[Transfic][BTS-HopeMin][M] INK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: satinandsteel

Translator: kiyoung

Rating: M

Pairing: Jung Hoseok / Park JiminLink

Summary: Hoseok chưa bao giờ nghĩ rằng hình xăm lại có sức hấp dẫn đến như vậy... cho đến khi Jimin có một cái.

Fic đã có sự đồng ý của tác giả. Đừng mang đi nơi khác ngoài HopeMin's World và Kiyoung1310

____________________________

INK

Hoseok chưa bao bị hấp dẫn bởi một hình xăm. Khi mà các thành viên khác bàn luận sôi nổi về những phần cơ thể lộ ra khi biểu diễn thì anh chỉ đơn giản là bỏ qua và thờ ơ. Anh nghĩ nó thật bẩn thỉu ( và không phải là một điều gì hay ho ) hơn là sáng tạo, anh thích chú ý đến phần da thật hơn là các vết bẩn của mực trên đó.

Tất cả thay đổi sau phần biểu diễn đầu tiên ở MAMAs của họ. Anh sẽ hoàn thành công việc một cách thật cẩn thận với Jimin – họ sẽ biểu diễn bên cạnh các tiền bối Block B, đôi lúc anh sẽ nhắc nhỡ Jimin ( cho dù anh đang bắt đầu nghĩ rằng sự trấn an có thể là dành cho bản thân anh ) vì vậy mà mọi động tác biểu diễn của họ đều phải hoàn hảo. Jimin nở nụ cười rạng rỡ với anh ( các fan gọi anh là virus hạnh phúc, nhưng rõ ràng họ chưa nhìn thấy nụ cười quyến rũ đó của Jimin ) và Hoseok cam đoan rằng nụ cười của cậu nhóc sẽ thổi bay tất cả tâm trí của ARMYs.

Hoseok thở dài, chú ý đến điệu bộ của Jimin và họ tăng lên những lần chạy theo kế hoạch một lần nữa. Anh không thể nào không căng thẳng – vì đây là MAMAs, và mọi người sẽ đưa họ lên hạng mục A, giờ thì anh và các thành viên khác không được phép do dự, không phải sau khi tất cả đã làm việc và luyện tập chăm chỉ trong suốt hai năm qua để có được... như thế này... Dòng suy nghĩ của anh vỡ vụn khi anh xem Jimin hoàn thành màn trình diễn, cậu nhóc kéo chiếc áo thun qua khỏi đầu và xé đôi chúng, để lộ phần cơ bụng rắn chắn, và... "Jiminie?" Hoseok hỏi nhỏ, chỉ vào hai bên xương sườn của cậu nhóc "Cái quái gì thế này?" Jimin ngừng chuyển động, cau mày trước khi nhìn xuống mình, và cười toe toét đầy phấn khích.

"Oh – chị stylist nghĩ sẽ rất tuyệt nếu như em có một hình xăm, đó sẽ là điểm nhấn cho cơ bụng của em. Anh không nghĩ nó thật ngầu sao, hyung?" Hoseok hẳn sẽ trả lời, nếu như sự thật không phải là miệng của anh gần như biến mất. Phần dưới ngực của Jimin được viết dòng chữ 'never mind', dọc theo phần xương sườn bên trái là dòng chữ Hán 'Mood for love' – anh hiểu ý nghĩ của những chữ được chọn này, nhưng vào thời điểm này, anh thật sự không quan tâm đến ý nghĩa của chúng.

"Ờ, ờ... nó rất ngầu, Jimin..." Hoseok cố gắng giữ tập trung khi Jimin miêu tả chi tiết cho một số bổ sung mới cho buổi biểu diễn ( một vài điều gì đó về lối vào của buổi biểu diễn, anh nghĩ vậy ) nhưng rất khó cho anh khi không thể không nhìn chằm chằm vào những nét mực mới trên phần da đó. Có điều gì đó của các nét mực khi Jimin di chuyển cơ thể, cách mà nó gợi lên những múi cơ bên dưới... Anh lắc đầu nguầy nguậy khi Jimin hét to tên anh, chớp mắt vài cái. "Hở?"

"Anh có chú ý không đấy, hyung?" Jimin hỏi với ánh nhìn bối rối. Hoseok gật đầu, đứng đó và khoanh tay trước ngực, quan sát Jimin với quyết tâm sẽ tập trung trong lần này.

*

"Hoseok – Hoseok!" Cặp mắt tối màu của Hoseok dán chặt vào màn hình máy tính, lặp đi lặp lại cảnh đó hàng chục lần, và anh không hề nghe thấy giọng hét toáng lên từ hành lang. Thay vì chú ý vào những lời phê bình về bản thân của phần trình diễn, mắt của anh vẫn dán chặt vào điều khác biệt nho nhỏ nào đó – nguyên nhân là vì chiếc áo thun của Jimin, và cách mà cơ bụng của cậu bé cong lên khi cậu giơ tay qua khỏi đầu, các nét mực bị kéo căng ra ở phần thân trên của Jimin.

"Hoseok." Cậu bé nhảy vào, đóng sập màn hình máy tính của anh lại, nhìn lên ánh mắt của Jin. "Anh nói anh sẽ giúp em làm cơm tối – điều đó còn hiệu lực không?"

"Ừ – dĩ nhiên," Hoseok lầm bầm, nhanh chóng đẩy máy tính qua một bên và đi theo sau Jin, luồng tay vò rối mái tóc của mình. Anh chỉ không thể ngừng suy nghĩ về tối hôm đó, không thể ngừng nghĩ về cách mà ánh mắt anh dán chặt vào phần bụng của Jimin, vào phần chữ viết như di chuyển lên xuống trên phần hông cong lên theo từng cử động của xương sườn... Thậm chí là khi có chiếc áo khoác ngu ngốc trên người cậu thì hình xăm vẫn bị trông thấy, làm cho Hoseok càng khó tập trung vào nơi anh ấy đang đứng. Nhưng ánh đèn, tiếng hò hét và tiếng nhạc đủ lớn để áp đảo sự ham muốn đó, và anh đã hét lên khi buổi biểu diễn kết thúc, vẫy tay với khán giả và tiếng hét của họ càng lúc càng lớn hơn.

Đó là lần duy nhất khi họ tiến về phía hậu trường, chúc mừng cho chính họ và các tiền bối Block B và Hoseok đã đối mặt với Jimin – hoặc ít nhất là đối mặt lần nữa. Cậu bé ôm anh từ phía sau, liên tục la hét đầy phấn khích khi vòng tay quanh cổ Hoseok. "Này – này, em đang làm anh nghẹt thở với đám lông trên áo em đấy!" Hobi trả lời oai oải, cười lớn khi cuối cùng thằng bé cũng buông anh ra. Anh quay lại để đối diện với cậu, Jimin đang mải mê về màn trình diễn vừa rồi, ôi thánh thần ơi màn trình diễn của họ đã thành công tốt đẹp cho dù phần xé áo của cậu có chút vướng víu nhưng wow... cậu hy vọng sẽ được trình diễn với Block B trong năm sau... Hoseok như chìm vào lời nói của cậu bé, và anh lại tập trung vào các nét mực của Jimin, chú ý vào cách mà nó trải dài xuống phần dưới quần jeans của Jimin, và chúa, anh rất muốn xem... "Hyung?" Hoseok chớp mắt ngay lập tức, mỉm cười và gật đầu với Jimin.

"Anh biết, Jiminie – điều đó thật sự không thể tin được," anh khó khăn quay đi thật nhanh, cố gắng tìm ra cách tránh xa cậu nhóc càng xa càng tốt, cho dù là hình xăm đó đã biến mất trong vài ngày tới, nhưng nó vẫn xuất hiện trong giấc mơ của Hoseok vào mỗi đêm trong một vài tháng... Và có vẻ như là cả trong giấc ngủ ban ngày của Hoseok, anh quay lại thực tế sau cú đập nhẹ vào đầu từ Jin, anh giật mình la hét khi xoa xoa đầu của mình.

"Em có thể giúp anh ra khỏi đây thay vì cứ đứng đó như một tên đần như thế?!"

*

Hình xăm không phải là một vấn đề cho Hoseok – ít nhất là như vậy, đó là những gì mà anh tự nói với bản thân. "Hoseok – hyung!" Đã sáu tháng sau sự kiện MAMA ( hoặc đó là trường hợp mà cậu đã đặt tên ), Jimin lướt vào phòng của họ với tốc độ ánh sáng, nhảy lên giường Hoseok. "Hoseok – hyung..."

"Em muốn gì nào, thằng nhóc phiền phức này?" Hobi trêu chọc, cố đạp Jimin ra khỏi giường bằng chân của mình.

"Em cần anh đi với em đến Hongdae." Hoseok chống tay, cau mày, đầu nghiêng sang một bên.

"Em cần gì ở Hongdae chứ?" Hoseok thắc mắc, từ từ ngồi dậy để có thể nhìn thẳng vào mắt Jimin. "Và tại sao em lại muốn anh đi cùng với em? Ý anh là – sao em không nhờ Jin, anh ấy có thể lái xe cho em."

"Em muốn hỏi anh, vì anh là hyung yêu thích nhất của em..." mắt Hoseok thu hẹp lại, tỏ vẻ đầy nghi ngờ.

"Vậy sao – anh không tin đâu." Nụ cười Jimin méo mó, và đó là lúc Hoseok biết mình đã đúng. "Em muốn biết tại sao anh không tin điều đó? Bởi vì đó rất giống với âm thanh mỗi khi em muốn thứ gì đó từ Yoongi hay Taehyung. Anh khác với họ, anh không dễ dãi đâu." Hoseok khoanh tay trước ngực, cười tự mãn với cậu nhóc đang cố che giấu vẻ mặt nhăn nhó.

"... Thì, lý do em không thể nhờ Jin-hyung là vì anh ấy sẽ lên cơn đau tim nếu em nói với anh ấy những việc em muốn làm." Sự tập trung của Hoseok dồn hết vào Jimin và anh ấy nghiêng người về phía trước để nghe Jimin nói. "Em, uh... em muốn có một hình xăm." Hoseok sững người tại chỗ, cảm giác môi khô quen thuộc đột ngột lại xuất hiện.

"Cái... cái gì? Tại sao? Từ khi nào mà – em muốn xăm nó ở đâu chứ?" Jimin chớp chớp mắt, đột ngột kéo quần đùi của mình lên, chỉ lên phần phía trước đùi.

"Sẽ không ai có thể thấy nếu như em xăm nó ở đây," cậu giải thích với một nụ cười ranh mãnh trước khi kéo lại ống quần, ngả người về phía của Hoseok. "Namjoon và Seokjin sẽ cùng nhau nói không – Yoongi sẽ không thật sự muốn đi với em – và em không tin tưởng rằng Taehyung hay Jungkook sẽ không vô tình cho các hyung khác biết trước khi em kịp rời khỏi nhà. Ngoại trừ anh."

"... Em đã nghĩ như thế nào về việc đó?" chắc chắn – Hoseok đang xác định sự chú ý vào lý do mà Jimin đưa ra. Nó không giống như anh đang bỏ mất các lời giải thích của Jimin bây giờ khi anh đang tưởng tượng ra vết mực sẽ xuất hiện trên đùi cậu bé, cách nó sẽ trông như thế nào khi cậu đi quanh nhà chỉ với cái quần lót, cảm giác sẽ như thế nào khi anh áp môi của mình lên từng thớ thịt mềm... "Hả... cái gì?"

"Vậy, anh có giúp em hay không?" Jimin nhìn anh, cắn môi – đó là vấn đề khác của Hobi, nhưng không phải lúc này – sự lo lắng trong ánh nhìn mang màu nâu tối của cậu nhóc. Hoseok thở dài, dùng tay vuốt mặt, dành chút thời gian để suy nghĩ trước khi trả lời.

"... Anh sẽ giúp em, Jimin. Nhưng em sẽ nợ anh một món nợ lớn đấy." Thật là một quyết định sai trái – nếu Jin biết việc này là cả hai sẽ 'ngủm củ tỏi' luôn, nhưng... sự cám dỗ thật sự quá lớn.

*

Ngoại trừ là bây giờ con chuột nhỏ không để anh xem thứ chết tiệt đó. "Em vẫn phải băng chúng lại, Hoseok, em không thể cho anh xem được!" Rồi cậu nở nụ cười đầy tự mãn, bước ngang qua hyung mà cậu tin tưởng. Điều đó làm Hobi tức điên ( và những đêm thức khuya dần trở nên nhiều hơn ).

Sau ba tuần quấy rầy Jimin, anh đã chắc chắn rằng thằng bé đã chơi khăm anh, và anh không có cơ hội để tự mình nhìn thấy nó được. Cho đến một đêm Taehyung phải gặp em họ của cậu ấy, và rời khỏi phòng...

Tốt quá, thật sự rất yên lặng ( căn phòng luôn như vậy bất cứ khi nào Taehyung biến mất ). Hobi ngồi trên giường ngủ của anh, với headphone trong tai, xem lại một vài bài nhảy nào đó, hạnh phúc cho một đêm yên tĩnh.

"Anh thật dễ bị lừa," Hoseok liếc nhìn lên từ màn hình máy tính của anh, bắt đầu tranh cãi với Jimin – cho đến khi anh nhìn rõ cậu. Cậu nhóc đã lắp cắp một trong những chiếc áo thun của Hobi ( điều đó không phải là điều người lớn hơn quan tâm ), nhưng cậu đã từ bỏ việc kéo ống quần xuống thấp, để lộ dãi hình xăm kéo dài khắp bắp đùi trên của cậu. Hoseok lùi người về phía sau, cố hết sức để không nhìn vào đó (nhưng anh thất bại thảm hại ) khi Jimin ngồi phía bên kia giường, hai chân bắt chéo phía trước.

Quanh đùi của Jimin là một dãy hình nhìn giống như một dải viền được tết phức tạp. Hoseok nuốt khan, tự nhắc bản thân rằng đó chỉ là những vết mực – kinh tởm, gớm ghiếc, những hình vẽ đầy thu hút trên phần đùi mềm mại của Jimin, sẽ như thế nào nếu như nó không được che đậy, sẽ như thế nào khi những vết mực đó tiến xa vào phần đùi trên mảnh khảnh trong lớp quần lót của Jimin, sẽ... Ánh mắt anh lập tức liếc về phía máy tính lần nữa, tim anh đang nện những tiếng thùm thụp trong lòng ngực. Có gì đó không bình thường trong sự lo lắng này – có sự khác biệt rất lớn giữa skinship của các thành viên trong nhóm, và loại skinship bẩn thỉu mà anh đang hình dung trong đầu.

"Anh thật sự không nghe thấy những gì em đang nói, phải không?" Hoseok nhìn lên vì ngạc nhiên, nhận thấy sự bực mình của Jimin.

"Gì vậy?" Hobi ngây thơ hỏi, quay về nhìn chằm chằm vào máy tính xách tay của mình.

"Anh nói em nợ anh một món nợ lớn, và ý e là..." Jimin thở dài, rõ ràng cậu không hề thoải mái khi thừa nhận việc này: "Tốt thôi – sẽ công bằng nếu em làm gì đó để cám ơn anh vì đã giúp đỡ trong suốt chuyến đi đến Hongdae và trở về mà không ai biết. Vậy – anh muốn em làm gì nào?"

Đầu Hoseok ngẩng lên ngay lập tức bởi lời đề nghị của Jimin, tâm trí của anh ngay lập tức rộn rạo. "Em để anh tự do quyết định à? Em chắc chắn muốn làm chuyện đó?" Jimin nhún vai, rõ ràng là không quá quan ngại. Các thành viên ấm áp còn lại thường không quá độc ác với việc "trả ơn" – nhưng Jimin cũng không hề biết những điều kì diệu diễn ra trong đầu Hoseok suốt sáu tháng qua. Đóng mạnh máy tính một cách đột ngột, Hobi cân nhắc câu hỏi của Jimin. Anh có thể yêu cầu như mọi khi, như việc Jimin sẽ giặt-ủi quần áo cho anh trong một tháng, hay làm nô lệ cá nhân trong một tuần – nhưng tất cả những việc đó không thú vị như những gì Hoseok đang nghĩ trong đầu bây giờ. "Cởi ra."

"...Cái gì?" Hoseok chưa từng thấy mắt Jimin mở to đến thế, và anh đã chú ý rằng Jimin đang nuốt nỗi ấm ức vào lòng.

"Em nghe anh nói chứ." Jimin gật đầu thật chậm, sự chú ý mới lóe lên trong mắt khi cậu trèo ra khỏi giường thật chậm chạp. Hoseok điều chỉnh bản thân, thay đổi vị trí ngồi của mình, cố cư xử như anh làm việc này chỉ để Jimin bực mình vì xấu hổ ( và không phải vì anh có những ý nghĩ bẩn thỉu đang hiện ra trong đầu anh ).

Lúc đầu, Jimin chỉ muốn đùa một chút, tay cậu với tới mép của chiếc ao thun mỏng trên người anh, nhưng cậu bỏ qua nó với nụ cười 'ranh mãnh'. Hoseok chớp mắt, chống tay lên đầu và đợi xem mất bao lâu để Jimin đùa giỡn với nó. Thật ngạc nhiên khi cậu nhóc kéo nhanh chiếc áo khỏi người Hoseok, ném nó qua một bên và trèo lên người anh. "Anh biết không... điều đó thật sự rất vui đấy, suốt từ lúc ở MAMAs, anh đã nhìn em rất kì lạ..." Jimin ngượng nghịu, một chân đang quỳ trên giường, những ngón tay của Hoseok cuộn quanh eo cậu, và trả lời ngập ngừng. "Anh đã không hiểu cảm giác đó ngay từ đầu – nó đã không thật sự đúng tí nào, điều gì đã thay đổi nào...?" Những ngón tay của anh trườn xuống đùi cậu, rải những lần đụng chạm lên hình xăm trên đó, rồi chậm chạp kéo ống quần đùi của cậu lên cao hơn. "Nhưng em biết chứ... Anh nghĩ anh bắt đầu hiểu được rồi đấy."

Hoseok tiếp tục im lặng, chỉ quan sát chuyển động chậm chạp của Jimin. "Em – em nghĩ anh đã nói anh sẽ làm mọi điều mà em muốn?" cậu cuối cùng cũng nói ra, cố ra sức để ghép từng từ thành một câu hoàn chỉnh.

"Tốt thôi... em đổi ý rồi," cuối cùng Jimin cũng quyết định, cậu trèo lại lên giường, những ngón tay của cậu nghịch ngợm dây lưng của chiếc quần đùi, và cậu kéo mạnh nó ra, để Hoseok nhìn lướt qua làn da trần của mình... "Anh đáng lẽ phải cho em trả ơn chứ."

"Một câu trả lời khác sao?" Hoseok hỏi một cách khó khăn, tay nắm chặt khăn trải giường, cố gắng giữ hơi thở thật bình tĩnh. Jimin gật đầu nhẹ, móc tay vào sợi dây lưng quần và kéo nó xuống. Anh biết mình nên nhìn sang chỗ khác, biết rằng đây không phải là cách ăn mừng cho một đêm yên tĩnh khi Taehyung không có ở nhà, nhưng... anh phả ra tiếng thở hổn hển khi cuối cùng cũng nhìn thấy toàn bộ hình xăm trên đùi Jimin. Sợi dây tết cuộn quanh đùi Jimin tạo thành một vòng với bảy cuộn tròn – anh nghĩ anh cảm nhận được hết ý nghĩ của hình xăm đó, nhưng anh không quan tâm, bởi vì Jimin đang quỳ trước mặt anh với chiếc quần đùi trễ xuống đầu gối của cậu, và Chú Jesus ơi, điều này thật sự không nên xảy ra.

"Thôi nào... em không tự thỏa mãn cho bản thân được, anh biết điều đó mà." Những từ đó đủ để làm Hoseok run rẩy cả người, người lớn hơn bắt đầu ngồi thẳng dậy, bắt gặp ánh mắt của Jimin. "Thôi nào Hoseok – không phải anh nói sẽ giúp em sao?" Việc bỏ mất từ "hyung" cuối cùng cũng làm anh chú ý – đây là lời thách thức và anh biết điều đó. Ngã người về phía trước, anh xô cậu ngã ra giường, nhìn xem cậu hơi loạng choạng, mắt cậu mở to khi nhận ra Hoseok đã vòng qua người mình.

"Ngồi mông của em xuống xem nào." Jimin gật đầu, nhận ra giờ là lượt của anh ấy và tốt nhất cậu nên im lặng và để Hoseok toàn quyền điều khiển. Quỳ xuống trước hai chân của Jimin, tay Hoseok với lấy đầu gối cậu, dang chân cậu rộng ra hơn nữa. "Anh khuyên em trong lần trả ơn sau – em không nên bắt đầu bằng việc trêu ghẹo anh." Môi của anh tìm ra phần đùi non của Jimin, lướt lên từng thớ thịt trên đó, để lại những dấu hôn sậm màu trên làn da mịn đó. Jimin rít lên đầy bất ngờ, những ngón tay của cậu len lỏi vào mái tóc đen tối màu của Hoseok và vò rối nó.

"Giống thế này, huh?" Hoseok phả từng lời nói lên phần da thịt mềm mại, lưỡi anh lướt dọc bắp đùi cậu. Với sự chuyển động êm ái, tuyệt diệu như có phép màu, người lớn hơn giữ chặt chân Jimin, đẩy lưng cậu vào tường.

"H-hyung," Jimin thở khó khăn, vặn vẹo dưới từng lần đụng chạm của Hoseok, thét lên mỗi lần môi Hoseok chạm vào chân cậu, hông cậu, người lớn hơn thậm chí còn cắn vào vai cậu khi bàn tay hư hỏng của anh lướt sâu xuống dưới. "Làm ơi – làm ơn, hyung, em...em cần..." Đó là dấu hiệu để Hoseok rời khỏi giường, anh đứng dậy và quan sát cậu nhóc đang rên rĩ.

"Vẫn còn muốn trả ơn chứ?" Hoseok thì thầm, tay bắt chéo trước ngực, hài lòng với việc anh đã làm cậu chìm trong mớ hỗn độn (và đặc biệt là hài lòng với cách mà anh không tự biến bản thân thành mớ hỗn độn như vậy). Jimin điên cuồng gật đầu, tay nắm chặt vào tấm trải giường như cách mà Hoseok đã làm, cố gắng trong khó khăn để không tự sờ soạn cơ thể mình. "Được thôi – nhưng em phải nằm yên và không được chạm vào anh." Jimin thở hổn hển và phát âm thanh gần như là từ 'vâng', và Hobi cười tinh quái, quỳ gối trên giường, vẫn dán mắt vào Jimin khi anh đè lên người cậu, lưỡi anh đánh vòng quanh dương vật của Jimin, những ngón tay của anh ấn chặt lên phần hình xăm trên đùi cậu.

Cậu bé rên rỉ trong vô vọng, và đẩy hông của cậu lên trong vô thức. Hoseok biết đâu đó phía sau đầu của mình là nơi mà anh bảo Jimin không được chạm vào, nhưng đúng ra thì đây không phải là đụng chạm, và anh đã thật sự quá tốt, vậy... Chết tiệt. Giữ chặt phần hông của Jimin hơn, môi của Hobi trượt quanh dương vật của Jimin nhanh hơn và điều đó làm cậu bé phải hét lên "Chết tiệt thật – hyung," Jimin khó khăn giữ tay mình nắm chặt khăn trải giường, sự di chuyển duy nhất trên hông của cậu nhóc là môi của người lớn hơn đang nhấp nháp toàn bộ dương vật của Jimin cho đến tận cuống, anh thật sự đã chạm lên tất cả những ngóc ngách mà ngay cả Jimin cũng không thể chạm đến.

Tất cả những điều Jimin có thể làm lúc này là cám ơn vị thần chết tiệt nào đó đã cho cậu cảm hứng để có một hình xăm, cho việc suy đoán chính xác rằng Hoseok đã để ý cậu và anh thật sự có hứng thú với những hình xăm này, cho việc Taehyung chọn đêm nay để rời khỏi kí túc xá... Và việc Hoseok đang nuốt trọn cậu như thế này, đầu cậu bất lực ngã về phía sau khi anh đánh vòng lưỡi lên phần đầu dương vật, mắt Jimin như hoa lên, bụng cậu quặng lại khi những ngón tay cậu luồn qua mái tóc của Hoseok mà chưa có sự đồng ý của anh, và cậu không chắc cậu sẽ chịu đựng được thêm nếu Hoseok cứ tiếp tục lặp đi lặp lại việc này.

Như Hoseok đọc được ý nghĩ của cậu vậy, anh đột ngột vươn lên khuôn mặt của Jimin, ấn lên đôi môi mềm của người trẻ hơn một nụ hôn đủ lâu để trấn an, anh thì thầm trên đôi môi mềm đó, "Thôi nào – Jiminie – thả lỏng và để nó ra nào." Với những từ ngữ mượt mà đó và từng cử động uyển chuyển của đôi môi anh, Jimin bắn ra tất cả, cậu thét lên, thế giới như biến mất trong vài phút ngắn ngủi khi cậu cố lấy lại ý thức.

Chỉ khi cậu nghe tiếng ho nhỏ và cậu mở mắt ra, nhìn theo Hoseok đang lau đi vệt dịch trắng bằng mu bàn tay trên miệng mình, hai má của anh đỏ bừng, tay anh nhẹ nhàng xoa bóp phần đùi của Jimin – phía bên phải hình xăm của cậu. Jimin cười tự mãn, đầu cậu nghiêng sang một bên khi cậu xuề xòa hỏi, "Vậy... chúng ta có nên tìm một hình xăm thích hợp cho anh?" Má của Hoseok nhếch lên khi nghe cậu nói, anh rên rỉ cọ má vào đầu gối cậu, mắt chớp chớp.

"Không cho đến khi em trả ơn anh, thằng nhóc chết tiệt."

The End


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro