『TRANSFIC』Bạn nhỏ muốn được dỗ dành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cáo nhỏ họ Đinh nổi cơn ghen khi Mã Gia Kỳ nói cậu ấy nhận công việc đối ngoại với một em gái đẹp như hồ ly.
Tuy nhiên, Mã ca vẫn chưa tan làm, không thể trả lời điện thoại, cũng như không thấy tin nhắn của Tiểu Hồ Ly gửi đến.
Ở nhà, Tiểu Hồ Ly dường như không bị các anh em của mình làm lay động.
"Đinh nhi ~ bọn em đói, khi nào anh mới nấu cơm đây?"
Lưu Diệu Văn thực sự đói sắp chết rồi. Họ đã ngồi nhìn trong suốt ba tiếng đồng hồ.
"Nếu em đói thì trong tủ lạnh có mì"
Đinh Trình Hâm quay lại, khóe mắt bắt đầu rưng rưng. Lưu Diệu Văn đưa sáu phần ăn cho Đinh Trình Hâm và nhận ra rằng anh trai mình đang khóc.
"Đinh ca, đừng khóc"
Lưu Diệu Văn nhìn bóng lưng Đinh Trình Hâm đối diện với Tống Á Hiên, cả người bắt đầu cảm thấy chua xót.
Khi anh ấy khóc, Lưu Diệu Văn chỉ biết sợ hãi, chuyện gì đã xảy ra khi cậu đến gần Đinh ca?!
Tống Á Hiên cũng tức giận, ăn hai sợi mì rồi bỏ đi.
Lưu Diệu Văn ở đằng kia vẫn đang dỗ dành Đinh Trình Hâm mà đột nhiên muốn khóc không ra nước mắt, nghĩ thật là tủi thân! Em đã đánh mất bạn trai và thất bại trong việc dỗ dành anh trai!

Cuối cùng, Đinh Trình Hâm cũng ngừng khóc. Khi không có động tĩnh gì thì Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm lại cãi nhau.
Tiểu Trương Trương, người đang lặng lẽ ăn mì, cũng bị vạ lây một cách thảm hại liền chạy đến chỗ Trần Tứ Húc sau khi đã giải quyết xong tô mì.

"Làm cái gì vậy? A Trình ca đang không vui, cậu không biết sao? Ăn cơm hoặc ra ngoài chơi một mình đi!"
Nghiêm Hạo Tường hét lớn vào mặt Hạ Tuấn Lâm
"Tớ gây rắc rối? ... Nghiêm Hạo Tường, cậu hay lắm! Cậu đang ghét bỏ tớ? Cậu đã bỏ mặc tớ 3 năm, bây giờ cậu có thể bỏ mặc tớ trong 30 năm!"
Hạ Tuấn Lâm nói câu này là hoàn toàn nghiêm túc. Cậu không phải ra ngoài chơi mà là muốn mua cho Đinh Trình Hâm một cây kẹo, vì trời có chút tối nên cậu hơi sợ, nhưng Nghiêm Hạo Tường lại cảm thấy Hạ Tuấn Lâm đang khó chịu.
Hạ Tuấn Lâm quyết định ra ngoài một mình, nhưng cậu đã không mang theo điện thoại.
"Ayyo, Tường ca! Sao anh lại làm vậy! Mỗi khi tâm trạng của Đinh ca không tốt, Hạ nhi thường mua kẹo hồ lô cho anh ấy."
Lưu Diệu Văn vừa định đi tìm Tống Á Hiên thì nghe thấy tiếng cãi vã.
"Không sao đâu. Để ý mọi người. Anh đi tìm Hạ nhi."
Nghiêm Hạo Tường nói rồi đi ra ngoài. Cậu tìm kiếm đến một nơi mà Hạ Tuấn Lâm có thể đến, nhưng cũng không tìm thấy. Cuối cùng Nghiêm Hạo Tường thấy Hạ Tuấn Lâm trong vườn hoa nhỏ phía sau lầu 18. Thỏ con đang ăn một que kẹo hồ lô với đôi mắt đỏ hoe.
"Mình mặc ít quần áo! Mình sắp chết cóng rồi! Nghiêm Hạo Tường không muốn mình buồn? Phải không? Kẹo hồ lô?"
Hạ Tuấn Lâm đang nói chuyện với kẹo hồ lô, Nghiêm Hạo Tường ngồi xổm phía sau cậu.
"Nghiêm Hạo Tường không quan tâm Hạ Tuấn Lâm!"
Hạ Tuấn Lâm quay đầu lại và nhìn thấy người giận dữ với mình vừa rồi đang ngồi xổm sau lưng, tìm kiếm một bông hoa và nói chuyện cùng mình.
"Cậu không quan tâm tớ sao! Sao cậu vẫn đi tìm tớ?"
Hạ Tuấn Lâm khụt khịt mũi, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường kéo cậu vào lòng và mặc cho cậu áo khoác của mình.
"Tớ không thèm quan tâm một con thỏ ngốc!"

Lưu Diệu Văn đang phát điên, Tống Á Hiên tỏ ra khó chịu và không muốn tha thứ cho cậu, Đinh Trình Hâm muốn Mã Gia Kỳ giải thích, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đã về phòng ngủ ngay khi hai người họ về đến nhà.
"Tống Á Hiên! Anh đừng gây thêm phiền phức được không? Em đủ đau đầu rồi! Đừng gây chuyện với em nữa!"
Lưu Diệu Văn thực sự không thể chịu đựng được với Đinh Trình Hâm, vì vậy cậu chỉ có thể quát Tống Á Hiên.
"Ai bắt em quan tâm anh! Anh có chết cũng không để tâm!"

Sau khi trách móc Tống Á Hiên thì không còn tiếng nói nào nữa, Lưu Diệu Văn gọi nhiều cuộc cho Mã Gia Kỳ, nhưng Mã Gia Kỳ không trả lời bất kỳ cái nào trong số đó.
Mã Gia Kỳ ở đằng kia đang bị một fan tư sinh đuổi theo. Thế nhưng, theo lời mô tả qua điện thoại của Nghiêm Hạo Tường, anh biết rằng chắc rằng hiện giờ Đinh Trình Hâm đang khóc dở mếu dở và ăn không ngon.
Mã Gia Kỳ không ngừng chạy xuống tầng dưới, nhưng fan tư sinh vẫn theo sát anh, không thể để bị lộ nhưng Đinh Trình Hâm sắp tủi thân chết mất.
Mã Gia Kỳ phải chạy vài vòng mới cắt đuôi được fan tư sinh và trở về nhà.
Đinh Trình Hâm, người đã khóc đến mệt mà ngủ say, đang nằm trên ghế sofa trong nhà. Đôi mắt của Đinh Trình Hâm sưng tấy, khiến Mã Gia Kỳ cảm thấy rất xót.
Bên kia, Lưu Diệu Văn đang đỏ mặt, anh biết đệ đệ của mình lúc này đang rất tức giận.
Mã Gia Kỳ lấy chìa khóa mở cửa phòng chung của Tống Á Hiên và cậu, trước khi Lưu Diệu Văn vào, Mã Gia Kỳ nói:
"Á Hiên chắc cũng không muốn chọc tức em, nhưng em ấy không vui đâu. Vào đi, đừng có gây gổ! Anh cũng biết rằng hôm nay em mệt. Hiên nhi rất mẫn cảm, nếu em cảm thấy không thoải mái, em ấy sẽ không gây rắc rối. "
Sau đó, Mã Gia Kỳ gửi một tin nhắn riêng cho Trương Chân Nguyên:
"Chân Nguyên, hôm nay có thể đưa Tứ Húc về kí túc xá! Đừng ở trong khách sạn, không an toàn."
"Vâng"
Mã Gia Kỳ bế Đinh Trình Hâm về phòng, Tiểu Hồ Ly cũng tỉnh dậy
"Mã Gia Kỳ ~ Mắt tớ đau quá ~"
Đinh Trình Hâm mở mắt đã bị khóc đến đỏ, Mã Gia Kỳ hôn nhẹ Tiểu Hồ Ly:
"A Trình, chúng ta nhỏ chút thuốc mắt."
Sau khi nhỏ thuốc mắt xong, Mã Gia Kỳ xoa dịu vết sưng cho Đinh Trình Hâm, chợt cậu nhớ lại sự việc đó.
"Tại sao cậu lại khen ngợi người khác?"
Trong giọng nói của Đinh Trình Hâm có chút ủy khuất.
"Chỉ là kịch bản thôi"
Đinh Trình Hâm rất vui khi biết tin, cậu ôm lấy Mã Gia Kỳ, giọng nói chít chít
"Lần sau phải nói cho tớ biết ~ Tớ đã rất rất rất buồn ~"
Đinh Trình Hâm nói rằng cậu đang buồn ngủ, sau khi Đinh Trình Hâm vào giấc ngủ, Mã Gia Kỳ ra ngoài để kiểm tra xem những đứa em của mình có đạp chăn bông không.
Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm vẫn thích ôm nhau ngủ.
Trương Chân Nguyên và Trần Tứ Húc Vừa về đến nhà.
Văn Hiên vẫn chưa hòa giải, nhưng không khó để nhìn ra Tống Á Hiên lần này thực sự chịu oan ức, cũng thực lo lắng cho Lưu Diệu Văn.
"Hiên nhi còn giận hả?"
Lưu Diệu Văn xoa đầu Tống Á Hiên, hỏi nhỏ.
"Không tức giận, đầu em còn đau không?"
Tống Á Hiên không tức giận mà chỉ là cảm thấy oan ức, Lưu Diệu Văn to tiếng nhưng lại không nhận.
Tống Á Hiên dở khóc dở cười, Lưu Diệu Văn thật sự cho rằng anh không tức giận hoặc buồn bã , anh nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Vào giữa đêm, Tống Á Hiên liên tục xác nhận rằng Lưu Diệu Văn đã ngủ rồi, cậu bắt đầu khóc.
Lưu Diệu Văn ôm Tống Á Hiên vào lòng khiến cậu thoáng giật mình
"Đừng khóc!"
"Em chưa ngủ à?"
"Có một đứa trẻ nào đó vẫn đang tủi thân, em làm sao có thể ngủ được?"
"Hiên Hiên là không hiểu chuyện sao?"
Tống Á Hiên quay mặt về phía Lưu Diệu Văn, run rẩy hỏi.
"Sao có thể? Tống Á Hiên là hiểu chuyện nhất"
"Nhưng anh đã gây rắc rối cho em"
"Đó là những lời em đã nói khi không vui và không nghĩ đến cảm nhận của anh, đừng để bụng."
bo ~ *
"Văn nhi có thích món quà này không?"
"Thích!"
*Bạn Hiên đang bo má bé Văn đó (////)

Về sau, Mã Gia Kỳ biết được rằng bất kể anh làm gì điều phải báo cáo với bọn nhỏ càng sớm càng tốt.
Lưu Diệu Văn biết rằng dù trong bất kỳ tình huống nào, đừng thổi bùng sự tức giận của mình lên bạn nhỏ.
Trương Chân Nguyên biết rằng Trần Tứ Húc sẽ yêu anh ấy mãi mãi.
Nghiêm Hạo Tường không nên mắng "thỏ con" một cách tùy tiện.

Dưới ánh trăng soi tỏ, họ cứ thế nuông chiều.

Trans: Ki
Beta: Cir

Nguồn:https://renjianlixianghuachenyu77748.lofter.com/post/4ba83238_1cc246152
Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, chỉ đảm bảo đúng 70% nội dung. Vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa có sự đồng ý của chúng mình. Mãi yêu
#gccgmh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro