Chương 3. Tới gần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến rạng sáng khi gà gáy, Hiểu Tinh Trần đã tỉnh lại, vì không nhìn thấy nên y cũng chẳng biết, rằng Tiết Dương đã nghiêng người nhìn y suốt một đêm, chưa từng chợp mắt.

Hiểu Tinh Trần đứng dậy, bạch y cùng tóc đã có hơi có rối loạn, thoáng nghỉ ngơi chỉnh đốn một phen, xong xuôi đẩy phiến cửa gỗ rách nát kia ra. Ánh mặt trời nhàn nhạt như nháy mắt tràn vào, trong lòng Tiết Dương lại thêm kiên định.

Đúng rồi, ban ngày ban mặt, Hiểu Tinh Trần còn ở đây, vậy hắn thật sự không phải đang nằm mơ.

Có lẽ là do tiết tấu hô hấp của Tiết Dương có chút biến hóa, Hiểu Tinh Trần nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tỉnh rồi?"

Tiết Dương trả lời: "Ừ, tỉnh rồi." Hiểu Tinh Trần đi đến mép giường hắn, duỗi tay đặt lên trán hắn: "Tốt lắm, không có nóng lên, chỉ do mất máu quá nhiều thôi."

Tiết Dương cảm nhận được bàn tay ấm áp kia rời đi, trong lòng có chút thấp thỏm, có hơi không muốn, trong miệng lẩm bẩm nhẹ hỏi: "Đạo trưởng cứu ta về, chẳng lẽ không muốn hỏi ta là ai sao? Vì sao lại bị thương nặng như vậy?"

Đời trước Tiết Dương cũng hỏi Hiểu Tinh Trần cùng một câu hỏi, khi đó hắn lòng mang ác ý xảo trá lại tàn nhẫn, cố ý chủ động đề cập, nhưng ý muốn lại trái ngược, ra vẻ thẳng thắn.

Lúc này đây hắn lại hỏi một lần nữa, lòng đã không còn như xưa. Hắn thầm nghĩ một chút mà hồi tưởng lại đạo trưởng từng đối xử hắn rất tốt, giống như kẹo đường, mà hắn vẫn luôn khát cầu kẹo đường.

Quả nhiên, Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi không nói, ta cần gì phải hỏi? Bèo nước gặp nhau, tiện tay tương trợ thôi, đến khi vết thương của ngươi khỏi, chúng ta ai đường ai nấy đi, đổi lại là ta, có rất nhiều việc, cũng không hy vọng người khác hỏi đến."

Tiết Dương lại hỏi: "Nếu như...... Nếu như ta là người xấu thì sao? Ngươi không sợ người ngươi cứu là người xấu sao?"

Hiểu Tinh Trần bật cười, y lấy dải lụa trắng che mắt, khuôn mặt thanh tuyển anh tuấn bị che đi hơn phân nửa, nhưng nụ cười này lại vẫn như suối trong, như cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, rất đẹp.

Hiểu Tinh Trần nói: "Ta nghe tiếng ngươi nói, nghĩ ngươi cùng lắm là một đứa nhỏ, sao có thể là người xấu?"

Đứa nhỏ?

Tiết Dương sửng sốt chớp mắt một cái, hắn lúc này mới nhớ tới, hắn từ nhỏ ở phố phường lăn lộn nhìn quen thói đời nóng lạnh, hành sự đanh đá chua ngoa lại cay nghiệt, trở thành khách khanh của Kim thị khi mới mười lăm tuổi, hiện giờ cũng mới mười sáu.

Nhưng mà, chưa có ai gọi hắn là đứa nhỏ.

Đúng rồi, bây giờ yết hầu hắn bị thương, nói ra nói lại không giống quái đản tàn nhẫn như trước, cho nên hiện ra vài phần bản sắc thiếu niên. Hiểu Tinh Trần mù, chỉ bằng thanh âm cùng ngữ khí đã kết luận hắn là hài tử.

Tiết Dương cười khổ, đạo trưởng của hắn vẫn dễ tin người như vậy, vẫn...... dễ lừa như vậy......

Như vậy cũng tốt ——

Nếu Hiểu Tinh Trần coi hắn như hài tử, vậy từ nay về sau, hắn sẽ làm thiếu niên ngây thơ hồn nhiên bên người y! Chỉ cần có thể ở cạnh y, thế nào cũng được.

"Đạo trưởng, ta từ nhỏ không cha không mẹ, làm hầu cho một gia đình giàu có, lần trước cùng chủ nhân ra ngoài không nghĩ tới bị kẻ thù của chủ nhân đuổi giết, bị liên lụy, nhờ có đạo trưởng nên ta mới không bị đánh chết, đa tạ đạo trưởng." Những lời nói dối như vậy Tiết Dương thuận miệng cũng có thể soạn ra một ngàn tám trăm, còn có thể mặt không đỏ tim không gấp.

Dựa vào tính của Hiểu Tinh Trần, cô nhi đáng thương hắn đại khái có thể thuận lý thành chương mà ở lại bên người y, được y quan tâm, giống như A Tinh kiếp trước.

Hiểu Tinh Trần khẽ thở dài, duỗi tay lên cánh tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ, như an ủi hắn.

Tiết Dương thuận thế nhẹ kéo lấy ống tay áo của Hiểu Tinh Trần: "Hiện giờ ta đã không còn nhà để về, lẻ loi hiu quạnh, đạo trưởng, ngươi cho ta đi theo ngươi nhé?"

Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi yên tâm, ngươi thương thế chưa lành, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi." Hóa ra là Hiểu Tinh Trần cho rằng hắn đang lo sẽ bị vứt bỏ.

Tiết Dương lại muốn nói thêm gì nữa, chỉ gọi một tiếng: "Đạo trưởng......" Song muốn nói lại thôi.

"Ừm?" Hiểu Tinh Trần lẳng lặng chờ hắn nói.

Tiết Dương rũ mắt, biểu tình có chút rối rắm, cuối cùng tựa hạ quyết tâm, mới mở miệng: "Đạo trưởng, ta có tên, người khác đều gọi ta là...... A Dương......"

Thực ra chưa từng có người nào gọi hắn là A Dương.

Khi còn nhỏ, hắn được nghe nhiều nhất, là người khác gọi hắn "Đồ tồi" "Kẻ trộm", khi lớn lên ở Quỳ Châu bị người gọi sau lưng là "Ác bá", vào Kim gia, người khác gọi hắn là "Tiết Dương", sau đó, Kim Quang Dao cho hắn tự "Thành Mỹ".

Chỉ là, chưa từng có ai gọi hắn là A Dương.

"A Dương......" Hiểu Tinh Trần nhẹ nhàng đọc một tiếng, hốc mắt Tiết Dương có hơi ươn ướt, trong lòng giống bị cái gì ngăn chặn, có chút buồn lại có chút nóng.

"Không có họ sao?"

"Ta là cô nhi, lấy đâu ra họ."

Hiểu Tinh Trần cảm thấy thiếu niên này có chút đáng thương, bèn tách lời nói ra, hỏi nhiều thêm một câu: "Viết như thế nào? 'Dương'* trong Ánh mặt trời'* sao?"

(Câu trên của Hiểu là hỏi chữ Dương trong tên của Tiết có phải là Dương () trong Dương quang (阳光) – Ánh Mặt Trời không)

Tiết Dương biết rõ, nói dối cũng cần phối hợp ăn khớp trước sau, hắn vừa mới nói mình là một tên hầu của gia đình giàu có, sao có thể biết chữ, vì thế trả lời: "Chắc vậy, ta sinh ra nghèo khổ, cũng không biết chữ, nên không biết là chữ Dương nào."

Hiểu Tinh Trần chợt nhận ra mình đã lỡ lời: "Xin lỗi......"

Tiết Dương lại giật nhẹ tay áo Hiểu Tinh Trần, cười nói: "Đạo trưởng hà tất phải nói vậy? Đạo trưởng nói ta là dương quang, thì ta là A Dương đó là được!"

Hiểu Tinh Trần vĩnh viễn sẽ không nghĩ đến, A Dương, là "Dương" trong Tiết Dương.

Tiết Dương nói: "Vậy đạo trưởng tên là gì?"

Hiểu Tinh Trần nói: "Ta tên Hiểu Tinh Trần."

Tiết Dương cố ý hỏi: "Đạo trưởng là Tinh Thần* nào? Là ngôi sao trên bầu trời kia sao?"

Hiểu Tinh Trần lắc đầu, cười nói: "Không phải, là bụi trần*."

(Tinh Thần (星辰) (Ngôi sao) và Tinh Trần (星尘) phát âm giống nhau, nên anh Dương cố tình chơi chữ hỏi vặn lại đạo trưởng ó =)))) Trần () trong Hiểu Tinh Trần nghĩa là bụi trần)

Tiết Dương nói: "Đạo trưởng sao lại nói vậy? Vì sao không phải là tinh lạc phàm trần? Đạo trưởng thiện lương như vậy, tựa tiên nhân trên trời, còn không phải là ngôi sao rơi vào chốn trần tục này của chúng ta sao?"

Khi Tiết Dương nói lời ác độc, có thể làm người kia như bị dao chọc vào xương, còn nếu hắn cố tình muốn lấy lòng ai, lời nói ra lại cực kì ngây thơ hồn nhiên.

Tiết Dương lại hỏi: "Đạo trưởng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ta mười chín." Hiểu Tinh Trần thành thật trả lời, lại không biết sao hắn lại hỏi vậy.

Tiết Dương dùng ngữ khí thiên chân vô tà, nói: "Ta năm nay mười sáu, vậy ngươi chính là đạo trưởng ca ca! Ta có thể gọi ngươi là đạo trưởng ca ca không?"

Hắn không chút che dấu ngữ điệu thiếu niên, thật giống như đứa trẻ không rành thế sự.

"Tùy ngươi." Hiểu Tinh Trần bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lại hiện lên một tia ý cười, tay vịn đầu vai Tiết Dương cho hắn ngủ ngon, lại nhấc chăn lên đắp cho hắn: "Bây giờ vẫn còn sớm, ngươi ngủ thêm chút đi, ta ra ngoài một chút."

Tiết Dương vừa nghe y phải đi, vội la lên: "Ngươi đi ra ngoài làm gì?"

Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi mất máu nhiều như vậy, nhất định là muốn bồi bổ, ta ra ngoài mua chút đồ ăn với thịt."

"Ta cũng phải đi!" Tiết Dương muốn ngồi dậy, Hiểu Tinh Trần lại quay đầu lại ấn hắn xuống, "Đừng liều lĩnh, ngươi bị thương nặng như vậy sao có thể xuống giường?"

"Ta tuổi còn nhỏ, vết thương dễ lành lắm, không cần bồi bổ, ngươi đừng đi!" Tiết Dương vì Hiểu Tinh Trần nhất thời phải rời khỏi mà sinh ra khủng hoảng nhè nhẹ, phảng phất y đi rồi liền sẽ không trở lại nữa.

Tiết Dương biết chính mình có hơi càn quấy, nhưng Hiểu Tinh Trần không những kiên nhẫn, còn nhẹ nhàng vỗ tóc mai hắn, khẽ nói: "Mặc dù ngươi tuổi nhỏ, vết thương nhanh lành, cơm lúc nào cũng muốn ăn, nước cũng muốn uống. Ngươi yên tâm, ta sẽ về nhanh thôi, ngươi chớ có lộn xộn, nếu không miệng vết thương rách ra thì không dễ xử lí đâu."

Tiết Dương nhịn xuống bất an trong lòng, hắn không muốn chọc Hiểu Tinh Trần không vui, chỉ có thể thấp giọng khẩn cầu: "Vậy ngươi về sớm một chút......"

"Ừ."

"Với lại," Tiết Dương vội la lên: "Ngươi...... cẩn thận chút, bên ngoài nhiều người xấu, tốt xấu gì cũng nên đề phòng, đừng để người ta bắt nạt......"

Hắn có chút chột dạ, thanh âm càng ngày càng nhỏ, trên đời này người khinh y hại y, cũng chỉ có Tiết Dương hắn.

Hiểu Tinh Trần bật cười: "A Dương, tuy ta không nhìn thấy, cũng không phải loại tay trói gà không chặt, sẽ không bị ai bắt nạt, yên tâm đi." Lại phát hiện thiếu niên này thực sự rất đáng yêu, giơ tay vỗ vỗ đầu hắn, lúc này mới rời đi.

Tiết Dương ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng y, trong lòng lại lan tỏa từng đợt cay đắng.

Hiểu Tinh Trần rời đi còn chưa đến một khắc, Tiết Dương đã không nằm nổi nữa.

Hiện giờ Hiểu Tinh Trần với hắn mà nói, giống như là một sợi khói nhẹ, nếu không thỏa thuận ở bên người, nói không tốt liền tan.

Hắn giãy giụa đứng dậy, vết thương trên đùi đã nứt ra rồi, máu nhanh chóng thấm ra ngoài băng vải. Tiết Dương vẫn chưa cảm thấy đau lắm, chỉ cảm thấy mang một thân bị thương này thật phiền toái.

Hắn đi ra khỏi nghĩa trang, bước chân thực mau, không bao lâu đã nhìn thấy thân ảnh bạch y phía trước.

Hiểu Tinh Trần đi rất chậm, trên con đường hoang vắng truyền đến tiếng gậy trúc chọc xuống đất.

Tim Tiết Dương hung hăng mà nhói lên một cái, ngực lại trào ra một ít máu tươi, mãi đến giờ khắc này hắn mới ý thức được, Hiểu Tinh Trần là người mù.

Y thật sự không nhìn thấy...... Trong thế giới của y không còn có ánh sáng cũng không có phương hướng, chỉ có trống trải, chỉ có bóng tối, nhiều năm như vậy rồi, y đã chịu đựng như thế nào?

Mà biểu hiện của Hiểu Tinh Trần quá mức bình đạm, bình thản tới mức khiến Tiết Dương và A Tinh đều suýt quên y là người mù.

Tiết Dương đột nhiên nhắm hai mắt, hắn nghĩ đến, năm đó hắn diệt Thường gia, bị Hiểu Tinh Trần vượt qua tam tỉnh lùng bắt, trải qua vô số lần giao thủ, cuối cùng vẫn là bị y bắt được, áp giải đến Kim Lân Đài. Hắn đối với Hiểu Tinh Trần không thể nói là không quen thuộc, Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần, bạch y xuất trần, một thanh Sương Hoa, một cái phất trần, như tiên nhân siêu phàm phiêu dật trên bầu trời.

Tướng mạo cùng tính cách như vậy, thật sự đều hơn hết những con cháu thế gia.

Nhưng hôm nay, tại Nghĩa thành hẻo lánh này, bạch y đã nhiễm bụi trần, chỉ có thể che đi đôi mắt, dùng gậy trúc dò đường đi.

Tim Tiết Dương giống bị lưỡi dao sắc cứa vào, đau đến cực điểm, bước chân lại nửa điểm cũng không dừng lại, không xa không gần mà đi theo, sợ Hiểu Tinh Trần cảm thấy được, lại thả nhẹ bước chân.

Từ nghĩa trang đến chợ ước chừng nửa canh giờ lộ trình. Sau khi Hiểu Tinh Trần đi vào chợ, bước chân lại càng chậm hơn, có thể thấy được y đang nỗ lực nghe tiếng để phòng ngừa va chạm người khác.

Nơi người nhiều càng lắm thanh âm, Tiết Dương càng không sợ Hiểu Tinh Trần nghe ra tiếng bước chân của mình, vì thế khoảng cách càng ngày càng gần, thẳng đến khi khoảng cách giữa y và hắn chỉ còn hơn một trượng, Tiết Dương mới dần đi chậm lại.

Tuy người ở Nghĩa thành không nhiều lắm nhưng chợ vẫn rất náo nhiệt, Hiểu Tinh Trần đi hỏi từng sạp, ngữ thanh ôn hòa cử chỉ hữu lễ.

"Xin hỏi, khoai tây này bán thế nào?" Hiểu Tinh Trần đưa tay sờ lên những khối khoai tây xám xịt, cẩn thận phân biệt.

Người bán hàng kia xoay người lại, đánh lên mu bàn tay Hiểu Tinh Trần một, tạo ra một tiếng "Bang", "Đi đi đi! Mù còn mua đồ ăn cái gì?" Lại quay đầu lại, chiêu đãi những người mua khác rời đi.

Hiểu Tinh Trần giật mình, theo bản năng mà giơ tay, vỗ một chút lên băng vải che mắt, khẽ thở dài bất đắc dĩ mà cười, cũng không ngoài dự kiến liền rời đi.

Tiết Dương phía sau đã nắm chặt tay lại, gân xanh trên mu bàn tay cũng lộ ra, môi gắt gao mà nhấp, nếu nghe cẩn thận còn có thể nghe được tiếng hàm răng va chạm.

Tiết Dương đứng trước sạp đồ ăn, cũng không nói lời nào, âm u hung tợn mà trừng mắt chủ quán. Chủ quán kia phục hồi lại tinh thần mới phát hiện, một hung thần đang đứng trước sạp của mình, bộ dáng quá mức đáng sợ kia giống như muốn ăn thịt người.

Hai chân chủ quán không tự giác mà run lên, thanh âm cũng phát run theo : "Vị...... Vị công tử này, ngài muốn cái gì?"

Muốn cái gì á?! Phập!

Một thanh đao nhọn thẳng tắp mà cắm trên thớt của chủ quán, chuôi đao còn vì dùng sức quá mạnh mà hơi hơi run lên......

......

"Đạo trưởng, vị đạo trưởng này ——" Hiểu Tinh Trần mới vừa quay đầu lại, có người đem một vật nhét vào trong ngực y, vội vã lại thực khủng hoảng mà nói: "Đạo trưởng, vừa rồi thật là xin lỗi, do vội vã nên chiêu đãi không chu toàn, rổ khoai tây ta cho đạo trưởng ngài!"

Hiểu Tinh Trần lấy ra cái giỏ rau nặng trĩu, vội hỏi : "Bao nhiêu......" tiền? Còn không đợi Hiểu Tinh Trần nói xong, chủ quán kia dường như đã chạy mất.

Hiểu Tinh Trần có hơi hoang mang, lại cũng không muốn nghĩ nhiều, tiếp tục đến từng sạp đồ ăn tiếp tục hỏi.

Mãi đến khi rổ đồ ăn kia lại có thêm chút rau xanh củ cải cùng thịt heo, Hiểu Tinh Trần mới trở về. Bởi vì là đi qua đường, Hiểu Tinh Trần liền thu hồi gậy trúc, chậm rãi bước bước chân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro