Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tóm lại, chuyện này cứ như vậy mà quyết định rồi."

Trịnh Tại Hiền nhận lấy cốc Iced Americano Johnny đưa, nhưng không còn tay nào rảnh rỗi, uống một ngụm sau đó dùng răng cắn chặt cốc nhựa, ngón tay tiếp tục gõ bàn phím.

"Tân hôn mà vẫn còn bận như vậy."

Johnny hả hê khi thấy có người gặp họa, anh đang giúp Trịnh Tại Hiền kiểm tra lại hạng mục hợp đồng, ánh mắt tuy rằng bận rộn, nhưng miệng thì lại rảnh rỗi; cho tới bây giờ anh chưa từng thấy một Trịnh Tại Hiền như vậy, dễ dàng để lộ ra phiền não cùng bối rối, cộng thêm mấy ngày gần đây công việc càng ngày càng nhiều, cả người cậu đều trong trạng thái mây đen vây kín.

"Tân hôn cái gì, anh đừng nói lung tung." Trịnh Tại Hiền có chút không vui, "Anh ấy chả có vẻ gì như tân hôn cả, mới lĩnh chứng kết hôn hôm trước hôm sau đã đi công tác nước ngoài."

Thanh âm của Trịnh Tại Hiền không chút dao động, nhưng đổi lại bình thường cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ nói như vậy, cậu là đang oán giận Omega nhà cậu.

"Vậy là cậu cũng không vừa ý em dâu rồi."

"Em không phải không vừa ý", Trịnh Tại Hiền gõ nốt ký tự cuối cùng, trút hết tức giận gập lại laptop, "Anh ấy muốn tránh mặt em, cái này cũng bình thường, nhưng là người bị trốn tránh, trong lòng em vẫn luôn không thoải mái."

Cậu nhớ tới giai thoại tình sử của anh bạn thân đồng nghiệp trước mặt, nhướng mày nhìn lên: "Anh cũng hiểu rõ cảm giác này, đúng không."

". . . . . ." Johnny biết cậu ám chỉ điều gì, gương mặt lộ ra biểu cảm khác biệt, sau đó dùng tay nới lỏng cà vạt, nhanh chóng đổi chủ đề khác: "Cậu bận cũng bận xong rồi, giờ có thể đi uống với anh một chén được chưa?"

Johnny cũng vừa chấm dứt một mối quan hệ, cho dù anh không muốn thừa nhận mối quan hệ này đã chấm dứt, thì đối phương cũng đã chặn hết tất cả phương thức liên lạc với anh, anh cũng không biết người kia hiện tại đang hưởng lạc ở nơi nào, giờ nếu phải so sánh giữa anh và Trịnh Tại Hiền, hai vị Alpha này ai càng thảm hơn thì trước mắt vẫn là bất phân thắng bại.

"Em hiện tại muốn về nhà ngủ." Trịnh Tại Hiền yên lặng thu dọn đồ đạc, "Đến bây giờ em vẫn còn cảm thấy như đang nằm mơ."

"Vậy. . . Đây là mộng đẹp hay là ác mộng?"

Trịnh Tại Hiền thoáng nghĩ một chút, nói: "Em muốn đem chuyện này trở thành một giấc mộng đẹp mà đối đãi."

"Nhưng đây không phải mộng đẹp, cũng không phải ác mộng, đây là sự thật."

Lý Thái Dung thật ra không bận rộn đến vậy.

Anh cũng từng đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp, mấy tháng trước vẫn còn thường xuyên bận rộn đến mức chân không chạm đất, nhưng kể từ khi cha mẹ nói cho anh biết phải lựa chọn một Alpha để kết hôn, lượng công việc của anh bắt đầu bị giảm bớt.

Chị gái của Lý Thái Dung là một Alpha, cho nên chuyện Lý Thái Dung là Omega không phải vấn đề, anh cũng không muốn tham dự vào công việc của gia tộc, từ chối làm dưới trướng chị của anh cũng không quan hệ, nhưng nếu vẫn muốn dùng thân phận Alpha để tồn tại, vậy thì có vấn đề rồi.

Lý Thái Dung sao lại chưa từng nghĩ đến chuyện phản kháng chứ? Anh thực sự đã từng nghiêm túc từ chối, anh không muốn kết hôn trở thành Omega của bất kỳ ai, nhưng rõ ràng sự phản kháng của anh cho đến giờ vẫn không đem lại bất cứ tác dụng nào. Ban đầu, chỉ là vài trợ thủ đắc lực của anh bị điều đi, sau đó đến các đối tác của anh cũng chấm dứt hợp tác, cuối cùng là chính anh đang từ mỗi ngày đều bộn rộn tăng ca biến thành đúng giờ tan làm, anh liền biết bản thân không có năng lực phản kháng nữa. Các cổ đông lớn còn giả mù sa mưa đến hỏi chuyện, họ lo sợ rằng liệu có phải anh đã xảy ra mâu thuẫn với gia đình hay không.

Anh không bị hạn chế gì về kinh tế, nhưng lại bị đả kích bởi một chuyện còn nghiêm trọng hơn nhiều, tất cả những cố gắng và thành tựu của anh hoàn toàn có thể tan vỡ tại vì thân phận Omega, chưa từng có chuyện gì khiến Thái Dung khuất nhục đến vậy, nhưng cố tình lại chính bố mẹ của anh đối xử với anh như thế.

Trịnh Tại Hiền quả thực là lựa chọn tốt nhất đối với anh.

Anh nhớ rõ thời gian trước đã gặp qua vài người, không ngoại lệ đều là các Alpha thành công trong sự nghiệp, ở trước mặt Omega đều cùng một dạng giả dối tận tâm chăm sóc nhưng sau lưng lại châm chọc cùng đùa cợt anh. Lý Thái Dung trốn không thoát được vận mệnh là Omega, đây vẫn luôn là vấn đề thường xuyên bị đem ra bàn luận trên bàn ăn của gia đình.

Trong bữa ăn họp mặt cuối tuần, Lý Thái Dung ngồi đối diện với cha mẹ, chị gái ngồi bên cạnh im lặng không lên tiếng, Lý Thái Dung cầm dao nĩa trên tay nhìn bàn ăn tinh xảo trước mặt không chút dao động. Trên bàn ăn tiếng dao nĩa đụng chạm phát ra khiến Lý Thái Dung cảm thấy rất khó chịu, mỗi một thanh âm, đoạn đầu đài như lại gần anh thêm một tấc.

"Tiêu chuẩn của con có phải quá cao rồi không ?"

Tới rồi. Lý Thái Dung nghe ra ngữ khí bất mãn của cha, ánh mắt hướng về phía mẹ ——

"Thái Dung, thích hợp là được, chúng ta cũng đã cho con thời gian để con tìm người phù hợp, con cũng không tìm được."

Người phụ nữ có gương mặt giống anh đến năm phần cùng ngữ khí vô cùng dịu dàng, nhưng lại muốn anh phải thỏa hiệp. Anh muốn hỏi bọn họ, muốn anh cùng một Alpha khác kết hôn, vậy thì có khác gì đem toàn bộ cuộc sống trước đây của anh xóa bỏ? Tiềm lực nhà họ có thể không còn được như trước, nhưng tuyệt đối không cần đến anh phải liên hôn gia tộc, Lý Thái Dung nặng nề thở dài, trên mặt nhưng không có cảm xúc, anh đang muốn nói gì đó để ổn định tâm trạng của hai vị lão nhân gia tạm thời kéo dài thời gian cho bản thân thì chị gái ngồi bên cạnh anh lại hạ dao nĩa xuống.

"Tại Hiền thế nào." Chị gái đột nhiên mở miệng, thế nhưng ánh mắt lại không sang nhìn sang anh, "Chị nhớ rõ em cũng khá thích nó, phải không?"

Lý Thái Dung lập tức sững người, anh không ngờ rằng sẽ nghe thấy cái tên này xuất hiện trong trường hợp này, theo sau là giọng nói mừng rỡ của cha mẹ anh: "Đúng vậy, sao chúng ta lại không nghĩ đến thằng bé Tại Hiền nhỉ?"

" Tóm lại, chuyện cứ như vậy mà quyết định."

Ten nằm dài trên dường, ngón tay cuộn lấy tóc của Lý Thái Dung, Lý Thái Dung ôm hai chân ngồi trên chiếc thảm cạnh giường, nhìn qua khuôn mặt anh không quá mức tức giận, chỉ là có chút buồn.

"Cậu ấy không phải lựa chọn tốt nhất của bồ." Ten kiên định nói, "Bồ sẽ nghĩ như vậy, là chính bồ tự lừa dối bản thân bồ."

Đèn trong phòng rất mờ, chăn nệm mềm mại bị đè xuống một khối. Ten là người rất có mị lực, Lý Thái Dung ngửi được tin tức tố trên người cậu truyền tới, giống như cả người cậu vừa được ngâm trong nước hoa hồng, Ten nắm lấy ngón tay anh cắn một cái, khiêu khích anh: "Bỏ trốn với tôi đi?"

"Đừng trêu tôi, " Lý Thái Dung cười vài tiếng, anh nghĩ gặp Ten quả là lựa chọn đúng đắn, "Tôi sợ quái thú đến tìm tôi."

"Này . . Bồ không được nhắc tới hắn." Ten khua tay múa chân với anh.

"Tôi nói cho bồ một bí mật, " Lý Thái Dung dựa vào giường, đầu ngửa ra phía sau, ánh mắt hướng về phía Ten, anh nói, "Bồ không được phép nói cho người khác."

Ten nghi hoặc lắc lắc cái não, theo nhận thức của cậu, bình thường tiền tố [cậu không được nói cho ai biết], thì chính là có thể kể cho người khác bí mật này.

"Là cái gì?"

Lý Thái Dung nhắm hai mắt lại, anh mím chặt môi rồi nhanh chóng buông ra, ánh mắt của Ten như chú mèo nhỏ, mở to nhìn anh không chớp, cậu nằm phía sau anh đợi anh nói bí mật ra khỏi miệng, lúc anh vẫn còn đang phân vân có nên nói ra hay không, Ten đã muốn giúp anh mở miệng ——

"Tôi biết rồi, tôi biết rồi, có phải bồ muốn nói với tôi, bồ thích Trịnh Tại Hiền?"

Ten biết nói nhiều ngoại ngữ, thỉnh thoảng nói chuyện với Lý Thái Dung sẽ có lúc loạn, nhưng cũng không có trở ngại gì lắm cho tới lúc này Lý Thái Dung mới thấy chấn động.

". . . . . . Làm sao bồ biết được?"

Lý Thái Dung biết trên người bạn của anh có một chút vu thuật.

"Lần trước chúng mình cùng nhau đi xem concert, " Ten không chút để ý kể lại cậu đã khám phá ra bí mật này thế nào, "Bồ còn nhớ rõ không? Điện thoại của tôi hết pin, mượn của bồ để chụp ảnh, sau đó tôi không cẩn thận mở ra album riêng tư của bồ".

". . . Tôi nhớ rõ là tôi có để mật khẩu." Lý Thái Dung bất lực nói.

"Mật khẩu không phải là tên của bồ hả? Có lẽ bồ nên để mật khẩu khó hơn một chút, như là sinh nhật của chị gái bồ, vậy thì tôi tuyệt đối không đoán được." Ten cười nói.

". . . Này!" Lý Thái Dung cảm thấy hai má mình nóng lên, đôi mắt của Ten giống như tia X, đem tâm sự của anh xuyên thấu triệt để rồi ném qua ném lại đùa bỡn.

"Ảnh chụp của Trịnh Tại Hiền từ trung học đến giờ bồ đều bảo quản thật tốt, Lý Thái Dung, bồ cũng quá đỉnh đi." Ten vỗ tay tán thưởng anh.

". . . Bồ đừng có cười tôi." Lý Thái Dung thật muốn kiếm cái lỗ mà chui vào, "Làm sao mà tôi biết bồ sẽ tìm được."

"Tôi chỗ nào dám cười bồ? Please, tôi là thật sự bội phục bồ." Ten giả bộ thành khẩn, "Có điều có phải bồ giấu Trịnh Tại Hiền hơi nhiều bí mật rồi không?"

"Cho nên hiện tại tôi không có cách nào đối mặt với em ấy, " Lý Thái Dung thành thực nói, "Tôi nói tôi phải đi công tác, nhưng thật ra thì không phải vậy."

"Tôi chỉ đang chạy trốn."

"Trong tình yêu có những lúc cần phải chạy trốn " Ten bình tĩnh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro