp, trai tài gái sắc, như cá gặp nước'. Nhưng___chỉ cần vừa nghĩ đến gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Trần Tài, lòng Lý Nguyệt Mai liền đau thấu xương, ôm ngực, mặt tái nhợt.

Trần Lương sau khi từ nhà Trần bá đi về, cầm một chén tiêu mượn được, rảo bước về nhà, đột nhiên nhìn thấy một cô nương mặc váy đỏ bên bờ sông hai tay ôm ngực, mặt cũng trắng bệch, tuy chưa từng thấy, nhưng đã ở trong thôn, sợ là thân thích của người trong thôn, nghĩ đến đây, Trần Lương đi đến cô nương đó.

"Cô nương, có gì không thoải mái à?"

Lý Nguyệt Mai đang chìm đắm trong bi thương, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nam trầm thấp êm tai, không dằn được ngẩng đầu lên, chỉ một cái nhìn, Lý Nguyệt Mai liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, trong nháy mắt sáng lòng ả, ấm phổi ả.

Không ngờ nơi hẻo lánh này còn có nam tử xuất sắc như vậy, tướng mạo này, khí chất này lại không hề kém đám quan to quý tộc ả thấy ở Trầm Nguyệt Các! Nam tử trước mắt không phải chính là phu quân trong mộng của mình sao! Tướng mạo trẻ tuổi tuấn lãng, thân hình cao to cường kiện, còn có ấm áp nơi đáy mắt, hết thảy này đều là niềm khát vọng đã lâu! Chẳng lẽ ông trời cũng nhìn thấy khổ sở ả chịu và mong chờ trong lòng, vạch rõ đường mới cho mình. Lý Nguyệt Mai rơi vào trong ảo tưởng sức mạnh.

Vốn tưởng là bị bệnh, lúc này lại thấy đối phương nhìn mình, sắc mặt xem ra không sao, Trần Lương cũng không muốn chậm trễ nữa, Thanh nhi còn đang chờ hắn ở nhà, vội dùng một bàn tay đậy mặt chén, nhanh chóng chạy về nhà.

"Công tử, ấy, công tử, ngươi chờ đã....." Lý Nguyệt Mai hận, không ngờ ả mới thất thần một lát, lại để đối phương chạy mất, may mà thôn này cũng không lớn, hơn nữa trực giác của nữ nhân nói với ả, ả nhất định sẽ gặp lại hắn. Những nữ nhân thôn quê sao lung linh xinh đẹp bằng ả, ả không tin dựa vào nhan sắc như phù dung của mình mà không câu được một nam nhân.

Nghĩ đến đây, Lý Nguyệt Mai liền cảm thấy đầy lòng tin, tâm tình vui vẻ về nhà, mới vừa vào cửa, nghe thấy tiếng thô ráp kia của Trần Tài, "Ngày mai chúng ta về lại trong huyện, ngươi và Tiểu Hoa thu xếp chút đi."

Về? Lúc này Lý Nguyệt Mai mới nhớ đến mấy ngày nay đôi khi ả oán trách, mới khiến Trần Tài cuối cùng đồng ý nhanh chóng về nhà trong huyện. Nhưng nếu về như vậy, nam nhân kia làm sao đây? Không được, ả nhất định phải ở lại.

"Phu quân, Nguyệt nhi về rồi." Vội bày ra dáng nữ tử hiền thục, Lý Nguyệt Mai mềm giọng khẽ nói.

"A, Nguyệt nhi, nàng về rồi, ra ngoài dạo một lát, có thoải mái hơn không?" Trần Tài vừa thấy kiều thê nhà mình, vội đi tới ôm eo.

"Ừm, tốt hơn rồi. Phu quân, đây là đang___?

"À, Nguyệt nhi nàng không phải nói không thích sao, ta nghĩ bái tế cũng đã làm xong, vậy ngày mai liền đưa nàng về trong huyện."

"Ách, cái này," Lý Nguyệt Mai điều chỉnh tư thế một chút, mặt mới xoay hướng Trần Tài, thâm tình nói, "Phu quân, Nguyệt nhi mới nãy ra ngoài dạo, mới phát hiện thôn Trần gia này quả thật như phu quân nói, đúng là bảo địa, Nguyệt nhi chỉ đi một lát, liền cảm thấy thần thanh khí sảng, tinh thần rất tốt, phu quân thấy Nguyệt nhi hồng hào hơn không?"

"Ha hả, Nguyệt nhi bộ dáng nàng rất đẹp," Nâng tay tỉ mỉ vuốt ve mặt đẹp trắng nõn hồng hào của phu nhân nhà mình, Trần Tài cười bổ sung, "Hình như hồng hào hơn."

Chỉ có thể ráng nhịn vuốt ve của đối phương, Lý Nguyệt Mai chỉ thấy trong lòng buồn nôn, nhưng vì ở lại, vẫn nở nụ cười, "Đúng vậy, phu quân, nếu không thì, chúng ta vẫn ở thêm ít ngày, chờ mấy hôm nữa lại đi, được không?"

Trần Tài vốn là người yêu vợ, luôn nghe theo, nào dám không nghe, liền vội gật đầu.

Săn sóc như vậy, nhìn trong mắt Lý Nguyệt Mai lại là chán ghét. ((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Nói đến đầu khác, lúc Trần Lương bưng chén tiêu chạy về nhà mình, Ngải Thanh đã mệt vô cùng, y đã xắt thau thịt đầy ụ.

Ngồi trong sân, Ngải Thanh không ngừng đánh cánh tay, muốn xoa dịu cảm giác nhức mỏi của bắp thịt.

Trần Lương thấy vậy, vội vàng chạy tới, ân cần kéo hai cánh tay Ngải Thanh qua, tay to có lực xoa bóp nhẹ.

Khỏi phải nói, tay nghề mát xa của Trần Lương thật được rèn luyện ra, rất tốt, Ngải Thanh cũng thoải mái hừ hừ.

"Những việc nặng này, ngươi để đó ta làm cho, sao tự mình động thủ." Trần Lương nói mang theo ý trách, thực tế lại đầy đau lòng.

Ngải Thanh tất nhiên biết Trần Lương đau lòng mình, cho nên cũng không giải thích, chỉ đổi đề tài, "Hình như ngươi về hơi muộn, đừng nói trên đường đã xảy ra chuyện gì nha?"

"Ừ, trên đường về gặp một cô nương, tưởng bị thương, liền chậm trễ chút."

Vừa nghe là cô nương, Ngải Thanh vốn đang nhắm mắt hưởng thụ phục vụ lập tức mở ra, trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Lương, giọng điệu không vui hừ nói, "À, là một cô nương ha, chắc hẳn còn rất xinh đẹp đi."

Trần Lương cúi đầu tiếp tục động tác trong tay, vừa nghe lời đầy ý chua của Ngải Thanh, chỉ muốn cười, nhịn không được cũng muốn trêu ghẹo một phen, "Ừ, là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp."

Thực ra, Trần Lương xác thực đang nói dối, hắn luôn không thích đánh giá dung mạo người khác, cảm thấy chỉ dựa vào trông mặt bắt hình dong thật sự nông cạn, cho nên, đối với cô nương hôm nay cũng chỉ biết là nữ nhân, còn xấu hay đẹp thì không biết. Hiện nay nghĩ lại, cũng chỉ có Ngải Thanh, hắn lần đầu tiên gặp mặt liền bắt đầu quan sát tỉ mỉ.

Ngải Thanh vừa nghe Trần Lương không phản bác, lập tức đẩy đối phương ra đứng lên chạy về phòng, may mà Trần Lương phản ứng cực nhanh, vội vàng bắt lấy tay y, kéo vào trong lòng, cười nói, "Gạt ngươi thôi, ta không để ý người kia xấu hay đẹp, ngươi biết mà, ta không thích đánh giá người khác."

Nghe thấy giải thích, Ngải Thanh lúc này mới nhớ đến khoảng thời gian trước Trần Lương hình như từng nói với y vấn đề này, lúc đó y còn bởi vì câu 'đời này, ta chỉ nhận định ngươi' của hắn bị cảm động bối rối, nói như vậy, hình như, đã hiểu lầm hắn nhỉ.

Trần Lương thấy người dừng giãy dụa, liền nắm tay y ngồi xuống lại, "Được rồi, chúng ta phải nhanh lên, nếu không thịt sấy và lạp xưởng sợ là hôm nay không thể hoàn thành."

Ngải Thanh vừa nghe cũng mới phản ứng lại, vội vàng rải tiêu vào trong chậu thịt, nhồi chung với thịt.

Tgclmn:

1/ ha ha, đừng lo lắng, tôi không phải người ngược, chờ xem Ngải Thanh phát huy tài trí thu thập nữ pháo hôi câu dẫn người khác thế nào đi.

2/ lạp xưởng và thịt sấy: bên Tứ Xuyên lúc lễ tết cơ bản mọi nhà đều sẽ làm, tôi và mẹ lúc lễ tết cũng thường xuyên làm, làm xong hong khô, có thể để được rất lâu, có cái thậm chí có thể ăn đến mùa hè năm mới.

3/ người lớn tuổi cổ đại tái hôn thực ra không kỳ quái lắm, nhưng bởi vì Trần Tài và vợ trước phu thê tình thâm như vậy, trong ba năm vợ trước chết cũng không thấy có ý tái hôn, người thôn Trần gia mới hiếu kỳ thế.

38 Bẻ hoa ký 1

((Trans: PUPANDA)) Không hổ là từng ở Trầm Nguyệt Các, Lý Nguyệt Mai tốn có nửa canh giờ đã vẽ ra chân dung của Trần Lương, nhìn nam tử anh tuấn cao to trong tranh, Lý Nguyệt Mai chỉ thấy trong lòng hân hoan.

Cẩn thận cuộn bức tranh lại, Lý Nguyệt Mai lên tiếng gọi thị nữ Tiểu Hoa theo bên mình đến, Tiểu Hoa là Lý Nguyệt Mai đưa ra từ trong Trầm Nguyệt Các, tất nhiên là đáng tin cậy. Đưa cuộn tranh cùng dặn dò khe khẽ bên tai nàng xong, Lý Nguyệt Mai lúc này mới yên tâm để nàng rời khỏi.

Tiểu Hoa ở Trầm Nguyệt Các thời gian không ngắn, bản lĩnh nhìn người làm việc, tuyệt không nhiều lời, làm việc lanh lợi, nếu không sao có thể ở nơi câu lan nhân ngư hỗn tạp kia lành lặn sinh tồn, mà Lý Nguyệt Mai chịu tốn ngân lượng đưa nàng ra cũng chính là nhìn trúng điểm này.

Không ngoài dự liệu, Tiểu Hoa quả thật tốn chút thời gian thì hỏi thăm rõ tình huống của Trần Lương và nhà hắn hiện nay, hơn nữa tuyệt không khiến người hoài nghi.

"Cái gì, ngươi nói hắn đã thành hôn?" Tuy lý trí nói với Lý Nguyệt Mai, nam tử cỡ tuổi Trần Lương hẳn là sớm đã có vợ, nhưng lúc nghe thế thật, trong lòng vẫn khó tránh một trận đau khổ.

"Vâng, nghe nói thành hôn chưa đến 3 tháng." Tiểu Hoa trung thực nói với tiểu thư nhà mình thông tin dò hỏi được, nhưng nhìn thấy phản ứng của đối phương lại lớn như vậy, nàng biết tiểu thư hẳn là động tâm với nam tử kia rồi, bèn an ủi, "Nhưng mà, vợ mới kia cũng chỉ là nữ thử thô tục thôn quê, sợ là vạn phần cũng không bằng tiểu thư."

Nữ tử vốn trong lòng chán nản, vừa nghe đến lời này, phút chốc lại sáng lạn, đúng vậy, dựa vào dung mạo của mình, sao có thể sẽ thua một nữ nhân ngốc thôn quê.

Ý chí chiến đấu hừng hực, Lý Nguyệt Mai quyết định tìm cơ hội đi gặp Trần Lương, vốn muốn một mình đi gặp hắn, nhưng Tiểu Hoa lại nhắc nhở ả, "Tiểu thư, Tiểu Hoa cảm thấy tiểu thư một mình đi gặp nam nhân kia không ổn, người dưới quê vốn cổ hủ, không so được với trong huyện, nếu bị phát hiện, cô gia nhất định sẽ không tha cho người và hắn, nếu như vậy, há không phải phí tâm tư."

Lý Nguyệt Mai ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy có lý, vội tóm Tiểu Hoa tìm cách. Kỳ thực dựa vào tài trí thường ngày của Lý Nguyệt Mai, nhất định không phải thiếu suy nghĩ như vậy, Tiểu Hoa cũng chỉ thở dài, tình yêu quả thật là sẽ làm người mê muội!

Sau khi hai người bàn bạc một phen, quyết định đến cửa thăm dò thực hư trước, lý do tất nhiên là về quê thăm bạn, đến lúc đó dẫn theo Trần Tài trực tiếp đến cửa là được.

Sau khi bàn bạc ổn thỏa, Lý Nguyệt Mai liền đi kiếm Trần Tài bàn, chỉ cần làm nũng một tẹo là được!

Lúc này Lý Nguyệt Mai tràn đầy lòng tin, trong đầu toàn là cảnh Trần Lương cẩn thận che chở, ôn nhu triền miên với mình!

Hôm sau trời vừa hửng sáng, Lý Nguyệt Mai liền thức dậy, để Tiểu Hoa tỉ mỉ trang điểm một phen, nhìn trong gương mày ngài đen nhánh, dung nhan nhu mì xinh đẹp, vòng vàng trâm ngọc, váy áo mỏng nhẹ, Lý Nguyệt Mai cười, cười đầy tự tin!

Trần Lương cảm thấy lạ lùng! Sao không biết hắn từng có giao thiệp với Trần Tài nhỉ, tại sao hôm qua lại bị gia nô của Trần Tài báo lão gia nhà họ hôm nay muốn dẫn theo thê tử tân nương tới nhà. Nói cho Ngải Thanh nghe, Ngải Thanh nghĩ có lẽ Trần Tài lâu chưa về quê muốn mượn cơ hội này trùng du cố hương (đi dạo ngắm lại quê nhà), thuận tiện dẫn thê tử nhận thức người trong thôn mà thôi, Trần Lương sau khi nghe cũng cảm thấy rất có khả năng, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Ngải Thanh nghĩ đã là khách đến nhà, bèn nói với Trần Lương, để hắn chờ ở nhà, y đến nhà Vương ca mượn con cá.

Trần Tài dẫn theo Lý Nguyệt Mai như hẹn đến nhà, dẫu sao là người trong lòng luôn kính trọng, Trần Lương vội khách khí đón hai người vào.

Lý Nguyệt Mai nhìn thấy người trong lòng, trên mặt không tránh được cũng thêm vầng đỏ, mắt nhìn thẳng đối phương sợ chớp cái liền biến mất lần nữa, nếu không phải Tiểu Hoa bên cạnh đẩy nhẹ, e là sẽ thất lễ.

Định thần lại, sau khi tỉ mỉ sửa sang váy áo, dùng giọng yếu ớt lên tiếng nói, "Không ngờ, lại là công tử!"

Công tử? Nghe thấy tiếng của nữ tử, Trần Lương lúc này mới chuyển tầm mắt đến trên người nữ tử trẻ tuổi bên cạnh Trần Tài, nghi hoặc nhíu mày kiếm.

Lý Nguyệt Mai bị Trần Lương nhìn một cái, liền thấy trong lòng đập loạn, vầng đỏ tăng thêm!

"Nguyệt nhi, ngươi biết Trần Lương?" Trần Tài cũng vẻ mặt nghi hoặc.

"Ừm, hai ngày trước lần Nguyệt nhi ra cửa ấy, đột nhiên thấy tim đập nhanh, công tử trước mắt đã hảo tâm hỏi thăm." Lý Nguyệt Mai lúc trả lời Trần Tài, vô thức giấu nhẹm hai chữ 'phu quân'.

"Tim đập nhanh? Nguyệt nhi, vậy nàng hiện tại còn thấy đau không?" Trần Tài vừa nghe kiều thê từng bị tim đập nhanh, liền lo lắng.

"Ách, Nguyệt nhi hiện giờ đã tốt, chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy, có thể gặp lại công tử, không biết công tử còn nhớ không?" Đầu cũng không quay, Lý Nguyệt Mai chỉ là khóe mắt ửng cười tiếp tục nhìn Trần Lương nói.

Phải nói Trần Lương người này, bình thường tuyệt đối là người thông minh, nhưng chỉ có đối với chuyện tình cảm rất hồ đồ, cho đến nay cũng chỉ từng nảy sinh hiệu ứng tình yêu kỳ diệu với Ngải Thanh. Cho nên, hiện giờ đối mặt Lý Nguyệt Mai biểu hiện có hơi rõ ràng, lại không hề nhận ra, chỉ thẳng thắn đáp, "Thật sự xin lỗi, tại hạ không giỏi nhớ tướng mạo người khác, cho nên không có bất cứ ấn tượng gì với phu nhân."

Vừa nghe đối phương trả lời như vậy, Lý Nguyệt Mai chỉ thấy một đợt khí huyết trào lên, sắc mặt càng đỏ gay!

Ngải Thanh xách cá trắm từ nhà Vương ca Vương tẩu về, vừa vào cửa liền thấy trong đại sảnh ngồi ba người, ngoài Trần Lương, còn có 1 nam 1 nữ, Ngải Thanh đoán, hai người này hẳn là đệ nhất phú hộ trong thôn và thê tử tân nương của lão. Vừa hỏi Vương tẩu, mới biết hai người lại là chồng già vợ trẻ, tuy có xíu hiếu kỳ, nhưng Ngải Thanh còn chưa đến mức nhàm chán cười nhạo người khác, chỉ cần yêu, có gì không thể?

"Thanh nhi, mau đến gặp khách." Ngải Thanh vừa vào cửa, Trần Lương phát hiện ngay, thấy y bỏ cá vào lu nước trong sân xong, mới lên tiếng gọi y vào.

Lý Nguyệt Mai vừa nghe Trần Lương gọi, thì biết là nữ nhân xấu xí thô tục kia về, từ từ nở nụ cười kiều mị một phương, mới xoay người qua.

Cái gì?

Nữ tử trước mắt lại là thê tử của Trần Lương!

Tiểu Hoa đứng bên cạnh Lý Nguyệt Mai, lúc Trần Lương gọi ra, thì đã nhìn thấy Ngải Thanh trong sân, chỉ nhìn cái thôi, nàng đã biết tiểu thư nhà mình sợ là mãi mãi cũng không thể tranh với người này! Này, rốt cuộc là người sơn thủy thế nào mới có thể sinh ra xinh đẹp như vậy!

Một thân áo xanh, vốn giản dị không lòe loẹt, nhưng ở trên người nàng lại có ý vị trang nhã, đặc biệt là nụ hoa hàn mai tuyết trắng nở rộ chỗ vạt áo, càng thêm linh khí. Mặt nhỏ trái xoan, thật là sen trổ bông trên mặt nước, mềm mịn dị thường, đặc biệt là đôi mắt to kia, như lộ sinh khí biết nói chuyện.

Nói thật lòng, Tiểu Hoa cảm thấy, tuy tiểu thư diễm lệ, lại không linh động, rõ ràng uổng phí vẻ đẹp; mà vị trước mắt, kiều diễm có thừa, còn thật lộ ra cỗ khí trong suốt thuần tịnh, sợ là nam nhân có ánh mắt đều sẽ chọn nàng.

Nhìn ba người chủ tớ phát ngốc, Ngải Thanh cảm thấy rất kỳ quái, trên mặt mình có dính gì sao, không yên tâm lấy tay áo lau mặt.

Trần Lương đương nhiên cũng phát hiện sự lạ thường của ba người, tuy không hiểu vì sao, nhưng vẫn bước ra thềm cửa dắt tay Ngải Thanh vào đại sảnh, giới thiệu với ba người, "Thanh nhi, đây là Trần Tài thúc và thím, Trần Tài thúc, đây chính là vợ ta." Sau một phen trò chuyện vừa rồi, Trần Tài liền kêu Trần Lương sửa miệng gọi mình là thúc.

Lời của Trần Lương đánh thức ba người, Trần Tài sau khi nhìn Ngải Thanh liền cười nói với Trần Lương, "Ha hả, Lương nhi, ngươi cũng là người có phúc," Nói chưa xong, Trần Tài liền đẩy phu nhân nhà mình một cái, nói với ả, "Nguyệt nhi, nàng nói đúng không?"

Lý Nguyệt Mai vốn bị dung mạo của Ngải Thanh làm chấn kinh, sau đó lại bị tiếng 'thím' của Trần Lương kích đến run rẩy, trong lòng đang tức, Trần Tài lúc này lại hỏi một câu như vậy, dẫu sao chột dạ, Lý Nguyệt Mai rất sợ Trần Tài đã biết chút tính toán trong lòng mình, cân nhắc không biết nên trả lời thế nào.

Kỳ thực Lý Nguyệt Mai trái lại hiểu lầm Trần Tài, Trần Tài một lòng đều để trên người ả, trong mắt đầy ưu điểm của kiều thê nhà mình, nào có thể hoài nghi ả tâm tư làm loạn kia, câu hỏi ấy cũng chỉ là vô thức trưng cầu ý kiến đối phương mà thôi.

Thấy Lý Nguyệt Mai chậm chạp không đáp, Trần Tài tưởng là đối phương lại không thoải mái, vội đỡ vai ả vỗ nhẹ ngực, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Nguyệt nhi, có phải lại đau nữa không?"

Ngải Thanh và Trần Lương vừa thấy vậy, tưởng thím quả thật là bị bệnh, vội vàng đi tới hỏi han.

Lý Nguyệt Mai giận sôi, sao ả lại gả cho nam nhân không có năng lực phân biệt như vậy, mình biểu hiện ra bệnh đau tim chỗ nào hả. Nhìn thấy Ngải Thanh và Trần Lương nhìn chằm chằm đôi tay vẫn không ngừng vỗ ngực ả của Trần Tài, vội vàng lùi về sau, đẩy tay già ra, không vui nói, "Ta không sao, đừng sợ."

"Thật không? Nếu bệnh, phải đi khám đại phu." Trần Tài như cũ vẻ mặt lo lắng.

Nghĩ đến sự thất lễ vừa rồi của mình, Lý Nguyệt Mai hận không thể chém nam nhân trước mắt, không ngờ hình tượng hiền thục mình khổ tâm tạo dựng lại bị phá hoại sạch sẽ, vộ vàng hoãn khí, giọng điệu thả lỏng, "Thật sự không sao," Sau đó lại ngẩng đầu e thẹn nhìn Trần Lương, xinh tươi nhẹ giọng nói, "Nguyệt nhi tốt hơn rồi, đa tạ quan tâm."

Hồ ly tinh!

Đây là phản ứng trực giác đầu tiên khi Ngải Thanh nhìn thấy cảnh này!

Ngải Thanh biết mình bình thường có chút mơ hồ, nhưng về mặt tình cảm, đặc biệt là lúc dính đến Trần Lương, y sẽ trở nên thông minh lanh lợi hơn bình thường một ngàn lần, hai dây thần kinh xúc giác cực độ mẫn cảm lần nào cũng đúng. Chỉ cần một ánh mắt, Ngải Thanh liền biết nữ nhân kia chắc chắn có hảo cảm với Trần Lương, nhìn ánh mắt ả nhìn Trần Lương, đó rõ ràng là chứa ý xuân, thẹn thùng vô hạn bên trong!

Ngải Thanh tự cho rằng là người tính khí tốt và dễ nói chuyện, người không phạm ta ta không phạm người, có thể giải quyết hòa bình, y tuyệt không sử dụng vũ lực; nhưng, ngoại trừ tình cảm, hừ, nếu có ai không tự lượng sức, nghĩ mưu hèn kế bẩn phá hoại tình cảm của y và Trần Lương, như thế, thật xin lỗi, người đã phạm ta ta tất phạm người, không dùng đả cẩu bổng đánh hồ ly tinh đau một phen, y liền không gọi Tô____ Ngải____Thanh!

(Trần lương, ngươi hay lắm, lại trêu hoa đào nát không biết từ đâu đến, hừ hừ, lần này đừng trách ta độc ác bẻ hoa!) Ngải Thanh xoay đầu khóe mắt ẩn cười nhìn Trần Lương, mắt có vẻ như bình lặng như nước, kỳ thực đáy mắt lại đã sóng lớn trào dâng, (Ngươi chờ đó, sau khi thu thập ả xong, là tới ngươi!)

Trần Lương bên cạnh đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh đánh tới, không dằn được rùng mình, đáy lòng khẽ động, này hình như là___điềm báo không lành?!

Tgclmn: Trần Lương à, ngươi tự cầu nhiều phúc đi, tuy ta cảm thấy ngươi cũng rất oan uổng, nhưng nữ vương bạo phát, haizz, ta cũng không ngăn được đâu!

Tôi đang cố gắng tạo tình tiết, Ngải Thanh rất nhanh có thể khôi phục thân phận nam nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro