Văn Hiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ai? George? George, sao cậu lại tới đây? ", Lưu Diệu Văn nhìn " George " hỏi.

" George, mặt của cậu sao lại mềm như này a, thật đáng yêu, nhưng vẫn không sờ thích bằng mặt của tiểu bảo bối nhà tớ ", Lưu Diệu Văn sờ sờ mặt " George " nói.

" Lưu Diệu Văn, em muốn chết à ? ", Tống Á Hiên nhìn mặt mình bị Lưu Diệu Văn tàn phá, đáng giận hơn là em ấy thế mà lại đem cậu nhận thành cái máy sấy màu hồng phấn kia? !

" George, dao của cậu đâu? ", Lưu Diệu Văn vẫn xoa mặt Tống Á Hiên, có khi còn bắt Tống Á Hiên kêu hai tiếng heo con.

Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn thực sự cần lên Tây Thiên !!!

" Lưu Diệu Văn, em chính là thích cái máy sấy kia đúng không? Anh thỏa mãn em a ! ", sau đó Tống Á Hiên đưa cho Lưu Diệu Văn cái máy sấy màu hồng phấn đó ... cộng thêm chuyến du lịch ba tuần ra sofa.

Trương Chân Nguyên, người nửa đêm dậy uống nước, biểu tình khiếp sợ, bởi vì cậu nhìn thấy Lưu Diệu Văn vừa ôm vừa hôn cái máy sấy, miệng còn lẩm bẩm, " Tiểu bảo bối nhi, anh sao lại mập vậy? "

Trương Chân Nguyên khoé miệng giật một cái, tự tát mình 2 cái, đau đớn truyền đến khiến cậu biết mình không ở trong mơ.

Trước khi rời đi, Trương Chân Nguyên còn quay một đoạn video cùng chụp ảnh, lúc Lưu Diệu Văn thời điểm ngày thứ hai nhìn lại dáng vẻ ngớ ngẩn của bản thân, mắt em ấy trừng lên cùng chuông đồng y chang nhau.

Lưu Diệu Văn: Danh tiếng một đời của em a !!!

Trương Chân Nguyên: Thật giỏi ~

Tống Á Hiên: Lưu Diệu Văn ! Anh không tha cho em ! Mặt của anh làm sao lại giống mặt một con heo hả ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro