Chương 1: A Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Thượng Giác đi theo người hầu Sở gia bước vào một cái sân hoang vắng, hừ lạnh một tiếng. Sở gia này vậy mà dám tra tấn A Nguyên như thế, cho rằng phía sau A Nguyên không có người sao?

"Cung nhị tiên sinh, đại tiểu thư đang ở trong phòng, tiểu nhân xin phép lui xuống." Người hầu đưa người tới, liền vội vội vàng vàng lui xuống.

Cung Thượng Giác đứng trước cửa, siết chặt nắm tay, nếu không phải vì lần này đi ngang qua Giang Nam, nghĩ đến A Nguyên, hắn cũng không biết a di cùng di trượng qua đời hai năm trước, Sở gia được đệ đệ của di trượng tiếp quản, còn đem A Nguyên đến cái cái viện rách nát này.

Cửa bên trong bị mở ra, một tiểu nha đầu cảnh giác nhìn Cung Thượng Giác: "Ngươi là ai, đứng ở trước cửa phòng của tiểu thư ta làm gì?" Sở Nguyên nghe thấy động tĩnh, chống cơ thể ốm yếu đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh cửa.

"Tiểu Ninh, làm sao vậy?" Sở Nguyên cầm khăn che miệng, ho khan thật mạnh.

Tiểu Ninh đỡ Sở Nguyên: "Tiểu thư, Tiểu Ninh thấy người ngoài cửa."

Sở Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, tránh khỏi tay Tiểu Ninh, hướng Cung Thượng Giác lảo đảo đi tới. "Biểu ca........" Sở Nguyên mang theo tiếng khóc nức nở, nước mắt không khống chế được mà thi nhau rơi xuống, Cung Thượng Giác bước tới, đem người ôm vào lồng ngực: "A Nguyên, đừng sợ, ta tới rồi."

Cung Thượng Giác ôm người đến giường, trọng lượng cực kỳ nhẹ, làm sắc mặt vốn lạnh lẽo của Cung Thượng Giác càng thêm khó coi hơn.

"Biểu ca, sao huynh lại đến đây?" Sở Nguyên dựa vào mép giường, ôn nhu hỏi.

"Xử lý công vụ của Cung Môn, đi ngang qua Giang Nam, đến đấy thăm muội, ai ngờ a di và di trượng đã mất, sao không báo tin này cho biểu ca?" Cung Thượng Giác giúp nàng chỉnh chăn trên người.

Sở Nguyên nghe vậy, lời chưa nói thì nước mắt đã rơi trước.

"Không phải như thế, lão gia phu nhân vừa tạ thế, tiểu thư liền cấp tốc viết thư cho biểu thiếu gia, nhưng bị nhị phu nhân ngăn cản. Nhị lão gia còn đem tiểu thư nhốt ở trong viện, không cho tiểu thư ra ngoài." Tiểu Ninh nói như tiếng pháo nổ.

Sở Nguyên xoa xoa nước mắt, làm Tiểu Ninh liền đi pha trà nóng. "Cha mẹ tạ thế, vốn định báo cho biểu ca, A Nguyên vô dụng, một phong thư cũng không gửi đi được."

Cung Thượng Giác cố gắng ức chế chính mình không xúc động muốn giết người, nắm chặt lấy tay A Nguyên. "A Nguyên, biểu ca nhất định đòi lại công đạo cho muội."

Sở Nguyên cười: "Ta tin tưởng biểu ca." Cung Thượng Giác thấy A Nguyên có chút mệt mỏi, liền để nàng ngủ. Tiểu Ninh cũng trở về, Cung Thượng Giác ngồi ở trong viện.

"Biểu thiếu gia, mời ngài uống trà." Tiểu Ninh cung kính dâng trà.

"Đem mọi chuyện nói rõ ràng cho ta nghe." Ngón tay Cung Thượng Giác gõ mặt bàn.

Cung Thượng Giác nghe Tiểu Ninh nói xong, cho nàng đi chăm sóc A Nguyên. "Kim Phục, ngươi xử lý chuyện này." Cung Thượng Giác ở nói khi ở trong viện không một bóng người.

"Tuân lệnh." Cũng không biết từ chỗ nào truyền đến âm thanh.

Cung Thượng Giác nghĩ đến lời Tiểu Ninh nói, mấy năm nay Lão nhị Sở gia muốn A Nguyên điên cuồng điều chế hương, không dám đem người đuổi đi, cũng không dám đem người bức tử, cứ như vậy mà nhốt lại. Mấy ngày trước không biết vì sao, bỗng nhiên không đưa cơm đến, A Nguyên còn nhiễm phải phong hàn, còn tuyên bố nếu không giao ra hương liệu sẽ không gọi đại phu, nếu không phải hắn tới kịp. Có phải A Nguyên cũng...........

Vào đêm, Cung Thượng Giác tự mình cho Sở Nguyên uống thuốc. "Biểu ca có chuyện gì muốn nói sao?" Sở Nguyên thấy hắn vẫn luôn không đi.

"A Nguyên có nguyện cùng ta trở về Cung Môn?" Cung Thượng Giác bỏ xuống biểu tình lãnh khốc, dò hỏi.

Sở Nguyên cúi đầu, nói thật, nàng nguyện ý, nàng tuy nói là biểu muội, nhưng trên thực tế nàng cùng biểu ca không phải mối quan hệ tạm bợ mà cực kỳ thân thiết. "A Nguyên không cần băn khoăn quá nhiều, mẫu thân lúc còn sống từng tuyên bố khiến A Nguyên gả vào Cung Môn, ta luôn ghi tạc trong lòng." Cung Thượng Giác nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Sở Nguyên.

Sở Nguyên nhìn vào đôi mắt hắn: "Biểu ca, huynh có phải vì a di cho nên mới....."

Cung Thượng Giác lắc đầu vuốt tóc nàng: "A Nguyên, 6 năm trước, muội lần đầu đến Giác cung, chúng ta vẫn chỉ là những đứa trẻ, nhưng mẫu thân nói muốn muội gả vào cửa, A Nguyên, muội chỉ có thể trở thành phu nhân Giác cung." Cung Thượng Giác nhớ đến năm đó trước khi rời đi A Nguyên đưa hắn một cái khăn tay.

Sở Nguyên tự biết cách làm người của Cung Thượng Giác, trên mặt mang theo ý mừng đến mức rơi nước mắt: "Biểu ca, có thể mang A Nguyên về nhà sao?"

Cung Thượng Giác móc khăn tay trong ngực ra, ôn như lau đi nước mắt trên mặt nàng: "A Nguyên, ta đón muội về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro