Chương 33:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào lúc chiếc xe dừng lại trước cổng lớn của khu trung tâm thương mại, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn sớm đã đứng đợi ở cổng.

Vừa nhìn thấy Mã Gia Kỳ bước xuống xe, liền gấp gáp đi đến bên cạnh.

"Mã Gia Kỳ, sau này đừng ngồi xe của Hạ Tuấn Lâm nữa, rõ là chiếc xe việt dã tốt như vậy mà lại lái với tốc độ giống như là chiếc xe điện cũ mà người già hay lái đi dạo vậy!"

"Một chút cảm giác của người trẻ tuổi cũng không có!"

"Tự dưng vô cớ lãng phí mất một chiếc xe!"

Hạ Tuấn Lâm vừa đỗ xe xong liền nghe thấy Lưu Diệu Văn đang ở bên phun tào bản thân.

Đi lên phía trước một cước dẫm bẹp một phát lên đôi giày trắng tinh tươm kia của Lưu Diệu Văn.

"Lưu Diệu Văn, giày của em là đồ giả đó."

Mã Gia Kỳ nghe Hạ Tuấn Lâm bình tĩnh lên tiếng, ha ha, quả nhiên, phương pháp tốt nhất khiến cho nam sinh cảm thấy thất bại, chính là, giày của cậu là đồ giả đó!

Lưu Diệu Văn cảm giác bản thân cậu cả đời này người không nên quen biết nhất chính là Hạ Tuấn Lâm, rõ ràng là lớn lên đều có một cái miệng, dựa vào cái gì mà Hạ Tuấn Lâm chỉ nói một câu đã khiến Lưu Diệu Văn không có cách nào đáp trả!

Vào lúc bản thân Lưu Diệu Văn còn đang buồn bực không thôi, Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm đã một trái một phải kẹp chặt Mã Gia Kỳ cùng đi vào trong trung tâm thương mại rồi.

Cái siêu thị mà Hạ Tuấn Lâm đưa Mã Gia Kỳ đi kia, có tổng cộng 6 tầng lầu.

Khu siêu thị cao cấp, quần áo, đồ trang sức, khu ăn uống, khu giải trí, có đủ mọi thứ.

Nhưng Mã Gia Kỳ lại một phát quyết định lựa chọn đi vào khu siêu thị cao cấp.

Trong hiện thực thì bản thân Mã Gia Kỳ là một trạch nam thuần chất, mua đồ toàn là dựa vào điện thoại rồi mạnh mẽ chốt đơn, số lần mà bản thân Mã Gia Kỳ chân chính đi dạo quanh siêu thị thật sự là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Phần lớn đều là lúc nhỏ bị mẹ kéo đi theo làm cu li xách đồ.

Mã Gia Kỳ ôm Thử Tiêu hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng đi ở phía trước, Hạ Tuấn Lâm, Lưu Diệu Văn còn có Tống Á Hiên mỗi người đẩy một chiếc xe đi theo ở phía sau.

Nhóm nhân viên của siêu thị lần đầu tiên nhìn thấy "trận chiến" như thế này.

Ông chủ nhỏ của nhà họ thế mà lại một mặt cười tươi ngoan ngoãn đẩy xe đi theo phía sau một nam nhân ôm theo một chú chó.

Hơn nữa còn có hai nam nhân đặc biệt tuấn mỹ cùng đồng hành.

Ông chủ nhỏ này bình thường vào lúc tuần tra thật sự là vô cùng nghiêm túc, trong mắt không thể chứa được bất kỳ một hạt bụi nào.

Đặc biệt là sau sự kiện tuyên bố vứt hết tất cả các sản phẩm do Đinh Trình Hâm đại ngôn lần trước, mệnh lệnh được đưa xuống vào ngày thứ hai, Hạ Tuấn Lâm đã dẫn theo nhóm trợ lý đến để tuần tra rồi.

Trong khu vực đồ trang điểm nhìn thấy có một loại mặt nạ do Đinh Trình Hâm đại ngôn, trực tiếp cho người tiêu hủy ngay tại hiện trường, đồng thời giáng chức người chịu trách nhiệm ở khu vực này.

Sau đó lại cho thêm nửa ngày để chỉnh đốn và tu sửa triệt để.

Mới có thể khiến cho toàn bộ sản phẩm do Đinh Trình Hâm đại ngôn có mặt trong tất cả các siêu thị dưới trướng Hạ Thị hoàn toàn xóa khỏi kệ hàng.

Hôm nay mang dáng vẻ mặt mày rạng rỡ như vậy thì thật là lần đầu tiên nhóm nhân viên được chứng kiến.

Điều này khiến cho người ta không thể không chú ý nhiều hơn đến nam nhân ôm chó đi ở phía trước kia.

Trong đầu Mã Gia Kỳ lúc này thực ra ngoại trừ mua mua mua thì không có thứ gì khác nữa.

Cũng vì thế mà phớt lờ đi ánh mắt của tất cả mọi người.

Mỗi một kệ hàng đều muốn xem một chút, những món ăn qua rồi cảm thấy thích thì sẽ lấy nhiều hơn một chút.

Còn món chưa từng ăn thử, thì tuân theo nguyên tắc mỗi món chỉ lấy một gói, nếu như sau khi về nhà ăn thử rồi cảm thấy ngon, lại kêu Hạ Tuấn Lâm tặng cho Mã Gia Kỳ thêm lần nữa.

Nếu như đã đưa ra lời hứa với Mã Gia Kỳ rồi, thì không thể nào có đạo lý để cho lời hứa không có đất dụng võ.

Nếu như Hạ Tuấn Lâm biết suy nghĩ của Mã Gia Kỳ trong lúc này, vậy thì tuyệt đối sẽ để cho Mã Gia Kỳ mở ra ăn thử ngay tại chỗ, thích cái nào thì lấy cái đó.

Dù sao thì ở trong nhà loại đồ này cũng nhiều vô cùng.

Đi dạo rồi lại đi dạo một lúc, vốn là ba chiếc xe đẩy hàng "vườn không nhà trống" đã được chất đến đầy ắp.

Hạ Tuấn Lâm đại khái đã nhớ rõ, cũng đoán chừng được sự yêu thích mà Mã Gia Kỳ dành cho đồ ăn vặt.

Khoai tây chiên lấy khá nhiều gói, mà vị dưa chuột chiếm hơn một nửa.

Các loại trái cây sấy, hạt thông khô lấy mấy thùng.

Rau câu, vị nho lấy 5 gói, vị dâu lấy 2 gói.

Bánh quy, chỉ lấy loại bánh quy socola và bánh quy soda muối sữa.

Thịt bò khô sấy sợi chỉ lấy 1 gói.

Que cay lấy 10 gói.

Còn có một mớ kẹo không đếm rõ số lượng, đều là vị nho màu tím hết.

Vị nho, mấy món có vị nho là mấy món mà Mã Gia Kỳ đặc biệt yêu thích.

Đại khái có thể hiểu cơ bản rồi, sau này làm những gì mình thích cũng có mục tiêu rồi.

Đột nhiên, Mã Gia Kỳ dừng lại trước một quầy chuyên doanh, Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu gắn trên tường.

Xem như là một thương hiệu túi xách nam tương đối được ưa chuộng ở trong nước.

Mã Gia Kỳ ôm chó, mỗi một cái túi ở trong quầy chuyên doanh đều sờ qua một chút.

Ba người còn lại thì đứng đợi ở bên ngoài cửa hàng, không đi làm phiền, nhìn thấy Mã Gia Kỳ cái gì cũng không lấy mà đã đi ra ngoài rồi.

Lưu Diệu Văn trực tiếp đi lên phía trước.

"Không có cái nào yêu thích sao?"

"Em thấy túi ở cửa hàng này cũng khá nhiều đấy chứ!"

Mã Gia Kỳ lắc đầu.

"Đắt quá rồi!"

"Người tiêu tiền như nước mới mua loại túi này."

"Một cái hơn 6000 tệ."

*Xấp xỉ 20 triệu VND

"Tôi có thể in ra tiền được à!"

Nghe thấy lời của Mã Gia Kỳ, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạ Tuấn Lâm.

Ai mà không biết, sở thích lớn nhất của Hạ Tuấn Lâm chính là sưu tầm các loại túi khác nhau.

Lớn thì có vali du lịch, nhỏ thì có túi đựng chìa khóa.

Chỉ cần là hàng có số lượng, bản thân Hạ Tuấn Lâm thích, không quản là bao nhiêu tiền, đều sẽ trực tiếp mua về nhà, đặt vào bên trong tủ kính trưng bày.

Không hề khó trương mà nói rằng, tất cả những cái túi mà Hạ Tuấn Lâm có, đủ để mở một cuộc triển lãm du lịch vòng quanh thế giới trọn gói.

Lưu Diệu Văn lại lần nữa nhìn sang Mã Gia Kỳ.

"Thích thì cứ lấy."

"Đồ ăn vặt ngày hôm nay Hạ Tuấn Lâm đã miễn phí cho anh."

"Túi mà anh nhìn trúng, vậy thì cứ giao cho em đi."

Mã Gia Kỳ dùng ánh mắt 'đứa nhỏ nhà mình trưởng thành rồi' nhìn Lưu Diệu Văn đang vô cùng chân thành.

"Quá tốn kém rồi nhỉ."

"Không tốn kém không tốn kém, Gia Kỳ thích thì đều đáng cả mà!"

Vốn cho rằng Mã Gia Kỳ vẫn sẽ tiếp tục từ chối, bản thân Lưu Diệu Văn đến cả lí do thoái thác đều đã nghĩ xong xuôi cả rồi.

Gia Kỳ, thật sự không tốn kém, bởi vì anh thích, vậy nên em cam tâm tình nguyện mua cho anh.

Nhưng mà ai ngờ được, chính vào lúc Lưu Diệu Văn nói xong câu đó, Mã Gia Kỳ liền trực tiếp xoay người quay lại vào trong cửa hàng, tùy tiện chỉ vài cái túi cho nhân viên cửa hàng.

Thời gian không tới năm phút, năm sáu cái túi được đóng gói hoàn chỉnh, đặt ở phía trên cùng nhất của xe đẩy.

Nhân viên cửa hàng mặt mày rạng rỡ cung kính tiễn vị khách lớn này rời đi.

Mã Gia Kỳ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Lưu Diệu Văn khi nhìn mấy cái túi, thầm cười trộm một cái.

"Lưu Diệu Văn, không phải là cậu hối hận rồi đấy chứ?"

Giọng nói của Mã Gia Kỳ vang lên, kéo Lưu Diệu Văn tỉnh lại.

"Không hối hận không hối hận."

"Sáu cái có đủ không? Không đủ thì em mua luôn cái cửa hàng đấy cho anh."

Nghe lời phát biểu như bá đạo tổng tài của Lưu Diệu Văn, đứa nhỏ này thật là khí khái.

Vừa lòng thỏa dạ đưa theo ba người họ đi thanh toán.

Nhìn thấy mấy món đồ mà bản thân Mã Gia Kỳ chọn từng cái từng cái một được cho vào túi mua sắm, ngay ngắn gọn gàng vừa đủ đầy 12 túi.

Hạ Tuấn Lâm và quản lý siêu thị sớm đã đứng đợi ở quầy phục vụ nói chuyện gì đó, liền nhìn thấy một vài nhân viên cửa hàng, đem mấy cái túi mua sắm đi.

"Ẩy, đồ của tôi!"

Mã Gia Kỳ vừa định ngăn lại, liền bị Hạ Tuấn Lâm một phát túm lại.

"Đừng lo, em cho họ đem đồ đến nhà anh, 12 cái túi này xe của chúng ta cũng không thể chứa hết."

"Vậy thì tốt xấu gì cũng phải để lại cho tôi 2 túi chứ, tôi ăn trên đường đó!"

.........

Được rồi, Gia Kỳ đi dạo cũng mệt rồi, muốn ăn một chút để bổ sung thể lực.

Lại để cho nhân viên đi lấy một túi khoai tây chiên một túi thạch rau câu, đặt ở trước mặt Mã Gia Kỳ, người này mới xem như là không tính toán nữa.

Ra khỏi siêu thị, Mã Gia Kỳ chuẩn bị lên xe của Tống Á Hiên để về nhà.

Chỉ thấy lúc bản thân ngồi vào ghế phó lái.

Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn cũng theo vào ngồi ở ghế phía sau.

Sắc mặt Tống Á Hiên đen đến đáng sợ, nguyên cả một buổi chiều, bản thân Tống Á Hiên cơ hồ không nói được mấy câu với Mã Gia Kỳ, toàn bộ đều bị Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn giành mất 'ngọn gió'.

Thấp giọng mắng một câu âm hồn bất tán, Mã Gia Kỳ không nghe thấy, nhưng Hạ Tuấn Lâm nghe thấy rồi.

Thông qua kính chiếu hậu tặng cho Tống Á Hiên một ánh mắt khiêu khích.

"Lái xe đi, Tống Á Hiên, còn ngơ ra đó làm gì, Gia Kỳ đã mệt rồi, nhanh chóng lên chứ!"

Mã Gia Kỳ không hiểu.

"Tôi về nhà, hai cậu đây là làm gì vậy?"

"Cũng muốn Tống Á Hiên đưa hai cậu về nhà?"

"Nhưng mà xe của hai cậu không phải là đang đỗ ở trước cổng lớn sao?"

Nói xong còn chỉ về hướng có hai chiếc xe đang đỗ kia.

Hạ Tuấn Lâm bình tĩnh nhìn Mã Gia Kỳ, dùng tay cầm lấy ngón tay mà Mã Gia Kỳ vươn ra để chỉ kia.

"Lâu lắm rồi không gặp anh Gia Thành, có chút nhớ anh ấy."

Nghe vậy, Lưu Diệu Văn cũng gật gật đầu.

"Đúng vậy, em cũng nhớ anh Gia Thành."

Tình huống gì đây? Vị đại ca nhà mình có biết không nhỉ?

"Cái này không ổn lắm nhỉ, hai cậu lại không có báo trước, anh của tôi ở nhà cái gì cũng không chuẩn bị kịp!"

Mã Gia Kỳ nói một cách rất uyển chuyển, nhưng Lưu Diệu Văn giống như lại không hề nghe ra vậy.

Ngay trước mặt Gia Kỳ gọi điện thoại cho cửa hàng nhà mình, đặt một bàn ăn tối, yêu cầu đưa tới nhà Mã Gia Kỳ.

"Chuẩn bị xong rồi, anh Gia Thành ăn đồ ăn được chuẩn bị sẵn, không cần mệt nhọc nữa."

Hạ Tuấn Lâm ở trong lòng thầm nhấn like cho Lưu Diệu Văn, làm đẹp lắm.

Nhìn thấy Mã Gia Kỳ vẫn là một mặt đầy nghi hoặc, Hạ Tuấn Lâm lên tiếng thăm dò.

"Tụi em không thể đi sao?"

"Thật ra cũng không phải, đi thì có thể đi, chỉ là..."

"Không phải là được, Gia Kỳ anh cứ như ngày thường về nhà thôi."

"Tụi em thì đơn giản đến làm khách thôi."

"Nếu không thì tôi gọi điện thoại cho anh tôi hỏi thử?"

"Không cần, anh Gia Thành sẽ không thể nào không thấu tình đạt lý như vậy đâu!"

Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn đồng thời lên tiếng, nói xong còn ăn ý nhìn ánh mắt đối phương.

Mã Gia Kỳ chỉ cảm thấy nhìn hai người ở phía sau, đầu đều to lên cả rồi.

Vốn nghĩ rằng đưa về tới nhà, bản thân Mã Gia Kỳ đã có thể được giải phóng rồi, ai ngờ đâu hai con người phía sau kia...

Lại nhìn sang Tống Á Hiên đang chuẩn bị khởi động xe, vậy có phải là Tống Á Hiên cũng muốn đi không?

Rõ ràng nếu như chỉ có một mình Mã Gia Kỳ, xuống xe rồi nói tạm biệt, về nhà liền có thể chui vào ổ chăn rồi!

Bây giờ thì hay rồi, còn cần kính nghiệp!

Ông trời ơi, ông không công bằng với tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro